Chapter 871. Nơi này là lãnh địa của Hoa Sơn. (6)

Chapter 871. Nơi này là lãnh địa của Hoa Sơn. (6)
"Hừm"
Nhìn cánh cửa thành môn Tây An mở rộng, khóe miệng Các Thiên Lập khẽ cong lên.
"Có vẻ như bọn chúng không phải là những tên ngốc cho lắm"
"Mà không phải là cực đại ngu ngốc sao? Lại còn mở cửa thành sẵn như thế này?"
"Đúng vậy"
Mặc dù mỗi người có một suy nghĩ khác nhau nhưng không nhất thiết phải tranh cãi về việc này. Bởi vì bây giờ khí thế quan trọng hơn tất cả.
"Chẳng lẽ bọn chúng không hề biết chuyện chúng ta sẽ đến ư?"
"Không lý nào chúng ta lại qua được mắt lũ ăn mày rải rác khắp thiên hạ được. Đương nhiên là bọn chúng biết rồi. Việc không có một hành nhân nào ở thành môn như thế này lại càng chứng minh cho điều đó"

Đàm Hài gật đầu tán thành. Mặt trời vẫn
chưa lặn. Vì vậy mà không có một bóng người nào đi lại ở một thành môn lớn như thế này thực sự rất bất thường. Việc không có lấy một lính gác bảo vệ thành môn cũng vậy.
"Chúng ta nên làm gì đây? Rất có thể đây là một cái bẫy?"
"Không phải là rất hiển nhiên rồi sao?"
Các Thiên Lập liếm môi một cách chậm rãi.
"Dù là bẫy hay gì thì chúng ta đã đến tận đây rồi cũng không thể quay về được nữa"
Các Thiên Lập quay lại nhìn những kẻ đang đằng đằng sát khí phía sau lưng. Nếu như hắn thốt ra câu nói dừng lại ở đây thì rất có thể sát khí kia sẽ chuyển hướng về phía hắn cũng không biết chừng.
"Khừ khừ"
Các Thiên Lập mỉm cười rồi mở to mắt.

Dù tất cả bọn chúng có lao đến cùng một lúc
thì Giang Tây Thất Sát cũng chẳng có lý do gì phải sợ hãi. Nhưng hắn cũng chẳng có lý do gì lại đi ngăn cản bầu không khí lễ hội này.
"Để xem bọn chúng đã chuẩn bị những gì"
Các Thiên Lập dẫn đầu một nhóm Tà Phái khí thế đằng đằng vượt qua thành môn Tây An bắt đầu tiến sâu vào bên trong.
"Hic...!"
"Bọn chúng đến rồi!"
Chỉ cần nhìn bằng mắt thôi cũng có thể biết được.
So với những phàm nhân thì ngoại hình của Tà Phái không có mấy khác biệt. Vậy nhưng sát khí và khí thế hung dữ mà bọn chúng toả ra đủ để khiến những kẻ nhìn thấy bọn chúng từ phía xa đã phải co rúm lại.
Một số người không thể bỏ chạy và cả một số người không thể rời khỏi nhà. Bọn họ chỉ biết đứng yên nuốt nước bọt khô khốc nhìn lũ Tà Phái tiến vào đại lộ.

Hình ảnh những con người thậm chí còn
chẳng có ý định xóa đi vết máu dính trên cơ thể, tay cầm binh khí đằng đằng sát khí khiến những người dân hoảng sợ tột độ dù lũ Tà Phái này chỉ lướt qua bọn họ trong chớp mắt.
Các Thiên Lập nhìn những người dân thường không thể chạy trốn mà đứng chết trân một chỗ đã nở một nụ cười man rợ.
"Đại ca"
"Trước tiên...chúng ta cứ đi kiểm tra Ân Hạ Thương Đoàn đã"
Hắn đã nhìn thấy một đám đông đang chạy trốn và cả xe ngựa chở hành lý phía xa. Vì vậy mà kiểm tra con mồi trước là một việc làm hợp lý.
Ngay lập tức, Đàm Hài nhanh như thiểm điện bay mình về phía trước. Hắn nắm lấy cổ áo của một kẻ qua đường rồi quay lại trước mặt Các Thiên Lập.
"Ơ...ơ..ơ...."

Nhìn dáng vẻ ú ớ của tên thương nhân đang đứng hình sợ hãi, Các Thiên Lập cất giọng hỏi.
"Ngươi biết Ân Hạ Thương Đoàn ở đâu chứ?"
Người nam nhân nhanh chóng gật đầu. Các Thiên Lập cười khẩy.
"Dẫn đường đi. Nếu làm vậy ta sẽ thả ngươi đi bình an vô sự"
***
"Ngài vừa nói cái gì vậy?"
Ngụy Lập Sơn nhìn dáng vẻ ướt đẫm mồ hôi của Hồng Đại Quang gặng hỏi lại một lần nữa.
Hồng Đại Quang muốn che dấu sự hoảng loạn trên khuôn mặt của bản thân nhưng không thể làm được.
"Không có một ai tại Hoa Sơn cả. Hoàn toàn trống rỗng"
Sau khi nghe được câu trả lời một lần nữa, Ngụy Lập Sơn không nói một lời nào mà chỉ quay đầu nhìn lên bầu trời xa xăm. Sau đó một lúc lâu, ông ta mới từ từ gật đầu.

"Thì ra là vậy"
"Môn Chủ. Ngài hãy suy nghĩ lại đi. Nếu đã như thế này rồi thì thà rằng..."
"Không được"
Ngụy Lập Sơn lắc đầu.
"Không có gì thay đổi cả. Chúng ta sẽ bảo vệ nơi này cho đến khi tất cả người dân Tây An có thể chạy trốn"
"Như vậy thì khác nào lấy trứng chọi đá đâu kia chứ?"
"Ta biết. Nhưng...đối với đệ tử Hoa Sơn thì chuyện này cũng quá quen thuộc rồi"
"..."
"Phân Đà Chủ, ngài đã vất vả nhiều rồi. Ngài mau chạy đi lánh nạn đi" Hồng Đại Quang cắn chặt môi.
"Chết tiệt. Nếu như Tây An thất thủ. Tất cả ăn mày ở đây sẽ chết đói. Ngài nói bọn ta phải đi đâu đây? Phải không? Lũ ăn mày kia?"

Ngay khi được hỏi, lũ ăn mày Cái Bang ngay lập tức hét lớn.
"Đúng vậy!"
"Chết tiệt! Chết vì đói hay chết vì đánh nhau cũng giống nhau mà thôi. Nếu không có người dân thì bọn ta chắc chắn sẽ chết đói"
"Khừ khừ. Chúng ta phải cho bọn chúng biết việc xâm phạm lãnh địa của ăn mày là một việc làm ngu ngốc như thế nào!"
"Việc xin ăn chẳng có gì mà phải xấu hổ cả. Xấu hổ là khi được ăn mà không biết cảm ơn mà thôi. Chẳng phải đã đến lúc chúng ta phải trả tiền cho những bữa ăn suốt thời gian qua hay sao?"
Ngụy Lập Sơn nghe thấy những lời nói đó đã bật cười.
"Nhìn kìa. Bản thân các người còn không bỏ trốn sao lại kêu bọn ta bỏ trốn làm gì?"
"Là bởi vì ăn mày ở Thiểm Tây đều không được bình thường"

"Không phải ăn mày ở Thiểm Tây mà là toàn bộ người Thiểm Tây đều như vậy hết"
Ngụy Lập Sơn mỉm cười rồi nói.
"Đại diện cho Thiểm Tây lại là những lão già khắm khú này sao"
"Lũ Hoa Sơn chết tiệt!"
Hồng Đại Quang nhìn tất cả mọi người bằng khuôn mặt tức giận. Vậy nhưng mặt khác lại cho thấy niềm tự hào không thể che giấu.
Cả Thiếu Lâm và Võ Đang đều không ngại cúi đầu trước kẻ thù để giữ lấy cái mạng của bản thân. Nhưng những người không có chút danh tiếng này lại chẳng tiếc mạng sống của mình để chống lại kẻ thù.
"Dù sao cũng chỉ sống một lần, chết làm sao để không cảm thấy xấu hổ là được! Lũ ăn mày kia! Cho dù là một tên cũng cố bám chặt lấy bọn chúng! Phải như vậy thì sẽ có thêm ít nhất một người dân có thể sống sót!"
"Rõ!"

Khi Hồng Đại Quang đang muốn nói thêm điều gì đó thì một người nào đó đã lên tiếng.
"Bọn chúng đến rồi"
Một câu nói ngắn gọn nhưng đã khơi dậy sự căng thẳng của tất cả mọi người.
Thông qua đại lộ trải dài từ thành môn, một nhóm võ giả đang thong thả tiến lại gần bọn họ.
Hồng Đại Quang nghiến chặt răng.
Đó là bước chân của những cường giả. Bước chân của kẻ thậm chí không xem đối phương là kẻ địch. Tựa như một con rắn thong dong dùng nọc độc của mình để giết lũ chuột nhắt bé nhỏ.
'Lũ Tà Phái chết tiệt'
Tất cả thở hổn hển, tim đập thình thịch, máu bắt đầu dồn lên mặt.

Bọn họ như vậy không phải là vì bị tổn
thương lòng tự trọng. Mà là khi nhìn thấy dáng vẻ của kẻ địch, bọn họ có thể cảm nhận được khoảng cách thực lực giữa hai bên là lớn đến nhường nào.
'Số lượng là...hai trăm? Không, là ba trăm?'
Trong số rất nhiều người kia hoàn toàn không có một kẻ nào trông có vẻ yếu hơn ông ta. Số lượng bên này rõ ràng là vượt trội hơn. Nhưng về chất lượng thì bên này chẳng thể nào so sánh được.
'Giang Tây Thất Sát'
Hồng Đại Quang sau khi xác nhận danh tính của những kẻ dẫn đầu phía bên địch đã nắm chặt nắm đấm.
"Thì ra là ở đây"
Các Thiên Lập đã đến ngay trước cửa. Hắn mỉm cười rạng rỡ.
Không cần thiết phải kiểm tra gì thêm nữa. Bởi vì nhìn dáng vẻ những kẻ cầm binh khí đứng bên trong đại môn là đủ chắc chắn rồi.

"Là, là ở đây ạ. Tiểu nhân đã dẫn đường cho
đại nhân, vì vậy mà hãy tha mạng cho tiểu nhân như đã hứa ban đầu..."
"A a, nhà ngươi đừng lo lắng"
Ngay sau đó, Đàm Hài - người vẫn đang nắm chặt lấy cổ áo của người nam nhân đã rút ra một thanh tiểu đao và đâm thẳng vào lưng hắn.
"Khọc...."
Người nam nhân trợn tròn hai mắt, cơ thể hắn không ngừng co giật.
"Ơ...tại sao..."
Các Lập Thiên nhìn vào ánh mắt ngập tràn oán hận của người nam nhân chỉ nhẹ nhàng nhún vai.
"Ta đã giữ lời hứa rồi đó. Ta đã tha mạng cho ngươi. Nhưng đệ đệ của ta thì lại có suy nghĩ khác thì phải. Người làm đại ca như ta đâu thể bắt tiểu đệ đã trưởng thành của mình phải làm thế này thế kia được phải không nào?"
"...."

"Vả lại nhà ngươi cũng đừng cảm thấy oan
ức làm gì. Chết ở đây lúc này cũng là một điều may mắn rồi"
Cơ thể người nam nhân sõng xoài trên đất. Sau khi co giật vài hồi lập tức rũ xuống.
Hồng Đại Quang hét lên với đôi mắt xung huyết.
"Lũ chó chết các ngươi! Tại sao lại giết hại những người dân vô tội kia chứ? Tại sao!!!"
"Tại sao ư?"
Các Thiên Lập nhìn kẻ đột ngột hét lên rồi hỏi lại một cách thờ ơ. "Con người giết con người mà cũng cần lý do nữa sao?"
"..."
Hồng Đại Quang nhìn chằm chằm Các Thiên Lập mà không khép nổi miệng.

"Nếu không có sức mạnh thì sẽ chết. Đơn giản mà nhỉ? Nếu như ngươi không hài lòng về ta như vậy thì ngươi có thể giết ta. Đương nhiên là nếu như ngươi có cái bản lĩnh để làm được điều đó"
Cách nói chuyện lãnh đạm của hắn khiến tất cả mọi người nổi da gà sợ hãi. Việc giết chết một người vẫn đang còn sống sờ sờ đối với hắn mà nói không khác nào việc gặt lúa bằng liềm thôi sao?
"Chết tiệt...."
Ngay sau đó, Ngụy Lập Sơn đứng ra trước mặt Hồng Đại Quang.
Ngụy Lập Sơn - người đã yên lặng quan sát Các Thiên Lập hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng.
"Dù sao thì hai bên cũng không thể nói chuyện đường hoàng. Nhưng ngươi nên biết một điều"
"Hửm?"

Ngụy Lập Sơn ngước lên nhìn chính môn
của Ân Hạ Thương Đoàn hồi lâu tựa như có một bức tường vô hình ở đó. Và rồi tiếp tục chuyển ánh nhìn về phía Các Thiên Lập.
"Nơi này là lãnh địa của Hoa Sơn"
"..."
"Các đệ tử Hoa Sơn không được học cách đối xử nhân từ với những kẻ ác nhân dám xâm phạm lãnh địa của bọn họ. Các ngươi sẽ sớm phải trả giá thôi"
"Ha....hahahha"
Các Thiên Lập cười lớn.
"Tên sâu bọ nhãi nhép này..."
Ngay sau đó, sát khí đằng đằng nổi lên từ cơ thể hắn khiến tất cả mọi người xung quanh phải nổi da gà.
"Dám khua môi múa mép trước mặt ta ư? Ta sẽ ban cho ngươi cái chết thảm khốc nhất"

Dù sao thì bây giờ hắn cũng chẳng thể giữ
nổi những tên ở phía sau được nữa. Nhìn thấy kẻ địch ngay trước mắt khiến bọn chúng nhỏ nước dãi chẳng khác nào mãnh thú nhìn thấy thịt tươi.
Các Thiên Lập mỉm cười với đôi mắt không giấu nổi sát khí.
"Cứ làm những gì các người muốn. Đổi lại đừng giết Thương Đoàn Chủ"
Ngay sau khi câu nói đó kết thúc, những kẻ Tà Phái ở phía sau Giang Tây Thất Sát ngay lập tức xông lên phía trước với khí thế bùng nổ.
Không có một tiếng la hét nào. Lũ Tà Phái không cho bọn họ thời gian để nâng cao khí thế và chuẩn bị đã nhanh chóng cầm kiếm lao vào những người dẫn đầu.
"Aaaaaaaaa!!!"
"Aaaaa!"
Những tiếng la hét vang lên một cách khủng khiếp.

Nhìn dáng vẻ các đệ tử của mình chết bất đắc kỳ tử, Nam Tử Minh trợn tròn mắt tức giận.
"Lũ tầm thường các ngươi!"
Ngay sau đó, cây thương của Hồi Toàn Thương Quỷ nhanh chóng xuyên qua thanh kiếm chống đỡ và cắm vào cơ thể con người. Thanh đao của Huyết Đao Sát cũng chém những thanh kiếm của đối phương nhẹ nhàng như mớ lau sậy rồi nhanh chóng hướng đến cổ họng của đối phương.
Máu tuôn ra khắp tứ phương tám hướng. Những chiếc đầu bị chém bay văng lên không trung mà chưa kịp nhắm mắt.
"Chết tiệt! Mau ứng chiến đi! Lũ ăn mày các ngươi!" "Vâng!"
"Các đệ tử Hoa Ảnh Môn cũng không được lùi bước!" "Xung phong!"

Để giúp đỡ cho những kẻ đang chôn chân
trong sự chấn động, Cái Bang và Hoa Ảnh Môn dâng cao khí thế. Vậy nhưng không dễ gì có thể lấy lại được khí thế đã bị áp đảo một lần.
"Aaaaaaaa!"
"Aaaaaaaaaa!"
Đúng, về thực lực thì bọn họ không thể sánh được với lũ Tà Phái kia.
Nhưng về ý chí thì bọn họ không thiếu. Chẳng phải bọn họ là những người đã liều mạng để đứng ở đây hay sao? Ngay cả khi đối thủ không phải là Tà Phái mà là Tứ Bá Liên thì bọn họ cũng không sợ.
Nhưng việc khắc phục chênh lệch về mặt thực lực chỉ bằng ý chí tuyệt đối vốn dĩ là không thể.
"Hự, hựm!"
Đệ tử Hoa Ảnh Môn trợn tròn hai mắt khi nhìn thấy hình ảnh thanh kiếm đang bay về phía khuôn mặt mình như một tia sáng.
'Chết, chết..."

Khoảnh khắc hắn nhận ra rằng cái chết
không thể tránh khỏi đang đến gần, một thanh kiếm phía sau xuất hiện đánh bay thanh kiếm đó đi.
"Không sao chứ?"
"Môn, Môn Chủ?"
Ngụy Lập Sơn cắn chặt môi.
Cơn đau đớn ập đến nơi cổ tay vừa đánh văng thanh kiếm đi của ông ta. Chỉ là giao chiêu mà thôi nhưng cũng đủ để nhận ra thực lực của ông ta là ở cửa dưới. Một tên Tà Phái không tên tuổi thậm chí còn mạnh hơn ông ta.
Vậy nhưng Nguỵ Lập Sơn vẫn không ngần ngại mà tiến lên phía trước. "Đừng cố gắng hạ gục đối phương"
Một tiếng hét vang lên từ ông ta sau khi cố gắng chặn một thanh kiếm rồi lại một thanh kiếm nữa.

"Kiên nhẫn chịu đựng! Dù thế nào cũng phải
sống sót! Chúng ta cần kéo dài thời gian dù chỉ một chút!"
Chỉ nhìn vào ánh mắt hung dữ đó cũng đủ hiểu rằng chỉ với máu của những người ở đây sẽ không thể nào thỏa mãn được bọn chúng.
'Cho dù là một người, cũng phải cố gắng cứu bằng được' Phía sau kia là Hoàng Tông Nghĩa.
Hắn ta không phải là người không biết suy nghĩ mà cố gắng cầm cự tại đây. Có lẽ hắn cũng đã đoán ra nếu như Ân Hạ Thương Đoàn bỏ chạy thì thanh kiếm phẫn nộ của lũ người này sẽ chĩa vào ai.
Ngay cả thương nhân cũng vì bách tính mà không tiếc mạng sống thì Môn Chủ Đệ Nhất Tục Gia Hoa Sơn là ông ta đây sao có thể tiếc rẻ cái mạng già này?
Đương nhiên mạng sống của ông ấy là vô cùng quý giá. Và mạng sống của các đệ tử đã tin tưởng và đi theo ông ấy lại càng quý giá hơn.

Nhưng đối với võ giả có một thứ mà bất cứ thứ gì cũng không thể đổi được.
"Ngày hôm nay chúng ta chết ở đây! Hãy chứng minh cho thiên hạ này thấy rằng các võ giả Thiểm Tây có thể vì hiệp nghĩa mà không tiếc mạng sống là như thế nào!"
Cùng với tiếng hò reo dữ dội, chiến trường bắt đầu nóng lên một cách khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top