Ảnh (08) : Màu sắc tinh khiết nhất


* * *

Ngoại trừ phòng màu xanh lá của Chu Hạo Văn cùng Thạch Chấn Đông ra thì những phòng còn lại đều hoàn thành việc tồn trữ ba bình quả mọng trước giờ cơm trưa.

"Chúng tôi chỉ còn khoảng một bình nữa là xong rồi, trước hai giờ chiều hôm nay hẳn là có thể hoàn thành nhiệm vụ." Thạch Chấn Đông ngước nhìn đồng hồ treo trên tường, hoa văn bên trên vẫn là màu xanh lơ.

Tân Bội Bội nhìn bạn trai của mình, lại nhìn sang Chu Hạo Văn ngồi ở phía bên kia, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tần Tứ lên tiếng "Tổ màu xanh lá chỉ có hai người, không kịp hoàn thành nhiệm vụ cũng là chuyện bình thường, sau giờ cơm trưa là thời gian tự do, nếu ai cảm thấy mệt mỏi chịu hết nổi thì cứ về phòng mình nghỉ ngơi, còn nếu thấy hứng thú liền ở lại nơi này cùng nhau thảo luận."

Thạch Chấn Đông hiểu lời này của Tần Tứ là vì muốn dành thêm thời gian cho tổ xanh lá bọn họ làm việc, liền cười nói "Vậy dùng xong cơm trưa chúng tôi tiếp tục công tác, mọi người hai giờ tập trung ở đây."

Mọi người đều gật đầu, cơm trưa không ai ăn nhiều, cũng không ai có lòng đâu mà đi nghỉ trưa, thế nên sau khi ăn xong Thạch Chấn Đông cùng Chu Hạo Văn trở lại phòng làm việc, những người còn lại đều vây quanh bàn ăn họp thảo luận.

"Trước hết nói về manh mối mà chúng ta hiện đang nắm giữ," vẫn là Tần Tứ lên tiếng "Đầu tiên, là điều kiện tử vong. Ngày hôm qua Hạ Vũ không rửa tay đã xộc vào phòng màu sắc khác, đây là hành vi làm ô nhiễm màu sắc rất rõ ràng, cho nên cuối cùng bị tước đoạt màu sắc mà chấm dứt sinh mệnh."

"Người tử vong thứ hai là Trương Thiên Vĩ, cho đến giờ chúng ta vẫn chưa thể xác định cậu ta có ô nhiễm màu sắc hay không, nhưng hiển nhiên đi sang các phòng màu khác cũng là một trong các điều kiện gây tử vong. Cái chết của Trương Thiên Vĩ hiện vẫn còn nhiều điểm đáng ngờ, chúng ta liền thảo luận về vấn đề này trước đi." Ánh mắt của Tần Tứ đảo quanh những người đang có mặt.

Mễ Vi là người đầu tiêng lên tiếng "Tôi thấy việc đầu tiên chúng ta cần xác định là Thiên Vĩ học trưởng rốt cuộc chết vào lúc nào, trước lúc bị mang ra khỏi phòng mình anh ấy còn sống hay đã chết, và cả một màn mà chúng ta chứng kiến lúc ban sáng... Khi ấy học trưởng rốt cuộc đã... chết hay chưa?"

Tân Bội Bội là người đầu tiên bị lời của Mễ Vi dọa sợ run "Cả người đều ngâm mình trong cái bình đó đương nhiên là chết rồi!"

Mễ Vi lại nói "Bởi vì thế giới trong tranh này rất khó mà tưởng tượng, cho nên tôi mới mạnh dạn đưa ra giả thuyết như vầy —— sau khi Hạ Vũ chết đi liền mất hết mọi màu sắc, như vậy sáng hôm nay chúng ta nhìn thấy học trưởng... bị dùng cách thức kia ngâm mình trong lọ, có phải là để... ép màu ra không? Như vậy, màu sắc của Hạ Vũ là mất đi bằng cách nào? Có phải cũng bằng cách thức kia không?"

"Nếu thật như vậy thì cả căn phòng phải có dấu vết chứ," Tân Bội Bội vẫn còn rùng mình "Màu đỏ mà chúng ta nhìn thấy buổi sáng... tràn đầy khắp cả phòng mà."

"Nếu như Hạ học trưởng cũng bị giết chết bằng phương pháp kia, vậy tại sao tối qua hung thủ không dùng cùng cách thức đó giết Trương học trưởng?" Diệp Ninh Thần Nhất đưa ra nghi ngờ của mình.

"Biện pháp duy nhất nghiệm chứng suy luận của cô," Kha Tầm nhìn ánh mắt hẹp dài của Mễ Vi "Chính là trở lại xem xét hiện trường, nhìn xem tình trạng của Trương Thiên Vĩ lúc này thế nào, cuối cùng có phải cũng rơi vào tình trạng như Hạ Vũ hay không."

Lời này nói ra làm cho mọi người bất giác đều rùng mình, mấy cô gái thậm chí có phần hối hận vì lời thảo luận mới nãy của mình —— chung quy đi nghiệm chứng sự thật lúc nào cũng tàn khốc hơn ngồi nói suông.

"Tiểu Kha nói không sai, ngoại trừ cần phải nghiệm chứng hoài nghi của mọi người mới đưa ra, về thi thể của Trương Thiên Vĩ... tôi nghĩ vẫn là nên kiểm tra lại một lần cho thỏa đáng." Tần Tứ nhìn đồng hồ treo tường, lúc này mới một giờ "Vẫn còn thời gian, ai đi?"

Tân Bội Bội cất cao giọng reo lên "Chắc chắn không phải tôi rồi! Hiện tại cứ hễ tôi nhắm mắt lại là trước mắt lại hiện ra cái bình khổng lồ không ngừng trào ra máu tươi kia..." Nói xong liền níu lấy Diệp Ninh Thần Nhất ngồi bên cạnh "Tốt nhất em cũng đừng đi, đáng sợ lắm."

Mễ Vi đứng dậy "Vậy để tôi đi cùng mọi người, nhiều người cùng nhau quan sát sẽ hiệu suất hơn."

"Đông Tử, mày ở lại đây cùng mấy cô ấy đi," Lời của Kha Tầm còn chưa dứt, liền nhận được ánh mắt đầy cảm kích từ phía thằng bạn thân bắn sang "Tuy bây giờ đang là ban ngày, nhưng tốt nhất mọi người đừng ở một mình, nhất là trong đại sảnh, tuyệt đối không được một mình ở lại chỗ này."

Vệ Đông gật đầu hiểu được, mắt nhìn Quách Lệ Hà đang ngồi ngủ gà gật trên ghế, liền tự động tính bà chị hai này vào nhóm những người ở lại.

***

Cuối cùng, Kha Tầm, Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ, cộng thêm Mễ Vi mà Miêu Tử Phái tổng cộng năm người một lần nữa đi lên lầu bốn, bởi vì kết cấu của tòa lâu đài này rất cổ quái, đoạn hành lang lộ thiên kia chỉ nằm ở trên lầu bốn.

Miêu Tử Phái lần đầu tiên đi lên đây, phát hiện cả lầu ba cùng lầu bốn kết cấu đều giống hệt nhau, cảm thấy có hơi ngạc nhiên. Hơn nữa mấy căn phòng nơi đây cũng giống hệt như lầu hai, cánh cửa màu đỏ căn phòng nằm ở giữa cũng biến thành nhạt nhẽo không màu.

Bên hông đại sảnh lầu bốn có một cánh cửa gỗ, đẩy cửa ra sẽ thấy được hành lang lộ thiên đi sang bên kia.

"Coi chừng dưới chân!" Nghe Mễ Vi nhắc nhở, mọi người ai nấy đều bước đi thật cẩn thận, quả nhiên thấy được ở mặt đất gần cuối hành lang có một chút dấu vết khả nghi màu đỏ.

Bọn họ đều né người đi qua, cố gắng không chạm vào mấy vết đỏ kia.

Dấu vết màu đỏ càng thêm rõ ràng hiện ra trên nền gạch trắng của đại sảnh.

"Những vết máu... Không, những vết chất lỏng màu đỏ kia đã bị lau chùi dọn dẹp." Tần Tứ tỏ vẻ khó hiểu "Nhưng mà lau chùi cũng không sạch sẽ."

"Không giống như là dùng chổi hoặc là cây lau nhà lau chùi đi," Mễ Vi đánh bạo xổm người ngồi xuống quan sát thật cẩn thận "Tại sao mấy vết màu đỏ này lại như bị cái gì đó lau quệt đi từng vệt từng vệt, rốt cuộc là dùng cái gì để dọn dẹp chúng nó?"

Mọi người không ai lên tiếng, nếu như mặc sức tưởng tượng, trong đầu sẽ lập tức hiện ra một hình ảnh cực kỳ đáng sợ : Mấy dấu vết này giống như bị... một cái lưỡi thật lớn liếm đi.

Nhưng ngay sau đó, mọi người không ai lại để mắt đến mấy dấu vết kỳ lạ này nữa, bởi vì cảnh tượng bên trong căn phòng mở toang cửa đỏ kia như một lần nữa dổi mới nhận thức của bọn họ.

Vẫn là cái bình pha lê khổng lồ kia, chất lỏng màu đỏ bên trong bình vẫn chầm chậm tràn ra, nhưng lượng chảy ít đi nhiều so với ban sáng.

Mà bên trong bình, đã không thể nhận ra cái thứ kia có phải là Trương Thiên Vĩ hay không —— đúng như trước đó Mễ Vi phát hiện, thi thể Trương Thiên Vĩ trở nên ngắn đi nhỏ đi, hơn nữa càng lúc càng ngắn dần.

"Đó... Đó là tiêu bản một đứa trẻ sao?" Kiệm lời như Miêu Tử Phái cũng ngập ngừng lên tiếng.

Đang ngâm trong chất lỏng màu đỏ vẫn là một cơ thể người, nhưng kích cỡ chỉ nhỏ như một đứa bé, cơ thể dựng thẳng, tay chân trôi nổi nằm giữa chất lỏng.

"Không phải đứa trẻ, là một người lớn nhưng bị thu nhỏ lại theo tỷ lệ gốc." Tần Tứ là bác sĩ, hết sức chuẩn xác đáp lại lời Miêu Tử Phái.

Mục Dịch Nhiên nhìn một lát liền thôi không xem nữa, xoay người hướng ánh mắt về phía mặt đồng hồ vẫn đỏ au như trước "Bởi vì bị liên tục ép ra màu sắc, cho nên Trương Thiên Vĩ cơ hồ tiêu hao gần hết."

Miêu Tử Phái không kềm được nôn khan vài tiếng "Trong cơ thể chúng ta có nhiều màu sắc đến như vậy sao?"

Câu nói này tựa như một lời báo trước, không ai muốn đáp lại.

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn Miêu Tử Phái "Trong thế giới này, ý đồ của tác giả là dùng màu sắc dể diễn tả mọi thứ, bao gồm cả sinh mệnh của cậu trong tranh."

Miêu Tử Phái cố gắng kềm nén buồn nôn, khóe mắt ngân ngấn nước mắt, lại nghe Kha Tầm đứng cạnh lên tiếng "Chúng ta thừa dịp này quan sát kỹ đại sảnh đi, biết đâu sẽ có thu hoạch."

Ánh mắt của Mễ Vi nhìn về phía đồng hồ đỏ đến mức ướt át trên tường "Mọi người nghĩ xem, chữ ký của họa sĩ có khi nào nằm trên đồng hồ không?"

Tần Tứ dẫn đầu phủ định ý tưởng này "Theo tình thế hiện tại mà nói, manh mối về đồng hồ quá mức rõ ràng, hơn nữa mỗi một đại sảnh trong lâu đài đều có treo đồng hồ, khả năng chữ ký nằm ở đồng hồ không cao lắm."

Theo Kha Tầm thì mọi thứ trong gian phòng này không khác gì so với lúc sáng nhìn thấy, ngoại trừ mấy bãi chất lỏng đỏ đã được "lau dọn".

Ánh mắt của Miêu Tử Phái nhìn về phía cửa sổ đại sảnh "Hoa văn trên song cửa sổ nơi này không giống với hoa văn tòa nhà bên kia của chúng ta, đây có tính là phát hiện không?"

Kha Tầm hỏi "Ý của cậu là, tòa nhà của chúng ta bên kia toàn bộ hoa văn trên song cửa sổ đều giống nhau?"

Những người khác không ai dám khẳng định trả lời vấn đề này, chỉ có Miêu Tử Phái quả quyết gật đầu "Kể cả phòng làm việc lẫn phòng ngủ của chúng ta, bao gồm đại sảnh tầng ba tầng bốn lúc nãy vừa đi qua, hoa văn song cửa sổ những nơi đó đều thuộc dạng hoa văn Morris, chính xác hơn mà nói là những mảnh cắt của cả bức họa tiết "loa kèn vàng", bởi vì hoa văn phân bố rải rác, nên mọi người mới xem nhẹ tính chất chỉnh thể của nó."

Kha Tầm nhìn anh chàng như đang lấp lánh sáng lên trước mặt mình, mỗi khi có ai đó lên tiếng phát biểu những ngôn luận chuyên nghiệp dẫn dắt ý nghĩ cho người khác, Kha Tầm đều cảm thấy người nọ giống như đang sáng lên.

"Vậy hoa văn trên song cửa sổ nơi này cũng là họa tiết Morris sao?" Mục Dịch Nhiên đúng lúc nêu lên câu hỏi.

Miêu Tử Phái cũng không thèm suy nghĩ đáp "Cũng là họa tiết Morris, nếu như tôi nhớ không lầm, đây là xuất phát từ bức "Cành lựu và vẹt trắng" của William Morris, những khung cửa sổ này cũng là tổ hợp các hình cắt của họa tiết —— nhưng bởi vì bản thân họa tiết Morris chính là những kết cấu tráng lệ được lặp lại để cường điệu vẻ đẹp theo lối cổ điển, mỗi một bộ phận nhỏ đều có thể trở thành một tác phẩm hoàn mỹ riêng biệt."

"Theo như lời cậu thì... hoa loa kèn vàng, cành lựu và vẹt trắng kia có ý nghĩa gì đặc biệt không?" Tần Tứ hiển nhiên không hiểu lắm về mấy thứ thuộc phạm trù nghệ thuật này.

"Chính là đại biểu cho các nét đẹp, chứ cũng không có ý nghĩa đặc thù." Miêu Tử Phái giống như cảm nhận được những ánh mắt tán thưởng cùng cổ vũ đến từ xung quanh, vì thế lại nói tiếp "Tôi chỉ cảm thấy có hơi kỳ lạ, trường phái dã thú cùng họa tiết Morris là hai phong cách hoàn toàn khác biệt nhau, họa tiết Morris càng nghiêng về lối vẽ chi tiết theo kiểu hoàng gia, cũng không biết tại sao tác giả bức tranh lại áp dụng họa tiết Morris vào bức vẽ này."

Mễ Vĩ suy ngẫm, cũng cảm thấy rất có lý "Trường phái dã thú là một loại phá tan cùng đảo điên, bọn họ không thèm bận tâm đến tỷ lệ cùng kết cấu, so ra thì đồ án Morris có vẻ quá mức nề nếp theo khuôn phép, quả thực chính là hai loại phong cách xung đột lẫn nhau."

Nhưng, loại mâu thuẫn cùng xung đột này lại chẳng ai có thể giải thích được, e là đến ngay cả họa sĩ cũng không thể.

"Việc này có lẽ có liên quan đến quá khứ cùng tâm lý không muốn ai biết đến của họa sĩ." Mục Dịch Nhiên lạnh nhạt nói —— đám "lão nhân" bọn họ hiểu được, mấy bức tranh trước đều ẩn chứa rất nhiều câu chuyện của họa sĩ.

Miêu Tử Phái lại ngước mắt nhìn lên đồng hồ đỏ treo tường "Tôi không biết màu đỏ mọi người nhìn đến lúc trước có khác gì màu đỏ hiện tại hay không?"

"Đều là màu đỏ rực, có gì khác nhau sao?" Kha Tầm hỏi.

Miêu Tử Phái có chút chần chừ, lại ngước lên nheo mắt quan sát mặt đồng hồ màu đỏ "Trong quang phổ mà mắt thường có thể thấy, màu đỏ là màu sắc nằm ở đầu cuối sóng dài, bước sóng ước chừng dao động trong khoảng 625 đến 740 naomerter, là một trong ba màu cơ bản."

Mọi người đều lẳng lặng lắng nghe lời của Miêu Tử Phái —— "Màu đỏ, chỉ là một cụm từ khái quát sơ lược mà thôi, thực chất nó có thể chia ra mấy trăm mấy ngàn chủng màu, thí dụ như trước đó, quần áo của Trương Thiên Vĩ cùng Hạ Vũ đều là màu đỏ khác nhau, hoa văn ánh trăng trên người Trương Thiên Vĩ là màu đỏ sậm, còn của Hạ Vũ là hoa văn dấu thăng (#) màu lựu đỏ."

"Nhưng còn màu đỏ của mặt đồng hồ này, cơ bản đã gần tiếp cận màu đỏ tinh khiết nhất, nếu phân chia dựa theo màu sắc RGB trong quang học, chỉ số của màu đỏ tinh khiết nhất là : R = 255 ; G =0 ; B = 0."

Lần đầu tiên Kha Tầm được nghe thấy cách giảng giải về màu sắc hết sức chuyên nghiệp như vậy, tự mình tiêu hóa một hồi, mới kềm không được lòng hỏi "Cũng tức là, có "kẻ" muốn từ trên người chúng ta chiết xuất ra màu sắc tinh khiết nhất?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top