Chương 8
Từ sau ngày đó, địa bàn của Hoa Miêu bắt đầu như thế, Cố Phi vẫn như thường lệ, tuy nhiên cách thức thì có thay đổi.
Ban ngày trong thời gian làm việc không hề thấy Cố Phi mặc cảnh phục đến đây theo dõi, thế nhưng sau giờ làm việc Cố Phi thành khách quen của quán internet.
Lần đầu thấy cậu mặc quần áo thường ngày đến, lúc sẩm tối đi vào quán internet, Hoa Miêu nói này, phiên trực hôm nay không mặc cảnh phục hả?
Cố Phi đến quầy đóng tiền, muốn dùng một máy: “Tôi muốn lên mạng.”
Đừng nói Hoa Miêu kinh ngạc, quản lý quán mỗi ngày đều nhìn quen cảnh sát trẻ này cũng sửng sốt, Cố Phi thành thạo tìm một máy ngồi xuống: “Sao, không chào đón à?”
“Khách hiếm, khách quý!” Hoa Miêu cười hì hì rồi tự mình mở máy cho cậu, Cố Phi thử lắc lắc con chuột, bắt đầu chơi game.
Từ sau ngày đó, Cố Phi đã thành khách chơi game quen thuộc của quán internet này, chỉ cần không trực đêm thì gần như ngày nào cũng đến. Từ ngày Cố Phi giúp đỡ Hoa Miêu một đêm, Hoa Miêu cảm thấy cảnh sát trẻ này tâm tư không xấu, thái độ thù địch với cậu cũng bớt đi không ít, thường xuyên qua lại hai người cũng từ thù thành bạn* mà càng ngày càng quen thuộc. Ban đầu Hoa Miêu còn đề phòng liệu có phải Cố Phi đồn trú chỗ này để theo dõi, về sau thấy cậu đến thật sự là để chơi game, luyện thăng cấp đánh quái vật, rất chi là kinh khủng.
(亦敌亦友: diệc địch diệc hữu aka frenemy: từ bạn thành thù hoặc ngược lại)
Đầu năm đó là thời điểm internet mới bắt đầu thời đại của mình, không phải là máy chơi game đơn lẻ nhàm chán, game online dường như mở ra cho mọi người một thế giới mới lạ lùng, người nào có thể chống lại lực hấp dẫn kia chứ? Vì thế năm đó cũng là thời kỳ thịnh đạt nhất của internet, mỗi ngày từ sáng đến tối đều đông nghịt người, mở quán internet là kiếm được rất nhiều tiền*, lại còn chưa nói Hoa Miêu lúc đó chiếm giữ địa bàn, quán internet quy mô lớn, mỗi ngày từ sớm đến tối đều đầy ắp người, suốt ngày suốt đêm, tất cả đều là người chơi game online.
(盆满钵满: bồn mãn bát mãn: chậu, bát đều đầy (tiền), ý chỉ rất nhiều tiền).
Cố Phi dù là cảnh sát cũng chỉ một thanh niên mới lớn, tuổi này ai lại không thích chơi trò chơi? Không chơi mới là lạ!
Hoa Miêu nhìn vài lần liền nhận ra, Cố Phi chính hiệu là một lính mới.
Lúc ấy trên internet thịnh hành nhất là một trò chơi, với game online thì Cố Phi vẫn là lính mới, bắt đầu luyện từ đầu. Loại game online thăng cấp đánh quái vật sao hắn chưa chơi qua, nên nhìn một cái Hoa Miêu biết cậu là loại gà mờ, hơi một chút đã bị quái vật cấp thấp hạ đo ván, mấy món trang bị vất vả lắm mới có được không bị đoạt mất thì cũng là bị tiêu diệt rồi bị phân chia, lúc sống lại sạch trơn không có gì, nhiều lần qua một đêm là quay về điểm xuất phát.
“Mẹ kiếp, cậu cũng lơ tơ mơ quá mức luôn!” Hoa Miêu lại một lần nữa nhìn Cố Phi bị xử mà biến thành thi thể, quả thật vô cùng đau lòng nhức óc: “Cậu chạy chỗ đó làm cái đ*o gì? Không thấy chức vụ với cấp độ giết địch của người kia hả? Tự tìm đường chết để tặng trang bị, cậu là đại đội trưởng đội vận chuyển hả?” Hoa Miêu nhìn Cố Phi chơi game mà có thể tức chết, sau đó rút cục nhìn không nổi, Hoa Miêu kéo ghế ngồi cạnh Cố Phi, cũng bật máy: “Mẹ nó, ông đây luyện cho cậu!”
Tay mơ game online là Cố Phi đang ngẩn ra tại chỗ, một nữ kiếm khách mặc áo giáp bạc lắc lư gợi cảm ngực lớn eo thon tới trước mặt cậu, đi dạo một vòng quanh cậu, sau đó đi được hai bước thì quay đầu lại xem “Cố Phi” không đuổi theo kịp, vẫn đờ ra đứng tại chỗ, trong tai nghe truyền đến tiếng nói của Hoa Miêu: “Đần mặt ra làm gì! Là tôi!”
Hoa Miêu là ông chủ quán internet mở sớm nhất Giang Hải, là tiến bối dày dặn kinh nghiệm chơi game online, người chơi cấp độ tro cốt, cô nương này không phải của chính gã mà là một huynh đệ luyện, luyện đến cấp 20 thì phải đi lính, không nỡ bỏ rơi liền đưa cho Hoa Miêu, nói lúc rảnh anh tạm giữ hộ em, chờ em xuất ngũ trở về sẽ tiếp tục chơi. Lúc rảnh rỗi Hoa Miêu liền thay người anh em luyện nhân vật này, luyện mãi luyện mãi liền đem nhân vật này vọt tới cấp cao nhất.
” ‘Kitty lộ lộ’…” Trong ống nghe Cố Phi nghe thấy, đây là nickname trong trò chơi của nhân vật nữ này của Hoa Miêu. Cố Phi phì cười.
“Có gợi cảm không? Có quyến rũ không?” Hoa Miêu cố ý cao giọng hát, Kitty Lộ Lộ phong tình vạn chủng áp sát trước mặt “Nhất kiếm hồng trần” Cố Phi.
“Anh là gay hả?” Giọng nói của Cố Phi vô cùng hài hước.
“Gay cái đầu,” Hoa Miêu không kiêng nể mà mắng. “Người cũng bắt rồi mà gay hay không còn không biết hả? Sợi chết dẫm!”
“Cô này nhìn được đấy, so với anh thì có thể nhìn được.” Cố Phi lẩm bẩm.
“Mẹ kiếp, bắt đầu luyện!”
“Anh sửa cái tên đi, tên Kitty Lộ Lộ, anh không phải mèo hoa hả, mèo đều kêu như thế.” Ở chỗ chat riêng Cố Phi gõ một dòng chữ, trong lúc chơi cậu nói nhiều hơn.
“Được, cậu đổi nickname trước đi, nhất tiện hồng trần, tiện tiện tiện tiện tiện!!!!!!!” Hoa Miêu gõ một chuỗi dấu chấm than.
(chữ “kiếm” và “tiện” đều đọc là jiàn)
“Bố khỉ” Cố Phi nói, Hoa Miêu cười, hóa ra cảnh sát trẻ này cũng không nghiêm chỉnh đến thế. Gã liếc Cố Phi ngồi bên cạnh, trên mặt Cố Phi cũng lộ tiếu ý, hai người liền như vậy vừa sải chân đấu võ mồm, vừa bắt đầu đánh quái thăng cấp.
Có Hoa Miêu dẫn theo huấn luyện, cấp độ của Cố Phi đột ngột tăng nhanh.
Kitty Lộ Lộ xinh đẹp trên màn hình cầm vũ khí uy vũ khí phách xông trận ngựa lên trước, để Nhất kiếm hồng trần bảo vệ đằng sau, một đường chém dưa chặt rau hạ gục quái vật, mà Cố Phi đi ngay sau nhặt trang bị lượm tiền lấy kinh nghiệm. Thỉnh thoảng Cố Phi bị vây bao vây, yêu quái chém mấy nhát làm máu giảm xuống hơn nửa Hoa Miêu nhanh chóng chạy lại, vừa mắng cậu vừa liên tục cấp máu cho cậu, sau đó báo thù mà chém lũ yêu quái kia kêu cha gọi mẹ.
Như thế có mấy tối, có Hoa Miêu bảo vệ, Cố Phi thần tốc thăng cấp, Kitty Lộ Lộ tư thế áp đảo “cản tao thì chết”, Phật cản giết Phật, ma chắn giết ma, mái tóc dài màu đỏ tăng thêm màu đỏ đầy trời, quyến rũ gợi cảm vô cùng. Mà Hoa Miêu lười biếng ngồi lệch người trên ghế, miệng ngậm một điếu thuốc, nheo mắt, trên đầu gối quần bò có một chỗ rách to đùng, một tay bàn phím một tay chuột, thoăn thoắt làm người ta phải hoa mắt, vừa thong dong theo sát Cố Phi, nói gì cũng vô ích, có khi cậu mắng tôi tôi chửi lại cậu, thế nhưng Hoa Miêu hăng hái đánh giết, lâu rồi gã không hăng hái với trò chơi này như thế.
“Vẫn chưa đủ hả lính mới? Tuổi này gọi trò chơi, gọi anh đi, tôi cho cậu xem chiêu tuyệt lắm!” Hoa Miêu vừa ra chiêu lớn vừa tỏ vẻ coi thường Cố Phi.
Cố Phi đột nhiên ra một chiêu liên hoàn hoành tráng, hạ gục một đám quái vật, quả thật vừa hung hãn vừa chuẩn xác, Hoa Miêu “Ô hô! Học xong rồi hả? Không phải tay mơ, là lính cứng rồi!”
“Thái điểu (lính mới) cũng có thể cắn chết mèo.” Cố Phi không nhanh không chậm, Nhất kiếm hồng trần lại một chiêu lớn diệt sạch một đám, hiện giờ cấp bậc của cậu cũng thuộc hàng cao thủ rồi.
“Là mèo ăn chim, đồ ngốc! Mẹ kiếp! Mẹ kiếpppppppppp!” Hoa Miêu kêu một tràng, gã nói chuyện nên không để ý. bị một ngươi chơi đang ra sức chém giết một đao giảm máu, Hoa Miêu giận dữ, đang muốn phản kích thì Nhất kiếm hồng trần đột nhiên xông lên phía trước Kitty Lộ Lộ, kinh thiên động địa tất sát, tức khắc máu nhuộm đầy trời, người chơi kia nháy mắt mất hết máu mà biến thành thi thể, hóa thành tro bụi.
Nhất kiếm hồng trần quét kiếm, che chở cho Kitty Lộ Lộ tóc dài bay bay sau lưng. Tuy đó là thu được kiếm của nhân vật trong trò chơi, thế nhưng tình hình thoạt nhìn cũng rối mù đến mức hoành tráng.
“Waaaa, em giai hoành tráng ghê!” Tay Hoa Miêu vung lên, trong khung chat riêng tim hồng bay liên tiếp.
“Người ta rất muốn gả cho cậu đó!” Hoa Miêu tiếp tục gõ vào khung chat, hắn vừa khiến Cố Phi buồn nôn vừa cười khanh khách.
Cố Phi bên cạnh bỗng nhiên đập đập Hoa Miêu, Hoa Miêu vừa quay đầu lại, tờ mười đồng đưa tới.
“Cho tôi bát mì, thịt bò kho tàu.” Tay còn lại của Cố Phi đang thao tác chơi game, mắt cũng chưa nhìn lại đây.
“Mẹ nó.” Hoa Miêu khinh bỉ, mẹ nó chứ cảnh sát trẻ này chả có tí thú vị nào cả, chả có tí không khí văn nghệ gì hết!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top