chap 3
Sau bảy ngày chờ tại Trúc viện, cũng nếm trải đủ vị đời: từ nằm ngủ ngoài trời cho đến việc đói bụng đến muốn thắt ruột, cổ họng khô khốc vì khát , A Ngưu của nàng vẫn chưa xuất hiện. Niềm hi vọng vốn mong manh lại càng thêm nhỏ bé, nàng thân là nữ nhi, lại là một nữ nhi được bao bọc trong lụa chưa từng nếm mùi khổ sở, giờ một mình lận đận ở đời- nghĩ vài phân lo lắng.
Không có lẽ quay về Hoàng cung?
Nàng thầm nghĩ rồi rùng mình khi tưởng tượng đến vị thái tử nào đó mặt mũi xấu xí, tính tình thô lỗ, khí chất kém cỏi lại thôi. Thà chết đói chờ A Ngưu còn hơn quay về tổ chức hôn lễ với kẻ như thế, mà dù hắn có thanh tao hơn trăng rằm, rực rỡ hơn mặt trời nàng cũng không cần. Vậy nên cái kiếp chết đói sẽ thành thật nếu nàng không tìm được A Ngưu hoặc không kiếm công việc gì làm tạm.
A Ngưu...
Hán Nhân Mã – một tiểu công chúa xinh đẹp rạng ngời, cốt cách như ngọc, đáng yêu vui vẻ,niềm tự hào của Hạ quốc, viên minh châu trong lòng hoàng thượng giờ lại trở thành kẻ ất ơ, đầu đường xó chợ thật chẳng bõ cái công A Ngưu yêu thương nàng mà.
Nhân Mã nàng thơ thẩn ở chợ, bỏ ra năm xu mua bánh bao chay-cái món mà có nghĩ nàng cũng chẳng khi nào nuốt nổi lại có thể nhai một cách ngon lành. Cũng may kinh nghiệm mấy lần bỏ trốn, đám tì nữ đã dạy nàng qua loa kiểu mua bán, đong đếm tiền bạc. Chợ tất nập, nhộn nhịp, mùi thức ăn thơm phức thật khiến nàng muốn nhảy vào mà goị một bàn đầy.
Biết vậy đã cầm thêm ngân lượng rồi- nàng thở dài, lại tiếp tục bước đi, chân trái đá viên sỏi trên đường, chân phải lại đều đều hướng về trước.
- Tha cho tiểu thư tôi.- Tiếng lảnh lót nghe có phần chói tai từ chỗ đám người đằng xa, không nén nổi tò mò, nàng đi đến, đầu chỉ nghĩ xem chuyện vui gì đang xảy ra.
Nhân Mã cố len vào đám người chen đông như kiến, chỉ nhìn thấy một kẻ mình vẽ hình mãnh hổ lên tay, mặt hắn quay đi nhưng độ rung trong điệu cười vẫn làm bờ vai chuyển động từng hồi. Có vẻ hắn rất hả hê, tay cầm đao săc, tay kia túm lấy tóc cô hầu gái đang khổ sở cầu xin, chân quỳ sụp xuống, nước mắt đã chảy dài.
- Ngươi là thân nô tài hèn mọn mà dám thay tiểu thư lên tiếng, quá hỗn xược. Đáng chết.
Hắn quẳng cô hầu xuống đất, hướng đầu về phía một tiểu cô nương vận bộ xiêm y màu hồng nhạt. Nhân Mã tuy không đứng gần nhưng cũng nhận thấy vẻ đẹp dịu dàng có phần đằm thắm, sắc sảo ở cô gái.
Bông hoa vẽ chân mày, cô nương này phải chăng là?!
- Tiểu nữ xin lỗi đại nhân, dù cho là vậy cũng mời đại nhân đến Thúy Phương Lầu, giữa nơi thế này không tiện trò chuyện.- Nàng cúi xuống, nâng đỡ cô hầu nằm mọn dưới đất.- Đại nhân tha cho.
Tên vô lại quyết không bỏ qua cô kĩ nữ xinh đẹp. Vẫn giở trò ve vãn, tay đưa lên eo nàng ta định xiết vào lòng nhưng có điều Hán Nhân Mã không hiểu sao cô nương đó lại có thể giữ nét bình thản trên gương mặt đến tận giờ phút này, vẫn nhẹ nhàng gạt bàn tay thô kệch đó khỏi mình. Đôi mắt phủ màu dửng dưng vô hạn, giống như tên vô lại này so với sức lực của cô nương tại Thúy Phương lầu chỉ như con kiến nhỏ bé, không đáng chấp.
- Đạị nhân, buông tay.
- Nếu ta không buông?- Hắn sung sướng cười.
CHÁT.
Cái tát giáng trời đáp xuống gương mặt của tên vô lại. Người thiếu nữ vẫn đứng im, nét hoảng loạn chẳng chịu xuất hiện. Có điều, tên vô lại đã giơ đoản đào sắc bén định chém xuống tấm thân yếu ớt của nàng thiếu nữ vốn đã mỏng manh hơn cánh hoa trước gió.
- Dạng nữ nhân các người toàn những kẻ hèn mọn mà lại tỏ ra cao ngạo.
Hán Nhân Mã thấy tức tối, hắn nghĩ hắn là ai!
Nàng xoay người, cầm kiếm lao đến. Nhận thấy sát khí xuất hiện sau lưng, hắn dùng đoản đao đỡ lấy đường kiếm không kiêng nể của nàng. Nhân Mã lại tiếp tục tung những đường kiếm dứt khoát vào điểm chết, dù võ công nàng chẳng hề tuyệt đỉnh nhưng nhìn hắn ức hiếp một cô nương, dù là ca kĩ cũng không sao chấp nhận được.
Hắn to lớn lại có sức khỏe nên đã đẩy lùi được nàng về sau chỉ với mười chiêu.
Nhân Mã bị đẩy ra sau, đầu nàng giờ chì nghĩ đến việc hối hận đã không nghe A Ngưu dạy dỗ, võ công chàng giỏi như vậy mà nàng chẳng được nổi một phần. Mấy chiêu này cho dù một năm sử dụng cũng không thể thành thạo, huống hồ nàng mới tập luyện vài tháng. Đối với kẻ sống trên giang hồ nhiều năm, nàng chẳng qua là lấy sức châu chấu đòi đá xe.
- Một cô nương trẻ đẹp lại có dũng khí, ta thích nàng rồi. Muốn cứu mạng kẻ hèn mọn như kĩ nữ đâu cần nàng ra tay.
- Nói nhiều.- Nhân Mã tức giận đâm kiếm, lần này không biết may mắn hay không mà nàng đã sượt qua tay hắn, để lại đó một vệt máu chảy dài.
Nàng vốn định tiện đường kiếm mà cho hắn một vết thương trên tay, nào ngờ hắn lại lấy lực mà đẩy nàng ra xa, nội công theo đó mà tổn hại.
- Tiện nữ, ta giết người.
Nhân Mã sợ hãi nhưng quyết không lùi về. Đâm lao thì theo lao thôi, nàng chẳng thể trốn đâu được, thôi thì quan huyện biết đâu đi đến thì nàng giữ mạng được , đó là nếu.
Hắn tung chưởng đập vào bả vai nàng, vốn sức yếu mà lực đánh lại quá mạnh, Nhân Mã ngã xuống, miệng hộc máu tươi. Đau đến mức này nàng chưa từng biết. Vẫn cố chống tay xuống vặn mình đứng lên nhưng bị hắn tóm lấy tóc giật ngược ra sau, rồi lại đẩy ngược nàng xuống đất.
- Ngươi nghĩ ngươi là ai?
- Quan phủ mà biết ngươi giết người sẽ phải đền tội.- Nàng hơi cười, ra vẻ thách thức dù cơn đau đã làm hình ảnh xung quanh mờ dần.
- Ngươi nghĩ quan phủ là ai mà dánh đụng đến ta? Vậy thử xem ngươi chết ta có chết không?- Hắn lại quật nàng xuống, lần này lực mạnh hơn khiến nàng chẳng thể đứng dậy.
Miệng nàng lại hộc máu, vết thương trên bả vai nhức nhối. Nhận ra thanh đao đang giáng xuống mình, nước mắt cũng không thể chảy. Làm việc này nàng không hối hận, cũng không còn gì để nói, thì coi như chết cũng có cái để tự hào.
Nhưng nàng chết như thế này sao? Bước chân ra khỏi hoàng thành nàng trở nên yếu hèn, vô dụng thế này sao? A Ngưu còn chưa được gặp mà chết sao?
PHẬP.
Thứ ánh sáng từ đoản đao lạnh lẽo lóe lên.Máu bắn xuống nền đất, mùi tanh tanh đó khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút, cố nheo mắt vào khung cảnh hỗn loạn mà chẳng thể nhìn rõ một thứ gì.
- A Mã, A Mã. Dậy đi.
Giọng nói này, mùi hương của tùng bách, vòng tay xiết lấy vòng eo mềm nhũn của nàng, thật lạ.
A Ngưu?!
Là A Ngưu, đúng không?
- A Ngưu?- Nhân Mã cố nói rồi ngất lịm vào vòng tay nam nhân lạ mặt.
- A Mã, ta xin lỗi. Ta nên tìm nàng sớm hơn.- Hắn quay về phía tên vô lại, trừng mắt, cây kiếm trên tay không những muốn chém thêm nhát nữa mà còn giết chết kẻ trước mặt.- Nếu A Mã có việc gì ta thề gia tộc nhà ngươi sẽ chết, không-sót – một- ai.
Nhanh như cắt, hắn bế Hán Nhân Mã tìm người kêu cứu, khuôn mặt đẹp đẽ nhíu lại đau đớn.
Sao cứ để nàng lại một mình, sao lại che dấu thân phận để tìm hắn, sao không cho hắn biết mình bỏ đi? Sao nàng luôn ngốc nghếch như vậy? Đã yếu ớt còn ra tay cứu người, nàng nghĩ đây là đâu mà có người bảo vệ, đúng là ngốc?
Vì ngốc nghếch mới khiến ta đau.
Vì ngốc ngếch mới khiến ta yêu...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top