Chapter 831. Tìm tới trại chủ của ngươi mà hỏi cho ra lẽ đi nhé. (1)
Chapter 831. Tìm tới trại chủ của ngươi mà hỏi cho ra lẽ đi nhé. (1)
Pháp Chỉnh im lặng hồi lâu, vẻ mặt đanh lại.
Pháp Giới cúi đầu, né tránh ánh mắt của Pháp Chỉnh. "...Những điều đệ nói nãy giờ đều là sự thật sao ?" "Phương Trượng..."
Pháp Giới chỉ có thể khẽ phát ra âm thanh rên rỉ một cách đau đớn, nhưng vẫn không trả lời. Để mà nói thì giờ dù cho có mười cái miệng, ông ta cũng không thể nói được lời nào.
"Hờ..."
Pháp Chỉnh cảm thấy nực cười trước sự thật không thể tin nổi.
"Đệ đã lập giao kèo thỏa hiệp với Tà Phái? Lại còn là một giao kèo đơn phương mà chỉ phía chúng ta không được phép tiến vào Giang Nam, bao gồm cả địa phận sông Trường Giang ?"
"..."
"Sao có thể..."
Không thể nói thành lời. Ông ta chỉ đành thở dài một hơi. 'Đây đều là lỗi của ta'
Không phải là chuyện cử Pháp Giới đi. Nếu như không phải ông ta đã tiêu hao một phần lớn nội công, ông ta đã có thể tự mình dẫn dắt Thiếu Lâm. Với trạng thái đỉnh phong đó, chuyện bắt tay với kẻ thù có lẽ cũng sẽ không xảy ra.
"Thật ngu ngốc. Bây giờ làm sao mới có thể giải quyết chuyện này... A Di Đà Phật. A Di Đà Phật"
Pháp Chỉnh lầm bầm và lắc đầu. Chứng kiến cảnh đó, Pháp Giới cảm thấy tựa như có viên đá mắc nghẹn trong cổ họng.
"Phương Trượng. Nếu chuyện trở nên tồi tệ hơn, xin hãy trục xuất đệ"
"Ý đệ là...?"
"Vâng. Đệ đã làm điều đó mà không có
sự cho phép của Phương Trượng. Dám làm mà không dám nhận, ý nghĩa cái danh xưng Thiếu Lâm không phải như vậy. Sẽ khó khăn để đệ có thể ngóc đầu lên được, nhưng chí ít thì Thiếu Lâm..."
"Ăn nói xằng bậy!"
Một tiếng hét bạo nộ phát ra từ miệng của Pháp Chỉnh.
"Chuyện đó sẽ chỉ càng làm giảm nhẹ uy danh của Thiếu Lâm. Thiên hạ sẽ nhìn vào Thiếu Lâm như thế nào nếu ta làm như vậy? Rồi sau này, những lời mà ta nói sẽ trở nên không chút cân lượng, như là có thể lật lọng bất cứ lúc nào. Đó chính là phá hoại vị thế của Thiếu Lâm Tự ".
"..."
Nếu không vì một giao kèo như vậy, Trường Nhất Tiếu sẽ không bao giờ ngoan ngoãn để họ rời đi.
Tuy nhiên...
'Làm sao để xử lý chuyện này đây?'
Nếu là một năm trước, mọi chuyện có lẽ sẽ không nghiêm trọng như thế. Cho dù Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia có đáng ghét đến đâu, nhưng nếu không có chỗ dựa, cuối cùng thế gian sẽ lại phụ thuộc vào họ.
Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa.
"Ta tự hỏi chẳng lẽ thái độ thờ ơ trước sự thành lập của Thiên Hữu Minh đã đẩy mọi chuyện vào tình thế như hiện tại hay sao?"
Chính Pháp Chỉnh đã góp một tay thúc đẩy việc hình thành Thiên Hữu Minh, bất chấp sự phản đối của các môn phái khác. Khi đó cũng chỉ vì mục đích riêng, nhưng ông ta không thể ngờ việc bản thân làm lại khiến vị thế của Thiếu Lâm tuột dốc như hiện tại.
'Làm cách nào mà mọi chuyện lại có thể diễn ra thuận lợi như vậy?'
Nếu như ông ta không chấp nhận sự hình thành Thiên Hữu Minh.
Nếu không phải tên Trường Nhất Tiếu
đó tự tay sắp đặt mọi kế hoạch và cạm bẫy ở Trường Giang.
Nếu không phải Hư Đạo Chân Nhân dẫm lên danh dự của bản thân, đưa ra quyết định cực đoan, với hy vọng cứu được các đệ tử của mình.
Và nếu không phải Tứ Bá Liên đưa ra những yêu cầu vô lý đó.
Giá như một trong số chúng không xảy ra, thì bằng cách này hay cách khác, mọi chuyện sẽ có thể được giải quyết. Thế nhưng những giả định này đều là vô nghĩa. Tất cả những điều này dù gì cũng đã xảy ra, và rằng chí ít thì nhờ vậy mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia bây giờ vẫn còn tồn tại.
"Phản ứng đó của đệ là sao?"
"Các đệ tử không tới Trường Giang sẽ cần có một lời giải thích. Dù cho bây giờ tin đồn vẫn chưa truyền tới Tung Sơn, nên mọi chuyện có vẻ vẫn còn khá im ắng, nhưng sớm thôi mọi chuyện cũng sẽ được truyền tới nơi này..."5
"Ta đoán...Chẳng còn sự lựa chọn nào khác. A Di Đà Phật. A Di Đà Phật..."
Như thể Pháp Chỉnh cũng đã quá chán chường, ông ta chỉ còn biết lặp đi lặp lại Phật niệm.
Tâm tư của thế nhân thực sự rất đáng sợ.
Dân chúng thường sẽ chịu nhẫn nhịn dù cho có bị áp bức, nhưng một khi bị đẩy tới giới hạn nào đó, họ thậm chí có thể cầm nông cụ xông thẳng vào Hoàng Cung.
Vào thời khắc họ giận dữ và thất vọng trước Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia, sự sụp đổ sẽ nhanh chóng bắt đầu.
"Thế còn Thiên Hữu Minh thì sao?"
"...Sao cơ ạ?"
"Hoa Sơn? Còn Hoa Sơn thì sao? "
Pháp Giới nhìn ông ta với vẻ mặt khó hiểu, rùng mình trả lời. "Bọn đệ đã rời khỏi Trường Giang trước, vì vậy nên..."
Pháp Chỉnh tròn mắt ngờ vực.
"Có nghĩa là đệ đã không kiểm tra xem phái Hoa Sơn đã làm gì ư?"
"Tình huống lúc đó..."
"..."
Pháp Chỉnh nhắm chặt mắt lại, thở dài trong lòng.1
'Hầy...Liệu ta có nên...'
Nếu Pháp Giới đủ thời gian để quan sát chúng từ xa, ông ta sẽ có thể nhận ra những động thái của Thiên Hữu Minh. Pháp Giới không phải không hiểu, những kẻ được hưởng lợi nhiều nhất nếu biến cố xảy đến với Cửu Phái Nhất Bang, chính là Hoa Sơn và Thiên Hữu Minh...
Tất nhiên...
'Có sự khác biệt rõ ràng giữa việc đứng từ xa quan sát và việc đứng giữa cơn phong bạo để nhận biết tình hình'
Dù là Pháp Giới hay Hư Đạo cũng đồng dạng như vậy.
'Quả thực là rất khó để đưa ra phán đoán một cách bình tĩnh trong tình huống thay đổi chớp nhoáng như vậy, ta chỉ không ngờ đến, trong lúc thiếu bình tĩnh hắn lại đưa ra một quyết định vô lý như vậy.'
Một thời kỳ không có chiến tranh và cũng không có những mối bất hòa.
Những kẻ được rèn giũa trong một môi trường như vậy có thể sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng họ lại không đủ chín chắn và thành thục. Ngay cả Pháp Chỉnh cũng không biết liệu rằng ông ta có khác gì, hay cũng chỉ đơn thuần là một đứa trẻ có sức mạnh.
"Có dấu hiệu nào cho thấy chúng đã rời khỏi Trường Giang không?"
"Giờ nghĩ lại, trong khi đệ cố nhanh chóng rời đi, thì họ dường như không có vẻ gì là định làm vậy cả".
"Ta đoán... Chắc là vậy. Không lý nào
mà Hoa Sơn Thần Long có thể bỏ qua một cơ hội như thế".
Pháp Chỉnh phá lên cười.
"Các đệ đã bỏ lỡ thời cơ rồi. Tin đồn rằng chúng ta lập giao kèo với Tà Phái ắt hẳn đã truyền đi khắp thiên hạ. Nhưng nếu ta bảo rằng bây giờ Thiên Hữu Minh và Tà Phái đã thành lập giao kèo bí mật với nhau, sẽ chỉ như lời nói vô căn cứ. Mất hết rồi... A Di Đà Phật. A Di Đà Phật... "
Pháp Chỉnh không giấu nổi sự thất vọng. Càng như vậy, khuôn mặt của Pháp Giới càng trở nên méo mó.
"Đệ xin lỗi, Phương Trượng" "Không phải lỗi của đệ" Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu.
Dù gì chuyện cũng đã xảy ra. Chẳng có ích gì nếu cứ trách cứ Pháp Giới. Thứ mà ông ta cần phải nghĩ tới bây giờ, là làm cách nào để làm giải quyết những hậu quả mà mọi chuyện để lại.
"Với những người tới để xác minh, bảo với họ chuyện giao kèo là thật"
"Hơ..."
"Tốt nhất là giải quyết mọi chuyện cho xong rồi gạt chúng qua một bên. Thiếu Lâm sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mình phải chịu trách nhiệm, cứ làm như vậy đi. "
"...Vâng. Đệ sẽ làm vậy"
"Và!"
Một tia lục quang lóe lên trong mắt Pháp Chỉnh.
"Sẽ không có sự khác biệt nào đối với
các môn phái không có ở đó. Hãy nói với họ rằng giao kèo đó được lập dưới danh nghĩa Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia, phải nhớ lấy điều đó".
"Ph..Phương Trượng"
Pháp Giới mở tròn hai mắt.
"Hm, đó là lỗi của chúng ta, nhưng nếu làm vậy... "
"Cứ làm như những gì ta bảo đi!"
Pháp Giới lập tức im miệng trước mệnh lệnh của Pháp Chỉnh.
Vẻ mặt của Phương Trượng sư huynh của ông ta quá nghiêm túc, khiến Pháp Giới cũng không dám nói thêm lời phản bác nào.
"Phản ứng của họ sẽ rất dữ dội" "Cũng chẳng còn cách nào khác"
Đôi mắt Pháp Chỉnh trở nên lạnh lẽo.
"Tất nhiên, chẳng phải chuyện tốt gì khi
mất đi niềm tin của bách tính và phải nghe những lời oán trách. Thế nhưng vậy cũng chưa phải chuyện tệ nhất. Trên tất cả, chuyện tệ nhất chính là việc Thiếu Lâm mất đi quyền kiểm soát Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia".
"..."
"Ngay cả khi bị chỉ trích, chúng ta vẫn phải giữ lấy vai trò Thái Sơn Bắc Đẩu của Võ Lâm Trung Nguyên. Nếu bọn chúng chối bỏ quyết định của chúng ta và đơn phương độc mã hành động, cả thiên hạ này sẽ nói rằng, Thiếu Lâm đã không còn là thủ tọa của Cửu Phái Nhất Bang nữa. Đến lúc đấy mọi chuyện sẽ thực sự chấm hết".
Những giọt mồ hôi lạnh bắt đầu lăn trên trán Pháp Giới.
Giờ khắc này, ông ta không có sự lựa chọn nào khác ngoài việc tự nhắc mình rằng những hành động mà ông ta phải làm có ý nghĩa lớn lao như thế nào.
"Còn nữa..."
"Vâng, Phương Trượng."
"Hãy nhấn mạnh rằng Hư Đạo Chân Nhân của Võ Đang chính là người đưa ra những quyết định này. Thêm cả, Thiếu Lâm sẽ không đón tiếp khách viếng thăm trong vòng một tháng kể từ bây giờ"
"Ý sư huynh muốn nói là chúng ta sẽ phong bế sơn môn ?"
"Không phải phong bế, chỉ là không đón khách nữa thôi" Pháp Chỉnh thở dài một hơi.
"Mưa xuống thì cũng nên tránh đi mà. Chúng ta cũng sẽ cố gắng không gây ra động tĩnh gì cho tới khi cơn bão lắng xuống. Trước hết, cứ quan sát xem chuyển biến của dư luận thế nào đã".
Nói xong, Pháp Chỉnh khẽ buông xuống một biểu cảm không lấy gì dễ chịu cùng với khuôn mặt nhợt nhạt đầy mệt mỏi.
Những kẻ giận dữ tất yếu sẽ tìm ai đó có
thể chịu trách nhiệm. Mà ở đây hiển nhiên sự phẫn nộ đối với Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ đổ dồn về Thiếu Lâm. Vậy nhưng chúng ta cần phải ngăn chuyện đó lại.
Nếu vậy, không có lựa chọn nào khác ngoài việc tìm ra một kẻ thế mạng.
"Võ Đang...Chuyện này sẽ khiến Võ Đang mất đi vị thế của mình. Haizz... Thật là..."
Pháp Chỉnh không thể nói thêm được nữa mà nhắm hai mắt lại.
Đứng ở vị trí lãnh đạo môn phái, Pháp Chỉnh dĩ nhiên hiểu được tại sao Hư Đạo Chân Nhân lại đưa ra một quyết định như vậy. Thêm nữa, chẳng phải họ đều hiểu lý do dẫn đến sự lụi bại Hoa Sơn đó sao.
Pháp Chỉnh cũng cảm thấy mà gánh vác được nếu Thiếu Lâm cũng rơi vào cảnh sụp đổ giống như Hoa Sơn đã từng.
'Nhưng dù gì đi nữa, cũng nên có mức độ'
Ông ta hiểu, nhưng cũng lại không hiểu.
Đến lúc này Pháp Chỉnh chỉ biết thở dài lắc đầu.
"Phương Trượng!"
Một giọng nói gấp gáp truyền đến từ ngoài cửa.
"Chuyện gì vậy?"
Ngay khi Pháp Chỉnh trả lời thì cảnh cửa mở ra, Pháp Hiếu vội vã bước vào.
"Có...Có chuyện lớn rồi"
"Đừng vội. Bình tĩnh nói ta nghe. Đã xảy ra chuyện gì ?"
"Võ...Võ Đang..."
Ngay khi nghe thấy hai từ Võ Đang, khuôn mặt Pháp Chỉnh lập tức đanh lại.
"Tin tức báo về rằng Hư Đạo Chân Nhân của phái Võ Đang đã rút khỏi vị trí Chưởng Môn Nhân và lui về ở ẩn"
"Cái gì?"
Pháp Chỉnh bật dậy khỏi chỗ ngồi, trợn mắt hỏi.
"Tin đó có chắc chắn là thật không"
"Vâng. Đây là tin tức truyền từ phái Võ Đang"
"Chuyện, chuyện này..."
Giọng Pháp Chỉnh khẽ trở nên run rẩy.
Ta đã nghĩ rằng hắn sẽ phong bế sơn môn một thời gian để tránh sự chỉ trích của bàn dân thiên hạ. Nhưng chưa bao giờ nghĩ hắn sẽ đưa ra giải pháp cực đoan như vậy.
'Ngươi định nói rằng ngươi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm sao ?'
Đây là chuyện không phải ai cũng đủ quyết đoán để có thể làm được.
Chưa từng có tiền lệ chuyện một người đứng đầu môn phái sau khi rời bỏ vị trí của mình lại có thể quay lại. Điều này cũng có nghĩa Hư Đạo đã quyết định nhận lấy
toàn bộ trách nhiệm và hoàn toàn bước chân ra khỏi vị trí Chưởng Môn Nhân.
"Thế còn người kế nhiệm thì sao ?"
"Người ta nói rằng Hư Tán Tử, sư đệ của Hư Đạo Chân Nhân, sẽ tạm thời đảm nhận chức vụ Chưởng Môn Nhân."
Khuôn mặt Pháp Chỉnh tối sầm lại. "Tên, Tên ngu ngốc đó..."
Điều ngu ngốc nhất một tội nhân có thể làm đó là thừa nhận tội lỗi của mình. Thế nhân không biết có chuyện gì xảy ra ở đấy. Họ có thể sẽ choáng váng và phẫn nộ ngay khi nghe tin, nhưng một khi cơn giận lắng đi một chút, họ có thể đoán được rằng có một nguyên do nhất định nào đó đằng sau mọi chuyện.
Có biết bao nhiêu thành quả tốt đẹp đã được Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia dày công vun đắp trong nhiều năm
qua. Chính vì vậy chắc chắn sẽ có
người đứng ra bênh vực và bảo vệ chúng ta.
Tuy nhiên, việc Hư Đạo Chân Nhân nhận lấy trách nhiệm và bước xuống khỏi vị trí Chưởng Môn Nhân, giống như thừa nhận rằng Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã gây ra một sai lầm khủng khiếp.
"Ta phải đi gặp trực tiếp Hư Đạo Chân Nhân"
"...Rất khó thưa Phương Trượng. Tin tức nói rằng Võ Đang sẽ phong bế sơn môn trong vòng ba tháng kể từ bây giờ"
"Chuyện này!"
Sau cùng, khuôn mặt Pháp Chỉnh trở nên tím ngắt.
"Các ngươi đang làm cái quái gì vậy chứ?! Lũ ngu ngốc khốn kiếp!"
Những lời gằn lên như sấm dậy tuôn ra từ miệng Pháp Chỉnh, một người ít khi nào trở nên tức giận.
"Thế quái nào mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao chứ! "
Đầu ngón tay ông ta trở nên run rẩy vì lửa giận. Đổ vỡ.
Thế độc tôn của Cửu Phái Nhất Bang, vị trí thủ tọa Võ Lâm Trung Nguyên mà Pháp Chỉnh dày công bảo vệ, giờ phút này đây đã bắt đầu lung lay.
'Sóng gió tới rồi sao ?'
Thời khắc mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia mất đi quyền kiểm soát, thiên hạ này sẽ không còn cảnh thái bình vốn có nữa.
Dường như ông ta có thể nhìn thấy khung cảnh Trung Nguyên rực lửa hiển hiện ngay trước mắt.
"Ta sẽ tới Trường Giang. Chúng ta phải đi gặp phái Hoa Sơn"
"Phương Trượng. Chúng ta...Người không thể tới Trường Giang được"
Trong một khoảnh khắc, sự bối rối và nỗi thất vọng sâu thẳm hằn rõ trên khuôn mặt Pháp Chỉnh.
Ông ta nhìn Pháp Giới, không nói lời nào, một lúc sau mới cười khinh miệt. Đó giống như một sự chế nhạo đối với tình hình hiện tại.
"Chưởng Môn Nhân Hoa Sơn... Không, hãy gửi một lá thư cho Minh Chủ Thiên Hữu Minh. Nói rằng ta khẩn thiết xin được gặp ông ấy "
"...Vâng"
"Pháp Giới, khi chuyện này qua đi, hãy vào Sám Hối Động. Ta muốn đệ vào đó nửa năm mà nghiền ngẫm lại bản thân".
"Đệ sẽ làm vậy như lệnh của người"
"Hahahaha"
Tòa tháp được xây dựng cẩn thận đã
sụp đổ chỉ với một cú đánh. Cứ như thể mọi thứ ông ta cực khổ gây dựng chỉ là một lâu đài cát.
'Tứ Bá Liên, còn cả Thiên Hữu Minh'
Ông ta nhắm nghiền hai mắt lại, chua xót.
'Quả là khó khăn'
Lần đầu tiên Pháp Chỉnh cảm thấy, cái danh xưng Thiếu Lâm lại dần trở nên nhỏ bé như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top