Chương 53: Khải hoàn
Tùy Tùy nói không sai, chưa hết tháng giêng, trong quân Ngụy Bác đã truyền tin tức đến, Tiết Chất mang theo Thành Đức quân phản bội Hà Sóc, phái tử sĩ ám sát Tiêu Đồng An cùng trung quan mà triều đình phái tới giám quân, thu hai trấn về dưới trướng.
Chuyện các chư hầu tranh quyền đoạt vị, tàn sát lẫn nhau không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng chém giết giám quân triều đình, lại là khiêu khích quyền uy của Hoàng đế. Tin tức truyền tới Trường An, thiên tử phẫn nộ, trên dưới triều đình xôn xao.
Một nửa binh lực Thần Dực quân ở Hoài Tây, triều đình còn dùng số tiền lớn để mượn binh lực của các phiên trấn, nếu lúc này Tiết Chất tiến hành phản nghịch, triều đình căn bản không có binh lực và tài lực để mở chiến trận ở Hà Bắc.
Tùy Tùy ở U Châu, sau khi chuyện phát sinh lập tức nhận được tin tức.
Nghe nói Tiêu Đồng An thật sự đã chết, nàng cũng không mấy vui vẻ, chỉ là hơi sững sờ —— từ sau khi phụ thân qua đời, thúc cháu bọn họ minh tranh ám đấu mấy năm nay, hận không thể đưa nhau vào chỗ chết, nhưng bọn họ cũng không phải từ đầu đã thế. Khi nàng còn nhỏ phụ thân luôn bận rộn nam chinh bắc chiến, có mấy năm nàng được thúc phụ chăm sóc, mấy năm đó nói rằng bọn họ thân như cha con cũng không quá, thậm chí ngay cả chú ngựa nhỏ đầu tiên của nàng cũng là Tiêu Đồng An tặng. Mặc kệ ta sống ngươi chết thế nào, Tiêu Đồng An cũng là thân nhân duy nhất còn sót lại trên thế gian này của nàng.
Điền Nguyệt Dung biết trong lòng nàng sẽ không mấy dễ chịu, chuyển đề tài: "May mà U Châu có Diệp tướng quân tọa trấn, lão Tiết ma đầu không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe nói ông ta đang triệu tập binh lực, nói là muốn đến Hoài Tây 'chi viện' cho quân triều đình..."
Tùy Tùy đương nhiên biết hắn đang có chủ ý gì, nói là "Chi viện", kỳ thật là đến quấy rối quân đội triều đình, âm thầm chi viện Hoài Tây.
"Chúng ta cần động thủ hay không?" Điền Nguyệt Dung nói.
Tùy Tùy trầm ngâm một lát, lắc đầu: "Không cần, để hắn tác quái đi, đối với chúng ta trăm lợi không hại."
Điền Nguyệt Dung nghĩ lại, cũng hiểu ra, sau khi triều đình đánh hạ Hoài Tây, nói không chừng sẽ quay đầu cắn Hà Sóc một ngụm, cái mà Tiết Chất sợ chính là cái này, bởi vậy không tiếc giết chết trung quan, tiên hạ thủ vi cường.
Có hắn chắn phía trước đối nghịch với triều đình, bọn họ có thể mượn tay triều đình làm suy yếu binh lực của Tiết Chất, đợi thời cơ chín muồi lấy danh nghĩa bình định một lưới tóm cả bọn —— Thành Đức luôn là tai họa ngầm trong tam quân, đặc biệt là quân của Tiết Chất, mượn cơ hội này dọn sạch một lần, trái lại bớt chút khí lực của bọn họ.
Sự tình tiến triển rất thuận lợi, một bên Tề Vương tấn công Hoài Tây, một bên phân chia binh lực để ứng phó sự quấy rối của Tiết Chất, quân tiên phong vẫn khó mà kìm nổi, hai tháng đầu đã đánh hạ thành Thái Châu, tiết độ sứ Hoài Tây Quách Trọng Tuyên chết trong tay Phó thống soái, là huynh đệ ruột Quách Quý. Vị phó tướng này chém chết huynh trưởng nhà mình, lập tức quy phục triều đình, trận chiến Hoài Tây kết thúc sớm trước thời hạn, Tề Vương quay đầu đánh với "viện quân" Thành Đức một trận, giết mấy ngàn quân tinh nhuệ dưới trướng Tiết Chất đến một mảnh giáp cũng không còn.
Tiết Chất thấy tình thế không ổn, lui để thủ Thành Đức, dâng tấu chương thỉnh tội với thiên tử, chém một tên phó tướng, đẩy hết tội danh giết hại giám quân lên đầu hắn. Triều đình vừa đánh xong một trận chiến lớn hao tài tốn của, không muốn tái chiến, hai bên liền đều lùi một bước.
Bởi vì chuyện của Tiết Chất, Hoàn Huyên lại trì hoãn mấy tháng bên ngoài, cho đến tháng năm mới nhận được lệnh khải hoàn hồi triều.
Tin tức Tề Vương thắng đại trận sắp trở về truyền khắp kinh thành, nhưng có mấy người vui cũng có mấy kẻ sầu. Kẻ không vui nhất đương nhiên là Thái Tử, thân là trữ quân, hắn lại không thể lộ ra nửa điểm, còn phải ngày ngày thượng triều, tươi cười nghe hoàng đế cùng các triều thần khen Tề Vương không dứt miệng.
Cùng là võ tướng Võ An công Triệu Tuấn cũng không vui nổi, Tề Vương càng chiến công hiển hách, dụng binh như thần, thì càng tương phản chỉ rõ kẻ khác vô năng, tuy tấn công Hoài Tây lần này hắn có thương tích trong người không thể tự mình xuất chiến, nhưng vẫn không tránh khỏi bị người lén lút so sánh với Hoàn Huyên.
Nhi tử Triệu Thanh Huy lại có một loại tâm tình khác. Đám cháy ở núi Chiêu Ứng kia thực sự lớn ngoài ý muốn, tuy rằng đám tặc phỉ Chu Nhị Lang kia không lưu lại người sống, nhưng toàn bộ sự việc đó lại không diễn ra theo kế hoạch của hắn —— hắn dự định diệt khẩu đám người Chu Nhị Lang kia, nhưng còn chưa kịp động thủ, bọn họ đã bị thiêu chết rồi, đương nhiên là có người âm thầm hạ thủ trước.
Triệu Thanh Huy nghĩ thế nào cũng không ra kẻ sau lưng rốt cuộc là ai, đến tột cùng người đó muốn trợ giúp hắn một tay, hay có mục đích khác. Hắn đành phải diệt khẩu người hầu cận của mình – kẻ biết được hết sự tình.
Nghĩ tới nghĩ lui, hẳn là không lưu lại chứng cứ khác, nhưng biết Tề Vương hồi kinh, không khỏi có chút bất an, trái lại hắn thật sự cũng không sợ Hoàn Huyên tìm hắn gây rắc rối —— hắn ta vừa mới có đại công, đừng nói Thái Tử không muốn nhìn hắn ta đắc thế, cả Hoàng Đế cũng muốn đề phòng công cao át chủ. Dù cho hắn ta tra được chân tướng cũng không dám đối phó Võ An công phủ bọn họ, hắn chỉ lo bị hắn ta điều tra ra, sẽ khiến biểu tỷ không vui.
Theo lý mà nói thì người của Tề Vương phủ nên vui mừng nhất, nhưng đám người Cao Mại và Cao ma ma lại một bên mừng vui, một bên sầu não. Tất nhiên chuyện sầu là làm sao giải thích với Tề Vương điện hạ tin tức về cái chết của Lộc Tùy Tùy. Cao Mại đếm ngày, đại quân vừa mới rút, tới được Trường An ít nhất cũng phải tháng tám, còn lại ba tháng để hắn kéo dài hơi tàn.
Ai ngờ Hoàn Huyên căn bản không chờ nổi hành quân chậm rãi, mang theo hai ba chục tên thị vệ, hành trang gọn nhẹ, đầu tháng bảy đã đến Lạc Dương.
Đến thành Lạc Dương là sau giờ ngọ, Hoàn Huyên để bọn thị vệ đến dịch quán trước, còn mình lại đến thị phường một chuyến —— hắn gấp gáp trở về, cả một đường thúc ngựa chạy nhanh, đi được nửa đường mới nhớ, một năm này bản thân nhận được không ít đồ vật của Lộc Tùy Tùy, nhưng không mang gì về, đi về tay không gặp nàng thì có chút kỳ cục.
Sự phồn hoa của Lạc Dương chỉ sau Trường An, bởi vì nơi đây là điểm cuối thuỷ vận Nam Bắc, có rất nhiều hàng hóa mới đến từ phía Nam và Tây Vực, đều tới nơi này trước khi đến Trường An, thế nên hắn đặc biệt ở lại đây nửa ngày dạo thị phường mua đồ.
Hắn cưỡi ngựa đi dạo những cửa hàng mà nữ tử thích như hàng tơ lụa, hàng tơ lụa màu sắc, hàng son phấn, hàng vàng bạc, cửa hàng hàng hóa mới. Trông cái nào thuận mắt, chỉ tay một cái, sẽ có thị vệ tiến đến thanh toán, bọc món đồ lại, đặt trên chiếc xe ngựa lớn. Hoàn Huyên vừa đi dạo vừa chỉ tay, chỉ chốc lát sau, chiếc xe lớn cơ hồ đã chất đầy các món đồ dùng của nữ tử, nào là vải may, trang sức, son phấn. Hắn biết món mà Lộc Tùy Tùy thích ăn, lại mua thêm nửa xe thịt khô và mứt hoa quả khô.
Nhưng dù mua rất nhiều đồ, hắn vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó, để bọn thị vệ kéo xe lớn đi trước, bản thân lại đến dạo cửa hàng vàng ngọc. Vừa rồi hắn chỉ đi dạo những cửa hàng nổi bật, cửa hàng lớn trang trí xa hoa, lần này lại đi dạo đến nơi nhỏ hơn, cũng dạo những cửa hàng nhỏ không mấy thu hút một lần, cuối cùng phát hiện một món đồ vừa mắt ở một tiệm đồ cổ cuối phố.
Đó là một khối ngọc bội tràn đầy phong cách cổ, hoa văn không phải dạng long phượng, tiên hạc, mẫu đơn thường thấy, mà lại là một cặp hươu, một chú hươu đi phía trước, con còn lại theo sát sau đó, hai con hươu kia được khắc hoạ mộc mạc mà sinh động như thật, bốn phía còn điểm xuyết hoa văn nối tiếp nhau. Hoàn Huyên vuốt ve con hươu mẹ trên ngọc bội một chút, không khỏi nhớ tới Lộc Tùy Tùy, không nhịn được cong khóe miệng.
Gật đầu với thị vệ, thị vệ liền hỏi chủ tiệm: "Lão trượng, ngọc bội này bán thế nào?"
Chủ tiệm da nhăn tóc bạc giơ một ngón tay: "Một vạn kim."
Thị vệ bị dọa nhảy dựng: "Lão nhân gia, chẳng lẽ ông hồ đồ rồi sao? Một khối ngọc thôi mà, tính chất cũng chưa biết thế nào, gì mà cần tới vạn kim chứ?"
Chủ tiệm nói: "Đó là bảo vật gia truyền của lão hủ, thiếu một văn tiền cũng không bán."
Thị vệ muốn nói gì đó, Hoàn Huyên nói: "Bọn ta là người Tây Kinh, ra cửa không mang nhiều tiền như vậy theo tùy thân, có thể để lại tín vật rồi mang ngọc bội đi trước hay không?"
Chủ tiệm lắc đầu, liền muốn lấy lại ngọc bội: "Quý nhân mang đủ tiền tới rồi mua sau đi."
Thị vệ cũng nói: "Công tử, không có ai có thể lấy ra một vạn kim để mua khối ngọc bội này của ông ta đâu, đợi về Trường An, cho người mang tiền đến mua là được."
Hoàn Huyên lại nắm khối ngọc kia không muốn buông tay, không biết làm thế nào, cảm thấy khối ngọc bội này đúng là thứ mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, hắn nhất định phải mang khối đai ngọc này về Trường An tặng cho lộc Tùy Tùy.
Nghĩ ngợi nói: "Có thể dùng vật để đổi hay không?"
Lão đầu kia đánh giá hắn một cái, híp mắt nói: "Quý nhân muốn dùng thứ gì để đổi?"
Hoàn Huyên tháo một khối ngọc bội Dương Chi hình rồng ở bên hông xuống, đặt trước mặt lão.
Lão nhân nhìn thoáng qua một cái, vẫn lắc đầu.
Hoàn Huyên tháo bội đao từ bên hông xuống.
Thị vệ lắp bắp kinh hãi, cây đao này đã theo Tề Vương từ lần đầu tiên lên chiến trường, uống qua không biết bao nhiêu máu địch, không nói đến giá trị, chỉ riêng ý nghĩa đối với hắn đã không tầm thường rồi.
Hắn thế mà lại tùy tiện lấy ra đổi một khối ngọc bội nát!
Hoàn Huyên lại cũng không động mày chút nào: "Như thế đủ rồi chứ?"
Lão đầu rút đao ra khỏi vỏ, ánh đao sáng lạnh như tuyết, đến mức cửa hàng tối tăm cũng tức khắc sáng vài phần.
Lúc này lão đầu mới gật đầu: "Thật là một thanh đao tốt. Đao này đủ rồi, quý nhân lấy ngọc bội về đi."
Hoàn Huyên còn chưa nói gì, thị vệ lập tức cầm lấy khối ngọc bội hình rồng kia.
Tìm được món quà thích hợp, Hoàn Huyên cảm thấy vừa lòng thỏa ý, mấy ngày tiếp theo không tiếp tục trì hoãn, một đường theo đường chính chạy về Trường An, lộ trình tám trăm dặm chỉ dùng mấy ngày đã đi hết.
Lúc về tới Trường An là đang rằm tháng bảy, Hoàn Huyên vào kinh trước thời hạn tất nhiên phải vào cung bẩm báo, trái lại hắn đến trạm dịch Trường Nhạc ngoài thành, cử người truyền tin cho Hoàng đế trước. Còn vào cung yết kiến, không tránh khỏi phải trì hoãn nửa ngày đến một ngày, hắn lại có tư tâm, muốn trước khi tiến cung đến Sơn Trì Viện nhìn Lộc Tùy Tùy một cái.
Hắn đã định chủ ý phải cho thôn nữ kia một kinh hỉ, đặc biệt không cử thị vệ đến thông truyền trước, vòng đến phía Tây của thành, vào thành từ Duyên Bình môn, đi thẳng đến Thường An phường.
Cho đến khi bọn người Hoàn Huyên tới cửa Sơn Trì Viện, Cao Mại mới nhận được tin tức, lập tức sợ tới mức toát mồ hôi lạnh đầy người —— lúc này đến mời Đại công chúa tới cứu mạng đã không còn kịp rồi.
Hắn chỉ có thể căng hết da đầu, dắt đám nô bộc nghênh đón trước cửa, hành lễ nói: "Bái kiến điện hạ, chúc mừng điện hạ chiến thắng trở về."
Hoàn Huyên xuống ngựa, nắm chặt ngọc bội khắc cặp hươu trong tay, nhìn lướt qua đám người, không thấy Lộc Tùy Tùy cùng tỳ nữ như hình với bóng với nàng, bèn hỏi: "Lộc Tùy Tùy đâu?"
Mọi người đều cúi đầu cực thấp, sắc mặt Cao Mại trắng bệch, sau một lúc lâu vẫn không nói được một chữ.
Hoàn Huyên thấy sắc mặt hắn không đúng, bỗng nhớ tới hôm nay là ngày rằm tháng bảy, các chùa miếu lớn đều có lễ Vu Lan, có lẽ Lộc Tùy Tùy đã chạy ra ngoài chơi rồi. Hắn có chút không vui, nhưng cũng hiểu chuyện hắn đột ngột hồi kinh nàng cũng không biết, không thể trách nàng được.
"Có phải ra ngoài chơi rồi không?" Hoàn Huyên nói.
Vẻ mặt Cao Mại đau khổ, quỳ xuống "Bụp" một cái: "Thỉnh điện hạ trách phạt, lão nô không chăm sóc tốt cho Lộc cô nương, nàng ấy... Nàng ấy đã không còn nữa..."
Hoàn Huyên sững sờ: "Có ý gì? Nàng đi đâu rồi?"
Cao Mại nằm phục dưới đất khóc lóc thảm thiết. Hoàn Huyên không để ý tới hắn, xoay người lên ngựa, kẹp bụng ngựa thật mạnh, lập tức vội vàng chạy đến Đường Lê viện.
Tới trước đường mòn trong rừng phong nhìn ra, chỉ thấy cửa gỗ của Đường Lê viện đang khép hờ, có thể thấy khói trắng từ từ bốc lên trong đình mơ hồ.
Hắn chỉ cảm thấy trái tim ở trong lồng ngực đập điên cuồng, băng qua đường mòn chưa đến hai ba bước, đẩy cửa viện ra, chỉ thấy trong đình đốt một đống lửa, Cao ma ma cùng bọn tỳ nữ Đường Lê viện đang vây quanh đống lửa, đang đốt tiền giấy, nhìn thấy hắn liền ngẩng đầu kinh ngạc, ai ai cũng mí mắt sưng đỏ, trên mặt chảy hai hàng nước mắt.
Hoàn Huyên không tự chủ lui về phía sau một bước, buông thõng tay, ngọc bội cặp hươu rơi xuống, đập lên phiến đá xanh, một thanh âm lanh lảnh vang lên, bảo ngọc giá trị vạn kim nứt thành hai nửa.
Hoàn Huyên lại không thèm liếc mắt một cái, chỉ là nhìn chằm chằm vào Cao ma ma khóc đỏ hai mắt: "Lộc Tùy Tùy đang ở đâu?"
Không đợi Cao ma ma đáp lại, hắn đã bước nhanh xuyên qua đình viện đi lên bậc thang, đẩy cửa phòng "Cạch" một tiếng: "Lộc Tùy Tùy, ra đây cho ta!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top