chap 11
Chap 10
Căn phòng tối chỉ còn một tiểu cô nương uể oải tựa mình vào góc tường, khuôn mặt phờ phạc như mới trải qua một cuộc chiến, đôi mắt sắc sảo phủ một màu trống rỗng chưa từng có. Miệng lẩm nhẩm điều gì đó, thi thoảng lại định đứng lên nhưng chẳng còn chút sức nào mã ngã ra đất.
Phúc Sư Tử, nàng vẫn ngồi đây, vẫn chưa sang Tự quốc ư?
Vị tân nương hôm qua không phải là nàng sao?
Hình ảnh một người như in vào đáy mắt.
Cô nương mặc bộ đồ đen, mái tóc búi cao thoảng mùi oải hương, khuôn mặt xinh đẹp có phần lạnh lùng, vẻ ngoài dửng dưng vô hạn. Rồi hình ảnh ấy lại chuyển thành tiếng than khóc của mẫu thân, người bấu chặt lấy bả vai nàng rồi khóc, rồi la hét làm cả căn phòng náo loạn khiến thái y buộc lòng ép bà uống an thần dược để không làm ảnh hưởng đến tình hình xung quanh. Cô nương áo đen đã thay bộ y phục đỏ chói, đầu đội khăn trùm lớn, vẫn mùi oải hương ngọt ngào, ánh mắt thâm trầm phủ màu tăm tối. Sư Tử chợt nhớ ra việc mình đã can ngăn, túm lấy tay áo ấy nhưng chưa đầy một khắc, trước mắt nàng đã mờ đục rồi gục xuống. Khi tỉnh lại, nàng nhận ra mình đang ở trong căn phòng lạ lẫm, tối om, đầy mùi ẩm mốc.
Muội muội của nàng?
- Không đúng, ta phải đi.
Phúc Sư Tử đờ đẫn đứng lên vuốt lại mái tóc dài rủ về trước, nàng không hiểu vì sao mình lại ở đây, sao vị muội muội kì lạ vừa định giết hại nàng lại đi thay nàng nữa. Còn mẫu thân của nàng đâu? Bà đã khóc ngất đi khi gặp lại muôi ấy, vậy mẫu thân nàng đâu?
Kí ức lờ mờ hiện lên sau khi tỉnh dậy.
Bình thường nàng vốn là người tràn đầy sức sống, đúng hơn là người suy tính cẩn thận chu toàn, mỗi khi có chuyện xấu bản thân đều gắng gượng dậy. Nhưng từ khi ban hôn, nàng liên tục khóc, chưa kể đến việc tâm tình nhiều lúc yếu đuối đến tận tâm, mọi việc làm chỉ theo quán tính, mất hẳn đi cái nhìn khách quan thường có.
Giống như chạm vào trái tim nàng, tình cảm nàng sẽ khiến nàng nổ tung. Vốn là người lí trí, vậy mà tình cảm luôn có thể giày vò nàng đến nhường này.
- Nàng đi đâu?- Phúc Sư Tử ngước lên nhìn nam nhân vừa cất lời. Đôi mắt đen như in cả bóng hình nàng đau đớn hỏi lại. Đưa tay đỡ lấy nàng đứng dậy.- Ở yên đây đi, phụ thân nàng phát hiện ra nàng mất.
- Mẫu thân tôi đâu?
Nàng gạt bàn tay ấy khỏi mình, dùng sức đứng lên. Hình ảnh người phụ nữ khi tỉnh lại ôm lấy nàng, liên tục gọi cái tên Bạch Dương rồi điên cuồng gạt nàng ra khi phát hiện nàng không phải nàng ta khiến nàng đau đớn biết bao.
Mẫu thân nàng, bà đang khóc đó sao?
- Mẫu thân tôi sao rồi?
- Bà ấy vẫn khóc vì thương nhớ muội muội nàng.- Hán Song Tử giữ lấy bờ vai gầy của nàng.
- Chàng đem muội muội ấy trở lại đi.- Giọng nàng khô khốc.- Sao lại làm thế? Sao chàng lại làm thế với muội ấy? Sao không để tôi đi?
Nàng cúi đầu rồi tự hỏi mình, nàng nào muốn đi, nhưng...
Nàng lại khóc.
Cơn nức nở dữ dội, tiếng khóc chỉ dừng lại ở những lời tự hỏi, chỉ im lặng cho làn nước chảy tràn khóe mi, tựa thác đổ, dữ dội mà đau thương.
Cuộc hôn nhân chính trị này khiến nàng mỏi mệt biết mấy, Hán Song Tử biết tin nàng đi Tự quốc cũng không thèm can ngăn mà còn như cơn gió biến mất khỏi đời nàng, đến trước hôn lễ lại xuất hiện đem vị muội muội thất lạc mà mẫu thân nàng yêu thương đánh tráo vai trò tân nương cho nàng.
Chàng ta làm thế vì yêu thương nàng sao?
Một câu an ủi chẳng có, vậy cái hành động bộc phát khiến mẫu thân đau đớn khi tỉnh lại gào khóc tên Bạch Dương, khiến nàng đau không thở nổi, nhìn mẫu thân như thế bậc làm con như nàng sao vui được.
Muội ấy, muội ấy so với nàng...
- Phúc Sư Tử, ta xin nàng. – Hán Song Tử ôm chặt tấm thân yếu ớt đang gào khóc. Chàng biết hành động đem muội muôi của nàng đi cầu thân thay nàng là điều rất ích kỷ, nhưng chí ít điều đó cũng giữ Sư Tử bên chàng.
- Buông ra, việc tôi buộc phải đi cầu thân thay công chúa mà có khi nào chàng hỏi tôi chưa? Chàng biến mất rồi bỗng nhiên xuất hiện mang theo vị muội muội mẫu thân tôi tìm kiếm bấy lâu.Không yêu sao giữ tôi lại, tại sao?
Nàng vừa nói vừa đánh Song Tử, đôi mắt nhạt nhòa. Như giọt nước tràn ly giữa bộn bề đau đớn.
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi.
Hán Song Tử càng ôm nàng chặt hơn, ép nàng vào sâu lòng mình, giữ tiếng nấc của nàng vào vòng tay rộng lớn. Chàng biết mình quá nhẫn tâm mới một kẻ như Bạch Dương, với mẫu thân Sư Tử, thậm chí nhẫn tâm cả với nàng. Nhưng ngoài nàng ra, Hán Song Tử không cần bất cứ ai nữa, chỉ mình nàng thôi.
Bạch Dương bị chính chàng ép đi cầu thân thay Sư Tử, bị chàng hủy võ công bao năm tập luyện đúng là có phần tàn ác nhưng đó là cách duy nhất để có thể giữ lại một Sư Tử vẹn toàn cho chàng, mang đến Bạch Dương sự sống, là sát thủ, hỏng việc sẽ phải chết. Vậy chàng sẽ ban cho cô ta một đặc ân, giả kẻ chết thay còn cô ta được sống yên ổn tại Tự quốc. Vậy những việc chàng làm há chẳng qua chỉ hơi tàn bạo, nhưng kết quả có thể coi là yên ổn đôi phần.
Xét về lý thì điều đó Phúc Sư Tử nàng phải cảm ơn chàng nhưng về tình thì sao?
Nàng chẳng biết phải làm thế nào khi thân phận ở lại của nàng phải được giấu kín, nàng sẽ sống với một danh phận khác, một bộ mặt khác nếu không muốn Phúc gia bị Hoàng đế trách phạt mà tệ hơn là tru di cửu tộc vì tội trái lệnh vua. Chàng ta không thể lấy một cô nương như nàng, càng không thể đưa muội muội về trước mặt mẫu thân để bù đắp cho muội ấy, sự xa cách và những khó khăn trong tương lai phải chăng không chỉ mình nàng biết, chàng ta để sự việc đi đến nước này ắt hằn còn rõ hơn nàng.
Hán Song Tử luôn biết sau cùng nàng sẽ là người bị tổn thương vậy sao vẫn giữ chặt lấy nàng, vẫn giữ nàng cho riêng mình?!
________________________
Thúy Phương lầu vẫn là nơi náo nhiệt và vui vẻ nhất , đặc biệt cho dù thời loạn nơi đây vẫn kiếm bội tiền nhờ các cô nương xinh xắn, mặt hoa da phấn ở tú bà được cho là mát tay bậc nhất thiên hạ.
Vậy mà ở nơi vui tươi ấy lại có một cô nương mấy ngày nay ủ dột không ngừng, mà nếu buồn phải chăng là tại nơi đây không khiến nàng vui? Nàng ta không vui ắt có kẻ đau lòng, còn chưa nói đến việc kẻ đau lòng vì nàng ta còn hết sức lo âu, buồn khổ vì trách nhiệm của đất nước mà đau đớn dồn lên một bờ vai vốn chẳng gánh nổi chữ tình.
Phải, tiểu cô nương ấy chính là Hán Nhân Mã, nàng công chúa bỏ trốn của hoàng cung nhà Hán
Nhân Mã gần như không thể làm gì từ khi biết tin quốc bảo của Hạ quốc- Phúc Sư Tử được cử đi thay nàng. Giờ đây, chỉ nhắm mắt thôi nàng cũng đã thấy tội lỗi, nàng ấy là bạn nàng, là thanh mai trúc mã của Song huynh.Vậy chính nàng đã chia rẽ huynh ấy và Sư Tử sao?
Nàng biết, nàng vẫn biết việc nàng bỏ đi là sai nhưng kết quả là việc Sư Tử tiến thân thay nàng là điều không thể lường trước. Chẳng phải, trong cung còn mấy vị tỷ muội ham vinh hoa của nàng muốn đi Tự quốc mà vua cha không cho, lại đi tiến cử một cô nương đã có ý trung nhân như Sư Tử? Nhân Mã khẽ khép hờ đôi mắt nâu, gục đầu xuống bàn tay trắng ngần, suối tóc dài theo đó mà ngả vào bờ vai. Cũng phải, nàng vẫn nhớ phụ hoàng đã từng nói ngoài nữ nhân của Tể tướng thì không ai sánh được khí chất hoàng gia, vương giả mà tao nhã của nàng, nàng vốn tưởng là câu khen vô thưởng vô phạt của vua, ai ngờ đến lúc này mới hiểu hết ý nghĩa trớ trêu của nó.
Trong lúc nàng còn đang dằn vặt, không biết nên làm gì cho phải thì A Ngưu cũng biến mất. Ngày mới biết cho đến lúc yêu thương, nàng không thường xuyên gặp mặt A Ngưu, cũng nghĩ đơn thuần chàng là con nhà gia giáo, có khí chất, học vấn uyên thâm. Lâu hơn thì biết chàng còn là người có võ công tái thế, ngoài vui chơi vô thường còn biết tính toán làm ăn, có phần tinh ranh hơn người.
Nhưng hơn một tháng lưu lạc theo chàng, Nhân Mã nàng chợt nhận ra vô vàn những điều bí ẩn khác. Kim Ngưu chàng không bao giờ hành sự một mình, chàng cũng không hề rỗi rãi để có thời gian cho Nhân Mã, xuất hiện như cơn gió rồi cũng biến mất như cách chàng xuất hiện – lạ lùng, xa cách, đầy bí ẩn. Chàng không nói không có nghĩa Hán Nhân Mã nàng không biết, ngay cả việc nàng đi đâu, làm gì đều có một kẻ theo dõi, nhưng mức độ ban đầu chỉ là thoáng xuất hiện.
Từ khi một nam nhân áo đen xuất hiện tại Thúy Phương lầu, có thêm vài ba người theo dõi nàng, hành động gắt gao hơn, thậm chí số lượng ngày càng tăng, giống như sợ nàng bỏ đi, giống như...nàng là con tin bị đám người của Thúy Phương lầu giam lỏng!!
Nam nhân đó cũng như Kim Ngưu, biết tới Cự Giải nhưng tuyệt đối không phải hạng người chơi bời lêu lổng, ham mê tửu sắc. Chưa kể đến tính tình điềm đạm, lạnh lùng khó hiểu, khí chất cao ngạo của hắn thường làm nàng liên tưởng đến kẻ chức cao vọng trọng. Tiếp xúc với hắn một lần duy nhất, cũng chưa từng xưng tên họ của mình, nhưng hắn lại rất rõ về nàng, về hoàn cảnh lưu lạc của nàng, tất nhiên nàng cũng từng thắc mắc hắn đã rõ đến chín mười phần về nàng, có lẽ cũng nắm được thân phận nàng nhưng tuyệt nhiên không bao giờ có thái độ kính cẩn vì danh phận công chúa được giấu kín. Tuy mới đến nhưng hắn giống kẻ điều khiển, nắm rất rõ tình hình. Kim Ngưu hay Cự Giải cũng chỉ là bậc nô tài.
Nàng thở dài.
Vậy rút cục Kim Ngưu chàng là người thế nào?
Cự Giải là ai? Nam nhân áo đen đó có vai trò gì?
Theo lý nàng chỉ là nữ nhân đi theo Kim Ngưu, nhưng hành xử của những người xung quanh chàng ngày càng cẩn trọng với nàng hơn. Với linh cảm của một người sống trong hậu cung tranh đấu, tâm tính con người nàng cũng thấu hiểu phần nào. Giờ là lúc linh tính ấy đang cố gắng gồng lên bảo việc một điều mà nàng cho rằng rất đáng sợ, rất khủng khiếp sắp xảy ra.
Chiến sự liên miên.
Minh, Hạ đối đầu.
Nam nhân áo đen có mối liên hệ không hề đơn giản với Cự Giải, Kim Ngưu. Mối liên hệ với hoàng cung, với sát thủ, ngay cả một lầu xanh nức tiếng, đám thương nhân giàu có hay quan lại Hạ quốc họ đều biết.
Phải chăng?
Minh quốc!!
Nàng giật mình, ngẩng đầu dậy.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, khuôn mặt vốn trắng lại càng thêm trắng bệch. Nàng vốn không tò mò, nhưng phong thư hôm nay nàng thấy rơi xuống gầm bàn của Kim Ngưu, không định mở ra nhưng...
Bàn tay run rẩy, Hán Nhân Mã cầm lên phong thư.
Nàng hít một hơi, gò má hơi ửng hồng vì nắng chiều. Lần này, nàng chỉ muốn kiểm tra một chút, một chút mà thôi. Dù sao, đây không phải chuyện đơn giản, nàng tin Kim Ngưu, nàng tin chàng, thật sự rất tin tưởng. Nhưng với một niềm tin chưa từng đổ vỡ thì những hoài nghi trong thời gian gần đây càng lớn, Hán Nhân Mã cần một điều gì đó làm nền tảng, nếu không sự theo dõi gắt gao đó, ánh nhìn lạnh lẽo từ nam tử áo lam, sự xa cách của Vũ Cự Giải và cả những bí ẩn trong hành sự của chàng chỉ khiến nàng thêm lo âu, sợ hãi.
Chỉ cần bóc phong thư này, phong thư được miết dấu bảo mật của riêng chàng. Chỉ cần một chút thông tin trong đó, bản thân nàng tự khắc sẽ rõ ngọn ngành.
.
.
.
.
.
.
.
Hán Nhân Mã bước đi thật chậm, ngồi xuống trường kỉ. Nàng cẩn trọng đóng kín cửa phòng, ngồi theo tư thế thật tự nhiên.
- Tiểu thư đang làm gì vậy?
- Ta đọc sách thôi.- Nàng thuận miệng đáp lại, ứng phó kịp thời với câu hỏi có chút không khách khí. Giọng điệu nhàn nhạt đó chẳng ai ngoài mĩ nhân Vũ Cự Giải. Nàng vốn đã quen.Vừa ngồi xuống đã thấy nàng ta đẩy cửa đi vào, vẻ hốt hoảng chưa từng biết đến.- Tỷ qua phòng tôi có chuyện gì?
- Hoàng công tử nhờ tôi tìm phong thư, cô nương có biết phong thư ở đâu không?- Cự Giải đưa đôi mắt ngọt ngào có ý hỏi về phía nàng tiểu thư vận bộ áo tím, khuôn mặt có phần lúng túng. Ngoài nàng ta ra, nàng dám chắc không còn ai dám ngang nhiên vào phòng Hoàng Kim Ngưu
- Đây chăng?- Nhân Mã đưa phong thư ra trước mặt, một phong thư chỉn chu, gấp nếp cẩn thận.- Nó rơi xuống đất, ta nhặt được. Nhờ cô đưa chàng.
- Được, tiểu thư nghỉ ngơi đi.- Cự Giải nghiêng người cúi chào.
Nàng thực sự không hề ghét Hán Nhân Mã, nhưng việc nàng hận nàng ta chẳng thể trách nàng vô tình hay ích kỷ. Nàng cũng là nữ nhân, việc người nàng yêu thương đi yêu thương một nữ nhân khác có là sắt đã cũng phải vỡ tan vì đau đớn, huống hồ nàng chỉ là nữ nhi. Hán Nhân Mã cũng có những khó khăn, đau khổ vì danh phận công chúa Hạ quốc, tương lai nàng ta còn rất mơ hồ. Sống chết chỉ có thể phụ thuộc vào Hoàng Kim Ngưu chàng đủ sức giang tay che chở hay không mà thôi, nhưng điều đó có thấm vào đâu nếu Thái tử đã muốn nàng ta phải chết?
Một người sắp chết cũng không biết vì sao mình chết, một người bị lừa cho đến mất mạng cũng không biết làm sao bị lừa, Nhân Mã nàng ta sẽ ra sao. Nếu sự việc nàng ta biết quá sớm chỉ đem lại sự ngắn ngủi của vận mệnh trái ngang này mà thôi. Cự Giải nàng giúp nàng ta, coi như giúp Kim Ngưu thêm ngày an tâm.
Hi vọng nàng ta sẽ không biết gì, chưa đọc gì. Hán Nhân Mã, mong rằng nàng đừng quá thông minh, quá lưu tâm những điều khó đoán gần đây.
Cự Giải bước ra ngoài, xem xét phong thư thấy vẫn được dán cẩn thận mới an tâm thở ra một hơi. Nàng đưa mắt về bên trái, vô tình chạm vào đôi mắt thâm trầm đang ẩn chứa sự lo âu. Chàng tiến lại gần, đôi môi khẽ thở những hơi thật chậm để điều hòa, Kim Ngưu chàng quả thật yêu nàng ta quá nhiều, yêu nàng ta đến mức quên mất việc từng có một Cự Giải trong tim.
- Chàng sợ nàng ta biết đến vậy sao?- Cự Giải như không giấu nổi thê lương, mới để chất giọng nhàn nhạt của mình hạ xuống đến mức như thì thầm. Nàng cười nhẹ rồi thả phong thư vào tay Kim Ngưu.- Nàng ta chưa đọc, cũng chưa mở ra. Sau hi vọng chàng hãy cẩn thận trong hành sự, bây giờ không phải là lúc để mật thư sơ hở.
- Cảm ơn.
Kim Ngưu chàng đáp lại, nhìn theo bóng hồng y nữ tử dần khuất sau cánh cửa. Mùi hương hoa hồng vấn vương một đoạn vẫn chưa chịu dứt. Chàng vẫn nhớ đến một muội muội hay cười, nhỏ bé và mỏng manh. Nhớ đến vòng tay ấm áp của muội ấy vòng qua cổ khi chàng, nhớ đến lời nói nhỏ nhẹ đầy yêu thương khi muội ấy bảo rằng rất nhớ chàng.
Chàng vẫn nhớ, đã nhớ và mãi nhớ.
Những vụn vỡ bỗng hiện lên, kìm lấy con tim nam nhân vốn lạnh lùng sắt đá.
Quá khứ vốn là quá khứ, còn hiện tại mới là tất cả.
Muội ấy đã chết đi cùng với những kí ức của Hoàng Kim Ngưu. Muội ấy không thể là một Cự Giải thủ đoạn, dám giết người không chớp mắt, muội ấy không phải người đã lợi dụng mẫu thân chàng, không phải một Cự Giải lạ lẫm, đầy gai góc. Giờ đây, không phải Hoàng Kim Ngưu chàng đã có một Hán Nhân Mã như hoa như ngọc, thanh cao, yêu kiều, vui vẻ, đáng yêu bên cạnh, sao mỗi lần gặp mặt một hình ảnh khác của Cự Giải trong thâm tâm lại tạo những vấn vương không lời?
Tim vẫn đau, miệng vẫn cười, một nỗi đau không lời đã bám lấy chàng từ rất lâu, lại không thể dứt.
Kim Ngưu chàng lẳng lặng đi vào căn phòng, nơi người chàng yêu thương đang chờ đợi. Chàng tiến lại gần hơn, con tim lo lắng giữa bộn bề tổn thương lúc này chỉ một mực muốn bảo vệ nàng, yêu thương nàng, phải, chỉ mình Hán Nhân Mã nàng mà thôi.
Kim Ngưu đưa tay ôm lấy tấm thân nhỏ ngồi bên trường kỉ, đôi mắt nàng lấp lánh nụ cười, khóe môi cong lên như trăng sáng đêm khuya- rất mực thanh tao, rất mực dịu hiền.
Chàng cười, vuốt mái tóc dài trơn mượt. Những sợi tóc mềm như mây rủ xuống bờ vai nàng, rủ xuống bàn tay lớn của chàng, vấn vít cuốn lấy mái tóc chàng, Hoàng Kim Ngưu cảm thấy bình yên chỉ đơn giản là được bên nàng, được ôm nàng như thế này.
Quả thực bình yên của chàng chỉ là như vậy.
- Nàng đã ăn gì chưa? Thật sự dạo này bận quá. Hôm nào rỗi ta chắc chắn dẫn nàng đi dạo, mua cho nàng một con ngựa tốt để đi ngắm cảnh, dẫn nàng đi thả đèn hoa đăng.
- Có thể bỏ đi được không?- Tiếng Nhân Mã vang lên trong trẻo như chuông ngân, nàng ngả đầu vào vòng tay Kim Ngưu, miệng vẫn cười nhưng khóe mi đã đọng thành vệt ướt nhòe.- Chàng từng nói không thích ồn ào, phiền phức. Thích lười biếng bên ta, thích nhàn hạ thưởng trà đọc sách, thích được thưởng ngoạn núi non.
- Nhân Mã.- Kim Ngưu đưa tay đỡ nàng dậy để nhìn cho rõ gương mặt thân thuộc để hiểu hơn ý nghĩ của nàng qua đôi mắt đen trong veo nhưng bị nàng giữ lại. – Nàng...
- Nếu không được thì thôi, ta chỉ là lâu ngày không gặp chàng mới sinh ra yếu đuối. Giờ cũng bình thường hơn, nhớ thì cũng gặp được chàng, ta rất vui. Giờ chàng bận việc thì đi đi, ta cũng mệt rồi.
Lần đầu tiên, Nhân Mã nàng tỏ ra mệt mỏi, không, đúng hơn là lần đầu tiên vì mệt mỏi mà nàng gạt chàng ra. Hờ hững quay đi. Dáng vẻ này, phải rất lâu rồi chàng mới nhìn thấy ở tiểu cô nương hay cười của chàng trở về khí chất cao sang của bậc cơ vương kiêu ngạo, như thể người ngồi trước mặt Kim Ngưu chàng là Hán Vĩ Thuần mất tích.
Lòng chợt hụt hẫng.
- Nàng nghỉ ngơi đi. Ta sẽ quay lại, sớm thôi.- Kim Ngưu đỡ nàng nằm xuống, đắp tấm chăn lên người nàng.
Nhân Mã quay lưng vào trong, chờ tiếng kéo cửa mới chịu để cơn nức nở trào lên, cuốn phăng đi sự thanh thản nàng dựng lên khi nãy, để cơn nức nở cướp đi sự bình yên trong gian phòng nhỏ. Nàng ôm lấy ngực mà khóc, miệng mím chặt như muốn bật máu tươi. Từng câu từng chữ trong phong thư hiện rõ trong đầu nàng, như một con dao găm gim vào tim nàng.
Phải, nàng đã biết hết rồi.
Thủ thuật đọc phong thư đó thực rất đơn giản. Nàng cũng đã dán lại cẩn thận trước khi Vũ Cự Giải bước vào. Nàng vốn đọc qua nội dung thư nên nét mặt có chút bàng hoàng, thẫn thờ vô hình chung lại phù hợp với tình cảnh lén lút đó. Vũ Cự Giải không nghi ngờ gì nàng cũng là điều dễ hiểu, A Ngưu chàng cũng vì thế mới có thể điềm nhiên bước vào mang theo nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Nhưng nàng biết, kẻ khác biết nàng đã rõ chúng là ai thì nàng phải làm sao, Kim Ngưu chàng phải làm sao? Nếu nàng bỏ đi thì chàng có sống nổi không? Nhưng sao lại như vậy, hóa ra mọi chuyện từ đầu đến giờ là chàng tiếp xúc với nàng vì nàng là công chúa ư? Không phải đúng không?
- Ta phải làm sao đây, phải làm sao mới được đây Hoàng Kim Ngưu??
Hán Nhân Mã vừa nói vừa lau đi những vệt nước dài đang chảy trên gương mặt trắng bệch, sống mũi đỏ ửng, hơi thở nghẹn ngào theo từng đợt nức nở. Nàng không muốn khóc, càng không phải dạng nữ nhân yếu đuối hay nghi ngờ. Nhưng trước phong thư với những lời lẽ độc ác nhằm vào mình, trước sự thật che lấp sau nụ cười và sự quan tâm từ chàng, nàng không sao chịu nổi, không sao thở nổi.
Nỗi đau này lớn quá, nàng không thể kể, không thể nói, chỉ có thể chịu một mình, im lặngChap 11
Hoàng Kim Ngưu mở phong thư vẫn được dán cẩn thận, nét mặt ban nãy vừa có chút sắc hồng giờ lại chuyển sang trắng bệch, giống như sắp chết. Bàn tay vô thức bóp chặt phong thư, mày ngài nhíu lại đầy căm phẫn. Không phải chàng không hiểu nhưng thế này có phải đã quá tàn ác không? Nhân Mã dù sao cũng là một công chúa đã rời xa cung cấm, lại là một nữ nhi không có đủ sức bảo vệ mình.
Giết nàng!!
Hai từ ấy sao thốt ra quá nhẹ nhàng.
Việc phục quốc, lấy lại danh dự cho Hoàng gia chàng không phải không muốn, lấy lại thời đại rực rỡ cho Minh quốc không phải chàng không làm nhưng nếu đem tất cả những thứ này mà đánh đổi một Hán Nhân Mã thì chàng không thể.
Đúng, mối quan hệ ban đầu của chàng cũng chỉ là vô tình mà gặp, vô tình làm quen trong khi vết thương lòng chưa khép miệng. Rồi biết nàng là công chúa, chàng cũng không chút hứng khởi nhưng nghĩ sau này sẽ có lợi cho việc điều tra Hạ quốc nên chàng chấp nhận làm bằng hữu của nàng. Lâu dần, mối quan hệ thợ săn-con mồi đã chuyển mình sang một thứ tình cảm mà thế gian có đổi thay cũng không thể chối bỏ, không thể buông tay.
Chàng đã yêu nàng từ khi nào.
Yêu một cách ngây ngô, yêu một cách đậm sâu nhất.
Vẫn đôi mắt nâu sóng sánh ánh xuân, vẫn nụ cười thường trực trên môi đỏ duyên dáng. Sự tinh nghịch có chút sắc sảo, trí thông minh, lòng vị tha ẩn mình sau cái gọi là cao sang của nàng. Cứ thế, Kim Ngưu chàng đã yêu nàng như vậy.
Thế mà giờ bắt chàng phải quay ra lợi dụng nàng, đem mạng nàng đi trao đổi, chàng làm nổi sao? Việc Thái tử giao cho trước đây vốn đã quá khó khăn, giờ còn hạ lệnh khi cần thiết sẽ giết nàng để thị uy Hạ quốc nếu muốn chiến sự đẩy mạnh khi thời cơ chín muồi.
Quá tàn độc.
Sao chàng có thể?
Giờ muốn đưa nàng bỏ trốn cũng như một giấc mơ. Chỉ có thể kéo dài thời gian bình yên cho nàng và chờ đợi cái gọi là cơ hội.
- Ta sẽ bảo vệ nàng.
Hoàng Kim Ngưu ngước nhìn căn phòng có tầm rèm xanh màu lục bảo bay phất phơ, một bóng hình lặng yên bên khung cửa.
____________________________
Hoàng cung Tự quốc.
Vạn Ma Kết đi dạo cùng phụ hoàng. Dáng điệu chàng thong thả, ung dung nhưng chẳng làm mất đi vẻ vương giả, oai nghiêm. Đôi mắt dài ẩn dưới hàng mày đen như mực, sống mũi cao, đôi môi mỏng, tất cả hài hòa đến độ những đường nét như được họa lên khuôn mặt chàng. Phụ hoàng chàng cũng là một người có tuổi, gần năm mươi sống trên đời nhưng khuôn mặt ông dường như không hề có dấu hiệu của thời gian, chỉ là tóc đã điểm bạc và những nếp nhăn nhẹ nơi khóe mắt khi cười hay nheo lại nhìn thứ gì đó ở xa xăm. Có lẽ khí chất uy quyền, vương giả của Vạn Ma Kết là do người cha này truyền lại, vậy nên khi đứng với nhau họ cũng không thể giấu đi dáng vẻ hơn người.
Phụ hoàng vui vẻ hỏi han:
- Thái tử phi là người thế nào?
- Rất mạnh mẽ, cũng rất yếu đuối. Vừa ôn nhu vừa khẳng khái.- Chàng đặt quân cờ trắng lên bàn cờ.
Hoàng đế Tự quốc biết con mình là người rất ít nói đến chuyện nữ nhân, lại càng không quan tâm những việc tranh đấu hậu cung hay phi tần mĩ nữ, chỉ chăm chú đến sách lược cầm quân và điều hành triều chính. Mỗi khi Hoàng đế như ông hỏi, chàng chỉ nói qua loa, không vào thẳng vấn đề, hoặc buột miệng đáp không để ý. Nay nghe nhắc đến vị Thái Tử phi vừa mới đến lại tỏ ra vui vẻ một cách kì lạ.
Điều đó khiến ông hài lòng.
- Vậy ư?- Vị vua vừa cười vừa đi thêm một nước cho quân cờ đen, chỉ mới đó mà ông đã bao vây cả ba quân cờ trắng của chàng. Tuy là người xuất chúng nhưng so với vua cha, Ma Kết vẫn kém vài phần. Cộng thêm những kinh nghiệm phụ hoàng đã trải qua binh biến hơn mười năm, bản thân chàng luôn lấy đó làm điều nên học hỏi người. Phụ hoàng của chàng tuy lạnh lùng, ít nói trong việc điều hành thế sự nhưng lại là người rất mực yêu thương con cái. - Những nữ nhân như thế rất đặc biệt.
- Vâng. Thưa phụ hoàng.
Chàng hơi cười.
Đúng, quả thật nàng rất đặc biệt.
Con gái của Tể tướng Hạ quốc. Không phải cô gái chàng cầu thân, người tài sắc đều khó ai bì kịp- Phúc Sư Tử mà lại là vị muội muội thất lạc dưới cái danh sát thủ Minh quốc- Thiên Bạch Dương. Một người bị đem đi thế thân cho Phúc Sư Tử.
Chàng vốn nghe tin xong từ nội gián không mấy bất ngờ, trong lòng còn có chút mỉa mai. Bản thân chàng không nghĩ Hán Song Tử lại vì một cô gái mà làm điều trái với nguyên tắc trong việc kết giao, đòn này chàng có thể hạ gục y, đưa tên Hoàng tử kém cỏi – hiền đệ của y để Hạ quốc yếu thế mà đi dần vào việc thôn tính. Nhưng khi nhìn Bạch Dương chàng lại cảm thấy đó là điều không nên làm, à không, chính ra là chàng không thể làm.
Tuần đầu tiên, nàng ta vẫn đóng vai Thái Tử phi ngoan ngoãn, đến chào Thái hậu mỗi sáng, bê canh tổ yến lên Thư phòng cho chàng mỗi đêm. Chàng cũng không lấy làm để tâm, nhưng khi biết thân thế nàng ta thì có chút chú ý.
Bạch Dương bị hủy hết võ công chắc hẳn về đêm xương cốt sẽ rất đau đớn, tay chân bị co rút đến khó chịu - đối với người học võ đó là điều vô cùng khổ sở. Đặc biệt, Tự quốc lại là nơi có khí hậu khắc nghiệt, giá rét hơn Hạ quốc rất nhiều. Võ công không còn, kẻ luyện tập bước đầu đã thấy nhức nhối vô cùng, còn nàng ta lại là người có võ công cao cường, luyện tập lâu năm nên càng khó di chuyển vì mỗi hoạt động đều gây tê buốt đến tận đỉnh đầu. Những đau đớn này sẽ mất hơn hai tuần để hết hẳn còn trước đó chính là nỗi thống khổ của kẻ bị phế võ công.
Vậy mà điều chàng nhìn thấy ở Bạch Dương mỗi đêm chỉ là cái run rẩy nhất thời, còn trước mặt chàng vẫn là nét dửng dưng vô thường. Vẻ mặt ấy tất yếu có lúc phải nhăn lại, nhưng vẫn mím chặt môi kìm lại cơn rên rỉ, cổ tay trở nên yếu ớt nhưng cách nàng ta cầm để không làm đổ bát tổ yến vốn đã nóng bỏng tay thât khiến người khác đau lòng.
Khi Ma Kết hỏi, Bạch Dương nàng cũng chỉ nói một cách qua loa là lâu ngày không vận động hoặc giả như là quá đói. Nhưng chàng biết đó chỉ là ngụy biện.
Nhìn nàng, từ một cái nhìn tò mò dần chuyển sang ánh mắt xót xa.
Nàng rất điềm đạm với đám người dưới. Không to tiếng hay sai khiến họ nhiều, tự mình làm mọi việc, tẩm cung của nàng giống như chỉ có một mình nàng, cô đơn và lạnh lẽo. Vậy mà nàng vẫn có thể hài lòng, mặc cho tiếng xấu lan ra khắp hoàng cung vì lí do Ma Kết chàng căm ghét kiểu nữ nhân như nàng, kẻ chẳng qua là người thay cho Hán Vĩ Thuần công chúa, kẻ thế thân hèn mọn. Mặc cho lời bịa đặt độc địa, mặc cho việc chàng không tìm đến tẩm cung của Thái Tử phi lấy một lần. Suốt tuần tiếp theo, Bạch Dương nàng trở thành kẻ gánh tội cho Hạ quốc, nhưng nàng cũng chưa từng oán trách một câu.
Vẫn im lặng, nàng vẫn thế, như cái ngày đầu tiên bước vào cung cấm, mang cái trầm tĩnh của mình đối diện với sóng gió.
Tuần thứ ba, Vạn Ma Kết chàng mới xuất hiện tại tẩm cung nơi nàng ở. Nhìn nàng ở một vị trí gần hơn, khác hẳn với việc đứng nơi góc khuất dõi theo hành động của nàng, giống như có thể chạm tay vào khuôn mặt thập phần kiều diễm của nàng, được vuốt lên mái tóc dài đen mượt như thác nước của nàng, có thể thấu hiểu nụ cười của nàng.
Hôm ấy, nàng đang chơi với đám nô tài trò trốn tìm của lũ trẻ con. Nhìn nàng chơi, Ma Kết không thể nghĩ đó lại là một sát thủ lạnh lùng, vô tình mà chỉ là cô gái tò mò với niềm vui hiện tại, muốn được hưởng cảm giác yêu thương.
Bất chợt vành tai chàng nóng bừng.
Một thoáng yêu thương chạy vụt qua.
Chàng lúc ấy chỉ biết lặng im nhìn người con gái vận bộ váy đỏ tỏa sáng rực rỡ, tươi cười như loài hoa hàm tiếu, xoay mình giữa nền trời đầy tuyết. Nhìn nàng khi ấy khiến người ta liên tưởng đến hình ảnh tiên nữ lạc xuống nhân thế, khí chất thanh cao, không vướng bụi trần.
Tình cảm lúc đó đậm sâu như đã yêu cả ngàn năm.
Tuy là vậy, nhưng từ lúc đó đến bây giờ, chàng mới có thể đến bên nàng. Ba ngày vốn không dài nhưng không hiểu sao nỗi nhớ lại có thể dày vò đến vậy. Chân vừa bước đến cung của Bạch Dương, chàng đã thấy một cô nương áo xanh đang ngồi dưới gốc anh đào, đôi mắt hướng lên cao về phía bầu trời rộng lớn. Giống như chú chim muốn tìm đến tự do, muốn sải cánh bay về phía chân trời, tránh xa nơi cung cấm.
Vạn Ma Kết cất lời, chàng vốn thích ngắm nhìn người vợ của mình nhưng khung cảnh lúc này nhìn thêm chỉ khiến tâm thấy khó chịu.
- Thái Tử phi nay lại có điều gì cần tâm sự ư?
- Thái Tử bình an.- Thiên Bạch Dương đứng dậy, cúi mình chào chàng. Nàng thật không thể ngờ vào sáng sớm thế này Thái tử đã đến chỗ nàng. Một việc trước giờ chưa từng có.
- Nàng không tò mò vì sao nay ta lại đến sớm thế này?- Vạn Ma Kết mỉm cười, vẫn là nụ cười cao ngạo nhưng lại mang nét ôn nhu, mềm mại. Dường như đáy mắt của chàng lúc ấy chỉ có mình nàng.
- Thần thiếp thực không dám.
Nàng đáp, sau đó tuyệt nhiên không hỏi gì thêm. Lời nói mang vẻ dịu dàng, e thẹn của vị nương tử lâu ngày xa phu quân nhưng cái nhìn khi ấy của nàng lại là sự tò mò và xen chút hờ hững quen thuộc, kiểu nhìn đánh giá của kẻ có võ dành cho đối phương.
Quả nhiên đối lập, quả nhiên khác biệt!
Điều đó càng thể hiện nàng tuyệt đối không phải Phúc tiểu thư cành vàng lá ngọc mà chàng được hứa hôn, càng không phải nàng công chúa rời bỏ hoàng cung vì người thương trong lòng. Bạch Dương nàng chỉ là sát thủ, một sát thủ lưu lạc bị bỏ rơi, một kẻ được định sẵn phải chết, một kẻ phải chết mà chàng yêu.
Hai người cứ đứng yên như vậy, cho đến khi Ma Kết lên tiếng:
- Nàng định đứng dưới trời tuyết này đến khi nào?
- Thiếp chờ Thái tử đi vào trước rồi mới theo sau. Theo luật lệ hoàng cung, phải chăng là thế?- Nàng trả lời giống như đứa trẻ học thuộc bài. Dù thực ra cả người nàng đã tê buốt vì lạnh, các ngón tay sắp mất đi cảm giác.
Bất chợt Ma Kết kéo tay nàng, bàn tay lớn của chàng nắm lấy những ngón tay lạnh lẽo của Bạch Dương, cái nhíu mày phẫn uất hiện lên. Nàng nghĩ bản thân khỏe đến mức nào, kiên cường đến mức nào?
- Ngu ngốc. Lạnh như vậy sao không chịu vào phòng.
Chàng cầm lấy tay nàng kéo đi, nhưng chân chưa kịp bước đã thấy nàng ngã xuống đất. Từ khi bị hủy võ công đến giờ, thi thoảng vẫn hay bị chuột rút đến không thể di chuyển như vậy. Giờ thì lại không thể đi như bình thường, thật khổ sở. Chưa kể đến việc nỗi khổ đó lại hiện rõ ngay trước mặt vị phu quân quyền quý, điều này thật mất mặt.
- Để ta đỡ nàng.
- Không cần, thiếp tự đi được.
Nàng hơi cười nhưng khuôn mặt đã bắt đầu tím lại vì đau. Cả cơ thể đứng dưới tiết trời giá rét, mới bị hủy võ công nên việc cử động đau đớn là tất yếu. Bạch Dương cố gắng nhấc đôi chân tê cứng phía sau.
- Đừng bao giờ nói câu tự làm được với ta.
Ma Kết bế nàng lên nhẹ nhàng như nâng một tiểu hài tử.
Vòng tay rắn chắc của chàng vòng qua người nàng rất mực nâng niu. Thiên Bạch Dương chỉ biết nhìn chàng, không thể phản khác, mặc cho chàng đưa mình vào căn phòng lớn.Cho đến khi được đặt xuống ghế, Bạch Dương vẫn rất ngạc nhiên vì thái độ của chàng nhưng nàng chọn cách giữ im lặng. Sau đó chàng cũng chẳng bỏ đi như cái cách nàng vẫn nghĩ về thái độ tức giận vô cớ, Ma Kết quỳ xuống đất nâng đôi chân tê buốt của nàng điểm lên những huyệt đạo nằm ở bàn chân.
- Thế này sẽ giảm bớt cơn đau. Một lúc nữa sẽ di chuyển được.
- Thái tử.
Thiên Bạch Dương chầm chậm gọi chàng. Đôi mắt đen vẫn phủ một màu ảm đạm nay lại ánh lên bất ngờ.
- Nếu cần gì hãy bảo bọn nô tài, đừng làm một mình.Cũng đừng ngồi một mình. Càng không được đi ra trời lạnh quá lâu.- Nhận ra ánh nhìn của nàng, chàng quay mặt đi, nói thêm một câu rồi đi về phía cửa.- Tẩm cung nàng cũng cần đốt lò sưởi.
Thiên Bạch Dương im lặng nhìn vào khuôn mặt anh tuấn trước mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng hiểu thế nào là cảm giác được quan tâm và chở che từ nam nhân.
Nàng cũng biết hôn nhân chính sự chỉ là cùng nhau san sẻ quyền lực, không dám mưu cầu tình cảm. Dù sao bản thân nàng từ đầu vốn chẳng cao sang. Là vật thế thân cho một người giống mình – vị cô nương mà người phụ nữ lạ mặt vẫn gọi là tỷ tỷ của nàng. Nàng không quá đau buồn khi nghe những lời lẽ đó, cũng không đến nỗi bận tâm, dù sao nàng cũng bị bỏ rơi từ thuở bé, sống dưới cái gắt gao của sát thủ nên cảm xúc với họ há chẳng qua là chút day dứt và bàng hoàng mà thôi.
Hán Song Tử thực chất cho nàng con đường sống nhưng lại thành ra dồn nàng vào chỗ chết. Chỉ là cách chết khác nhau, một là chết dưới lưỡi kiếm của đồng môn, hai là chết vì buồn chán. Nàng thực không muốn chết , lại càng không coi rẻ mạng sống. Từ ngày ở núi Vọng cùng Bạch Thiên Bình, nhìn tiểu cô nương đó ngày ngày vui vẻ, hạnh phúc, luôn biết trân trọng mọi thứ giản đơn xung quanh thì cảm giác cần trân trọng cuộc sống trong nàng lại trở nên mãnh liệt. Vậy nên, nàng chấp nhận kế sách của Hán Song Tử, chấp nhận sự suy đuổi vì đánh mất tư cách sát thủ mà bản thân ghét bỏ, thậm chí sẵn sàng vứt bỏ vinh hoa phú quý ở hoàng cung phù phiếm chỉ để được ra ngoài.
Cung cấm muốn thoát đâu phải dễ dàng, nàng muốn nhưng chẳng thể bỏ đi. Gần một tháng trôi qua vẫn đợi một cơ hội ra hoàng cung, võ công không còn, việc bỏ trốn lại vạn phần khó khăn nhưng cái ý định đó chưa từng nguôi ngoai trong nàng. Cho đến lúc này, khi đối diện với khuôn mặt của Vạn Thái tử, được chàng lo lắng, Bạch Dương bỗng nghĩ rằng việc nàng vào cung không hẳn sai trái, cũng không phải do nàng không may mắn mà là do nàng cần phải biết yêu thương là gì.
Đúng, là cảm giác động tâm về thứ mà chưa từng trải qua.
Một cảm giác mà bây giờ có thể nàng chưa thể hiểu nhưng sau này đó chínhlà thứ mà bản thân nàng cũng vì nó mà hạnh phúc, vì nó mà bi thươn
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top