Chapter 864. Chỗ trống nhà ngươi để lại là quá lớn. (4)

Chapter 864. Chỗ trống nhà ngươi để lại là quá lớn. (4)
Phố ăn chơi Lạc Dương.
Tuy hiện tại khu phố đã mất đi danh tiếng Cố Đô (古都) lẫy lừng
khi xưa, thế nhưng Lạc Dương vẫn là Lạc Dương. Những con phố đêm rực rỡ vẫn thu hút vô số kẻ ong bướm ăn chơi kéo đến đây.
"Ư... hình như ta say rồi."
"Khì khì. Ngươi đúng là yếu đi rồi! Mới uống có bao nhiêu đâu
chứ?"
"Hưm. Còn lâu ta mới say nhé. Ta có thể uống đến sáng cơ."
"Chậc chậc. Cái đồ mồm to đó... Ức! Gì vậy?"
Tên say rượu lảo đảo ngã phịch xuống đất. Hắn vừa đụng vào vai một người mới đi ngang qua.

"Tên khốn này...!"
Gã nam nhân đang cố gân cổ hét lên thì lập tức im bặt.
"......."
Người vừa bị đụng trúng vai liếc nhìn hắn ta. Nét mặt kẻ kia không mấy hung tợn. Và thân hình cũng không quá cao to vạm vỡ.
Thế nhưng, gã nam nhân bị ngã bất giác nín thở, tay chân không ngừng run lẩy bẩy.
Không phải vì gan hắn bé. Mà là vì bất cứ ai nhìn thấy hàng chục vết sẹo do đao kiếm để lại trên mặt kẻ kia cũng sẽ phản ứng giống như gã nam nhân này mà thôi.
"Ơ... Ơ ơ..."
Vị bằng hữu đi cùng hắn ta hoảng hốt đến tỉnh cả rượu, gấp gáp cúi gập người xuống.

"Xin đại hiệp lượng thứ! Vị bằng hữu này của tại hạ say quá rồi..."
"......."
"Tại, tại hạ thay mặt hắn xin đại hiệp thứ lỗi, xin thứ lỗi!"
Đôi mắt kẻ kia lạnh lùng liếc nhìn hai người, vai hắn khẽ di chuyển, người đứng bên cạnh liền đưa tay chặn ngang vai hắn.
"Đừng phí thời gian nữa, chúng ta đi thôi."
"......."
Liền sau đó, gã nam nhân mặt sẹo liền nhếch môi.
Hắn ta nhìn chằm chằm họ với ánh mắt khó hiểu, chẳng rõ hắn đang nghĩ gì, liền sau đó hắn lập tức xoay người bỏ đi không nói câu nào.
Người cản gã nam nhân cười khúc khích rồi nói với mấy tên say rượu.

"Hình như trước mặt; sòng bạc kìa,
hay là mấy người đến thử vận may một lần đi. Hôm nay gặp
được hắn là mấy người may mắn lắm đó."
"......."
"Mà, không. Hay là mấy người sử dụng hết vận may cả đời rồi nhỉ? Ta cũng không biết nói sao nữa. Các người hôm nay đụng
phải Huyết Đao Sát (血刀煞) mà vẫn còn sống đúng là may mắn thật đấy."
Hắn lẩm bẩm một mình rồi nhanh chóng chạy theo gã mặt sẹo phía trước.
"......."
Hai kẻ say rượu lập tức tỉnh táo, mồ hôi không ngừng chảy trên
trán.
"Gì vậy chứ... gương mặt người đó..."

"Ngươi không có mắt à?" "Hắn, hắn là nhân sĩ võ lâm ư?"
"Đương nhiên là vậy rồi."
Việc lương dân gặp nhân sĩ võ lâm ở đây khá hiếm hoi.
"Ở đây sao lại có nhân sĩ võ lâm chứ...?"
Người đang lẩm bẩm giật mình ngơ ngác rồi bất giác rụt vai. Vì chỉ cần nhìn vào thanh đao đeo bên hông kẻ mặt sẹo thôi đã đủ khiến người ta kinh hồn bạt vía rồi.
"......."
Đâu chỉ có thanh đao đó.
Trên lưng người bên cạnh hắn còn thấp thoáng thấy một cây thương nhô lên, mới nhìn thôi đã thấy thực lực quả thực không tầm thường, hắn nhanh chóng sải bước theo sau kẻ kia.
"Có, có chuyện gì vậy nhỉ?"

Những lương dân đi ngang qua đám
người đó đều cảm nhận được khí thế vô cùng đáng sợ.
Họ nín thở và bắt đầu lùi sát vào bên đường. "Hay là có giao chiến gì đó nhỉ?"
"Mấy nhân sĩ võ lâm đó rốt cuộc từ đâu đến vậy chứ?"
Bọn người mang diện mạo hung tợn đã bắt đầu xuất hiện khắp
nơi, lương dân liếc nhìn họ với tâm trạng nửa tò mò, nửa sợ hãi.
Thế nhưng có một người đang theo dõi tình hình với tâm trạng hoàn toàn khác.
'...... Huyết Đao Sát, Thiết Quỷ (鐵鬼), Hồi Toàn Thương Quỷ ( 廻旋槍鬼), Cửu U Kiếm Khách (九幽劍客). Chết tiệt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy chứ?' '
Nhìn bọn cao thủ Tà Phái vô cùng nổi bật đó, gương mặt Hoắc Tính (藿倂) hết xanh lại trắng.

Nếu không tận mắt nhìn thấy cảnh
tượng này, sẽ không ai tin rằng bọn người đó lại tụ họp cùng một chỗ. Bọn người Tà Phái cơ bản không ưa gì nhau, chúng cảnh giác nhau còn hơn cả Chính Phái.
'Phải, phải gọi chi viện thôi.'
Xem tình hình này, dường như đã có chuyện gì đó nghiêm trọng đang diễn ra đến nổi những kẻ vốn luôn hằm hè nhau phải tụ lại một nơi thế này.
Hoắc Tính hoảng sợ xoay người lại, trong phút chốc hắn nhìn thấy thứ gì đó đập vào mắt khiến hắn như đóng băng tại chỗ.
"Ơ... ư..."
Hắn nhìn rõ gương mặt của gã nam nhân đang từ từ tiến tới.
"Đ, Đoạt, Đoạt...... Đoạt Hồn Huyết Thủ (斷魂血手)......."
Sắc mặt Hoắc Tính đã tái nhợt đi.

Đến tận bây giờ, những người hắn nhìn
thấy tuy đều là những cái tên lẫy lừng của Tà Phái Giang Nam nhưng Đoạt Hồn Huyết Thủ không thể nào xếp ngang hàng với họ được.
Gã trung niên trông có vẻ gầy gò đó đang đi thì thoáng liếc nhìn Hoắc Tính.
"......."
Khi ánh mắt chạm nhau, toàn thân Hoắc Tính đông cứng như thể
vừa rơi vào hố băng.
'Hắn, hắn có nhận ra ta không...'
Thế nhưng chỉ có vậy thôi.
Rõ ràng là kẻ kia đã nhận ra hắn là người của Cái Bang, nhưng Đoạt Hồn Huyết Thủ lại không để tâm mà bỏ đi thẳng.
"......."
Hoắc Tính chân đã không còn sức, ngồi phịch xuống tại chỗ.

"Lão, lão đại."
"Người không sao chứ?"
Mấy tên ăn mày phía sau nhanh chóng chạy đến đỡ hắn. "... Rốt cuộc ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy chứ?"
Hoắc Tính cứ dõi mắt theo bọn Tà Phái mà không nói lời nào.
Trước mắt những kẻ đang đi bộ trên phố lớn, tháp canh của Hoa Hoa Lâu cao ngất ngưởng đã hiện ra.
Quả không ngoa khi nói rằng đây là nơi đón nhiều khách nhất trong các kỹ lâu, giá cả ở đây phụ thuộc vào việc trang trí xa hoa và lộng lẫy đến đâu.
Tầng cao nhất của Hoa Hoa Lâu được bày trí một cách hào nhoáng với những món đồ thời thượng rất hợp với danh tiếng Lạc Dương Đệ Nhất Lâu.
Thế nhưng.

Nếu bình thường, tầng cao nhất của
Hoa Hoa Lâu phải luôn vang vọng tiếng cười đùa của kỹ nữ thì hiện giờ lại im lặng như tờ.
"......."
Những người ngồi trên ghế trông vô cùng đắt tiền nhưng lại
không nói bất cứ lời nào.
Chuyện này quả là thú vị.
Trên tầng cao nhất của Hoa Hoa Lâu có không quá hai mươi người. Thế nhưng ai cũng không chịu mở miệng trước, cũng không ai nhìn mặt nhau.
Bọn chúng đều hiểu.
Dù chúng đều thuộc Tà Phái, thế nhưng ngay từ đầu đã không ưa gì nhau. Có lý do gì để những kẻ luôn kề kiếm vào nhau hòng chiếm địa bàn lại xây dựng mối quan hệ tốt đẹp chứ?

Thế nhưng, chuyện khó tin là những kẻ đó lại đang tụ họp với nhau tại đây.
Lần tụ họp này là có lý do cả. Và để tránh khỏi xung đột không cần thiết, chúng đang cố gắng không để bản thân kích động nhất có thể.
Thế nhưng... sự im lặng đó kéo dài mãi đến lúc có kẻ không thể chịu đựng thêm nữa mà cất tiếng.
"Chết tiệt! Ta phải chờ cho đến khi nào chứ?"
Bích Xà Đao (碧蛇刀) Chân Tự (眞自) đã nổi giận đùng đùng.
Chúng đến đây khoảng hơn nửa canh giờ rồi mà không thấy người đã gọi chúng đến ở đâu cả.
Đương nhiên chuyện này rất đáng để nổi giận. Thế nhưng có vẻ có người không nghĩ như thế. "Đừng có làm loạn nữa, tên tiểu tử thối kia."
"... Cái gì?"

"Ý ta chính là ngươi nên ngậm miệng
lại trước khi ta cắm mũi kiếm vào họng ngươi đó."
Hai mắt Bích Xà Đao hằn lên tia máu.
"Ngươi có thể làm vậy sao, Xích Quái (赤怪)?"
Ngay khi Bích Xà Đao gằn giọng hét lên, Xích Quái liền cười khẩy.
"Một mình ta đối phó với Bích Xà Đao nhà ngươi đúng là không dễ gì."
"Biết vậy thì tốt."
"Thế nhưng không phải ở đây có hơn mười nhân vật có thể
đâm thủng yết hầu ngươi ngay lập tức sao? Ngươi nên thức thời một chút đi."
"Tên khốn chết tiệt..."
Bích Xà Đao sắp lên cơn điên đến nơi thì...

"Ồn ào quá đó." "......."
Bích Xà Đao ngậm chặt miệng lại.
Ánh mắt hắn chạm phải Đoạt Hồn Huyết Thủ đang ngồi phía sau. Khi nhìn thấy vẻ mặt vô cảm của kẻ kia, Bích Xà Đao mặt mày đỏ bừng liền ngồi xuống chỗ của mình mà không nói thêm câu nào nữa.
Mặc dù hắn có tiếng xấu đến mức chỉ cần nghe danh thôi cũng đủ khiến cho đứa trẻ đang khóc rống phải nín bặt, thế nhưng hắn cũng không dám chống lại Đoạt Hồn Huyết Thủ máu lạnh kia.
Giang hồ Cường Giả Vi Tôn.
Và luật của Cường Giả Vi Tôn đó là tuyệt đối trong Tà Phái.
"Nhưng mà..."
Khi đó, Đoạt Hồn Huyết Thủ có chút bực bội mở miệng.

"Thật là tẻ nhạt. Giang Tây Thất Sát
đối đãi với khách không khách sáo chút nào."
"Nếu là khách thì ta mới phải tiếp đãi chứ."
Trong khoảnh khắc đó, cánh cửa phía sau họ mở toang ra và bảy nam nhân bước vào. Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về hướng đó.
'Bọn họ...' '... Quả nhiên.'
Thiên hạ thật rộng lớn.
Vậy nên không phải tất cả những người có danh tiếng đều quen mặt nhau. Ngay cả khi đã từng nghe danh hiệu và danh tiếng của họ.
Và những người lần đầu nhìn thấy Giang Tây Thất Sát bất giác đều ngẩng đầu.
Thiết Quỷ nhếch khóe miệng.

'Thì ra tin đồn quả không hề phóng đại chút nào.'
Bá khí tỏa ra làm tê buốt cả đầu ngón tay.
Giang Tây Thất Sát. Bảy huynh đệ kết nghĩa được gọi là Tử Thần của Giang Tây.
Từng người từng người một đều có thể dùng tiếng xấu của mình mà xây thành tháp.
Người ta nói một núi không thể có hai hổ, thế nhưng nếu bảy con hổ cùng chiếm một ngọn núi, thì đường đến hoàng tuyền thật sự đang rất rộng mở cho kẻ nào dám đụng vào.
Tuy con số chỉ là bảy, nhưng đó lại là thế lực vô cùng hùng mạnh trên thiên hạ mà bất cứ ai cũng không thể thể tùy tiện dây vào.
Đặc biệt...
'Tên đó là Nhất Sát. Là người được gọi là Quỷ Đao Vô Tình Các Thiên Lập ư?'

Khoảnh khắc nhìn thấy kẻ đi đầu đang
bày ra biểu cảm hờ hững, đám người kia bất giác cảm thấy cơ bắp toàn thân đang căng ra. Theo bản năng, cơ thể họ đang cảm nhận hiểm nguy mà đưa ra cảnh báo.
Bịch. Bịch.
Các Thiên Lập tiến về phía trước rồi quay lại nhìn lướt qua đám người kia một lượt, hắn mỉm cười.
"Rất hân hạnh được gặp lũ cặn bã các ngươi... Có nên gọi các ngươi là lũ sâu bọ đã bỏ trốn không?"
"Ngươi..."
Sắc mặt của đám người trong phòng thoáng chốc cứng đờ vì
những lời sỉ nhục kia.
"Ta không ngờ sở thích của ngươi là gậy ông đập lưng ông đấy?"

Thiết Quỷ lạnh lùng mở miệng nói, liền
sau đó Các Thiên Lập bật cười khằng khặc.
"Ngươi nói cũng đúng đó. Ta phải chào hỏi nữa chứ. Ta được gọi là Nhất Sát của Giang Tây Thất Sát."
Những người ngồi khoanh tay khẽ gật đầu.
Dù không nghe rõ nhưng ai cũng có thể đoán hắn chính là Các Thiên Lập. Vì khí thế của hắn khác hẳn những kẻ kia.
"Vào thẳng chuyện chính đi."
Ai đó giục hắn, Các Thiên Lập liền lên tiếng như thể không cần
phải giữ lễ tiết gì cả.
"Lũ các ngươi di chuyển đến tận đây vậy mà bây giờ không phải đều đang gầy trơ xương ra đó sao? Các ngươi chạy đến Giang
Bắc để tránh con sói, nhưng không biết đây là nơi hổ sống ư?"
Tất cả những kẻ có mặt ở đây đều không muốn chịu sự kiểm soát của Tứ Bá Liên nên đã chuyển đến Giang Bắc.

Trường Nhất Tiếu đã cho chúng chọn hoặc là chết hoặc là quy phục.
Thế nhưng làm gì có thiên đường nào dành cho những kẻ trốn chạy chứ.
Mặc dù chúng không bị sát phạt như các môn phái khác ở Giang Nam, nhưng Giang Bắc lại là nơi khó sống hơn chúng nghĩ nhiều. Mỗi khi muốn làm chuyện gì đó, chúng lại bị người Thiếu Lâm và Đường Môn chết tiệt kia chạy đến phá bĩnh.
Dù không nói ra, nhưng đó là lý do chúng đang cảm thấy vô cùng chán nản với hiện thực này.
Và đó cũng là lý do vì sao chúng lại nhận lời của Các Thiên Lập đến đây. Nếu tình thế này không xảy ra thì việc gì những kẻ tay to mặt lớn như chúng lại tụ họp một nơi như thế chứ?
Ngay từ đầu chúng đã không muốn mọi chuyện nghiêm trọng hơn nên mới đến Giang Bắc.

"Đừng nói nhảm nữa, ngươi cứ nói thẳng đi. Sao lại gọi bọn ta đến đây?"
Trước câu hỏi của Đoạt Hồn Huyết Thủ, ánh mắt Các Thiên Lập sáng lên.
"Đoạt Hồn Huyết Thủ đã hỏi thì ta phải trả lời chứ. Lý do ta gọi các ngươi đến đây rất đơn giản. Ta hết tiền rồi."
Lời vừa nói xong, một trận cười vang lên.
"Vậy rồi sao? Ngươi muốn bọn ta bố thí cho à?"
"Ta là ăn mày, nhưng các ngươi chắc cũng là ăn mày mà? Ta làm sao có thể nhận bố thí từ ăn mày được chứ? Nếu vậy thì..."
Đôi mắt Các Thiên Lập híp lại vô cùng quỷ dị.
"Thà đi giết người cướp của còn hơn."
Nghe giọng nói lạnh lùng đó vang lên, bầu không khí trong phòng bắt đầu lạnh dần đi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top