Chapter 886. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. (1)

Chapter 886. Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau thôi. (1)
Các Thiên Lập chầm chậm cúi xuống nhìn vào ngực của bản thân.
Thanh kiếm ánh bạc nhẹ nhàng đâm vào một nửa. Dường như mũi kiếm đã xuyên qua lưng của hắn ta.
Tuyệt vọng, sợ hãi, phẫn nộ,...
Rất nhiều cảm xúc cùng một lúc chất chứa trong đôi mắt của hắn. Nhưng nếu như phải chọn ra cảm xúc chính trong số rất nhiều xúc cảm hỗn độn đó thì chắc hẳn phải là sự kinh ngạc.
"Ngươi..."
Hắn mở miệng ra một cách khó khăn.
Nhưng chiếc cằm không ngùng run rẩy khiến hắn không thể tiếp tục nói chuyện một cách đàng hoàng. Cuối cùng máu tươi trào ra trước khi hắn kịp nói gì đó.

"Ngươi..."
Dòng máu chảy ngược đã chặn họng Các Thiên Lập lại.
Vân Kiếm định rút thanh kiếm ra nhưng rồi hắn buông tay đối mặt với Các Thiên Lập.
"Có một thời gian"
"..."
"Ngươi đã có khả năng đạt được những gì bản thân mong muốn" Các Thiên Lập nhìn Vân Kiếm bằng ánh mắt mơ hồ.
"Chỉ cần ngươi không tự hài lòng với những thành tựu bé nhỏ đó"
"..."
Vân Kiếm định nói thêm gì đó cuối cùng chỉ lắc đầu.
Vốn dĩ hắn đã định nói rằng 'Ta cũng không phải là một người tuyệt vời gì cả. Nhưng chẳng phải chúng ta nên nỗ lực cho đến khi chết hay sao?'

Nhưng những lời như vậy đối với Các
Thiên Lập mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả. Bởi vì hắn không xứng đáng được đối xử như một võ giả chân chính.
Các Thiên Lập loạng choạng lùi về sau.
Không phải hắn bị đè nén bởi khí thế của Vân Kiếm mà việc đứng vững đối với hắn lúc này cũng đau đớn như chết đi sống lại.
"Ta..."
Máu cứ liên tục trào ra không cho hắn nói chuyện. Đến cuối cùng, thiên hạ này cũng chẳng cho hắn điều mà hắn mong muốn.
Hắn ta quay đầu lại một cách khó khăn.
Không chỉ có các đệ tử Hoa Sơn mà còn có những tên Tà Phái do hắn dẫn dắt đang theo dõi cái chết của hắn bằng đôi mắt lạnh lùng. Thậm chí không hề có một chút ôn khí nhỏ nào trong đó.
"Khự..."
Cơ thể Các Thiên Lập từ từ sụp đổ.

"Lũ chó...."
Phập.
Cuối cùng thanh kiếm của Vân Kiếm đâm sâu hơn vào ngực hắn từ phía trước. Và điều đó đủ để cắt đứt sợi chỉ sinh mạng mỏng manh nơi hắn ta.
Các Thiên Lập thậm chí chết khi chưa kịp nhắm mắt, thi thể của hắn bắt đầu nguội dần.
Phải đến lúc đó, một tiếng thở dài mới được thốt ra từ Vân Kiếm.
Hắn ta là một đối thủ mạnh. Nếu không phải hắn đang ở trong trạng thái hoen gỉ đến mức không thể phát huy tất cả những gì bản thân có thì chắc chắn đây sẽ là một trận chiến khó khăn đối với Vân Kiếm.
Nhưng kẻ chiến thắng cuối cùng là hắn ta. "Quan chủ!"
"Sư thúc tổ!"

Không biết từ khi nào một số người đã
tiến lại gần Vân Kiếm để kiểm tra xem hắn có bị thương hay không. Mặc dù chỉ là một trận chiến ngắn ngủi nhưng nó nguy hiểm đến mức những người theo dõi không ngừng cảm thấy căng thẳng.
"Ta không sao"
Khi Vân Kiếm gật đầu với bọn họ thì.
Bịch. Bịch.
Một người chầm chậm bước lên phía trước.
Lũ Tà Phái đều nín thở trước sự xuất hiện của hắn ta.
Bịch. Bịch.
Bước đi thong thả, hắn dùng đầu ngón lật ngược cơ thể của Các Thiên Lập lên rồi rút thanh kiếm của Vân Kiếm ra.
Xoẹt.

Âm thanh rùng rợn phát ra từ thanh kiếm
được đâm sâu vào cơ thể con người rồi rút ra đâm thẳng vào tai của tất cả mọi người.
Roẹt!
Thanh Minh giũ sạch máu dính trên thanh kiếm, sau đó hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào lũ Tà Phái đang căng thẳng tột độ.
Đôi mắt của những kẻ đối mặt với ánh mắt của Thanh Minh đều dao động dữ dội.
"Tiếp tục nhé?"
Trên thế gian này có vô vàn câu nói.
Nhưng vào thời điểm này, làm gì có câu nói nào phù hợp để đè bẹp chiến ý của bọn chúng bằng câu nói này kia chứ?
Khi trận chiến ngừng trong chốc lát, máu trong đầu chúng nguội dần và cũng nhìn thấy rõ ràng tình hình xung quanh lúc này.

Các Thiên Lạp chết không nhắm mắt. Và
cách đó không xa phía sau kia, thi thể không đầu của Đoạn Hồn Huyết Thủ và các cao thủ khác đang lạnh dần. Còn có những kẻ mặc dù chưa chết nhưng bị khống chế, ngã quỵ và rên rỉ không ngừng...
Và hơn hết là những kiếm tu Hoa Sơn vẫn mang khí thế lạnh lùng thấu xương nhìn chằm chằm vào bọn chúng.
Tình hình đã quá rõ ràng. Kenggg.
Tiếng vũ khí của ai đó tuột khỏi tay rơi xuống dưới đất vang lên rõ ràng trong trang viên yên tĩnh.
Tựa như những con sóng lan rộng hơn trên mặt hồ tĩnh lặng, âm thanh nhỏ đó đã cắt đứt hoàn toàn chút chiến ý còn lại nơi lũ Tà Phái.
Vũ khí cứ như vậy liên tục rơi ra từ tay của bọn chúng.

Ngay từ đầu, bọn chúng là những kẻ
cầm vũ khí chẳng phải vì điều gì lớn lao. Khi kẻ dẫn dắt bọn chúng đến đây biến mất thì chẳng còn lý do gì mà phải cược cả mạng sống của mình và chiến đấu nữa.1
"Lũ sâu bọ"
Thanh Minh nhìn chằm chằm vào bọn chúng với ánh mắt lạnh lùng và khinh miệt. Trong lòng hắn chỉ muốn chém đầu tất cả dù bọn chúng có phản kháng hay không.
Khi có sức mạnh thì phấn khích, khi gặp bất lợi lại van xin cầu xin được sống. Thanh Minh chính là khinh thường những kẻ như vậy nhất.
Khoảnh khắc hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, một ai đó đã vỗ nhẹ vào vai hắn ta.
Khi quay đầu lại, Vân Kiếm đang lắc đầu ngăn cản. "Máu đã chảy quá nhiều rồi"
"Con biết"
Thanh Minh tặc lưỡi rồi lễ nghĩa đưa thanh kiếm trong tay cho Vân Kiếm sư thúc tổ của hắn.
Vân Kiếm tra kiếm vào vỏ rồi ném ánh mắt về phía người đang lại gần phía này.
"Các đệ tử nghe đây!"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"
Huyền Tông mở miệng với giọng nói nặng nề.
"Phế bỏ võ công của những tội nhân này. Khống chế và giam giữ tất cả. Việc xử lý bọn chúng sẽ được quyết định sau"
"Vâng!"
"Mang những kẻ bị thương đến y quán. Không biết chừng xung quanh vẫn còn kẻ địch nên các con hãy đi tuần tra một vòng để ngăn chặn nguy hiểm đến những người dân"
"Vâng, Chưởng Môn Nhân!"

Ngay khi Huyền Tông dứt lời, các đệ tử
Hoa Sơn ngay lập tức di chuyển nhanh đến đáng sợ.
Lũ Tà Phái bỏ vũ khí, quỳ gối đầu hàng bắt đầu tái mặt trước câu nói sẽ bị phế võ công của Huyền Tông. Nhưng chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ vung kiếm với khuôn mặt tràn đầy sát khí của các đệ tử Hoa Sơn, bọn chúng lại không dám phản kháng nữa.
"Khự!"
"A, Ặc"
Đan điền vỡ nát và nội lực bị phân tán.
Nhưng bọn chúng cũng chẳng còn thời gian mà rên rỉ bởi cảm giác khủng khiếp khi tất cả sức mạnh toàn thân thoát ra. Tay của bọn chúng được đặt xuống đất, toàn thân được buộc chặt bởi những sợi dây thừng được mang đến từ đâu đó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Hồng Đại Quang cuối cùng cũng có thể thả lỏng chân và ngồi sụp xuống.

Cảnh tượng các kiếm tu Hoa Sơn khống
chế lũ Tà Phái còn lại và dáng vẻ Huyền Tông đang chống tay phía sau lưng, Hồng Đại Quang mệt mỏi cười trong mếu máo.
"Hơ, hơ hơ. Đơn giản như thế này ư..."
Hoa Sơn xuất hiện, chém đầu Các Thiên Lập và Đoạt Hồn Huyết Thủ. Tất cả mọi chuyện đều thuận buồm xuôi gió.
'Chuyện này có đúng không vậy?'
Hồng Đại Quang là người hiểu rõ Hoa Sơn hơn bất kỳ ai. Ông ta là người đã nhận ra giá trị của Hoa Sơn khi nơi này vẫn chưa có danh tiếng và thực lực để từ bỏ vị trí Phân Đà Chủ Lạc Dương mà đến tận nơi này.
Nhưng khung cảnh mà các đệ tử Hoa Sơn thể hiện ngày hôm này thực sự khiến một người như ông ta cũng phải kinh ngạc.
Bọn chúng là những tên ma đầu ác danh nổi tiếng khắp Giang Nam.

Và lũ người đó đã bị đánh bại như một
phá lạc hộ hạng ba. Không phải bởi Thiếu Lâm, Võ Đang hay Tông Nam mà là dưới tay của phái Hoa Sơn.
Bọn họ đã mạnh lên...thật đáng ngạc nhiên nhưng cũng có thể là như vậy lắm chứ. Cho đến bây giờ chẳng phải Hoa Sơn lúc nào cũng vượt ngoài những dự đoán của Hồng Đại Quang hay sao? Nhưng lý do khiến ông ta bàng hoàng không chỉ đơn thuần là vì Hoa Sơn đã mạnh hơn.
Huyền Tông theo dõi tình hình các đệ tử khống chế lũ Tà Phái rồi xoay người hướng về phía Hồng Đại Quang.
Ực.
Trông thấy dáng vẻ đó, Hồng Đại Quang đã nuốt nước bọt trong vô thức.
Dáng vẻ bước đi không chút lay động cùng dàn trưởng lão và kiếm tu đi theo hộ tống phía sau ông ta khiến Hồng Đại Quang co rúm cả người lại.

'Có cái gì đã khác rồi?'
Nếu là trước đây, Hồng Đại Quang sẽ mỉm cười chào đón Huyền Tông. Thậm chí có thể ông ta đã huyên thuyên trách móc rằng Hoa Sơn đã xuất hiện quá muộn.
Nhưng bây giờ, Hồng Đại Quang lại quên đi cơn đau đớn toàn thân để điều chỉnh lại tư thế. Giống như hắn chuẩn bị tham kiến Chưởng Môn Nhân của Võ Đang hay Thiếu Lâm vậy.
Nếu như phải diễn tả bằng ngôn từ những gì hắn cảm nhận được từ Huyền Tông lúc này thì....có lẽ "cách"
Huyền Tông chầm chậm thu tất cả những người thuộc Tục Gia Môn Tây An và Hồng Đại Quang vào tầm mắt.
Mặc dù không hề cảm nhận được chút khí thế tấn công nào, nhưng cảm giác tồn tại to lớn của ông ta đã đè nén những người đối diện một cách kỳ lạ.
"Chưởng Môn...."

Cuối cùng, một người nào đó đã không
thể thắng được sức nặng đó mà định mở lời biểu đạt lòng biết ơn.
Ngay lúc đó, Huyền Tông cúi đầu một cách sâu sắc.
"Chưởng, Chưởng Môn Nhân!"
"Tại sao người lại làm như vậy?"
Những người nhìn thấy hình ảnh đó đã hoảng sợ rồi vội vàng hét lên. Ai đó ngay lập tức xông vào định đỡ Huyền Tông dậy nhưng không thể chạm vào ông ta đành dậm chân tại chỗ, ai đó thì đã bắt đầu run rẩy với khuôn mặt tái mét.
Và rồi một âm thanh nhỏ nhẹ thốt ra từ miệng Huyền Tông vẫn đang cúi đầu.
"Ta thật sự xin lỗi các vị"
"..."
Trong khoảnh khắc đó tất cả mọi người đều im lặng.

"Bổn phái đã xuất hiện quá trễ nên mới
khiến các môn phái chịu thiệt hại nặng nề đến vậy. Xin mọi người hãy hiểu và tha thứ cho Hoa Sơn vì đã không thể làm được việc mà đáng lẽ ra bọn ta phải làm"
Một người nào đó cắn chặt môi trước lời nói không ngờ đó. "Chưởng Môn Nhân, xin người đừng như vậy"
Nam Tử Minh - Môn Chủ Tây Nguyệt Môn mở lời cùng một tiếng thở dài.
"Nếu như Hoa Sơn không đến thì tất cả những người ở đây đều đã chết rồi"
Nam Tử Minh muốn bày tỏ lòng biết ơn. Ông ta cắn chặt môi và nắm chặt nắm đấm trong tay.
"Tây Nguyệt Môn là tục gia của Tông Nam. Theo lẽ thông thường thì Chưởng Môn Nhân không cần phải chi viện cho bọn ta. Nhưng mà...người lại cúi đầu vì bọn ta thế này....Nếu như Hoa Sơn - một nơi đang phong bế sơn môn
không đến thì cũng chẳng một ai dám lên tiếng chỉ trích..."
Dứt lời, Nam Tử Minh chắp hai tay lại rồi đẩy ra phía trước. Sau đó ông ta cúi đầu với tất cả lòng biết ơn và kính trọng.
"Cảm tạ sự giúp đỡ của Hoa Sơn"
"Cảm tạ Hoa Sơn!"
"Chưởng Môn Nhân, cảm ơn người rất nhiều"
Các môn chủ tục gia Tây An cùng các đệ tử Tục Gia đệ tử đồng loạt tạo thế bao quyền cúi đầu một cách trịnh trọng. Những người bị trọng thương cũng chẳng thèm đoái hoài đến vết thương của bản thân mà bày tỏ lòng biết ơn bằng cả chân tình.
Phải đến lúc đó Huyền Tông mới từ từ duỗi lưng ra.
"Cảm ơn các vị vì đã dành cho Hoa Sơn một tấm lòng rộng lượng"

Sau lời nói đó, những cảm xúc khó diễn tả đã thoáng qua trên khuôn mặt của các môn chủ.
'Kết thúc rồi'
Khoảnh khắc ấy, Hồng Đại Quang đã nhận ra.
Có lẽ các môn chủ tục gia Tây An...không, phải nói rằng tất cả những người thuộc tục gia Tây An sẽ không bao giờ quên hình ảnh này.
Đôi khi một lời nói có thể lấy được lòng người hơn bất kỳ sức mạnh nào.
'Chưởng Môn Nhân cũng đã khác rất nhiều so với quá khứ'
Sự ôn hòa, bao dung. Và cả cảm giác tồn tại áp đảo xung quanh. Ông ấy không thiếu bất cứ điều gì trong tiêu chuẩn tư cách của Chưởng Môn Nhân của một đại môn phái.

Hoa Sơn đã trở thành một môn phái
khác hoàn toàn so với quá khứ. Sau khi nhận ra điều này, ánh mắt của Hồng Đại Quang một cách tự nhiên tìm kiếm bóng dáng một người.
Cái người đã tạo ra tất cả thay đổi này.
"Ơ?"
Đôi mắt Hồng Đại Quang khẽ nheo lại.
'Gì đây?'
Nếu như là bình thường Thanh Minh sẽ nhốn nháo chạy chỗ này chỗ kia, nếu không thì ít nhất cũng sẽ ở sát bên Huyền Tông. Vậy mà bây giờ hắn lại đang thẫn thờ nhìn về phía xa xa.
"Tên tiểu tử đó đang nhìn gì vậy?'
Bạch Thiên quả nhiên cũng có nghi vấn giống với Hồng Đại Quang nên đã đến gần Thanh Minh hỏi chuyện.
"Con đang nhìn gì đấy?"

"Hừm"
Thanh Minh cười khẩy, cong khóe môi một cách kỳ lạ.
"Ta đang xem xem lũ tiểu tử kia đã lớn cỡ nào"
"4 đứa tiểu tử đang đứng bên cạnh con hả?"
"Không. Không phải lũ tiểu tử đó. Là lũ tiểu tử thực sự kia"
"Hả?"
Bạch Thiên không hiểu gì hỏi ngược lại nhưng Thanh Minh không trả lời mà chỉ quay người đi.
"Dọn dẹp đi. Chúng ta phải mau chóng kết thúc chuyện này còn quay về Hoa Sơn nữa"
"Dặn dò linh tinh"
Khóe miệng Thanh Minh hơi nhếch lên, Bạch Thiên nghiêng nghiêng đầu với khuôn mặt mơ hồ.
"Sư huynh, hình như chúng ta luôn chậm một bước"

"Hừm"
Một tiếng khịt mũi vang lên không giấu nổi sự không thoải mái.
"Chẳng phải có hơi đáng tiếc hay sao?"
"Chuyện gì?"
"Chúng ta chưa được xem Thanh Minh đạo trưởng đã mạnh đến mức nào. Cả vị tiểu đệ cũng..."
"Đừng nói vớ vẩn nữa, hãy về rồi chăm chỉ luyện kiếm đi. Chúng ta vẫn chưa gỡ bỏ phong bế sơn môn đâu"
"Vâng. Sư huynh. Đệ biết rồi mà"
Ngoại ô Tây An.
Một nhóm võ giả bước vào con đường vắng vẻ với bước chân hối hả.
Kẻ đi sau cùng đột nhiên dừng lại nhìn về phía sau.
"Chúng sẽ sẽ sớm gặp lại nhau thôi, Thanh Minh đạo trưởng"

Lý Tống Bạch nở một nụ cười rạng rỡ
nhìn về phía Tây An rồi quay người bước đi một cách nhanh chóng. Mỗi bước đi của hắn đều tràn đầy sinh lực dồi dào.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top