Chương 2. Làng Chiêm

Tập 1: Làng Chiêm
Chương 2

Khung cảnh đó sẽ tuyệt vời hơn, nếu không bị cắt ngang bởi lão Tô. Vừa mới về tới nhà với dáng vẻ say rượu, lão đã kéo mạnh bà xuống đất, khiến bà "ối" một tiếng, ngã ra mặt đất. Mâm cơm trên bàn rung lắc theo, phát ra những tiếng lạch cạch. Bát canh cua suýt đổ ra mâm.

"Thấy tao về mà vẫn còn ngồi đây ăn à? Không biết phải ra chào tao à?" Lão hằn học quát, thụi từng cú vào bụng bà.

Hình ảnh đó đã tái diễn không biết bao nhiêu lần, kể từ lúc Liên xuyên tới đây. Những cú đánh như cơm bữa, những lời chửi rủa thay cho tiếng hát, đã làm mòn đôi tai cô trong suốt thời gian qua. Liên mới chỉ là một em bé. Cô chưa thể làm gì cho mẹ, ngoài việc nhìn bà co người, chịu đựng từng cú đánh của lão. Liên òa khóc. Đó là cách tốt nhất cô có thể làm.

Lần này, tiếng khóc của cô không có tác dụng. Nó chỉ khiến lão Tô thêm khó chịu.

"Con oắt con, mày câm mồm lại cho tao! Khóc cái gì!" Lão lèm bèm giận giữ, túm lấy Liên đang ngồi trên ghế.

Ngay lập tức, cô ôm lấy tay lão, dùng những chiếc răng giữa đã mọc, cắn mạnh lên tay lão.

"A! Mẹ con chó! Sao mày dám cắn tao hả!" Lão hét lên, vung mạnh cánh tay.

Liên văng khỏi ghế, đập lên mặt sàn. Ót cô đập cái "cộp", bóng tối lập tức nổ tung tóe trong mắt và tràn lan khắp chốn. Cảm tưởng phần thóp sau vốn đã khép kín, sẽ bung ra một lần nữa, làm rớt bộ não của cô ra ngoài. Cũng may Liên không bất tỉnh, nhưng cơn đau ấy khiến cô không cử động nổi, mà nằm thẳng đơ. Đã vậy còn chẳng hề khóc.

"Liên!" Mẹ cô hoảng sợ hét lên, vội vàng bò tới bế cô và kiểm tra kỹ đầu cô. "Liên, con ơi, con không sao chứ? Con ơi?"

Liên không trả lời bà được. Người cô chẳng có tí sức nào, đến cả động tác nắm tay áo cũng không nổi. Cô nằm yên trong lòng bà, được bà ôm chặt vào lòng, thậm chí nghe rõ được tiếng tim đập loạn nhịp đầy sợ hãi của bà.

Lão Tô vẫn đang buông những lời lẽ sỉ nhục và quan niệm con gái là món đồ phí tiền của mình. Lão bước về phía Liên và mẹ, túm tóc bà và tát lệch một bên mặt bà.

Chát!

Dù cú tát ấy khiến Quý Nga choáng váng, bà vẫn tặng cho lão một ánh mắt căm thù đến tận xương tủy. Mà đối với lão Tô, đó là cái nhìn xúc phạm địa vị của mình trong cái nhà này.

"Mày dám nhìn tao với ánh mắt đó à?" Lão đá thẳng vào mặt bà, giọng đay nghiến. "Mày đang coi thường tao đó à con kia? Mẹ kiếp, biết thế năm đó tao không chọn mày, mua mày về làm gì!"

Bà ngã thụp ra mặt sàn một lần nữa, máu mũi chảy ra, dính cả lên tóc Liên. Quý Nga ôm chặt cô vào lòng, dùng toàn bộ cơ thể che chở cho cô.

Lão nhổ toẹt lên áo bà, cười khẩy một tiếng khinh miệt và buông lời dè bỉu: "Cái loại như mày được mỗi cái mặt, còn cái bụng vô dụng hơn cả gà. Đáng lẽ năm đó tao nên mua con khác mắn đẻ hơn. Đúng là phí tiền. Mày nên biết ơn vì tao chưa ném con mày cho Mẹ Núi đấy."

Chỉ khi nghe tới Mẹ Núi, bà Nga mới run rẩy khắp người và ôm cô chặt hơn. Bà giấu nỗi căm hận của mình, thều thào cầu xin lão: "Tôi xin ông. Tôi sai rồi. Là do tôi không dạy dỗ kỹ. Tôi sẽ dạy lại. Sẽ dạy con bé mà. Làm ơn! Xin đừng đánh nữa. Cũng đừng đưa con tôi cho Mẹ mà!"

Diệu Liên nghe rõ mồn một những lời đó, không khỏi xót xa cho mẹ. Hóa ra mẹ cô không phải người ở đây. Thì ra bà vốn có thể có một cuộc sống tốt hơn, nhưng lại bị những kẻ khốn nạn bán tới đây, bị giày vò ở chốn hẻo lánh này.

Liên gắng gượng mở mắt, xuyên qua cơ thể bà và nhìn lão Tô với ánh nhìn viên đạn. Lão vẫn đang thụi từng cú lên cơ thể gầy gò của mẹ. Môi cô mím chặt, lòng trào dâng một nỗi bất lực và thương mẹ. Dù chỉ mới biết bà một năm, tình yêu bà dành cho Liên nhiều tới nỗi, đã trở thành một món quà bù đắp cho cuộc sống kiếp trước của cô. Gia đình của cô, hơi ấm của cô, thế mà lúc nào cũng bị thằng khốn kiếp này đánh!

Hơn cả kiếp trước, lúc này, cô mong cầu biết bao thế giới này dị. Để kể cả khi bản thân đang bị trói buộc bởi cơ thể nhỏ bé, cô vẫn có thể giết chết lão.

A, làm ơn đấy, ông trời ơi!

Cả một đời trước, kể từ khi cúm Hoa xuất hiện khiến mọi người mất trí, đến khi kỷ nguyên tận thế khai mở. Liên đã cầu khẩn biết ông trời biết bao nhiêu lần, nhưng chưa từng đáp ứng. Không một lời nào. Chỉ đến khi chết, ông trời mới chịu mở mắt nhìn cô một lần.

Và giờ, cô mong biết bao Người có thể nhìn mình thêm lần nữa.

Liên không biết Người có đang dõi theo mình hay không. Cô chỉ biết ngày tháng vẫn trôi qua, những trận đánh như cơm bữa vẫn tiếp tục. Và cô chỉ có thể chờ đợi đôi chân ngắn cũn cỡn của mình có thể đứng vững. Cho đôi tay nhỏ bé có thể cầm chắc mọi thứ. Và cho bản thân khỏe như trâu, như bò. Có như vậy, mới có thể bảo vệ mẹ dù lúc lão Tô say, hay không say.

Trong những ngày ấy, Liên sâu sắc cảm nhận được làng Chiêm chẳng khác gì tận thế thu nhỏ.

Chỉ mới trong năm một tuổi ấy, vào đầu thu, cô đã được xem lễ bắt vợ của nơi này. Khi một số cô gái trong làng lên 16, bên hông họ buộc một chiếc túi vải thêu hình trăng tròn và có sợi dây màu đỏ. Họ phải chạy khắp làng, bị những chàng trai độ khoảng 18 đến 20 sẽ bắt mình. Người bị bắt được sẽ trở thành vợ của kẻ đó.

Năm ấy, cô vẫn còn được mẹ địu trên lưng. Từ trên đồi chè nhìn xuống, cô thấy được một cô gái vừa chạy vừa la hét đầy sợ hãi, chẳng có vẻ gì thật sự tận hưởng cái lễ bắt vợ. Có lẽ khi ấy, cô gái đó đã thật sự kinh sợ tập tục này, nhưng vẫn phải thực hiện nó. Đuổi theo phía sau là một hai cậu thanh niên cười khoái chí, thậm chí còn đùa giỡn với cô gái nom xinh xắn đó. Khi cô ấy đã chạy mệt, lập tức bị một trong hai người họ nhanh tay túm lấy. Có lẽ vì trượt tay, chàng trai đó túm tóc cô gái, khiến cô ấy thét lên đau đớn.

Tiếng hét chói tai ấy đủ lớn để mọi người trên đồi chè nghe thấy, nhưng không một ai bỏ việc để ra ngăn cản hết. Với những người nơi đây, đó là điều bình thường.

Khi ấy, Liên không làm được gì ngoài việc nhìn cảnh tượng đó. Mà dù có, cô cũng không thể can thiệp vào tập tục đã được cả một làng hơn trăm người thực hiện qua nhiều đời. Kỳ diệu thay, lúc gặp lại cô gái ấy vào cuối ngày, khi cô được mẹ địu trên đường về nhà. Cô ấy đang cười và khoác tay với người đã bắt được mình. Dáng vẻ ấy chẳng giống với người vừa nãy la hét kêu cứu gì cả.

Kể cả khi bản thân trải qua không ít trải nghiệm xấu ở kiếp trước, cô cũng phải kinh ngạc như được mở mang tầm mắt. Cô đã tự hỏi, cái này có thể gọi là thích ứng nhanh không? Ít nhiều cô gái ấy cũng phải phản kháng hay gì chứ? Nhưng khi nghĩ vậy, Liên lại thấy mình sai. Tự chính cô và biết bao người đã phải học cách thích nghi nhanh với bạo lực khi tận thế tới. Thì dĩ nhiên, trong thời bình cũng sẽ có những người quen với điều này. Mà với những người ở làng Chiêm, có lẽ chuyện này đã trở thành bản năng của họ.

Suy đoán đấy càng thêm xác đáng hơn khi mỗi năm, hễ có thiếu nữ nào lên 16. Y như rằng, cảnh người la hét, người đuổi theo lặp lại. Và khi có người bị bắt thành công, họ lại cười vui vẻ như thay mặt nạ. Ai cũng coi đó là điều hiển nhiên. Còn với Liên, nó tởm. Nó dị y như bao cái dị hợm của thời tận thế. Hoặc có thể cô chưa từng sống ở vùng núi, nên kiếp này mới được biết sự kỳ quặc này.

Làng Chiêm càng dị hơn khi mỗi tối, cửa nẻo đóng lại, những âm thanh nghe như lợn bị cắt tiết lại vang lên, cùng vài tiếng mắng chửi.

Dưới con mắt của người ta và của chính họ, ai cũng thấy làng Chiêm mình đẹp lắm. Con người chan hòa, yêu thương nhau. Nhưng trong mắt Liên, nơi này buồn nôn tới nỗi, dù đã tống sạch cả dịch mật ra khỏi dạ dày, cô vẫn muốn lộn cả ruột gan của mình ra khỏi cơ thể và rửa sạch chúng như một cách gột rửa cơ thể.

Nhà của cô, căn nhà nghèo nhất vì lão Tô hay đổ tiền vào rượu, cái nhà dù sáng hay tối cũng sẽ có tiếng quát tháo và chửi bới của lão dành cho mẹ cô. Thế mà không một ai thèm đả động, dù chỉ một lời, hay một hành động. Họ như mất đi đôi mắt, thứ mà bao nhiêu người mù ao ước. Họ chẳng thấy gì cả. Họ cũng chẳng nghe được gì. Họ thà rằng vứt bỏ thính giác, làm người khuyếm khuyết hơn là người thường.

Họ tởm chẳng khác gì những kẻ Liên từng thấy trong tận thế đời trước. Cái lũ nhát gan, lo sợ phiền phức và hả hê với nỗi đau của người khác. Dù là hòa bình hay không, con người cũng tởm lợm như vậy.

Mà cô và mẹ, lại đang rơi vào vũng sình lầy này. Nhưng Liên tin chắc. Cô sẽ thoát được. Chắc chắn. Giống như cách cô đã cố gắng thoát khỏi chuỗi ngày bị giày vò thân xác ấy và được làm người thêm một lần nữa. Mặc dù kết cục...

Thêm mười lăm mùa thu nữa trôi qua, Làng Chiêm vẫn chẳng thay đổi là bao. Duy mỗi nhà trưởng làng đã cơi nới, thêm nhà phụ và trong làng đã có một hai chiếc xe máy.

Trời giờ đã ngả về chiều. Bầu trời trong veo bị không ít đám mây trắng đục bám lấy. Nhìn dần về phía tây, khoảng mây tụ tập ở phía chân trời mang màu đỏ cam. Thoạt nhìn, trông như mấy con tằm mập mạp kỳ quái, đang hì hục gặm lá cây mang màu thiên thanh. Nắng không còn gắt như mùa hè và càng nhạt hơn vào thời điểm này trong năm, nhưng vẫn đủ sức phủ lên một màu vàng sậm chẳng mấy sức sống khắp chốn làng Chiêm.

Xuôi theo con đường chính duy nhất trong làng và đi về phía sau làng, một thảm hoa Uyên nhỏ - loài hoa đặc trưng vào cuối thu ở núi Mẹ - đang nở rộ, tiếp giáp với rừng Mẹ. Mùi thơm mát lạnh ấy nương theo làn gió đầu thu, luồn vào tóc của một cô gái đang nằm trên bãi hoa. Sát rìa thảm hoa, đang trâu đang gặm cỏ ở đó.

Giữa thảm hoa Uyên và đoạn đường đất rộng lớn cuối làng, có một bãi đất trống thường được đám thanh thiếu niên trong làng dùng làm nơi tụ họp. Có hôm là nô đùa bình thường, có lúc lại dùng để thách đấu, đánh nhau.

Hôm nay, bãi đất nhỏ đón chào một kẻ thách thức không ai ngờ tới. 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top