Chương 4
Tôn Oánh Hạo ngồi trước bàn sách ngơ ngác nhìn vào đống tư liệu bừa bãi lộn xộn trên bàn, một lúc sau thì bất đắc dĩ xoa lông mày.
Tất cả được bày ra trên bàn đều là những trải nghiệm của Thường Hoa Sâm từ nhỏ, không có bất cứ vấn đề gì. Một tiểu công tử nhà giàu được nuông chiều từ bé có thể có vấn đề gì cơ chứ?
Tôn Oánh Hạo cũng không biết mình muốn điều tra cái gì. Phiền chết mất, Tôn Oánh Hạo mặt không biểu cảm vo những thứ trên bàn thành một đoàn rồi ném vào trong chậu than, nếu nhìn kĩ trên mặt còn mang theo sự tủi thân.
Hắn nằm trên giường, lại nghĩ về Thường Hoa Sâm, nam nhân phiền phức đó. Loại cảm xúc này thực sự không thể giải thích được, hắn đưa cánh tay lên che mắt, khoé miệng nhếch lên có phần tự giễu.
Thôi vậy, đi ngủ.
(Tôn đại nhân đã bị con quễ tình yêu quật 😌)
Thường Hoa Sâm đang gác chân lên ghế, lại nghĩ đến Tôn Oánh Hạo. Y bất giác bật cười, đáng yêu quá đi mất. Một vẻ đẹp lạnh lùng, một tính cách không bao giờ nể mặt ai lại cộng thêm một trái tim ngây thơ, ngốc nghếch.
Gần đây hắn có vẻ rất bận, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng hơn.
Mối quan hệ của họ dường như vẫn trì trệ không tiến kể từ sau lễ hội Trung Nguyên, không phải y không cố gắng, mà là hắn có vẻ đang cố tình tránh né mình.
Nghĩ đến đây, Thường Hoa Sâm nhếch môi cười, gác chân lên bàn, mở quạt ra, có một số điều vẫn phải để hắn tự mình hiểu ra.
Nhưng Thường Hoa Sâm không hoàn toàn hy vọng rằng Tôn Oánh Hạo có thể tự mình hiểu ra những điều này, nếu hắn không thể suy một mà ra ba, ta đây chỉ có thể đưa hắn đi tìm hiểu từng điều, từng điều, từng điều một.
Người xưa có câu ngó qua, nhìn qua, lại xem qua, nhất định sẽ không thể quên. Thôi bỏ đi, nếu núi không đến tìm ta, ta liền đi tìm núi, Thường Hoa Sâm nghĩ như vậy liền cúi người xuống mò tới mò lui trong tủ.
Một lúc sau, y lấy ra một chiếc hộp gấm ở sâu trong ngăn tủ, mở nó ra một cách đắc ý, bên trong có một chiếc mặt nạ. Tết Trung Nguyên ngày đó mua một đôi, Sơn Mộc đang ở chỗ Tôn Oánh Hạo, còn y đem Tương Tư lưu lại bên mình.
Y đeo mặt nạ, nhẹ nhàng nhảy lên bức tường cao của phủ thừa tướng, tốc độ cực nhanh, tựa như chim yến.
Chỉ trong nháy mắt, y đã đến cổng ra vào phủ Cẩm Y Vệ. Thường Hoa Sâm nhìn những cây cổ thụ bên trong bức tường, có chút đau đầu sờ chóp mũi, kiểu đề phòng bảo vệ nghiêm ngặt này đúng là làm cho người ta tức lộn ruột.
Y không nghĩ nhiều nữa, nhẹ nhàng nhảy lên tường, sau đó lặng lẽ nhảy lên mái nhà gần đó. Chưa chạy nổi hai bước, Thường Hoa Sâm đã giẫm lên một viên gạch có chút lung lay không ổn định.
Xong đời, trong đầu Thường Hoa Sâm hiện ra hai từ này, quả nhiên, một giây sau đó, tiếng chuông thanh thuý đột ngột vang lên. Y không do dự, ba bước gộp thành một chạy về phía phòng Tôn Oánh Hạo.
A, mẹ kiếp! Trong lòng Thường Hoa Sâm thầm chửi một câu, lấy tay che cánh tay bị mũi tên trượt qua, nếu không phải y trốn nhanh, mũi tên này đã trực tiếp xuyên qua tim rồi.
Vừa mắng chửi người đồng thời lại không nhịn được vui mừng, hắn còn biết bảo vệ tốt chính mình, đắc tội nhiều người như vậy vẫn biết sợ nửa đêm bị người tới lấy mạng.
Phía sau đã có người sắp đuổi kịp rồi, chết tiệt, phía trước cũng có người. Là Tôn Oánh Hạo, trong lòng y mừng rỡ, vừa thu kiếm lại liền trực tiếp bổ nhào vào người Tôn Oánh Hạo như một con bạch tuộc: "Tôn đại nhân!"
(Mất liêm sỉ part 1 =)))
Tôn Oánh Hạo nghe thấy âm thanh liền cứng rắn đem một nửa thanh kiếm đã rút ra nhét trở về. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì đã thấy người trước mặt nhào tới, theo bản năng tiếp được người đó, một lát sau lại cau mày ném y ra:
"Thường, Hoa, Sâm?!"
Lời nói mang theo ý tứ nghiến răng nghiến lợi. Tôn Oánh Hạo không có thời gian so đo với y, trước tiên hắn đuổi Cẩm Y Vệ đi, sau đón kéo Thường Hoa Sâm vào phòng.
Thường Hoa Sâm một bên nắm tay hắn một bên ai ui kêu to:
"Tôn đại nhân, cánh tay của ta đau chết mất. Ngài đây coi như là đã cứu mạng ta, ta không còn cách nào, đành phải lấy thân báo đáp."
(Mất liêm sỉ part 2 ƪ(˘⌣˘)ʃ )
Tôn Oánh Hạo phía trước càng nghe càng cảm thấy không hợp thói thường. Hắn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Thường Hoa Sâm nói:
"Im miệng."
Thường Hoa Sâm cúi đầu xuống, cũng biết rằng lần này mình hơi lỗ mãng. Y khẽ kéo ngón tay thon dài của Tôn Oánh Hạo:
"Hạo Hạo, lần sau ta nhất định sẽ tìm hiểu rõ địa hình rồi mới tới."
"Còn có lần sau?!"
Phải mất một lúc lâu Tôn Oánh Hạo mới có phản ứng về vấn đề xưng hô của y:
"Ngươi vừa gọi ta là gì?"
Tiêu rồi, đem những gì suy nghĩ trong lòng nói ra rồi. Thường Hoa Sâm mặt không đổi sắc nói: "Tôn đại nhân a."
Tôn Oánh Hạo lười so đo những chuyện này với y, kéo Thường Hoa Sâm vào phòng, ấn y xuống ghế rồi lấy băng gạc và nước thuốc trong tủ ra.
"Có hơi đau."
Động tác của Tôn Oánh Hạo lập tức nhẹ nhàng hơn. Thường Hoa Sâm không nói lời nào, đặt cằm lên vai Tôn Oánh Hạo, Tôn Oánh Hạo sững người, nhưng cũng không đẩy y ra.
Tôn Oánh Hạo quấn xong vòng cuối cùng, hài lòng nhìn vết thương mình băng bó: "Được rồi."
"Ta thích ngươi."
Âm thanh đột ngột vang lên khiến cả hai người cứng đờ tại chỗ.
Đầu óc của Thường Hoa Sâm đột nhiên trở nên không rõ ràng, lời nói thốt ra như nước đổ khó hốt, bây giờ hối hận cũng không còn cách nào.
Tôn Oánh Hạo không cho bản thân thời gian phản ứng, ánh mắt lập tức khôi phục vẻ hờ hững, nụ cười và sự ấm áp vừa rồi biến mất còn nhanh hơn cả mây khói:
"Thích ta? Thích ta ở điểm nào? Giết người không chớp mắt hay là tàn nhẫn độc ác?" Hắn tựa như trào phúng nói:
"Nếu Thường tiểu công tử phát bệnh, không bằng đi tìm đại phu."
Thường Hoa Sâm bình tĩnh lại, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt Tôn Oánh Hạo:
"Lúc đầu là thích vẻ bề ngoài đẹp đến rung động lòng người, sau đó thích sự kiềm chế của ngươi, bên dưới kiềm chế lại cất giấu dịu dàng."
Y nói đến đây cúi đầu nở nụ cười, sờ sờ chóp mũi tiếp tục nói:
"Hiện tại, chỉ cần là ngươi, ta đều thích."
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Tôn Oánh Hạo nhắm mắt lại, mệt mỏi hỏi.
"Ngươi vô duyên vô cớ, không quan tâm gì đến trêu chọc ta, bây giờ ngươi lại thổ lộ lòng mình, vậy ta phải làm sao? Ngươi đã bao giờ nghĩ đến tình cảnh của ta chưa?"
Hắn thế nhưng lại cười, nụ cười không mang theo niềm vui càng thêm chua xót:
"Từ xưa đến nay, chỉ huy Cẩm Y Vệ không thể có hôn phối, tình cảm lại càng không thể có."
"Giờ đây ngươi muốn ta phải làm gì? Thừa nhận tình cảm của ta đối với ngươi? Nếu hoàng thượng biết chuyện, ta sẽ chết, Thường Hoa Sâm, ta sẽ chết."
"Ta đã dùng hết tất cả mới leo đến vị trí này."
Tôn Oánh Hạo không để cho y có cơ hội mở miệng, hắn làm tư thế đuổi khách:
"Tiểu công tử, mời về."
Thường Hoa Sâm dường như còn chưa kịp phản ứng, vào giây phút cuối cùng trước khi bị đẩy ra khỏi cửa, tay y chỉ run rẩy, tựa hồ nói cái gì lại giống như điều gì cũng chưa nói.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top