#3

Cũng một tháng nay Triệu Tuệ An chỉ đi học rồi về nhà. Cô không dám đi làm nữa vì sợ anh sẽ nổi giận .

Anh đang làm việc ở thư phòng thì bà Hoắc gọi

- Alo!

(- Kiến Vũ à! Vợ con đâu sao mẹ gọi không được?)

- Con đang thư phòng làm việc , mẹ tìm cô ấy có việc gì? - Anh nhíu mày.

(- À! Không có việc gì , mai hai đứa rảnh không qua nhà chính ăn cơm , mẹ nhớ Tuệ An rồi!)

- Được , mai con sẽ qua!

(- Đừng làm việc nhiều quá , quan tâm đến vợ một chút , con bé đã chịu đau khổ nhiều rồi!!)

- Con biết rồi!!

Hoắc Kiến Vũ tiếp tục vùi đầu vào công việc đến mười một giờ mới quay về phòng ngủ .

Vừa đóng cửa thư phòng thì nhìn vào cánh cửa kế bên . Hoắc Kiến Vũ đứng một hồi lâu mới đi hai bước lại mở cửa.

Mở cửa phòng thấy Triệu Tuệ An đang ngồi bó gối ở giữa giường , mắt thì nhìn hướng về phía bầu trời đêm .

Hoắc Kiến Vũ đứng nhìn tấm lưng cô độc của Triệu Tuệ An mà lòng dâng lên niềm chua sót gì đó . Anh đóng cửa quay về phòng ngủ của mình .

Sáng hôm sau ,Hoắc Kiến Vũ ngồi ở sofa nhâm nhi tách cafe của mình thì Triệu Tuệ An đi xuống

- Vào thay đồ , cùng tôi về nhà chính!

- Dạ - Cô lại đi ngược lên phòng với chiếc bụng đói.

Trên xe Triệu Tuệ An nhìn ngắm đường phố còn Hoắc Kiến Vũ thì làm việc trên laptop . Trừ khi đi qua nhà chính hay ăn cơm bên đó thì Triệu Tuệ An không bao giờ dám ngồi gần anh .

Xe được chạy thẳng vào trong sân, quản gia nhà chính đã nhanh chóng ra mở cửa:

- Đại thiếu gia , thiếu phu nhân!

- Dạ!

- Ây! Kiến Vũ , Tuệ An mau vào nhà! - Bà Hoắc vừa thấy cô đã cười.

- Ba mẹ! Con mới qua!

- Tuệ An qua ngồi với mẹ!

- Sao dạo này con ốm hơn vậy? Không ăn đầy đủ sao? - Bà Hoắc nói tiếp.

- Dạ có mà , chắc tại con học nhiều quá nên mới gầy đi thôi!

- Hay Kiến Vũ nó không đối tốt với con?

- Dạ không có, anh ấy rất tốt , do con học nhiều thôi!

- Hazzz Hoắc gia không có tiền nuôi nổi con dâu sao?

- Dạ không có , con ở nhà cũng buồn chán lắm!!

- Ừ , Kiến Vũ bắt nạt con , con nói với mẹ, mẹ sẽ la nó!

- Dạ , không có đâu mẹ!! - Cô cười tươi.

- Tuệ An! Tuần sau chúng ta về thăm mộ của ba mẹ con! Hai đứa sắp xếp đi nha!!

- Mẹ à , hay là con với ba mẹ đi được rồi , anh Kiến Vũ rất bận công việc!

- Công việc gì chứ ? Tập đoàn có Kiến Thành , đi một ngày tập đoàn không phá sản được! - Mẹ Hoắc nói mà lườm anh.

- À dạ - Cô ngại ngùng quay qua nhìn anh.

- Thôi , chúng ta vào ăn cơm trưa thôi - Ông hoắc nói

- Dạ!

Bà Hoắc nắm tay cô đi vào phòng bếp , nhưng vừa tới bàn ăn thì dạ dày bỗng cuộn trào lên , Triệu Tuệ An chạy ngay vào phòng vệ sinh.

- Tuệ An con ngửi mùi thịt cá thì buồn nôn sao? - Bà Hoắc vui vẻ hỏi

- Dạ , hay mọi người ăn trưa đi con ra ngoài ngồi nghỉ ngơi một chút!

- Tuệ An con có phải có thai không ?

Triệu Tuệ An nghe 2 chữ "có thai" mà mắt trợn ngược, còn Hoắc Kiến Vũ thì nhíu nhẹ mày.

- Không có ,chắc con bị đau dạ dày thôi!

- Chắc chắn là mang thai rồi , để mẹ bảo quản gia đi gọi bác sĩ tới khám!! - Mẹ Hoắc cười vui vẻ đi ra bảo quản gia.

Hoắc Kiến Vũ kéo tay cô lên phòng đóng cửa lại:

- Cô có thai ?

- Không có , chỉ đau dạ dày thôi!

 - Thật ?

- Thật! - Cô gật đầu chắc nịch.

Hoắc Kiến Vũ đi ra ngoài , Triệu Tuệ An cười khổ trong lòng . Anh với cô có ở chung một phòng đâu mà có thai , thậm chí mấy ngày còn không nói chuyện .

Một lát thì bác sĩ tới khám

- Hoắc phu nhân , thiếu phu nhân chỉ bị suy nhược cơ thể với bị đau dạ dày do ăn không đủ bữa!

- Ừ! Quản gia tiễn bác sĩ Vỹ về đi - Bà Hoắc buồn bã nói.

- Mẹ... - Tuệ An thấy bà Hoắc thất vọng mà không biết nói sao.

- Không sao , hai đứa còn trẻ sớm muộn gì cũng có thôi , hai đứa chỉ mới kết hôn hơn 1 tháng mà!

- Dạ - Cô cúi mặt nói

- Con nghỉ ngơi đi , mẹ xuống bảo người làm nấu cháo cho con!

- Con cảm ơn mẹ!

Mẹ Hoắc bước ra ngoài , Hoắc Kiến Vũ ngồi trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào cô.

Vì chiều trời mưa tầm tả nên ba mẹ Hoắc bảo Hoắc Kiến Vũ và Triệu Tuệ An ở lại . Ở nhà chính họ không thể nào ở khác phòng được .

*Cạch* - Cửa phòng tắm mở ra, Triệu Tuệ An bối rối vì lần đầu phải ở chung phòng với anh .

Hoắc Kiến Vũ nằm dài trên giường nhắm mắt như đã ngủ .

Triệu Tuệ An thấy vậy liền đi lại ghế sofa ngồi xuống .

Reng reng reng

Là điện thoại của Triệu Tuệ An

- Alo!

(- Tuệ An cậu hôm nay sao lại nghỉ học? )

Tống Minh Huy là người học cùng khoa với Triệu Tuệ An và cũng thương thầm cô , khi biết cô có chồng anh đã rất buồn...

- À , hôm nay mình có công chuyện, mình đã bảo Y Nhung gửi mail rồi!

(- Vậy à , ngày mai cậu rảnh không? Chúng ta cùng Y Nhung đi xem phim được không ?)

- Để mình xem đã!

(- Được , vậy không làm phiền cậu . Tạm biệt! )

- Tạm biệt!

Triệu Tuệ An cúp máy rồi đi ban công đứng nhìn cảnh đêm

Hoắc Kiến Vũ mở mắt nhìn vào bóng lưng nhỏ bé của cô .

Đối với anh phụ nữ đều giống nhau, chỉ có tiền với tiền mà không bao giờ có tình yêu . Bởi vì anh đã từng bị người yêu phản bội, còn lấy cắp hợp đồng của anh cho tình nhân bên ngoài.

Hoắc Kiến Vũ cảm giác được ai đó đang ở ngoài nhìn lén mình . Triệu Tuệ An quay vào phòng thì đã bị Hoắc Kiến Vũ lao tới ôm chầm lấy cơ thể cô .

- Mẹ tôi đang nhìn - Hoắc Kiến Vũ nói nhỏ vào tai cô.

Triệu Tuệ An vừa mới hiểu được thì môi mình đã bị Hoắc Kiến Vũ mút lấy ,cô đẩy người anh ra nhưng không thể .

Hoắc Kiến Vũ vừa hôn vừa đi lại phía giường ngã xuống:

- Ưm....ưm...ưm - Cô cố gắng đẩy anh ra nhưng anh quá nặng.

Hoắc Kiến Vũ cảm nhận được mẹ mình đi, ngay lập tức đứng dậy lau lấy miệng của mình.

Triệu Tuệ An ngồi dậy với đầu óc mơ màng , cô đứng dậy đi lại sofa ngồi xuống.

Hoắc Kiến Vũ lạnh nhạt đi khóa trái cửa lại rồi tắt đèn đắp chăn ngủ .

Triệu Tuệ An bị anh hôn nên mặt cô đỏ bừng lên , đầu óc thì quay cuồng , trái tim thì đập loạn xạ. Cô nằm xuống sofa mà không ngủ được, cứ nhớ đến hình ảnh vừa rồi.



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top