Chương Kết: Một đời tóc đen
Nghe nói nếu hấp thụ long bảo linh căn vào đúng thời điểm, ắt sẽ thoát thai hoán cốt, đột phá thành thần. Khát vọng ấy lúc bấy giờ không ai không muốn, mà Hoa Thiển, tán tu duy nhất có đủ cơ duyên gặp được đứa trẻ long tộc ấy, lại càng thèm khát hơn.
Hoa Thiển vẫn nhớ như in lần đầu gặp Thẩm Liên, hắn nằm vất vưởng bên trong hang núi vô cực, toàn thân gầy đét trải đầy những vết thương lớn nhỏ, ấy thế mà hắn chẳng hề khóc lóc, chỉ mở hai con mắt thao láo nhìn y.
Vốn Hoa Thiển định bỏ đi, cho đến khi Thẩm Liên vì quá yếu nên đã hiện nguyên thân, y mới sửng sốt, còn suýt ngạt thở bởi tiên khí dày đặc phát ra từ hắn.
Long tộc trước nay luôn rất thần bí, không ai biết rõ họ ngụ nơi nào, chỉ nghe kể rằng sau đại chiến tam giới, long tộc đột nhiên biến mất, thứ còn lại duy nhất là những truyền thuyết về họ. Hoa Thiển suy tính một hồi, sau đó như sực tỉnh bèn dốc hết vốn liếng mà niệm chú phong bế khí tức, y đã định nhân cơ hội này giết hắn luôn, thế nhưng phát hiện đứa trẻ này còn chưa kết đan, chiếm được linh căn cũng vô dụng, cơ bản không thể trợ y tu luyện.
Hoa Thiển dứt khoát chọn phương án mang tính lâu dài, y dồn hết công lực cứu hắn một mạng, dẫn đến đan điền nứt vỡ khó có thể hấp thụ linh khí, mái tóc đen bóng như bị trút hết sinh lực, trở nên bạc trắng cả, may mắn căn cốt người tu chân vẫn còn nên mới miễn cưỡng giữ được dung mạo trẻ trung.
Cũng vì việc này mà Hoa Thiển hạnh hoẹ Thẩm Liên suốt một thời gian dài, vậy mà tên nhóc ấy vẫn hết mực sùng bái y, đây cũng là điều mà y không hiểu.
Hoa Thiển ngự kiếm đáp xuống cạnh một hồ nước trong vắt, ngồi xếp bằng, im lìm cứ như một pho tượng, hồi lâu sau y mới chợt thở dài, nhìn sang ống tay áo dính máu đồ đệ nhà mình, ngán ngẩm nghĩ, kẻ tiểu nhân ắt gặp báo ứng, câu này cấm có sai, lãi chẳng thấy đâu mà lỗ thì một đống.
Âu cũng là y tự đào hố chôn mình.
"Vẫn còn tâm trí ngồi thưởng ngoạn à, Thiển đệ!" —— Bỗng đâu có tiếng ai như gần như xa văng vẳng bên tai Hoa Thiển, đang đà suy nghĩ lại bị cắt ngang khiến y không vui, mãi lâu sau mới chịu giương mắt lên nhìn, còn chẳng có vẻ gì là sợ mà thong thả đánh giá. Quang cảnh biến đổi lạ hoắc, vốn y ngồi bên hồ nước thanh mát nay trực tiếp bị quăng vào giữa đầm nước đen ngòm. Hoa Thiển bĩu môi, thử nhúc nhích thân mình, kết quả giơ ngón tay giữa cũng chẳng nổi, y liền thẳng thắn cho đối phương một câu: "Gu bày trí cảnh vật của ngài vẫn nghèo nàn như thế nhỉ, có cần ta giúp cho không?"
"Sâu mọt, gan ngươi cũng to lắm!"
Hoa Thiển nghe vậy cũng không giận, y nhìn bóng người ở trên đài cao, cười nói: "Ngài xuất quan thật đúng thời hạn, tiếc là ta lại không mang theo quà rồi."
Người kia lặng thinh không đáp, hắn bước chầm chậm tới gần Hoa Thiển, lia mắt nhìn xuống dưới, thái độ hệt như đang nhìn một con gián có thể dẫm chết bất cứ lúc nào.
"Ngươi tưởng ta không vào được nhân giới, thì thằng nhãi đó sẽ thoát được sao... Mềm lòng vì một tên nhãi long tộc, phản bội khế ước, ngươi làm ta thất vọng quá!" Tiếng nói lạnh lẽo như tới từ địa ngục mạnh mẽ vọng thẳng vào màng nhĩ của Hoa Thiển, y cười khẩy mà rằng: "Ma vương, bây giờ ta mới biết ngài nói lắm như vậy, muốn giết thì giết đi."
"Chưa đâu." Ma vương vừa dứt lời, không gian đột nhiên dao động dữ dội, sau đó một luồng sát khí rào rào ập tới, phong ấn trấn giữ lập tức bể nát. Hoa Thiển chẳng giữ nổi vẻ bình tĩnh trước đó, mặt biến sắc, y trợn mắt nhìn lên không trung, nghĩ bụng sao lại là khí tức này.
"Ha ha ha hay lắm, không hổ ta chờ đợi bấy lâu!" Ma vương cười đầy thỏa mãn, không uổng công gã vất vả tính ra nghiệt duyên giữa thái tử long tộc và tuyệt sắc tán tu Hoa Thiển, dàn xếp từ đầu cũng chỉ vì đợi giây phút này.
Hoa Thiển hoảng hốt nhìn bóng người cao lớn đang lơ lửng trên không, y trong vô thức bèn gọi tên người đó, hắn tức thì quay phắt về hướng y, rồi lao vút xuống với tốc độ sét đánh.
Ma vương đột nhiên xông ra chặn đứng Thẩm Liên, hắn lập tức bị hất văng ra xa, nhưng lại cứ cố chấp điên cuồng lao tới, hai mắt đỏ rực màu máu chăm chăm nhìn Hoa Thiển không rời. Ma vương thấy thế cười rộ lên, gã phẩy tay, đầm nước đen bắt đầu sôi sục, đồng thời hàng vạn luồng khí liên tiếp xuyên qua người Hoa Thiển, đau đớn không sao tả xiết, nhưng y vẫn nghiến chặt răng không hề lên tiếng.
Vậy mà chẳng hiểu sao, Thẩm Liên như cảm nhận rõ nỗi đau y đang phải chịu, hắn điên dại gầm một tiếng, hóa thành nguyên hình khổng lồ, há cái miệng sắc nhọn toan gặm nát tấm chắn vô hình kia.
Ma vương chìm ngập trong thỏa mãn, gã phấn khích cất cao giọng: "Long huyết thức tỉnh rồi à, mà vậy thì sao nào, ngươi đủ bản lĩnh cứu y ư?" Ma vương lại tiếp tục cười ré lên, đoạn nói: "Y chẳng qua chỉ muốn linh căn thối nát của ngươi thôi, y đến cầu cạnh ta ấn chú phong ấn ngươi, xong việc sẽ chia ta một nửa đan điền của ngươi, ngươi đã biết việc này chưa, ha ha, gia tộc ngươi, lão cha già khốn kiếp của ngươi đều bị ta bóp chết, mạng ngươi là ta chừa lại, ngươi cũng biết chứ!"
Ầm ——— Đúng lúc ấy, mặt đất rung chuyển dữ dội, sấm sét từ đâu giáng xuống hòa với lực công kích của Thẩm Liên, khiến không gian giả dối này bị phá hủy hoàn toàn, phơi bày quang cảnh ẩn sau tấm màn ảo ảnh.
Bầu trời xám xịt giăng xuống từng cơn lốc xoáy hung ác, cuốn theo ngàn vạn tiếng thét thất thanh liên miên không ngớt, dưới chân là biển nham thạch hừng hực mỗi lúc một dâng cao. Nơi đây, hệt như thánh địa của chốn đọa đày.
Hoa Thiển cảm giác cả người nhẹ bẫng, lúc định thần nhìn lại thì phát hiện, gương mặt Thẩm Liên đang kề sát tự lúc nào, y theo phản xạ giật mình giãy nhẹ một cái, vòng tay Thẩm Liên tức khắc siết chặt hơn, hắn cứ vậy ôm y bay lơ lửng giây lát, cuối cùng như phát hiện ra điều gì bèn vội vã bay về hướng đông.
"Chạy đi đâu đấy, ta phải cho lão cha ngươi thấy đứa con hắn yêu thương bị hành hạ thế nào, yên tâm đi, ta không giết ngươi ngay đâu, ta sẽ chăm sóc ngươi giống như cách hắn đối xử với nàng ấy, giống như cách hắn phản bội nàng ấy ha ha ha..."
Tiếng nói của ma vương vang lên khắp bốn phía đất trời, hàng ngàn đốm lửa không biết từ đâu nối nhau bắn về phía Thẩm Liên, hắn dốc hết hơi tàn, hóa nguyên hình bao bọc Hoa Thiển bay thẳng về hướng đông, mặc cho ngàn đốm lửa bắn vào. Mùi khét từ da thịt quyện với mùi máu tanh nồng toả ra từ Thẩm Liên xộc thẳng vào mũi Hoa Thiển, y luôn miệng gào thét 'bỏ ta ra đi', nhưng Thẩm Liên vẫn cố chấp không buông, đến khi trông thấy một mỏm núi, hắn quá kiệt sức mới ngã nhào xuống đấy, Hoa Thiển cũng theo đà đó mà lăn ra khỏi bàn tay hắn.
"Liên nhi!" Hoa Thiển rối rít bật dậy, hoảng loạn gập tay niệm chú truyền chút linh khí ít ỏi còn lại cho Thẩm Liên, miệng không ngừng gọi tên hắn.
Thẩm Liên thở hổn hển, điều tức linh khí trở về hình người, hắn run rẩy bắt lấy tay Hoa Thiển, đăm đăm nhìn y bằng đôi mắt ngập máu, Hoa Thiển ấy mà lại thấy rõ, ánh mắt đó đong đầy quyến luyến.
Tên ngốc này, ta đã đâm ngươi một nhát dao, mà sao ngươi vẫn cứ chấp nhất vì ta như vậy —— Hoa Thiển lần đầu thấu hiểu thế nào mới là tận cùng xót xa.
"Sư phụ, đồ nhi bất hiếu, không báo đáp được ân huệ của người, chỉ có thể dùng sinh mệnh này..." Thẩm Liên đột ngột móc từ chính ngực mình ra một quả cầu sáng nhỏ, trước sự ngỡ ngàng của Hoa Thiển, hắn nhanh như chớp ấn long bảo linh căn vào trong ngực y, nghẹn ngào nói: "Đổi cho người một đời tóc đen..."
Đúng lúc ấy một lỗ đen xuất hiện sau lưng Hoa Thiển, hút y vào trong.
Đoàng ——— Trước khi mất đi ý thức, có tiếng nổ vang trời xuyên vào tai Hoa Thiển, xuyên qua cả trái tim y.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top