Chapter 856. Bởi vì Hoa Sơn sẽ mạnh lên. (1)

Chapter 856. Bởi vì Hoa Sơn sẽ mạnh lên. (1)
Nhìn cảnh tượng các đệ tử tu luyện, sắc mặt Huyền Tông vô cùng ảm đạm.
Các đệ tử đang bao vây tấn công Thanh Minh như lũ quỷ. Cảnh tượng này có nói là kịch liệt quá mức cũng không ngoa.
Họ đang dùng mộc kiếm, thế nhưng nếu những lương dân bình thường mà bị trúng một đòn này có khi phải bỏ mạng ngay lập tức. Những đòn tấn công khủng khiếp không ngừng được tung ra. Không chỉ Thanh Minh, mà các đệ tử đang đấu với hắn cũng tỏa ra sát khí đằng đằng.
'Sát khí...'
Ai mà không biết kiếm chung quy lại vẫn là thứ dùng để làm tổn thương đối thủ. Thế nhưng, nhìn cảnh tượng các sư huynh đệ tỏa ra sát khí chĩa kiếm về phía nhau, Huyền Tông thấy thật không ổn chút nào.3

".... Thế này chẳng phải có hơi quá khích không ạ?"
Vân Nham đang đứng bên cạnh quan sát quả nhiên đã lên tiếng bày tỏ nỗi lo lắng.
"Quá khích ư..."
Huyền Tông đúng là cũng nghĩ như thế nên ông ta không hề phủ nhận.
Đây không giống tu luyện, mà giống như những kẻ gian ác đang lao vào đấu đá lẫn nhau. Ban đầu rõ ràng họ không hề kích động như vậy, nhưng thời gian trôi qua, thay vì trở nên khả quan hơn thì tình hình xem ra lại càng lúc càng tệ hơn.
"Chúng ta không cản bọn nó lại sao ạ?"
Một Huyền Thương lúc nào cũng nghiêm khắc trong việc tu luyện cũng phải thốt ra mấy lời lo lắng.

"Nói gì thì Hoa Sơn cũng là Đạo Môn. Những kẻ truy cầu Đạo mà lại thế này thì..."
"Được rồi."
"... Chưởng Môn Nhân."
Thế nhưng, Huyền Tông vốn đang nghĩ ngợi gì đó liền lắc đầu.
"Chẳng phải ta cứ nên để yên cho chúng ư?"
Đôi mắt ông ta chùng xuống, ông ta nhìn Thanh Minh đang bị bao vây bởi các đệ tử.
"Hối thúc một người kéo xe chậm chạp là một việc làm không tốt đẹp gì. Đôi khi chỉ trích điều gì đó quá nhanh cũng là một nỗi phiền toái. Dù sao thì, ta nghĩ chuyện này có vẻ hoàn toàn khả thi. Đệ có hiểu ý câu ta nói là gì không?"
"Đệ không rõ ạ."
"Ý ta chính là việc cằn nhằn thái độ đánh xe của người đó không nghiêm túc."

Huyền Tông nhìn Huyền Thương rồi nói.5
"Đệ có thể nói những lời đó với một người đang cố vụt roi quên ăn quên ngủ để đến đích càng nhanh càng tốt sao?"
".... Đệ đã hiểu rồi Chưởng Môn Nhân. Nhưng mà..."
"Ta hiểu."
Huyền Tông thở dài.
"Cứ thế này đệ sợ sức khỏe các đệ tử sẽ giảm sút, thế thì cũng chả có ý nghĩa gì đúng chứ?"
"... Đúng vậy ạ."
"Thanh Minh không phải người không hiểu rõ điều đó đâu." Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt buồn rầu.
"Có lẽ nó chính là người quan tâm các đệ tử hơn cả chúng ta. Tiểu tử đó đang phải vất vả ở kia, chúng ta không giúp được gì

mà còn muốn phá bĩnh nữa hay sao? Đệ cứ tin tưởng nó trước đã."
".... Đệ hiểu rồi ạ." Huyền Tông thở dài.
Ông ta biết Vân Nham và Huyền Thương nói vậy vì lo lắng cho các đệ tử.
Thế nhưng chuyện này không thể đổ lỗi cho Thanh Minh. Nếu phải truy lỗi thì đó chính là lỗi của họ khi không dẫn dắt các đệ tử một cách tử tế.
'Hoặc có khi đó là tham vọng của ta.'
Cách tốt nhất để không làm tổn thương đến đệ tử Hoa Sơn là từ bỏ danh tiếng của Hoa Sơn trên giang hồ, phong bế sơn môn không rời khỏi Thiểm Tây nữa.
Lúc đó, dù cho Tứ Bá Liên có kéo đến Giang Bắc, Thiểm Tây sẽ trở thành nơi xa nhất không bị chiến hỏa ảnh hưởng.

Thế nhưng, ông ta không thể dùng cách
đó. Đó không phải là hướng đi đúng đắn. Khoảnh khắc họ từ bỏ việc can thiệp vào chuyện giang hồ, tất cả những gì các đệ tử đã khổ công gây dựng cho đến hiện tại đều sẽ sụp đổ.
Chuyện đó thật ngược đời.
Nếu Hoa Sơn chỉ là môn phái nhỏ vô danh giống như quá khứ thì dù hỏa chiến có bao trùm thiên hạ, Hoa Sơn cũng sẽ tránh được. Vì dù là Tà Phái hay Chính Phái cũng sẽ không ai để tâm đến một môn đang phái suy tàn ở Thiểm Tây xa xôi này.
Thế nhưng hiện giờ tình thế đã thay đổi.
Hoa Sơn hiện tại là môn phái có tầm ảnh hưởng lớn trong thiên hạ. Và bởi vì tầm ảnh hưởng đó mà Hoa Sơn hiện cũng phải gánh trên vai trách nhiệm của người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
'Trách nhiệm ư...'
Huyền Tông khẽ nhắm mắt.

Nếu Huyền Tông một mình gánh chịu
trách nhiệm này, ông ta có thể mỉm cười dù đang trong nước sôi lửa bỏng. Việc khôi phục lại Hoa Sơn là mong muốn cả đời ông ta, vậy nên dù có đánh đổi mạng sống ông vẫn không hề hối tiếc chút nào.
Vì lẽ đó mà ông ta vô cùng đau lòng.
Bởi vì những thứ Hoa Sơn hiện tại có được không phải cái giá mà ông ta phải trả mà là do các đệ tử đánh đổi nên.
'Ta cũng không rõ nữa.'
Rằng điều này là đúng hay là sai.
'Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi.'
Ngay cả khi ông ta nhắm nghiền mắt rồi mở ra, Thanh Minh vẫn còn đang vung kiếm. Hình ảnh đó khắc sâu vào tầm mắt ông ta.
Cảnh tu luyện không nhìn nổi đó cứ thế mà kéo dài suốt vài ngày.

Ngày qua ngày, gương mặt các đệ tử Hoa Sơn rõ ràng gần như sắp chết đến nơi.
Chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
Đệ tử của môn phái chuyên luyện võ công thì cũng không dành quá 12 canh giờ một ngày để tu luyện.
Đệ tử Hoa Sơn là vốn là đệ tử Đạo Gia nên đôi khi vẫn phải ra ngoài làm việc của một đạo sĩ, họ cũng phải dành thời gian kiếm tiền để duy trì một môn phái lớn như vậy. Ngay cả khi không làm những nhiệm vụ đó, họ cũng không cần phải vắt kiệt sức lực trong những lần tu luyện.
Thế nhưng, mọi thứ đã thay đổi từ khi Hoa Sơn tuyên bố phong bế sơn môn.
Từ lúc mở mắt ra cho đến khi đi ngủ, mọi người không được nghỉ ngơi tử tế chút nào. Thế nhưng, chuyện mệt mỏi hơn cả nỗi đau thể xác chính là phải duy trì trạng thái tập trung cao độ ngay khi vừa mở mắt ra.

Cảm giác cứ như có lưỡi kiếm sắc bén đang không ngừng cứa vào từng sợi dây tinh thần.
Trong trận đối luyện, họ luôn tỏa ra sát khí với mong muốn hạ được đối thủ bằng mọi cách.
Và dù mối quan hệ có thân thiết như gia đình vẫn không tránh khỏi nảy sinh ác cảm. Đây là chuyện rất đỗi bình thường. Thế nhưng, ở Hoa Sơn chuyện này dường như không bao giờ xảy ra. Không phải vì mối quan hệ của họ vô cùng tốt đẹp mà là vì họ không rảnh rỗi để mà ngẫm nghĩ về ác cảm đó nữa.
Bởi vì cảm xúc rồi cũng sẽ biến mất trên chiến trường khốc liệt mà thôi.
Tinh thần lẫn cơ thể bị ép đến giới hạn.
Vào lúc mà tất cả mọi người đều bối rối tự vấn rằng liệu kiểu tu luyện này có thật sự nâng cao thực lực của họ hay chỉ làm cho cơ thể trở nên kiệt quệ thêm thì...
Có một chuyện đã xảy ra.

Bốp!
"......."
"......."
Tiếng động vang lên, cả không gian bỗng chốc chìm vào khoảng lặng.
Đồng tử Nhuận Tông lay động dữ dội.
Kẻ đang chảy máu mũi ròng ròng quên luôn cả việc chặn máu đang chảy xuống, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, còn người bị đánh ngã lăn thì bật dậy há hốc mồm.
Kẻ đang liều mạng lao đến cũng bất giác đông cứng người lại, còn người đang kiệt sức thì siết chặt lấy nắm đấm.
"Ơ..."
Ánh mắt Nhuận Tông cố định tại một nơi. Thanh mộc kiếm của hắn.

Thanh mộc kiếm đã lồi lõm khắp nơi vì
tu luyện quá độ. Và thanh kiếm kia đã đâm phải hông ai đó.
"... Đâm trúng rồi?"
Ánh mắt Nhuận Tông lần nữa run lên.
Đang trong trận đối luyện mà tấn công trúng đối thủ chẳng phải là chuyện đương nhiên ư?
Thế nhưng, việc này đối với hắn không hề là chuyện bình thường như vậy.
Bởi vì người bị mộc kiếm đâm vào hông chính là Thanh Minh.
" Ơ?"
Nhuận Tông không tin vào mắt mình mà chớp chớp mắt vài cái rồi mới từ từ lên tiếng. Hắn vừa mới nhận ra.
Lần đầu tiên kiếm của hắn chạm vào người Thanh Minh, dù hắn đã tu luyện cùng Thanh Minh trong mấy năm liền.
Không.

Đây là lần đầu tiên các đệ tử Hoa Sơn làm được điều này.
"Đâm, đâm trúng rồi! Chết tiệt! Chạm được hắn rồi!"
Tiếng hét lớn phát ra từ miệng Nhuận Tông, liền sau đó...
Bốp!
Thanh Minh đá vào khuỷu chân Nhuận Tông. Nhuận Tông không kịp hét "Á" lên một tiếng mà lăn thẳng ra đất.
Thế nhưng, hắn đứng bật dậy như lò xo rồi liền sau đó hét lên, không biết có phải là đang đau đớn hay không.
"Ư áaaaaa! Đâm được rồi! Đâm được rồi! Ư áaaa!" Cùng lúc đó, tiếng hô hào của các đệ tử vang lên dữ dội. "Làm được rồi! Làm được rồi! Ư áaaa!"
"Cuối cùng cũng cho tiểu tử đó ăn một đòn rồi!"
"Thế nào hả tiểu tử thối?"

Nhìn những kẻ còn lại không biết lôi ở
đâu ra sức lực lớn như vậy thật quả là đáng ngạc nhiên. Những người vừa nãy còn nhọc nhằn mới đứng dậy nổi mà giờ đã vò đầu bứt tóc nhảy cẫng lên hò hét.
"Ư a! Sư huynh!"
"Nhuận Tông, tiểu tử này!"
"Này! Tên khốn đó phải trả giá rồi!"
Đây không phải là chuyện gì vĩ đại.
Nó thậm chí còn không đáng gọi là chuyện vĩ đại.
Hàng chục người cùng lúc lao vào một người và cuối cùng đâm được một nhát, đáng lẽ phải cảm thấy hổ thẹn chứ không có gì phải vui mừng cả.
Thế nhưng những chuyện đó đối với họ hiện giờ không có ý nghĩa gì cả.

Khoảng cách tựa hồ không thể nào
chạm tới. Khoảng cách quá xa đến nỗi ngay cả nhìn thôi cũng thấy khó, ấy vậy mà giờ phút này dường như đã dần bị thu hẹp.
"Chậc."
Thanh Minh nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa hông.
Hắn cảm nhận cơn đau từ hông truyền tới. Cảm giác vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc.
Thế nhưng...
Nực cười là hắn lại thấy không có gì buồn bực cả. Không, ngược lại, khóe miệng hắn còn khẽ cong lên.
Thanh Minh xốc lại biểu cảm rồi lên tiếng.
"Chỉ mới đâm được một nhát mà đã vui mừng rồi. Thảm hại thật đấy."
Nhuận Tông tiến lại gần Thanh Minh với vẻ mặt cứng đờ trước lời mắng mỏ lạnh lùng đó.

Sau đó hắn thẳng lưng lên.
"Đệ."
Nhuận Tông chỉ ngón tay vào Thanh Minh, hắn liền cau mày.
Nhuận Tông nhìn thẳng Thanh Minh rồi dùng ngón tay vừa mới chỉ ra sượt ngang qua cổ mình.
"Đệ đã chết một lần rồi."
"......."
Biểu cảm vốn đang cứng nhắc của Thanh Minh lập tức trở nên vặn vẹo.
"Huynh..."
"Ư hahaahahahaha! Thế nào hả?"
" Không..."
"Chà! Có một cái xác đang nói chuyện kìa! Các người nhìn đi! Lại đây xem nào! Có một cái xác biết nói nè!"

"Mau gọi hết đạo sĩ đến đây!"
"Chúng ta là đạo sĩ mà, tên điên này!"
"Ư hahaha! Ở đây có cương thi này!"
Khực.
Sức mạnh dồn vào bàn tay Thanh Minh đang siết thành nắm đấm. Trên trán hắn hằn lên tia máu.
"Mấy tên sư huynh khốn kiếp này..."
"Ha."
Lúc đó, Chiêu Kiệt dùng một tay che mặt rồi lắc lư đầu.
"Chết tiệt, lẽ ra ta phải là người đầu tiên chứ. Bị sư huynh cướp mất rồi."
"Không sao, còn cái đầu nó kìa. Đâm vào hông không chết đâu."
" Đúng vậy ạ. Sư thúc! Cái đầu nó sẽ là của con.
"Hưm."

Bạch Thiên đang yên lặng lắng nghe liền lớn tiếng nói.
"Nước có lạnh cũng chảy từ trên cao xuống. Nói sao thì con cũng phải nhường cho sư thúc này chứ."
"Hoa Sơn làm gì có trên có dưới chứ ạ!"
"... Câu đó không sai, nhưng mà, Tiểu Tiểu con nói câu đó có hơi kỳ lạ nhỉ."
Đúng ha, con là người nhỏ nhất mà?
Tất cả mọi người không kiềm chế được phấn khích mà nhảy cẫng lên.
Con người kiệt sức không phải là lúc mệt mỏi. Mà khi không còn nhìn thấy hy vọng.
Đối với những kẻ đang kiệt sức, nhát kiếm của Nhuận Tông rõ ràng đã cho họ thấy được tia hy vọng, dù nhỏ bé yếu ớt, nhưng có còn hơn không.

"Tên tiểu tử đó đã nói rất nhiều lần."
Bạch Thiên cầm kiếm mỉm cười tiến về phía Thanh Minh.
Liền sau đó, các đệ tử Hoa Sơn cũng cười khúc khích rồi bắt đầu bao vây lấy Thanh Minh.
"Cái gì lần đầu cũng khó."
"Từ lần hai thì cũng chẳng là gì cả."
" Đúng vậy không ạ?"
"Ừ, đúng rồi đó."
Thanh Minh nhìn các đệ tử từ từ thu hẹp vòng vây với ánh mắt có chút hoang mang. Cảnh tượng họ thu hẹp vòng vây tứ phía cứ như đàn chó hoang đang bao lấy con thỏ nhỏ vậy.
"Ha..."
Thanh Minh nhếch khóe môi rồi lên tiếng. "Nếu ảo tưởng may mắn là thực lực thì..."

Thế nhưng trước khi hắn nói dứt câu, tiếng hét đã vang lên tứ phía.
"May mắn cũng là một loại thực lực đó!"
"Sao nào? Bị đâm trên chiến trường rồi chạy xuống dưới gặp Diêm Vương than phiền vận mình đen quá à?"
"Ai mà thèm nghe xác chết biện minh chứ? Ơ?"
"......."
Con người gieo gì thì gặt nấy.
Đó là câu mà Thanh Minh đã nói với họ.
"A Di Đà Phật."
Khi đó, Tuệ Nhiên đang im lặng quan sát, hắn khẽ niệm Phật hiệu với vẻ mặt nghiêm túc. Dù sao hiện giờ hắn đang thấy khá hài lòng với diễn biến này...
"Nếu xuống địa ngục rồi thì hãy nhắm mắt nhé. Ta sẽ niệm kinh tiễn thí chủ."

"Khì khì khì."
" Ư hi hi hi!"
"Này! Có tiểu sư phụ ở đây, Thanh Minh của chúng ta có thể đến Tây phương cực lạc rồi!"
Tiếng cười sảng khoái vang vọng khắp nơi. Gân xanh đã nổi đầy trên trán Thanh Minh.
"Ô hô..."
Ánh mắt hắn như phát ra tia lửa.
"Hôm nay chúng ta cùng xuống địa ngục nào! Lũ sư huynh thối này!"
"Chết đi!"
"Xử nó!"
"Cái đầu nó là của ta!"
Các đệ tử Hoa Sơn hét lên rồi nhất loạt xông về phía Thanh Minh.

Cơ thể chực như ngã gục. Cảm giác toàn thân đau nhức.
Thế nhưng, dù đang trong tình trạng khốn khó như vậy, trên môi các đệ tử Hoa Sơn vẫn hiện rõ nụ cười vô cùng sảng khoái.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top