Chapter 918. Thì ra vẫn có một tên điên. (3)

Chapter 918. Thì ra vẫn có một tên điên. (3)
Đám thủy tặc vung binh khí xông tới đối đầu với Thương Khung Kiếm Đội.
"Lũ người vẫn trơ mặt sống sót sau khi cầu xin kẻ thù tha mạng như các ngươi mà cũng dám ló đầu quay lại đây sao! Hình như lũ Chính Phái các ngươi không biết nhục nhã là gì nhỉ!"
"Nếu ta là các ngươi thì ta đã cắn lưỡi tự vẫn rồi!"
Đám thủy tặc vừa đối đầu với Thương Khung Kiếm Đội, vừa liên tục chế giễu, phỉ báng Nam Cung Thế Gia. Tuy rằng Thương Khung Kiếm Đội đã mang theo một ý chí vô cùng quyết tâm khi tới nơi này, thế nhưng, những lời ấy của chúng vẫn khiến họ tức giận cùng hổ thẹn tới đỏ bừng mặt.3
Khoảnh khắc khi ấy vẫn còn sống động trong kí ức của họ. Khoảnh khắc họ phải cầu xin đám Tà Phái gian ác đó tha mạng, khoảnh khắc họ phải nhục nhã rời khỏi Trường Giang!
"Giữ vững vị trí!"

Đúng lúc nỗi phẫn hận cùng tủi hổ biến thành sức mạnh dồn vào thanh kiếm, một giọng nói rền vang từ phía sau lưng họ bỗng vọng lại.
Tiểu Gia Chủ của Nam Cung Thế Gia, Nam Cung Độ Huy vung Thiết Kiếm, biểu tượng của Nam Cung Thế Gia, xông tới với khí thế sẽ san phẳng tứ phương.
"Phạm sai lầm là một việc vô cùng đáng xấu hổ. Nhưng, sẽ càng xấu hổ hơn khi chúng ta không thể bù đắp cho những sai lầm ấy! Đừng cảm thấy hổ thẹn khi đứng ở đây, mà hãy biết ơn vì chúng ta vẫn còn có thể đứng ở đây!"
Như được lời nói ấy tiếp thêm sức mạnh, Thương Khung Kiếm Đội lại phát ra ánh mắt sắc như kiếm.
Sao họ có thể quên được chứ? Cảm giác nhục nhã xấu hổ đó. Nỗi thống khổ khi phải vứt bỏ ý chí để có thể sinh tồn.
Thương Khung Kiếm Đội đã vung kiếm suốt ba năm qua chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này. Để họ có thể rửa nhục và lấy lại nghĩa khí của Nam Cung Thế Gia!
"Chết điiiiiiiiiiiiiiiii!"

Đúng lúc ấy, một thanh Yển Nguyệt Đao (偃月刀) không ngần ngại bay thẳng về phía mặt của Nam Cung Độ Huy với khí thế khủng khiếp. Kiếm Mi (劍眉) của Nam Cung Độ Huy nhanh chóng chuyển động.
Rầmmmmmm!
Kiếm của hắn vung lên với một tốc độ nhanh như thiểm điện, ngay lập tức chém đứt Yển Nguyệt Đao ra làm đôi.
"Hự!"
Gã thủy tặc tràn ngập kinh ngạc. Xoẹt!
Chưa kịp để hắn hoảng hốt, kiếm của Nam Cung Độ Huy đã bay tới chém gã thủy tặc ra làm đôi. Phần thi thể bị chém đứt lìa đổ xuống, máu đỏ bắn ra tung tóe.
Nam Cung Độ Huy không chút do dự hét lớn.
"Ta sẽ dẫn đầu! Thương Khung Kiếm Đội theo ta!" "Rõ!"
Nói rồi Nam Cung Độ Huy lao thẳng về phía trước.

Nét mặt cương quyết của hắn bây giờ đã không còn chút do dự nào như trong quá khứ nữa.
'Ta chỉ là một kẻ tầm thường.'
Hắn đã từng cho rằng, hắn có thể đuổi kịp Hoa Sơn Kiếm Hiệp. Bây giờ, tuy chẳng biết hắn có thể đuổi kịp Thanh Minh hay không, nhưng hắn đã nhận ra hắn là nam tử hán của Nam Cung Thế Gia. Chỉ cần hắn không ngừng nỗ lực, thì tới một lúc nào đó, hắn hoàn toàn có thể đứng cùng một vị trí với Thanh Minh.
Bởi vì hắn tin bản thân mình luôn nỗ lực và kiên trì hơn bất kì ai.
Do đó hắn đã nghĩ, chỉ vậy là đủ.
Bởi hắn tin, Thanh Minh chỉ đang nhờ chút tài năng của mình mà chạy nhanh hơn hắn, do đó, nếu hắn nỗ lực cả đời thì tới một lúc nào đó, hắn cũng có thể sánh ngang với Thanh Minh.
Chỉ có điều.......
'Đúng là nực cười.'
Bây giờ hắn mới nhận ra. Suy nghĩ ấy ngu ngốc tới mức nào. 'Đó không phải việc cứ mạnh là có thể làm được.'

Nếu Nam Cung Độ Huy mạnh như Thanh Minh thì liệu hắn có thể đứng đó đối đầu với Trường Nhất Tiếu không?
Và nếu hắn mạnh như vậy, thì liệu hắn có dám liều mình chiến đấu ở nơi mà tất cả mọi người đều cúi mặt im lặng để giữ mạng sống của mình không?
Ngay cả trong tưởng tượng hắn cũng chẳng thể trả lời câu hỏi đó. Bởi đó là việc bất khả thi với Nam Cung Độ Huy.
Trên thực tế, ngay cả khi Thanh Minh đối đầu với Trường Nhất Tiếu, hay khi mọi người thương lượng với kẻ địch, và cả khi nắm đấm của Thanh Minh hạ xuống mặt Chưởng Môn Nhân Võ Đang, hắn chỉ biết đứng yên bất động mà chẳng thể làm được bất cứ điều gì.
Khiến Thiết Kiếm của Nam Cung Thế Gia cũng phải cảm thấy hổ thẹn.
'Hắn như vậy không phải vì hắn mạnh mẽ. Mà bởi hắn là người như vậy nên hắn mới trở nên mạnh mẽ.'
Hắn có thể biện minh khi so tài thua. Thế nhưng, với tư cách là một con người, hắn lại chẳng thể biện minh bất cứ lời nào.

Kẻ mạnh hay yếu cũng chỉ có một cái mạng. Việc Thanh Minh dám đánh cược mạng sống của mình mà đứng ra chẳng liên quan gì tới cảnh giới võ công của hắn hết.
Tới tận lúc này Nam Cung Độ Huy mới nhận ra ngày hôm ấy, hắn đã ngu ngốc tới mức nào.
"Ta không nhận ta là người mạnh nhất!"
Đó là lời hắn nhắc nhở những người đang theo sau hắn, đồng thời cũng là lời tự nhắc nhở bản thân.
"Kiếm pháp thua cũng được! Nhưng ít nhất, chúng ta không được thua ý chí! Bởi chúng ta là Thương Thiên Nam Cung Thế Gia!"
"Tuân lệnh!"
Thương Khung Kiếm Đội nhất tề lao lên dồn lũ thủy tặc. Đó cũng là lúc những thanh kiếm tràn ngập sự quyết tâm bắt đầu tàn sát đám thủy tặc.
Và thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy đang tỏa sáng hơn bất kì ai.
***

Khóe môi Pháp Chỉnh khẽ run rẩy. Ánh mắt ông ta tràn ngập kinh ngạc cùng phẫn nộ nhìn Pháp Giới.
"......Đó là sự thật sao?"
"Vâng, thưa Phương Trượng! Gia Chủ Nam Cung Thế Gia Đế Vương Kiếm Nam Cung Hoảng đã dẫn theo Thương Khung Kiếm Đội tới Cửu Giang."
Từ Ô Cái lặng lẽ nhìn về phía cửa. Một gã ăn mày đã báo tin này cho Pháp Giới, nhưng vì không thể vào trong phòng nên hắn chỉ biết đứng ngoài chờ đợi. Vừa chạm phải ánh mắt của Từ Ô Cái, gã ăn mày liền kịch liệt gật đầu.
Điều đó có nghĩa tất cả mọi chuyện đều là sự thật. "Nam Cung Hoảng. Nam Cung Hoảng......"
Từ Ô Cái khẽ lẩm bẩm rồi cười khẩy. Sắc mặt của ông ta hiện rõ vẻ mệt mỏi hơn là cảm thấy thú vị.
'Xét tới tính cách của lão già đó...... Hừ. Có khả năng lắm chứ.'
Nếu nhắc tới người có tính cách nóng nảy, thì không một ai trên thế giới này có thể so sánh với Nam Cung Hoảng.

Dẫu sao trong lòng ông ta cũng đã đang sôi sục vì nỗi nhục thảm họa Trường Giang ba năm trước, vậy nên chắc hẳn khi nghe tin Tứ Bá Liên đặt chân tới Giang Bắc.....
Từ Ô Cái thở dài.
Đây rõ ràng là thất sách của Cái Bang. Vốn dĩ bản thân các thông tin không có ý nghĩa gì cả. Do đó, phải có những người dự đoán chuyện gì sẽ xảy ra dựa trên các thông tin ấy thì chúng mới trở nên có ý nghĩa.
Đáng lý ra ông ta phải nhận ra điều này ngay sau khi Tứ Bá Liên đặt chân tới Giang Bắc, thế nhưng, phải tới khi nghe được tin Nam Cung Thế Gia đã hành động, ông ta mới muộn màng nhận ra.
'A, không. Rốt cuộc trên đời này có bao nhiêu người có thể dự đoán được chuyện ấy trong tình huống cấp bách đó chứ?'
Trong hoàn cảnh Cái Bang phải hoạt động hết công suất để có thể nắm bắt được tất cả mọi chuyện đang xảy ra trong thiên hạ, họ sẽ chẳng còn thời gian chú ý tới hành động của một vài môn phái nào đó.

Tiếng nói giận dữ của Pháp Chỉnh vang lên bên tai Từ Ô Cái đang cố tự biện minh cho sai sót của mình.
"Rốt cuộc Nam Cung Thế Gia đã nghĩ gì vậy! Đi tới Trường Giang ư? Một mình Nam Cung Thế Gia mà cũng đòi đối đầu với Tứ Bá Liên sao?"
Pháp Chỉnh nghi hoặc nhìn Pháp Giới. Chẳng biết tiếng hét của ông ta có thể thay đổi được tình hình lúc này hay không, thế nhưng bây giờ, mọi chuyện đã bắt đầu đi chệch khỏi sự toan tính của ông ta.
'Đồ điên.'
Rốt cuộc Nam Cung Hoảng nghĩ đó là đâu mà lại đơn thương độc mã đứng ra tấn công như vậy?
Cửu Giang. À không, Mai Hoa Đảo chẳng khác nào một kho hỏa dược. Khi toàn bộ ánh mắt trong giang hồ và các thế lực đều đang tập trung tại đó.
Tuy chẳng mấy ai có thể hiểu được tại sao hòn đảo đó lại trở thành một nơi quan trọng như vậy, nhưng hiện tại, chẳng ai có thể phủ nhận nó đã trở thành trọng địa (重地) của cuộc chiến giữa Tứ Bá Liên và Cửu Phái Nhất Bang.

Vậy mà Nam Cung Thế Gia lại một mình tấn công nơi đó mà không có bất cứ một lời thỏa thuận nào với họ ư?
Nếu chuyện này sẽ thực sự khiến cuộc chiến giữa Tứ Bá Liên và Cửu Phái Nhất Bang nổ ra, thì liệu Nam Cung Thế Gia có thể đảm đương nổi những chuyện sau đó không?
"Rốt cuộc lão ta đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!"
Rắc!
Chuỗi tràng hạt trong tay Pháp Chỉnh phát ra một âm thanh sắc bén. Mọi chuyện trên thế gian này đã bắt đầu vượt ra ngoài tầm kiểm soát của ông ta.
"Nếu điều này khiến thiên hạ vạn dân phải rơi vào cảnh khốn cùng, thì Nam Cung Thế Gia sẽ phải gánh chịu toàn bộ tội lỗi! Tại sao Gia Chủ của một Thế Gia, người đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia lại có thể hành động khinh suất như vậy chứ!"
Giọng nói phẫn nộ không ngừng vang lên, thế nhưng, chẳng ai có thể mở miệng ngăn Pháp Chỉnh.
Từ Ô Cái chỉ biết thở dài trong lòng. Khinh suất ư?

Phải. Biết đâu lời ấy là đúng.
Tuy nhiên, trong giang hồ, chẳng ai coi đó là một hành động khinh suất cả.
'Vô cùng nghĩa khí.'
Chẳng phải việc một môn phái dám đứng ra chiến đấu với cái ác mà không màng tới lợi danh là một điều vô cùng nghĩa khí sao?
Nam Cung Thế Gia đã thực hiện việc mà những người luôn nhấn mạnh chính nghĩa như họ phải làm. Do đó, nếu chỉ trích hành động của Nam Cung Thế Gia, có khác nào họ đang tự thừa nhận những gì họ vẫn luôn nhấn mạnh trong suốt thời gian qua là vô nghĩa không.
Từ Ô Cái không thể tiếp tục nghe thêm những lời phàn nàn của Pháp Chỉnh nữa bèn mở miệng.
"Phương Trượng."
Pháp Chỉnh không thể giấu nổi nộ khí, quay sang nhìn Từ Ô Cái.
"Tuy rằng Nam Cung Thế Gia đã làm điều mà chúng ta không thể lường trước, thế nhưng, bây giờ ngài có chỉ trích họ thì cũng

chẳng có ý nghĩa gì. Những chuyện sau này mới là điều quan trọng."
Ông ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp. Như để Pháp Chỉnh chỉnh lý lại tâm trạng hỗn loạn của mình. Rồi hỏi bằng một giọng kiên định.
"Bây giờ ngài định làm thế nào?" Một câu hỏi đâm thẳng vào tim.
"Nam Cung Thế Gia đã khai màn. Do đó bây giờ chúng ta phải lựa chọn. Một là giúp họ dẹp tan lũ Thủy Lộ Trại, hai là tuyên bố rút lui để Nam Cung Thế Gia đơn độc hành động."
Pháp Chỉnh nhắm chặt mắt.
Nếu suy nghĩ theo cách thông thường thì đương nhiên họ sẽ phải chi viện cho Nam Cung Thế Gia. Nhưng, nếu như sau khi bọn họ chi viện cho Nam Cung Thế Gia, Tứ Bá Liên lại kéo quân tới Trường Giang thì sao?
'Tới lúc đó ta sẽ phải đối đầu trực diện với chúng.'

Và đương nhiên, khi một cuộc chiến toàn diện xảy ra, họ sẽ không thể ngăn chặn nó chỉ với sức mạnh của mình. Dù thắng hay thua, họ cũng sẽ phải chịu một thiệt hại vô cùng nặng nề.
"........Trưởng lão."
Thấy Pháp Chỉnh ngập ngừng, Pháp Giới vội vàng cất lời.
"Có khi nào tất cả chuyện này đều là mưu đồ của Trường Nhất Tiếu không?"
"Mưu đồ ư?"
"Phải, mưu đồ. Chẳng phải ba năm trước, tất cả chúng ta bị kéo tới Trường Giang cũng đều là do động thái của Thủy Lộ Trại sao?"
Từ Ô Cái vô thức cau mày. Nhưng ngay lập tức, ông ta đã nhanh chóng xóa đi biểu cảm ấy như thể nó chưa từng xuất hiện.
'Chứ không phải là do các ngươi bị Công Danh Tâm (功名心) che mờ mắt nên mới kéo nhau tới Trường Giang à!'
Đáng tiếc, ông ta chỉ có thể nín nhịn những điều ấy ở trong lòng. Nơi này là Thiếu Lâm và người đang ngồi trước mặt ông ta là Phương Trượng Thiếu Lâm.

"Khả năng ấy sẽ không cao đâu."
"Tại sao chứ? Nếu là Trường Nhất Tiếu......."
"Giải thích ra thì hơi dài dòng...... dẫu sao bây giờ cũng không phải là lúc để chúng ta lãng phí thời gian nói những điều ấy. Dù sao thì có khả năng, tất cả những chuyện đang xảy ra bây giờ chỉ là hành động đơn độc của Hắc Long Vương mà thôi."
Pháp Chỉnh gượng cười trước câu nói ấy.
"Đơn độc ư........"
Đúng là nực cười.
'Hóa ra tình hình lúc này lại chỉ là do hai gã nóng tính tự kéo nhau xuống địa ngục thôi sao.'
Hắc Long Vương và Đế Vương Kiếm.
Chẳng ai có thể phủ nhận hai người họ đều là các vĩ nhân đã có được một vị trí và thế lực vô cùng vững chắc. Tuy nhiên, điều đó không đồng nghĩa với việc sức ảnh hưởng của họ sẽ lớn tới mức có thể làm rung chuyển toàn bộ tình thế ở Trung Nguyên.

Ấy vậy mà trùng hợp thế nào, hai con người độc đoán ấy lại cùng hành động, khiến cả Cửu Phái Nhất Bang và Tứ Bá Liên bị cuốn vào cuộc chiến ở thời điểm chưa chín muồi.
'Chiến tranh vốn dĩ là như vậy sao?'
Ít nhất thì trong suy nghĩ của Pháp Chỉnh, chiến tranh không phải thế này. Chiến tranh mà ông ta biết phải là cuộc đối đầu căng não của những người dẫn đầu đội quân.
Đáng tiếc, mọi chuyện lúc này lại khác xa với những gì ông ta biết. Ai nấy đều đang tự hành động theo ý mình. Vậy thì làm sao ông ta có thể dẫn dắt bọn họ để tiến hành một cuộc chiến toàn diện đây.
"Ta thật không hiểu tại sao ngài vẫn còn đắn đo."
Đúng lúc ấy, Bàng Diệp cau mày nói.
"Tuy rằng ta chẳng ưa gì Nam Cung Thế Gia tự mình hành động như vậy, nhưng tình hình đã tới nước này, thì chẳng phải chúng ta chỉ còn cách chi viện cho họ thôi sao."
Thế nhưng có vẻ như Tông Lợi Hình lại không đồng ý với suy nghĩ đó của ông ta.

"Ta nghĩ Bàng Gia Chủ cần phải bình tĩnh lại một chút rồi. Nếu chúng ta kéo quân tới Trường Giang, Tứ Bá Liên sẽ buộc phải hành động. Khi ấy, chúng ta sẽ thực sự không thể quay đầu."
"Nhưng nếu chúng ta cứ đứng nhìn để Tứ Bá Liên hành động trước, thì lúc ấy có chi viện cũng đã quá trễ rồi. Nam Cung Thế Gia sẽ bị diệt vong trước."
"Lão nạp biết. Nhưng chẳng phải đó là một việc vô cùng manh động sao."
"Bây giờ mà ngài còn lo manh động gì chứ!"
Cuộc tranh luận của họ trở nên gay gắt, ánh mắt của Pháp Chỉnh bỗng tối sầm lại.
Theo lẽ thường, bọn họ phải chi viện cho Nam Cung Thế Gia đánh bại Thủy Lộ Trại ngay lập tức. Nếu có Bàng Gia và Không Động giúp sức, thì đó cũng chẳng phải chuyện khó khăn gì.
Nhưng nếu Tứ Bá Liên tham gia vào thì sao?
Liệu các môn phái đang có mặt ở đây có thể đối đầu với Tứ Bá Liên không? Đối đầu với Trường Nhất Tiếu dẫn dắt Tứ Bá Liên đó?

'Vẫn còn thiếu.'
Sẽ chẳng có gì phải do dự nếu cả Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cùng đứng ra chi viện cho Thiếu Lâm. Chỉ có điều, bây giờ bọn họ vẫn chưa thể đối đầu được với Tứ Bá Liên.
Cho dù bọn họ có giành chiến thắng đi chăng nữa, thì chắc chắn, họ cũng phải đối mặt với những kẻ lưỡng bại câu thương ở sau lưng đang chầm chậm tiếp cận họ như những con sói săn mồi.
Pháp Chỉnh rơi vào trầm tư khẽ cắn chặt môi. 'Ta đang do dự điều gì kia chứ?'
Tuy rằng ông ta sẽ phải chịu nhục nhã, nhưng người chết là kẻ khác kia mà. Nếu vậy thì với tư cách là một Phật Tử, chẳng phải ông ta nên lựa chọn sự nhục nhã hay sao?
"Dù sao thì......."
Cuối cùng Pháp Chỉnh cũng cất lời. Mọi ánh mắt dồn về phía ông ta như thể lời nói của ông ta vẫn còn giá trị.
"Cho dù ngay bây giờ chúng ta có chạy tới Trường Giang thì mọi chuyện cũng đã muộn rồi. Có lẽ lúc này, trận chiến giữa Nam Cung Thế Gia và Thủy Lộ Trại đã đi tới hồi quyết định."

"Ừm. Ngài nói đúng."
"Nếu vậy thì chúng ta cũng phải chuẩn bị đối sách đi chứ."
Pháp Chỉnh chầm chậm đứng dậy rời khỏi chỗ.
"Xin các vị hãy cho ta một ngày."
"Một ngày ư?"
Từ Ô Cái nhìn Pháp Chỉnh như thể vẫn chưa hiểu. Một ngày thì có thể thay đổi được gì chứ?
"Phải. Một ngày là đủ rồi."
"Cho phép ta thất lễ. Nhưng ngài định làm gì vậy chứ?"
"........Ta sẽ tới Thiểm Tây."
"Thiểm, Thiểm Tây? Không lẽ......?"
Ánh mắt của tất cả mọi người cùng run rẩy. Pháp Chỉnh lặng lẽ gật đầu.
"Phải."
Ánh mắt ông ta tràn ngập sự quyết tâm.
"Lão nạp phải tới gặp Minh Chủ Thiên Hữu Minh và Hoa Sơn Kiếm Hiệp ngay lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top