Phần 1. Kí ức của em
"Phút ấy anh còn nói: "Anh mệt rồi! Mình dừng lại thôi"
Để bây giờ anh xem có như là anh mơ
Em sẽ chẳng trở về nữa".
Lời bài hát vang lên từ chiếc laptop bật sẵn trên bàn của cô bạn cùng phòng khiến tôi đang ngái ngủ cũng phải mở mắt ra nhìn trời..
À, 13/11, đã 53 ngày rồi. Nhưng tất cả vẫn như ngày hôm qua. Ngày mà tôi và người đó chính thức chấm hết. Người này tạm gọi là người thứ 2 đi.. Ánh nắng yếu ớt lọt qua khe cửa căn phòng khiến tôi nhớ đến ngày cuối hè đầu thu ấy, cái ngày mà tôi ước giá như có cỗ máy thời gian của Doraemon, tôi nhất định sẽ đánh mình bất tỉnh để không đến nơi đó. Nhưng đáng tiếc, tôi vẫn là khoẻ mạnh và đến chỗ đó mất rồi. Bộ não chết tiệt của tôi bắt đầu tự động nảy số về cái ngày tôi không quên nổi, cả đời này...
Giữa tháng 8 là thời điểm tôi kết thúc kì nghỉ hè đầu tiên của sinh viên năm nhất. Một tháng hè trôi qua đầy nhàm chán cho đến khi cậu già nhà tôi hứng chí kéo tôi đến câu lạc bộ của cậu. Cả câu lạc bộ mấy trăm con người ồn ào khiến cái đứa khó tính là tôi cảm thấy khó ở. Thật lòng nếu không phải cậu già cho đồ ăn có lẽ tôi đã chạy biến về cái ổ của mình mà ngủ rồi. Tôi lang thang một mình bên ban truyền thông để hóng hớt, xem các anh chị chụp ảnh, phỏng vấn quảng bá cho hoạt động của câu lạc bộ. Và giữa hàng chục chiếc máy ảnh đưa lên lia lịa bắt từng khoảnh khắc của mọi người tôi bỗng chú ý đến một người. Bảo đẹp trai, dễ thương, nổi bật hay đại loại gì đó thì cũng không phải nhưng cái cách người đó cầm máy lên và mỉm cười đầy thoả mãn sau khi chụp xong khiến tôi đứng đơ ra một lúc khá lâu. Với bản tính quảng giao sẵn có, tôi chạy ngay lại, đụng vào vai người đó và kêu nhỏ: "Cậu ơi". Người đó rất nhanh chóng quay lại nhìn tôi, không ngạc nhiên gì cả mà vẫn nhẹ nhàng chỉnh lại chiếc máy ảnh Canon ngay ngắn trên cổ. Khoảnh khắc ánh mắt cậu ấy nhìn tôi dưới ánh nắng gay gắt cuối hè đã làm tôi nghĩ mình và người này rất hợp để làm bạn; nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng con nhóc ngô nghê là tôi lại tin tưởng vào điều đó. Người đó cười lại đáp lời: "Sao thế? Cậu muốn chụp ảnh à?". Tôi đã không ngại ngần mà đáp lại lời chào thiện chí bằng cái gật đầu thật mạnh đầy háo hức. Buổi chiều nhàm chán của tôi đã nhanh chóng biến thành buổi học chụp ảnh chóng vánh với một người hoàn toàn xa lạ..
5h30' chiều, lễ hội câu lạc bộ kết thúc, việc chụp ảnh cũng đã xong. Lúc này tôi mới nhớ ra cần tìm cậu mình. Vấn đề đau đầu đó là tôi hoàn toàn không biết ông cậu của mình chạy đi đâu mất nên vẫn tiếp tục đứng đơ ra ở ban truyền thông để chờ cậu ra đón. Đang hoang mang với ý nghĩ đi bộ về thì cậu già xuất hiện vác theo lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Thế nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải là lo lắng cho đứa cháu lạc trôi cả buổi chiều mà là chạy ngay đến chỗ người vừa dạy tôi chụp ảnh để nói chuyện. Tiếp tục phát huy khả năng hóng hớt, tôi quên béng ngay mình là con người đáng thương vừa bị bỏ rơi. Giây phút đó tôi chỉ muốn biết cậu bạn ấy là ai mà thôi.
8h tối, bằng khả năng bắt sóng nhanh nhạy, tôi đã nắm đầy đủ thông tin về cậu bạn đáng yêu có chiếc máy ảnh kia từ cậu mình và khuyến mãi thêm đó là một cuộc nói chuyện kéo dài 2 tiếng đồng hồ với cậu ấy. Tôi nhớ mãi dáng vẻ ngại ngùng sờ đầu của cậu ấy lúc trò chuyện với tôi, cách cậu ấy lau chiếc máy ảnh rất đỗi dịu dàng tựa như nó là bảo vật trân quý nhất thế gian vậy. Tối hôm đó, tôi và cậu ấy nói chuyện rất nhiều trên messenger, thậm chí để đáp ứng thói quen trò chuyện trên zalo của tôi, cậu ấy sẵn sàng lập ngay một nick mới cho dù trước đây không hề dùng đến công cụ trò chuyện này.
1 tuần tiếp sau đó là chuỗi ngày vô cùng vui vẻ của tôi với người bạn mới dễ thương này. Tôi nhận ra mình nhanh chóng quên chuyện buồn trước để tập trung nói chuyện với cậu ấy. Cái cách cậu ấy dẫn chuyện khiến tôi bị cuốn vào không khí vui vẻ mà cậu tạo ra, và có đôi chút chờ mong khi nick của cậu ấy bật sáng. Tôi càng hứng thú hơn nữa khi phát hiện cậu ấy nuôi mèo, một chú mèo trắng có gương mặt ngố ngố y chang như cậu ấy vậy.. Tôi bảo rằng: "Tớ có thể gọi cậu là bạn mèo hay không? " Cậu đáp: "Lí do là gì thế?". Tôi không nói gì, chỉ gửi lại một icon mặt trời toả nắng. Đáp lại yêu cầu buồn cười đó của tôi là đoạn ghi âm ngắn với tiếng cười vang của bạn Mèo. Kèm theo đoạn ghi âm ấy là một video ngắn chỉ quay trần nhà có cánh quạt quay chầm chậm, đều đều. Đang thắc mắc không rõ nó là gì thì tôi nghe thấy giọng hát khàn khàn, rất nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được cuối video là lời chúc ngủ ngon cực kì dễ thương: "Sói con ngủ đi nhé".
Một ngày cuối tháng 8, tôi nhận được lời mời đi chơi với bạn Mèo, chẳng có gì quá đặc sắc, chỉ là một chuyến đi đến phố sách để giúp bạn ấy chọn một cuốn sách về giải phẫu cơ thể người. Tôi hơi thắc mắc chút xíu lí do cần mua cuốn sách này thì Mèo chỉ cười cười nói: "Tớ học vẽ mà, hiểu rõ cơ thể người mới có thể hoạ lại nó một cách chính xác nhất chứ". Mặc dù chẳng hiểu gì nhưng tôi vẫn gật gật như thể biết lắm. Cả buổi sáng hôm đó tôi dành thời gian chọn sách cùng Mèo và ngáp, chính xác là ngáp liên tục do thức quá muộn vào tối hôm trước. Mèo cẩn thận che miệng tôi lại rồi bật cười với lí do sợ tôi nhiễm khói bụi không tốt cho họng.
Chúng tôi cùng lướt qua thêm một vài hàng sách nhỏ nữa trước khi kết thúc buổi mua sắm này, ngang qua một cửa hàng sách bé xíu khuất nơi cuối phố, tôi chợtchú ý tới cuốn sổ nhỏ với màu giấy ngả vàng, design ngoài bìa là hình cung cự giải. Chưa kịp cầm lên để xem thì Mèo đã nhanh tay nhặt lên quầy thanh toán, trong lúc tôi vẫn đứng ngây ra thì cậu ấy đã mở balo tôi ra và nhét cuốn sổ nhỏ vào rồi buông một câu nhẹ như gió thoảng qua tai: "Tặng cậu này sói con". Dưới ánh nắng đầu thu, tôi đứng nhìn cậu ấy thật lâu không chớp mắt...
Lục lọi gần như cả phố Đinh Lễ để kiếm được cuốn sách mà mình cần xong, chúng tôi dạo ngang qua phố Tràng Tiền. Lúc này cả con đường ngập tràn nắng mặc dù đã sang thu, tôi quyết định lôi chiếc ô nhỏ từ trong balo ra để che nắng. Chẳng hiểu sao tôi lại ghét nắng đến thế không biết nữa, chỉ muốn chui vào chỗ nào thật mát mà thôi. Tán ô vừa được xoè rộng thì Mèo cầm lấy ngay và nghiêng người sang che cho tôi. Giây phút tôi nhìn thấy cái bóng cao lớn của cậu ấy đổ xuống mặt đường in lên cả cái bóng nhỏ bé của mình, hình như tim tôi đập rất mạnh.. Có gì đó nóng ấm đang cố gắng nảy mầm từ tận sâu trong trái tim đã đóng băng kia của tôi thì phải. Tôi lắc đầu thật mạnh để phá tan cảm giác kì lạ này, không được, phải giữ vững lí trí. Làm ơn đừng như trước được không hả?
2h chiều, tôi và Mèo sau vài vòng lượn quanh hồ Gươm ngay giữa trời nắng thì quyết định ngồi bên bờ hồ. Tôi thò chân xuống hồ, chẳng chạm nước được nhưng vẫn cố vung vẩy chân nghịch ngợm. Mèo lôi từ chiếc túi đeo chéo bên hông ra một chai Mocktail berry, vặn nắp và đưa tôi uống. Nói thật, nó chẳng ngon tẹo nào nhưng tôi vẫn dốc hết sạch. Có lẽ sinh vật không biết no ẩn giấu trong con người tôi lại bắt đầu trỗi dậy rồi. Tôi nghĩ vậy. Cơn gió từ hồ đưa vào khiến tôi thấy buồn ngủ kinh khủng, tôi cứ gật lên gật xuống như con lật đật khiến Mèo phải chú ý. Mèo cởi chiếc balo tôi đang đeo ra, để lên người cậu ấy và kéo tôi dựa vào vai mình, vỗ đầu tôi mấy cái, thầm thì: "Buồn ngủ à, tớ cho mượn tay ngủ chút này". Chẳng hiểu sao con người luôn đề phòng là tôi lại có thể dễ dàng tựa vào người cậu ấy để ngủ như thế. Tôi nhớ bàn tay ấm nóng, đầy vết chai của Mèo nhẹ nhàng vỗ đầu tôi, còn sờ sờ tóc tôi nữa. Cảm giác đó thực sự quá dễ chịu khiến tôi hoàn toàn buông lỏng thần kinh, tôi tự cho phép mình quên đi quãng thời gian đau khổ kia trong thoáng chốc..
Chiều tối muộn, tôi có ý định muốn về nhà, tôi không muốn làm phiền Mèo thêm nữa. Buổi đi chơi hôm nay đã khiến Mèo phải đổi ca làm thêm vì tôi ham chơi quá rồi. Tôi thò tay chọc chọc vào lưng cậu ấy khi ngồi sau xe bày tỏ muốn về. Mèo chẳng nói gì mà chỉ cúi đầu nhấn mấy cái trên ipad rồi tiếp tục chở tôi đi chơi. Cậu ấy nói muốn cho tôi một sự bất ngờ...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top