Chapter 879. Hãy chết như loài sâu bọ đi. (4)
Chapter 879. Hãy chết như loài sâu bọ đi. (4)
Keng!
Gương mặt của Cửu U Kiếm Khách méo xệch đi.
Vúttt!
"Khực!"
Kiếm khí như thiểm điện lướt ngang qua mặt hắn. Da dưới cằm rách ra, xuất hiện một vết cắt dài đỏ tươi từ cằm kéo lên tận má.
'Chết tiệt!'
Đây tuyệt đối không phải là kiếm chiêu được tung ra một cách đại khái. Đây là kiếm chiêu mà chỉ những kiếm tu đã tu luyện miệt mài đến cảnh giới không cần biết liệu kiếm đang nằm trong lòng bàn tay hay ở trên đầu ngón tay vẫn có thể thi triển dễ dàng.
Làm sao hắn có thể chấp nhận việc một nữ nhân trẻ hơn hắn lại có thể thi triển kiếm khí làm lu mờ cả kiếm pháp của hắn chứ?
"Đây...!"
Trên cơ thể Cửu U Kiếm Khách liên tục xuất hiện những vết thương lớn nhỏ, vẻ mặt hắn đã tràn đầy nộ khí.
Dù nữ nhân chết tiệt kia có là ai đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi sự thật rằng nàng ta đang tạo ra hàng chục huyết tuyến ( 血線) trên cơ thể hắn.3
Hắn hét lên đầy phẫn nộ rồi vung kiếm lên. Kiếm khí tuôn ra dữ dội bắt đầu càn quét phía trước tựa hồ nước lũ tuôn ra khỏi con đê vừa vỡ.
"Chết tiệt..."
Thế nhưng, lúc đó Cửu U Kiếm Khách trợn tròn hai mắt.
Phía trước hắn đột nhiên xuất hiện vô số đóa hoa mai đỏ rực tựa như đám mây khổng lồ bao lấy tất cả kiếm khí mà hắn vung ra. Kiếm khí va chạm với cánh hoa liền bị đẩy lùi ra sau.
"Khực!"
Nội lực không thích phòng ra được tức
khắc dội ngược lại đánh thẳng vào cơ thể khiến hắn bị phản phệ. Máu tươi từ cổ họng không ngừng tuôn ra ngoài.
'Chết tiệt!'
Sao lại như vậy chứ?
Hắn ta chính là Cửu U Kiếm Khách. Khi nữ nhân kia còn trong bụng mẹ thì uy danh của hắn đã nổi khắp thiên hạ rồi. Vậy mà hiện giờ hắn lại bị kiếm pháp của nàng ta đả thương trong trận chiến này sao?
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra. Tuyệt đối không.
"Tiện nhân chết tiệt!"5
Cửu U Kiếm Khách thu kiếm về sau. Liền sau đó, bảy tia hắc quang vọt ra.
Khoái Kiếm khủng khiếp khiến cho đối phương rơi thẳng xuống địa ngục mà không hề hay biết.
Kiếm pháp độc môn gắn với uy danh
của Cửu U Kiếm Khách - Đoạt Mệnh Thập Nhị Lôi (奪命十二雷).
Thế nhưng. Bộp.
Ngay khi thanh kiếm di chuyển, Đường Tiểu Tiểu đã giẫm mạnh chân xuống đất rồi bật lùi ra sau. Dù kiếm của Cửu U Kiếm Khách lao đi với tốc độ khủng khiếp vẫn không thể đến gần được cổ Đường Tiểu Tiểu.
'Cái gì...'
Cửu U Kiếm Khách trợn tròn mắt. Là ngẫu nhiên? Hay là?
'Không thể tin được.'
Nữ nhân trẻ tuổi kia thậm chí chưa từng kinh qua kiếm pháp của hắn. Vậy thì làm sao nàng ta có thể lường trước được khoảng
cách và đoán chính xác thời gian nó sẽ
lao tới mà lùi về phía sau một cách chuẩn xác như vậy chứ?
Nàng ta có thể làm được chuyện đó ư? Dù đang trong cuộc chiến khốc liệt thế này?
Không, dù nàng ta có thể làm được đi chăng nữa, nhưng nếu vừa nãy nàng ta tính toán sai một ly thì cổ họng của nàng chẳng phải sẽ bị xuyên thủng ngay ư? Rốt cuộc nàng ta lấy đâu ra dũng khí mà làm điều đó chứ?
'Chuyện này sao có thể?' Khoảnh khắc đó.
Cửu U Kiếm Khách nhanh chóng thu hồi kiếm, mắt hắn khẽ chạm với đôi mắt vô cảm của Đường Tiểu Tiểu trên không.
Rợn gáy.
Trong chốc lát hắn bất giác nổi gai ốc khắp người.
Đôi mắt ấy không hề có chút cảm xúc,
cứ nhìn chằm chằm vào hắn như mãng xà đang rình mồi. Cảm giác đôi mắt kia sẽ không bỏ qua dù chỉ là một động tác nhỏ nhất.
"Ngươi... ngươi..!"
Cửu U Kiếm Khách nghiến chặt răng rống lên.
Hắn không thể thừa nhận rằng hắn vừa cảm thấy sợ hãi khi nhìn vào đôi mắt của nữ nhân đó. Và hắn cũng không thể thừa nhận rằng hắn đang bị kiếm tu trẻ tuổi kia ung dung dò xét trong suốt trận chiến này.
"Chết điiiii!"
Ngay khi tiếng hét đó vọt ra khỏi miệng, Cửu U Kiếm Khách vung ra mười hai tia hắc thiểm đen ngòm.
Mạnh hơn, và nhanh hơn.
Dường như hắn ta đã dồn tất cả nội lực
còn lại vào kiếm kích đó, Đoạt Mệnh Thập Nhị Lôi đen ngòm thần tốc bay về hướng Đường Tiểu Tiểu.
'Ngươi có lùi lại cũng vô ích mà thôi.'
Hắn không phải là người cam tâm chịu thiệt đến lần thứ hai. Nếu nàng ta còn hành động như khi nãy, nàng ta nhất định sẽ bị đâm thủng cổ ngay tại chỗ...
Chính lúc đó.
Vút!
Đường Tiểu Tiểu xoay người trên không. Kiếm khí khủng khiếp đang nhắm đến cơ thể Đường Tiểu Tiểu va chạm với kiếm của nàng.
Đường Tiểu Tiểu liền tận dụng lực phản chấn để lao mình lên cao hơn.
'Ngu ngốc!'
Hành động này quả là ngu ngốc. Bởi vì
cơ thể không thể linh hoạt di chuyển trên không.
'Ta sẽ xiên chết ngươi!'
Trong lòng Cửu U Kiếm Khách không khỏi vui mừng, hắn lại lần nữa cố hết sức thi triển chiêu thức Đoạt Mệnh Thập Nhị Lôi về phía Đường Tiểu Tiểu.
Thế nhưng. Vù!
Cùng với âm thanh nhẹ như chuồn chuồn vẫy cánh, mũi kiếm Đường Tiểu Tiểu lập tức vung ra kiếm khí đỏ rực.
Một đóa, thêm một đóa, và đến tận hàng chục đóa hoa mai.
Cửu U Kiếm Khách mải mê nhìn ngắm sắc mai mà quên mất phải tung đòn chặn kiếm khí đang không ngừng tuôn ra.
Hoa mai nở rộ che khuất cơ thể Đường Tiểu Tiểu. Bầu trời rộng lớn trong mắt hắn ta hiện giờ đã phủ đầy hoa mai đỏ rực.
Và rồi. Vùuuuu!
Những cánh hoa mai nở rộ bắt đầu lả lướt tung bay tựa như cơn mưa bao phủ cả thế gian.
Một cơn mưa hoa rực đỏ. "Ơ..."
Khoảnh khắc đó, trong đầu Cửu U Kiếm Khách đột nhiên nhớ tới một thứ.
"Mãn Thiên..."
Tuyệt chiêu độc môn của Tứ Xuyên Đường Môn.
Đây chính là tuyệt chiêu thượng thừa của Đường Môn, người ta nói rằng chỉ cần thi triển chiêu thức một lần đã có thể làm cho mưa hoa không ngừng từ trên trời rơi xuống.
"Mãn Thiên... Hoa Vũ (萬千花雨)."
Giữa cơn mưa hoa không thấy một kẽ
hở để trốn chạy, Cửu U Kiếm Khách thoáng trông thấy sợi lục ti hiện lên trên mũi kiếm của Đường Tiểu Tiểu. Trên miệng Cửu U Kiếm Khách đột nhiên thốt ra một từ
"Đường Môn..."
Cơn mưa hoa ảo ảnh vô tình quét qua toàn thân hắn. Toàn bộ bầu trời trên cao đều bị bao phủ bởi mưa hoa.
"... Chết tiệt."
Đó là câu nói cuối cùng mà Cửu U Kiếm Khách có thể bật ra.
"Áaa!"
Tiếng hét thê thảm vang vọng khắp không gian.
"Đó..."
Ngụy Lập Sơn há hốc mồm.
Kiếm tu Hoa Sơn đang chiếm thế
thượng phong hoàn toàn áp đảo kẻ địch. Càng xem càng thấy rõ lũ Tà Phái đang bị mũi kiếm của Hoa Sơn dồn vào chân tường.
"... Hỡi Thiên Tôn."
Cảnh tượng trên chiến trường lúc này làm cho Ngụy Lập Sơn cảm thấy bối rối hơn là vui sướng.
Ông ta hiểu rõ thực lực của đám người đó vì chính bản thân là người đã trực tiếp kinh qua.
Làm thế nào mà những kẻ từng giao đấu với ông được mệnh danh là tử thần kia lại vô lực đến nông nỗi này chứ?
Ngụy Lập Sơn bất giác nhìn quanh.
Các Môn Chủ của những môn phái khác cũng đang nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt khó mà tin được.
"Hoa, Hoa Sơn..."
"Thật sự mạnh vậy sao...?"
P
Đúng là vậy.
Ngay cả Ngụy Lập Sơn tự hào là một trong những người nắm rõ thực lực Hoa Sơn nhất cũng không thể ngăn bản thân đang cảm thấy bối rối trước hình ảnh Hoa Sơn hiện tại. Có vẻ những người khác cũng đều nghĩ thế.
Vúttt!
Kiếm tu Hoa Sơn vung ra kiếm khí đỏ rực ngập trời. "Đó là..."
Giọng nói mơ hồ của ai đó vang lên.
"Chúng ta cũng giúp họ đi..."
Ngay lúc ấy, một người cười phá lên.
"Giúp họ ấy hả?"
"... A, không, nói sao thì..."
"Với thực lực của chúng ta, nói gì giúp đỡ, phải gọi là cản trở thì đúng hơn. Muốn giúp cũng phải có tu vi ngang ngửa như thế đã."
"... Cũng phải nhỉ."
Một lần nữa, tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn các kiếm tu Hoa Sơn. Một vài người bất giác nuốt nước bọt khô, ngước nhìn kiếm khí đang như thêu như dệt trên không trung, họ chỉ biết há mồm kinh ngạc.
'Nhưng nói sao thì ta cũng nghĩ họ khó mà so được với Tông Nam.'
Hoa Sơn cũng có giới hạn nhất định.
Các đệ tử của Hoa Sơn vẫn còn trẻ và kinh nghiệm hãy còn non nớt.
Mấy mươi năm sau không ai đoán trước được, nhưng hiện tại họ coi các đệ tử đời thứ nhất và các trưởng lão Hoa Sơn đều phải chịu xếp sau Tông Nam.
Thế nhưng, cảnh tượng đang bày ra trước mắt đã đủ để phá vỡ nhận thức của họ.
Và rồi.
"Aaaaaa!"
Các Môn Chủ của những môn phái tại Tây An vô thức nắm chặt nắm đấm khi xác nhận Cửu U Kiếm Khách hiện đang bị bao vây bởi những cánh hoa đỏ rực, hắn không ngừng hét lên thất thanh.
'Nói chuyện tương lai xem chừng cũng vô ích. Nhưng mà hiện giờ xem ra họ đã có thể sánh ngang với Tông Nam rồi.'
'Không ngờ Hoa Sơn đã mạnh đến mức này...'
Sự tự hào pha lẫn xúc động khó tả dâng trào trong tim họ. Những người mà họ từng xem thường nay đã trưởng thành và xuất chúng đến mức này.
Lúc đó, Ngụy Lập Sơn khập khiễng tiến về phía trước.
"Chưởng Môn Nhân..."
Huyền Tông đang quan sát tình hình lập tức gật đầu rồi quay lại nhìn Ngụy Lập Sơn.
"Ngụy Môn Chủ. Ngươi không sao chứ?"
"... Vâng. Tại hạ vẫn ổn ạ, Chưởng Môn Nhân."
"Chúng ta đã đến quá muộn. Xin hãy thứ lỗi."
"Sao người lại nói vậy, Chưởng Môn Nhân. Chỉ cần người đến tận đây đã đủ làm tại hạ cảm động rồi."
Huyền Tông vỗ nhẹ vào vai Ngụy Lập Sơn, đôi mắt tràn ngập sự ấm áp.
"Mọi người đã vất vả rồi."
Ngụy Lập Sơn phút chốc xúc động đến nghẹn ngào, ông liền nhìn quanh chiến trường. Đột nhiên ông ta cảm thấy nói những lời hân hoan giữa chiến truyền khốc liệt này cũng thật kỳ quái đi.
Nhưng không thể trách ông ta. Nhìn Huyền Tông thản nhiên quan sát các đệ tử đang giao chiến mà không mảy may lo lắng nào đã khiến cho Ngụy Lập Sơn giải tỏa được căng thẳng phần nào.
Ngụy Lập Sơn do dự một lúc rồi hỏi.
"Sẽ không sao chứ ạ?"
"Gì cơ?"
"Mặc dù đã nắm được thế thượng phong, nhưng lũ Tà Phái kia cũng không dễ đối phó. Nếu có chuyện gì chúng tại hạ sẽ ra tay tương trợ..."
"Sẽ không sao đâu."
"Thế nhưng..."
"Ta nói sẽ ổn cả mà."
Huyền Tông khẽ cười lắc đầu.
"Chúng không còn là những đứa trẻ yếu đuối khi xưa nữa. Vậy nên hãy tin tưởng chúng."
"A..."
Ngụy Lập Sơn ngập ngừng như thể còn muốn nói thêm gì đó, thế nhưng nhìn vẻ mặt không chút dao động của Huyền Tông, ông ta lập tức gật đầu.
Bởi vì ông ta cảm nhận được sự tin
tưởng tuyệt đối của Huyền Tông dành cho các đệ tử của mình.
Khi xưa, Huyền Tông là một người không giỏi che giấu nỗi bất an khi nhìn đệ tử của mình phải giao đấu với kẻ địch mạnh. Thế nhưng hiện tại ông ta lại không hề tỏ ra chút bất an nào dù các đệ tử đang phải chiến đấu với kẻ địch hùng mạnh ngoài kia.
Huyền Tông chẳng lẽ đã thay đổi? Hay là...
"Chắc ngươi thấy lạ lắm nhỉ?"
"A..."
Không biết có phải Huyền Tông đã nhận ra tâm trạng của Ngụy Lập Sơn hay không, ông ta cười nhẹ rồi cất tiếng hỏi. Ngụy Lập Sơn thoáng giật mình rồi nhanh chóng cúi đầu.
"Xin Chưởng Môn Nhân lượng thứ. Tại hạ khó mà đoán được tâm ý của Chưởng Môn Nhân..."
"Tự nhiên phải vậy thôi."
"... Vâng?"
Huyền Tông thay vì đáp thằng lại nhìn vào chiến trường.
Mai Hoa Kiếm Khí đã khiến chiến trường khốc liệt trở nên thật đẹp đẽ, nhưng đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài. Bên trong sự hào nhoáng kia lại là thứ vô cùng hiểm nguy.
Thế nhưng.
"Bất cứ ai chứng kiến khoảng thời gian mà bọn trẻ trải qua đều sẽ cảm thấy như ta mà thôi. Nếu ta lo lắng và nghi ngờ chúng, thì đó chính là đang xem thường chúng, xem thường khoảng thời gian vất vả, khổ sở mà chúng đã phải trải qua."
Sau khi nghe mấy lời đó, Ngụy Lập Sơn ngơ ngác quay lại nhìn chiến trường.
'Rốt cuộc...'
Nghe mấy lời Huyền Tông nói làm ông
ta cảm thấy vững tâm hơn. Thế nhưng ông ta không khỏi tò mò rốt cuộc thời gian qua họ đã phải khổ luyện như thế nào.
"Ngươi không cần lo lắng đâu."
Giọng nói bình thản của Huyền Tông rót vào tai Ngụy Lập Sơn.
"Vì Hoa Sơn rất mạnh."
Ngụy Lập Sơn thoáng chốc không nói được câu nào. Cảm xúc khó diễn tả bằng lời đang cuộn trào trong lòng ông ta.
Ông ta đã chờ đợi bao lâu để được nghe câu nói này nhỉ?
Câu nói mà ông ta tưởng chừng như cả đời này cũng không thể nghe được cuối cùng cũng thốt ra từ miệng Huyền Tông.
"Chưởng Môn Nhân..."
Các đệ tử Hoa Sơn vô cùng mạnh mẽ.
Cả Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn cũng hết sức đáng kính và đáng tin cậy.
Kẻ nào có liên quan đến cái tên Hoa
Sơn, dù là đệ tử Hoa Sơn hay tục gia Hoa Sơn dường như đều mang cảm xúc như thế.
"Và còn."
"... Vâng?"
Khi đó Huyền Tông hất cằm về phía một người.
"Nếu cảm thấy dù chỉ một chút nguy hiểm thôi, tiểu tử đó còn lâu mới chịu đứng yên giương mắt nhìn."
Ngụy Lập Sơn nhìn theo hướng Huyền Tông chỉ, ông ta nhìn thấy bóng lưng của một người đang đứng khoanh tay ở phía sau.
Nhìn mái tóc buộc lên cao gọn gàng tung bay trong gió thoảng, ông ta đại khái đoán ra đó là ai.
'Thanh Minh đạo trưởng.'
Nhìn bóng lưng vững chắc ấy không hề lung lay dù chỉ một chút, Ngụy Lập Sơn bất giác cắn chặt môi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top