Chương 82: Nổi lòng nghi ngờ
Tùy Tùy qua loa tắm gội một phen, thay triều phục ra ngoài, nói với Điền Nguyệt Dung: "Đi thôi."
Điền Nguyệt Dung nói: "Hôm nay Đại tướng quân vào cung cưỡi con ngựa nào?"
Tùy Tùy chần chờ một chút rồi nói: "Truy Phong đi."
Điền Nguyệt Dung "Ừm" một tiếng.
Tùy Tùy liếc nàng rồi nói: "Sao? Đêm qua tuyết lại rơi, trên đùi Niếp Ảnh có vết thương cũ, đây chẳng phải là lẽ đương nhiên sao?"
Điền Nguyệt Dung nói: "Phải, đại tướng quân nói rất phải."
Hai người xuyên qua trung đình tuyết đọng, mai đỏ trong đình nở rộ đẹp đẽ, đóa hoa rơi xuống nền tuyết trắng mới, đỏ thẫm như giọt máu.
Điền Nguyệt Dung không khỏi nhớ tới tối hôm qua nửa khuôn mặt của Tề Vương bị máu nhiễm đỏ lúc ra khỏi phòng Đại tướng quân. Nàng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhất định chẳng phải chuyện vui vẻ gì, hôm nay nhìn mặt Đại tướng quân không có chút manh mối nào, nàng cũng không dám nói tới.
Nàng nghĩ ngợi rồi nói: "Cặp huynh đệ Trần thị kia trái lại cũng có chút thú vị, giống như ca kỹ giáo phường, lại giống công tử thế gia, đặc biệt là tên hắc y đó, toàn thân ngạo cốt, không hổ là huyết mạch hoàng tộc."
Tùy Tùy cười: "Triều Trần sớm đã diệt, hai đời bọn họ đều là ca kỹ, huyết mạch gì đó hữu ích như vậy sao, là kẻ đáng thương thôi."
Một vài đại quan quý nhân không thích bọn ca kỹ giáo phường xu nịnh, bởi vậy mới xuất hiện hoàng tộc tiền triều nghèo hèn như thế, cố tình giáo dưỡng bọn họ thành dáng vẻ mắt cao hơn đầu, nói đến cùng cũng chỉ để lấy lòng quyền quý. Kiêu ngạo không có tự tin chỉ là hư trương thanh thế, dù cho bề ngoài có như thế, cũng chỉ cần một kích liền tan. Vừa rồi là nàng mong đợi quá cao rồi.
Tùy Tùy nhẹ nhàng thở dài nói: "Hai tiểu hài kia thiên tư không tồi, nếu dùng sắc mê hoặc người thì rất đáng tiếc, ngươi hãy dạy bọn họ đao kiếm đàng hoàng đi."
Điền Nguyệt Dung nâng mi mắt; "Đại tướng quân không đích thân chỉ điểm bọn họ sao?"
Nửa đùa nói; "Thuộc hạ còn cho rằng cái tên nhóc Tử Điện khá vừa mắt Đại tướng quân đấy..."
Tùy Tùy liếc xéo nàng một cái: "Ta chỉ điểm cho một mình ngươi đã đủ mệt rồi."
Điền Nguyệt Dung cười nói: "Thuộc hạ tư chất kém cỏi, đa tạ Đại tướng quân khoan dung."
Hai người nói chuyện, có thị vệ dắt ngựa tới từ chuồng.
Điền Nguyệt Dung vuốt bờm ngựa: "Tiểu Hắc Kiểm, bờm của ngươi thật xinh, ai thắt cho ngươi vậy?"
Tiểu Hắc Kiểm ngẩng đầu lên, kiêu ngạo hí vang một tiếng.
Điền Nguyệt Dung làm bộ làm tịch gật đầu: "Ồ, thì ra là Đại tướng quân đích thân thắt cho ngươi à. Ngươi thật đúng là Mã nương nương sủng quan hậu cung, ghê nha, ghê nha."
Con ngựa nghe không hiểu người ta đang giễu cợt nó, nghe giọng điệu còn cho rằng đang khen nó, đắc ý vênh vang "hí hí" lên.
Tùy Tùy trừng mắt nhìn Điền Nguyệt Dung một cái, túm dây cương: "Nàng ta là người xấu, Tiểu Hắc Kiểm đừng quan tâm nàng ta."
Tiểu Hắc Kiểm vừa nghe giọng của chủ nhân, liền nhe răng với Điền Nguyệt Dung.
Điền Nguyệt Dung cười cong cả eo, nói với Tùy Tùy: "Cũng không biết dưỡng làm sao ra tính tình con ngựa này."
Ngừng một chút nói: "Nghe mã quan nói, ngày hôm trước ở dịch trạm Bá Kiều, có một con ngựa trong dịch cực kỳ hung hãn, ỷ là địa chủ, đến cướp cỏ khô của Niếp Ảnh, Niếp Ảnh tốt tính, để mặc cho nó đoạt, Tiểu Hắc Kiểm nâng một chân lên đạp nó ra ngoài. Nói cũng lạ, ngày thường Tiểu Hắc Kiểm đối chọi với Niếp Ảnh, vừa tóm được cơ hội liền bắt nạt nó, nhưng vừa thấy nó bị ngựa khác bắt nạt, còn nóng nảy hơn cả Niếp Ảnh."
Tùy Tùy cười nhéo tai ngựa: "Tiểu Hắc Kiểm nhà chúng ta chính là thế." Nói rồi cài một đóa hoa mai mới hái lên bím của nó, lập tức xoay người lên ngựa.
Lúc này tùy tùng khác cũng đến đông đủ, Trình Trưng cũng nằm trong danh sách thuộc hạ đi theo, mọi người đều mặc triều phục theo phẩm cấp, chỉ có hắn mặc bạch y lông cừu trắng, trái lại cực kỳ nổi bật. Tùy Tùy nhìn hắn, hơi gật đầu, rồi mang theo tùy tùng ra khỏi dịch quán.
Tới Bồng Lai cung, Tùy Tùy xuống ngựa trước đường Long Vĩ, trung quan bên cạnh Hoàng đế đã chuẩn bị xong bộ liễn đang chờ —— Hoàng đế ban liễn là trọng thần tuổi cao có đức hạnh mới có thể hưởng thụ đãi ngộ, hành động này đã biểu lộ ân sủng rộng lớn của Hoàng đế đối với Tiết độ sứ Hà Sóc. Tùy Tùy cũng lo sợ từ chối mấy bận, qua mấy lần, lúc này mới "lo sợ bất an" ngồi lên bộ liễn.
Hoàng đế tiếp kiến Tiêu Linh ở Tử Thần Điện, Tử Thần Điện là chính điện khu nội tẩm phía Đông, cũng là nơi thượng triều ngày thường, ở đây tiếp kiến Tiết độ sứ, đã biểu hiện sự coi trọng phiên trấn, cũng biểu lộ sự niềm nở
Tùy Tùy hạ liễn trước điện, bước lên bậc thang.
Trong ngoài đại điện bao quanh bởi các thị vệ Gia Chấp Duệ san sát nhau, chỗ ngồi của Hoàng đế ở ngự tháp phía trên, có một loại uy nghiêm cung kính. Tiêu tướng quân lại tự nhiên không quan tâm, đi vào điện như tản bộ trong sân vắng, sau đó theo lễ cúi người bái kiến.
Hoàng đế mắc bệnh phong nhiều năm, phong sương tràn ngập bên tóc mai, vẻ mặt gầy rộc, nhưng hai mắt vẫn nhạy bén như chim ưng.
Ánh mắt ông dừng trên mặt Tiêu Linh, ngẩn ngơ một chút, tuy ông không đến mức tin những lời đồn thổi, tin vịt vô căn cứ trên phố, nhưng cũng thật sự không nghĩ tới chiến thần trên chiến trường khiến người vừa nghe tiếng đã sợ vỡ mật lại là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, sự kết hợp giữa Tô phu nhân tú lệ đoan nhã cùng Tiêu Yến anh lãng tuấn dật, choàng vào bào phục võ quan, khí chất còn hơn cả võ tướng. Nhưng Hoàng đế cũng sẽ không vì mỹ mạo khiếp người của nàng mà thiếu cảnh giác, đây không chỉ là hậu thế của cố nhân, còn là đối thủ không thể coi thường nhất của Đại Ung.
Ánh mắt ông dịu lại, như một trưởng bối hiền từ nói: "Tiêu khanh niên thiếu anh tuấn, rất có phong thái của phụ thân."
Tiêu Linh không kiêu không nịnh nói: "Bệ hạ tán thưởng."
Hoàng đế lại mời nàng ngồi, hỏi một chút đường xá tới kinh thuận lợi hay không, lại nói: "Trước kia nghe nói Tiêu khanh gặp nạn, trẫm ăn ngủ khó an, may mà Tiêu khanh gặp dữ hóa lành, nếu không không biết ngày nào đó trẫm dưới chín suối làm sao đối mặt với cố nhân đây."
Tiêu Linh cúi người hành lễ: "Bệ hạ nói quá lời, thần thật sự sợ hãi."
Hoàng đế nói: "Năm đó lúc Trẫm ở tiềm để, đối với phụ thân khanh cũng coi như bạn bè thân thiết, sau này cũng là quân thần tương đắc, chỉ là khó có được cơ hội gặp nhau."
Dừng một chút nói: "Tiêu khanh hiếm khi nhập kinh, nhất định phải ở lại lâu một chút."
Tiêu Linh nói: "Đa tạ thịnh tình của bệ hạ."
Hai người hàn huyên một hồi, Hoàng đế thưởng thêm chút kim khí châu báu, liền nói: "Trẫm lệnh người chuẩn bị rượu nhạt tẩy trần cho Tiêu khanh, mời Tiêu khanh dời bước đến Lân Đức điện."
Tiêu Linh nói: "Tạ bệ hạ hậu ban."
Hai người nói cười vui vẻ ra khỏi Tử Thần Điện, trước sau lên liễn xa, lập tức hướng tới Lân Đức điện.
Quan lại tham dự tiệc tiếp khách ngoại trừ Tể tướng, quan viên Lễ Bộ, hơn phân nửa đều là võ tướng, ngoài ra còn có Thái Tử, các hoàng tử cùng đám con cháu tông thất đến dự tiệc.
Lân Đức điện là nơi kết nối trước sau giữa ba điện, tiền điện rộng mở, hành lang Đông Tây vây quanh. Yến tiệc được tổ chức ở tiền điện và trung điện, cung điện rộng rãi sâu hun hút, Hoàng đế và Tiêu Linh một trước một sau tiến vào điện, mới đầu Thái Tử và quần thần không thấy rõ diện mạo của nàng, chỉ thấy dáng hình mơ hồ, có lẽ do từ nhỏ đã tập võ, vóc người nàng cao gầy hơn nữ tử bình thường, nhưng cũng chẳng liên quan đến lời đồn thân hình kim cang cao bảy tám thước kia.
Đợi nàng đến gần, mọi người thấy rõ dung mạo của nàng, trong điện tức khắc có thể nghe được tiếng châm rơi. Ngọn đèn sáng rực, rường cột chạm trổ, rèm cẩm cột son, hết thảy xung quanh đều dường như mất sắc trong nháy mắt. Vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt mọi người liền bất tri bất giác bị nàng thu hút, nhưng vẻ đẹp của nàng cũng giống như một bảo đao lạnh sắc, như có thể cắt xẻo người khác, khiến người không dám có ý nghĩ khinh nhờn.
Thập nhị hoàng tử mới tám chín tuổi, thò người ra từ đằng sau các huynh trưởng, duỗi dài cổ, xem thử dung mạo của Tiêu Linh, không kìm lòng được "Ồ" một tiếng, lập tức bị Thập hoàng tử bên cạnh nhanh tay nhanh mắt bịt miệng lại.
Tiêu Linh không để tâm, còn quay sang cười với tiểu hoàng tử này.
Nụ cười ngọt ngào này vô tình đã đoạt hết xuân sắc.
Hài đồng cũng phân biệt được xấu đẹp, trên mặt Thập nhị hoàng tử nổi lên hai rặng mây đỏ, ngay sau đó lại có chút mất mát, nói nhỏ với huynh trưởng cùng mẫu phi của hắn: "Ma ma nói Tiêu tướng quân là dạ xoa bà chuyên ăn thịt tiểu hài tử bướng bỉnh, sao lại là một tỷ tỷ xinh đẹp thế này..."
Thập hoàng tử "Suỵt" một tiếp, đè thấp âm thanh nói: "Đừng nói bừa."
Trong bữa tiệc cũng có gặp Thái Tử Phi, nhìn dáng vẻ tương tự của hai người, đều thầm kinh ngạc trong lòng, ngay sau đó nhớ tới mẫu thân của nàng và mẫu thân của Thái Tử Phi là tỷ muội ruột, cũng không cảm thấy kỳ lạ. Dù cho mặt mũi hai người tương tự, nhưng khí chất lại một trời một vực, phàm là người có mắt đều tuyệt đối không nhận sai.
Thái Tử thất thần nhìn chằm chằm vào mặt nàng. Quá giống rồi, nữ tử trước mắt và ngoại trạch phụ kia của Hoàn Huyên cực kỳ giống nhau. Hắn từng gặp nữ tử kia hai lần, một lần là hội đèn lồng Thượng Nguyên, một lần khác là Thu Tiển, thời gian cách mấy năm, hắn chỉ nhớ mang máng dáng vẻ của ngoại trạch phụ kia. Thấy Tiêu Linh, hắn liền không khỏi nhớ tới người nọ.
Chợt hắn lại cảm thấy ý niệm này thật vớ vẩn, mọi người đều biết nữ sát thần này lãnh khốc hung ác, sao lại đi làm ngoại thất của Tề Vương chứ? Nhưng nếu có vạn nhất thì sao? Nếu ngoại trạch phụ kia thật sự chính là Tiêu Linh, hai năm nàng ở Trường An là đang mưu đồ bí mật gì?
Trái tim hắn bỗng dưng rung lên, lúc Thu Tiển nàng vẫn ở cạnh Hoàn Huyên, nàng sẽ không biết chuyện gì đó chứ? Sắc mặt hắn tức khắc trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán lấp lánh bóng nhẫy.
Tùy Tùy dường như không chú ý tới sự khác thường của hắn, thong dong nói: "Mạt tướng bái kiến Thái Tử điện hạ."
Thái Tử lúc này mới hồi thần, mỉm cười đáp lễ: "Ngưỡng mộ đại danh của Tiêu tướng quân đã lâu, hôm nay vừa gặp, quả nhiên là anh hùng cái thế."
Tùy Tùy nói: "Thái Tử điện hạ tán thưởng, mạt tướng thẹn không dám nhận."
Nàng cười cười, bỗng nhiên nói: "Mạt tướng nhớ rõ lúc còn bé từng theo gia mẫu vào cung yết kiến Hoàng hậu nương nương, từng gặp qua Thái Tử điện hạ ở trong cung, không biết điện hạ có ấn tượng không?"
Cả khuôn mặt Thái Tử gần như mất sắc, trong sắc trắng còn lẫn sắc xanh tái: "Khi Tiêu tướng quân vào cung Cô nhiễm bệnh đậu mùa, hẳn là chưa từng gặp qua Tiêu tướng quân."
Tùy Tùy như bừng tỉnh đại ngộ: "Điện hạ thứ tội, là mạt tướng nhớ lầm, người từng gặp lúc ở trong cung Hoàng hậu nương nương là tiên Thái Tử điện hạ."
Trong điện lặng ngắt như tờ, sắc mặt Hoàng đế cũng biến đổi.
Chỉ có thần sắc Tùy Tùy vẫn như thường: "Trí nhớ của mạt tướng luôn không tốt, chư vị chê cười."
Thái Tử cười miễn cưỡng: "Tiêu tướng quân không cần để tâm, chuyện mười mấy năm trước, nhớ sai cũng là chuyện thường."
Bầu không khí trong điện hơi hòa hoãn, mọi người chào hỏi lẫn nhau, ôn chuyện xong, nhường nhau vào chỗ. Những người này dựa vào tuổi tác bối phận đều là trưởng bối của Tiêu Linh, nhưng nàng quyền cao chức trọng, tất nhiên là luận giao ngang hàng. Yến tiệc này lại tổ chức cho nàng, nàng theo lẽ mà ngồi vào vị trí chủ tân.
Tùy Tùy nhìn lướt qua trong chỗ ngồi, trong tiệc không có nhiều gương mặt quen thuộc, chỉ có đám người Lễ Bộ thị lang, Binh Bộ thị lang từng gặp qua trên tiệc nghênh tiếp đêm qua.
Trong mắt nàng hơi lộ vẻ kinh ngạc, hỏi trung quan bên cạnh: "Sao không thấy Tề Vương điện hạ?"
Hôm qua nàng do Hoàn Huyên nghênh vào thành, hôm nay Tề Vương điện hạ không lộ mặt, nếu nàng không thăm hỏi, ngược lại như có chuyện muốn che giấu, lộ vẻ chột dạ.
Trung quan kia nói: "Hồi bẩm Đại tướng quân, Tề Vương điện hạ hơi nhiễm phong hàn, hôm nay nghỉ ngơi trong phủ."
Tùy Tùy hỏi thăm bệnh tình, hơi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nàng lại nhìn sang nơi ngồi của tông thất, vốn tưởng rằng sẽ gặp bạn già Dự Chương Vương, lại chẳng thấy bóng dáng của hắn.
Đúng lúc này, ngoài điện vang lên tiếng bước chân loạn, Tùy Tùy nhìn theo hướng đó, thấy một nam tử áo gấm hoa hòe lộng lẫy theo một nội thị vội vàng vào điện.
Hoàng đế giả vờ tức giận nói: "Tử Ngọc, ngày thường cũng thôi đi, Tiêu tướng quân hiếm khi nhập kinh, con thế mà cũng tới muộn."
Hoàn Minh Khuê vội vàng hành lễ: "Tiểu chất đáng chết, mong bệ hạ thứ tội."
Hoàng đế nói: "Con nên thỉnh tội với Tiêu tướng quân đấy."
Hoàn Minh Khuê ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Linh, bọn họ cách nhau mấy trượng, nhưng ánh mắt hắn vừa rơi trên người nàng, cả người liền đông cứng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top