Chương 11

Hoa Doanh Vũ chấn kinh! Dường như hắn thoáng cảm thấy có chút hoảng hốt bất ngờ, thành thân..........cùng với một nam nhân.............

Thần sắc hắn trở nên ủ rũ, hơi khép lại đôi mắt, hắn là thân nam tử, tuy rằng có thể giống như nữ nhân hầu hạ dưới thân nam nhân, nhưng dù sao hắn cũng vẫn là nam tử, không thể vì người yêu mà sinh hài nhi nối dỗi tông đường.

Hoa Doanh Vũ cắn môi dưới đến sưng đỏ, bộ dáng ủy khuất đến đáng thương.

Một ngày nào đó ta sẽ già đi, nhan sắc tàn phai, khi ấy, Ly Uyên sẽ thích người khác, sẽ không.....sẽ không.......cần ta nữa.......

Càng miên man tưởng tượng, trong lòng hắn càng đau đớn không thôi, hắn đời nào chịu để cho Ly Uyên có cơ hội thích người khác! Hắn nghiến răng thầm buông lời thề, nếu có nữ nhân nào dám dẫn xác đến câu dẫn Ly Uyên của hắn, hắn nhất định sẽ đem các nàng băm thây vạn đoạn!

Nhìn biểu tình thiên biến vạn hóa trên mặt Hoa Doanh Vũ, trong chốt lát là ai oán ủy khuất, lát sau thì chuyển sang tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, Ly Uyên liền biết là hắn lại suy nghĩ lung tung rồi, trong lòng không khỏi buồn cười. Y ôm lấy thắt lưng mảnh khảnh của hắn, nhẹ nhàng nói:"Hay là vẫn mặc giống như trước kia đi, ta sợ ngươi vận nam trang hay nữ trang đều không quen, dù sao bây giờ nhìn ngươi đã rất đẹp rồi."(mặc như trước kia là mặc y phục trung tính ý)

Ly Uyên khẽ nâng cái cằm của hắn lên, hạ xuống một nụ hôn thật ngọt ngào.

Hoa Doanh Vũ hừ lạnh một tiếng, hét to:"Hứ, ngươi bớt ở trước mặt ta hoa ngôn xảo ngữ đi, ngươi đừng có cho rằng ta không biết gì, trên giang hồ có biết bao kẻ nói ta ăn mặc quái đản, quần tử * chẳng giống quần tử, khố tử* chả ra khố tử, thế thì có gì mà đẹp hả? Ngươi ít nói lời mát mẻ đi!"

Quần tử: váy phụ nữ, khố tử: quần

Ly Uyên chỉ cười cười không nói, vươn tay muốn ôm hắn vào lòng, Hoa Doanh Vũ trừng mắt liếc y một cái liền đẩy tay y ra.

Ly Uyên thở dài một hơi, đang tính đứng dậy dỗ dành làm yên lòng Doanh Vũ, chợt nghe thấy hắn nói:"Ngươi than thở cái gì đó, hừ ta biết là ngươi càng ngày càng ghét bỏ ta mà, cũng dám thở dài trước mặt ta!"Hoa Doanh Vũ cố tình gây sự, cứ chăm chăm nhằm vào Ly Uyên hết rủa lại mắng.

Ly Uyên thật sự cũng không có chút buồn bực nào, ngược lại còn tăng thêm lực đạo kéo hắn vào lòng, Hoa Doanh Vũ giận dỗi, từ chối hai ba lần không xong, mà lại còn bị y ôm chặt hơn. Hắn thở phì phì hừ một tiếng, không thèm nói nữa.

"Ta nào dám ghét bỏ phu nhân, ta chỉ cảm thấy phu nhân càng lúc càng đáng yêu hơn, khiến cho ta không cách nào mà ngừng yêu thương ngươi a".Y cười khẽ, ngậm lấy vành tai hắn, nhay nhay gặm gặm.

Ly Uyên trước sao vẫn ôn nhu dỗ dành, làm cho cơn tức giận của Hoa Doanh Vũ đã sớm tiêu tán mất tung mất tích, giờ đây trong lòng hắn chỉ còn lại cảm giác ủy khuất ngập tràn. Lại cắn môi, chôn sâu khuôn mặt buồn bã của mình vào ngực Ly Uyên, hắn rẫu rầu rĩ nói:" Sau này ta sẽ già đi"

Ly Uyên nghe xong chẳng hiểu đầu đuôi ra sao cả, nhẹ giọng đáp: "Đương nhiên sẽ già, ta cũng thế mà, lúc đó chúng ta cùng nhau già đi, khi thời điểm chúng ta bất động, ngừng thở đến, hai ta sẽ ngồi dưới tàng cây, ta ôm lấy ngươi, ngắm nhìn dòng suối nhỏ, ngắm nhìn ánh trăng lần cuối, rồi cùng nắm tay nhau nhắm lại hai mắt."

Hoa Doanh Vũ thút thít cái mũi, nhịn không được, nức nở nói: "Sau này, ta già ta xấu, ngươi sẽ không yêu ta nữa"

Ly Uyên bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, thở dài, rồi kéo hắn ôm sát vào lòng hơn nói: "Trước đây trên mặt ngươi đầy vết lở và u nhọt, ta cũng không hề nhận thấy ngươi xấu, dù cho ngươi có già đi một chút, ta vẫn không thấy ngươi xấu, ngươi ở trong lòng ta mãi mãi là Hoa Doanh Vũ xinh đẹp nhất - người ta yêu nhât".

"Nhưng ta không thể sinh hài tử cho ngươi........Ngươi nhất định chán ghét ta.......Công công, bà bà* cũng sẽ không thích ta.........."Thanh âm càng nói càng nhỏ, mang theo giọng mũi đầy chua sót.

(Công công: cha chồng; bà bà: mẹ chồng, cách xưng hô của ngày xưa)

"Ta không thích tiểu hài tử, mẫu hậu đã tạ thế rồi." Ly Uyên bỗng nhiên trở nên buồn bã, thở dài thấp giọng nói tiếp: " Khi mẫu hậu mang thai Ly Tán, không thể cùng phụ hoàng chung phòng, phụ hoàng liền sủng ái phi tử khác, dần dần quên đi sự tồn tại của người, khi bụng người ngày một lớn hơn, thường bị các phi tử khác ức hiếp, vì thế sau khi sinh hạ Ly Tán, mẫu hậu cũng qua đời."

Hoa Doanh Vũ giương mắt nhìn bộ dáng thương tâm của ly Uyên, khẽ vươn bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa mặt y, hạ mệnh lệnh:"Không cho phép ngươi thương tâm".

Ly Uyên không nén nổi mà cười khanh khách, tiểu nhân nhi này ngay cả lúc an ủi người khác cũng thật là bá đạo, y đè lại tay hắn, dùng hai má mình cọ cọ vào lòng bàn tay mịn màng của Hoa Doanh Vũ, cười nói: "Ta không có thương tâm, ngược lại chỉ thấy tội cho Ly Tán, đệ ấy chưa từng được gặp mẫu hậu, và luôn cho rằng những người trong cung hại chết mẫu hậu, vẫn không chịu thừa nhận các ca ca khác là huynh đệ của mình, cho nên lúc nào cũng gọi ta là đại ca."

Hoa Doanh Vũ hừ một tiếng:"Không cho phép nhắc đến người khác!"

Ly Uyên bật cười ôm lấy Hoa Doanh Vũ, nhẹ nhàng gối đầu lên vai hắn, ôn nhu nói:"Doanh Vũ, ta sẽ mãi mãi yêu ngươi, đối tốt với ngươi, Vũ Nhi của ta là xinh đẹp nhất, giống như tiên tử hạ phàm, làm sao mà xấu cho được".

Hoa Doanh Vũ mím môi nhưng vẫn không nhịn được ý cười, cuối cùng hắn cũng bật ra thanh âm khúc khích, vui vẻ cọ vào ***g ngực của Ly Uyên,

"Doanh Vũ, chúng ta trở về thành thân nha, tuy rằng không thể kế thừa hương khói, nhưng ít ra ta cũng thành gia, mẫu thân nhất định cũng rất cao hứng"

"Ân" Hoa Doanh Vũ ngọt ngào đáp lời, cúi thấp đầu tươi cười, muốn giấu cũng giấu không được.

Hai người ở lại trong ngôi nhà nhỏ của Phong Tuyết Nguyệt đã hai ngày, khoảng thời gian ngắn ngủi này thật nhàn nhã thoải mái,nhưng Phong Tuyết Nguyệt nhìn đến hai kẻ suốt ngày khanh khanh ta ta gọi nhau ngọt ngào mà sinh lòng buồn bực, hai người này ở chung một chỗ toàn thốt nên những âm thanh khiến người ta ngượng ngùng xấu hổ muốn chết, ngay cả khi mình muốn chen vào một câu cũng chẳng có chỗ để chen vào, rồi đến khi dùng bữa, đều phải cố sức lấy hơi hét lên vài tiếng thật to, may ra cái đôi dính như keo như mật kia mới có phản ứng. Cái bộ dáng ghê tởm xấu đến buồn nôn của Hoa Doanh Vũ đã được chữa khỏi rồi, hắn lại trở về với cái dáng vẻ yêu kiều diễm lệ như xưa, cả người tản mác ra mị lực câu nhân, khiến người thất thần.

Thương thế của Lục Oánh cũng tốt, mỗi ngày đều ở trong đống cỏ bò tới bò lui kiếm ăn, có khi nó nhìn thấy Hoa Doanh Vũ ngồi bên bờ suối nhỏ, liền uốn lượn thân mình trườn đến, còn chưa tới gần thì đã bị ánh mắt Hoa Doanh Vũ làm cho "đứng hình" luôn, đành "sưu"một tiếng ủy khuất rồi lê lếch cái thân trở về phòng.

Phong Tuyết Nguyệt tựa vào cửa sổ chăm chú quan sát, cười ha ha, con rắn nhỏ thật sự đáng thương nha, ngay cả chủ nhân cũng chả thèm để mắt đến nó nữa.

Hôm nay, trời xanh mây trắng, Hoa Doanh Vũ cùng Ly Uyên thu thập đồ đạc chuẩn bị rời đi, xong xuôi liền đến phòng Phong Tuyết Nguyệt, chuẩn bị lên tiếng gọi, thì đã thấy y đang thu thập hành lý, hai người còn chưa kịp mở lời, Phong Tuyết Nguyệt liền không khách khí mà nói:"Dù sao thì ngày các ngươi thành thân, nhất định sẽ mời ta đến, nếu đã vậy thì bây giờ ta đi theo các ngươi luôn, nhân tiện ngắm nhìn phong cảnh Trung Nguyên một thể, sẵn dịp này kiếm về một nam tử phá thân mình."Ycứ tự tự nhiên nhiên mà phun một tràng dài, Ly Uyên nghe xong không nhịn cười nổi, cái gì gọi là thuận tiện tìm nam nhân phá thân chứ?

Tuy nói là muốn nhanh chóng thành thân, nhưng dù sao thì việc chuẩn bị cho hôn sự cũng rất nhiều, Ly Uyên biết trong lòng Hoa Doanh Vũ luôn coi trọng việc này, nên cũng không muốn tổ chức hôn lễ một cách tùy tiện. Nếu Phong Tuyết Nguyệt đã ngỏ ý muốn đi cùng, Ly Uyên đành phải mang y lên đường vậy, thế nhưng vừa định đáp ứng thì đã nghe Hoa Doanh Vũ hừ lạnh một tiếng, nói:"Ai bảo khi chúng ta thành thân nhất định phải mời ngươi đến, ngươi cũng đừng có quá đắc ý."

.

Phong Tuyết Nguyệt mang tay nải vác lên vai, cười đáp:" Hoa giáo chủ ngươi luôn khẩu thị tâm phi nha, người nào mà muốn ở cùng ngươi da mặt đều phải dày a, nếu không chắc sẽ bị lời nói và thái độ chua ngoa, đanh đá của ngươi dọa chết"Phong Tuyết Nguyệt cười hì hì, chạy đến cửa, phất tay áo réo gọi:"Nhanh lên nào, chúng ta phải xuất phát rồi!"Nói xong bèn nghênh ngang tiêu sái bước ra ngoài, tà áo tung bay, mái đầu ngân phát phất phơ trong gió, thân ảnh ung dung tự tại, như có như không.

Ly Uyên rùng mình, Phong Tuyết Nguyệt này quả nhiên hiểu thấu Hoa Doanh Vũ.

Hoa Doanh Vũ hừ cười một tiếng:"Ngươi đừng thấy bộ dáng Phong Tuyết Nguyệt điên điên khùng khùng mà lầm tưởng, suy nghĩ của hắn vô cùng nhạy bén, tâm cơ* so với người khác đều cao hơn một bậc"

(Tâm cơ: những tính toán, mưu lược)

Người này vừa chính vừa tà, Hoa Doanh Vũ và Ly Uyên vốn đã được lãnh giáo bản lĩnh của y làm sao mà không nhận ra cho được.

Chận rãi rong ruỗi trên đường trường hơn nửa tháng, cuối cùng cũng về đến Hoa Ảnh Giáo, cảnh còn người mất, nơi này không còn là Hoa Ảnh Giáo ngày xưa nữa, nhưng trong lòng Hoa Doanh Vũ lại càng cảm thấy thích thú, sau này, nơi đây chính là nhà hắn, nhà của hắn và Ly Uyên. Chỉ cần nghĩ như vậy thì tâm trạng hắn càng thêm phấn khích.

Lạc thành là địa phương phồn hoa nhất, lại tọa lạc ở vị trí thiên về phương nam, tuy đã vào tháng bảy nhưng mặt trời luôn phủ những tia nắng chói chan rực rỡ xuống nơi này, cho dù ở trên núi vẫn cảm thấy không khí oi bức. Những năm trước đây, và ngay cả lúc này, Hoa Doanh Vũ luôn bày ra bộ dáng uể oải ở trong phòng không chịu đi ra ngoài. Tại bốn góc phòng, có đặt những tảng băng lớn, còn hắn thì chỉ mặc một bộ xiêm y mỏng manh như cánh ve, nửa nằm nửa ngồi ở tháp* thượng bằng gỗ lim, bên cạnh có Ly Uyên hầu quạt, đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhắm lại, cảm thấy có chút nóng bức, cái mũi xinh xinh phát ra một thanh âm bất mãn, Ly Uyên mỉm cười hiểu ý bèn quạt mạnh tay hơn một chút.(thê nô - chả có chút tiền đồ nào hết)

(tháp: cái giường nhỏ dùng để nằm chơi á, ko phải là loại giường lớn dùng để ngủ)

Cái kẻ quanh năm lười nhác kia hiện giờ lại trở nên cần mẫn, ngay cả Ly Tán đều lộ ra vẻ kinh ngạc không thể tin nổi. Hằng ngày, có không ít thương nhân đem bảo vật và vải vóc thượng đẳng lên núi, Hoa Doanh Vũ miễn cưỡng nửa ngồi trên đàn mộc y*, khép hờ hai mắt, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn một chút, khi đó trong đôi nhị nhãn kia sẽ phóng ra một tia sáng

(Đàn mộc y: ghế dựa bằng gỗ đàn hương - minh họa cuối bài)

Ly Tán đã từng hầu hạ Hoa Doanh Vũ ba năm, tâm tư của vị giáo chủ đại nhân này y cũng biết ít nhiều, vì vậy lập tức mang món đồ Hoa Doanh Vũ nhìn trúng đến trước mặt hắn, hắn thích thì sẽ lưu nó lại, không thích liền lui đi.

Lần này Hoa Doanh Vũ thật sự tích cực, thành thân là chuyện quan trọng của cả đời người, nên mọi việc chuẩn bị đều vô cùng cẩn trọng, hỉ phục sửa đi sửa lại ba lượt cũng không vừa ý, y phục này thật sự là khó làm, vì xiêm y trung tính vốn không có quá nhiều kiểu dáng để chọn lựa(ngày thường có ai mặc cái loại này đâu =]]), và cũng không thể làm giống với quần áo thường ngày mà Hoa Doanh Vũ hay mặc, thiết kế sai lầm một tí là hắn lại không vừa ý, thật là một nhân vật khó hầu hạ mà.

Liếc thấy Ly Tán đang nhìn một vật gì đó với đôi mắt sáng rực, tay khẽ xoa xoa vuốt vuốt một miếng ngọc hoàn*, khóe miệng thoáng lộ ra tiếu ý. Ly Tán chợt cảm thấy Hoa Doanh Vũ đang nhìn mình bèn cười hì hì nói:"Đại tẩu, ngươi xem vật này thật là hảo a, màu sắc ôn nhuận, lấp lánh trong suốt không chút tỳ vết, rất xứng với tẩu tẩu nha!"

(miếng ngọc hoàn: Hán việt là "mai ngọc hoàn", một vật khi đeo trên người sẽ mang lại may mắn, chả biết là cái ji nữa, bạn ko sành đồ TQ, minh họa - cuối bài)

Hoa Doanh Vũ chậm rãi quay đầu đi, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn một câu tẩu tử khiến hắn cảm thấy thật cao hứng, tuy trong lòng vui mừng rộn ràng, nhưng trên mặt vẫn cố bày ra nụ cười lạnh lùng:"Ly Tán, ngươi nói chuyện với ta càng lúc càng không phân biệt lớn nhỏ a, ngươi nghĩ cựu giáo chủ này không trị nổi ngươi sao?"

Lặng lẽ đặt mảnh ngọc hoàn kia xuống, hắn thu lại ý cười, nói:"Ta thích màu sắc hỉ khí, các ngươi muốn ngày ta thành thân phải mang cái thứ xanh xanh trắng trắng nhợt nhạt này hả?"

Mấy phú thương đưa mắt nhìn nhau, một nam nhân trông có vẻ phúc hậu tiến lên từng bước lấy lòng nói:"Nếu Hoa giáo chủ không thích, ngày mai ta sẽ mang một vật khác đến, chắc chắn là màu sắc hỉ khí*."

(màu sắc hỉ khí, đương nhiên là sắc đỏ - èo èo)

Trước khi đến đây, mấy phú thương này đâu có biết là mình sẽ gặp ai, chỉ biết nơi nào bán được hàng giá cao thì tìm đến thôi. Thế nhưng khi vừa gặp Hoa Doanh Vũ thì bọn họ liền ngây người, bởi vì thoáng nhìn liền biết vị kia chính là nhân vật nổi tiếng hung ác mà gần đây giang hồ đồn đãi, nghe nói hắn đã đào thoát khỏi tay Ly Uyên, đồng thời bắt luôn Liễu Thanh Phong - Minh chủ võ lâm để trút hận, không hiểu tại sao bây giờ hắn lại có mặt ở Hoa Ảnh Giáo.

Trong lòng bọn họ nổi lên từng trận khiếp đảm, nhưng vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời để kiếm tiền này, liền ton hót đi lên phía trước, bày ra biểu tình con buôn cười giả lả lấy lòng.

Hoa Doanh Vũ chán ghét hướng về phía Ly Tán ra hiệu, Ly Tán lập tức nhìn cái gã phú thương đang bước đến, cười cười:"Sao ngươi lại di chuyển lung tung rồi, ta thấy đôi chân ngươi nhìn thật là vừa mắt nha. Nào, đến gần một chút để ta xem xem"

Gã phú thương gần như bị dọa đến mức muốn vãi cả ra quần, từ từ rụt lui về phía sau, hai chân run run, đứng một bên hoảng hốt cầu xin tha thứ: "Hoa giáo chủ tha mạng, Hoa giáo chủ tha mạng."

Đột nhiên Hoa Doanh Vũ che miệng cười, phát ra thanh âm vô cùng quyến rũ:" Cẩu nhãn phế vật của ai nói cho ngươi biết ta là Hoa Doanh Vũ? Hử?"

Lão nam nhân mới vừa rồi còn sợ đến tay chân run lẩy bẩy, trong nháy mắt thần sắc liền thay đổi, nhìn thấy nụ cười diễm lệ của Hoa Doanh Vũ xong thì tâm thần ngây ngẩn, miệng mở lớn, nước bọt thuận theo khóe môi từng giọt từng giọt rơi xuống.

Hoa Doanh Vũ chán ghét, nhíu mày lại, bực bội nói: "Mang cái gã cẩu vật lớn gan kia ra ngoài cho ta"

Thấy Hoa Doanh Vũ không thật sự nổi giận, Ly Tán lập tức đuổi người ra ngoài:"Để mảnh ngọc hoàn đó lại, rồi đi phòng thu chi lãnh thưởng, còn mấy người các ngươi cũng nên rời khỏi đây".Ly Tán vuốt ve miếng ngọc tinh tế, hưng phấn nở một nụ cười thật tươi, mắt to cũng vẽ thành một đường cong, khuôn mặt đáng yêu trong nháy mắt đã lấp lánh sắc màu hạnh phúc. Vật này cùng với đại tẩu không có xứng đâu, nhưng với người kia nhất định là hợp, y đeo nó chắc chắn sẽ rất đẹp.

Hoa Doanh Vũ liếc nhìn Ly tán một cái, cũng không muốn làm gián đoạn suy nghĩ của y. Thật lâu sau đó thấy y vẫn còn đứng ngây ngô cười, nhịn không được đành phải khụ khụ hai tiếng:"Mấy gã kia xuống núi nhớ cho bọn chúng ăn hai viên Hoa Dung, để bọn chúng không nhớ ta là Hoa Doanh Vũ, tránh rắc rối về sau."

Hoa Dung không phải là loại dược tà ác gì, chỉ làm cho người ta phát sốt sơ sơ hai ngày thôi, rồi quên đi một chút ký ức không nên nhớ, sau đó thì vô sự. Ly Tán hiểu được Hoa Doanh Vũ làm như vậy vì lo lắng thay cho Ly Uyên, hắn biết một khi mình tái xuất giang hồ sẽ gây ra rất nhiều phiền phức

Ly Tán vui vẻ đáp lời, rồi mang mảnh ngọc cất vào trong áo, đang chuẩn bị đi ra ngoài, vừa bước được hai bước dường như nghĩ ra điều gì đó, y quay trở lại, biểu cảm trên mặt lúc này có chút xấu hổ xen lẫn chút lấy lòng, hì hì cười nói: "Đại tẩu"

Hoa Doanh Vũ nhìn cái biểu cảm cười ton hót nịnh nọt kia của y liền biết chẳng phải chuyện tốt lành gì, khóe miệng khẽ nhếch lên:"Chuyện gì?"

Do lúc trước Ly Tán cũng làm không ít chuyện hổ thẹn với Hoa Doanh Vũ, hiện tại nghĩ đến khiến y cảm thấy có chút ngượng ngùng, miễn cưỡng nửa ngày y mới ngập ngừng le lưỡi cười nói:"Lần trước ta ở trong phòng đại tẩu kiếm được vài viên giải dược, uống xong rồi, Hoa Túy kia..."

"Mạc Vấn cùng những người khác đâu?"Hoa Doanh Vũ mím môi hỏi.

Ly Tán không một chút giấu diếm, tiến lên từng bước thành thật nói:"Đại ca bảo ngươi giận hắn, không đành lòng lấy máu của ngươi, ta đương nhiên không muốn bị độc phát mà chết nên đâu có chia giải dược cho bọn họ, ngoại trừ mấy kẻ trung thành hữu dụng, còn lại đều đã tử vong."

Hoa Doanh Vũ cả kinh, lắp bắp nói:"Ly Uyên hắn...... Sớm biết rằng máu của ta có thể giải độc?"

Ly Tán gật đầu:"Trong cung có đề cập đến loại Hoa Túy độc này."

Hoa Doanh Vũ vừa mừng vừa giận, lúc trước còn tưởng rằng Ly Uyên vì giải dược Hoa Túy mới đối với hắn có bao nhiêu nhu tình mật ý, hóa ra hắn đã hiểu lầm tất cả. Nhắc đến Ly Uyên lại khiến hắn không khỏi nhớ mong, từ sớm tinh mơ y đã vội vàng ra ngoài, cũng không biết khi nào mới trở về.

Cúi đầu nghĩ ngợi vẫn còn mang theo tiếu ý, độ cong nơi khóe môi càng lúc càng lớn, Ly Tán thấy vậy cũng chỉ cười hì hì, bộ dáng e thẹn của giáo chủ tẩu tẩu vẫn là đẹp nhất nha.

Hoa Doanh Vũ mải chìm đắm trong tưởng niệm ngọt ngào, nên không biết có người vừa mới bước vào, mãi cho đến khi nghe thấy thanh âm của Ly Uyên, hắn mới ngẩng đầu lên,"Vũ nhi, có chuyện gì vui vẻ thế?"Nam nhân trước mắt thật anh tuấn, trên mặt phảng phất ái ý, đôi mắt nhu tình đang trìu mến nhìn Hoa Doanh Vũ, hoàn toàn trái ngược với ánh mắt lạnh băng trước kia.

Hoa Doanh Vũ lập tức vui vẻ chạy đến bên Ly Uyên khiến cho váy áo hồng sắc tung bay thành những dải hoa lửa, hắn bổ nhào vào ***g ngực Ly Uyên, dịu dàng làm nũng: "Ngươi đã về rồi."cái đầu nhỏ xinh cọ cọ vào ngực Ly Uyên nũng nịu.

Ly Uyên hôn lên chóp mũi xinh xắn của hắn một cái, ôn nhu nói:"Hôm nay ở nhà có ngoan không đó?"

"Ngoan...... Ngô ngô......"Lời còn chưa nói xong thì đôi môi đỏ mọng đã bị bao phủ, đầu lưỡi linh hoạt của đối phương đã nhanh nhẹn tiến vào khoang miệng ấm áp của hắn khuấy đảo, hai người trao đổi nước bọt ngọt ngào, hơi thở mỏng manh như rên rỉ theo khóe miệng tràn ra.

Hôn môi thật lâu mới chịu buông ra, Ly Uyên ôm lấy thắt lưng mảnh mai như liễu của Hoa Doanh Vũ nói: "Hôm nay ta tiến cung diện thánh, hoàng huynh đã chấp thuận cho ta đem linh vị của mẫu phi từ Hoàng lăng thỉnh ra, đến khi đó chúng ta sẽ bái đường tại đây."

Hoa Doanh Vũ cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc, gật gật đầu rồi nhón chân, hôn một cái lên khóe miệng của Ly Uyên.......

--------

Chú thích linh tinh

Đàn mộc y: Ghế dựa bằng gỗ đàn hương

(2) Mai ngọc hoàn: miếng ngọc có hình tròn, khi đeo sẽ mang đến may mắn (???)

------------
Ly Tán đứng một bên nhìn khung cảnh tình tứ kia thì sởn cả gai óc, toàn thân nổi lên một trận ác hàn, do dự thật lâu mới dám mở miệng: "Đại ca.........Đại tẩu.......... chuyện giải dược.....hì hì......"

Hoa Doanh Vũ mím môi cười cười, liếc nhìn y một cái nói:"Ngươi lại đây."

Ly Tán cẩn thận, chậm rãi bước qua.

Hoa Doanh Vũ cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ tươi vào miệng Ly Tán, sau đó thu tay về, nói tiếp:"Phương thuốc Hoa Túy và giải dược đều ở chỗ cũ, nếu ngươi muốn lưu lại mạng ai thì cứ đến đây lấy."

Ly Tán vui vẻ đáp:"Mạc Vấn quả thật là người trung thành, lưu lại mạng hắn sau này tất hữu dụng."

Hoa Doanh Vũ im lặng không nói thêm nữa, sau một lúc lâu, bỗng cất tiếng:"Suýt chút nữa quên nói cho ngươi biết, trong máu của ta có lẫn nọc độc của xà vương, ngươi nếu đã uống máu của ta thì sẽ sinh ra tật xấu đấy."Ngữ điệu của Hoa Doanh Vũ vô cùng hờ hững.

"Cái gì!" Ly Tán kinh hãi, đồng tử trừng lớn như chuông đồng" Tật...Tật xấu gì cơ?"

"Dục hỏa nan giải"Khóe miệng Hoa Doanh Vũ cong cong vẽ nên một nụ cười kiều mỵ như đóa tường vi mới nở.

Ly Tán bất giác nhìn về cái ổ ở góc phòng, trong đó có một con rắn màu xanh lục đang ngủ gà ngủ gật, toàn thân y bỗng chốc lạnh run"A........A...............Á.............Á Á!!"vài tiếng rồi nhanh chóng chạy mất.

Hoa Doanh Vũ bật cười, dựa vào lòng ngực Ly Uyên cọ tới cọ lui.

Ly Uyên cũng bật cười lên:"Ngươi lại lừa hắn."

Hoa Doanh Vũ không vui, phụng phịu chu môi, chìa ngón tay trắng nõn như ngọc ra trước mặt Ly Uyên, nửa đùa nửa thật mà làm nũng:"Đau~~"

Ly Uyên đau lòng nắm lấy tay Hoa Doanh Vũ, ngậm lấy ngón tay bị thương của hắn, đầu lưỡi liếm nhẹ lên miệng vết thương, làm cho Hoa Doanh Vũ nổi lên một trận tê dại. Chỉ là vết thương nhỏ xíu, hắn làm sao cảm thấy đau chứ, chính là vì muốn Ly Uyên ra sức dỗ dành, nâng niu bảo vệ mình, có như vậy Hoa Doanh Vũ mới cảm thấy cao hứng.

Ly Uyên nhả ngón tay của hắn ra, từ trong ngực lấy ra một cây trâm có khắc hình hoa đào hồng nhạt, kiểu dáng tự nhiên, phóng khoáng đồng thời cũng không mất đi vẻ tinh xảo, thanh lịch. Y ôn nhu nói:"Thích không?"

Làm sao có thể không thích, hiện tại Hoa Doanh Vũ vừa nếm trải tình sự, rất ương bướng nhưng cũng ngây ngô, chỉ với một lời tâm tình đường mật cũng có thể khiến hắn mặt đỏ tim đập mạnh. Vả lại, thường ngày hắn cũng thích loại đồ vật này, huống chi vật ấy lại do chính người hắn yêu nhất tặng, nên tâm trạng lúc này của hắn vô cùng vui mừng, vội vàng hướng Ly Uyên, nói:"Ngươi mau để ta ngồi dậy nào"

Ly Uyên tươi cười không ngớt, trong lòng rất đỗi hoan hỉ, y đã đợi rất lâu rồi, cuối cùng trời cao cũng tác hợp cho kẻ si tình*, tâm can bảo bối mỗi ngày đều ở bên cạnh y, ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức làm cho người ta hưng phấn tột cùng, trong lòng y giờ đây ngập tràn mật ngọt tựa hồ như muốn chảy hết cả ra.

(Nguyên văn: bất phụ hoàng thiên, bất phụ khanh - có thể hiểu nôm na là "ông trời ko tuyệt đường kẻ sủng vợ =))" - chậc ko thể mang cái câu này vào được, nên Keng chém thành câu trên =.=!)

Nhẹ nhàng gỡ xuống cây trâm màu bạc trên tóc của Hoa Doanh Vũ, từng sợi tóc đen nhánh trong nháy mắt xõa xuống như thác đổ, phiêu tán ở bờ vai nhỏ nhắn, khuôn mặt như hoa thoáng đỏ bừng, tuyệt mỹ dung nhan khiến kẻ khác phải nín thở ngưng thần, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, đôi mắt long lanh đang chăm chú nhìn Ly Uyên, và còn có cả đôi gò má vì ngượng ngùng mà trở nên phớt hồng, Hoa Doanh Vũ cao hứng cười, khóe mắt cũng cong cong thành hình nguyệt nha.

Tâm Ly Uyên chấn động, cúi người xuống hôn nhẹ lên gò má tinh xảo của ái nhân, y nâng mái tóc óng ả mềm mại như lụa kia lên, cẩn thận kết một búi nhỏ ở sau đầu Hoa Doanh Vũ rồi dùng đào hoa trâm cố định lại.

"Đẹp không?"Giương mắt nhìn thấy bộ dáng si mê của Ly Uyên, hắn bỗng ngượng ngùng khiến hai má đỏ bừng nóng ran.

"Đẹp, phu nhân của ta lúc nào cũng là người đẹp nhất."Ly Uyên kéo hắn đến gần rồi gắt gao ôm chặt, không ngừng thốt ra lời nỉ non khiến người ta cảm động.

"Ba hoa!"Đôi bàn tay trắng như phấn thúc nhẹ y một cái, cười đến rạng rỡ.

Nhìn thấy tuyệt sắc tiểu mỹ nhân đang ở trong lòng mình mà ra vẻ hờn dỗi, bất giác cả người Ly Uyên lại dâng lên một cỗ dục hỏa mãnh liệt mà trước nay chưa từng có, y hận không thể ngay tức khắc đem Hoa Doanh Vũ đặt dưới thân, hảo hảo ra sức yêu thương một phen. Thế nhưng có người dường như không biết an phận, cứ hân hoan ra sức nhích tới nhích lui, quấn lấy cổ y mà vô tư cười nói, khiến cho phân thân của ai kia không tự chủ nổi mà cứng hẳn lên, ngẩng cao đầu chạm vào vòng eo thon thả của tiểu mỹ nhân.

Đôi mắt xinh đẹp của Hoa Doanh Vũ trợn to, mang theo vô vàn phong tình mà không bút mực nào tả xiết, cơ hồ cảm thấy có chút xấu hổ nên hắn thoáng rũ mi xuống, hàm răng tuyết trắng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới, lặng lẽ đem thân mình cọ cọ vào người Ly Uyên.

Hảo một bộ dáng tùy người trêu ghẹo*!(nguyên văn: nhâm quân thải hiệt: tùy ý cho người trêu ghẹo, giống cái dạng cá nằm trên thớt muốn chặt muốn chém tùy ý anh đầu bếp)

Đến giờ phút này, Ly Uyên không thể nào kiềm chế được nữa, hạ thân đã trướng đến phát đau, cả người trên dưới đều bị dục hỏa thiêu đốt, y lập tức ôm lấy Hoa Doanh Vũ thi triển khinh công, nhằm hướng tiểu viện phóng đi.

Vừa đến phòng, Ly Uyên không tài nào nhịn nổi mà áp chế Hoa Doanh Vũ, cắn lấy bờ môi nộn hồng của tiểu mỹ nhân, ra sức mút vào, đồng thời cũng chìa đầu lưỡi liếm lộng một hơi, bầu không khí thoáng chốc trở nên vừa *** mỹ vừa ngọt ngào

Cái lưỡi nghịch ngợm kia trong nháy mắt đã dời xuống làn da tuyết trắng của Hoa Doanh Vũ, dừng một chút tại yết hầu, cắn nhẹ nơi đó, như muốn nghe thấy thanh âm rên rỉ của mỹ nhân. Bàn tay to lớn của Ly Uyên giải khai vạt áo Hoa Doanh Vũ, chậm rãi ve vuốt, thăm dò, y cầm lấy dục vọng đã cương cứng một nửa của hắn, dịu dàng xoa nắn bộ lộng, đột nhiên khóe miệng y vẽ nên một nụ cười gian tà, cắn lấy vạt áo, nhẹ nhàng xé mở, xiêm y tiểu mỹ nhân toàn bộ đều bị trút xuống, để lộ bờ ngực bạch ngọc cùng hai điểm hồng anh* thấp thoáng ẩn hiện.

(hai điểm hồng anh: 2 cái chấm nằm trên ngực mà ai cũng có ế)

Cắn nhẹ một đóa thù du trước ngực mỹ nhân, và không ngừng ra sức mút vào đùa nghịch.

Hoa Doanh Vũ được Ly Uyên hầu hạ đến vô cùng thư thái, rồi lại thập phần khó chịu, vì đóa hồng hoa còn lại không được ai vuốt ve, khiến hắn cảm thấy hư không, tẻ nhạt. Thế là Hoa Doanh Vũ không tự chủ được mà kéo tay Ly Uyên, chậm rãi chuyển qua chỗ ***g ngực trống trải bên kia, muốn y xoa nắn đóa hoa nhỏ ấy.

Khóe miệng Ly Uyên lại xuất hiện nụ cười gian xảo, y cố ý rút tay về. Hoa Doanh Vũ bỗng chốc giật mình, đôi mắt mê ly tức thì nhuốm màu oán giận và ủy khuất, đang tính mở miệng thì nam nhân đột nhiên cắn lấy nụ hoa cô độc kia, làm cho thân thể hắn thoáng co rút, thoải mái không thốt nên lời.

Hầu hạ mỹ nhân thư thái xong, đầu lưỡi của Ly uyên thong thả lướt qua từng tất da thịt mịn màng như bạch ngọc, bao vây lấy cái rốn xinh xắn của đối phương.

Y phục nửa kín nửa hở, không thể che giấu thân mình đã trở nên hồng nhạt, đôi mắt giờ đây đã nhuốm màu ***, hai tay lỏng lẽo không thể tự chủ mà ôm lấy đầu của nam nhân, còn nơi khóe miệng thì thốt ra từng tiếng rên rỉ ngọt ngào như mật.

Tình cảm đang đến hồi mãnh liệt thì truyền đến một trận âm thanh" sát phong tình", cả hai người đồng loạt giật mình.

Cái bụng tuyết trắng khô quắt kia lên tiếng kháng nghị, nó bất mãn phát ra từng tiếng ùng ục vì bị bỏ đói.

Hoa Doanh Vũ đỏ mặt, lầm bầm nói:"Ngươi ...tại sao...lại....ngừng". Trong lúc mây mưa thất thường thế này mà lại khiến cho cái bụng kêu gào, hắn nhất thời cảm thấy ngượng đến chín mặt, rụt rè, e lẹ khẽ liếc nhìn Ly Uyên, nhưng chống đỡ không nổi ánh mắt ôn nhu của nam nhân.

Ly Uyên đã lâu không còn mang mặt nạ ngân bạc, nên khuôn mặt anh tuấn này thường làm cho Hoa Doanh Vũ mặt đỏ tim đập, hiện tại Ly Uyên lại nhìn hắn chăm chú như vậy, khiến hắn càng cảm thấy ngượng ngùng.

Ly Uyên ngồi thẳng người dậy, một tay kéo, một tay ôm lấy thân hình tuyết trắng kia vào lòng, trên đôi môi đỏ mọng khẽ hôn một hơi, cười nói:"Buổi trưa ngươi không ăn gì sao?"

Ánh mắt y nhu tình như nước, sóng mắt lưu chuyển tỏa ra vô vàn sủng nịch. Hoa Doanh Vũ vươn tay quấn lấy cổ y, áp hai má mình ma sát với bờ ngực rắn chắc màu mật của nam nhân, phụng phịu nói:"Ta không thích cầm đũa"

Nhẹ nhàng nhéo yêu một cái lên chóp mũi tinh tế của ái nhân, Ly Uyên cười nói: "sâu lười nhỏ".Khóe miệng mang đầy tiếu ý, trong mắt thì ngập tràn vẻ nuông chiều

Hoa Doanh Vũ nghe y nói như vậy, cảm thấy thật cao hứng, nhưng trên mặt lại giả vờ sẳng giọng:"Ngươi mới là tên lười biếng đó, đại lười biếng"

Ly Uyên cười cười không đáp, định lấy y phục đến khoác vào, thế nhưng nội sam còn chưa mặc xong đã bị Hoa Doanh Vũ kéo cổ tay lại, y quay sang chỉ thấy biểu tình oán giận của tiểu mỹ nhân, Hoa Doanh Vũ đang cắn cắn đôi môi xinh đẹp ngập tràn ủy khuất.

Nghĩ đến thật là nan giải mà, ngay thời điểm này làm sao có thể ly khai hắn được cơ chứ, không chừng khi ta vừa rời khỏi, hắn nhất định sẽ suy nghĩ lung tung rồi sinh khí. Nghĩ vậy, Ly Uyên đành ôn nhu cười, ngồi lại vị trí cũ ôm lấy Hoa Doanh Vũ, nhẹ giọng an ủi:"Ngươi đó nha...ta đi bảo hạ nhân nấu cho ngươi một chén cháo trứng hạt sen* được không?"

(phù dung đản hoa chúc: bợn Keng ko biết nên edit bậy thành cháo trứng hạt sen, he he:" tình iu nào bit thì lên tiếng góp ý cho bạn nhé:")

Tiểu mỹ nhân ngồi ở trên đùi Ly Uyên, biểu tình giận dỗi, bặm môi trợn mắt, gắt gao ôm chặt thắt lưng y, không cho y rời đi.

Ly Uyên buồn cười nhéo mũi hắn, yêu thương nói:"Ngươi lại không ngoan? Ta làm sao nỡ để phu nhân chịu đói cơ chứ?"Tay của Ly Uyên lướt qua dưới bụng Hoa Doanh Vũ nhẹ nhàng xoa nắn một chút

Hoa Doanh Vũ bất mãn lầm bầm, nhay nhay gặm gặm bờ ngực của đối phương, đầu lưỡi nghịch ngợm khuấy đảo nhũ tiêm của y, rồi dùng cả bờ mông tròn trịa mà cọ tới cọ lui vào căn nguyên dục vọng của ai kia.

Ly Uyên giờ phút này quả thật đã bị dục hỏa thiêu đốt, nhưng y không muốn tâm can bảo bối phải chịu đói, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng vẫn là hạ quyết tâm đẩy Hoa Doanh Vũ ra.

Hoa Doanh Vũ có chút tức giận, đôi mắt xinh đẹp liếc Ly Uyên một cái sắc lẻm, nhưng trong lòng vô cùng ủy khuất.Chính ta đã chủ động bỏ hết tôn nghiêm để câu dẫn y, thế mà y dám đẩy ta ra.....Nghĩ đi nghĩ lại thật đúng là đáng lo mà, hay là y đã phiền chán ta mất rồi, bản thân ta không ngực, không mông, chỉ có một khuôn mặt dễ nhìn, nhưng vẫn là một nam tử, lại so với y lớn hơn hai tuổi, sau này cũng sẽ nhanh chóng già hơn y..........Nghĩ đến đây hai mắt của Hoa Doanh Vũ đã ngập chìm trong làn sương mù ẩm ướt

Vừa nhìn qua biểu tình của ái nhân, Ly Uyên liền biết hắn lại suy nghĩ lung tung rồi, y càng ra sức ôm chặt lấy hắn, ôn nhu dỗ dành:"Ngươi lại nghĩ vẩn vơ rồi?"

Hoa Doanh Vũ ủy khuất ôm lấy Ly Uyên, cắn môi bất mãn:"Cháo thì bảo hạ nhân làm là được mà."

Ly Uyên bật cười, nói:"Ta là muốn ngươi cả ngày, chứ nhất thời nửa khắc thì không sao giải hết dục hỏa của ta đâu, nếu ta mà ở lại trong phòng nhất định sẽ nhịn không được cùng ngươi phong lưu một phen, chuyện tốt vừa mới làm một nửa, hạ nhân sẽ kéo đến quấy rầy, mất hết cả tình thú. Vậy nên ta thà tự mình đi, miễn cho ở đây chỉ có thể nhìn mà không thể ăn".

Nghe nam nhân giải thích rõ ràng xong, Hoa Doanh Vũ vô cùng thỏa mãn, bèn đồng ý để y rời đi.

Ly Uyên kéo sam tử hồng nhạt ở một bên qua, giúp ái nhân mặc vào, rồi dịu dàng hôn lên môi hắn, nói:" Coi chừng cảm lạnh, ta đi một lát sẽ về, ngươi phải ăn nhiều một chút, mới có sức cùng ta khoái khoạt nha ~~"

Ly Uyên nói toạc cả ra, khiến cho tiểu mỹ nhân thẹn đến đỏ mặt, trừng trừng liếc y một cái, mang theo vô vàn vẻ quyến rũ câu nhân.

Ly Uyên cười to rời đi, trong phòng chỉ còn lại một tiểu mỹ nhân đang xấu hổ ngượng chín mặt.

Nam nhân đi rồi làm cho Hoa Doanh Vũ ở một mình trong phòng trở nên buồn chán, bỗng thấy Lục Oánh đang cuộn tròn nằm ngủ ở phía sau cửa, hứng thú đùa nghịch trỗi dậy, hắn lấy chén trà ném tới bên người nó.

"Xoảng"một tiếng giòn vang, chén trà vỡ vụn, Lục Oánh nhất thời giật mình, đứng thẳng dậy đề phòng, phóng tầm mắt quét nhìn xung quanh

Lục Oánh tuy là xà vương, độc tính mãnh liệt, nhưng mà tuổi của nó vẫn còn nhỏ, lại sinh trưởng nơi hang động hoang vu ít người lui đến, nên cảnh giác vô cùng thấp, và nó cũng rất là lười biếng.

Hoa Doanh Vũ hừ cười, nhìn Lục Oánh mắng yêu:" Ngươi là tiểu súc sinh không có tiền đồ, xem cái bộ dáng lười nhác của ngươi, cần thận có ngày bị người ta bắt đi ngâm rượu."

(èo, chủ sao thì thú cưng nó vậy, tự ngẫm lại bản thân đêy)

Lục Oánh dựa theo âm thanh truyền đến nhìn lại, chỉ thấy Hoa Doanh Vũ hào phát vô tổn*, trưng ra khuôn mặt tươi cười diễm lệ nhìn nó, tựa hồ như hiểu ra mọi chuyện, nó thả lỏng một chút, cúi thấp đầu xuống, thong thả trườn về phía chủ nhân, chìa đầu lưỡi liếm đôi chân tuyết trắng của Hoa Doanh Vũ.

(hào phát vô tổn: lông tóc chả bị tổn hao, ý nói người đó chẳng bị tổn hại gì hết)

Hoa Doanh Vũ không giận, để mặc nó tùy ý nghịch ngợm. Một lát sau cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn vẫn còn chưa có ăn gì, chỉ sợ là thức ăn chưa kịp dọn lên thì hắn đã đói đến ngất xỉu.

Lục Oánh tuy có chút biếng nhác, nhưng Hoa Doanh Vũ rất thích nó, lúc rãnh rỗi có thể kiếm nó chơi đùa cũng coi như thú vị

Hắn vẫn đang cười, đột nhiên đôi mày thanh tú nhíu lại, đề phòng nhìn về phía cửa sổ. Võ công mặc dù đã mất, nhưng vẫn thập phần cảnh giác

Quả nhiên, cửa sổ bị kéo mở ra một khe nhỏ, một đôi mắt nhìn vào bên trong, rồi ngay sau đó cửa sổ được mở rộng ra, hai nam tử che mặt từ ngoài nhảy vào...............

----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top