Thế Giới Thứ Hai - Ba Mẹ Nam Chính Là Bọn Buôn Người (6)

Hiện tại, toàn bộ tài sản của bốn người chỉ còn lại tờ tiền một trăm đồng mà Trầm Ngư tiện tay lấy từ túi của Liễu Nam lúc rời khỏi làng.

Số tiền này hoàn toàn không đủ để họ bắt xe về nhà, nên họ chỉ có thể ở lại đây chờ ba mẹ đến đón.

Trầm Ngư đã quan sát từ trước, biết rằng thời đại hiện tại so với thế giới cô từng sống trước đó lạc hậu khoảng mười năm.

Giao thông vẫn chưa phát triển, thế nên dù đã gọi điện báo tin, mãi đến rạng sáng hôm sau, khi cả bốn người vẫn còn đang ngủ say, ba mẹ của họ mới lần lượt tìm đến được nhà trọ.

Nhân viên quầy lễ tân dẫn mấy cặp vợ chồng trung niên đẩy cánh cửa cũ kỹ ra, liền nhìn thấy bốn cô gái đang ôm nhau ngủ say trên giường.

Bốn cặp phụ huynh đã lo lắng suốt thời gian con mình mất tích, giờ phút này không kìm được mà nước mắt đầm đìa.

Mẹ của nguyên chủ là một người phụ nữ vô cùng đoan trang quý phái, nhưng lúc này khuôn mặt đầy vẻ tiều tụy, rõ ràng là đã nhiều ngày không ngủ yên.

Trầm Ngư vốn ngủ rất nông, nên khi lễ tân mở khóa cửa phòng, cô đã tỉnh dậy.

Tối qua khi nhận phòng, Trầm Ngư đã dặn lễ tân nếu có mấy cặp vợ chồng đến tìm bọn họ thì hãy đưa họ lên phòng.

Chỉ là theo tính toán của cô, những người này phải đến trưa mới tới nơi, không ngờ họ lại đến sớm như vậy.

Rõ ràng sau khi nhận được tin, họ đã lập tức lên đường xuyên đêm đến đây.

"Tiểu Ngư..." Tần Hải Lan tháo kính râm, đôi mắt sưng đỏ nhìn chăm chăm vào Trầm Ngư.

Kể từ khi con gái cùng bạn bè đi du lịch rồi mất liên lạc, mấy ngày nay bà không hề có nổi một giấc ngủ yên. Vì cứ hễ nhắm mắt lại là bà lại mơ thấy con gái ở một nơi xa lạ khóc lóc kêu "Mẹ ơi, cứu con".

Trầm Ngư nhìn người phụ nữ đang vô cùng xúc động trước mặt, ngẫm nghĩ một lát rồi như nguyên chủ từng làm, lao vào vòng tay của bà.

"Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm." Cô thay nguyên chủ nói ra những lời ấy.

Trong câu chuyện gốc, nguyên chủ bị Liễu Nam nhốt trong thôn Liễu Gia suốt mười năm mới được hắn dẫn ra ngoài tìm lại ba mẹ.

Lúc đó, Tần Hải Lan đã vì quá nhớ thương con gái mất tích mà tinh thần suy sụp, cuối cùng gặp tai nạn xe cộ và qua đời.

Nói thẳng ra, Liễu Nam chính là kẻ thù đã gián tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t mẹ của nguyên chủ.

Vì vậy, Trầm Ngư thật sự không thể hiểu nổi tại sao nguyên chủ - hay giờ là cô - lại có thể ở bên một người như thế.

[Đó chỉ là ngoài ý muốn, là tai nạn xe cộ. Do tài xế say rượu nên mới đ.â.m vào xe của Tần Hải Lan, chuyện đó không liên quan gì đến nam chính cả. Ký chủ, xin hãy dừng ngay những suy nghĩ cực đoan này.]

Hệ thống truyện ngọt lên tiếng phàn nàn đầy bất mãn.

Kể từ sau khi Trầm Ngư trốn thoát khỏi thôn Liễu Gia, hệ thống liền luôn tỏ thái độ đầy oán trách, thỉnh thoảng lại lên tiếng phản bác cô vài câu.

Trầm Ngư cụp mắt, vỗ nhẹ lưng Tần Hải Lan - người đang ôm chặt lấy cô - rồi mỉa mai:

[Nếu nguyên chủ không mất tích, sao Tần Hải Lan có thể vì thấy một người có nét giống con gái mình trên mạng mà vội vã lái xe đi tìm?]

[Ngươi đừng có vu khống cho người vô tội.]

[Còn ngươi thì vì tẩy trắng cho Liễu Nam mà bất chấp thủ đoạn. Con trai của một tên buôn người, cho dù nguyên chủ không phải do hắn trực tiếp bắt cóc về, thì những chuyện sau đó cũng đều do hắn góp phần thúc đẩy. Loại người như vậy, sao lại có thể tự cho mình là vô tội?]

Trầm Ngư đầy chán ghét đáp lại hệ thống.

So với việc căm ghét thế giới này, cô càng ghét cả hệ thống hơn. Nếu không vì cái gọi là "khởi động lại thế giới" khi nam chính c.h.ế.t đi, thì cô đã nhân lúc đám người trong thôn Liễu Gia hôn mê mà ra tay xé xác từng người một, bao gồm cả Liễu Nam.

Bởi vì những kẻ đó luôn khiến cô không kiềm được mà nhớ lại quá khứ của mình.

Vì thể chất "lô đỉnh" bị phát hiện, cô đã bị một đám người hèn hạ bắt cóc khỏi vòng tay ba mẹ. Chúng hành hạ, huấn luyện cô đủ kiểu, hy vọng biến cô thành món quà dâng lên các tu sĩ có tu vi cao, để đổi lấy sự bảo hộ.

Còn suy nghĩ của cô thì sao? Không ai quan tâm cả. Dù là đám tiểu nhân đã bắt cóc cô, hay những kẻ đạo mạo giả tạo kia.

Cho nên năm đó, khi cô vừa đạt được tu vi cường đại, điều đầu tiên cô làm chính là băm tất cả những kẻ từng sỉ nhục cô thành vạn mảnh.

Cơ thể Trầm Ngư khẽ run lên vì những ký ức khiến người phẫn nộ ấy.

Tần Hải Lan, đang ôm cô, cảm nhận được sự run rẩy này, trong lòng càng thêm chắc chắn rằng con gái mình đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở trong thời gian mất tích.

Bà nghẹn ngào: "Tiểu Ngư, là lỗi của mẹ. Con nói cho mẹ biết ai đã bắt nạt con, mẹ nhất định sẽ bắt bọn họ phải trả giá."

Tần Hải Lan quả thật có tư cách để nói ra câu đó. Bà vốn là nữ doanh nhân nổi tiếng ở Hải Thành, dưới danh nghĩa sở hữu không ít tài sản. Dù chồng bà không giàu bằng, nhưng cũng là nhân viên trong hệ thống công vụ tại Hải Thành.

Lần này con gái mất tích, cả bốn gia đình đều cùng tham gia tìm kiếm, nhưng lực lượng chủ đạo đều do vợ chồng bà tổ chức.

Lúc này, Trương Văn Tĩnh và các bạn cũng vừa khóc lóc trong vòng tay ba mẹ xong, nghe thấy Tần Hải Lan nói vậy, Trương Văn Tĩnh lập tức cúi đầu, hối hận nói:

"Xin lỗi cô Tần, là lỗi của cháu. Là cháu hại Trầm Ngư..."

Cô nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc đã xảy ra cho các bậc phụ huynh.

Khi nghe đến chỗ mấy cô gái bị bắt đi là vì mềm lòng giúp đỡ người khác, ba mẹ Trương Văn Tĩnh liền bật khóc.

Họ vừa đau lòng, vừa trách mắng:

"Văn Tĩnh, ba mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi? Con lúc nào cũng quá tốt bụng nên mới bị người ta lừa! Con bé này, con muốn ba mẹ c.h.ế.t vì lo lắng sao?"

Bình thường thì thôi, nhưng lần này còn liên luỵ đến ba cô gái khác, suýt nữa thì bị bán vào nơi rừng sâu núi thẳm, khiến ba mẹ Trương Văn Tĩnh cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Ngồi đối diện, Trương Văn Tĩnh nghe những lời này càng cúi gằm mặt xuống, gần như muốn chôn đầu vào ngực. Trong lòng cô vốn đã đầy tự trách, giờ lại càng xấu hổ không nói nên lời.

Nghĩ lại nếu không nhờ Trầm Ngư đầu óc linh hoạt, biết ứng phó với bọn người kia, thì có lẽ giờ đây cô đã bị bán cho một gã đàn ông không rõ lai lịch nào đó ở nơi khỉ ho cò gáy, lòng cô lại càng nghẹn lại.

Nghe thấy lời ba mẹ Trương Văn Tĩnh, Trầm Ngư lập tức buông vòng tay đang ôm lấy Tần Hải Lan, xoay người nói với họ:

"Chú thím nói vậy là không đúng rồi. Chuyện lên xe hai kẻ buôn người kia là do cả bốn chúng cháu cùng quyết định, không phải lỗi của một mình Văn Tĩnh. Hơn nữa bạn ấy luôn day dứt và cảm thấy có lỗi."

Giọng Trầm Ngư dịu dàng, khiến tâm trạng đang dâng trào của mọi người cũng dần bình tĩnh lại.

Cô tiếp tục:

"Hơn nữa, việc làm điều tốt không có gì là sai cả. Người đáng trách là những kẻ buôn người đã lừa dối, phản bội lòng tốt của bọn cháu, chứ không phải những nạn nhân như chúng cháu, càng không phải là Văn Tĩnh."

Lời vừa dứt, sắc mặt ba mẹ Trương Văn Tĩnh liền hiện rõ vẻ ngượng ngùng.

Trầm Ngư lại khẽ mỉm cười:

"Vì vậy, xin chú thím đừng nói với Văn Tĩnh những lời như vậy nữa."

Cô có thể nhìn ra, hai vợ chồng này thật ra rất thương yêu Trương Văn Tĩnh, chỉ là vì sợ ba gia đình còn lại trách móc con mình nên mới vội vàng đổ lỗi trước để giảm nhẹ áp lực từ người khác.

Bởi vì khi ba mẹ đã tự mắng con mình rồi, thì dù người khác có bất mãn cũng sẽ do dự khi trách móc.

Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.

Lâm Tiêu và Vương Thuỵ nghe xong lời Trầm Ngư cũng vội vàng lên tiếng phụ họa, khẳng định rằng họ không hề oán trách Trương Văn Tĩnh dù chỉ một chút.

Khi ba mẹ của ba cô gái kia nghe thấy chính con mình cũng nói như vậy, trong lòng dù còn chút bất mãn cũng không tiện nhắc lại.

Mọi người đều rất ăn ý mà tạm gác chuyện này qua một bên, chuyển sang bàn bạc việc xử lý đám buôn người kia.

Phản ứng của Tần Hải Lan đặc biệt gay gắt:

"Những loại người như vậy nhất định phải bị tống hết vào tù. Cả một thôn mà lại làm chuyện tày trời đó, không biết trước đây đã hại bao nhiêu cô gái vô tội rồi!"

Cha mẹ của Vương Thuỵ tiếp lời:

"Tôi có một người bạn làm cảnh sát ở tỉnh đó, chuyến này về tôi sẽ liên hệ với anh ấy, nhất định phải bắt gọn bọn buôn người một lần cho xong."

Hai gia đình còn lại cũng đều gật đầu đồng ý, cùng thảo luận xem có thể nhờ ai giúp đỡ.

Trong thời đại hiện nay, việc bốn gia đình đủ điều kiện tài chính cho con gái đi du lịch cho thấy hoàn cảnh đều không tồi chút nào.

Vì thế, những gì họ có thể làm cũng nhiều hơn người thường.

Trong căn nhà trọ cũ kỹ ấy, các bậc phụ huynh và con cái vừa đoàn tụ, vừa kể nhau nghe nỗi nhớ nhung và những gì đã trải qua. Sau đó, họ cùng nhau trở về Hải Thành.

Dù cả bốn cô gái đều học đại học ở Thanh Thành, nhưng gia đình họ đều sống tại Hải Thành, đó cũng là lý do họ học cùng lớp rồi dần thân thiết với nhau.

Khi vừa lái xe vào Hải Thành, bốn gia đình hẹn nhau thời gian gặp lại sau đó, rồi mỗi nhà tự đưa con gái về nhà mình.

Tần Hải Lan trước tiên đưa Trầm Ngư đến trung tâm tắm hơi cao cấp để làm sạch sẽ, sau đó lại dẫn cô đến trung tâm thương mại mua mấy bộ quần áo mới. Đến khi cô vứt bỏ bộ đồ thể thao Liễu Nam từng mua cho Trầm Ngư, bà mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy cuộc sống kinh hoàng kia cuối cùng đã hoàn toàn rời xa đứa con gái mà bà đã yêu thương hai mươi năm.

Về đến nhà, ông Lâm đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn thịnh soạn chờ họ quay về. Dì giúp việc nhà họ Lâm cũng xúc động nhìn Trầm Ngư trở về.

Người đàn ông trung niên điềm đạm, lịch thiệp khi nhìn thấy con gái trong mắt mình đã gầy đi rất nhiều liền đỏ mắt quay đi chỗ khác để che giấu cảm xúc.

Hôm qua, khi nhận được điện thoại từ con gái, Lâm Kiến Quân thực ra cũng muốn cùng vợ đến đón cô. Nhưng lúc đó công việc ông gặp phải vấn đề cần trực tiếp xử lý, việc đón con đành phải xếp sau.

Tuy rằng lúc ấy ông thật sự chẳng còn cách nào khác, nhưng trong lòng ông vẫn thấy áy náy vô cùng, cảm thấy mình có lỗi với con.

Bởi vì kỳ nghỉ này, con gái vốn định đi du lịch cùng ba mẹ. Chỉ là mẹ bận sự nghiệp, bố thì vướng lịch làm, cả hai đều không thể sắp xếp thời gian, nên khi con gái đến nói muốn đi chơi với bạn bè, họ mới đồng ý.

Chỉ không ngờ, một lời đồng ý đơn giản ấy suýt nữa khiến hai vợ chồng phải hối hận cả đời.

Trầm Ngư lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt một lúc, cuối cùng vẫn nhẹ giọng gọi:

"Ba..."

Cô cảm nhận rõ ràng sự day dứt nặng nề phát ra từ ông. Hơn nữa, trong cốt chuyện gốc, người ba này sau khi Liễu Nam đưa nguyên chủ về nhận lại gia đình, đã kịch liệt phản đối chuyện giữa nguyên chủ và Liễu Nam.

Ông cố tình đưa con gái đi, không cho cô gặp lại Tần Thúy Anh và đứa con mà cô bị ép phải sinh ra. Ông dùng quyền thế của mình để ép Liễu Nam và nguyên chủ ly hôn.

Trong câu chuyện do hệ thống cung cấp, ông chính là phản diện.

Nhưng thực tế thì sao? Ông chỉ là một người cha hết lòng yêu thương con cái mà thôi.

Ai có thể trong tình cảnh con gái bị bắt đi mười năm, vợ vì chuyện đó mà qua đời, lại còn có thể bình tĩnh đối mặt với con trai của kẻ chủ mưu, mà nói: "Cậu không có lỗi"?

Trong mắt Trầm Ngư, Lâm Kiến Quân mới là người bình thường thật sự.

Nghe thấy con gái gọi mình một tiếng "ba", Lâm Kiến Quân không kìm được nữa, nước mắt tuôn trào.

Ông bật dậy khỏi ghế, ôm chặt lấy Trầm Ngư không buông.

"Tiểu Ngư... Ca xin lỗi... xin lỗi con... Tất cả là lỗi của ba. Ba không nên để con đi một mình. Con yên tâm, ba nhất định sẽ khiến lũ buôn người đó phải trả giá."

Trầm Ngư cười bất lực, thầm nghĩ: Tần Hải Lan và Lâm Kiến Quân quả là vợ chồng, đến cả lời xin lỗi đầu tiên khi gặp lại cô cũng giống nhau đến lạ.

Sau khi cùng nhau trút bầu tâm sự, cuối cùng, sau nhiều ngày xa cách, Tần Hải Lan và Lâm Kiến Quân cũng được ăn bữa cơm đoàn viên cùng cô con gái mà họ luôn yêu thương.

Ăn xong, dì Trương - người giúp việc - dọn dẹp bàn ăn, còn Trầm Ngư thì được Lâm Kiến Quân kéo ra phòng khách để hỏi kỹ về mọi chuyện đã xảy ra, và cách cô trốn thoát như thế nào.

Sau khi đơn giản kể lại việc mình lừa gã ngốc bỏ thuốc trừ sâu khiến bọn buôn người mất khả năng hành động, Trầm Ngư hơi dừng lại, rồi nhẹ giọng nói:

"Ba... con đã... đã cắt cái đó của bọn họ rồi."

Dù thời đại của thế giới này có lạc hậu hơn mười năm so với thế giới trước, nhưng về mặt pháp luật thì hai thế giới cũng không khác nhau là bao.

Tuy nói trong vụ bị bắt cóc này Trầm Ngư mới là nạn nhân, nhưng dù sao cô cũng đã ra tay khi bọn họ đã mất hết khả năng chống trả. Hơn nữa, lúc cô rời đi cũng chỉ xử lý sơ qua vết thương của mấy tên đó, tuy m.á.u đã cầm, nhưng không có nghĩa là sẽ không có kẻ nào thể trạng yếu, vì vết thương này mà tử vong.

Vì thế, Trầm Ngư cảm thấy vẫn cần thiết phải nói chuyện này với Lâm Kiến Quân để ông biết.

"Tiểu Ngư, con nói gì cơ?" Lâm Kiến Quân nghe xong thì ngẩn người, sau đó kinh ngạc hỏi lại: "Con đã cắt... cái gì?"

Trầm Ngư cúi đầu, làm ra vẻ xấu hổ.

"Con xin lỗi ba... Con thật sự không nhịn được. Mấy kẻ đó vừa xấu xí lại bẩn thỉu, còn cố tình nói trước mặt con rằng, khi đưa Văn Tĩnh và các bạn về sẽ bắt các bạn ấy phải liên tục sinh con trai. Con... con nghe xong thực sự rất tức giận, nên... nên đã thiến bọn họ rồi."

Chữ "thiến" được Trầm Ngư nói nhỏ xíu, nhưng vẫn đủ để Lâm Kiến Quân nghe rõ.

Lâm Kiến Quân nhìn con gái hồi lâu, khóe miệng khẽ giật một cái, rõ ràng là không ngờ cô con gái xưa nay luôn nhút nhát của mình lại làm ra chuyện táo bạo đến vậy.

Ông vô thức lấy một điếu thuốc từ trong túi ra định châm lửa, nhưng vừa nghĩ đến việc con gái đang ở bên cạnh liền dừng lại. Ông ngậm điếu thuốc trong miệng nhưng không hút.

Một lúc sau, ông nhìn Trầm Ngư mỉm cười:

"Tiểu Ngư, con đang nói linh tinh gì vậy? Chuyện của bọn họ thì liên quan gì đến con? Là bọn họ tự ngã, không cẩn thận va vào d.a.o thôi. Con chỉ tình cờ chứng kiến mà thôi."

Trầm Ngư chớp mắt: "Nhưng mà... có đến mấy người lận."

Lâm Kiến Quân: "Vậy có khi là bọn họ có sở thích kỳ quái gì đó, hoặc có mâu thuẫn nội bộ, rồi lại muốn đổ tội cho mấy cô gái các con để giảm nhẹ tội."

Ông bình thản nói tiếp:

"Nhưng mà, mấy cô gái yếu ớt không có sức lực như các con thì làm sao có khả năng làm mấy chuyện đó được, đúng không?"

Chuyện xảy ra thế nào, Lâm Kiến Quân không quan tâm, ông chỉ quan tâm đến kết quả. Mà khi đã có ông ở đây, thì kết quả chắc chắn sẽ không thay đổi.

Trước đây, Lâm Kiến Quân chưa bao giờ dùng quyền lực trong tay để tìm kiếm lợi ích riêng cho gia đình. Nhưng lần này, ông không còn bận tâm điều đó nữa. Ông chỉ mong sao có thể dùng hết khả năng của mình để khiến đám cặn bã kia phải ngồi tù suốt đời.

Trầm Ngư nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Kiến Quân, không nhịn được cũng nở một nụ cười.

Để vụ việc này được chính quyền chú ý hơn, ngoài sự cố gắng của Lâm Kiến Quân thì Tần Hải Lan cũng đang phát huy vai trò của mình trong lĩnh vực bà giỏi.

Vì bà sở hữu nhiều công ty nổi tiếng toàn quốc, nên cũng duy trì mối quan hệ khá tốt với nhiều công ty truyền thông.

Sau khi đưa con gái an toàn về nhà, Tần Hải Lan liền liên hệ với các giám đốc truyền thông, yêu cầu họ cử vài phóng viên đến.

Sau đó, bà lại trao đổi với ba mẹ của ba cô gái còn lại. Bà tường thuật lại câu chuyện, các phóng viên viết lại sự việc và đăng tải bài viết lên một số trang tin tư nhân nổi tiếng tại Hoa Quốc vào sáng thứ Bảy, tạo ra một cơn chấn động.

[Đây không phải câu chuyện - mà là hành trình về nhà của bốn cô gái. Bị bắt cóc, họ đã thoát khỏi hố lửa như thế nào?]

[Ban đầu chỉ là chuyến đi chơi bình thường, nhưng một lần ra tay giúp người đã đẩy bốn cô gái vào vòng nguy hiểm...]

Bài viết kể lại chuyện của Trầm Ngư và ba cô bạn được đăng tải trên các trang tin tức lớn của Hoa Quốc trong ngày hôm đó.

Với Tiểu Đỗ, hôm ấy vốn là ngày cuối tuần hiếm hoi cô được nghỉ ngơi sau những ngày làm việc bận rộn.

Sáng thứ Bảy, cô như mọi khi ngủ nướng đến tận mười một giờ trưa mới chịu dậy khỏi giường.

Sau khi rửa mặt và ăn sáng qua loa xong, cô lấy máy tính định chơi vài trò game chưa từng thử.

Nhưng vừa mới đăng nhập tài khoản game, định rủ vài người bạn cùng chơi thì phát hiện nhóm chat game mà cô tham gia đang có rất nhiều tin nhắn liên tục.

Tiểu Đỗ thấy lạ, bình thường nhóm này ai nấy đều im lặng, trừ khi có người rủ đánh trận thì mới có động tĩnh. Sao hôm nay mọi người lại sôi nổi thế này?

Tò mó, cô chưa vội chơi game mà kéo xem lại lịch sử tin nhắn nhóm.

[Trời ạ, chuyện này thật kinh khủng quá. Sao lại có nơi như vậy tồn tại? Cả một làng cùng làm nghề buôn người, thử hỏi những cô gái rơi vào tay bọn họ tuyệt vọng đến mức nào?]

[Đúng vậy! Đề nghị Nhà Nước kiểm tra kỹ toàn bộ các làng quanh khu vực đó. Chuyện như thế chắc chắn không phải lần đầu. Không biết có bao nhiêu người đã bị hại rồi.]

[Đồng ý. Trước đây không lâu cũng có hai cô gái ra ngoài làm việc rồi mất tích. Mình nhớ nơi họ mất tích cũng gần khu vực ngôi làng này lắm, không chừng cũng do đám đó gây ra.]

Cái gì thế này?

Tiểu Đỗ đọc những dòng tin nhắn trong nhóm mà sững người. Bọn họ đang nói chuyện gì vậy?

Cô vừa nghĩ vậy vừa thẳng tay gõ tin nhắn hỏi.

Thấy câu hỏi của cô, một người bạn trong nhóm lập tức nhiệt tình gửi vào một đường link.

Tiểu Đỗ nhấn vào link đó, hiện ra chính là bài báo do một trong những công ty truyền thông mà Tần Hải Lan đã liên hệ đăng tải.

Sau khi đọc xong toàn bộ bài viết từ đầu đến cuối, Tiểu Đỗ - người vốn có tính cách hiền lành - cũng không nhịn được mà thốt lên:

"Vãi, đúng là một lũ rác rưởi!"

Không kìm được, cô cũng hào hứng tham gia nói chuyện trong nhóm, cùng mọi người bàn luận xem sau khi cảnh sát bắt được đám người đó thì nên xử lý như thế nào.

Mà phản ứng như của Tiểu Đỗ, hôm nay còn xảy ra ở rất nhiều người khác.

Thậm chí, có không ít người phẫn nộ đã vào thẳng trang web chính thức của cảnh sát Hoa Quốc để ký tên đề nghị, yêu cầu cơ quan chức năng xử lý nghiêm những kẻ phạm tội.

Tuy nhiên, cũng có một bộ phận người đưa ra ý kiến trái chiều.

Ví dụ, có người để lại bình luận dưới một trang web như sau:

[Bọn buôn người đương nhiên đáng bị pháp luật trừng phạt, nhưng các nạn nhân có thật sự vô tội hoàn toàn không? Để thoát thân, họ đã bỏ thuốc trừ sâu khiến cả một ngôi làng bị đầu độc. Chuyện này chẳng phải còn đáng sợ hơn sao? Đó là hơn trăm mạng người đấy.]

[Đúng vậy. Hơn nữa, nếu mấy cô gái đó không tự tiện chạy đến nơi hẻo lánh kia, mà ngoan ngoãn ở nhà, thì sao bọn buôn người có cơ hội bắt họ được? Nói cho cùng, chẳng phải mọi chuyện bắt đầu từ lỗi lầm của chính họ sao?]

[Chính xác. Chúng ta không nên chỉ nhìn bề nổi, mà cần đào sâu ý nghĩa bên trong. Tại sao dân làng kia lại làm chuyện như vậy? Nếu Nhà Nước có thể tạo việc làm cho họ, liệu họ có còn phải mạo hiểm đi làm chuyện buôn bán người không? Hơn nữa, nguyên nhân sâu xa chính là vì hiện nay con gái toàn kén chọn, thực dụng, chỉ biết nhìn vào tiền. Những người nghèo không thể lấy vợ, không thể sinh con, nên họ mới liều lĩnh như thế. Chúng ta nên suy nghĩ về điều này, chứ không phải chỉ biết chỉ trích họ.]

[Đúng đấy. Trước mình cũng từng có bạn gái, nhưng lúc dẫn về ra mắt, mẹ mình chỉ bảo sau khi cưới thì cô ấy phải ở quê chăm ba mẹ mình. Thế là cô ta trở mặt đòi chia tay luôn. Mình không hiểu nổi. Làm dâu chăm sóc ba mẹ chồng không phải chuyện đương nhiên sao? Mấy cô gái thời nay đúng là đáng đời!]

[Mọi người nói đúng. Còn nữa, bốn cô gái đó bị đưa vào làng mấy ngày rồi, ai biết trong khoảng thời gian đó đã xảy ra những chuyện gì... Thế mà giờ họ còn mang chuyện này ra công khai rầm rộ. Mình không biết các bạn có thấy phản cảm không, chứ mình thì thấy buồn nôn lắm rồi. Mấy người sau này lấy được họ thì đúng là xui xẻo tận đời. Bố mẹ họ nghĩ gì vậy chứ, sao có thể đem chuyện như thế ra công khai?]

Tất nhiên, những người đầu óc méo mó thế này rốt cuộc cũng chỉ là thiểu số. Lời lẽ của họ nhanh chóng bị những người khác phản bác dữ dội.

[Ồ, hay quá nhỉ. Vậy mình vì tiền mà bắt cóc bạn, bạn cũng đừng phản kháng nhé? Phản kháng làm gì? Bạn phản kháng làm mình bị thương là bạn cũng có tội đấy. Ngoan ngoãn để mình tống tiền có được không?]

[Chuẩn luôn. Tốt nhất là lúc bị g.i.ế.c còn phải tự rửa cổ sạch sẽ đưa lên nữa, vì mình "bất đắc dĩ" nên mới g.i.ế.c bạn mà!]

[Haha, nghe buồn cười quá. Trước kia vì muốn sinh con trai mà mấy người như mấy ông đã g.i.ế.c bao nhiêu bé gái rồi. Có bao nhiêu linh hồn oan khuất bị chôn dưới giếng, dưới sông, trong rừng, ở những vùng đất tăm tối hẻo lánh. Giờ không lấy nổi vợ nữa thì đổ lỗi lên đầu con gái người khác à? Nói gì đó về nối dõi truyền đời? Nhà các bạn có ngai vàng để thừa kế à? À không, Hoàng Đế người ta còn bị lật đổ bao lâu rồi. Mấy người là cái thá gì mà mở miệng nói chuyện đạo lý như vậy, chắc não chưa phát triển đầy đủ nhỉ?]

[Còn cái ông ngốc bên trên, bạn nghĩ mình là cái gì? Nhà nghèo đã đành, còn dám dẫn bạn gái về nhà rồi tự quyết chuyện sau này bắt người ta phải chăm ba mẹ bạn. Con gái nhà người ta nợ gì mà phải hầu hạ ông bà bạn? Tự bươn chải đi, ba mẹ bạn thì tự bạn lo. Trông chờ gì ở người khác? Cũng may mà người ta chia tay bạn sớm.]

[Khẩn thiết đề nghị cảnh sát điều tra đám đầu óc có vấn đề này, biết đâu nơi ở của chúng cũng đang xảy ra chuyện tương tự, nên mới gấp rút nhảy ra tẩy trắng cho bọn buôn người.]

Sự việc bắt đầu bùng nổ trên mạng, lan rộng ra cả đời thực. Cuối cùng, ngay cả các cơ quan truyền thông chính thống của Hoa Quốc cũng vào cuộc đưa tin.

Vô số người dân, dù là trên mạng hay trực tiếp đến các cơ quan công quyền địa phương, đều đồng loạt yêu cầu cảnh sát xử lý nghiêm minh vụ việc.

Và cũng từ vụ việc của Trầm Ngư cùng ba cô gái kia, ngày càng có nhiều gia đình có con gái hoặc con trai mất tích cũng bắt đầu lần lượt lên tiếng.

Lúc này, Trầm Ngư đang yên ổn ngồi trong nhà mình, cuộn người trong chiếc ghế mềm mại, mắt dán vào màn hình máy tính trước mặt.

Tần Hải Lan hôm nay không đến công ty. Bà bưng một đĩa trái cây đã được cắt gọn mang vào phòng Trầm Ngư, vừa hay bắt gặp nội dung hiển thị trên màn hình máy tính của cô.

Những bình luận cho rằng mấy người như Trầm Ngư nếu gặp chuyện như vậy thì nên giấu kín, đừng rao khắp nơi hiện rõ ngay trước mắt Tần Hải Lan.

Tay bà cầm đĩa trái cây run nhẹ, nhưng rồi bà nhanh chóng bình tĩnh lại, đặt đĩa xuống bàn trước mặt Trầm Ngư, sau đó vỗ nhẹ vai con gái.

"Trầm Ngư à, đừng xem mấy thứ đó nữa. Sau này, dù con chọn sống cuộc đời thế nào, mẹ cũng sẽ nuôi con."

Tần Hải Lan không hề nghĩ việc con gái kể lại chuyện này có gì sai trái. Chưa nói đến việc Trầm Ngư lần này khá may mắn, không bị tổn hại gì thực sự.

Cho dù thật sự đã xảy ra những chuyện mà lũ người kia ác ý đồn đại, bà cũng tuyệt đối không bao giờ bắt con gái mình phải chịu nhục.

Lỗi là ở bọn buôn người, không phải ở con gái bà. Những kẻ đáng phải thấy xấu hổ là lũ người núp sau bàn phím bịa chuyện lung tung, chứ tuyệt đối không phải là con gái bà.

Trầm Ngư nghiêng đầu nhìn Tần Hải Lan, đôi mắt cong cong, nhẹ nhàng gật đầu.

Khi chuyện này ngày càng lan rộng trên mạng và được báo chí đưa tin, người dân ngoài đời thực cũng bắt đầu bàn tán xôn xao.

Cảnh sát thành phố nơi có thôn Liễu Gia cũng bắt đầu hành động. Cục Cảnh Sát thành phố cử người xuống trực tiếp tiếp quản toàn bộ vụ việc ở huyện nhỏ này.

Sau đó, những lãnh đạo này dẫn đầu đội cảnh sát vũ trang đầy đủ tiến thẳng vào vùng núi sâu nơi thôn Liễu Gia toạ lạc.

Lúc này, trong sân nhà Liễu Đại Thành, dân làng - những người bị Trầm Ngư cho uống thuốc trừ sâu - đang mặt đỏ tía tai cãi vã ầm ĩ.

Liễu Nam đứng sau lưng Liễu Đại Thành, ánh mắt lạnh lẽo nhìn mấy gã đàn ông mặt mày khó coi đối diện.

Phía sau họ là ba người đàn ông đang rên rỉ nằm trên cáng tạm.

"Tôi không quan tâm ai làm chuyện này, nhưng anh em tôi bị thương ngay tại làng này, mà lại thương tích như thế này. Cả đời sau của họ coi như xong rồi! Không có con trai nối dõi, sau này c.h.ế.t đi còn chẳng có ai đập bình tiễn đưa. Làng này phải chịu trách nhiệm, không thì chúng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu! Người của thôn Tiểu Hà chúng tôi cũng không dễ bắt nạt!"

Một gã đàn ông to con, mặt mày dữ tợn chỉ thẳng vào mặt Liễu Đại Thành mà nói.

Nói xong, hắn lại liếc nhìn Liễu Thông - đang bị người đi cùng khống chế quỳ dưới đất - bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Còn cái thằng này, mấy người phải giao nó cho tôi xử lý. Anh em tôi đã nói rõ, chính nó giúp con khốn kia làm chuyện đó."

Người đang giữ Liễu Thông liền đá mạnh một cú vào lưng, khiến gã hét lên đau đớn.

Mọi người xung quanh chỉ thờ ơ nhìn cảnh tượng này, ngay cả những người trước đây từng đối xử tốt với Liễu Thông cũng không có phản ứng gì.

Thậm chí có người còn không nhịn được mỉa mai: "Hại người ta thành thái giám, Liễu Thông đúng là nên giao cho bọn họ xử lý."

"Hừ, dù mấy người không xử lý nó, tôi cũng không bỏ qua cho nó đâu. Con trai tôi bị nó hại, đến giờ vẫn còn nằm bất tỉnh dưới trạm y tế dưới chân núi. Tôi chỉ muốn g.i.ế.c c.h.ế.t nó ngay lập tức."

Sau khi được bác sĩ cứu tỉnh lại, dân thôn Liễu Gia từ mấy người chứng kiến Liễu Thông đi cùng Trầm Ngư đã biết được chính gã đã giúp cô bỏ thuốc vào thức ăn.

Bất kể trước đây họ có thiện cảm với Liễu Thông thế nào, nhưng sau chuyện này, ai nấy đều hận không thể lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t gã để trả thù.

Nhưng mà nhà Liễu Đại Sơn có thế lực lớn trong làng, hơn nữa lại có quan hệ họ hàng với nhiều người, thêm cả chuyện đầu óc Liễu Thông không bình thường, là một đứa ngốc, nên mọi người chỉ đành nhẫn nhịn mà không làm gì được.

Giờ thấy có người ngoài sẵn sàng thay họ ra tay, tất nhiên họ vô cùng vui mừng, càng không có lý do gì để ngăn cản.

Nhưng Trịnh Tú Hoa - mẹ của Liễu Thông - đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn. Cho dù chính con trai bà ta vừa mới giúp người khác đầu độc chính mẹ mình.

Trịnh Tú Hoa lập tức lao lên đẩy mạnh người đàn ông đang khống chế con mình, sau đó ôm chặt lấy Liễu Thông đang run rẩy vì sợ hãi.

Bà ngẩng đầu hét lên với Liễu Đại Thành: "Anh Cả, Thông Thông là cháu ruột của anh mà, anh không thể làm chuyện mất hết lương tâm như vậy! Hơn nữa, đầu óc nó không minh mẫn, bị con khốn kia lừa gạt nên mới làm sai. Muốn trả thù thì hãy tìm con khốn ấy, đừng động đến con trai tôi!"

Cả đời bà chỉ có một đứa con trai, bà còn trông chờ nó lấy vợ sinh con, làm bà nội nữa chứ, làm sao bà có thể để chuyện xấu xảy ra với con mình?

Ánh mắt hoảng loạn của Trịnh Tú Hoa lại rơi lên người Liễu Nam, bà ta lập tức nắm lấy tay hắn như vớ được cứu tinh, nói: "Còn Nam Nam nữa! Nếu không phải Nam Nam cứng đầu để con khốn đó tự do đi lại, thì làm sao nó có cơ hội dụ dỗ con trai tôi? Nếu phải truy cứu thì anh cũng phải tính với Nam Nam nhà anh trước đã!"

Lời của Trịnh Tú Hoa vừa dứt, hiện trường bỗng chốc im bặt.

Có người trong lòng không khỏi gật đầu đồng tình.

Đúng vậy, nếu không phải Liễu Nam cứ khăng khăng muốn cưới con bé kia, nếu như theo kế hoạch ban đầu gả cô cho Liễu Thông làm vợ...

Thì làm gì có cơ hội cho cô trốn thoát, làm gì có cơ hội xúi giục Liễu Thông đầu độc?

Chỉ vì cha của Liễu Nam là Liễu Đại Thành - người làm nghề buôn người thành công nhất làng, ai cũng phải trông chờ vào ông để kiếm miếng cơm. Thêm nữa, Liễu Nam lại là sinh viên đại học, nên bọn họ mới luôn nhẫn nhịn không dám nói ra.

Nhưng giờ đã là người trong nhà tự lên tiếng, thì không liên quan gì đến họ nữa rồi.

Có người lẫn trong đám đông khẽ nói: "Nói đúng lắm, chúng tôi chỉ đến ăn cỗ, thuốc độc đâu phải chúng tôi bỏ, có phải bồi thường thì cũng là việc của nhà này, không liên quan gì đến bọn tôi cả. Chúng tôi không đòi bồi thường đã là tốt lắm rồi."

Sắc mặt Liễu Đại Thành tối sầm lại khi nghe những lời đó. Ông lập tức quay lại quát lớn vào đám người đang xì xào sau lưng: "Tất cả im hết cho tôi!"

Sau đó ông quay đầu lại, cố gắng trấn tĩnh, chuẩn bị nói điều gì đó với đám người đang gây rối...

Mấy tiếng quát "Không được cử động!" và "Tất cả nằm xuống!" bỗng vang lên từ ngoài sân nhà họ Liễu, ngay sau đó là một đội cảnh sát mang khiên chống bạo động ào ào xông vào.

Liễu Đại Thành nhìn thấy cảnh tượng này thì hoảng hốt, theo phản xạ liền lùi vào trong nhà phía sau mình để trốn.

Chỉ tiếc là việc ông cử động khiến bản thân lộ rõ trước mắt cảnh sát.

Ngay lập tức có hai cảnh sát lao ra khỏi đám đông, túm lấy vai Liễu Đại Thành và khống chế ông.

"Không được cử động, nằm xuống hết, cảnh sát đây!"

Nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa thẳng vào lưng Liễu Đại Thành khiến ông không dám nhúc nhích.

Liễu Nam - đang đứng gần đó, bấy giờ còn đang thẫn thờ - khi nhìn thấy cảnh này thì đồng tử lập tức co rút lại. Hắn vội bước lên một bước, nói với hai viên cảnh sát đang giữ Liễu Đại Thành: "Đồng chí cảnh sát, có nhầm lẫn gì không ạ?"

Viên cảnh sát trẻ nghe vậy liếc hắn một cái, hừ lạnh: "Nhầm lẫn hay không, rồi sẽ rõ thôi."

Liễu Nam còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này lại có thêm nhiều cảnh sát tiến vào từ ngoài sân, khiến hắn hiểu rõ nên ngậm miệng thì hơn.

Ở phía bên kia, mấy gã đàn ông ban đầu đến gây chuyện với nhà họ Liễu cũng vì bản năng sợ cảnh sát mà lập tức mất hết dũng khí ở lại.

Người cầm đầu trong số họ vội nói với viên cảnh sát đang bước đến định khống chế họ: "Đồng chí cảnh sát, chúng tôi không phải người thôn Liễu Gia. Chúng tôi là dân làng khác tới đây đòi họ bồi thường, chuyện này không liên quan gì đến chúng tôi cả, xin đừng bắt chúng tôi."

"Có liên quan hay không thì đưa về điều tra sẽ rõ. Yên tâm, chúng tôi không bao giờ bắt oan người tốt, nhưng cũng không bỏ sót bất kỳ kẻ xấu nào."

Viên cảnh sát đối diện người cầm đầu nhóm thôn Tiểu Hà trả lời dứt khoát.

Sau đó, toàn bộ người dân trong thôn Liễu Gia từ già đến trẻ cùng nhóm người đến gây chuyện hôm nay đều bị cảnh sát thành phố đưa lên xe và áp giải về tạm giam tại đồn công an khu vực.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top