🏮• Sinh Đăng
🧸 Echo
*
Từ sau khi trở về, Cáp Li phu nhân đóng cửa không nhận thư của bất kì ai nữa, cũng chẳng muốn tiếp khách nào tới phủ. Ở trong khuôn viên nhỏ trồng hoa lại nuôi vài con thỏ nhỏ nhảy tới nhảy lui trông vui mắt, mặc kệ hắn có đón thêm thiếp thất nào về nữa hay không.
Dường như trời đổ tuyết lạnh cũng khiến lòng người ảm đạm đi nhiều..
Xế chiều đông thu, Mạn Anh cảm thấy ở trong phòng buồn chán, bước ra sân tự gọi Nghệ Đình dìu tay em, ngừng lại ở vườn hoa chẳng mấy bông nở trọn vẹn. Phủ Tướng quân nhiều hồ, đến ngay cả mỗi biệt viện cũng là kiến trúc theo dòng nước. Bên hồ sau tịch dương rất mát mẻ, em ghé vào đứng vịn lan can trong đình, trời vẫn còn lạnh nhưng đã không còn là khắc vào thấu xương thấu thịt. Có lẽ là sắp chuyển mùa sang xuân mới thế.
Gió lạnh cùng vài giọt nước rơi xuống khỏi ngói đỏ, Mạn Anh đột nhiên nghĩ đến nhiều năm trước, Văn Cảnh Huyền dẫn em ra ngoài trộm thả đèn. Thân hình bé nhỏ túm lấy vạt áo hắn không dám rời, bước nhỏ theo ngồi ngoan ở bên dòng nước. Hắn giẫm lên bờ đất lở nước để em nắm lấy người mình rồi chồm tới thả được chiếc đèn hoa sen lớn bằng lòng bàn tay xuống.
Khi đó em còn nhỏ lắm, tay nắm vào đai lưng hắn, Văn Cảnh Huyền không để ý vừa bước tới liền nghe thấy một tiếng 'răng rắc', em đành trơ mắt nhìn hắn cùng cành cây rơi vào trong dòng nước, trong lòng đầy hỗn loạn mà tay vẫn đang nắm đai lưng của hắn không buông.
Lúc đó dòng nước không xiết, hắn nhìn cảnh tượng gương mặt mếu máo trước mắt thở dài bất lực cười. Dịu nhẹ xoa đầu em bảo chẳng sao cả, chiếc đèn trong tay hắn cũng vì thế hôm đó không thả được, vậy là em liền đuổi theo chiếc đèn của mình vớt lên. Mạn Anh nói với hắn cùng nhau thả thì điều ước của cả hai sẽ đều được hoa đăng gửi đi.
Lần đó, em ước điều Văn Cảnh Huyền mong cầu sẽ trở thành sự thật.
Người thiếu niên lang ôn nhu quay lại trong ánh mắt long lanh của đom đóm lập lòe, cứ thế thắp sáng cả vùng trời nhỏ trong em.
.
Suốt mười năm nhẹ như một cái phủi tay cũng nặng như gông cùm khóa chân, Cáp Li Mạn Anh lựa chọn bước trên con đường làm chân em đau rát, quang minh chính đại bước đến vị trí bên cạnh ánh trăng sáng trong lòng toang muốn trở thành ngôi sao rực rỡ đẹp đẽ nhất trong cuộc đời người. Mười năm ấy, mười năm em giấu nước mắt, mười năm em nỗ lực chứng minh mình chẳng thua kém ai, chiến thắng chính em ngày thơ ngây ấy.
Năm đó, em vừa mười ba đã phải lòng tiểu tướng quân tài sắc hơn người, ưu tú được kỳ vọng. Mạn Anh nương theo âm mưu đấu đá sắp xếp bước đến bên cạnh Văn Cảnh Huyền, cười thầm nghĩ mình chọn đúng người rồi, tham lam mưu cầu hạnh phúc, ngây thơ hướng đôi mắt đợi một đời âu yếm thương yêu. Em như một đứa trẻ đứng giữa vòng xoáy tranh giành quyền lực của những kẻ mạnh mà chẳng tài nào bảo vệ tốt chính mình.
Mạn Anh nhớ rõ lắm,
Cái đêm mà em ngồi ở ngoài đình, đoá sen trong hồ trôi theo mặt nước lẳng lặng. Cái người mà em để trong lòng vừa được ban hôn đã đến xin em đừng chấp nhận, vì hắn thoái hôn chừa một con đường. Văn Cảnh Huyền ở sau lưng em cố gắng thuyết phục bằng tất cả lời lẽ hắn có, thì ra, hắn không thích em..
Từ trước đến giờ đều là em tự mình huyễn hoặc mơ mộng,
Bầu trời trên kia tối đen như mực, mắt em có chút rát, trong lòng bỗng chốc vô cùng khó chịu đau nhói. Từ trước tới nay đều là em tự an ủi mình, rằng là hắn cũng có chút quan tâm em. Những điều ấm áp mà đôi lúc Văn Cảnh Huyền trao em chính là tất cả lí do để em tiếp tục tình cảm này. Nhưng.. thật ra hắn đối với em chẳng phải là thích thì tới mà không thích thì đi hay sao? Lúc hắn gặp em sẽ vô cùng dịu dàng, lúc không thấy nữa thì ngay cả một lần cũng không thèm để tìm tới em nữa.
Em biết rất rõ, thích một người không phải là như thế này.
Văn Cảnh Huyền không thích em.
Em biết.
Trong mắt hắn, em là người không thích hợp nhất để trở thành phu nhân của hắn. Em không muốn ghét bỏ Văn Cảnh Huyền, vì hắn là người rất tốt. Nếu như em không thích hắn, cả hai sẽ trở thành đôi bằng hữu tốt, nhưng biết sao giờ, em lại thích mất rồi.. đưa tay áo lên lau, cả khuôn mặt đều là nước mắt.
Tên ngốc đó chẳng hề biết mấy lời tưởng chừng nhỏ nhoi kia của hắn khiến em đau lòng đến mức nào, tiểu tướng quân cứ mãi ở đó nói như chờ đợi lời chấp thuận mới yên tâm rời đi. Mạn Anh hít một hơi đầy lồng ngực thở ra, từng con đom đóm cứ chập chờn hiện rồi mất. Cứ một lần lại một lần khiến giọt nước mắt lấp lánh cùng với nó trong đêm, em mặc kệ nhắm mắt lại bình ổn cảm xúc của mình.
" Ta sẽ không lấy em được, Anh Anh.. "
Ý trong lời nói, không giải cũng hiểu.
Mặt trăng kia trước mắt rất sáng cũng rất lạnh, trên bầu trời treo một đĩa ngọc lớn, dưới ánh sáng bạc, chỉ có em một mình ngồi bên hồ nước sâu, mái tóc đen và vạt áo phiêu phiêu trong gió lạc . Giọng có chút run run kiềm chế, nhưng cũng chẳng giấu diếm được bao nhiêu cảm xúc đang vụn vỡ. " Em biết. Người về đi, em sẽ thoái hôn thôi "
Văn Cảnh Huyền dù có thế nào cũng tự mình cảm thấy tội lỗi với người trước mặt, chẳng có người nào lại đi cầu xin hôn phu thoái hôn mình, như sỉ nhục họ, như chê bai họ vậy. Thế mà Cáp Li Mạn Anh đồng ý, còn không trách cứ hắn.
" Cho em chút thời gian, em ngắm đom đóm xong rồi, còn phải nghĩ lý do thoái hôn nữa "
" ... "
" Người về đi "
Hôm đó, hoa đăng ở cạnh em cùng nhau trải qua một đêm mà chẳng đem theo điều ước nào gửi đi. Mạn Anh chỉ chuẩn bị một cái vậy mà đến ước hắn sẽ đổi ý cũng không dám ước..
.
Thế sự khôn lường,
Cáp Li gia vẫn gả người đến phủ Tướng quân, sắc đỏ kinh diễm lại không khiến đôi mắt của cả hai dâng lên chút rực rỡ nào. Hắn ngày hôm đó liều mạng uống đến say, em một mình trong phòng đau lòng đến khóc nấc, muốn nói với hắn em không cố ý, em đã rất cố gắng rồi.
Hỉ phòng hôm đó lạnh lẽo đau đớn vô cùng, tiếng bước chân của hắn càng lúc càng gần, trái tim em cũng đập càng lúc càng nhanh. Tựa như có một loại áp lực vô hình, cách khăn voan cũng khiến Mạn Anh bồn chồn không yên, run rẩy vài lần. Tiếp theo sau khi khăn voan được gỡ xuống, em nhìn thấy đôi mắt hắn nhuốm đầy đau thương, có cả nỗi uất ức không rõ.
" Kẻ lừa gạt ! "
Tiếng nói lạnh lùng đâm thẳng vào trái tim nhỏ, thanh âm đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu khiến em sợ hãi.
Nghe như là tiếng hắn khóc..
Còn không đợi em nhìn kỹ bộ dạng của hắn, môi đã bị khoá lại. Sau đó là một đêm điên loan đảo phượng, điên đảo gối chăn. Thế mà nói ra ai tin được, trải qua một đêm ân ái triền miên như vậy hôm sau khi tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người. Nhắc tới lần đó, trong đầu nghĩ đến chính là nhiệt độ cơ thể nóng cháy, mồ hôi nhỏ giọt trên ngực và sự chinh phạt mạnh mẽ. Những cảm xúc mơ hồ này, dù thế nào cũng không thể khắc họa ra một dáng vẻ hoàn chỉnh, mơ hồ rồi lại mãnh liệt gắn chặt vào sinh mệnh của em.
10 năm dài như vậy, hắn chạm qua em cũng chỉ có một lần duy nhất.
Sự quan tâm của Văn Cảnh Huyền đối với em mà nói, giống như trong cơm có sỏi cát, trong cá có xương gai, thường xuyên lơ đãng làm em không đau không ngứa nhưng khó có thể quên được thương tổn.
10 năm dài như vậy, em cũng chẳng thể gọi hắn hai chữ 'tướng công'
*
Chỉ là sau một giấc mộng hoan,
Chàng thiếu niên năm nào đã khác. Vai rộng thân cao, đôi mắt sắc bén, cả lời nói cũng trở nên vô tình lạnh lẽo. Người tướng quân tay nắm trọng quân, ưu tú đáng kỳ vọng cũng khiến ai nấy e sợ trọng vọng. Sương gió nơi biên ải mài giũa hắn càng rắn rỏi, đường nét trên khuôn mặt càng thêm góc cạnh rõ ràng. Văn Cảnh Huyền năm xưa người người mang lòng ái mộ, nay lại biến thành kẻ nổi tiếng lăng nhăng, phủ đệ trước sau nếu không có Cáp Li Mạn Anh chăm nom đã sớm loạn thất bát tao cả lên rồi.
Đêm thả đèn năm nay lại giống như những năm trước, người trong cung truyền chỉ dụ Tướng quân cùng Phu nhân dự yến không thể từ chối, Mạn Anh để Nghệ Đình hầu hạ nhưng từ chối số trang sức nó muốn đeo lên, lựa chọn việc ăn vận bình thường, bên ngoài choàng thêm lớp lông cáo đỏ nổi bật giữa trời tuyết. Lúc ra đến nơi đã thấy Văn Cảnh Huyền ở bên ngoài đứng chờ, trên vai cũng khoác chiếc lông gấu mà em cho người đặt may lần đó. Vạt áo tung bay dưới ánh trăng đêm, đai ngọc bên hông vang lên mấy tiếng 'đinh đang' trong gió. Hắn buộc tóc đuôi ngựa cao, đỉnh đầu buộc ngọc quan, quả thực giống một nam tử thanh phong lãnh nguyệt, làm cho người ta liếc một cái liền không thể rời mắt.
Bao năm như thế dù ngoại hình có đổi thay vẫn chẳng khiến khí thế bức người đó giảm bớt tí nào. Chẳng muốn đoán ý nghĩ của người nọ nữa, em đưa mắt đi thở dài lấy một hơi như chuẩn bị tinh thần cùng người này ở chung một chỗ trong thời gian sắp tới. Văn Cảnh Huyền đưa tay nhưng em tự mình bước lên từ chối hắn..
" Nhanh thôi, sẽ muộn yến của Hoàng hậu ". Em nhắc nhở, nở nụ cười cứng ngắc đáp.
.
Hai tay Văn Cảnh Huyền buông thõng hai bên, bước từng bước cực kì chậm rãi. Em bước theo nhịp bước của hắn, trên lối đi dài đằng đẵng này mà chầm chậm tiến về phía trước. Cung nhân bên đường đều nép vào một bên hành lễ rồi nhanh chóng bước đi. Có mỗi hai người đi ở giữa, chỉ cần nhìn một bên mặt thì cũng có thể thấy được sự nhạt nhẽo lạnh lùng của vị tướng quân kia.
Yến tiệc trong cung chưa bao giờ khiến người ta phải thôi trầm trồ, Hoàng hậu lại càng thế, nàng muốn thị uy thể hiện với các gia tộc khác về quyền lực của bản thân. Những chuyện cung đấu triều đình này, Cáp Li Mạn Anh đã từ sớm rút ra, không muốn dính dáng tranh luận, em cũng chẳng làm quen nhiều quý tộc nên khi đến chỉ ở bên cạnh hắn.
Hiện giờ trong triều, những chức vị cao đều thuộc về thế gia. Tuy sau khi đương kim thánh thượng đăng cơ đã mạnh mẽ nâng đỡ bình dân, nhưng thế lực của thế gia đã ăn sâu bén rễ, cả triều trọng thần từ đầu đến đuôi đa số đều là người của thế gia, xuất thân bình dân lại ít ỏi không được mấy người. So với em nãy giờ không lên tiếng làm thân, ai ai cũng đều thấp hơn vài bậc, đáng nhẽ đều phải là người ta đến dựa vào chút tiếng thơm này của em mới phải.
Thế nhưng bên cạnh là vị Tướng quân lạnh lùng, ai ai cũng không dám bước đến. Nhìn đến bộ dáng chán chường này chắc chắn đều lộ rõ ra ngoài, các quan văn quan võ đến nói chuyện một hồi cũng nhìn mặt em đoán ý nhanh chóng lựa lời rời đi. Một hai người thì không nói nhưng từ chập tối đến tận lúc trăng lên thì đương nhiên không thể phớt lờ nữa. Văn Cảnh Huyền xoay người mi tâm hơi nhăn cau có.
" Thấy mệt thì đi nghỉ trước đi ". Hắn nói, mà Mạn Anh cũng xem như đuổi khéo rời đi.
Em rời đi khỏi nơi ồn ào chọn bừa góc hồ yên tĩnh ở bên hiên ngói ngồi xuống, chỗ này khi nhỏ ra vào rất nhiều lần. Dù sao, em cũng được một tay Hoàng phi dạy ra lễ nghi của người làm chính thê phải như thế nào. Vậy mà bây giờ trông quang cảnh đã có chút khác đi nhiều, cảm thấy không còn yên bình ấm áp nữa, hình như lạnh lẽo bạc nhạt rồi.
Từ bên đây nhìn về hồ sen, mặc dù không phải cái hồ năm đó nhưng cũng khiến em mang mác buồn đi một chút. Gió lạnh cứ hết đợt này đến đợt khác phẩy phớt qua đôi má đào hồng dần đỏ ửng khiến Mạn Anh ý định xoay người vào, vậy mà trong chốc lát dừng lại vì thân ảnh quen thuộc.
" Đại nhân, đã lâu không gặp ". Em cười nhẹ, giọng cất lên vừa đủ sự niềm nở nhưng không to ra quá thân thiết.
Thân ảnh có chút dừng lại, rồi lùi thêm một bước mới từ từ dịu nhẹ đáp lời." Tướng quân phu nhân.. lâu ngày gặp lại, tình cờ quá "
Đó, người quan văn tài giỏi trẻ tuổi nhất trong lịch sử dựng nước của triều đại nhà Lý - Thiều Trân Hách.
Một thân tử y đậm sắc, tóc dài búi cao hơi xõa hai bên tóc mai, bị gió thổi tung bay. Gương mặt Thiều Trân Hách rất đẹp, mi phi nhập mai, đôi mắt hẹp dài, hiện giờ lại nhếch lên vài phần tùy ý. Đôi môi mỏng dưới sống mũi cao, một cỗ nam tử phong thái nghiêm chỉnh, dù là mùa đông này cũng không che giấu được khí chất ung dung từ cốt cách. Người ở đó không tiến lại cũng chẳng rời đi, trông vẻ như muốn cùng em bồi chuyện.
" Đại nhân không ở lại cùng các quan thần bàn thêm chút chuyện sao ? "
" Ngày nào cũng nói rồi, chút chuyện này mà cũng đem vào lúc dự yến để nói thì đến ta cũng không chịu nổi đâu "
" Trốn ra đây sao, ở đây vẫn dễ tìm ra mà ". Em nhàn nhạt cười đùa như cách giao tiếp khôn khéo với những quý tộc khác.
Thiều Trân Hách thật sự nhìn xung quanh một lượt, sau đó nhích thêm hai bước vào đến gần bậc thang rồi dừng lại.
" Đừng cười như vậy, ta sẽ cảm thấy đau lòng "
"... "
" Nhiều năm qua, người biết đấy, năm tháng đó ta thật sự là muốn chứ không phải vì liên hôn gia tộc.. "
Trong nháy mắt Mạn Anh lướt mắt qua, dù giọng nói có dịu dàng thâm ý đến đâu y cũng chẳng dám vượt quá bổn phận, bản thân đứng cách hiên ngói vừa đủ, giống như sợ khiến người ngoài hiểu lầm em, chỉ ở đó quay người ngắm hồ nước cùng với lam nhân phía sau.
Tuyết rơi ngày mỗi nhiều, ở bên vai tóc y đều đã có một lớp mỏng sương lạnh, Thiều Trân Hách rũ mắt, giọng nói lại khàn khàn.
" Năm đó ta hỏi cưới thất bại đã từng hỏi người, có phải quan bái nhất phẩm, vạn khoảnh lương điền, mới có thể xứng đôi với Cáp Li tài tử phải không, người bảo không. Cuối cùng lại trở thành tướng quân phu nhân, quả thực, không cần quan bái nhất phẩm là ta.."
Mạn Anh cười, " Ừm, không cần."
Thiều Trân Hách ngơ ngác, y đứng cách mái hiên không xa cũng không quá gần, nghe được cũng nhìn thấy được nụ cười đó. Như cảm nhận được sự cô độc cũng nhìn ra được cái lạc lõng trong điệu cười kia, nó mang ý nguyện hạnh phúc vậy mà trông chốc lát cũng sẽ tìm ra được cái chua chát trong đó.
Tuyết vẫn tiếp tục rơi, em không lừa y, thứ Cáp Li Mạn Anh cần không phải là quan bái nhất phẩm, cũng không phải là vạn khoảnh lương điền hay đại tướng quân tiền đồ rộng mở.
Em chỉ muốn ý trung nhân của mình yên vị an ổn trong trái tim em, không có gì hơn, hiện tại Văn Cảnh Huyền không làm được.
" Cáp Li phu nhân, người có.. hạnh phúc không ? "
"... ! " Đây, là có ý gì ?
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem lời này là có ý gì. Đột nhiên nghe thấy một âm thanh xuyên qua không khí, Mạn Anh rất nhanh theo bản năng lách người né sang một bên, mũi tên xé gió găm thẳng vào cột gỗ bên cạnh. Em thở mạnh vài nhịp vì bị dọa, đã nhiều năm ở trong phủ tướng quân yên bình khiến tình hình hiện tại có chút bất ngờ.
Thiều Trân Hách cũng không còn giữ lễ nghĩa nữa xông vào túm lấy cổ tay em kéo chạy đi, ở phía trước nhốn nháo ồn ào chẳng kém cạnh gì. Tiếng đao kiếm va chạm nhau, không biết tình hình chiến đấu như thế nào chỉ ngửi thấy mùi máu tanh nồng thoang ở cánh mũi, bỗng lòng em lạnh đi.
Văn Cảnh Huyền !?
Lúc em ngẩng đầu lên lại, ở nơi đại yến đã có một đống người ngã trên mặt đất, quý tộc thì la hét bỏ chạy tán loạn. Mạn Anh trong đám hỗn loạn cố gắng tìm kiếm bóng hình hắn, may mắn thấy hắn đang bảo vệ trước mặt Hoàng hậu, mở đường cho mọi người bỏ chạy.
Sau khi Hoàng hậu khuất dáng thoát được khỏi đại yến, cùng lúc cấm vệ quân cũng ùa vào bao vây tất cả thích khách, một số thì bị truy đuổi ra bên hồ nước. Mà đường tới đó là con đường em và Thiều Trân Hách đang đứng chặn lại, vô tình trở thành vật cản của bọn chúng.
Thích khách cùng đường chỉ có thể lao đến vung đao lớn, Thiều Trân Hách kéo em lùi về sau né được một đòn, đến lần tiếp theo lại quá nhanh để phản ứng, y liền vòng cả tay ôm em ngã xuống đất.
Trời đất lộn vòng, mùi thanh trúc nhạt đã bị hoàn toàn thay thế bằng mùi máu tanh nồng. Em run lên phát hoảng, bởi vì trước mắt em không phải Đại nhân Thiều trúng một đòn mà Văn Cảnh Huyền đưa tay cản bị chém phải một nhát. Máu ròng ròng chảy xuống như nói cho em biết vết thương chẳng hề nông mà có khi đã khoét mất một mảng da thịt.
" Tướng quân ! "
Mạn Anh đẩy người ôm mình ra, rất nhanh chạy đến đỡ bên cánh tay hắn như thể em mới là người bị thương. Đôi mắt đỏ ngầu muốn khóc cứ nhìn chằm chằm vào vết thương lớn, cuối cùng bên trong ngực lôi ra bình thuốc bột không ngần ngại đổ xuống rồi tự mình xé một bên vạt áo quấn lại. Tất cả quá trình không ai kịp ngăn cản hay xen vào, đều đã được em xử lý gọn gàng.
Hắn nhìn cái đầu nhỏ vẫn cắm cúi hí hoáy vết thương trên tay mình, rồi liếc mắt ra sau mình người vừa đứng dậy. Nheo nheo mắt rồi cau mày, cổ họng khô khốc buông lời.
" Bảo đi nghỉ ngơi, sao lại ở cùng với người khác bồi chuyện ? "
Chỉ là chẳng ai đáp lại hắn, Văn Cảnh Huyền dời lại tầm mắt, đôi tay động đậy một chút kéo lại sự chú ý. Em tưởng mình mạnh tay liền ngước mắt lên thăm dò biểu cảm của hắn, quả thực không hề nghe thấy câu hỏi trước đó.
" Có bị thương không ? ". Hắn hỏi.
" Không.. biết nữa "
Hắn liếc nhìn xuống, từ chỗ vải bị xé ban nãy đã nhìn thấy vệt máu đỏ chảy xuống. Nhìn là biết vì cú té ban nãy, hắn đột nhiên cau có nhìn Thiều Trân Hách. Sau đó bàn tay nhanh chóng rút sợi dây áo choàng lông ra, nhưng mà bên cánh tay đang bị thương kia chỉ cần cử động sẽ liền ra máu, mỗi lần như vậy Mạn Anh sẽ đều giật mình muốn đến đỡ lại không dám mà lui về.
" Đến đây lấy choàng lên, em là người đã có phu quân rồi "
Phải mất đến vài giây sau tướng quân phu nhân mới hiểu được mấy lời kia của hắn, việc quần áo rách một mảng lộ chân như vậy nếu để nhiều người nhìn thấy đúng là thật mất hết mặt mũi.
" À, đa tạ tướng quân ". Nói là choàng chứ áo của hắn so với em to hơn một chút, bình thường chiếc áo lông cáo của mình đã muốn chạm đất chứ đừng nói đến chiếc em đặt may riêng cho vị tướng quân vai rộng thân cao này. Không đoán cũng tự biết chính là lếch dưới đất mà đi, nhưng mà sau một hồi bước chân của em so với đoàn người chậm lại hẳn.
Văn Cảnh Huyền cũng nhanh chóng nhận ra điều này, hắn cúi người xuống rồi giọng ra lệnh. " Leo lên "
" Ta ... "
"Ở đây ngoài ta ra còn ai có thể cõng được sao ? "
" Không có.. "
" Vậy thì leo lên, thích khách vẫn chưa bắt được hết. Cũng không biết trên đường sẽ có chuyện gì, đi theo đoàn người vẫn an toàn hơn, đừng trễ nải người khác "
Được rồi, thừa nhận, em chịu thua, dựa vào tấm lưng trước mắt. Lúc hắn đứng dậy Mạn Anh mới cảm nhận được rõ ràng hơn từ lâu thiếu niên năm nào còn thanh mảnh đã cứng cáp vững chãi đến nhường này. Hắn không có mùi trúc thanh như Thiều Trân Hách, cũng không có mùi trà thơm giống nội tổ phụ hay phụ thân. Chỉ có một mùi mát lạnh đem lại cảm giác giống như gió đầu mùa thu vậy, rất thoải mái cũng rất xa cách..
Nhưng, gió thổi tuyết rơi, chúng ta cứ tiếp tục đi là có thể đi đến bạc đầu rồi.
Đúng không ?
___________
Vote cho toy nữa ná ✨🌻
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top