Chapter 872. Các ngươi muốn chết như thế nào? (1)
Chapter 872. Các ngươi muốn chết như thế nào? (1)
"Áaaaaaaaa!"
Trường thương khoét một lỗ trên ngực.
Hồi Toàn Thương Quỷ đâm trường thương vào ngực của đệ tử Nghĩa Kiếm Môn đang đứng chặn trước mặt mình rồi nở một nụ cười quỷ dị, nói.
"Đồ điên."
"Khừ...... ư ư......."
Xoẹttttttt!
Trường thương vừa được rút ra, máu lập tức phun ra như thác nước. Những giọt máu nóng hổi, đỏ thẫm thấm đẫm nền đất.
Hồi Toàn Thương Quỷ đá văng võ giả vẫn chưa ngã hẳn, đưa tay lau máu bắn trên mặt.
Mùi máu tanh nồng nặc.
Và hơi nóng nhớp nháp.
"Khục khục."
Một tiếng cười trầm thấp phát ra.
Mặc dù đó không phải là đối thủ xứng tầm, nhưng giết một kẻ đang cố gắng kháng cự cũng vô cùng thú vị.
Bởi việc đâm trường thương xuyên thủng lồng ngực của kẻ đang cố sức vung kiếm kháng cự mang lại cho hắn một khoái cảm không gì có thể sánh bằng.
'Đã quá lâu rồi.'
Ánh mắt hung bạo của hắn toát ra sự thích thú.
Cảm giác nhục nhã khi phải chạy trốn Tứ Bá Liên và cảm giác bức bối vì phải nhịn nhục Cửu Phái Nhất Bang đã được giải phóng ngay tại thời khắc này.
"Vẫn chưa đủ."
Hắn đảo đôi mắt tràn ngập sát khí quay lại tìm con mồi tiếp theo.
"Áaaaaaaa!"
"Áaa!
Tiếng la hét vang lên khắp nơi. Hắn nhe răng nở một nụ cười hung ác rồi xông thẳng về phía trước.
Xoẹttttttt!
Một cái đầu người bay lên không trung.
Cảm giác đau đớn và sợ hãi hiện rõ trong mắt của nạn nhân.
"Hừ......"
Huyết Đao Sát nhìn về phía trước với ánh mắt say máu.
Gương mặt của những người chứng kiến cảnh tượng hắn vừa chém bay đầu một người trở nên trắng bệch.
'Chính vì vậy nên lũ Chính Phái mới thú vị.'
Tà Phái sẽ không tùy tiện chống lại kẻ mạnh. Bởi chúng biết rõ hơn ai hết, việc đó chẳng khác nào tự sát.
Nhưng đám người Chính Phái này lại khác.
Bởi dù đã biết không thể bảo vệ được tính mạng của chính mình, họ vẫn không hề lùi bước.
Do đó, hắn cảm thấy vô cùng thú vị khi chơi đùa với những người đang vật lộn giữa ý chí không cho phép lui bước trong khi cơ thể lại muốn xoay người bỏ chạy.
Chỉ có điều.
Huyết Đao Sát lao về phía trước, một chiêu chém bay đầu kẻ địch, khiến họ chết không nhắm mắt.
"Phải vậy thì các ngươi mới đi đầu thai sớm được."
Hắn cười khẩy vẩy sạch những giọt máu nóng bắn lên tay. Ánh mắt hắn tràn ngập khoái cảm và sát khí.
Được đà xông tới, đám Tà Phái càng trở nên hưng phấn, không ngừng lao tới tấn công các võ giả Tây An.
"Điên mất thôi."
"Hừmm."
Các Thiên Lập nở một nụ cười kì bí, nhìn về phía trước.
Đám thuộc hạ của hắn đang hưng phấn không ngừng vung đao. 'Sẽ là một đêm dài lắm đây.'
Cho dù hắn có giết chết tất cả những người đang có mặt ở nơi này, thì cơn khát máu của hắn vẫn chưa được thỏa mãn. Có lẽ, phải nhìn thấy càng nhiều máu đổ, hắn mới có thể tìm lại lý trí, và biết được bản thân đang làm gì.
Không phải tất cả Tà Phái đều khát máu.
Chúng chỉ tìm đến một kẻ quá khích và tàn độc hơn hơn mình. Và Các Thiên Lập chỉ tạo ra một nơi để chúng có thể bộc lộ bản chất của mình.
'Không thể quay lại nữa rồi.'
Một kẻ chỉ đơn thuần cướp của thương đoàn không thể giống với những kẻ tiêu diệt cả một thương đoàn và thảm sát các lương dân.
Có lẽ Thiếu Lâm hay Cái Bang, những kẻ cho rằng Thiểm Tây sẽ chịu thiệt hại không quá lớn đang tái xanh mặt sau khi xác nhận những vụ thảm sát đã xảy ra tại nơi đây.
Tất cả những gì Các Thiên Lập làm chỉ là tập hợp những kẻ không có nơi để đi, tạo thành một thế lực vững chắc.
'Cứ như vậy.......'
Xoẹtttttt.
Một luồng sát khí lục sắc tỏa ra từ ánh mắt của Các Thiên Lập. 'Ta sẽ có thể đấm một cú vào mặt của cái tên ngạo mạn đó.'
Các Thiên Lập nhớ lại nụ cười ngạo mạn của Trường Nhất Tiếu. Chỉ chục năm trước thôi, hắn và Trường Nhất Tiếu chẳng cách biệt là bao. À không, ngược lại, danh tiếng của Các Thiên Lập khi ấy còn cao hơn cả Trường Nhất Tiếu, thực lực của hắn cũng được đánh giá cao hơn.
Ấy vậy mà khoảng cách giữa Các Thiên Lập và Trường Nhất Tiếu lúc này lại chẳng khác nào trời với đất.
'Nếu khi đó ta xây dựng thế lực ngay lập tức thì ta đã không bị tụt lại sau hắn rồi.'
Tuy rất hối hận, nhưng cũng may là bây giờ cơ hội đã tới với hắn.
'Dù sao thì đây cũng là cơ hội mà hắn đã tạo ra cho ta.'
Nếu Tứ Bá Liên không cố gắng thu phục các Tà Phái ở Giang Nam, thì Giang Tây Thất Sát không thể tập hợp các thế lực mạnh thế này. Mà dù có làm được, hắn cũng phải mất hàng chục năm, nhưng trước khi hắn thực hiện được điều đó, Tứ Bá Liên đã để mắt tới hắn rồi.
Nhưng, thời loạn nhất định sẽ tạo ra cơ hội.
Nếu hắn tận dụng tốt cơ hội này thì hắn sẽ có thể xây dựng được một thế lực vô cùng lớn mạnh. Tất nhiên là hắn sẽ mất một chút thời gian để biến những gã Tà Phái ngang tàn này trở thành những con chó ngoan ngoãn nghe lời, nhưng nhiêu đó thì có đáng là gì chứ?
Vì vậy nên.......
Các Thiên Lập hất cằm về phía trước.
"Lên đi, không cho kẻ nào trốn thoát."
"Vâng, đại ca."
Đám thuộc hạ tỏa ra sát khí nhanh chóng chạy đi.
Các Thiên Lập liếm môi. Ánh mắt hắn hiện rõ tham vọng không thể che giấu.
"Chết tiệt!"
Hai mắt Hồng Đại Quang hằn gân máu.
Các môn phái ở Tây An đang đổ máu, lần lượt nằm xuống.
"Áaaaaaa!"
Thêm một người vừa ngã xuống, máu nóng trong người Hồng Đại Quang dồn lên.
'Chết tiệt!'
Bọn họ không phải đối thủ của chúng.
Các võ giả có mặt ở đây đã căng sức tu
luyện, nhưng suy cho cùng, họ cũng chỉ là trung và tiểu môn phái. Vậy nên, họ hoàn toàn không thể đối đầu với lũ ác tặc nổi danh tàn ác ở Giang Nam.
"Mau ngăn chúng lại, đừng để phòng tuyến sụp đổ!"
"Rõ!"
Vừa nghe tiếng hét khẩn cấp của ông ta, các đệ tử Cái Bang ngay lập tức nghiến răng lao ra ngoài. Tuy họ không phải cao thủ của Cái Bang, nhưng dẫu sao, họ vẫn là đệ tử Cái Bang. Do đó, họ vẫn mạnh tới mức các đệ tử trung và tiểu môn phái không thể so sánh được.
'Nhưng dẫu sao đó cũng chỉ là lấy trứng chọi đá thôi.'
Phải có các cao thủ từ Tổng Đà Cái Bang tới đây chi viện thì họ mới có thể nhìn thấy cơ hội chiến thắng.
Trong khi đó, nhuệ khí của kẻ thù lại cao hơn cả bọn họ. Đám Tà Phái đang say máu như một con dã thú được ăn no sau cả tháng đói bụng. Vậy nên, khi phải đối mặt với khí thế ấy của chúng, các đệ tử Chính
Phái thậm chí còn chẳng thể phát huy thực
lực vẫn còn thiếu sót của mình mà đã ngã xuống.
Hồng Đại Quang bồn chồn siết chặt nắm đấm.
Nếu cứ thế này thì bọn họ sẽ bị diệt trừ tận gốc. Cho dù có cầm cự được lúc này, thì họ cũng chẳng thể chống chọi nổi ở trận sau.
"Bao giờ lũ Tông Nam chết tiệt đó mới tới chứ!"
Hy vọng của họ bây giờ chỉ có Tông Nam. Đệ tử Cái Bang đã nhận chỉ thị của ông ta tới Tông Nam yêu cầu chi viện. Mặc dù có thể Tông Nam đang phong bế sơn môn sẽ làm ngơ hắn, nhưng dẫu sao, Hồng Đại Quang cũng muốn loại bỏ khả năng đó ra khỏi đầu.
Nếu Tông Nam không tới chi viện, tất cả mọi người ở đây đều sẽ chết. Và máu sẽ thấm đẫm đất Tây An.
Rầmm!
Hồng Đại Quang siết chặt Đả Cẩu Bổng, toàn thân run rẩy.
Theo lẽ thường, ông ta phải ở trong đây. Bởi ông ta là người duy nhất có thể nắm bắt tình hình và đưa ra chỉ thị. Vậy nên ông ta phải là người sống sót tới cuối cùng.
Thế nhưng......
"Aaaaaaaaaa!"
"Aaaaaaaaaa!"
Tiếng hét của các đệ tử Cái Bang vang lên khắp nơi, cái chết đang dần kéo tới.
"Ư........"
Khiến ông ta không thể chịu đựng được.
"Lũ cẩu tặc chết tiệt nàyyyyyyyyy!"
Cuối cùng Hồng Đại Quang không thể chịu được nữa, hét lên rồi lao về phía trước.
"Hửm?"
Đả Cẩu Bổng với sát khí mãnh liệt của ông
ta hướng thẳng lên đầu của của Hồi Toàn Thương Quỷ đang rút thương ra khỏi ngực của một đệ tử Cái Bang.
Hồi Toàn Thương Quỷ xoay thương chặn bổng của ông ta lại. Rầmmmm!
Đả Cẩu Bổng bị chặn lại ngay trước khi hạ xuống đầu Hồi Toàn Thương Quỷ. Hồng Đại Quang run rẩy dùng Đả Cẩu Bổng đè thương của Hồi Toàn Thương Quỷ xuống.
"Tên...... chó chết này!"
"Ô, tên ăn mày này cũng có chút thực lực đấy chứ?"
Rầm!
Hồi Toàn Thương Quỷ nhẹ nhàng đẩy Hồng Đại Quang ra, nhìn ông ta bằng ánh mắt dương dương tự đắc. Nếu xét tới cảm giác nặng nề vừa đè lên cây thương của hắn, thì có vẻ như gã ăn mày này khác hẳn với những tên khác.
"Nếu đã là ăn mày Cái Bang thì ngươi không
thể không biết ta là ai được. Ngươi cũng khá đấy."
"Hình như đám Tà Phái ngu ngốc các ngươi không nắm bắt được tình hình nhỉ. Kẻ không biết điều là các ngươi đấy."
"Hửm?"
Hồng Đại Quang nghiến răng xoay Đả Cẩu Bổng.
"Các ngươi sẽ không thể có một cái chết yên ổn sau khi đã gây ra tất cả chuyện này đâu. Tất cả các ngươi đều phải xuống địa ngục. Không chừa một tên nào."
"Haha. Ngươi nghĩ liệu Cái Bang có làm được điều đó không? Đến cả Thiếu Lâm hay Võ Đang còn chẳng đủ sức để đuổi theo bọn ta kia mà?"
"Đúng là một kẻ đần độn như ngươi chẳng biết gì hết nhỉ." ".......Cái gì?"
"Nơi này là Thiểm Tây. Các ngươi đã tấn công bằng hữu của Hoa Sơn ngay trên lãnh địa của Hoa Sơn."
Hồng Đại Quang nghiến răng nói tiếp.
"Đám đần độn các ngươi sẽ không thể biết điều ấy có nghĩa là gì. Các ngươi đã đụng vào người mà các ngươi tuyệt đối không được phép đụng vào."
"Hình như ngươi đang không được tỉnh táo thì phải? Thiếu Lâm, Võ Đang ta còn không sợ, ngươi nghĩ ta sẽ sợ cái loại như Hoa Sơn sao?"
"Bởi vậy nên ta mới nói các ngươi là một lũ ngu đấy."
"......."
Gương mặt Hồi Toàn Thương Quỷ trở nên cứng ngắc. Tuy lời khiêu khích ấy của Hồng Đại Quang chẳng có gì đặc biệt, nhưng giọng điệu của ông ta lại khiến Hồi Toàn Thương Quỷ khó chịu.
"Ngươi tưởng những người đang có mặt ở đây chiến đấu chỉ vì họ không biết sợ sao? Làm gì có chuyện đó! Làm gì có chuyện họ không tiếc mạng sống của mình."
"......."
"Lý do rất đơn giản. Bọn ta tin họ nhất định
sẽ báo thù cho Tây An. Bọn ta tin họ nhất định sẽ đuổi theo các ngươi tới tận địa ngục, bắt các ngươi phải trả giá. Bởi vì họ chính là Hoa Sơn."
Hồi Toàn Thương Quỷ nghi ngờ nhìn Hồng Đại Quang.
"Hơ......"
Hắn liếc nhìn xung quanh. Ánh mắt của tất cả đệ tử Chính Phái đã thay đổi sau khi lời nói của Hồng Đại Quang kết thúc. Những ánh mắt vẫn còn nơm nớp lo sợ khi nãy đã sớm tràn ngập sát khí.
"Đúng vậy."
"Khục khục. Hình như các ngươi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu các ngươi động vào Hoa Sơn nhỉ."
"Nếu biết thì chúng đã không dám làm vậy rồi."
Hồi Toàn Thương Quỷ cau mày nhìn bọn họ lao xao.
'Hoa Sơn ư?'
Không phải Thiếu Lâm, không phải Tông Nam..... mà là Hoa Sơn ư?
Rốt cuộc Hoa Sơn là gì mà chúng lại phản ứng như vậy chứ?
Hồng Đại Quang gằn giọng.
"Dù sao thì các ngươi cũng chẳng còn đường sống đâu. Thời khắc Hoa Sơn Thần Long..... à không, Hoa Sơn Kiếm Hiệp biết chuyện các ngươi đã gây ra ở đây, các ngươi sẽ phải đi chầu Diêm Vương ngay lập tức."
Hồi Toàn Thương Quỷ nghi hoặc nhìn Hồng Đại Quang.
".......Cái tên tiểu tử của Hoa Sơn đó có thể làm được gì chứ?"
"Tiểu tử ư?"
Hồng Đại Quang bật cười khúc khích.
"Đến Trường Nhất Tiếu còn phải bỏ chạy trước ngài ấy. Loại như ngươi có chết đi sống lại cũng chẳng đạt được tới cảnh giới ấy đâu."
"........Tên khốn này......"
Cảm giác nhục nhã trỗi dậy, Hồi Toàn Thương Quỷ tỏa ra luồng sát khí lạnh lẽo.
"Để ta chống mắt lên xem một thi thể bị đục toàn lỗ là lỗ còn lớn lối được nữa không."
"Có giỏi thì cứ thử đi, tên khốn kiếp!"
Hồng Đại Quang hét lên rồi lao về phía Hồi Toàn Thương Quỷ.
Hồi Toàn Thương Quỷ nghiến răng nhìn kẻ đang leo lên như muốn lấy mạng của mình ngay lập tức.
"Tên ăn mày chết tiệt!"
Cây thương chứa đầy chân khí của hắn lao thẳng về phía cổ của Hồng Đại Quang với một tốc độ nhanh như chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top