nắng mới,
Trời tờ mờ sáng, Hàn Vương Hạo ngồi cạnh đám rơm sau vườn chọt chọt con mèo mướp của Tại Hách, nó còn đang ngái ngủ nên không quản em làm càn, chỉ thi thoảng ưỡn mình rên khẽ.
Mùi rạ mới bốc lên, thơm nhưng ngai ngái vị bùn, Hàn Vương Hạo nhớ hồi Đáo Hiền mới về dạy em cũng là đợt gặt cuối mùa thế này, mà trời đẹp hơn. Hôm trước, Tại Hách trốn cha ra báo em rằng, anh hai sắp về. Anh về thì em vui thật, mà cũng buồn, tại không được gặp thầy nữa.
Nhưng cậu giáo Hiền vẫn chưa biết chuyện này.
- Cậu hai có ra ga đón cậu cả không ạ?
Bác làm vườn thấy Hàn Vương Hạo ngồi ngoài sân chọc mèo thì cung kính chạy lại hỏi. Sáng nay anh hai về, cha mẹ em bàn nhau đi ra ga đón chứ không để anh tự gọi xe về. Tại, con trai cả về nhà, mà giờ nhận hẳn chức phó chánh tổng đốc, cả nhà sao nỡ để cậu tự về.
- Dạ thôi, bác cứ bảo bố mẹ con đi đi ạ. Lâu lắm mới có ngày nghỉ, con muốn đi chơi.
- Dạ, vậy cậu chú ý an toàn.
Anh hai về rồi thì em không được gặp thầy nữa. Hàn Vương Hạo thôi không chọc con mèo của Phác Tại Hách, vươn vai nhanh nhẹn chạy qua nhà Tôn Thi Vũ.
Dưới cái nắng chói chang bỏng rát, Hàn Vương Hạo chậm rãi bước từng bước, vẫn tung tăng như chú thỏ nhỏ dù nắng đã làm mắt em nhòe mờ. Nhà thầy Vũ cách đây không xa, nên cho dù em có cố đi chậm lại, thì nó cũng ngay trước mắt kia rồi.
Tiếng dép gỗ - rất đắt mà chỉ có người nhà Nghị Lãm hay dùng, lạch cạch va đập cùng tiếng sỏi đá. Tôn Thi Vũ nhận ra Hàn Vương Hạo đã đến, mỉm cười bước ra đón em. Không gặp mấy tháng, trông thầy ấy vẫn vậy - chắc thế, em không rõ.
Từ hôm thầy Hiền đi, đầu em lúc nào cũng chỉ nhớ đến thầy.
- Cậu Tuấn đến rồi đấy sao? Trời nắng quá, mời cậu vào nhà, đợi tôi pha chút trà nước mời cậu.
Gian chính nhà thầy giáo Vũ không rộng như nhà em. Chỉ có một bộ bàn ghế con con tiếp khách và một bàn nhỏ bên cánh phải, em biết Tôn Thi Vũ đang ở chái nhà sau pha nước, nhưng không biết thầy Hiền ở đâu.
Mà, cũng chẳng để em phải đợi. Cậu giáo Hiền nghe tiếng bạn chào em thì nhanh chóng sửa soạn lại đồ bước lên gian chính. Hàn Vương Hạo không vào trong nhà, em vẫn lì lợm ngồi xổm trên sân chọt chọt đám gà con Tôn Thi Vũ nuôi. Có một chú bé xíu, lật đật từng bước không vững vàng về phía Hàn Vương Hạo, mà chưa kịp bước đến nó đã ngã nhào. Em phì cười dựng chú gà con dậy, thả nó vào giữa đám gà rồi thong thả đứng lên, quay đầu vào sảnh.
- Em đến rồi đấy sao?
Hàn Vương Hạo không đáp, chỉ chạy lại vùi mặt vào lồng ngực Phác Đáo Hiền.
2;
Nâng chén trà hoa, Hàn Vương Hạo cúi gằm mặt nhìn xác hoa khô lênh đênh trên sóng nước, mím chặt môi không mở lời. cậu giáo Hiền hiểu ý, qua loa một hai câu rồi tìm cớ đưa Hàn Vương Hạo về phòng riêng, cậu giáo Hiền cũng là con trai một ông đốc trên tỉnh, nên không có nhà ở đây. Lúc Nghị Lãm mời cậu về dạy cho Hàn Vương Hạo, nghị đã xếp thêm một phòng cho cậu. Nhưng hôm nay cậu cả về, cậu giáo thấy ở lại không tiện, nên tối qua đã cáo phép rồi chuyển tới nhà bạn mình.
Phòng cho khách trong nhà Tôn Thi Vũ không có giường, Đáo Hiền phải đem nệm trải trên phản rồi nằm. Ngoài sân, trời vẫn nắng.
Gạch ngoài hiên có mấy chỗ phủ rêu, mát lạnh, Hàn Vương Hạo rủ thầy ra ngồi bên bậu cửa, ríu rít kể lể hết chuyện này chuyện kia, dù hai người mới xa nhau chưa đến một ngày.
- Thầy có nhớ em không?
Giữa bao câu chuyện vu vơ không đầu cuối, Hàn Vương Hạo lại chọn một câu hỏi ngẫu hứng, với vẻ tò mò nhìn thầy.
Phác Đáo Hiền không đáp, thầy vươn tay khéo khuôn mặt nhỏ lại gần, chậm rãi đặt lên môi em một nụ hôn đong đầy vị nắng.
- Mai thầy phải lên tỉnh rồi.
Nhưng không thấy em trả lời, em chỉ ủ rũ, lặng im không nói gì.
- Đêm nay làng bên có đám hát, còn có hội thả đèn, em ở lại với thầy nhé?
Vừa nói, em vừa ngồi sát lại gần Đáo Hiền.
3;
Chiều đến, Hàn Vương Hạo bảo Đông Hách về nhà lấy quần áo cùng em, đêm nay em muốn ngủ bên nhà bạn. Nghị Lãm đón con trai về đang vui vẻ mở tiệc, nghe Tại Hách đến xin cho em đi chơi cùng cũng vui vẻ đồng ý, bảo hai đứa ở nhà dùng xong bữa tối rồi hẵng đi. Tối nay cha em mời khách, đèn lồng được thắp suốt một đoạn đường dài từ ngoài quan môn vào đến chính sảnh. Khách đông, em cũng không có việc gì cần làm, vừa ăn xong đã vội vã kéo Phác Tại Hách rời đi.
Còn một đêm cuối, em không muốn lãng phí thêm phút giây nào.
Đêm xuống rất êm. Mây trời phía tây rực rỡ ánh hồng, nắng chiều còn sót lại rỏ xuống bóng loáng một khúc sông. Trông như một vết cắt trắng giữa tấm lụa màu hồng đang dần tím lại.
Men theo con đường vòng phía ven đồi, rẽ ngang qua chợ huyện Hàn Vương Hạo, dẫn thầy bước lên cây cầu nhỏ bắc sang làng Hạ. Mới sáu rưỡi chiều mà người chơi hội đã đứng lúc nhúc quanh sông. Hàn Vương Hạo kéo Đáo Hiền xuống chiếc thuyền nan Phác Tại Hách đã thuê giúp hai người, xuôi dòng giữa đám hoa đăng đang lênh đênh trên sóng nước. Mặt trời đã tắt hẳn, trăng lên cao vút chiếu sáng một vùng trời, đêm mùa hạ êm ru và thoang thoảng gió mát, thời khắc tuyệt diệu cho những lời tình tứ, những cử chỉ phơn phớt yêu đương. Thuyền đã trôi đến giữa sông, cả hai vẫn còn im lặng, Hàn Vương Hạo chỉ lặng lẽ luồn bàn tay mình vào tay cậu giáo, nắm chặt.
Họ không nói, nhưng hai con tim đang cùng nhịp đập.
Suốt một đoạn sông, em chỉ đăm chiêu nhìn xuống nước, như đang tìm kiếm một thứ gì, như đang chờ đợi một điều gì, chẳng để tâm đến cuộc vui xung quanh. Nhưng khi thuyền đi vào ngõ vắng, đôi mắt em bỗng long lanh, tràn đầy mong ngóng. Gió hiu hiu gẩy từng lọn sóng, từng cơn dịu dàng dội lại mạn thuyền chòng chành như lời mời gọi tình yêu. Thuyền trôi về gần một bến, xa hội nên vắng lặng, nhưng ngào ngạt mùi hoa.
Cậu giáo Hiền không ngồi yên nữa, thầy buông tay chèo, quay người lại kéo em vào những cái ôm, cái hôn đầy âu yếm. Mặc kệ làn tóc xinh xoã trên vai thầy, em gục xuống, hôn lấy hôn để, như thể lần cuối cùng em có người cạnh bên. Dựa sát vào người thầy, em ngửi được cái mùi hương thơm ngát dìu dịu mà đêm nào em cũng mơ đến, rồi em lại rướn người lên, kéo thầy vào một nụ hôn sâu khác.
Tới khi tiếng trống hội làng đã vãn, Hàn Vương Hạo nhẹ nhàng buông thầy ra, em quay ra đầu thuyền, một tay nhúng xuống nước. Đêm nay trời quang, trăng tròn xoe sáng vằng vặc trên nền trời, mây chiều đã tản đi hết, chừa lại một bầu trời thanh sạch chỉ trăng với sao. Từng giọt nước lóng lánh như ngọc trượt dài trên cổ tay Hàn Vương Hạo, em vẫn thong thả nghịch nước, khuôn mặt bình yên nhưng gò má vẫn ửng hồng.
Đêm ấy khi về lại nhà Tôn Thi Vũ, Đáo Hiền đem theo một chiếc chiếu trúc, lớn hơn cái nệm hôm qua để trải lên phản. Vừa vào phòng, Hàn Vương Hạo đã vội vội vàng vàng ôm lấy thầy mà ghì người xuống chiếu. Cửa sổ mở toang, gió hè mát mẻ vuốt ve làn da em, đem những giọt trong veo trượt trên hõm cổ gầy của cậu giáo. Ngả lên người thầy, em đắm chìm vào những ngọt ngào của ái ân mà chẳng biết bao giờ mới có lại, một lần nữa. Bóng giai nhân yểu điệu ghì sát vào cơ thể, Đáo Hiền như mơ màng bước tới động tiên, chậm chạp và đầy âu yếm.
Ái tình đã lên men, dù là mồ hôi cũng thành mật ngọt.
Cơ thể em học trò còn phủ một tầng mồ hôi trơn mịn, bóng loáng, khe khẽ chuyển mình thúc giục thầy bước vào động tiên. Phác Đáo Hiền biết mình không thể kiểm soát, nhưng chẳng muốn làm đau em, đành đè lửa xuống đáy lòng, bắt đầu cuộc dạo chơi bằng những cái hôn ướt át, trượt dài từ cánh cổ trắng thon gầy, xương quai xanh thanh mảnh, hay vòng eo ngọc ngà. Cảm nhận được cơ thể mình đang nóng dần lên, Phác Đáo Hiền liếc xuống, và cách thầy không xa, Hàn Vương Hạo với đôi mắt ướt át mờ mịt đang nhìn thầy đầy trìu mến, ngửa đầu sẵn sàng cho một cuộc truy ái hoang dại điên rồ. Phác Đáo Hiền mỉm cười, nhích dần thân hình đói ngấu lại gần em, sát đến độ cảm nhận được mùi sen thơm thoang thoảng từ bờ vai trần phả vào má thầy như hơi thở em nồng ấm. Hàn Vương Hạo cong cong khoé mi, gót chân trắng muốt vắt ngang qua eo thầy, tay ngọc vòng qua cổ, hương sen trào ra, cuốn quýt quanh cuống mũi cậu giáo trẻ. Thân xác loạng quạng tiến vào vùng hoan ái, đắm đuối, thiết tha, rạo rực lửa tình.
Hai xác thịt cuốn vào nhau mê mải, cơn miên man nhấn ngập cả lý trí, nhấn chìm cả chút thơ ngây còn lại vào biển tình cuồn cuộn.
Mộng ngang qua cửa sổ đêm hạ mát, mộng rơi xuống cõi trần.
Từng cụm hơi nóng ẩm loang ra sau gáy Hàn Vương Hạo, môi em cong lên vì hạnh phúc, ôm lấy thân hình mảnh dẻ nhưng chắc chắn của thầy mà phóng đãng đẩy đưa. Giờ này thì còn kìm nén chi nữa? Mộng tuổi hoa đã chết, thầy nào có được bên em mãi đâu? Và rằng, nếu không phải bây giờ, thì là bao giờ đi nữa?
Em rướn người hôn lên khóe môi thầy đang gần kề, lửa tình làm em thêm trân trọng biết bao người em yêu, làm em xót xa trước tương lai sao mà mịt mờ quá. Nhưng ở hiện tại, hai đứa có nhau, chắc là được rồi em nhỉ?
Chân đã mỏi dù cuộc vui còn đây, Đáo Hiền đè sấp em xuống giường, miệt mài hôn lên hõm cổ bé xinh. Mồ hôi túa ra trên cơ thể em, lấp lánh dưới ánh trăng như thể phủ một lớp pha lê mỏng. Hàn Vương Hạo không thích những tiếng rên quá đỗi vụn vặt như tiếng mèo kêu của mình, nhưng đang ở nhà người, em chỉ đành phụng phịu vừa cắn vừa hôn bờ môi mềm của thầy giáo.
- Thầy có yêu em không?
- Yêu chứ.
- Thế sao thầy lại bỏ em ở lại? Thầy nỡ để em yêu người khác sao? Thầy nỡ ạ?
Từng câu hỏi hỏi nhỏ, tựa như than trách. Sóng tình đã qua, để lại màn đêm tĩnh lặng đến không ngờ. Đáo Hiền nhìn người mình thương mà trong lòng quặn thắt, nhưng biết sao đây? Thầy không thể ở lại, cũng chẳng thể mang em đi cùng. Thương em quá, mà chẳng biết phải làm sao, mặt thầy buồn thấy rõ, cúi đầu dụi dụi vào hõm cổ nhỏ gầy của em.
- Thầy lên tỉnh, nhớ đừng quên em.
Làm sao mà quên cho được?
Rồi bỗng đột nhiên, em ngồi dậy, ôm chầm lấy Đáo Hiền, áp má vào ngực thầy, cắn lấy môi thầy em đến chảy máu. Những cái hôn của hai đứa pha lẫn đầy nước mắt và nức nở. Em biết thầy sắp phải đi rồi.
- Đêm nay em thức được không ạ?
Nhưng Đáo Hiền lắc đầu, thầy bảo em ngủ đi, còn thầy, một điếu thuốc, một cái bật lửa tây, chậm rãi bước ra ngoài bệ. Thầy không dám đối diện với em, nhất là thời khắc sắp chia xa này. Thầy sợ mình sẽ xúc động mà làm hỏng việc, mà để mọi nỗ lực và cố gắng của hai đứa suốt những thời gian qua trở thành vô nghĩa. Hơn nữa, hai đứa, vẫn có cơ hội gặp nhau.
Nếu Hàn Vương Hạo chưa đem lòng tương tư một ai khác.
Vốn dĩ, ở cái tuổi của em, người ta nhanh yêu nhưng quên cũng chóng, người ta dễ bị cuốn vào cái vòng xoáy tình ái đầy tự do còn mãnh liệt của tuổi trẻ, dễ lắm.
Đêm sắp cạn, Phác Đáo Hiền dập điếu thuốc còn đang hút dở, chậm rãi bước vào phòng. Hàn Vương Hạo đã thiếp đi, an yên xinh đẹp trên phản, đặt lên môi em một nụ hôn nhạt nhoà, Phác Đáo Hiền vuốt ve khuôn mặt em đầy nuối tiếc, vẫn phải cắn răng quay bước đem đồ ra ga. Nếu giờ không đi, đợi em dậy rồi, thầy lại chẳng nỡ bỏ em mà đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top