Chap 31

Chậm rãi buông tay ra, cô gái tóc vàng bị anh kháp cổ rốt cuộc không thể chống đỡ được thân thể của chính mình, ngã ngồi xuống dưới đất, hai tay ôm chặt cổ, từng ngụm từng ngụm hô hấp. Cô chưa từng trải qua chuyện gì đáng sợ như vậy, vừa rồi tại trong nháy mắt kia, cô cảm giác bản thân như đã cận kề cái chết.

Nam nhân ngày rõ ràng là kẻ ngốc, tại sao lại có thể đáng sợ như vậy?

"Noie..." Môi của Kookie mấp máy nửa ngày mới dám phát ra tiếng âm, anh như đứa nhỏ làm sai chuyện, chỉ dám cúi đầu, sợ bạn sẽ trách anh, nam nhân hung ác nham hiểm vừa rồi trong nháy mắt đã trở thành một chú cừu ngoan ngoãn.

Thực xin lỗi, anh xin lỗi, anh biết mình sai rồi, anh làm cho bạn khóc, nhưng thật sự anh không kiểm soát được bản thân, cũng không kiểm soát được tay mình. Anh không ngu ngốc, tất nhiên có thể nghe ra được cô gái kia là ở mắng bạn, mà anh tuyệt đối sẽ không cho chuyện như vậy xảy ra được!

bạn hít sâu một hơi, lắc đầu, nắm chặt lấy tay anh. Bạn không trách anh, thật sự không trách, có trách thì trách chính mình đã khiến anh phải chịu những điều không hay này.

'Không sao đâu!' bạn viết vào tay anh: 'Noie không sao, đừng để ý người khác nói gì, chúng ta biết chính mình đang làm gì là được, chúng ta không trộm không cướp, không thẹn với lương tâm. Hơn nữa, Koojie tuyệt đối không ngốc, Kookie chỉ quên chính mình mà thôi.'

Viết xong, bạn ngẩng đầu nhìn anh,bạn không quá để ý những người khác nghĩ gì, bạn không quen bọn họ, với bạn, bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi. Bạn quan tâm, chỉ có anh một người.

Gật nhẹ đầu, anh nghĩ, về sau anh sẽ không dễ xúc động như vậy, sẽ khiến bạn mất hứng.

"Các người... khụ...khụ..."

Cô gái tóc vàng vẫn ngồi trên mặt đất, một tay ôm cổ, tay kia chỉ vào bọn họ, trên mặt vẫn còn chút e ngại, bộ dáng muốn nói lại thôi.

bạn vươn tay muốn đỡ cô ta dậy, lại bị anh gắt gao cầm chặt, bạn hiểu được ý của anh, kiên quyết lắc đầu.

Buông lỏng ra tay anh, bạn cúi người thật thấp về phía cô gái, đây là lời xin lỗi của cô. Tuy rõ ràng cô ta là người gây chuyện trước, cô cũng không cảm thấy mình làm sai điều gì, nhưng cô vẫn xin lỗi, bởi vì Kooki đã sai.

Mà cô gái kia chính là vặn vẹo khuôn mặt, vừa định nói gì, nhưng nhìn thấy đám người xung quanh bắt đầu chỉ trỏ thì lựa chọn im miệng. Bộ dạng bây giờ đã đủ xấu hổ, nếu tiếp tục so đo cùng một thằng ngốc để người khác biết được thì cô thật đúng là không còn cái lỗ nào mà chui.

bạn ngẩng đầu lên, kéo tay anh rời đi nơi này. Bọn họ đi không nhanh, nhưng cả hai lại đều không nói gì. Có chút trầm mặc quá mức.

'Kookie đang tức giận?'

Bạn nghiêng mặt, viết vào tay anh. Cô thấy khuôn mặt anh không được tự nhiên, bắt đầu có chút đăm chiêu tự hỏi. Tuy anh không phải người nói nhiều, nhưng dường như đây là lần đầu tiên anh trầm mặc lâu như vậy.

"Không có."

Anh chớp nhẹ hai mắt:

"Em chỉ sợ Noie tức giận."

anh trầm mặc nửa ngày mới hộc ra được mấy từ. Nếu không phải anh mất bình tĩnh, bạn sẽ không phải xin lỗi người kia, sẽ không bị bọn họ bắt nạt, cho nên tất cả đều là lỗi của anh.

bạn dừng lại bước chân, nghiêm túc nhìn khuôn mặt có chút ảo não của anh, trong mắt dâng lên một tia ấm áp

'Kia không phải là lỗi của Kookie.'

  bạn viết vào tay anh.

'Noie không thể nói, cô ấy nói không sai, hơn nữa, Noie sẽ không bao giờ giận Kookie.'

"Thật sao? Vậy thì chúng ta ngoắc tay đi, nói dối là sẽ phải làm cún con."

Lúc này anh mới thoải mái nở nụ cười, anh vươn ngón út khua khua trước mặt cô.

bạn đối với cử chỉ trẻ con của anh chỉ biết cười bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra. Ngón tay của hai người giao triền tại cùng nhau, liệu có được coi là một lời hứa hẹn, vĩnh viễn cả đời hứa hẹn?

Gió nhẹ thỉnh thoảng thổi qua, hai người vẫn tay trong tay bước đi. Bọn họ không phải tình nhân, đối với một người tâm trí không được đầy đủ người đến nói, có lẽ ngay cả tình nhân anh không hiểu là gì. Không muốn buông ra, bởi vì bọn họ là thân nhân, thân nhân duy nhất.

anh vụng trộm nhìn thoáng qua bạn, thấy bạn bần thần nhìn về phía trước, không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Noie đang nghĩ gì vậy?" Nghĩ đến là phải hỏi ngay. Anh luôn không giấu được tò mò của mình.

bạn kéo qua tay anh, viết:

'Đang nghĩ xem trước kia Kookie là người như thế nào?'

bạn nở nụ cười một chút, có khi thật sự rất tò mò, tự hỏi không biết trước lúc mất trí nhớ anh là như thế nào đâu? Khi phiên dịch thì khôn khéo, khi tức giận thì lạnh lùng, thường thường lại bày ra mấy hành động trẻ con, không biết, dưới ánh mắt nâu đen kia là một quá khứ như thế nào?

Mà bạn cũng cảm giác được ngón tay anh hơi hơi nắm chặt.

Thật ra, anh cũng rất để ý.

"Không biết nữa..."

anh lắc đầu, hiện giờ tất cả trong anh đều là trống rỗng, hơn nữa anh cũng chưa từng nghĩ muốn tìm hiểu. Lúc làm ăn mày anh không nghĩ, lúc sắp đói chết đói anh không nghĩ, lúc có một gia đình anh càng không nghĩ, nhưng hiện tại, anh đã có chút suy nghĩ, bởi vì, nam nhân thần bí trong mộng kia vẫn quanh quẩn trong đầu anh, làm anh có chút rối loạn.

Hắn ta là ai vậy, mà anh, lại là ai vậy đâu?

Nhưng anh cũng không muốn nói chuyện này cho bạn, sợ cô phải lo lắng.

'Vậy chúng ta cứ từ từ suy nghĩ.'

bạn cũng không ép buộc, tiếp tục cầm tay anh bước về phía trước.

Thỏa mãn xuyên qua từng ngón tay đang xiết chặt, bạn muốn cả đời cứ như vậy, có được không? Khóe môi cong lên một nụ cười thản nhiên, ấm áp cực kì.

Thứ gọi là hạnh phúc, thực ra, luôn ở rất gần.

Mà bọn họ cũng không biết, cách đó không xa có hai đôi mắt không có hảo ý nhìn chằm chằm vào mình, thậm chí, ở bên trong còn mang theo một chút ác độc.

"Là bọn họ?"

Nam nhân hỏi cô gái đứng bên cạnh. Vết sẹo dài trên mặt hiển cực kì âm ngoan, tay hắn kẹp một điếu thuốc lá, thỉnh thoảng phun ra một ngụm khói, thoạt nhìn có chút thô tục khiến người ta thực không thoải mái.

"Là bọn họ!"

Giọng nữ nghiến răng nghiến lợi nói ra, dường như có oán hận thật lớn, không thể nào phát tiết.

"Cô thật sự muốn như vậy à, dù sao anh ta cũng có làm chuyện gì nghiêm trọng đâu?"

Nam nhân lại hỏi, ánh mắt nhìn về phía trước, bên môi có chút thản nhiên trào phúng, đàn bà, thật đúng là cảm tính!

Hơn nữa, cũng đủ độc ác.

"Tôi xác định, anh cứ làm theo những gì tôi bảo là được, yên tâm, sẽ không thiếu của anh một phân tiền nào."

Cô gái đưa tay lên cổ, xoa nhẹ dấu tay vẫn còn đỏ lựng. Tên ngốc chết tiệt, dám làm cô bẽ mặt trước nhiều người như vậy, còn kém chút nữa liền bóp chết cô, thử hỏi,làm sao cô có thể buông tha bọn họ dễ dàng như vậy được? Đương nhiên còn cả bạn nữa, nếu không vì cô ta, cô đã không gặp phải chuyện vớ vẩn này, hừ!

Nam nhân rít mạnh một hơi, thong thả phun ra làn khói thật lớn, sau đó đem điếu thuốc ném xuống đất, hung hăng dùng chân dẫm lên.

"Đây là lần cuối cùng, làm xong tôi sẽ không còn nợ nần gì nhà họ Park các cô nữa." Nam nhân quay sang, nheo mắt lại nhìn cô gái, tiếng nói thô ách tuyệt không dễ nghe.

Cô gái bình tĩnh sửa lại tay áo:

"Nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì, muốn anh làm thì anh làm đi, phiền quá!"

Cô nói thực không khách khí, mà đùa cợt trong mắt nam nhân lại càng sâu hơn một chút. Lần cuối cùng, chỉ một lần này nữa thôi là anh có thể rời đi cô ta, người nhà này thật đúng là ghê tởm.

Nam nhân quay đầu, nhìn về bóng dáng đã bắt đầu mơ hồ của hai người kia, cuối cùng thở dài một chút. Đúng vậy, một lần cuối cùng, chỉ có thể hy sinh hai người kia, ai bảo bọn họ không biết sống chết chọc phải một đứa biến thái như vậy, thật đúng là tự làm tự chịu. Kể ra cũng may mắn, một đứa câm, một thằng ngốc, hắn không cần tốn nhiều sức cũng có thể cho bọn họ chết tám lần.

Khóe môi có chút thâm đen chậm rãi cong lên, mang theo một tia lãnh khí. Nam nhân này, tuyệt đối không phải là người lương thiện.

 bạn hưởng thụ cơ hội khó được như lúc này, dường như bản thân thật sự đã quên đi tất cả, giọng nói của cô, trí nhớ của anh, cuộc sống bất đồng của bọn họ... Ngẩng đầu, cô nhìn thấy sườn mặt anh ở một bóng ma hạ hiển cực kì ôn nhu, mũi cao đòi mạng, nhìn góc nào cũng thấy đẹp mắt.

"Đang nhìn gì vậy, trên mặt Kookie có cái gì sao?" Cảm giác được bạn nhìn mình, anh vươn tay lau lau mặt.

bạn lắc đầu, môi hơi hơi khép mở:

'Kookie đẹp trai quá.'

"Phải không?"

Bàn tay anh đặt trên má vẫn chưa hạ xuống dưới. Thật ra người khác nói anh đẹp anh cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng là mặt của mình thôi, ngày nào ở trong gương chẳng gặp, cũng không thấy có gì đặc biệt. Ngược lại, anh cảm giác bạn mới là xinh đẹp, hơn nữa khuôn mặt của cô thực mềm, nhất định véo vào sẽ rất thích.

Nghĩ đến đây, anh thật đúng là vươn ra hai ngón tay véo nhẹ mặt cô một chút, cảm giác tinh tế khiến lòng anh hơi rung động, thật đúng là kỳ lạ, nhưng cũng thực thoải mái, anh lại nhéo thêm một chút.

'Đau...'

  bạn chớp mắt, vội vàng rớt ra tay anh.

"A..."

Như là ý thức được chính mình đã làm sai chuyện, anh rụt tay đặt ở sau lưng, trong mắt lại không hề có ý hối cải. Quả nhiên véo rất thoải mái, về sau lúc bạn ngủ anh sẽ tùy tiện đi giở trò

Nhìn ánh mắt chuyên chú của bạn , vừa rồi lại được nghe bạn khen ngợi, anh thấy mặt mình có chút nóng lên. Cảm giác mặt đỏ tim đập này thật đúng là không sai, nhưng anh lại muốn nó kịch liệt hơn một chút, nhưng là, phải làm như thế nào đây, anh chẳng có chút kinh nghiệm nào cả.

Đúng rồi, hỏi Noie đi, bạn nhất định sẽ biết. Anh vừa định mở miệng, nhưng lại theo bản năng ôm lấy bạn, xoay người đem bạn đứng ở phía sau. Đây là một loại trực giác, anh không biết nó là cảm giác gì, nhưng có thể chắc chắn rằng nguy hiểm ở ngay gần đây.

'Kookie...'

  bạn nắm chặt tay anh, dường như sự khẩn trương của anh khiến bạn cũng lo lắng theo, lòng bàn tay bắt đầu có một tầng thản nhiên mồ hôi. Rốt cuộc là làm sao vậy, sao sắc mặt anh lại trầm trọng như vậy, còn có thân thể anh, khẩn trương ngay cả cơ bắp đều bắt banh lên.

"Ba ba ba..."

Rất nhanh, bọn họ nghe được một tràng vỗ tay, âm thanh như vậy đột nhiên vang lên làm không khí có chút nặng nề.

"Không thể nghĩ được một tên ngốc lại có độ cảnh giác cao như vậy, thật sự khiến cho người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa."

Nam nhân khoanh tay trước ngực đứng ở dưới tàng cây, trên mặt có một vết sẹo kéo từ khóe mắt xuống dưới gò má. Kể ra nếu như không có vết sẹo này trông hắn sẽ bình thường hơn một chút, nhưng bởi vì có, cho nên khuôn mặt vốn thô kệch càng phát ra nguy hiểm cùng âm ngoan, nhất là nụ cười của hắn, thực lạnh lùng!

bạn không hiểu nhìn nam nhân này,bạn chưa từng gặp hắn, cho nên hẳn là không có xích mích gì đi? Vậy chẳng lẽ là ăn cướp?

bạn  trầm mặc một chút, cuối cùng lấy ra hết tiền lẻ tiền lẻ trong người, vươn tay, đưa cho nam nhân.

"A..."

Mà hắn ta chỉ nở nụ cười, vết sẹo trên mặt run lên, càng phát ra hung ác.

"Tiểu câm điếc, cô thật đúng là tên ăn mày."

Hắn có chút châm chọc nhìn mấy tờ tiền lẻ trong tay bạn. Một đứa câm đi với một thằng khờ, dùng đầu gối nghĩ cũng biết bọn họ nghèo kiết xác, hơn nữa nhìn chiếc quần bò cô ta đang mặc, không biết đã giặt đến bao nhiêu lần, gấu quần đều có chút rách nát. Bọn họ có tiền? Điên mới tin.

bạn nắm chặt tay, cảm thấy càng lo lắng, hắn không cần tiền, vậy muốn cái gì?

Nam nhân không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm bọn họ, âm thầm suy tư, ánh mắt của tên ngốc kia không sai, đủ lạnh lùng, đủ ngoan độc.

Mặt sẹo đứng một hồi cũng cảm giác có chút nhàm chán. Phải ra tay với một đôi như vậy thật đúng là hạ thấp tiêu chuẩn của hắn, nhưng cũng đâu còn lựa chọn khác.

Chậm rãi rút ra một thanh côn gỗ dài chừng 30 cm, phải biết rằng bình thường 'dạy dỗ' người khác hắn đều dùng côn sắt, hôm nay như vậy đã là rất nhân từ với bọn họ, nếu không về sau tên ngốc này sẽ càng ngớ ngẩn. Về phần bạn, cô nàng kia cũng không nói rõ là phải ra tay thế nào, cho nên hắn chỉ cần đánh một chút được, nhưng 'một chút' của hắn cũng không phải người bình thường có thể chịu được.

"Anh muốn làm gì?"

Giọng nói của anh tự nhiên trở nên lạnh lùng.

Mặt sẹo không khỏi sửng sốt một chút, hơi híp lại hai mắt nhìn anh, không phải nói nam nhân này là một tên ngốc sao, như thế nào một chút cũng chẳng thấy giống? Hơn nữa ánh mắt của anh khiến hắn cảm thấy áp lực, dường như không khí xung quanh đều bị rút đi, ngay cả hô hấp đều thấy khó khăn. Lần đầu tiên đứng trước trước một người, trong mơ hồ, hắn thế nhưng cảm thấy sợ hãi.

Chần chừ nửa ngày, cuối cùng hắn dùng lực nắm chặt mộc côn trong tay, mặc kệ nói như thế nào cũng chỉ là hai người thôi, cho dù bọn họ là người bình thường hắn cũng chẳng để vào mắt, huống chi một một đứa câm với một thằng khờ? Thật đúng là thần hồn nát thần tính, hắn không khỏi phỉ nhổ chính mình một chút.

"Muốn làm gì?"

Hắn ngẩng đầu, thỉnh thoảng dùng mộc côn đánh đánh vào lòng bàn tay:

"Tao có làm gì đâu, chẳng qua muốn đánh bọn mày một gậy thôi, suy nghĩ đi, đứa nào cũng được, tao chỉ đánh một gậy duy nhất, ai tới?"

Hắn nói thực nhẹ nhàng, nhưng khuôn mặt lại phá lệ lạnh lẽo, ánh mắt phát ra từng đợt âm hiểm. anh không nói gì thêm, mà bạn bối rối cắn chặt môi, cô xem như hiểu được. Nam nhân mặt sẹo này rõ ràng là muốn gây rắc rối, tuy vẫn không hiểu bọn họ đắc tội hắn khi nào, nhưng cô biết, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng buông tay. Ngẩng đầu nhìn anh, nam nhân này vẫn luôn đứng trước cô, bảo vệ cô, nhưng là, anh không thể lại bị thương, hiện tại anh chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.

Cô dùng sức bỏ tay anh ra, sau đó bước lên đứng trước mặt anh, lấy tay chỉa chỉa chính mình.

Cô đến.

Thân thể của cô tốt lắm, dạo gần đây cũng béo lên chút ít, chỉ là một gậy mà thôi, cô có thể chịu được.

Mặt sẹo cảm thấy ngoài ý muốn một chút, cuối cùng vẫn nhếch lên khóe môi nứt nẻ, hắn không muốn đánh phụ nữ, nhưng nếu cô ta tự đưa lên cửa thì cũng chẳng có vấn đề gì. Dù sao, hắn chỉ muốn một gậy mà thôi, cái khác không quan trọng, nhưng cô gái này, thật đúng là...

Không biết nên nói là rất thiện lương, vẫn là vô cùng ngu xuẩn.

"Nghĩ cho kĩ vào, một gậy này của tao hạ xuống khả năng mày sẽ gẫy vài cái xương đấy!" Hắn nắm chặt mộc côn, có chút cảnh cáo nói xong.

 bạn lắc đầu, mở ra hai tay giống như gà mẹ che chở con gà con, ánh mắt gắt gao theo dõi hắn. bạn cũng sợ hãi, thậm chí, thân thể của bạn vẫn đang còn run rẩy, nhưng bạn không thể bỏ lại anh, nếu nhất định một trong hai người phải thừa nhận đau đớn, như vậy bạn nguyện ý, anh đã không thể lại chịu thêm thương tổn.

Mặt sẹo lạnh lùng cười, hắn giơ lên mộc côn đánh đi qua, đương nhiên hắn sẽ không lưu tình, bởi vì, hắn cũng chẳng phải người lương thiện gì.

Mà anh chính là mím môi, đột nhiên đẩy bạn sang một bên, cũng trong nháy mắt này cây mộc côn trong tay mặt sẹo đánh vào không khí. Hắn nhíu mày, phản ứng của thằng ngốc này quá nhanh, dường như nhìn trước được hành động của hắn, không thể nào, chắn chắn là do trung hợp! Lại lần nữa giơ mộc côn lên, đánh thằng ngốc có lẽ tốt hơn là đánh đứa con gái, dù sao chỉ cần 'xử' một đứa, là ai đều được.

Lại là một côn hạ xuống, anh híp hai mắt, nghiêng đầu một chút, mộc côn vừa vặn sượt qua sợi tóc của anh. bạn gắt gao nắm chặt góc áo, giọng nói vẫn bị mắc ở trong yết hầu, bạn chưa từng khao khát có lại giọng nói của mình đến vậy, cho bạn nói được không, một tiếng, chỉ cần một tiếng thôi! Chính là, đôi môi không ngừng hé ra hợp lại vẫn không thể phát ra thanh âm nào.

Mặt sẹo đánh hụt vài lần càng thêm dùng sức vung mộc côn, chẳng qua lại luôn bị anh dễ dàng tránh né. Hắn kỳ quái nhìn thân thủ của anh, luôn có cảm giác anh là người luyện qua võ, hơn nữa còn rất lợi hại, mấy động tác vừa rồi dường như là một loại phản ứng bản năng, như vậy, liền rất có ý tứ.

Vết sẹo trên mặt hắn lúc này như một con sâu róm xấu xí đang ngọ nguậy, trông quỷ dị vô cùng, mà sức lực của hắn lại dường như dùng mãi cũng không xong, một côn lại một côn hạ xuống.

anh nhẹ nhàng tránh né mặt sẹo công kích, cũng không biết đây là vì sao, dường như anh có thể đoán trước được động tác kế tiếp của hắn, này quả thật là phản ứng đến từ bản năng.

Góc áo không ngừng dương lên, anh chuyên tâm nhìn theo từng động tác của nam nhân mặt sẹo, loại đấu pháp như liều mạng này thật khiến anh có chút chịu không nổi.

bạn sốt ruột nhìn hai người lại không có cách gì giúp đỡ được, việc đang xảy ra không phải chuyện bạn có khả năng ngăn cản, hơn nữa, cô sợ sẽ mang lại phiền toái cho anh.

Mặt sẹo đánh nửa ngày vẫn không đụng tới được góc áo của anh, trên trán chậm rãi chảy xuống một ít mồ hôi, hắn biết, mình đang dần mất sức. Lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng gặp qua ai như tên ngốc này, mặc kệ hắn dùng phương pháp gì người này cũng có thể bình tĩnh tránh né, thực quỷ dị.

Chậm rãi cong lên khóe môi, tuy có khó đối phó hơn so với tưởng tượng, nhưng hắn cũng chưa từng nói mình chỉ đến có một người.

Hắn thừa nhận mình là ti bỉ, là khốn nạn, thế nên có vô lại thêm một chút cũng là việc bình thường thôi.

bạn đột nhiên xoay người, mở to hai mắt, thấy được một người khác chậm rãi áp sát anh, mà trong tay hắn cũng là cầm một thanh mộc côn.

"Kookie..."

Mang theo khàn khàn một chữ, một chữ, chỉ có một chữ, sau đó không còn thanh âm gì khác. Nghe được tên mình, lại ý thức được là giọng nói của ai, anh giật mình nhìn về phía bạn. Anh vừa rồi nghe thấy, đó là giọng nói của Noie, bạn có thể nói!

Lúc này, anh chợt quên đi tất cả nguy hiểm, trong đầu chỉ có một giọng nói không ngừng vang vọng, Kookie, Kookie, Kookie. Đó là tên anh, đó là bạn đang gọi anh.

Mà ở trong nháy mắt này, hai nam nhân ánh mắt giao nhau, cuối cùng nam nhân vừa đi ra kia đem mộc côn giơ cao, sau đó hung hăng hạ xuống.

Một tiếng kêu rên, sau đó là 'phịch' một tiếng, dường như là có thể nghe được tiếng xương cốt ai đó gãy ra, anh không dám tin trợn to hai mắt, bàn tay vẫn đang đặt ở không trung không cách nào hạ xuống.

Bên tai anh chỉ có một trận giọng nói ong ong, cái gì cũng không nghe được.

Noie... anh nhìn bạn chậm rãi ngã xuống đất, khóe miệng của bạn đang không ngừng trào ra máu tươi, nhiễm đỏ vạt áo, trát đau ánh mắt anh.

"Noie..."

Anh ngồi xổm xuống, dường như là ngay cả sức lực để nắm chặt ngón tay cũng không có.

Vươn tay, anh lau đi máu bên khóe miệng của cô, nhưng lau thế nào cũng không sạch sẽ, vì sao, vì sao lại như vậy? Nhìn khuôn mặt cơ hồ không còn chút huyết sắc nào của bạn, ánh mắt anh bắt đầu đỏ lên, ngẩng đầu, anh hung hăng trừng mắt nam nhân cầm mộc côn. Hắn thế nhưng làm Noie của anh bị thương, làm bạn bị thương, anh muốn giết hắn, muốn giết bọn họ, anh không quan tâm thứ gì khác, anh muốn giết bọn họ.

Loảng xoảng một tiếng, mộc côn trong tay nam nhân kia mới hạ xuống, thân thể bản năng từng bước lui về phía sau. Cho tới bây giờ hắn cũng chưa từng gặp qua ánh mắt như vậy. Đáng sợ gần như là vô tình lãnh khốc cùng tàn nhẫn.

anh đứng lên, nhưng là, một bàn tay nhỏ bé gần như đã lạnh như băng nắm chặt tay anh, lạnh như không còn độ ấm, cũng làm lạnh lòng anh:

'Kookie, không cần...'

bạn giương môi, không tiếng động thỉnh cầu, vừa rồi tên

"Kookie"

kia dường như chỉ là ảo giác của anh, anh chưa từng được nghe qua giọng nói nào tuyệt vời như vậy, nhưng có lẽ cũng sẽ không thể nghe lại lần nữa.

anh gắt gao mím môi, hai mắt nhìn thẳng tắp chằm chằm nam nhân kia, cuối cùng lại vẫn là lập tức ngồi xổm xuống ôm chặt bạn. Tơ máu bên miệng bạn thấm vào áo anh, chiếc áo bạn bỏ qua tôn ngiêm để có được, chiếc áo anh thích nhất.

"Sợ cái gì, thực không có tiền đồ."

Mặt sẹo nghiêng đầu, nhổ một bãi nước bọt, mục đích hoàn thành, bọn họ có thể đi rồi. Hắn đi về phía nam nhân vừa đánh bạn, cúi đầu nhìn cô gái trong lòng anh, đánh tới đánh lui vẫn là đánh vào cô ta, không tính vừa lòng, nhưng cũng chẳng sao.

"Nhưng đại ca ơi, ánh mắt của thằng kia đáng sợ lắm."

Nam nhân thật cẩn thận nhìn mặt sẹo, cẩn thận nói:

"Đại ca nhìn thấy không? Vừa rồi ánh mắt của nó biến thành màu đỏ, là màu đỏ a."

Hắn đi theo đại ca đã lâu, quả thật chưa từng gặp ai có thể nhẹ nhàng né tránh chiêu thức liều mạng của đại ca như vậy. Này còn không đáng sợ thì cái gì mới đáng sợ, hơn nữa, anh còn nghe đại ca nói qua, đầu óc nam nhân này có vấn đề, hiện tại lợi hại như vậy, nếu hắn bình thường, kia không phải bọn họ chết chắc rồi?

Nam nhân này, không phải kẻ dễ chọc!

"Đáng sợ đến mức nào, đáng sợ bằng tao không?"

Mặt sẹo ném mộc côn, hai tay hoài ngực, có chút khinh thường thằng đàn em này. Đúng là nhãi ranh chưa trải sự đời, một thằng ngốc mà sợ thành như vậy thì sao làm đại sự được.

Hắn thản nhiên nhìn thoáng qua hai người, đối với hành động của mình không có chút cảm giác nào, dù sao loại chuyện này làm nhiều, máu cũng gặp qua không ít, tự nhiên là chết lặng.

Nhưng là phía sau, anh ngẩng đầu lên, trong mắt anh có một loại hận ý lộ ra linh hồn làm mặt sẹo cảm thấy sợ hãi. Lắc lắc đầu, đá văng đi loại cảm giác kỳ quái này, từ lần đầu tiên gặp anh hắn đã thấy cực kì áp lực, hắn đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ, chuyện này vẫn chưa hề kết thúc, thậm chí, sẽ có một ngày bọn họ còn gặp lại.

Mà quả thật, cảm giác này của hắn lại thật sự linh nghiệm, nhưng tại thời điểm kia, điều hắn phải gánh chịu còn đau đớn hơn vài lần, thậm chí, cả chục lần.

Ra hiệu cho đàn em, mặt sẹo xoay người rời đi không lưu tình, để lại một cô gái bị thương, cùng một nam nhân không có bao nhiêu trí lực.

"Noie, đau lắm không?" anh gắt gao ôm chặt bạn, hi vọng có thể truyền một chút ấm áp cho bạn . Sao cơ thể bạn lại lạnh như vậy, vì sao, vì sao anh lại không cách nào khiến bạn ấm áp trở lại?

bạn dùng sức nháy hai mắt, dường như muốn ghi tạc hình ảnh của anh vào tận đáy lòng. Kookie, nếu không có chị, em sẽ phải phải làm sao bây giờ? Đầu bạn đau quá, bả vai cũng rất đau, bên môi tơ máu ra càng nhiều, bạn khó chịu ho khan vài tiếng, cuối cùng, rơi vào khôn cùng hắc ám.

'Kookie, thực xin lỗi, thật sự thực xin lỗi.'

Tay bạn gắt gao nắm chặt tay anh, trừ bỏ tiếng hít thở như có như không chứng minh sinh mệnh vẫn còn đang tồn tại, lúc này bạn giống như là một cái thoát phá oa nhi (tức là con búp bê rách nát bị hỏng ).

Vết máu trên người bạn nhiễm đỏ anh hai mắt, đồng tử của anh đột nhiên co rút lại, một loại cảm giác sợ hãi lan tràn trong đầu óc, khiến lòng anh dần lạnh như băng.

anh gắt gao nhìn chằm chằm hai người kia, khắc sâu khuôn mặt của bọn họ vào trong đầu. Có một ngày, nhất định có một ngày nào đó, anh sẽ đòi lại món nợ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #nở