Chương 8. Truy tìm

Tập 1: Bạch Tẫn
Hồi 1: Làng Chiêm
Chương 8. Truy tìm
Chuỗi hành động tắm, giặt, phơi quần áo diễn ra trong không gian tối mịt và được kết thúc bằng việc Liên ngồi sát vào gốc cây chỗ mình đang phơi đồ. Cô không thể rời khỏi đây ngay được. Đó là điều chắc chắn. Di chuyển trong đêm là một điều ngu xuẩn từ cả trong thời bình tới tận thế. Dù lúc này tầm nhìn của cô tựa hồ đã được cải thiện bởi việc ăn cây lạ, nhưng cô không dám tự tin dựa vào điểm đó để vượt bóng đêm và về làng. Liên vẫn lựa chọn chờ đợi trời sáng.

Trong khi ấy, cô không có ý định ngủ nữa, mà dành thời gian yên tĩnh này để nghiên cứu những sự thay đổi trên cơ thể mình. Ngoài việc thị lực tốt hơn, vết thương ở tay có vẻ đã khỏi, Liên phát hiện trên người mình mọc thêm mấy mảng vảy nhỏ. Dưới ngực phải, đùi, bả vai và bắp tay trái, đó là nơi cô phát hiện có vảy như vảy cá, hay của động vật bò sát gì đó. Cô không rõ chúng có tác dụng gì với mình, nhưng đánh bạo suy đoán chúng có liên quan tới việc bản thân không còn cảm thấy lạnh nữa. Lúc đứng dưới suối, cô không dám chắc điều này. Nhưng khi lên bờ và ngồi trong trạng thái trần truồng một lúc mà không run cầm cập, Liên mới bắt đầu ngờ ngợ và đưa ra suy đoán này. Chuyện này giống như một món quà rớt xuống người cô, sau khi cô phải khổ sợ chịu đựng cơn đau trước đó vậy.

Sự thay đổi trên cơ thể còn khiến Liên nghĩ tới việc, liệu có phải bản thân đã thành dị nhân? Dù rằng mấy biểu hiện này không quá giống với dị nhân mà cô ấn tượng ở kiếp trước. Cô lưỡng lự, chứ không thật sự khẳng định suy đoán này vì trong người cô không có cảm giác một nguồn năng lượng nào đó đang muốn thoát ra ngoài cả. Hoặc, cũng có thể ở thế giới này, dị nhân sẽ không mang cảm giác như cô đang cho rằng sẽ là vậy. Ít nhiều thì hiện tại cô không còn phải lo cái lạnh, vậy thì khi về nhà, cô có thể nhường toàn bộ chăn mình có cho mẹ, để bà không còn bị lão Tô cướp chăn mỗi khi ngủ nữa.

Mà kế đó, Liên mới nghĩ tới chất dịch nhớp nháp dính trên người mình khi cô tỉnh dậy. Cô không thật sự biết nó là gì, vì không một dị nhân nào cô từng gặp hay thấy qua ở đời trước nói về sự tồn tại của thứ dịch bẩn tưởi đó cả. Mặc dù, khi tự mình trải nghiệm, cô ngờ ngợ nó như một thứ căn bẩn được đẩy ra từ sâu trong người cô và có vẻ điều đó diễn ra đồng thời với sự thay đổi trên cơ thể Liên. Có lẽ, giống như nấm - nguồn chữa bệnh ẩn sau mầm bệnh, thì màng nhầy tanh hôi ấy cũng là quy tắc mới của thế giới này.

Một đêm chậm rãi trôi qua và ngày mới lại tới. Tiếng chim hót ríu rít chào mừng ánh ban mai như không nhận ra điều gì đang ngầm tiến tới với thế giới này. Hoặc đúng hơn, nó không thừa sức để bận tâm tới hiểm họa còn chưa thành hình ấy. Không khí sáng sớm mát lạnh, mang lại cảm giác sảng khoái khi Liên hít một hơi căng tràn lồng ngực. Cô thở một hơi dài như muốn trút bỏ một phần muộn phiền, rồi nhìn những hạt sương đọng trên từng lá cỏ và khẽ nở một nụ cười khi ngắm cảnh sắc vẫn còn tươi đẹp trước mắt. Sẽ tốt biết bao nếu khung cảnh này duy trì mãi. Cô nghĩ vậy và cô mong vậy.

Và giờ, đốt gốc nấm - điều Liên đã nghĩ, đã quyết định vào đêm qua cuối cùng có thể thực hiện. Nhưng không ngờ, trong lúc lượm vật dụng tạo lửa, cô phát hiện móng tay mình không còn hồng hào nữa. Nó ngả đen như được sơn một lớp sơn màu vĩnh cửu. Gốc móng cũng ngả một màu xám sậm, như thể từ ngày hôm nay, kể cả khi tay cô mọc móng mới, cũng không bao giờ thay đổi màu sắc. Biểu hiện này vốn không thể có ở con người. Càng không có ở dị nhân. Hay ở cả người còn không biết bản thân là kiểu biến dị gì như Liên. Bởi vì, móng tay đen sậm, chỉ có ở xác sống...

"Không có khả năng!" Liên kêu lên, mạnh mẽ phủ định điều bản thân đang nghĩ tới. Cô trân trân dán mắt lên mười đầu móng tay đen sì lau mãi mà không biến mất, hơi thở dần gấp gáp, rồi ánh mắt hoảng loạn dừng lại trên nấm biến dị - minh chứng cho hành vi bồng bột của Liên.

"Không, không thể là quái vật được." Cô hít một hơi dài, kiên định với suy nghĩ này vì nếu cô thật sự là quái vật, thì việc cô nhận thức được mình vẫn là mình, vẫn là Phùng Diệu Liên, vẫn nhớ ra mọi thứ mình làm không thể xảy ra. Xác sống không thể có suy nghĩ và còn giữ ký ức của con người. Cô chắc chắn mình không phải chúng, càng không phải một con quái vật khác.

Nhưng dù vậy, Liên vẫn không lý giải được vì sao tay mình lại bị vậy. Cô nhìn mười đầu ngón tay sẫm màu với tâm trạng phức tạp đang dần vững vàng trở lại sau một suy nghĩ. Biết đâu đây cũng chỉ là một biểu hiện biến dị tích cực giống với vảy trên người cô thì sao? Đúng vậy, con người mà mọc vảy trên người đã là một điều lạ, thì có thêm một đặc điểm lạ khác cũng đâu vấn đề gì? Suy cho cùng, ý thức cô vẫn còn, bộ não của cô không thay đổi thì cơ thể này khác biệt đôi chút đâu có sao?

Song, bất cập ở đây là móng tay của cô không thể che giấu như vảy trên cơ thể. Cô mà về làng với một bàn tay thế này, rất có thể sẽ bị họ nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ và kỳ thị. Đó là nhẹ rồi. Chứ có khi, tệ hơn, họ sẽ xem cô là quái vật và đuổi cùng giết tận. Nghĩ tới viễn cảnh đó, Liên rơi vào trầm mặc, rồi nhanh chóng lắt đầu và gạt phăng suy nghĩ đó. Cô cần phải xử lý xong gốc nấm đã.

Sau một hồi cật lực tạo lửa bằng phương pháp thô sơ, cô đã có được một ngọn lửa nhỏ. Đợi khi nó lớn hơn một chút, Liên cẩn thận đặt nó gần gốc nấm. Cô gạt cả mấy thịt nấm còn sót lại gần đó vào để làm mồi lửa. Ngọn lửa đỏ cảm liếm sạch gốc nấm, rồi bừng lên, tựa như hung thần nuốt chửng mảng nấm khổng lồ trong nháy mắt. Trong tiếng "lách tách" khi lửa liếm tới mấy lá khô nằm trên mặt đất, mùi súp gà lúc ăn sống của nấm chuyển thành mùi khét lẹt và hơi tanh mùi chuột chết. Phảng phất còn có tiếng la hét thảm thiết vang lên trong không trung, khiến cô tạm ngưng ý định lấy nước suối để dập lửa trước khi nó làm cháy cả khu rừng, dù rằng đó là một ý định tuyệt vời để phá một cánh rừng không thể xác định được mấy cây biến dị khác nằm ở đâu. Liên nhìn chằm chằm đám lửa lớn tướng đó trong vài giây với vẻ nghi hoặc, rồi đành cho rằng âm thanh mà bản thân vừa nghe thấy chỉ là ảo giác.

Dập lửa trước khi nó lan ra vượt tầm kiểm soát, Liên đứng đó, nhìn gốc nấm đã trở thành một bãi tro xám ngoét vón cục thêm một lúc, rồi xoay người rời đi với cuốn nhật ký vừa nhặt lên. Sau một lúc lâu gạt từng bụi cây, ngọn cỏ trên đường để về làng, cô chợt nghe thấy loáng thoáng ai đó gọi mình.

"Liên ơi!"

Trong giây phút ấy, Liên vô thức nấp phía sau một gốc cây, tránh ánh mắt của mọi người với nỗi sợ vừa gợn lên trong lòng. Cô chưa có can đảm đối diện với họ, với đôi tay chưa biết tìm cách nào để che giấu này.

"Kha, mày chắc Liên vào núi chứ?" Giọng của một gã đàn ông nào đó gọi Kha truyền tới từ khoảng cách đủ gần để Liên nghe thấy được.

"Vâng." Kha đáp lại chắc nịch.

"Nhưng nó vào núi làm gì chứ? Không biết buổi tối trong rừng rất nguy hiểm à? Giờ còn làm phiền mọi người nữa, phiền thật." Gã đó khó chịu lạu bạu.

"Con nghĩ cậu ấy đi đường này." Kha im lặng một lúc như đang suy nghĩ, rồi nói. "Ba hôm trước, con với cậu ấy nói chuyện với nhau về một cái cây trong rừng. Con có nói ở gần suối Lệ Mẫu, nên hẳn Liên đang ở đó."

"Nó vào rừng chỉ vì một cái cây á? Con bé đó bị ngu à?" Gã càng thêm khó chịu, rồi quay lại nói với mọi người trong làng về hướng mà thằng Kha vừa chỉ.

Liên chỉ nghe tới đó liền dừng, không nghe nữa. Cô hạ thấp người, cẩn thận núp dưới các tán cây, chậm rãi đổi hướng đi để tránh đụng độ với người trong làng. Đồng thời, cũng nhờ lời Kha, cô mới biết mình đã ở trong rừng ba ngày, chứ không phải hai ngày như bản thân đã nghĩ. Có vẻ việc bất tỉnh sau khi ăn nấm đột biến ấy kéo dài một ngày, chứ không phải vài tiếng. Nghe hợp lý hơn thật. Và cũng giúp Liên lý giải vì sao nhiều người vào rừng vì mình. Dân số làng Chiêm vốn không đông, người trong làng tuy xấu tính, nhưng vẫn sống dựa vào nhau và người trẻ là nhân lực chính trong làng. Thiếu một người tương đương với mất đi một sức lao động. Thêm nữa, Liên còn là một trong số những thiếu nữ xinh đẹp ở làng, nên chẳng có lý gì mà họ không đi tìm cô cả.

Càng là vậy, Liên càng không thể để họ thấy được dáng vẻ hiện tại của mình. Vì cô biết, xinh đẹp đến mấy mà có dấu hiệu gây hại cho làng, thì họ cũng sẽ tiêu diệt cô. Thế nhưng, điều này khiến cô thôn nữ không biết phải làm thế nào khi vốn dĩ, cô nàng định trở về làng để tìm mẹ. Nàng thiếu nữ cẩn thận quan sát dân làng qua lùm cây trước mắt, rồi thoáng nhíu mày trong khi rụt đầu xuống với quyết định, cô vẫn sẽ xuống làng. Liên cần gặp được mẹ, cho bà biết mình bình an, rồi sau đó, ở lại làng hay trốn tiếp, tính sau.

Nhẹ nhàng đi tới những lùm cây rậm rạp hơn, Liên men theo những bụi cây cao hơn đầu người, tránh xa tầm nhìn của họ và trở về làng bằng hướng khác. Trước khi vào được làng, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi tên mình trong tuyệt vọng, khi đi qua gốc cây bị chặt mà người làng cô truyền tai nhau là cây thần, cũng là nơi từng hiến tế không ít sinh mạng trẻ trong làng cho Mẹ Núi.

"Liên ơi, con đâu rồi? Liên ơi!"

Không biết bà đã gọi cái tên đó bao nhiêu lần mà giọng bà khàn đặc. Nghe thôi cũng biết cổ họng bà đang đau rát tới mức nào, nhưng mẹ cô vẫn kiên trì gọi tên con mình, chẳng ngơi một giây nào.

Cô ngừng bước, cẩn thận vén tán cây trước mắt ra và nhìn bóng lưng quen thuộc đó đang lảo đảo dẫm lên mặt đất chông chênh. Bất giác, lòng Liên nổi lên một nỗi xót xa khi thân làm con, cô lại khiến mẹ phải lo lắng cho mình tới nhường này. Cô gái nhỏ khẽ hô lên một tiếng "mẹ", rồi làm bụi cây trước mắt lay động để Quý Nga nhận ra mình.

"Ôi, Liên." Bà lao nhanh về phía cô, ôm đứa con gái bé bỏng vào lòng và siết chặt như sợ chỉ cần buông lỏng một giây, cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt mình.

Dù có phần khó thở, Liên vẫn để yên cho bà ôm mình và cảm nhận vạt áo ở hõm cổ ẩm ướt vì nước mắt của bà trong cảm giác có lỗi. Chỉ vì hành động không báo trước của mình, cô đã khiến bà tiều tụy biết bao sau ba ngày ngắn ngủi.

"Con xin lỗi, mẹ." Liên nắm lấy lưng áo mẹ, chậm rãi ôm lại bà và thì thầm.

Mẹ lắc đầu, bà nâng mặt Liên lên, cụng đầu vào trán cô và nói: "Con không sao là tốt rồi, không sao là được."

Nhưng ngay sau đó, bà khựng người một lúc khi nhìn vào đôi tròng đen có màu xám bất thường và làn da bất giác sáng lên vài tông của Liên. Vài giây sau, bà vẫn hỏi điều mình lo lắng. "Con đi đâu mấy ngày qua vậy? Mẹ lo lắm đấy."

Liên không có cách nào trả lời câu hỏi đó. Cô chẳng thể nào thành thật với bà về những điều mình đã làm, nhưng cũng không thể nói dối mẹ mình. Suy nghĩ một hồi, cô nâng tay mình lên cho mẹ nhìn, nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, con nghĩ mình không về làng được nữa rồi."

Quý Nga nhìn xuống đôi bàn tay mảnh khảnh, chẳng hiểu vì sao đổi màu ở đầu ngón tay của con mình với chút kinh hãi. Bà muốn biết rõ hơn vì sao con mình nói vậy, nhưng khi đối diện với nét mặt y hệt mình và đôi môi đang mím chặt, như quyết không hé một lời dù bà gặng hỏi, bà lại nhớ tới cái tính cứng đầu và ương bướng hồi trước của mình. Nếu không vì lâm vào hoàn cảnh trái ngang, bị bán tới đây và phải chịu nhiều khổ sở, hơn hết là có một đứa con đáng yêu thế này, bà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành một người dịu dàng và biết nhẫn nại như hiện tại.

"Chỉ cần con cho mẹ biết con ổn là được." Bà xoa mặt Liên, nhẹ nhàng xoa dịu nỗi lo của cô và nhìn con mình với ánh mắt bao dung, như đang nói bà luôn là chỗ dựa vững chắc cho cô bất kể chuyện gì.

Chỉ một câu nói đó, Liên nhẹ nhõm biết bao với ngọn núi chỉ mình mình được dựa vào. Ngọn núi ấy tuy nhỏ, nhưng vững chãi vô cùng. Tiếc thay, khi cô muốn nói thêm với bà, vài bóng người dần tiến về phía này. Tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện của họ tuy còn xa, nhưng vẫn đủ để Liên phát hiện trước khi mẹ cô nghe thấy.

"Có người đang tới mẹ ạ." Liên vội kéo mẹ nấp sau một cây tùng, rồi mới giải thích với bà hành động của mình và an ủi: "Mặc dù hiện tại con chưa về làng được, nhưng mẹ đừng lo. Chỉ cần con giấu được đôi tay này thì con sẽ về liền."

"Không, con đừng về." Mẹ cô phản đối ngay. "Mặc dù mẹ không biết con đã gặp phải chuyện gì. Nhưng... tay con không phải là thứ duy nhất thay đổi đâu."

Liên sửng sốt trong vài giây. Khi thấy mẹ nhìn sâu vào mắt mình, cô lờ mờ hiểu mà đưa tay lên chạm vào đôi mắt của bản thân. "Mắt con..."

"Nó có màu xám." Bà nói, giọng nặng nề.

Câu nói đó đánh mạnh vào lòng cô, làm tâm tình Liên trầm xuống. Cô cứ tưởng sự thay đổi hiện rõ trên cơ thể chỉ có những mảng vảy cá và ngón tay đen. Không ngờ màu mắt cũng thay đổi. Một đôi mắt xám, chắc chắn chẳng thể giấu được. Cũng có nghĩa, cô tuyệt đối không thể về làng. Đúng hơn, từ giây phút Liên đặt chân vào rừng, cô không còn đường trở về rồi.

Mong muốn ở gần mẹ bị cắt đứt vì phát hiện mới. Liên chớp mắt một cái, gạt đi vẻ bất lực mà cô cho rằng vừa hiện lên trên mặt để mẹ không nhận ra, rồi nhanh chóng tiếp nhận sự thay đổi vừa biết được này. Cô lắng nghe động tĩnh xung quanh, đảm bảo không có ai bước về phía này, mới hỏi mẹ điều mà mình vốn không định nói ra: "Mẹ ơi, mẹ có nghĩ tận thế đang tới không?"

Quý Nga không hiểu sao Liên lại hỏi một điều không thể biết trước trong tương lai với bà. Song, ngoại hình chợt thay đổi chỉ sau ba ngày đột nhiên mất tích của Liên, đã phần nào cho bà hiểu được điều cô hỏi. Dù không biết cô đã trải qua chuyện gì ở trong rừng vài ngày qua, bà vẫn tin con gái mình, mà chẳng hỏi gì thêm.

"Mẹ tin." Bà vỗ nhẹ tay Liên, nhỏ giọng nói và trao cho cô ánh mắt tin tưởng. Mặc dù niềm tin của bà với 'tận thế' đến từ quãng thời gian sống ở làng Chiêm, chứ không phải tận thế mà cả thế giới này sẽ phải đối mặt.

"Mẹ tin tận thế tồn tại. Vì vậy, tạm thời con cứ ở trong rừng đi. Mẹ nhớ ở phía tây làng mình, cách gốc cây thần không xa có một ngôi nhà. Con hãy qua đó và sống tạm những ngày này. Đừng để người khác phát hiện."

Dặn dò là vậy, Quý Nga vẫn có phần không an tâm, sợ rằng con gái bà sẽ gặp nguy hiểm với thú dữ trong rừng. Nhưng so với thú hoang, bà càng sợ người trong làng sẽ làm hại Liên hơn. Hơn ai hết, bà biết thừa đám người đó thối nát tới cỡ nào. Nếu họ thấy dáng vẻ khác lạ của con gái bà, không biết chừng họ sẽ cho rằng cô là yêu quái giả dạng. Tệ hơn, đám người đó sẽ làm nhục con bé và xem cô như là một món hàng kỳ lạ mà đem bán cho đường dây buôn người quen biết với lão trưởng làng.

Lời bà nói khiến Liên đành nuốt câu hỏi về cây biến dị vào bụng. Cô gật đầu, tỏ ý đã nhớ và hỏi tiếp: "Mấy hôm rồi, bố có đánh mẹ không ạ?"

"Chuyện đó con đừng lo." Mẹ cô lắc đầu, nhanh chóng giục cô. "Con đừng đi thẳng về phía tây, đi vòng thêm một lúc. Nhớ tránh thú rừng rồi hẵng tới cái nhà kia."

"Vâng." Liên miễn cưỡng gật đầu.

Tuy vẫn không an tâm về mẹ, nhưng cô không thể làm gì hơn, ngoài ưu tiên an nguy của bản thân vào lúc này. 

Trước khi rời đi, Liên vẫn nán lại một lúc và nói: "Con có thể tự lo cho bản thân được, nhưng mẹ đừng để bố bắt nạt mình khi con không ở nhà, nhé mẹ?"

"Được rồi, con mau đi đi." Bà gật đầu, rồi rời khỏi gốc cây tùng.

Bà đi về hướng khác so với hướng Liên biến mất và tiếp tục gọi tên cô như thể vẫn chưa tìm thấy con gái mình. Nhưng lần này, chỉ mình bà biết, nỗi sợ mất con trong bà đã biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top