Chương 7
Hoa Miêu mở mắt, nhìn thấy cửa sổ lạ lẫm, mãi cũng không nhớ nổi đâu là đây.
Đợi gã đặt chân xuống đất, giữ đầu hồi tưởng, nhìn đến người đi vào cửa hỏi một câu “Tỉnh rồi à?”, Hoa Miêu bất ngờ.
“Là cậu à? Đây là đâu?” Hoa Miêu nhìn Cố Phi, vô cùng kinh ngạc.
“Nhà tôi.” Cố Phi đã thay trang phục cảnh sát ra, mặc áo phông ngắn tay, quần bò, rất không giống lúc đang làm cảnh sát, mà là cậu thanh niên trẻ sạch sẽ anh tuấn. Nếu giữa đường gặp Cố Phi như vậy, Hoa Miêu chưa chắc đã nhận ra được.
“Nhà cậu?” trong đầu Hoa Miêu cố đào đi bới lại nhưng chẳng nhớ được gì, tối qua gã cũng chỉ nhớ được chuyện uống bia lúc mặt trời mọc, còn sau đó thế nào thì tắt điện cũng giống như tắc công tắc nguồn điện, chẳng có chút ấn tượng nào cả. Đừng nói làm sao để đến đây, ngay cả việc gặp Cố Phi cũng chẳng ấn tượng gì.
“Cậu đem tôi về nhà mình hả?” Hoa Miêu mò mẫm trong đầu.
“Vớ vẩn, không phải tôi thì anh lao vào hở?” Giọng điệu của Cố Phi cũng khá tùy tiện.
Lúc mặt trời mọc, Hoa Miêu rầu rĩ lải nhải, rượu cũng ngấm hết vào người rồi, đầu gối lệch trên vai Cố Phi ngủ khò khò, gọi mấy cũng không dậy, ngủ như chết. Cố Phi khiêng gã vào xe, lái xe về nhà. Đến lúc Hoa Miêu tỉnh lại thì mặt trời đã xuống núi rồi.
Nghe Cố Phi kể chuyện, Hoa Miêu không nghĩ cảnh sát trẻ này lại tốt như vậy, không những không mặc kệ gã ở ven đường mà còn mang về nhà cho gã nằm ngủ. Gã nhìn bốn phía, đây là một phòng trọ đơn có một giường đơn, xung quanh không có chăn đệm dưới đất hay gì hết, rõ ràng đêm qua gã với Cố Phi nằm trên cùng một chiếc giường.
“Cảnh sát Cố, hai chúng ta chưa ngủ với nhau, sau này cậu sẽ không chịu trách nhiệm với tôi chứ?” Hoa Miêu còn tiếp tục đùa cảnh sát trẻ này.
“Chịu trách nhiệm với anh hả, không phải anh làm phiền tôi lắm sao?” Cố Phi cầm áo khoác ngoài của Hoa Miêu ném cho gã.
“Tôi là lưu manh, cậu là cảnh sát, không có lưu manh nào muốn nhìn thấy cảnh sát cả, chuyện này cậu không trách tôi được.” Hoa Miêu vừa mặc áo vừa nói, được cảnh sát trẻ này giúp đỡ một đêm, trong lòng gã cũng bất ngờ, ít nhiều cũng hơi cảm kích, nói chuyện cũng thành thật vài phần.
Hoa Miêu vừa cử động, cảm giác say rượu lại quay lại, đầu đau một hồi. Gã láng máng nhớ được tối qua mình nói rất nhiều, vấn đề là nói gì lại không nhớ được. Gã hỏi Cố Phi: “Tối qua tôi có nói gì không?”
“Anh thật sự không nhớ gì à?” Cố Phi nhớ lại bộ dáng lải nhải lôi kéo cậu tối hôm qua của gã, nhớ lại khuôn mặt đang rơi lệ của gã.
“Vớ vẩn! Tôi nhớ thì còn hỏi cậu làm gì? Cả việc gặp cậu tôi còn không nhớ nổi!”
Hoa Miêu biết mình có tật xấu này, say rượu rồi tóm ai đó để nói, hôm sau liền quên sạch trơn, gã thật sự không nhớ mình nói gì, đoán đến tám phần là mất mặt trước cảnh sát trẻ này rồi, Hoa Miêu vô cùng hối hận.
“Không có gì. Anh ồn ào đòi xem mặt trời mọc, nhìn rồi lại khóc rất nhiều.” Cố Phi nói thẳng.
“Mẹ kiếp …” Hoa Miêu không hỏi lại, phỏng đoán càng hỏi càng mất mặt, Hoa Miêu là người trọng thể diện.
Gã cúi đầu mặc quần, Cố Phi ở bên cạnh nhìn gã. Một lát sau Cố Phi đột nhiên hỏi:
“Anh đi theo Phòng Vũ nhiều năm đúng không?”
Hoa Miêu bắt đầu cảnh giác.
“Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Chuyện về anh ta năm đó không ít.”
Đối với cái tên Phòng Vũ, Cố Phi không lạ lẫm gì. Cảnh sát Giang Hải cũng không lạ lẫm gì. Cho dù Cố Phi mới tốt nghiệp trường cảnh sát, trong hồ sơ cũng nhìn thấy cái tên này không hề ít.
Hoa Miêu cài quần, mặt bình tĩnh, đột nhiên tay duỗi ra túm lấy cổ áo Cố Phi. kéo Cố Phi đến trước mặt.
“Cảnh sát, tôi cảnh cáo cậu, đại ca tôi đã quay về đường ngay. Nếu cậu dám động đến anh ấy, tôi cho cậu lãnh đủ, nhóc con.”
Gã không biết hôm qua uống say đã nói gì về Phòng Vũ, thế nhưng cảnh sát trẻ này nếu muốn lập uy mà động đến Phòng Vũ thì hắn nhất định muốn chết rồi.
“Yên tâm, tôi không hứng thú với anh ta. Đối phó với mình anh đã đủ bận lắm rồi.” Cố Phi lạnh lùng nói, đẩy tay Hoa Miêu ra, “Ngủ đủ rồi thì dậy ăn cơm!”
Hoa Miêu dậy rửa mặt qua loa, bên ngoài đã là đến giờ cơm tối, Cố Phi không chỉ không đuổi gã đi mà còn giữ gã lại ăn cơm.
Hoa Miêu cũng rất đói, một ngày chưa ăn gì nên cũng không làm khách, ngồi xuống bưng bát lên. Đồ ăn là mua ở quán cơm, mùi vị không tệ, Hoa Miêu vừa ăn vừa nghĩ, bữa cơm này cũng kì lạ, lần đầu tiên ngồi trong nhà cảnh sát ăn cơm cùng cảnh sát. Nhìn số lượng kia rõ ràng là mua cho cả hai người, gã nhìn Cố Phi ngồi ở bên kia bàn, Cố Phi dường như không đối xử với gã như tội phạm đang cải tạo, hết sức chuyên tâm ăn cơm.
Hoa Miêu quan sát cậu một chốc, không kiềm chế được: “Tôi gặp nhiều cảnh sát rồi, người như cậu là lần đầu tôi thấy.”
“Tôi thuộc loại nào?” Cố Phi và một miếng cơm.
“Đem người từ nhà tù nhặt về nhà, còn là tội phạm trong danh mục trọng điểm đang bị cải tạo. Cậu không sợ tôi thăm dò chỗ ở, dẫn người đến bí mật bắt cậu hả?”
“Anh sẽ không làm thế.” Cố Phi ăn, mắt không hề động.
“Sao lại không?” Hoa Miêu cười khẩy, “Cậu nghĩ tôi không có gan hả?”
“Anh không có tâm địa này.” Cố Phi nói đơn giản, đứng lên đi xới cơm.
Hoa Miêu sửng sốt.
Lúc Cố Phi xới cơm về có cầm theo một tuýp thuốc mỡ, đặt trên đầu bàn trước mặt Hoa Miêu. Cố Phi nói, anh tự bôi vào vết thương đi.
Tối qua Hoa Miêu đánh nhau, tuy đánh lũ kia ngã la liệt nhưng cánh tay cũng bị thương một chút, trong mắt Hoa Miêu bị đâm mấy dao còn tự chạy đến bệnh viện được thì chảy ít máu, rách chút da, mấy vết thương nhỏ ấy chẳng đáng gọi là bị thương, hoàn toàn chẳng cần để tâm. Gã nâng tay lên nhìn, chỗ kia rõ ràng đã được xử lý rồi, nghĩ đến việc tối qua Cố Phi làm cho mình, Hoa Miêu dừng đũa.
“Tại sao cậu tốt với tôi thế?”
Hoa Miêu chăm chú nhìn Cố Phi, ấn tượng của gã với cảnh sát trẻ này có thay đổi, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn giang hồ Hoa Miêu không còn là người đơn thuần liền cảm kích sớm như thế, nếu không cảnh giác và phòng bị liệu gã có khả năng làm lão Đại cho tới hôm nay không?
“Cậu định cảm hóa tôi à?” Hoa Miêu đã gặp nhiều cảnh sát lắm, có chiêu gì cũng từng dùng với gã rồi, mềm rắn đủ cả. “Cảnh sát Cố, không phải cậu không biết tôi thích đàn ông đấy chứ? Nếu cậu đối xử tốt với tôi, có thể tôi sẽ cảm thấy cậu có ý với tôi. Nếu cậu thật sự muốn cảm hóa tôi thì không cần khổ sở vậy, thường xuyên giống như tối qua giúp tôi đi tè là được mà.”
“Anh không quen việc người khác đối tốt với mình hả?” Cố Phi không để ý mấy lời này của Hoa Miêu, đột nhiên nói một câu đó.
“…” Hoa Miêu khựng lại một chút.
Gã bỗng nhiên không nói tiếp, Hoa Miêu chưa từng nghe ai nói với gã như vậy.
“Sau này không cần gọi cảnh sát Cố, gọi tên tôi là được. Cố Phi.”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top