chap 25
Nhưng anh biết, thế giới của anh đã không có bạn, mà anh cũng không muốn mất đi Heri.
-Taehyung, em yêu anh.
Nghe được anh đáp lại, Heri nở nụ cười, trong lòng lại cảm thấy hơi đau nhức, bởi vì anh vẫn đang do dự, do dự đến rõ ràng. Cô đột nhiên ôm chặtTaehyung , chủ động hôn môi anh. 'Quan hệ' của bọn họ vẫn luôn là tốt đẹp, cũng cực kì kịch liệt, nam nhân này thật sự là một người quá tuyệt vời, nhất là tinh lực của anh, luôn dùng không hết, làm cho cô thật sự vui vẻ cùng thỏa mãn cực kì.
Taehyung hơi hơi nhíu mi, để tùy cô gái hôn môi, không lâu sau anh bắt đầu chuyển từ bị động thành chủ động, động tác cũng từ từ kịch liệt lên. Loại cảm giác này là thứ Heri không thể cho anh, quan hệ giữa anh và cô luôn đạm mạc như nước, ngay cả việc 'thân mật' cũng sẽ không quá mức kịch liệt. Nhưng Heri thì khác, cô có thể nhận tất cả tinh lực của anh, loại phối hợp này làm anh vô cùng thỏa mãn.
Hai người bắt đầu điên cuồng lôi kéo quần áo của nhau, tạm thời quên tất cả, gắt gao dây dưa.
Chiếc giường lớn xa hoa lúc này đã bị hai khối thân thể làm cho xộc xệch, căn phòng dường như cũng không còn hơi thở của người nào đó, có lẽ, không lâu sau sẽ hoàn toàn biến mất.
Dưới sàn, là quần áo vương vãi.
Trên giường, là hai người phập phồng thân ảnh, đang tiến hành động tác nguyên thủy nhất của nhân loại. Bọn họ giống như là dã thú, kịch liệt cướp lấy hoan dụ trên thân thể đối phương.
Trong phòng, có tiếng thở dốc kịch liệt của nam nhân cùng cô gái, mà ngoài cửa sổ, chỉ còn là một mảnh im lặng hư không.
Kịch liệt tình tự đi qua, nam nhân ngồi ở trên giường, trong lòng ôm cô gái.
Anh châm một điếu thuốc, mở hai mắt, quả thật thân thể anh là thỏa mãn, nhưng không hiểu sao trong lòng lại bắt đầu thấy hư không. Cúi đầu, anh nhìn cô gái trong lòng đang nhắm nghiền hai mắt, cô đã bị anh ép buộc đến không còn sức lực, nếu là trước kia hẳn anh sẽ kiêu ngạo vì năng lực của chính mình, nhưng hiện tại thậm chí anh còn chẳng thèm quan tâm.
Hình như, có gì đó đang dần thay đổi.
Nhìn cô như vậy, vì sao lòng anh lại bắt đầu cảm thấy trống vắng.
Hơi nhếch môi, anh đưa mắt nhìn toàn bộ căn phòng. Màu sắc nhẹ nhàng trước kia đã bị thay toàn bộ thành màu đậm, bắt mắt cực kì, nhưng lại làm đau mắt anh. Tất cả đã không còn từ trước thanh lịch, anh rốt cuộc không tìm thấy kí ức của ngày xưa.
Ngày xưa căn phòng này trông như thế nào? Đã bao lâu rồi anh không nhìn thấy nó? Hiện tại nhìn màu sắc xa lạ này, thậm chí anh còn có chút hoài nghi liệu thật sự bản thân là thích như vậy.
Trong mơ hồ, dường như ngũ quan của nam nhân trở nên cứng rắn hơn một chút, ánh mắt bị nhiễm một loại lạnh lùng khiến chính anh cũng cảm thấy hoảng hốt khó hiểu.
Trong lòng anh, đột nhiên trở nên thực trống vắng...
Buổi chiều, ánh nắng vàng ảm ảm lan đến, nhà trọ của T/B tuy rất nhỏ nhưng lại có một ô cửa sổ hướng về phía tây, có thể nhìn thấy hoàng hôn.
Xoay thắt lưng một chút, Kookie vươn tay, đụng đến mặt bàn trống trơn.
-Đã hết.
Anh cong lên khóe môi, làm xong, anh làm xong việc rồi. Nhưng cổ của anh thật sự đau quá, chỉ làm một chút thôi đã như vậy, không biết bạn là đau tới chừng nào.
Anh xoay người, bạn vẫn đang ngủ, có lẽ bạn đã quá mệt mỏi... Kookie nhìn chăm chú vào khuôn mặt bạn, đưa tay đặt ở lưng ghế dựa, nhắm mắt. Một vòng ánh sáng mông lung dừng ở trên người anh, dường như phủ thêm cho anh một tầng ấm áp.
bạn chậm rãi tỉnh lại, không biết đã ngủ bao lâu, bạn chỉ cảm giác hình như thời gian thật sự rất dài. Xoa nhẹ hai mắt, cảm thấy có chút mệt mỏi, đã thật lâu bạn không được ngủ một giấc đầy đủ. bạn ngồi dậy, nhìn thấy Kookie đang ngồi cách đó không xa chuyên chú nhìn bạn, trong ánh mắt nâu đen là một mảnh sạch sẽ nhu ba, thấy bạn tỉnh lại, vẫy vẫy tay.
-Noie, chào mừng đã về nha.
Giọng nói cực kì dễ nghe, hơn nữa cũng có thể nhận ra tâm trạng lúc này của anh tốt lắm. Tuy rằng rất mệt mỏi, nhưng anh lại cảm giác được một loại thành tựu vô cùng. Sau này anh sẽ giúp bạn, bạn không cần phải vất vả như vậy nữa.
bạn hơi cong lên hai mắt, bên môi có ý cười thản nhiên, xinh đẹp cực kì. Kookie, vẫn là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy, cô chỉ ngủ mà thôi, đâu phải đi xa nhà.
-Noie, vai em đau.
Anh đứng lên đi đến bên giường, ngồi xuống, sau đó chỉ vào bả vai của mình bắt đầu kêu khổ.
bạn nhẹ nhàng cười, vươn tay nhẹ nhàng xoa bờ vai của anh. Dáng người của anh rất đẹp, có lẽ vì thời gian dài phải sống lang thang nên mới gầy một chút, màu da cũng hơi nhợt nhạt. Nhưng là qua mấy ngày nay điều trị cơ thể anh đã tốt lên rất nhiều, không tính việc đầu óc có chút ngu ngơ thì anh thật sự là một đứa bé cực kì khỏe mạnh.
Kookie cười, dung nhan tuấn mỹ như có ánh mặt trời ấm áp hạ xuống, xua tan đi một ít se lạnh đầu đông.
-Noie nhìn này.
Kookie nheo hai mắt lại, chỉ ra chiếc bàn đã trống trơn. Cực kì hưởng thụ lực đạo trên vai, không mạnh nhưng lại khiến anh thoải mái cực kì.
"Đã xong hết rồi sao?"
bạn có chút kinh ngạc dừng lại động tác trên tay, tập tài liệu kia ít nhất bạn cũng phải làm tới sáng mai! Kookie có thể làm nhanh như vậy sao, công việc này trừ phiên dịch ra còn cần đánh chữ, hơn nữa còn phải đắn đo câu từ, chẳng lẽ anh đánh chữ mà không cần suy nghĩ?
Như vậy là quá nhanh không phải sao?
Nhìn khẩu hình của bạn, anh biết vừa rồi bạn nói cái gì, kiêu ngạo nâng cằm lên:
-Đúng vậy, đã xong hết rồi nha.
Anh đắc ý nói xong, ánh mắt như chú cún con chờ chủ nhân khích lệ, đáng yêu cực kỳ.
-Noie nói xem, em rất lợi hại có phải không?
Anh ôm bạn vào trong ngực, cũng không có ý gì cả, chỉ là coi bạn như chiếc gối ôm mà thôi, nhưng so với gối ôm thì thoải mái hơn nhiều lắm.
Hơn nữa, anh còn có thể đặt cằm trên đỉnh đầu bạn, cảm giác như vậy cũng khá tốt .
"Kookie thật là lợi hại, còn làm nhanh hơn chị rất nhiều."
bạn vui vẻ khích lệ, nhẹ nhàng viết chữ vào tay anh. Những động tác như thế này bạn thường làm mà không suy nghĩ nhiều lắm, dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ to xác mà thôi, hơn nữa trên người anh luôn mang theo một loại cảm giác ấm áp. Bắt đầu khiến bạn thói quen, bắt đầu, khiến bạn thích.
Có một vòng tay là dành cho bạn, dù đó không phải là của một người nam nhân, dù đó là của một đứa nhỏ không thể lớn, nhưng là, bạn vẫn rất quý trọng.
-A...
Kookie nở nụ cười, anh được khích lệ cũng giống như đứa nhỏ chiếm được viên đường. Ôm bạn chặt hơn một ít, bờ vai của anh tuy vẫn còn rất đau, nhưng có thể nhìn thấy mặt bàn trống trơn là anh đã vô cùng vui vẻ. Nếu trên đó còn tài liệu, như vậy, tối nay bạn sẽ không được ngủ.
bạn đi xuống giường, lần này đổi thành Kookie ngủ. Ngồi quá lâu khiến anh thật mệt mỏi, vừa ghé vào trên giường liền ngủ say, nhưng tay anh vẫn nắm chặt tay nhỏ bé của bạn.
bạn nhẹ nhàng vỗ lưng Kookie như đang dỗ đứa nhỏ, sau đó kéo chăn cẩn thận đắp cho anh. Chiếc giường này bạn ngủ thì rộng, nhưng để anh ngủ thì dường như vẫn hơi nhỏ một chút.
Đến tận lúc Kookie đã ngủ say bạn mới rút tay ra, sau đó đi đến trước máy tính, ngồi xuống, bắt đầu nhìn phần tư liệu Kookie phiên dịch. bạn đọc nhanh như gió, càng xem càng cảm thấy kinh ngạc. Anh thực sự là một thiên tài, tốc độ quá nhanh, hơn nữa còn không mắc một lỗi sai.
bạn thật sự không biết phải miêu tả cảm giác hiện giờ của mình như thế nào. Kookie ... Xoay người, sườn mặt của nam nhân mang theo góc cạnh rõ ràng, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn càng hiển ra vô cùng tuấn mỹ.
bạn tin rằng, nếu anh có trí nhớ đầy đủ nhất định sẽ là một người nam nhân cực kì lợi hại. Nhưng là, hiện tại anh cái gì cũng không có.
bạn muốn anh nhớ lại mọi thứ nhanh một chút, như vậy mới có thể tìm lại được cuộc sống của mình. Hiện tại anh cái gì cũng không biết, thật khiến bạn cảm thấy đau lòng. Nhưng là, nếu anh trở lại làm con người của trước kia, phải chăng sẽ để lại mình bạn, cô đơn sinh hoạt như vậy?
Lắc đầu, so với cô đơn, bạn vẫn hi vọng Kookie có thể nhớ lại cuộc sống của mình, dù cho cuộc sống ấy không có sự tồn tại của bạn.
Xem Kookie đã ngủ say, trên dung nhan tuấn mỹ là một mảnh cảm xúc hồn nhiên, đột nhiên khuôn mặt bạn có chút ửng đỏ, nụ hôn kia, thật đúng là...
mấy cô đoán xem sau khi Kookie có chí nhớ ... thì sẽ là ai ?? người như nào :))
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top