Phần 4 - Chương 2

Trên đường đến Hạo thành, nghe đồn hai nước Triệu - Khương khai chiến. Chuyện này vừa trong dự đoán lại vừa ngoài dự đoán. Cuối tháng tám, Mộ Ngôn đến Triệu, cùng hội đàm với Triệu vương, với tính cách nóng nảy của Triệu vương, tôi tưởng nhiều nhất không quá nửa tháng sẽ tuyên chiến với Khương, không ngờ lại kìm được cơn thịnh nộ, trì hoãn đến tận đầu tháng mười.

Nghe đồn hôm tuyên chiến, Triệu vương đích thân đứng trước trận tiền vạch ra bảy tội lớn của Khương quốc, trong đó tội lớn nhất vô cùng thú vị, nhân chứng vật chứng chỉ thẳng chuyện tháng tư vừa rồi Khương mượn dao giết người giá họa cho Triệu giết Trần quốc thế tử Tô Dự.

Triệu vương lời lời đanh thép lên án Khương quốc lòng lang dạ sói, rắp tâm hùng bá một cõi, trăm phương ngàn kế chia rẽ hai nước Triệu, Trần hòng mưu lợi, may thay hai nước giao hảo đã lâu, lại có liên hôn tín ước mới tránh được cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Không ngờ Khương vương đến chết không chừa, để che giấu tội bất nghĩa với hai nước Trần, Triệu, lại bày ra khổ nhục kế tự chặt tay mình, giết chết thừa tướng Bùi Ý, chủ mưu hãm hại Triệu rồi giá họa lên đầu Triệu, hành động này của Khương vương trăm lần trái đạo quân vương, trên bất trung với thiên tử, dưới bất nghĩa với trung thần, khiến thiên hạ rùng mình.

Tôi cảm thấy lời cáo trạng đó, đoạn trước còn được, đoạn sau quả thật oan uổng cho Khương vương. Có thể đoán ra, tháng trước Mộ Ngôn đã nói thế nào để đánh lừa Triệu vương, cũng có thể đoán ra tại sao Triệu vương nhất nhất tin lời chàng, quả nhiên xuất binh, không có nguyên nhân khác, tất cả nhờ vào tài diễn xuất bẩm sinh của Mộ Ngôn.

Lấy gậy ông đập lưng ông, nước cờ này Mộ Ngôn đi rất tuyệt, lúc đầu khi Khương quốc bày mưu giăng lưới đâu có ngờ dẫn đến kết cục hôm nay, cũng đâu ngờ người có tư cách thu lưới cuối cùng lại không phải là mình mà chính là con cá mình giăng lưới muốn bắt.

Nhưng tôi nghĩ, với quốc lực của Triệu, dám tuyên chiến với Khương lại không phải là sự mạnh động nhất thời, ắt là khi kết đồng minh Mộ Ngôn đã hứa, nếu hai nước khai chiến, Trần sẽ đứng sau hậu thuẫn cho Triệu. Nhưng khi Mộ Nghi bí mật đưa tôi trở về Hạo thành lại không hề nghe nói Triệu đã thu được lợi gì trong chiến sự này.

Trái lại, nghe nói Khương vương phẫn nộ bởi bản cáo trạng bảy tội danh kia, lập tức điều binh khiển tướng kháng cự, toàn quốc trên dưới một lòng quyết kháng địch rửa hận, liên tục bảy ngày đại quân Triệu quốc không những không thể tiến thêm bước nào vào lãnh thổ của Khương, trái lại liên tục rút lui. Xem ra Mộ Ngôn đã không giữ lời khi kết đồng minh với Triệu.

Mộ Nghi với tầm mắt của một công chúa không hiểu gì thế sự, cũng cho rằng hai nước Khương, Triệu đều bại là tốt nhất, như vậy Trần quốc láng giềng có thể kê cao gối ngủ yên vài chục năm.

Ngay Mộ Nghi cũng có thể nhìn ra bí ẩn đằng sau thế cục này, tin là Triệu vương đang lún sâu vào vũng lầy cũng hiểu ra, nhưng lúc này ngoài giương cờ trắng cầu Trần cứu viện ông ta còn có thể làm gì hơn. Mà khi hai nước chưa đến lúc sức cùng lực kiệt, tôi dám cược Mộ Ngôn quyết không xuất binh. Quả thực tôi rất hiểu chàng, chỉ cần tôi muốn.

Ngày hai mươi lăm tháng mười, trời u ám, từ khi chia tay ở Bích sơn, tôi và Mộ Ngôn đã tròn nửa tháng xa nhau, đối với chàng, quãng thời gian xa tôi còn dài hơn.

Chiến tuyến trải quá dài, Triệu vương cuối cùng không trụ nổi, hoảng hốt cấp tốc cử người đến Hạo thành xin cứu viện. Nghe Mộ Nghi nói, Mộ Ngôn viện cớ ốm mệt, sáng không thiết triều, coi như phớt lờ sứ thần nước Triệu, buổi chiều mới truyền chỉ báo, sức khỏe đã khá lên, buổi tối sẽ mở tiệc ở Trân Long viên khoản đãi sứ thần nước bạn.

Mộ Nghi đứng bên an ủi tôi: "Sức khỏe của ca ca gần đây tuy có hơi kém, nhưng vết thương trên người không đáng ngại, chắc là do thức đêm giải quyết chính sự, không hề gì. Dạ tiệc hôm nay, muộn một chút tẩu có thể nhìn thấy ca ca...".

Lời vừa dứt mắt đã đỏ hoe, tôi cười chun mặt làm xấu với cô: "Nếu tối nay muội vẫn mau nước mắt như thế, không khéo chúng ta bị lộ tẩy, nếu chàng phát hiện thì biết làm sao, nếu bị ăn đòn muội phải đứng chắn cho tôi đấy".

Cô ngẩn người, lau nước mắt: "Chuyện buồn như vậy mà tẩu vẫn còn tâm trạng đùa giỡn, tẩu đúng thực như ca ca nói, khi không có ca ca ở bên...". Trong đầu tôi hiện ra câu nói, "... khi không có ta, nàng kiên cường hơn bất cứ ai".

Tôi phấn chấn tinh thần, ôm đầu than thở: "Muội xem, chàng đã nói vậy, khiến tôi vốn định khóc lại không dám khóc, phải làm gương cho muội".

Mộ Nghi rầu rĩ nhìn tôi, buồn bã nói: "Ngoài làm cho ca ca quên, không còn cách nào khác sao, tẩu tẩu?". Tôi ngẩng đầu nhìn lên xà nhà, nụ cười vụt tắt: "Đúng, không còn cách nào khác".

Cuối cùng tôi đưa ra quyết định sẽ gảy một Hoa Tư điệu cho Mộ Ngôn, Hoa Tư điệu Tý Ngọ, lấy đi ký ức của chàng.

Thực ra phương thức có được Hoa Tư điệu Tý Ngọ không khác nhiều so với Hoa Tư điệu tôi thường tấu, chỉ là nhất định phải tấu vào giờ Tý, lấy viên giao châu làm khế ước, niệm lời chú để thôi động cây đàn tấu ra nhạc khúc chứ không phải dùng ngón tay.

Khúc nhạc tấu ra có thể dệt được ảo mộng đặc biệt cho người khác, ảo mộng này mặc dù cũng là tái hiện quá khứ nhưng không phải thu hút tính mạng của người đó mà là lấy đi tình cảm sâu sắc nhất trong lòng người đó.

Tý Ngọ là chỉ từ giờ Tý đến chính Ngọ, người rơi vào ảo mộng không thể thoát ra khỏi tình cảm đau đớn giày vò, tự mình thoát ra khỏi mộng cảnh, sau giờ Ngọ khi người đó tỉnh lại, phần tình cảm đó sẽ biến mất do bị ảo mộng thu hút. Nhưng ảo mộng mà Hoa Tư điệu Tý Ngọ dệt ra không giống ảo mộng thường ở chỗ, cho dù người được dệt mộng không thoát ra khỏi mộng cảnh, cũng không bị mất tính mạng, đến giờ Ngọ sẽ tỉnh lại còn mộng cảnh sẽ được tiếp diễn ở một không gian khác.

Đây có lẽ là bí mật lớn nhất của Hoa Tư dẫn, có lẽ ngay cả Quân sư phụ cũng không biết, đó là cấm thuật trái đạo lý. Bởi trên thế gian không nên có ai có quyền tước đi ký ức tình cảm của người khác, cũng không nên vạch ra khoảng không thời gian mà ngay trời cũng không nhìn thấy, cho nên phép thuật một khi thực thi thành công, tác dụng tương phản đối với người thực thi phép thuật sẽ rất lớn, lúc này viên giao châu mà Hoa Tư dẫn ký thác sẽ vỡ vụn, công lực của phép thuật cũng theo đó tiêu tan. Tất cả sẽ trở về cát bụi.

Trước kia, tôi muốn để Mộ Ngôn nhớ tôi, nhớ suốt đời. Nhưng nếu nhớ tôi chỉ khiến chàng đau khổ, chi bằng để chàng quên đi.

Buổi tối, Mộ Nghi dẫn tôi đến Trân Long viên dự tiệc. Theo phong tục nước Vệ, công chúa chưa xuất giá tuyệt đối không được lộ diện ở chốn xã giao cung đình, Trần và Vệ chỉ cách một con sông, phong tục về mặt này lại khác nhau.

Tôi phục trang vào vai người hầu của Mộ Nghi, theo sát bên cô, đi thẳng tới Trân Long viên, dưới bầu trời đêm thu, giữa trùng trùng đèn cung sáng rực, một biển hoa thiên trúc trải ra trước mắt, kéo tới tận chân vương tọa bằng ngọc tạc, giống như bữa tiệc được mở trên một biển hoa.

Cảnh trí trang nhã, du nhàn như bức họa mới tinh, vừa nhìn là biết đó là phong cách của ai. Từ xa truyền đến tiếng hô của thị quan, khóe mắt liếc thấy dải thắt lưng của hầu nữ bay bay trong gió, Mộ Nghi kéo tay tôi, lúc này mới phát hiện quần thần đã nhất loạt quỳ phục dưới vương tọa, khiêm nhường chờ đợi quân vương giá đáo.

Tôi quỳ theo mọi người, thầm nghĩ sau nửa tháng xa cách, không biết bây giờ trông Mộ Ngôn thế nào. Không nén nổi hơi ngẩng đầu, dưới ánh sáng cung đăng, cuối cùng tôi nhìn thấy bóng chàng khoan thai bước đến, nhưng không phải là áo chùng gấm màu lam như trước, mà là toàn thân long bào gấm đen tuyền, mái tóc đen ẩn trong vương miện, chín tua ngọc châu rủ quanh vương miện, bóng đổ xuống hơi che khuất sắc diện ngược chiều sáng của chàng. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng trong trang phục như vậy, ở ngôi cao xa vời như vậy, trông chàng càng bội phần tuấn tú.

Tất cả sau đó giống như trong một giấc mộng, luôn có cảm giác không thực, nghe tiếng chàng chỉ vài câu lạnh lùng đã khiến sứ thần nước Triệu đang thao thao bất tuyệt không nói tiếp được, vừa nghĩ bình thường chàng chẳng phải vẫn thế sao, lại vừa nghĩ bình thường chàng như thế thật sao?

Trong ký ức tôi cơ hồ có hai con người, một người là Tô Dự, một người là Mộ Ngôn. Một người là chính trị gia bẩm sinh, một người là phu quân tôi.

Một người điềm tĩnh đối diện mọi nguy biến, ung dung điều hành triều chính, một người bỏ lại kinh thành phồn hoa, đêm ngày ngồi trong sơn động tấu ra những khúc đàn bi thương vì tôi.

Mặc dù hai người đó là một, nhưng nhìn thấy Mộ Ngôn lúc này, trong một khắc nào đó tôi không thể gắn hai người đó làm một.

Tôi không biết rốt cuộc tôi muốn nhìn thấy chàng quên tôi, sống vui vẻ hay là muốn thấy chàng suốt đời đau khổ, có lúc bản thân cũng cảm thấy ý nghĩ của mình thực quái dị, nhưng không sao kìm được tình cảm mâu thuẫn đó, đành để nó lan tràn như cỏ dại.


Trên bàn tiệc, bá quan đang đua nhau nâng cốc chúc tụng, chợt có tiếng kêu "ối" bật ra đầy kinh ngạc của Mộ Nghi, luồng suy nghĩ đang miên man đi xa bỗng quay về, mới phát hiện trên bàn tiệc, tiếng cười nói, tiếng chạm cốc một khắc trước còn ồn ào chợt im bặt, trên đài cao nơi các ca kỹ cung đình múa hát, không biết lúc nào xuất hiện một thiếu nữ áo đỏ muôn phần xinh đẹp, sứ giả Triệu quốc đang hướng về phía Trần vương thao thao bất tuyệt gì đó.

Tôi dỏng tai nghe, thấy ông ta tán tụng cô thiếu nữ xinh đẹp thế nào, đàn giỏi múa hay ra sao, tinh thông lễ nghĩa thế nào, cho dù mãi vẫn chưa đi vào chuyện chính, nhưng trong hoàn cảnh này, mang đến một mỹ nhân khuynh thành như thế, ai cũng hiểu ông ta muốn gì.

Không biết tại sao Mộ Nghi lại kinh ngạc như vậy, mặc dù xưa nay trong chuyện tình cảm tôi rất ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm người mình yêu, nhưng trong hoàn cảnh này cũng không phải nghĩ không thông. Các nước tặng nhau mỹ nhân cũng bình thường như tôi và Quân Vỹ tặng nhau dưa gang, cũng không phải dưa gang nhận về đều ăn, mà đa phần đem tặng cho đầu bếp.

Trên trời sao ẩn hiện, theo tính cách Mộ Ngôn chàng vẫn giữ thái độ dửng dưng, không ngờ lời sứ giả vừa dứt, lại thấy chàng cúi nhìn cô gái áo đỏ rất lâu, đoạn trầm giọng nói: "Ngẩng đầu lên".

Tôi băn khoăn nhìn lên đài cao, đúng lúc bắt gặp khuôn mặt từ từ ngẩng lên của cô gái. Hai hàng lông mày thanh như làn khói, đôi mắt hạnh nhân đen láy, chiếc mũi xinh, đôi môi nhạt như sắc xuân hơi mím.

Tôi kinh ngạc lùi lại một bước.

Chẳng trách Mộ Nghi chấn động như vậy. Khuôn mặt đó có vài phần giống tôi, một năm trước khi còn ở Vệ cung thường gặp. Cô gái áo đỏ đó chính là thập nhị tỷ Diệp Minh của tôi.

Tôi có mười bốn chị gái, cơ hồ tôi và Diệp Minh giống nhau nhất, nhưng sao tỷ tỷ có thể biến thành mỹ nhân do Triệu cống lên? Sau khi Vệ mất, tỷ tỷ đã cùng phụ hoàng và mẫu phi bị quản thúc ở biệt viện ngoại vi Hạo thành cơ mà?

Vẫn còn chưa hết bàng hoàng, lại nghe tiếng Triệu sứ giả gần như nói lại những lời tán tụng đã nói.

Mộ Nghi kéo váy tôi, dùng ngón tay chấm rượu viết lên bàn: "Cho dù ca ca thu nhận cô ấy, cũng bởi vì người ta giống tẩu, ca ca nhớ tẩu...".

Chữ cuối cùng tôi không nhìn hết, trong lòng bất chợt như có nước băng thấm vào, lạnh đến tận đáy lòng. Thậm chí tôi còn chưa nghĩ đến điều đó, lúc này bị nhắc như vậy, đột nhiên nhớ lại chuyện này hình như đã từng có tiền lệ.

Nhưng sao có thể hoang đường như vậy, sao có thể vừa nhớ nhung một người vừa thu nhận một người khác. Dung Viên yêu Oanh Ca như vậy nhưng cũng không nói yêu Cẩm Tước giống hệt Oanh Ca.


Tôi ngẩng đầu nhìn Mộ Ngôn trên cao, trong khi sứ giả vẫn đang tiếp tục thao thao bất tuyệt, có lẽ do góc độ của ánh đèn trên đài cao, tôi lại có thể nhìn rõ thần sắc của chàng sau những tua rèm vương miện, chàng hơi nghiêng đầu hướng về tể tướng Doãn Từ ngồi bên trái bàn tiệc: "Quả nhân xưa nay không mấy hứng thú với ca vũ, còn nhớ Doãn khanh rất có nhã hứng về khoản đó, vậy ban Mạnh Diệp cô nương cho Doãn khanh".

Tôi thở phào.

Sắc mặt Triệu sứ giả đang đỏ hồng biến thành trắng bệch khi Mộ Ngôn nói vậy, nhưng nhất thời không biết đối đáp ra sao, Diệp Minh bên cạnh đã lạnh lùng lên tiếng: "Hai chân Mạnh Diệp đứng trên quốc thổ nào chỉ biết phục hầu người cường đại nhất của quốc thổ đó, bệ hạ nếu không muốn để Mạnh Diệp hầu hạ, lại ban cho người khác, chi bằng hãy giết chết Mạnh Diệp".

Diệp Minh, Mạnh Diệp. Nói thật tôi hầu như không có tình cảm gì đối với người chị này, nhưng trong mười bốn chị gái có ai có thể khiến tôi thích một chút, người đó chính là Diệp Minh .

Nghe nói trước khi tôi trở về Vệ quốc, người phụ hoàng thích nhất là Minh tỷ. Vệ quốc thập nhị công chúa Diệp Minh kiêu sa cao ngạo, trong cung không ai dám động đến. Nhưng tôi không hiểu, Diệp Minh tỷ tỷ của tôi tuy đã là công chúa vong quốc, nhưng với tôn nghiêm và hào quang đã có sao có thể hạ mình biến thành món cống vật trong tay người khác.

Tôi thấy Mộ Ngôn cười một tiếng, lòng đang run sợ liệu chàng có bị nhan sắc của Diệp Minh cám dỗ, lại nghe thấy giọng nói thanh lạnh quen thuộc: "Vương hậu của quả nhân rất hay ghen, thu nạp nàng rất dễ, nhưng vương hậu sẽ không vui, nàng nói xem, quả nhân nên để cho nàng không vui hay để cho vương hậu của quả nhân không vui?".

Tay tôi nắm chặt run run, Mộ Nghi bật cười thành tiếng, trên bàn tiệc yên tĩnh, tiếng cười nghe rất rõ, ánh mắt Mộ Ngôn liếc lại, tôi vội cúi đầu. Lại nghe tiếng Diệp Minh không chút nao núng: "Bất luận vương hậu không vui hay Mạnh Diệp không vui đều không quan trọng, quan trọng là bệ hạ thuận theo tâm ý của người".

Mộ Ngôn bỏ tay chống cằm để lên tay ghế: "Thuận theo tâm ý của quả nhân?".

Chàng cười, thong thả nói: "Tâm ý của vương hậu là tâm ý của quả nhân". Truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hai tay nắm ống tay áo khẽ run. Quần thần bên dưới nhất định cảm thấy vui mừng vì vương hậu của họ chỉ là một linh vị, nếu không thì đây đúng là một hôn quân.

Cuối cùng Diệp Minh vẫn lựa chọn đi theo tể tướng Doãn Từ, không biết kết cục đó là tốt hay xấu, có nhiều lựa chọn, nhưng tỷ tỷ đã lựa chọn như vậy, cũng giống như có nhiều con đường, nhưng tôi lại lựa chọn tuẫn tiết cùng xã tắc, một việc không cho phép hối hận.

Khi bữa tiệc sắp kết thúc, Mộ Ngôn ban cho Mạnh Diệp một chén rượu, nhưng chén rượu của chàng lại do Mộ Nghi rót.

Lòng bàn tay dâm dấp ướt, tôi thầm mong mọi sự suôn sẻ, mấy giọt máu đựng trong lọ sứ đưa cho Mộ Nghi, cô đã thêm vào mấy giọt nước cỏ đắng, hơn nữa chỉ cho vào rượu ba giọt, dù lưỡi chàng có tinh đến mấy cũng không thể nhận ra mùi máu mới phải.

Khi Mộ Nghi rót rượu, hình như Mộ Ngôn nói gì với cô, chỉ nhìn thấy bàn tay rót rượu của cô hơi run, Diệp Minh bên cạnh đón chén rượu từ tay hầu nữ, mặt bỗng trắng bệch, tay run đến nỗi cơ hồ không cầm nổi chén rượu.

Khi chàng uống cạn, dưới đài ca vũ đã ngừng, trên đài cao, Mộ Ngôn lặng ngồi trên bảo tọa tay chống cằm, nửa người chìm trong bóng hai cánh chim khổng tước trên cao, không biết đang nghĩ gì.

Lát sau nhạc khúc thuộc về chàng văng vẳng vang lên trong ánh đèn hắt ra từ cung Thiện Mộc, âm phù xao động như một khúc vũ điển nhã, từng chút, từng chút, đi vào lòng tôi.

Tất cả đều theo đúng kế hoạch, thuận lợi không ngờ, cũng may kế hoạch đã vạch định chu toàn, tâm thần mới không bị rối loạn bởi thắng lợi nhất thời, vẫn nhớ bước tiếp theo là tìm một nơi không bị ai quấy rầy đợi đến giờ Tý, niệm lời chú khởi động Hoa Tư điệu Tý Ngọ của Mộ Ngôn.

Nhìn bóng Mộ Ngôn rời bàn tiệc, tôi không thể kìm lòng, bước lên hai bước nhìn chàng. Đây là lần cuối cùng nhìn chàng trên đời, lại diễn ra trong màn đêm với mấy ngôi sao tàn trên trời, chỉ nhìn thấy bóng áo đen của chàng. Hoa thiên trúc trải đầy mặt đất, như nở ra từ gót chân chàng, sắc hoa ánh lên xiêm áo chàng, lung linh theo nhịp bước chân.

Mộ Ngôn. Em sẽ không quên những ngày đẹp nhất của chúng ta, nhưng đời này em không thể gặp lại chàng được nữa.

Mộ Nghi hỏi tôi: "Tẩu có biết vừa rồi ca ca nói gì với muội không?".

Tôi lắc đầu.

Cô quay đi, khẽ nói: "Ca ca bảo "Đến bây giờ ta mới cảm thấy A Phất đã đi thật rồi, nhìn thấy cô gái giống cô ấy, ta không nén nổi ý nghĩ, tại sao người chết không phải là bọn họ mà lại là A Phất. Một mình cô ấy sẽ rất cô đơn, ta lại không thể ở bên cô ấy, nếu đưa những cô gái đó đến bên cô ấy để bầu bạn, không biết A Phất có vui".

"Choang!". Tôi tuột tay đánh rơi chiếc cốc, Mộ Nghi thở dài: "Đi thôi, muội đưa tẩu đến một nơi không ai quấy rầy. Tẩu nói không thể để ca ca nhớ đến tẩu nữa". Cô ngoái đầu lại: "Cuối cùng muội đã thấy tẩu nói đúng".

Giờ Tý đang nhích đến gần theo tiếng trống điểm canh, đây sẽ là đêm trăng cuối cùng của tôi trên đời.

Trên mặt cây đàn gỗ đồng mộc đặt trong động băng đã đọng hơi nước, tôi ngồi trước cầm đài, bó người trong chiếc áo lông chồn rộng thùng do Mộ Nghi mang đến, khi ánh nến đầu tiên tắt phụt cùng với tiếng trống báo giờ Tý, tôi khẽ niệm lời chú từ những vết nứt của viên giao châu thoát ra quanh quẩn trong ý thức.

Tôi luôn cho là mình không đến nỗi phải dùng đến nó, những bậc tiền bối có kết cục bi thảm do tu luyện Hoa Tư dẫn, tôi biết khúc cuối cùng họ đều gảy cho chính mình, hơn nữa đa phần chính là Hoa Tư điệu Tý Ngọ.

Mơ quá nhiều mộng đẹp, cuối cùng có ngày chìm đắm trong đó không thoát ra được, đó là tham vọng của con người, mặc dù tôi không vì bản thân nhưng cũng có ước vọng, luyến tiếc trong lòng không thể nói ra.

Tiếng đàn dìu dặt cùng lời chú chầm chậm vang lên, băng động tối om đột nhiên bừng sáng, trong cảnh đất trời rung chuyển, một bóng trắng đột nhiên xuất hiện trước mắt, bàn tay bị ai chộp lấy, bên tai vang lên tiếng thét như tiếng hổ gầm, tích tắc tôi đoán ra người đó là ai, khi cả người đã đi vào mộng cảnh do Hoa Tư điệu Tý Ngọ dệt ra, chân vừa chạm đất, ngẩng đầu quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt cau có của Quân Vỹ, cúi đầu lại thấy Tiểu Hoàng nằm phục dưới chân.

Tôi bỗng chốc không biết nói sao. Quân Vỹ nghiêng đầu nói: "Muội định làm gì, huynh đã nghe Mộ Nghi nói hết rồi, đừng trách cô ấy". Ngừng một lát, cúi nhìn tôi, "Cha và huynh tìm muội mãi, khi muội vui, đương nhiên không cần đến huynh, nhưng khi muội buồn, A Phất, tại sao không đến tìm huynh?".

Tôi cúi đầu vuốt ve Tiểu Hoàng: "Quân sư phụ có khỏe không? Nghe nói Mộ Ngôn không làm khó sư phụ". Ngẫm nghĩ một lát, lấy giọng vui vẻ thoải mái nhất nói với anh ta, "Đại khái như huynh đã biết, đây là ngày cuối cùng của muội, thực ra huynh nên coi là muội đã chết, bắt đầu từ khi muội được tái sinh, huynh cũng biết ngày đó sẽ đến, phải không? Nhưng muội muốn dùng mấy ngày cuối cùng này làm một việc có ý nghĩa, huynh định ngăn cản muội sao?".

Tiểu Hoàng sau một hồi hốt hoảng ra sức liếm tay tôi, đương nhiên nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra, giọng khàn đặc của Quân Vỹ từ phía trên vọng xuống: "Không, huynh đến là để giúp muội".

Tôi kinh ngạc, không phải vì lời của Quân Vỹ, mà bởi vì giọng nói run run của mình: "Quân Vỹ, huynh hãy đỡ muội, chân muội tê không đứng lên được".

Tôi ngửi thấy mùi hương dưới ánh trăng, đó là mùi y phục của Quân Vỹ được xông hương, đã lâu không ngửi thấy, tôi lại có thể khôi phục tri giác rồi sao?

Hơi thở lan ra trong không khí, ngưng thành làn sương trăng trắng, Tiểu Hoàng liếm tay tôi, răng nanh cào vào tay đau điếng, tôi nhăn mặt. Cuối cùng vẫn chưa dám tin, tri giác của tôi đã khôi phục thật rồi.

Quân Vỹ đưa cho tôi chiếc gương, trong gương hiện lên một vầng trán trắng ngần, vết sẹo khiến tôi buồn khổ bao ngày đã biến mất, dường như đã trở về thời hoàng kim, tuổi mười bảy đẹp nhất của tôi.

Phải, đây là lúc tôi đẹp nhất.

Xưa nay, tôi luôn muốn Mộ Ngôn nhìn thấy tôi như thế này. Quả là Hoa Tư điệu Tý Ngọ lấy sinh mệnh của mình gảy cho người khác, không ngờ lại có thể khiến tôi được thỏa mãn ước nguyện của mình, tính mạng này quả thật đổi không oan.

Quân Vỹ mỉm cười nhìn vẻ kinh ngạc của tôi, đề nghị nhân dịp này nên đến tửu lầu ăn mừng một trận. Ý kiến rất hay, huống hồ Tiểu Hoàng vừa nghe nói đi tửu lầu đã sướng rơn lăn tròn một vòng, nhưng tôi vẫn sốt ruột nói: "Thời gian không còn nhiều, nên đi tìm Mộ Ngôn đã".

Quân Vỹ cau mày, chỉ một câu đã hoàn toàn thuyết phục tôi: "Trong mộng cảnh này muội đã là một người sống, không phải như trước. Muội không ăn làm sao có sức đi tìm anh ta".

Rất may chỗ đang đứng không phải là cánh đồng hoang, đi theo Quân Vỹ một hồi đã nhìn thấy tửu lầu. Có thể một lần nữa đi lại trên thế gian như một người sống, mặc dù trong mộng cảnh tôi cũng thấy sung sướng vô chừng.

Trên đầu có hạt mưa, từng giọt rơi xuống mặt sông, gợn lên những vòng tròn nhỏ lan tỏa, bầu trời mùa đông màu chì nằng nặng, in bóng xuống mặt sông trong vắt, bên sông là tửu lầu. Bụng đói cồn cào, tôi sải bước đi vào cửa lớn, đang đảo mắt lựa chọn chỗ ngồi, ánh mắt lướt đến chiếc bàn bên cửa sổ, đột nhiên không thể nào di chuyển được nữa.

Hai cánh cửa mở toang, rèm trúc cuốn cao, một cành mai trắng để trên mặt bàn gỗ hình vuông. Sắc mai trinh trắng nổi bật bên cạnh bình rượu sứ màu lam nhẵn bóng long lanh như giọt sương đầu cành. Ống tay áo gấm đen huyền của chàng trai phủ trên bàn tay đang cầm bình rượu, trên sống mũi là chiếc mặt nạ màu bạc.

Mộ Ngôn. Không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Chàng hơi ngẩng đầu, hình như đang lắng nghe chàng trai trẻ vận áo trắng đối diện nói, do người đó quay lưng lại, chỉ có thể thoáng nhìn thấy chiếc vòng ngọc màu đen trong tay chàng ta.

Tôi sững người, xem ra người ngồi cùng với chàng chính là Công Nghi Phỉ. Quân Vỹ có lẽ nhìn thấy cảnh đó, nhưng làm sao biết người đó là Mộ Ngôn, nên đẩy tôi đi vào phía trong. Tiểu nhị ra đón, cười nói ân cần: "Bên dưới đã hết chỗ, nhị vị quan khách xin mời lên lầu".

Nhưng tôi không thể nào cất bước. Mộ Ngôn hơi nghiêng đầu, cuối cùng cũng ngoái lại, nhưng không nhìn tôi. Tôi túm tiểu nhị hỏi: "Tiểu nhị ca có biết năm nay là niên hiệu gì?". Đã đi tới chiếu nghỉ ở lầu hai, tiểu nhị gãi đầu: "Năm Trang Công thứ hai mươi ba".

Trang Công. Nếu nhớ không nhầm lúc đó thiên hạ chỉ có một vị Trang Công, chính là Lê Trang Công. Lê Trang Công năm thứ hai mươi ba, đó là năm tôi mười sáu tuổi, hai năm sau khi tôi gặp Mộ Ngôn ở núi Nhạn Hồi. Ánh mắt lơ đãng đó rút cục là có nhận ra tôi nhưng lờ đi như không quen, hay là hoàn toàn không nhận ra?

Lên lầu hai ngồi vào bàn, tôi vốn định làm rõ đây là thời điểm nào, nơi nào, ít nhất cũng dành thời gian suy nghĩ cần làm gì khi gặp Mộ Ngôn, không ngờ lại gặp nhanh như vậy.

Tôi cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, cảm thấy để tránh đi vào vết xe đổ, điều cần làm chỉ có một, chính là để Mộ Ngôn nhanh chóng yêu tôi. Mộng cảnh này có thể tồn tại mãi, nhưng tôi lại không thể. Trong hiện thực, tôi vẫn còn sống được mấy tháng nữa, trong mộng cảnh tôi cũng còn chừng ấy thời gian sống. Nếu trong mấy tháng này Mộ Ngôn chưa yêu tôi, cuối cùng vẫn là kết cục Vệ quốc bị diệt, tôi vẫn tuẫn tiết, mộng cảnh này không mảy may thay đổi, vậy tôi hà tất phải dùng ba tháng tính mệnh của mình đổi cho chàng Hoa Tư mộng Tý Ngọ.

Thực ra mộng cảnh bắt đầu từ đây là tốt nhất, chỉ cần chàng có thể yêu tôi, nhiệm vụ của tôi coi như hoàn thành, lúc đó tôi sẽ để cho chàng bức thư, bảo chàng đến Vệ quốc cầu hôn tôi, mộng ảnh của tôi đang tìm chàng khắp nơi nhất định sẽ đối tốt với chàng, khiến chàng hạnh phúc, chàng sẽ không muốn ra khỏi Hoa Tư mộng này. Như vậy tôi sẽ yên tâm.

Ý đã thế, tôi vẫy tay ra hiệu cho Quân Vỹ ghé lại gần, nói: "Huynh xuống dưới lầu được không, giúp muội để ý vị khách đeo mặt nạ bạc, xem lúc nào chàng đi, thì ra ám hiệu cho muội".

Quân Vỹ vừa rót trà vừa chau mày: "Muội định làm gì?".

Kỳ thực tôi định tạo ra một cuộc tái ngộ bất ngờ thật đặc sắc, tham khảo những vở kịch đã xem, dự định khi Mộ Ngôn vừa ra khỏi tửu lầu, tôi sẽ nhảy từ lầu hai xuống, cố gắng rơi đúng vào tay chàng, gây ấn tượng thật sâu với chàng.

Đương nhiên không thể nói điều đó với Quân Vỹ, rất có thể anh ta sợ tôi cắm thẳng đầu xuống đất, sẽ ngăn cản không cho tôi thực hiện ý định. Nhưng không vào hang cọp sao bắt được cọp con, Quân Vỹ có lúc rất bảo thủ. Tôi nghĩ một lát rồi nói thật với anh ta: "Người đó chính là Mộ Ngôn".

Tay Quân Vỹ hơi run, có vẻ chăm chú nhìn cốc trà trong tay, tôi tưởng anh ta đang mải suy nghĩ, không nghe thấy tôi nói, không ngờ mãi lúc sau, anh ta chỉ đáp gọn lỏn: "Được".

Quân Vỹ đứng đợi dưới lầu không biết bao lâu, tôi uống hết một cốc trà, một cốc nữa, lại một cốc nữa thì chợt nghe có tiếng huýt sáo, đang nhâm nhi cốc trà thầm nghĩ, chắc có ai trêu chọc Tiểu Hoàng, đột nhiên sực nhớ, có phải là ám hiệu của Quân Vỹ?

Vội vàng đến bên cửa sổ, ngó đầu nhìn ra, quả nhiên thấy Mộ Ngôn đứng cạnh gốc mai đang chuẩn bị giương ô, tôi còn chưa kịp suy tính nên nhảy như thế nào để tránh nguy hiểm, cả cơ thể đã bay khỏi cửa sổ rơi thẳng xuống không thể nào kiểm soát, mà Mộ Ngôn bên dưới lại không hề có phản ứng. Tôi đã nghĩ rất nhiều phương thức và tư thế tiếp đất, quả thực không nghĩ đến sẽ rơi thẳng vào người chàng. Vừa hét lên "Cẩn thận" thì mùi hương mai thanh khiết đã thoảng qua mũi, đầu va vào ngực ai, có tiếng nói vui vui như cười vọng xuống: "Cô nương mới cần cẩn thận một chút".

Tay tôi hơi run, nắm chặt vạt áo chàng, chàng trai trẻ bên cạnh đã lên tiếng: "Chiếc ô làm khéo thế này mà bị hỏng, tiểu cô nương nên bồi thường cho chúng tôi mới phải".

Dừng một lát, người đó lại tiếp, "Xem ra trận mưa chưa thể tạnh ngay, hay là quay lại ngồi lát nữa". Nghe giọng nói, quả nhiên là Công Nghi Phỉ.

Tôi không có thời gian để ý gì khác, trong đầu mê mải cố nhớ câu mở màn đã nghĩ ra trong lúc uống trà, thầm nhắc đi nhắc lại mấy lần, một câu mở màn sao cho vừa nho nhã lại vừa khiến mình không bị mất giá. Nhưng chưa kịp nhớ ra, người đó đã định buông tay thả tôi xuống đất. Tôi buột miệng nói: "Chàng không muốn chịu trách nhiệm sao?".

Im lặng một hồi, Mộ Ngôn vẫn buông tôi ra, thong thả nói: "Dám hỏi cô nương tại hạ sao phải chịu trách nhiệm?".

Thực ra tôi cũng không biết tại sao lại buột miệng nói như vậy, nhưng không thể để lỡ cơ hội, đành cứng đầu nói bừa: "Ở nước chúng tôi, các cô gái chưa xuất giá nếu không cẩn thận bị đàn ông chạm vào, nhất định phải lấy người đàn ông đó, nếu không chỉ có nước tự vẫn. Chàng vừa ôm tôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng". Nói xong trộm liếc sắc mặt chàng.

Mộ Ngôn không nói gì, Công Nghi Phỉ đã cười ha hả: "Tập tục này thật thú vị, nhưng có điều mưa to thế, hai người định tắm mưa hay sao?".

Đương nhiên chẳng ai muốn tắm mưa, vẫn trở về ngồi ở bàn cũ, tiểu nhị hâm nóng rượu đem đến, tôi vẫn chờ phản ứng của Mộ Ngôn, đến khi chàng rót đầy ba chén rượu, mới nghe một giọng nhẹ tênh: "Quân cô nương là người nước Vệ, sao tôi không nghe nói nước Vệ có tập tục đó?".

Tôi kinh ngạc vội ngẩng đầu: "Chàng, chàng còn nhớ tôi?".

Tôi có cảm giác môi chàng hơi nhếch lên sau lớp mặt nạ, như nghĩ ra điều gì: "Muốn không nhớ cũng khó...". Thuận tay đưa cho tôi chén rượu đã hâm nóng, "Chắc có người cùng đi với cô? Người đâu?".

Tôi liếc qua khóe mắt ra hiệu với Quân Vỹ lúc này đang đứng phía xa thỉnh thoảng liếc lại, ngầm ý bảo: Hãy nhớ bắt đầu từ bây giờ chúng ta không quen nhau. Ra hiệu xong tôi nhìn Mộ Ngôn lắc đầu: "Chẳng có ai, tôi đi một mình".

Nghĩ một lát mạnh dạn bổ sung: "Đi tìm huynh".

Chàng ngạc nhiên ngẩng đầu: "Tìm tôi?".

Gật đầu lia lịa, bụng nghĩ chẳng cần e dè giữ ý gì hết, thời gian không còn bao nhiêu, e dè giữ ý chi bằng tốc chiến tốc thắng, chỉ còn ba tháng ngắn ngủi làm sao có thể áp dụng chiến lược mưa dầm thấm lâu.

Tôi căng thẳng nắm chặt cái cốc trong tay: "Chắc chàng không biết, suốt hai năm qua, tôi đã tìm chàng, vừa rồi bị ngã là do nhìn thấy chàng xúc động quá...".

Công Nghi Phỉ ngồi bên xen lời: "Cô nương nóng lòng tìm công tử đây là có việc gì gấp?".

Mộ Ngôn không nói, chỉ nghịch chiếc cốc trong tay. Tôi đắn đo một lát, hơi ngẩng đầu, dũng cảm nhìn chàng: "Giả sử tôi muốn gả tôi cho chàng, chàng có ưng không?".

Công Nghi Phỉ bật cười, phun cả rượu trong miệng rangoài, một nửa bắn lên áo tôi.

Mộ Ngôn để cái chén xuống, ngồi im không nói, mắt nhìn cành mai để trên bàn. Mặcdù cũng biết không nên hy vọng nhiều, nhưng lòng không kìm được vẫn thầm hy vọng.

Lát sau, cuối cùng chàng lên tiếng, nhưng chẳng ăn nhập gì với câu hỏi của tôi:"Cha mẹ cô nương có biết chuyện không?".

Tôi hiểu ra, trang trọng gật đầu.

Chàng cười: "Họ có biết người cô nương muốn lấy là chủ hiệu tạphóa?".

Tôi ngớ người: "Sao?".

Công Nghi Phỉ lại bật cười, rượu lại phun ra lần nữa, Mộ Ngôn thoáng liếc chàngta, quay đầu nói với tôi: "Lấy tôi rất khổ, cô có bằng lòng?".

Tôi ngẫm nghĩ, cuối cùng hiểu ý chàng, có lẽ chàng vẫn cảm thấy chuyện quáhoang đường, không muốn lấy tôi, nhưng lại sợ làm tôi tổn thương mới viện cớ đóđể tôi nản chí tự rút lui. Nhưng chàng không biết nếu chàng đúng thật chỉ là chủhiệu tạp hóa, nếu...

Tôi nghĩ mặt tôi nhất định nở một nụ cười thật tươi: "Nếu là ông chủ hiệutạp hóa thì quá tốt...".

Không kìm được nắm tay Mộ Ngôn: "Tôi có thể nuôi chàng".

Lần đầu tiên cảm nhận vẻ mịn màng, êm dịu của bàn tay chàng, nhưng lòng còn xúcđộng hơn. Một giọt nước long lanh trên cành mai trắng, rơi trên bàn tay, cảmgiác trên mặt hơi ươn ướt, vội lấy ống tay áo lau, không biết có phải tửu lầu bịdột?

Cuối cùng Mộ Ngôn cũng đồng ý để tôi đi theo, thầm hiểu có lẽ chàng muốn đưatôi về Vệ quốc, nhưng không có người hộ tống, lại không thể bỏ mặc tôi, khôngcó cách nào khác, đành đưa tôi đi cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #hoatudan