hoa Lưu Ly ko về 3
Chị Nhiên ở cửa hàng về vội vào ngay phòng Huyền, nhìn gương mặt của chị, Huyền cũng đoán ngay có chuyện gì đây. Quả đúng như vậy, không đợi Huyền hỏi, chị Nhiên đã hớn hở nói:
- Huyền hay gì chưa, có một chuyện quan trọng đấy.
Huyền xếp lại tập vở, quay hỏi:
- Chuyện gì mà quan trọng?
- Chiều nay ông Phan tới cửa hàng bàn chuyện làm ăn rất lâu với dượng và dì.
- Như vậy có gì mà quan trọng?
- Sao không, dì dượng quyết định hùn hạp với ông Phan bỏ mối hàng trên Ðà Lạt.
Như vậy là Huyền có dịp đi Ðà Lạt nghỉ mát rồi đó.
- Bận học làm sao đi?
- Muốn đi thì có gì khó đâu, cáo bệnh, xin nghỉ vài ngày.
Huyền cười:
- Ở trên đó nghe nói lạnh lắm?
- Lạnh như.... ngoại quốc vậy, và có nhiều sương mù. Ðường phố rất đẹp vì có trồng nhiều hoa. Ngày tết có hoa đào Nhật Bản nữa đó.
- Sao chị Nhiên rành quá vậy?
- Ơ.... mình nghe nói.
Huyền cười giòn:
- Nghe nói thôi mà chị kể lại y như thiệt.
- Như vậy Huyền chuẩn bị tinh thần đi nghen - Chị Nhiên háy mắt.
- Chị vậy?
- Ði Ðà Lạt bỏ mối hàng với ông Phan.
- Việc làm ăn của anh Phan với ba má, tui chẳng có dính vô. Mắc mớ gì đi Ðà Lạt?
- Thì đi chơi, bộ không thích sao? - Chị Nhiên cười.
- Chị thích thì theo.... Ông Phan đi, tui nhường đó.
- Ðừng có nói giỡn chơi cô em ơi, trời cho ai nấy hưởng. Có lẽ cả đời chị cũng không có dịp nào đi Ðà Lạt chơi cho biết.
Huyền nghe chị Nhiên nói mà tội nghiệp. Có lẽ cả đời chị Nhiên chỉ mơ ước những việc đơn giản thôi, nhưng xem ra khó mà thực hiện được những ước mơ cỏn con đó.
- Ba má tui về chưa? - Huyền hỏi.
- Chưa.
- Sao trể vậy?
- Hôm nay dì dượng đi ăn nhà hàng với ông Phan, có lẽ để bàn thêm công việc buôn bán.
- Ngon chưa, người ta đi ăn nhà hàng còn chị em mình thì nhịn đói - Huyền nhăn mũi.
- Tui đi nấu cơm bây giờ đây, không ai bỏ đói cô đâu mà sợ - Chị Nhiên cười.
Trong lúc chị Nhiên nấu cơm, Huyền xách xe đạp chạy sang nhà Trúc. Buổi tối, nếu rảnh, hai đứa thường tới nhà nhau chơi, nếu không là Trúc tới nhà Huyền thì cũng là Huyền tới nhà Trúc, việc đó đã thành thông lệ.
Hai đứa ra ngoài vườn ngồi trên cái băng cây dưới gốc mận. Chỗ này khuất ánh đèn, nhưng nhìn ra đường vẫn thấy mọi người qua lại. Nhà Trúc buổi tối thường ồn ào nên hai đứa muốn tìm một chỗ yên tĩnh để thoải mái nói chuyện. Thỉnh thoảng một con dơi ăn đêm bay vào tán mận làm rụng những trái mận chín lộp độp xuống đất.
Huyền giật mình la lên:
- Cái gì thế?
- Dơi ăn làm mận rụng xuống đất chứ có gì đâu.
- Ta tưởng ma chọi chứ - Huyền cười.
- Ma sống thì có.
"Ma sống" ở đây là một anh chàng hàng xóm, mỗi lần thấy Trúc và Huyền ra ngồi ngoài băng ghế dưới gốc mận, anh chàng thường lấy đất ném để dọa.
Huyền cười:
- Anh chàng "ma sống" của Trúc đâu rồi, bộ đi ngủ chắc?
- Có lẽ hôm nay anh chàng đi đâu vắng, nên chẳng thấy tăm hơi, nếu không nãy giờ mình bị ném cho mấy cục đất - Trúc nói.
- Mấy bữa nay Trúc có ghé nhà thăm Thẩm không?
- Có, mới ghé lúc chiều.
- Sao rồi?
- Vẫn còn đau.
- Như vậy chừng nào mình mới học lại được nhỉ?
- Có lẽ Thẩm sẽ không dạy kèm mình nữa đâu.
- Sao thế? - Huyền ngạc nhiên.
- Rồi đây Huyền sẽ hiểu.
Huyền dí bàn chân mình trên cát vô tình cô giẫm phải một bông hoa màu vàng nhỏ xíu nằm lẫn trong cỏ. Huyền không biết hoa gì nhưng vẫn cúi nhặt để trong lòng bàn tay săm soi.
- Thẩm trông tiều tụy lắm, có lẽ là tâm bệnh đấy, chứ không phải cảm xoàng đâu - Trúc nói.
- Hoa gì đây Trúc? - Huyền hỏi.
- Hình như là hoa cúc dại, nhỏ em mình gọi là Kim Cúc, chẳng biết có đúng không.
- Thẩm có nhắc gì mình không? - Huyền ném bông hoa trở lại đám cỏ hỏi.
- Không.
- Có lẽ anh chàng giận mình về chuyện ông Phan, Trúc nhỉ?
- Chuyện đó thì rõ rồi.
- Sao Thẩm lại trẻ con và nông nỗi quá nhỉ?
- Khi yêu người ta đều biến thành trẻ con và ai cũng nông nổi hết.
- Chà, nhỏ yêu hồi nào mà rành vậy, chắc là yêu anh chàng.... "ma sống" hàng xóm phải không?
- Nói bậy.
- Huyền biết phải làm sao bây giờ?
- Nên dò xét lại lòng mình.
- Lòng ta thì có gì phải dò xết?
- Có đấy, tự hỏi xem hai hình ảnh Thẩm và anh chàng Phan, ai hiện rõ nét nhất.
Huyền cười:
- Cả hai đều mờ như nhau. Nhưng thôi, không đùa nữa. Mình đi dạo một vòng ra bờ sông đi Trúc.
- Ngoài đó giờ này gió lạnh lắm, ra làm gì?
Tuy nói vậy nhưng Trúc cũng vào nhà khoác chiếc áo len. Hai đứa đi bộ ra bờ sông. Con đường trước nhà chạy giữa hai hàng cây rậm, lại không có đèn đường nên rất tối. Ði một khoảng bỗng Trúc nghe tiếng rao lanh lảnh của một chị bán chè gánh vang lên từ phía xa. Tiếng rao chè như chạy dọc theo hàng cây rồi tỏa rộng ra, một âm thanh vừa lẻ loi vừa đượm buồn.
Giờ này người đi dạo ngoài bờ sông thật đông. Những chiếc ghế đá trong công viên cũng có người ngồi rồi. Trúc và Huyền đi trên lối sỏi, gió từ dưới sông thổi lên mang theo mùi bùn và lạnh buốt.
- Sao, suy nghĩ kỹ chưa nhỏ? - Trúc hỏi.
- Nghĩ điều gì?
- Thẩm và Phan.
- Có gì đâu mà phải nghĩ. Thẩm là một người bạn, Phan là một người bạn khác.
Hai người có hai vị trí khác nhau. Có điều đi chơi với Phan thì vui hơn.
- Ở đây không phải chuyện vui chơi, mà là chuyện tình cảm nhỏ ạ. Ta thấy anh chàng Phan là một người sống hoàn toàn vì bề ngoài, nếu được thì Huyền nên chấm dứt mối quan hệ ấy đi.
- Trúc không có cảm tình với Phan à?
- Không, anh chàng này có vẻ.... buôn bán quá.
- Thì người ta làm nghề buôn bán chứ sao.
- Huyền thích những người vui vẻ, bặt thiệp, chứ không như Thẩm, ngày tối mặt mày lừ đừ như giận dỗi ai.
- Ðó là một người sống nội tâm, người ta suy nghĩ nhiều hơn nói.
- Mai mốt có thể Huyền sẽ đi Ðà Lạt chơi đấy.
- Ði với ai?
- Với Phan. Ðúng hơn Phan hùn hạp làm ăn với ba má Huyền, họ có nhiều mối hàng trên Ðà Lạt. Huyền theo Phan một công hai việc.
- Huyền nghỉ học để đi Ðà Lạt?
- Cáo bệnh, nghỉ ít hôm có sao đâu? - Huyền cười.
Hai đứa đi vòng trở lại công viên và theo con đường cũ về nhà. Suốt khoảng đường, Trúc im lặng không nói lời nào. Mãi đến khi về tới nhà Trúc mới nói:
- Huyền nên suy nghĩ lại cho chín chắn, coi chừng phải rơi vào cái bẫy nguy hiểm đấy.
- Nhỏ nói nghe ghê quá, làm gì có bẫy nào. Phan rất tốt với gia đình Huyền.
Mong rằng chuyện làm ăn sẽ khá hơn khi có Phan giúp đỡ.
- Nếu vậy thì mình không nói tới chuyện này nữa - Trúc buồn bã thở dài.
- Ừa, cũng không nên nói nhiều tới chuyện Thẩm và Phan. Khi nào đi Ðà Lạt về mình sẽ kể cho Trúc nghe những cảnh đẹp trên đó.
Huyền lấy xe về rồi mà Trúc vẫn còn ngồi trước thềm nhà nhìn mãi ra con đường tối om. Cô buồn bã như vưa đánh rơi một món đồ quí giá trên một đoạn đường tối om đó và không tìm thấy được.
Chuyện đời thật phức tạp. Trúc bồi hồi nghĩ thế và buông ra một tiếng thở dài.
Thoi Tơ hết sức lo lắng khi thấy bệnh của Thẩm càng ngày càng nặng thêm. Hôm nay anh không còn đùa với cô được nữa mà nằm mê man với cơn sốt. Mặc dù Thẩm bảo Thoi Tơ cứ ra chợ bán bình thường, nhưng cô không đành lòng bỏ Thẩm nằm ở nhà một mình nên hai hôm rồi Thoi Tơ nghỉ bán.
Ðúng là Thoi Tơ và cả Thẩm nữa đều chủ quan, tưởng rằng cảm xoàng, uống thuốc vài lần sẽ khỏi. Nhưng không ngờ bệnh tình Thẩm trở nặng với những cơn sốt rồi lạnh nối tiếp nhau. Mỗi lần sốt, Thẩm kêu hoa mắt, mặt mày anh đỏ bừng như một người uống rượu say, Còn khi lạnh Thẩm run lập cập đắp hai cái mền dày vẫn không thấm. Mỗi lần nghe Thẩm mê sảng, kêu thét Thoi Tơ càng thêm hoảng hốt. Nhưng cứ nghe Thoi Tơ bảo đi nằm bệnh viện là Thẩm lắc đầu. Không biết anh nói đùa hay mê sảng:
- Em mà đưa anh vào đấy sẽ bệnh nặng thêm.
Thế thì biết làm sao đây? Chiều hôm nay trời lại đổ mưa. Thoi Tơ ngồi ở đầu cầu thang vừa canh chừng Thẩm vừa ngó nồi cháo. Căn nhà đã quạnh hiu càng quạnh hiu thêm trong tiếng mưa rơi và gió lạnh ào ạt thổi từng hồi.
- Thoi Tơ ơi.... - Thẩm lại kêu.
Thoi Tơ chạy ngay lại bên cạnh Thẩm, anh nắm lấy tay cô, bàn tay anh run rẩy một cách tội nghiệp.
- Rót cho anh ly nước.
- Anh đang sốt phải không? - Thoi Tơ đặt bàn tay lên trán Thẩm - Sao trời mưa lạnh mà anh sốt kỳ vậy?
- Làm sao biết được, chỉ nghe trong người anh nóng như lửa. Cho anh ly nước.
Thoi Tơ tới bàn học của Thẩm rót nước nóng từ bình thuỷ ra ly mang lại. Thẩm gượng ngồi dậy cầm ly nước bằng hai tay.
- Em lại nghỉ bán à?
- Chớ bỏ anh ở nhà sao yên tâm cho được.
- Chắc mai anh khỏi bệnh, em đừng lo.
- Nhưng ngày nào anh cũng nói "chắc mai anh khỏi bệnh" nhưng thấy anh bệnh nặng thêm. Thật ra thì anh đâu phải bị cảm, hình như anh bị sốt rét đấy.
Thẩm vừa chu miệng thổi ly nước cho nguội bớt và uống từng ngụm ngon lành. Sau đó Thẩm mệt mỏi nằm xuống và nhắm mắt ngủ.
- Em có nấu cháo, chút nữa cháo chín anh ăn một miếng mới có sức. Cả ngày hôm nay anh không ăn gì làm sao chịu nổi.
- Anh không thấy đói.
Có lẽ người bệnh nào cũng ghét bị quấy rầy, mặc dù rất lo lắng cho Thẩm nhưng ít khi Thoi Tơ hỏi chuyện để anh phải khó nhọc lên tiếng trả lời. Cô chỉ ngồi đầu cầu thang chờ Thẩm gọi và hỏi anh khi thấy thật cần thiết. Làm thế nào để thuyết phục Thẩm vào bệnh viện? Ðó là một câu hỏi luôn luôn vang lên trong đầu cô.
- Sáng mai em cứ ra chợ bán bình thường, cứ để anh nằm nhà một mình, không sao đâu - Thẩm mệt nhọc nói.
- Mai rồi sẽ hay.
- Thấy em ngồi hoài ở đầu cầu thang anh càng.... bệnh nặng thêm.
Thoi Tơ cười. Thẩm vẫn không quên cái giọng chọc cười của mình.
- Còn mỗi lần nghe anh mê sảng kêu thét rùng rợn em lại phát run như con thằn lằn bị đứt đuôi.
- A, con thằn lằn yêu quý của em vẫn còn sống đó chứ.
- Làm sao chết được, em vẫn cho nó ăn cơm nguội và trò chuyện với nó hàng ngày trong lúc.... anh ngủ mê.
Không nghe Thẩm nói gì, có lẽ anh đang mệt và cần nằm nghỉ. Thoi Tơ bước xuống cầu thang thăm chừng nồi cháo. Cơn mưa rào rạt đổ trên mái tôn và gió lạnh thổi bật vào cánh cửa làm Thoi Tơ rùng mình. Nồi cháo đang sôi trên bếp lửa, Thoi Tơ hơ hai bàn tay của cô trước ánh lửa cho nóng và áp tay lên hai bên má để nghe hơi nóng truyền vào da mặt một cảm giác thú vị.
Bất ngờ Tân và Trúc đạp xe tới. Mỗi lần trùm một chiếc áo đi mưa nhưng vẫn bị ướt. Khỏi nói Thoi Tơ mừng biết bao nhiêu khi thấy Tân và Trúc đạp xe tới giữa lúc này.
Thoi Tơ nói như reo:
- Có anh Tân và Trúc tới còn gì bằng. Ðang buồn và lo muốn chết đây.
Trúc và Tân máng áo mưa trên cánh cửa. Trúc đang lau tóc bằng khăn mui xoa. Còn Tân thì giậm chân thình thịch nói:
- Trời lạnh quá. Thoi Tơ đang làm gì vậy?
- Em đang nấu cháo cho anh Thẩm.
- Nó đỡ nhiều chưa?
- Chưa, em đang lo không biết làm sao đưa anh Thẩm vào bệnh viện đây. Anh có cách nào không?
- Ðể coi.
- Thẩm đang ngủ hay thức? - Trúc hỏi.
- Thức, anh ấy đang sốt.
Ba người cùng đi lên gác. Tân tới bên cạnh Thẩm, sờ tay lên trán Thẩm và chắt lưỡi:
- Chà chà, sao mà nóng như hoa? diệm sơn vậy?
Trúc đặt cái túi xách đựng sữa, đường, những trái cam vỏ vàng óng lên bàn rồi quay lại hỏi Thoi Tơ:
- Anh Thẩm còn thuốc gì uống không?
- Còn nhưng mà không hiệu quả, mình thấy cần phải đưa anh ấy vào bệnh viện để bác sĩ điều trị chứ ở nhà uống thuốc tứ tung như thế này bệnh đã không hết mà còn nặng thêm.
Tân lắc vai Thẩm cười:
- Này, tại sao mày lại sợ bệnh viện thế nhỉ. Ðợi lúc ngáp ngáp rồi đưa cấp cứu luôn sao?
- Nếu thấy ở nhà chữa không khỏi em nghĩ anh Thẩm nên vào bệnh viện để bác sĩ khám và điều trị. Tụi này sẽ kêu xích lô và đưa anh đi.
Thẩm lắc đầu, giọng anh yếu ớt:
- Ngày mai chắc sẽ khỏi thôi.
- Ðừng có cứng đầu Thẩm ơi, mày sốt có đến.... 40 độ rồi, ngay khi ngớt mưa tao sẽ đưa mày vô bệnh viện, dứt khoát như vậy - Tân nói.
- Tao không đi đâu.
- Không đi cũng không được, tao sẽ khiêng mày chạy luôn vô bệnh viện - Tân cười.
- Ở trường có gì lạ không? - Thẩm hỏi.
- Một ngày như mọi ngày.
- Nằm nhà chán quá.
- Chán quá nỗi gì, lúc nào cũng có Thoi Tơ bên cạnh chăm sóc mà kêu chán. Tao cũng muốn bệnh như mày quá.
Thoi Tơ nguýt Tân một cái dài. Trúc nói:
- Thì anh Tân cũng làm bộ bệnh đại đi, lập tức sẽ có người chăm sóc ngay thôi.
- Chắc là mấy cô y tá trong bệnh viện chứ gì?
Có Trúc và Tân tới, căn gác lặng lẽ trở nên vui hơn. Thoi Tơ không còn ngồi như ột cái bóng trong cơn mưa nữa.
Trong lúc đó Thẩm lại nghĩ tới Huyền, không tiện hỏi Trúc nhưng không thấy Huyền đi cùng, Thẩm cũng hiểu Huyền đối với Thẩm ra sao.
- Bây giờ tính sao Thẩm, tiếp tục nằm nhà cho bệnh tình hành hạ hay tới bệnh viện? - Tân hỏi.
- Mày muốn sao cũng dược.
- Trời đất, bệnh của mày mà làm sao tao quyết định được - Tân cười. - Không bàn cãi gì nữa, tạnh mưa mình đưa Thẩm vào bệnh viện, để nguy hiểm lắm - Trúc nói.
Thoi Tơ nắm tay Trúc, mắt cô đỏ hoe:
- Ðúng vậy, không nên để anh Thẩm nằm nhà nữa. Thoi Tơ sẽ không vào bệnh viện chăm sóc anh Thẩm, không có sao cả.
Cơn mưa thật lớn rồi cũng tạnh. Thoi Tơ lấy cái túi xách du lịch bỏ vào đấy mấy bộ đồ quần áo của Thẩm, một ít đồ dùng cá nhân và không quên cái bình Thuỷ đựng nước sôi.
Trúc hỏi:
- Chuẩn bị xong chưa Thoi Tơ?
- Xong rồi.
- Nhớ bỏ theo hộp sữa nhé - Quay qua Tân, Trúc nói - Còn anh Tân xuống đường đón một chiếc xích lô đi chứ.
- Yên chí, vài phút có ngay.
Một lúc sau Tân trở vào với người đàn ông đạp xích lô. Trúc và Thoi Tơ cũng chuẩn bị xong cho Thẩm, mọi thứ cho vào túi xách và cái giõ nhựa đi chợ của Thoi Tơ. Tân đứng ở đầu cầu thang cười:
- Làm như đưa một bà nào đó..... đi sanh vậy.
- Vô duyên, mau vào đỡ Thẩm xuống thang gác đi ông, còn ở đó đùa cợt nữa, làm như vui vẻ lắm vậy? - Trúc nạt.
- Không đùa cợt là cuộc đời buồn tẻ ngay.
Thẩm gượng ngồi dậy, anh hoàn toàn không muốn xảy ra hoàn cảnh khó xử này. Tuy nhiên thấy mọi người lo lắng cho mình, Thẩm phải ép lòng tới bệnh viện, một nơi mà Thẩm rất sợ.
- Ði nổi không hay phải.... cõng đó? - Tân nhìn Thẩm cười.
Thẩm uể oải đứng lên, mấy ngày hoàn toàn ăn cháo cho nên anh yếu sức. Trước mắt Thẩm đồ vật như biết bay, mắt anh hoa lên và anh lảo đảo chực té.
Trúc la lên:
- Anh Tân không chịu dìu anh Thẩm, làm như người ta khoẻ và sắp chạy đua vậy?
- Không cần đâu, mình còn đi nổi, khỏi phải dìu Tân ơi.
Và Thẩm chậm rãi bước xuống từng bậc thang gác. Anh vừa đi vừa vịn vào thành cầu thang, cảm thấy người nhẹ tênh như chiếc lá héo sắp bứt khỏi cây.
Thoi Tơ nhìn Thẩm bằng ánh mắt xót xa, cô quay mặt đi, và lặng lẽ thở dài.
Sáng hôm sau, Thoi Tơ vào bệnh viện thăm Thẩm. Anh nằm chung phòng với nhiều người nhưng may mắn được nằm riêng một giường. Lúc Thoi Tơ tới bác sĩ đang khám bệnh cho Thẩm nên Thoi Tơ phải đứng chờ ngoài hành lang.
Khi bác sĩ và mấy cô y tá ra khỏi phòng. Thoi Tơ bước vào đứng ngay đầu giường của Thẩm và hỏi:
- Anh đỡ nhiều không?
- Sốt lui rồi, hôm qua anh ngủ được một chút.
- Bác sĩ bảo bệnh gì?
- Cảm thương hàn, nếu không vào bệnh viện kịp thì nguy to.
- Thấy chưa, vậy mà anh cứ khăng khăng không chịu vào bệnh viện - Thoi Tơ cười - Anh ăn gì chưa?
- Chưa.
- Em khuấy cho anh ly sữa nhé ! Thoi Tơ bước tới gần cái bàn kê sát vách tường. Cô đổ sữa từ trong hộp ra chiếc ly thuỷ tinh rồi rót nước sôi từ bình thuỷ vào ly. Hình như người ta mới cho nước sô nên nước hãy còn nóng dữ. Thoi Tơ đưa ly sữa cho Thẩm, anh cười:
- Nóng quá làm sao uống, em để lên bàn cho nguội bớt chứ.
Thoi Tơ cười, cô rất vui khi thấy Thẩm đỡ nhiều. Người anh vẫn còn hốc hác nhưng đã có thể ngồi nói chuyện được lâu.
- Anh cần gì không, hôm nay em ra chợ đây - Thoi Tơ hỏi.
- Vào tới bệnh viện thì còn cần gì nữa?
- Chẳng hạn như anh thích ăn món gì đó, em sẽ nấu và mang vào?
- Ở đây anh ăn cơm bệnh viện được rồi.
- Có cần nhắn cô nào vào thăm anh không, em cũng sẽ sẵn sàng nhắn cho.
Thẩm cười, anh kê cái gối lên thành giường và dựa lưng vào đó ngồi cho thoải mái. Ly sữa đã nguội, Thoi Tơ cầm đưa cho Thẩm và giục:
- Anh uống sữa đi, nguội hết rồi.
- Uống sữa là một cực hình đối với anh - Thẩm nói.
- Nhưng uống được nhiều sữa anh sẽ được khoẻ và mau hết bệnh.
Thẩm uống từng ngụm sữa như một đứa trẻ con, vừa uống vừa nhăn mặt khiến Thoi Tơ phì cười:
- Anh uống sữa mà làm như người ta uống thuốc độc vậy đó.
- Khó uống muốn chết, thà cho anh ly thuốc độc còn dễ uống hơn.
- Hồi nhỏ chắc anh nhõng nhẽo với bác gái lắm phải không? - Thoi Tơ cười hỏi.
Thẩm đỏ mặt, anh chợt nhận ra từ trong câu nói của Thoi Tơ mang ý nghĩa như của một người chị gái với đứa em trai, quả thật, Thoi Tơ có một vị trí rất quan trọng trong ngôi nhà không có người lớn.
Thẩm đùa:
- Tại sao em không là chị của anh nhỉ. Anh rất mơ ước có một người chị.
- Ðể anh càng nhõng nhẽo hơn nữa phải không?
- Nhiều lúc em có vẻ lên mặt chị Hai với anh rồi đó.
- Hỏng dám đâu, có anh lên mặt đàn áp em thì có - Thoi Tơ cười - Nếu trời sinh ra em là chị của anh thì chắc em khóc suốt ngày vì bị đứa em trai ăn hiếp.
Một cô y tá vào phát thuốc cho Thẩm. Có lẽ biết Thẩm sợ thuốc cho nên cô y tá vừa trao thuốc vừa rót cho anh ly nước bắt anh uống ngay tại chỗ. Không có cách nào khác, Thẩm đành phải nhắm mắt bỏ những viên thuốc xanh đỏ vào miệng. Cô y tá mỉm cười tỏ vẻ hài lòng và bước sang giường bệnh nhân bên cạnh.
Thoi Tơ nói với Thẩm:
- Anh uống thuốc xong thì nằm nghỉ đi, bây giờ em ra chợ. Chiều sẽ vào thăm anh.
Thoi Tơ ra về rồi Thẩm nằm xuống với tâm trạng vui buồn lẫn lộn. Anh nhìn khắp căn phòng rộng lớn hoàn toàn một màu trắng với mùi hăng hắc của thuốc nếu không quen sẽ rất khó chịu. Một vài bệnh nhân khoẻ đã rời giường đi dạo ngoài hành lang, họ tán gẫu với nhau để giết thì giờ.
Buổi trưa trên đường đi học về, Trúc vào thăm Thẩm. Cô mang theo một túi cam đặt ở đầu giường Thẩm hỏi:
- Thoi Tơ không vào thăm anh à?
- Buổi sáng có vào một chốc, trưa Thoi Tơ không vào được vì phải ở ngoài chợ.
- Hôm nay anh ăn cơm được chưa?
- Ðược, nhưng không nhiều.
- Thoi Tơ mang cơm nấu ở nhà vào hay anh ăn cơm bệnh viện?
- Anh ăn cơm của bệnh viện. Ðúng ra Thoi Tơ định mang cơm từ nhà vào nhưng anh không cho, như vậy phiền quá, vả lại cơm và thức ăn ở đây cũng không tệ lắm đâu.
- Nhiều người hỏi thăm anh lắm đó - Trúc cười.
- Thí dụ như những ai?
- Những đứa học ở lớp em.
- Còn Huyền thế nào?
- Nhỏ ấy vẫn bình thường.
Thẩm ngó ra cửa bệnh viện, trong khoảng sân rộng có một cây điệp vàng cao lớn, màu hoa rực rỡ long lanh trong nắng trưa.
Thẩm nhìn Trúc hỏi:
- Hổm rày Trúc học hành ra sao?
- Cũng bình thường vậy thôi.
- Không có ai dạy kèm chắc vất vả lắm nhỉ - Thẩm cười - hay là anh sẽ nói với Tân dạy kèm cho Trúc, được chứ?
- Thôi, không còn hứng thú nữa đâu, học một mình càng chán hơn nữa.
- Còn Huyền đâu?
- Lúc này Trúc và Huyền cũng ít nói chuyện.
- Tại sao? - Thẩm ngạc nhiên hỏi.
- Không tại sao hết, chuyện đời có nhiều phức tạp phải không anh Thẩm?
Thẩm cười gượng:
- Lẽ ra anh phải hỏi Trúc câu đó mới đúng.
- Trúc thì chẳng có việc gì phức tạp cả, bao giờ cũng là con nhỏ Trúc bình thường, thế thôi - Trúc cười.
- Biết đâu đấy, con gái thường rắc rối, hay thay đổi lắm.
- Em khác.
- Khác thế nào?
- Thôi, có giải thích anh cũng không hiểu được đâu - Trúc cười - Anh ăn cơm đi, trưa quá rồi Trúc phải về đây.
Nói xong Trúc vội vàng đi ra khỏi phòng. Thẩm nhìn theo tà áo dài của Trúc khuất ngoài hành lang bệnh viện. Anh bỗng thở dài.
Trong túi cam của Trúc có một tờ tuần báo, ăn xong Thẩm nằm coi báo và chờ giấc ngủ tới. Anh đã quen với giờ giấc của bệnh viện và tiếng quạt máy trên trần phòng quay vù vù tạo thành một âm thanh đều đặn, ru ngủ. Thẩm cũng đã quen với âm thanh đó, và anh từ từ thiếp vào giấc ngủ trưa trong sự yên tĩnh.
Buổi chiều Tân tới lúc nào Thẩm không hay. Nó đánh thức Thẩm dậy và cười nói:
- Chà bữa nay ăn no ngủ kỹ dữ?
- Mày tới hồi nào vậy? - Thẩm mở mắt ra nhìn Tân ngơ ngác rồi hỏi.
- Tới nảy giờ.
- Mày đi có một mình à?
- Chứ đi với ai - Tân cười.
- Ngồi đó chơi - Thẩm chỉ cái ghế đẩu cạnh giường.
- Sao, hết chết rồi phải không? - Tân đùa.
Thẩm ngồi dậy, vẫn một kiểu ngồi dựa lưng vào tường, phía sau có lót cái gối. Thẩm nhìn Tân hỏi:
- Mày ở nhà tới đây phải không?
- Không, ở quán cà phê của nhỏ Xuyến. Nó hỏi Thăm mày và có vẻ lo lắng ghê lắm. Nó phải coi quán nên không đi với tao vô đây được.
Thẩm cười:
- Chắc mày bịa chuyện để trêu tao chơi, đúng không?
- Sao mày có vẻ mất lòng tin vào.... các cô gái thế. Nhỏ Xuyến là một người thành thật mày nên tin lời tao, ít ra là trong giờ phút này.
- Tao nhớ quán cà phê đó quá đi. Nằm trong này có một hôm mà ở ngoài đó cái gì cũng thấy nhớ, thế mới lạ.
- Nhớ quán hay nhớ cô chủ quán?
Thẩm bước xuống giường, tự nhiên anh thèm ra ngoài. Tuy có hơi chóng mặt, nhưng Thẩm thấy mình có thể đi được ra bên ngoài nên rủ Tân.
- Xuống căn-tin với tao không?
- Làm gì? - Tân ngạc nhiên.
- Kiếm cà phê uống cho đỡ ghiền - Thẩm cười.
Thẩm và Tân đi dài theo hành lang bệnh viện. Căn-tin nằm phía sau khoa nội. Trước giờ đó là một khoảng sân cát, nhiều bóng cây cổ thụ toa? bóng mát và có những băng đá cho bệnh nhân ngồi. Thẩm và Tân giẫm lên những bông điệp tây vàng óng ả rụng đầy trên lối đi vào căn-tin. Buổi chiều căn-tin rất đông bệnh nhân vào ăn uống. Thẩm và Tân tìm chiếc bàn trong góc, gần cửa sổ ngó ra một cây điệp tây bông vàng rực.
- Uống cà phê nhé? - Thẩm hỏi.
- Ở đây cà phê ngon không? - Tân cười.
- Lần đầu tiên tao xuống căn-tin, làm sao tao biết được cà phê ngon hay dở, uống thì sẽ biết thôi.
Thẩm kêu hai ly cà phê sữa và mấy điếu thuốc cho Tân. Cà phê dĩ nhiên là không bằng bên ngoài nhưng uống cũng được, không đến nỗi tệ.
- Thấy không, mày nhờ tao nên mới đỡ như vậy, nếu có nằm nhà chưa biết giờ này mày sẽ ra sao? - Tân háy mắt.
- Bác sĩ bảo nếu không vào bệnh viện kịp có thể sẽ nguy hiểm.
- Như vậy mày phải nhớ ơn bạn bè mà ăn ở cho có tình nghĩa nghe em - Tân đùa.
Thẩm trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Khoảng cuối tuần có thể tao sẽ xuất viện về nhà được rồi.
- Như vậy người mừng nhất có thể là Thoi Tơ, tội nghiệp nhỏ ấy quá lo lắng cho mày. Hình như Thoi Tơ yêu mày đấy Thẩm ạ.
Thẩm đỏ mặt, anh vẽ nguệch ngoạc những hình tròn vô nghĩa trên mặt bàn để tránh cái nhìn dò xét của Tân. Dù muốn dù không Thẩm cũng nhìn nhận điều Tân nói là có..... cơ sở. Nhưng làm sao biết được, con gái vốn nhiều thay đổi và đầy phức tạp.
- Mày đang nghĩ gì đấy? Tân cười hỏi.
- Tao đang nghĩ những điều mày vừa nói.
- Nghĩ quái gì nữa, đó là sự thật, có mù mày mới không nhìn thấy, Thẩm ạ.
Tác giả: Từ Kế Tường
Khi xe xuống đèo Prenn, Huyền như bị choáng ngợp trước những đồi thông bạt ngàn. Buổi chiều, sương bắt đầu xuống, không gian bảng lảng với một nền trời màu bạc. Phan quay cửa kính xuống và nói:
- Lên xứ lạnh không cần mở máy lạnh.
Lập tức Huyền rùng mình vì hơi lạnh bên ngoài tràn vào xe, cái lạnh của rừng núi, của sương mù và của những cơn gió như mang theo hơi nước.
- Trời lạnh quá - Huyền cười.
- Mặc áo len vào đi cô bé - Phan nói.
Huyền khác vội chiếc áo len đen. Chiếc Toyota Corolla đời mới sơn màu trắng đang xuống dốc. Tâm hồn Huyền lâng lâng trước thiên nhiên mới lạ và một sự hào hứng khó diễn tả. Lâu nay cô chỉ nghe nói tới Ðà lạt, một thành phố tuyệt đẹp của miền cao nguyên và nghĩ rằng sẽ khó có dịp được đặt chân tới. Không ngờ chiều nay Huyền đang ngồi trên chiếc xe du lịch sang trọng và sắp sửa vào thành phố mà cô từng ước mơ.
- Cây hoa gì trên đồi cao lá ánh bạc và hoa vàng rực rỡ thế kia? - Huyền chớp mắt hỏi.
- Hoa Mimosa đấy.
- Mimosa từ đâu em tới ấy?
- Ðúng.
- Từ Mỹ Tho tới, được không? - Huyền cười khúc khích.
Phan cũng tủm tỉm cười, anh đặt vào mày casette băng nhạc mới, giọng của cô ca sĩ ngọt ngào vang ra với bài hát nói về Ðà Lạt.
Phan vừa lái xe, vừa hướng dẫn cho Huyền biết những nơi xe chạy qua. Phan giới thiệu một cách rành rẽ và không kém phần văn hoa, chứng tỏ anh ta đã quá quen thuộc với thành phố này.
Huyền hỏi:
- Chắc anh Phan lên đây thường xuyên lắm phải không?
- Trung bình cứ một tháng anh phải lên đây một lần.
- Quan hệ làm ăn à, hay anh đi chơi?
- Cả hai.
- Làm công việc như anh Phan thích nhỉ, được đi đây đi đó luôn.
- Nếu muốn Huyền cũng có thể như vậy.
- Thôi, em còn phải đi học.
- Vài năm nữa nghỉ học, Huyền vẫn được ước mơ của mình như thường.
- Eo ơi, vài năm nữa biết đâu em lấy chồng thì còn đi đâu được nữa.
- Không lẽ chồng em bắt em ru rú trong nhà hoài sao, cũng phải cho em đi du lịch chỗ này chỗ kia chứ - Phan cười.
Huyền bỏ ngang câu chuyện để hướng mắt nhìn về một cái hồ nước trong xanh, gần như không có lấy một gợn sóng. Xe đã vào thành phố. Huyền hỏi:
- Hồ gì đấy anh?
- Hồ Xuân Hương đấy.
- Ðẹp quá.
- Tối nay anh sẽ đưa em ra ngôi nhà màu trắng nằm giữa hồ kia. Ðó là cà phê Thuỷ Tạ.
- Ngoài đó buổi tối chắc lạnh lắm?
- Tất nhiên, nhưng mà rất thú vị.
Ít phút sau đó xe qua một cây cầu màu trắng để vào trung tâm thành phố. Vào giờ tan học về nên Huyền thấy có nhiều nữ sinh trong đồng phục áo dài trắng, áo len đen đi bộ trên lề đường thành từng tốp. Ðặc biệt các cô gái ở đây có nước da trắng hồng, hai gò má đỏ hau hau khiến Huyền cũng là gái mà xuýt xoa luôn miệng.
- Em biết tại sao anh Phan thường lên thành phố này rồi.
- Sao?
- Vì những tà áo dài và những gò má đỏ hồng kia, đúng không?
- Anh đi lo công việc nên ít khi để ý đến các cô gái Ðà Lạt.
- Xì, em không tin đâu.
- Anh cũng không có cách nào chứng minh là mình.... vô tội.
- Anh làm như mình ngây thơ lắm vậy - Huyền cười - Ngây thơ vô số tội thì có.
- Thôi, không cãi với em nữa, bây giờ đi đâu?
- Chạy một vòng thành phố cho em ngắm phố xá cái đã, sau đó đi đâu cũng được - Huyền nói.
Theo lời Huyền, Phan lái xe chạy vòng vòng qua các con đường ở khu trung tâm thành phố. Chợ Hoà Bình ở trên đầu dốc, lưng lửng những dãy lầu cao, các ngôi quán cửa kính.... Tất cả đều mờ ảo trong khoảng không gian đầy sương mù và hơi lạnh cào lướt da thịt.
- Có một vài khu phố giống như.... Mỹ Tho của em - Huyền nhận xét.
- Ở khu trung tâm thì nhỏ thôi, nhưng ngoại ô Ðà Lạt thì rộng bao la và có nhiều thắng cảnh. Ngày mai anh sẽ đưa Huyền đi thung lũng tình yêu.
- Ở đó chắc đẹp lắm phải không anh?
- Như là một cảnh thần tiên - Phan cười.
- Anh có nói quá đáng không?
- Em tới đó rồi sẽ biết.
Cuối cùng Phan đưa Huyền tới khách sạn Palace, nằm phía bên kia Hồ Xuân Hương. Ðây là một khách sạn sang trọng nhất Ðà Lạt, nằm trên một khu đồi thông mơ mộng. Theo hướng dẫn của nhân viên khách sạn, Phan cho xe vào garage rồi cùng Huyền vào khách sạn thuê phòng.
- Ông bà thuê phòng loại nào? - Nhân viên khách sạn hỏi.
- Chúng tôi là.... bạn bè, không phải vợ chồng đâu - Phan đỡ lời cho Huyền khỏi ngượng.
- Vâng, thành thật xin lỗi - Cô nhân viên khách sạn mỉm cười - Anh chị thuê mấy phòng?
- Dĩ nhiên là hai phòng - Huyền nói.
- Nhưng gần nhau cho tiện - Phan nhấn mạnh - Ở lầu một thôi, loại hạng nhất.
Huyền ngắm cô nhân viên khách sạn ngồi trên quầy cao, phía trước mặt là một bình hoa lớn cắm toàn những nhánh lai- Ơn màu đỏ thẫm. Cô gái còn trẻ, cỡ tuổi Huyền, mặc áo dài xanh nước biển, áo len màu trắng sữa, gương mặt trắng hồng, cặp mắt đen và buồn như sương mù trên hồ Xuân Hương. Khách sạn đã khéo chọn một cô nhân viên đẹp, đến Huyền là con gái mà cũng phải ngắm.
- Cô ta xinh quá thấy không? - Huyền khẽ nói với Phan.
- Nhưng không bằng em đâu - Phan nịnh.
- Ở đây các cô gái đều dễ thương, hèn gì người ta ca ngợi con gái Ðà Lạt cũng đúng.
Phan và Huyền mang túi xách theo người hướng dẫn lên lầu một nhận phòng. Hai phòng ở sát cạnh nhau và đều có cửa sổ và cửa ra vào hướng ra bờ hồ Xuân Hương. Ðiều này làm cho Huyền thích thú.
- Ai về phòng nấy nhé - Huyền cười.
- Không được đâu - Phan nói.
- Sao cơ?
- Em chưa quen ở khách sạn, có những thứ cần người hướng dẫn. Không khéo em đụng tới.... nó nổ đấy - Phan đùa.
Dĩ nhiên nhân viên khách sạn cũng có hướng dẫn cho Huyền những thứ cần sử dụng trong căn phòng sang trọng này, nhưng khi chị ta quay ra thì Huyền cảm thấy lúng túng.
Việc trước tiên là Huyền khoá trái cửa lại, kéo những tấm rèm che cửa kiếng và nằm lăn ra chiếc giường nệm rộng thênh thang mới vừa được thay vải trải giường. Phòng có máy điều hoà không khí, nhưng Huyền không mở vì ở trong phòng cũng khá lạnh.
Huyền bỗng nhớ tới Trúc, bây giờ ở cái thành phố nhỏ bé, yên tĩnh đó Trúc đang làm gì? Huyền nhớ tới Trúc với tất cả sự thương mến dành cho cô bạn gái thân thiết và mong rằng nếu có Trúc cùng đi chuyến này, Huyền sẽ vui biết bao nhiêu. Nhưng bây giờ chỉ có Huyền nằm trong căn phòng sang trọng và xa lạ này. Sự bất ngờ làm Huyền bàng hoàng không nghĩ là chuyện có thật.
Có tiếng gõ cửa phòng, Huyền ra mở. Phan nhìn Huyền cười:
- Ðã làm quen với căn phòng sang trọng này chưa?
- Em đang nằm nghỉ.
- Ðể anh vào hướng dẫn em cách sử dụng vòi nước nóng, nước lạnh.
- Lúc nảy chị nhân viên khách sạn có chỉ qua, nhưng em lại quên rồi - Huyền đỏ mặt nói.
- Dễ lắm, vào đây.
Huyền đi theo Phan vào phòng tắm. Toàn bộ căn phòng được lát gạch men màu trắng, sáng bóng lên dưới ánh đèn. Một bồn tắm lát gạch men màu hồng chiếm nửa căn phòng, Phan hướng dẫn cho Huyền mở nước nóng, nước lạnh vào bồn tắm. Anh nói:
- Nút có chấm màu đỏ là nước nóng, có chấm màu xanh là nước lạnh. Nhưng em nhớ, mở lộn nước thì phỏng như chơi. Khi tắm nên mở nước ấm thôi.
Huyền cười:
- Như vậy phải làm sao?
- Mở cái nút chính giữa, điều hoà giữa nước nóng và nước lạnh.
- Thôi anh về phòng đi, em phải tắm bây giờ.
- Chút nữa anh sẽ qua gọi em, mình xuống dưới nhà ăn cơm tối nhé.
- Em chưa đói đâu.
- Tắm nước nóng xong em sẽ thấy đói ngay - Phan cười.
- Phòng anh có giống phòng em không? - Huyền hỏi.
- Y như nhau, không có gì khác.
- Chắc là đắt lắm nhỉ?
- Em nghĩ làm gì cho mệt óc thế? - Phan nói với một chút tự hào.
Phan nhìn quanh căn phòng một chút rồi mỉm cười bước ra. Huyền khoá cửa lại rồi bước vào phòng tắm. Ðây là lần đầu tiên Huyền được tắm một cách sang trọng. Ở nhà, nếu trời lạnh chỉ việc bảo chị Nhiên nấu một ấm nước sôi rồi đổ vào thau nước lạnh pha cho ấm. Thế là xong, còn ở đây cứ việc mở vòi nước, cho nước chảy vào bồn tắm, nhảy vào đó ngâm mình và kỳ cọ với bọt xà phòng. Huyền vừa thích thú với cảm giác lạ lùng, nhưng cũng ngượng ngập, bối rối. Tuy rằng cánh cửa phòng khoá cẩn thận, cửa phòng tắm cũng được cài chốt bên trong nhưng Huyền cứ nơm nớp, tưởng tượng ở đâu đấy có người rình coi. Bất giác Huyền nhìn lên trần nhà, vách tường như tìm một cơ sở nào trong cách cấu trúc của căn phòng. Và không hiểu sao Huyền lo sợ bị.... Phan lén nhìn từ căn phòng của anh ta.
Nước ấm có cảm giác xoa dịu cơ thể. Huyền thú vị ngâm mình trong màn xà phòng thơm và kỳ cọ thân thể bằng những động tác chậm chạp, mơn trớn. Huyền tắm gần một tiếng đồng hồ mới xong và thay quần áo ra ngồi trước cái bàn trang điểm có gương soi gắn vào tường. Cô nhìn mình trong gương soi gắn vào trước cái vẻ tươi tắn của gương mặt, của da thịt mỡ màng sau khi tắm xong bằng nước nóng. Huyền bắt đầu trang điểm nhẹ vì sợ ra trời lạnh mặt tái đi. Có tiếng gõ cửa phòng, nhưng không phải là Phan mà là chị nhân viên khách sạn lúc nãy. Chị ta mang bình thuỷ nước sôi vô.
- Cô ở một mình có sợ không? - Chị nhân viên phục vụ hỏi.
- Không.
- Có gì thì cô nhấn nút chuông điện ở gần cửa nhé.
- Cám ơn chị.
- Trà tôi để sẵn trong bình, muốn uống trà cô rót nước sôi trong bình thuỷ pha lấy nhé - Chị nhân viên dặn.
- Chắc tôi không uống trà đâu, khó ngủ lắm - Huyền cười.
Chị nhân viên phục vụ khách sạn cũng mỉm cười và bước ra. Huyền cũng thay quần áo đi phố và chờ Phan gọi.
Chiếc Toyota Corolla màu trắng rời khách sạn Palace sau khi Phan và Huyền ăn cơm tối xong. Trời lạnh như cắt, hai vệt đèn pha của xe quét sáng phía trước, sao vào màn sương mù dày đặc.
Phan mặc áo blouson còn Huyền khoác manteau. Phan nhìn Huyền hỏi:
- Lạnh không cô bé?
- Lạnh như.... Ðà Lạt - Huyền cười.
- Như thế này chẳng ăn nhằm gì đâu so với tháng mười hai. Giáng sinh ở đây vui và trời lạnh kinh hồn hơn thế này nhiều.
- Bây giờ mình đi đâu? - Huyền hỏi.
- Ra nhà hàng Thuỷ Tạ.
Xe đậu bên ngoài bờ hồ. Hai người phải đi qua một cây cầu gỗ để vào nhà Thuỷ Tạ. Lúc chiều, Huyền đã thấy ngôi nhà màu trắng nằm trên mặt hồ, bây giờ nó in cái bóng mờ nhạt trong sương mù đang vây kín. Huyền đi bên cạnh Phan, cô không cho anh ta nắm tay mình mà giấu vào túi áo manteau. Ðiếu thuốc cháy đỏ trên môi Phan, nó bay hương thơm vào không gian và lần đầu tiên Huyền không thấy khó chịu bởi mùi khói thuốc.
Nhà hàng vắng khách, chỉ có một nhóm thanh niên ngồi ở cái bàn dài và một đôi tình nhân ngồi ở bàn trong cùng. Phan đưa Huyền tới cái bàn nhìn ra mặt hồ qua tấm cửa kiếng. Những con mắt đều hướng về Phan và Huyền. Hôm nay cả hai người đều ăn mặc rất đẹp. Phan có vẻ tự hào với những người ngồi chung quanh khi thấy họ nhìn Huyền một cách ngưỡng mộ.
Cô phục vụ nhà hàng bước tới sau lưng Phan và chờ đợi. Phan gọi cho mình mấy lon bia và ly ca cao sữa nóng cho Huyền. Giọng một ca sĩ Pháp đang vang ra từ dàn máy casette hiện đại để ở quầy thu tiền một bài hát trữ tình quen thuộc.
- Trời lạnh mà anh uống bia được à? - Huyền cười hỏi.
- Uống cho máu trong người nóng, một chút sẽ hết lạnh - Phan nhìn Huyền đáp.
Cách bài trí của ngôi nhà hàng thật đẹp, thật sang trọng. Tất cả bàn đều được trải khăn trắng và đều có một bình hoa cắm rất khéo bằng những loại hoa nổi tiếng của Ðà Lạt.
- Em thấy sao? - Phan nhả một ngụm khói thuốc hỏi Huyền.
- Tất nhiên là sang trọng hơn cái nhà hàng nổi ở Mỹ Tho - Huyền cười. Cô phục vụ bưng một cái khay bằng nhôm, trên đó có mấy lon bia, ly ca cao sữa và một vài món ăn gì đó trong bao giấy mang nhãn hiệu nước ngoài.
- Cho vài cái bánh ngọt - Phan nói.
- Anh uống bia với bánh ngọt à? - Huyền hóm hỉnh.
- Không, anh uống bia với khô bò trong gói kia, còn bánh ngọt cho Huyền.
Phan khui bia rót vào ly. Huyền không uống được bia, nhưng rất thích nhìn cái chất nước màu vàng sậm như sáng lên với mấy viên đá lóng lánh trong ly thuỷ tinh.
- Lẽ ra tối nay em phải uống bia - Phan nói.
- Tại sao?
- Mừng lần đầu tiên mình đặt chân lên thành phố hoa đào.
- Rất tiếc em không uống bia dược. Uống ca cao sữa cũng là một cách mừng rồi vậy - Huyền cười.
- Em ăn bánh ngọt đi.
Huyền cười, cô cầm lấy cái bánh ngọt do Phan đưa. Trong lúc Huyền ăn bánh ngọt thì Phan nhâm nhi bia với khô bò. Trời lạnh, được ngồi trong phòng có cửa kiếng nhìn ra bên ngoài mặt hồ mờ sương thật thú vị.
- Ðêm ở đây đẹp không?
- Rất đẹp.
- Anh cũng rất vui khi có em cùng đi. Ở Ðà Lạt mà cô đơn thì chỉ có muốn.... tự tử thôi.
- Những lần khác không có em thì sao? - Huyền cười - Chắc là anh có bạn gái khác?
- Anh thường đi một mình xong công việc rồi về ngay. Kỳ này có em, nếu muốn chúng ta có thể tranh thủ ở chơi lâu hơn.
Huyền giẫy nẩy:
- Không được đâu, em phải về đi học. Ði chơi như thế này là quá lắm rồi.
Phan không nói gì thêm, anh ta lặng lẽ uống hết ly bia này tới ly bia khác. Chất men lám cho gương mặt Phan biến đổi dưới ánh đèn, nó có màu đỏ tía, rất kỳ dị. Huyền cũng im lặng nhìn ra ngoài tấm cửa kiếng, qua màn sương mù dày đặc, phía bên kia bờ hồ là các ngôi nhà trên đồi cao đang còn sáng đèn. Những ngọn đèn bóng nhìn qua màn sương mù giống như nững con mắt của loài thú ăn đêm.
Phan uống hết mấy lon bia trên bàn, định gọi người phục vụ mang thêm, nhưng Huyền đã ngăn lại, cô nói:
- Coi chừng anh say không lái xe được đấy.
- Thì nhào xuống hố chết cả hai cũng thơ mộng chán - Phan cười.
- Thôi, em còn yêu đời lắm chưa muốn chết một cách lãng xẹt như thế đâu.
- Anh uống một lon nữa thôi - Phan nài nỉ.
- Nhưng phải về khách sạn ngay nhé, anh mà lái xe đi đâu nữa em không dám đi đâu.
Phan khui lon bia của cô gái phục vụ vừa mang ra rót vào ly.
- Ly cuối cùng trong đêm nay, chúc cô bé chút về ngủ ngon - Phan đưa ly bia lên cười nói.
- Có thể em rất khó ngủ, vì lần đầu tiên ngủ trong khách sạn.
- Anh thì không, con người làm ăn có thể ngủ bất cứ nơi nào có thể ngủ được. Nhiều lần đi Vũng Tàu hoặc Nha Trang, anh đã ngủ trên bãi biển nữa kìa.
Trên đường về, Phan đề nghị chạy một vòng thành phố, nhưng Huyền nhìn thấy khuôn mặt đỏ lựng của Phan, cô lắc đầu giục anh ta quay về khách sạn.
- Anh chưa say đâu cô bé ạ - Phan cười.
- Làm sao em biết được bây giờ anh lái xe hay bia lái xe. Ðể cho chắc ăn mình về khách sạn cho an toàn.
Phan cười phá lên, nhưng anh ta vẫn ngoan ngoãn quay xe về khách sạn. Sau khi cho xe vào garage, Phan và Huyền đi vòng qua khoảng sân lát đá xanh. Bất giác Huyền nhìn thấy ánh trăng hiện ra trong sương mù và ném những tia sáng yếu ớt qua những ngọn thông im lìm trên đồi.
- Trăng ở đây đẹp quá - Huyền xúc động nói.
- Không ngờ mình lại lên đây đúng vào một đêm rằm. Thích quá nhỉ - Phan nói - Hay là mình đi bách bộ một vòng ngắm trăng, được không cô bé?
- Thôi, anh say rồi về ngủ cho khoẻ - Huyền lắc đầu.
Phan châm điếu thuốc, anh rít một hơi dài, ngước nhìn ánh trăng. Hai người im lặng giữa khoảng không gian tuyệt đẹp. Huyền nghe mùi hương hoa toa? lan trong gió từ dưới hồ thổi lên, những cơn gió lạnh buốt làm Huyền rùng mình kéo cao cổ manteau.
Phan và Huyền nhận lại chìa khoá phòng. Trực đêm tại khách sạn là một người đàn ông đứng tuổi, ông ta ngước nhìn Phan và Huyền bằng ánh mắt tò mò dò xét. Huyền bối rối lên cầu thang trước.
Nhưng khi mở cửa phòng, Huyền nghe có hơi nóng hổi phía sau gáy tóc. Cô quay lại, Phan cười:
- Dám ngủ một mình không?
- Dám chứ.
- Anh vào uống nước trà nói chuyện một chút.
- Bên phòng anh không có nước sôi và trà sao?
- Nước sôi có, nhưng trà thì không.
Huyền lưỡng lự một chút. Nhưng Phan đã vào ngồi trong ghế sa lông và tự pha trà với thái độ tự nhiên không có chút ngụ ý. Huyền đành phải đóng cửa lại và tới ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phan.
- Trà khách sạn chắc không được ngon - Phan nói.
- Làm sao biết được khi mình chưa uống?
- Huyền có thích uống trà buổi tối không? - Phan hỏi.
- Uống một tí thôi thì dược, uống nhiều em sẽ thức sáng đêm.
- Lâu lâu cũng cần phải thức để biết đêm dài hay ngắn chứ? - Phan cười.
- Ðối với em, lạ nhà, lạ chỗ ngủ, có thể đêm nay sẽ rất dài.
Phan rót vào hai tách, anh mời Huyền và uống một ngụm. Phan cười:
- Cũng được, không đến nỗi tệ lắm.
- Chương trình ngày mai sẽ ra sao, mình sẽ đi quan hệ làm ăn chứ? - Huyền hỏi.
- Tất nhiên, phải dạo qua khu chợ Hoà Bình, ở đó anh có nhiều mối quen.
- Em không thích gặp những người làm ăn đâu. Hay là em ở nhà.
- Tùy em thôi, nhưng lên đây không lẽ em lại nằm nhà, không đi đâu cả sao?
- Chờ anh giải quyết công việc xong mình sẽ đi chơi, thăm những thắng cảnh như anh nói. Phan gật đầu, anh dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn để trên bàn.
- Em rửa mặt một tí - Huyền đứng lên nói.
- Vặn vòi nước nóng, trời lạnh lắm đấy - Phan nói theo.
Nhưng Huyền loay hoay mãi trong phòng tắm vẫn không điều khiển được hai cái nút mở nước lạnh và nước nóng. Nếu mở nước lạnh thì lạnh quá, còn mở nước nóng thì nóng quá.
Huyền nói lớn:
- Em không pha được nước ấm, làm sao đây?
Phan đứng lên đi vào giúp Huyền. Anh cười nói:
- Cô bé hay quên quá.
- Anh ra ngoài cho em rửa mặt, lần này em nhớ rồi, không quên nữa đâu - Huyền cười.
Nhưng thay vì ra khỏi phòng, Phan dùng chân đẩy cửa đóng sập lại. Huyền chưa kịp phản ứng, Phan đã chồm tới ôm lấy cô.
Huyền hốt hoảng đẩy Phan ra, cô kêu lên:
- Anh làm gì vậy?
Chỉ thấy ánh mắt si dại và gương mặt đỏ như gấc của Phan. Anh ta bế xốc Huyền lên như bế một con búp bê.
- Buông tôi ra - Huyền chòi đạp và kêu thét.
- Em có kêu cũng vô ích - Phan vừa thở vừa cười gằn.
- Buông tôi.... ra....
Tiếng kêu của Huyền bị bịt lại bằng cặp môi tham lam của Phan. Huyền vùng vẫy nhưng vô hiệu, cô cảm thấy lưng mình chạm vào tấm nệm giường và thân thể đồ sộ của Phan đè lên người Huyền. Cô tát Phan mấy cái nhưng rồi kiệt sức dần. Cuối cùng thì Huyền bật khóc nức nở khi thấy ánh trăng mờ ảo bên ngoài cửa phòng.
Từ chợ về, Trúc vô cùng ngạc nhiên khi thấy Huyền đang ngồi trong nhà mình. Một tuần lễ trôi qua, sự giận hờn hình như không còn nữa, Trúc dựng xe đạp ngoài thềm và chạy ào vào ôm lấy vai Huyền reo lên:
- Trời ơi, bồ về hồi nào vậy?
- Tối hôm qua, có quà cho Trúc đấy - Huyền chỉ bó hoa lay- Ơn màu đỏ thẫm và hộp dâu để trên bàn.
- Ôi hoa đẹp quá, còn dâu thì ăn làm sao?
- Bỏ vào ly có đá và đường rồi.... ăn chứ còn làm sao nữa.
- Huyền lạ ghê đi, mới có một tuần mà như đi xa mấy tháng. Nhỏ hơi mập ra đấy nhé.
Huyền ngượng ngùng:
- Thật à?
- Trời ơi, Huyền nhìn vào gương sẽ thấy ngay - Trúc cười - Mập và trắng hồng giống như mấy cô gái Ðà Lạt.
- Thế mà mình không để ý đấy chứ.
- Suốt một tuần trên đó vui không?
- Vui ít, buồn nhiều - Huyền thở dài.
- Tại sao vậy?
- Có nhiều chuyện lắm. Trước tiên Trúc đem bó hoa ngâm nước đi, coi chừng nó héo hết đấy. Còn dâu thì cho nhỏ Duyên ăn với.
- Chờ mình một tí nhé.
Trúc cầm bó hoa lay- Ơn ra sau nhà ngâm vào lu nước. Cô rất thích loại hoa này, hình như có lần nào đó Trúc đã nói với Huyền như vậy. Không ngờ Huyền đã nhớ và mang về cho Trúc bó hoa đúng như ý thích. Ðiều này làm cho Trúc hết sức xúc động.
- Mình sẽ tìm cái bình thật đẹp để cắm lay- Ơn - Trúc trở lên nói - Còn bây giờ có gì vui kể cho nghe với.
- Ở nhà có gì lạ không Trúc?
- Vẫn bình thường.
- Thẩm ra sao? - Huyền chớp mắt hỏi.
- Huyền đi Ðà Lạt thì Thẩm cũng vào bệnh viện. Vừa mới về nhà chiều hôm qua.
- Bộ bệnh nặng lắm sao phải vào nhà thương?
- Sốt thương hàn, cũng may là còn kịp.
- Nặng thế à? - Huyền ngạc nhiên.
- Vậy mà Thẩm có chịu vô bệnh viện đâu, cả ba đứa mình Tân, Thoi Tơ và Trúc ép mãi anh chàng mới chịu đi đó chớ. Nếu ở nhà thì nguy rồi.
Huyền ngồi lặng lẽ nhìn hai bàn tay mình. Buổi chiều ở nhà Trúc cũng như bao buổi chiều khác. Vẫn bóng nắng trải dài ngoài thềm, tiếng cây lá xao động ngoài khu vườn nhỏ, con đường chạy qua và trước nhà thỉnh thoảng lại vang tiếng chuông xe xích lô và tiếng rao hàng. Thế mà Huyền như thấy xung quanh xa lạ hẳn với mình.
- Sao coi bộ nhỏ đi Ðà Lạt về không được vui vậy?
- Buồn lắm Trúc ạ.
- Anh chàng Phan ra sao?
- Vẫn bình thường.
- Chắc là chuyện buôn bán của Phan và ba má Huyền phát đạt thêm lên nhờ chuyến đi này chứ gì?
Huyền thoáng bàng hoàng, thoạt tiên Huyền nghĩ là Trúc mai mỉa, nhưng rồi Huyền hiểu là Trúc nói một cách thành thật, chỉ vì Huyền còn mang nặng mặc cảm chuyện đã qua nên đã nghi ngờ cô bạn tốt.
- Chuyện làm ăn thì Huyền không rõ lắm.
- Nhưng đi chơi cũng thú vị chứ?
Bất giác Huyền nhớ lại cảnh xảy ra trong khách sạn. Huyền hoàn toàn giấu ba má cô chuyện này, nhưng với Trúc, cô bạn gái thân thiết nhất thì Huyền có nên thổ lộ không?
Trúc nhận ra sự khác lạ trên gương mặt buồn bã của Huyền, cô ái ngại cầm lấy bàn tay của bạn. Bỗng dưng Huyền bật khóc.
- Có chuyện gì xảy ra vậy? - Trúc hỏi.
- Không, không có chuyện gì đâu.
- Cớ sao Huyền lại khóc - Trúc mỉm cười - Thôi, ta biết rồi, anh chàng Phan ăn hiếp Huyền phải không?
- Trúc đừng nói nữa.
- Nhưng mà Huyền phải giải thích chứ?
- Ðã bảo không có chuyện gì đâu, đi xa về cảm động một chút vậy thôi.
Trúc nhìn vào mắt Huyền nói:
- Ta không tin, chắc là phải có chuyện gì đây.
- Không có gì đâu - Huyền chậm nước mắt - Hay là bây giờ mình tới thăm Thẩm đi?
- Tại sao bỗng dưng Huyền có ý định đó? - Trúc ngạc nhiên hỏi.
- Cũng bình thường vậy thôi.
- Nên lắm Huyền ạ, thấy Huyền tới thăm chắc anh Thẩm.... hết chán đời ngay - Trúc cười.
Và ngay sao đó Trúc dẫn xe đạp ra cửa. Huyền ngồi phía sau cho Trúc chở, hai cô bạn gái lại trở nên thân thiết như hôm nào.
Thẩm hơi bối rối khi thấy Huyền đi với Trúc tới thăm anh. Tuy khỏi bệnh nhưng Thẩm vẫn còn yếu và chưa đi học lại được, anh còn phải tịnh dưỡng vài hôm nữa cho lại sức. Lúc Huyền và Trúc tới Thẩm đang nằm trên gác.
- Em dẫn người về từ Ðà Lạt tới thăm anh nè, có vui không? - Trúc phá tan bầu không khí ngột ngạc giữa Thẩm và Huyền.
- Biết sao buồn, còn biết sao mới là vui?
- Xời ơi, anh không biết thì còn ai vào đây biết cho - Trúc cười - Sau khi khỏi bệnh, anh ăn nói giống như một triết gia đó nghen.
Huyền nhìn Thẩm hỏi:
- Anh Thẩm đỡ nhiều chưa?
- Cũng may là còn gặp lại được Huyền. Nghe nói Huyền đi Ðà Lạt nghỉ mát vui vẻ lắm phải không?
- Huyền tập đi buôn bán đó anh Thẩm ơi - Trúc xen vào.
- Mới có một tuần mà coi anh Thẩm gầy quá - Huyền ái ngại nói.
- Còn Huyền thì khác lắm, mới đầu "tôi" nhìn không ra.
- Khác thế nào vậy anh Thẩm? - Trúc nheo mắt hỏi.
- Trắng và đẹp ra.
- Ðổi không khí Ðà Lạt mà anh - Trúc cười - Có lẽ anh Thẩm cũng nên đi Ðà Lạt đổi không khí một chuyến, biết đâu anh cũng sẽ trắng và.... mập ra.
Câu chuyện giữa ba người thiếu vẻ tự nhiên. Huyền chỉ nói mấy câu rồi im lặng, còn Thẩm hình như sự giận hờn chưa dứt khỏi tâm trí của anh nên cũng chỉ nói nhát gừng. Không ai nhắc đến người thứ ba như một thỏa thuận ngầm, nhưng hình ảnh của Phan vẫn lởn vởn chẳng khác nào như áng mây đen báo hiệu cơn mưa. Chưa bao giờ Trúc thấy vai trò "sứ giả hòa bình" của mình khó khăn như lúc này.
- Nếu không bị bệnh phải bắt anh Thẩm hát một bài nào đó về Ðà Lạt nhỉ? - Trúc cười, cô gắng phá tan bầu không khí ngột ngạt.
- Thế thì đề nghị Huyền kể cho nghe những ngày ở Ðà Lạt vậy - Thẩm nói.
Huyền cười buồn, cô nhìn ra cửa sổ để không phải làm cái chuyện như Thẩm đề nghị.
Ðà Lạt đối với Huyền là nỗi ám ảnh nhức nhối, nó là vết thương chưa lành và Huyền muốn quên nó đi. Oái ăm thay, mỗi lần muốn quên thì gương mặt thỏa mãn, đáng ghét của Phan lại hiện ra.
- Anh Thẩm chắc giận Huyền ghê lắm phải không? - Huyền nhìn Thẩm hỏi.
- Có gì mà phải giận?
- Con người ta có những lúc thật là nông nổi, chỉ khi nào đi hết con đường rồi mới biết ở đầu kia có gì. - Huyền nói giọng buồn buồn.
- Sao hôm nay Huyền có vẻ triết lý như vậy nhỉ? - Thẩm cười cay đắng.
- Anh không hiểu được tâm trạng của Huyền hiện nay đâu. Thôi xin lỗi anh tất cả những gì làm cho anh buồn lòng - Huyền nói như sắp khóc - Thấy anh khỏi bệnh Huyền rất vui, bây giờ Huyền phải về.
Trúc còn đang ngơ ngác trước thái độ của Huyền, cô chưa hiểu chuyện gì xảy ra khiến Huyền xúc động khác thường đến như vậy thì Huyền đã quay xuống cầu thang. Trúc vội vã chạy theo không kịp từ giã Thẩm.
Huyền đã dẫn chiếc xe đạp đi được một khoảng xa và dừng lại chờ Trúc.
- Nhỏ làm sao thế? - Trúc hỏi.
- Không sao cả, mình phải về thôi.
- Ðột ngột đến rồi đột ngột bỏ về, thật ta không còn hiểu nổi nhỏ nữa. Về thì về.
Trúc cười giành lấy chiếc xe đạp và bắt Huyền lên ngồi phiá sau. Trúc vừa đạp xe vừa tìm hiểu nguyên do khiến Huyền có thái độ khác thường như vậy. Cuối cùng Trúc hỏi thẳng bạn:
- Chắc là có chuyện gì ghê gớm lắm xảy ra rồi phải không, nói thật đi đừng có giấu nữa.
Huyền úp mặt vào lưng Trúc khóc nức nở. Một lúc Huyền nói:
- Thấy Thẩm như vậy mình hối hận quá.
- Về chuyện gì?
- Trúc biết rồi còn hỏi làm chi, mình đang khổ sở lắm, Trúc không hiểu hết đâu.
- Dĩ nhiên rồi, nhỏ không nói thì có trời mới hiểu nổi, mà trời sợ cũng chào thua luôn.
- Người ta dang khổ mà nhỏ lại đùa.
- Ðùa cho bớt khổ chớ. - Trúc cười khúc khích. Thấy Trúc quẹo xe vào đường bờ sông, Huyền lật đật nói:
- Quay xe lại Trúc ơi, đừng đi con đường này.
- Sao vậy?
- Cứ quay lại đi mà. Huyền van nài.
- Hôm nay nhỏ khó hiểu quá, chẳng lẽ đi một chuyến Ðà Lạt về rồi "mát" sao?
- Trúc vừa quay xe lại vừa cằn nhằn.
- Cũng có thể như vậy lắm. Nhưng nếu Huyền điên thì sao?
Trúc cười giòn:
- Thì sẽ có người điên theo Huyền chứ sao nữa.
Huyền làm thinh. Con đường buổi chiều xao xác lá và bụi bay từng mảng dạt vào dãy nhà bên phố. Huyền rất nhớ Ðà Lạt với buổi chiều như thế này, thời gian này, nhưng không gian nơi đó bảng lảng sương mù và hơi lạnh choàng phủ da thịt.
Bây giờ Huyền về đây trong cái nóng bức của buổi chiều Mỹ Tho.
Về tới nhà Trúc thấy duyên đang ôm hộp trái dâu ngồi trước thềm. Trúc la lên:
- Trời ơi, sao Duyên to gan vậy, biết của ai không mà ngồi ăn tỉnh bơ vậy?
- Của chị Huyền chứ của ai, chị ấy mới đi Ðà Lạt về - Duyên đáp.
- Nhưng đâu phải cho nhỏ.
- Thôi, em nghe hết rồi, chị Huyền cho em hộp dâu, còn chị là bó hoa héo trong lu nước kìa.
- Hết nói nổi....
Trúc cười kéo Huyền ra ngoài vườn. Hai đứa ngồi trong bóng mát của cây mận xum xuê.
- Bây giờ Huyền kể đi, chuyện gì xảy ra ở Ðà Lạt? - Trúc nhìn vào mắt Huyền hỏi.
Huyền lắc đầu:
- Không có gì đâu....
- Nếu Huyền giấu, mai mốt có chuyện gì thì ráng mà khóc một mình đấy nhé.
Thoi Tơ ở chợ về tới nhà đã gần bảy giờ tối, cô quýnh quáng chạy lên gác.
Thấy Thẩm đang ngồi dựa lưng vào vách, mặt buồn rười rượi. Thoi Tơ lo lắng hỏi:
- Anh Thẩm có đói lắm không?
- Không.
- Sao anh trả lời yếu xìu vậy? - Thoi Tơ cười - Hôm nay em sẽ nấu cháo cá cho anh bồi dưỡng nhé.
- Anh hết bệnh rồi ăn gì cũng được, em đừng lo lắng quá anh áy náy lắm nhỏ ạ.
- Xời, anh làm như là người trên trời rơi xuống vậy. Em có bổn phận phải lo cho anh chứ bộ. Bởi vì.... ba má em đã bảo thế.
- Nhưng anh thì ngược lại, chẳng lo cho em được gì, thật là xấu hổ.
Thoi Tơ quay ngoắt xuống cầu thang, nói với lại:
- Em đâu cần anh lo.
Thẩm ngồi lắng nghe tiếng sóng vỗ vào bờ đá theo con nước lớn. Dòng sông muôn đời vẫn đưa vào đây một âm thanh buồn bã như vậy.
Thoi Tơ đứng dưới chân cầu thang hỏi vọng lên:
- Hình như ai tới nhà mình phải không anh Thẩm?
- Sao em biết? - Thẩm ngạc nhiên.
- Dễ ợt thôi, có dấu bánh xe in trên nền xi măng đây nè.
- Em biết ai không?
- Trúc và Tân phải không? - Thoi Tơ hỏi.
- Ðúng có một nửa, Trúc thì đúng nhưng Tân thì không phải.
- Vậy chứ ai?
- Em thông minh thì đoán thử coi - Thẩm cười.
Thoi Tơ buỗng sa sầm nét mặt, cô quay đi và nói:
- Khỏi cần đoán nữa vì em đã biết người khách thứ hai ấy là ai rồi.
Thoi Tơ lui cui với công việc bếp núc. Thẩm ngồi trên gác hình dung ra gương mặt rịn ướt mồ hôi của cô và màu áo tím giống như một cánh hoa lưu ly đơn độc.
Thoi Tơ chật vật cả ngày ở chợ, tối về còn vất vả với bếp núc để lo bữa ăn tối. Sau đó thì quay ra với một thau đồ đầy ắp có khi đến 12 giờ mới xong. Lẽ ra Thoi Tơ phải là một cô gái sung sướng nếu sinh vào một gia đình khác. Nhưng số phận của cô thật trớ trêu. Thẩm càng nghĩ càng thương cho cô gái hiền lành, chân thật đã có quá nhiều kỷ niệm vui buồn với anh trong căn nhà ở xóm Ðáy này.
Và Thẩm, số phận nào đã dun rủi cho anh tới trọ học ở đây?
Thoi Tơ và Huyền thật là hai tính cách trái ngược nhau. Thẩm thầm so sánh để thấy rằng đối với Thoi Tơ anh thật là có lỗi. Nhưng bất ngờ chiềy nay thái độ của Huyền khiến Thẩm khó xửa.
Thoi Tơ lại mang một nhúm cơm nguội lên nuôi chú thằn lằn. Cô làm công việc này không biết chán nản khiến nhiều lúc Thẩm phát bực.
- Thế là anh Thẩm đã tìm lại được niềm vui rồi phải không? - Thoi Tơ buỗng hỏi.
- Niềm vui gì?
- Chiều nay nhỏ Huyền lại đến thăm anh chứ gì. Tưởng hai người chưa hết giận nhau em sẽ tình nguyện làm sứ giả hòa bình cho.
- Cô ấy cùng đi với Trúc chứ bộ - Thẩm lúng túng giải thích.
- Thì em có nói gì đâu mà anh giải thích?
Thật là rắc rối khi phải tìm hiểu tâm lý phức tạp của con gái. Nói chuyện với Thoi Tơ nhiều lúc Thẩm thấy mình như sa vào một cơn mê hồn trận, không lối thoát.
Ðợi cho chú thằn lằn bò ra ăn hết những hột cơm nguội Thoi Tơ mới trở xuống nhà.
- Anh đói bụng chưa để em mang cháo lên?
- Không cần mang lên đây, để anh xuống dưới ăn với em cho vui.
Thoi Tơ nấu cháo cá ngon tuyệt. Thẩm là người rất ghét cháo nhưng hôm nay cũng ăn được hai tô đầy. Như mọi lần, trong lúc ăn Thẩm đùa.
- Mai mốt em mở cửa hàng bán cháo cá được đó nhỏ ạ, bảo đảm sẽ rất đông khách.
Thoi Tơ cười:
- Ðể anh và các ông bạn của anh tới ăn chịu hả?
- Ðó cũng là một cách quảng cáo rẻ rề.
- Thôi, em chỉ nấu cháo cho người bệnh, anh ăn mà không chê cũng đủ vui rồi.
Ăn xong, Thoi Tơ nhắc Thẩm uống thuốc và rót sẵn cho anh ly nước trà nóng đặt trên bàn, sau đó cô mang chén bát đi rửa. Thẩm nhìn theo Thoi Tơ và nghĩ thầm, nếu mai này ai lấy Thoi Tơ, chắc chắn người đó sẽ được hạnh phúc vì có một cô vợ đảm đang.
Thẩm lại nhắm mắt để uống những viên thuốc xanh đỏ mà anh đã ngán tận cổ. Những viên thuốc cuối cùng bác sĩ đã kê trong toa khi Thẩm xuất viện. Như vậy là thoát nợ, Thẩm thở phào như người vừa trúc được gánh nặng sau một chặng đường dài mệt nhọc. Mong rằng đừng bao giờ Thẩm phải nhìn thấy những viên thuốc đáng nguyền rủa ấy nữa.
Ðêm nay không có mưa, Thẩm bước ra sân nhà để đón làn gió mát rượi từ dưới sông thổi lên. Cây cóc già khua lá lao xao và những con đom đóm lập loè lao qua bóng tối.
- Anh Thẩm ơi! - Thoi Tơ gọi lớn.
- Gì đấy, anh đang ở ngoài sân đây.
- Anh uống thuốc chưa? - Thoi Tơ đứng trên thềm nhà hỏi.
- Xong rồi.
- Ngày mai mua thêm không?
- Lạy trời, không cần mua nữa. Nhưng tại sao nhỏ thích bắt anh uống thuốc quá vậy?
- Ðó là một cách hành hạ anh cho bõ ghét - Thoi Tơ cười.
- Còn sự hành hạ nào.... dã man hơn nữa không?
- Còn, nhưng để từ từ em mới nghĩa ra.
Thoi Tơ cười nhỏ, Thẩm không hiểu đó là một câu nói đùa hay là một cách hăm dọa. Thẩm ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, đêm của xóm Ðáy như có một vẻ gì bí ẩn mà từ lâu nay Thẩm chưa nhận ra.
- Vài hôm nữa em lại đi biển - Thoi Tơ ngồi trong bóng tối nói.
- Em đi ra biển làm gì?
- Buồn quá, ra ngoài đó có ba má em vui hơn. Những đêm như thế này em thích nằm trên thuyền ngắm sao. Vài hôm nữa anh mạnh rồi chắc em yên tâm ra đi.
Thẩm ngồi cạnh Thoi Tơ trên bậc thềm, mắt Thẩm vẫn không rời những ánh sao nhấp nháy trong bầu trời cao và xa, Thẩm xúc động nói:
- Riêng lần này anh chẳng muốn cho em đi chút nào.
- Tại sao vậy?
- Tự nhiên anh thấy lo ngại, không yên tâm.
- Em sẽ quá giang thuyền của một người trong xóm Ðáy, anh khỏi phải lo gì cả.
- Bao giờ em về?
- Cũng chưa biết được.
Một khoảng im lặng giữa hai người đến nỗi Thẩm nghe được hơi thở của Thoi Tơ.
- Em đi lâu như vậy, chỉ còn một mình anh trong ngôi nhà quạnh hiu này chắc buồn phát bệnh luôn - Thẩm nói.
- Anh vừa mới bệnh xong chắc không sợ bênh nữa đâu - Thoi Tơ cười - Vả lại, hình như anh cũng muốn em đi vắng kia mà.
- Ðể làm gì?
Thoi Tơ không đáp, cô nhìn xuống chân, tay Thoi Tơ cầm cái que vẽ ngoằn ngoèo những hình thù vô nghĩa trên cát ẩm. Tay vẽ, liền đó Thoi Tơ dùng bàn chân xóa những đường vẽ mà có lẽ chỉ mình Thoi Tơ hiểu được.
Bỗng Thoi Tơ ném cây que, đứng lên nói:
- Em đi giặt đồ đây, anh lên gác nghỉ đi, đừng ngồi ngoài này sương xuống lạnh lắm đấy.
Sau chuyến đi Ðà Lạt về , Phan ít lui tới cửa hàng của ông Hoán. Giữa lúc ông đang nuôi hy vọng phát đạt hơn , không ngờ sự vắng mặt của anh ta làm ông lo ngại. Trong khi đó việc buôn bán của ông Hoán đang gặp khó khăn , bà Hoán thì sa đà vào chuyện hụi hè có nguy cơ vỡ nợ. Mấy ngày nay ông Hoán và bà Hoán thường cãi nhau luôn , mạnh ai nấy đập phá đồ đạc cho hả cơn giận. Ðập xong ông Hoán ngồi rũ rượi trong ghế sa lông , còn bà Hoán bỏ nhà ra đi hai ba ngày sau cũng chưa thấy trở về. Trong khi chị Nhiên lo quet dọn nhà cửa , thu dọn những đồ vật bể nát , Huyền xách xe đạp tới nhà Trúc nằm khóc.
Tối nay cũng vừa xảy ra một trận cãi vả , ba má Huyền hình như đã chán đập phá đồ đạc - Mà cũng không còn những thứ có thể đập được nên ông Hoán đập tay vào tường đến tươm máu , còn bà Hoán vừa khóc , vừa phóng ra đường kêu xích lô không biết đi đâu. Huyênlấy mấy cuốn tập , dẫn xe đạp ra sân đinh đến nhà Trúc , nhưng ông Hoán đã gọi giật lại :
- Không đi đâu cả , vào đây ba hỏi chuyện.
Mặt ông Hoán gầm gừ , ông cố dịu giọng với con gái nhưng Huyền vẫn nghe giọng ông nói như hét. Huyền vào ngồi xuống ghế sa lông , đôi mắt cô đỏ hoe.
- Tại sao dạo này cậu Phan không lui tới đây nữa , nó có hẹn hò gặp con ở chỗ nào khác không ? Ông Hoán hỏi.
- Không. Huyền đáp - Còn chuyện tại sao anh ta không lui tới đây con nghĩ ba biết hơn con , vì anh ta làm ăn với ba mà.
- Nó là một thằng lợi dụng , đểu giả - Ông Hoán chửi - Thấy bêngoài tưởng đâu nó tốt nào ngờ....
Ông Hoán ôm đầu khổ sở. Huyền rất xót xa khi thấy ba cô như vậy , nhưng chuyện làm ăn quan hệ giữa ông và Phan ngay từ đầu ra sao Huyền không biết và cũng không muốn biết. Việc đi Ðà Lạt với Phan do ông Hoán xếp đặt và gần như bắt cô phải đi. Nhưng kết quả ra sao Huyền không rõ , nhưng Huyền có cảm tưởng Phan chỉ lợi dụng việc làm ăn để làm bình phong che mắt ông Hoán , còn mục đích chính là rủ Huyền đi Ðà Lạt để thực hiện ý đồ của anh ta. Tới nay Huyền vẫn không thố lộ điều gì cho ba má cô biết , Huyền chỉ âm thầm chịu đựng và đau khổ một mình.
- Con gặp cậu ta ngoài đường không ? Ông Hoán lại hỏi.
- Không , hình như anh ta không có mặt ở đây.
- Thật khổ. Ông Hoán kêu lên.
- Nhưng ba cần gặp anh ta để làm gì ?
- Ba cũng không biết nữa.
- Có lẽ anh ta tránh mặt chúng ta rồi.
- Không lẽ cậu ta cũng tránh mặt cả con nữa sao ?
Huyền cười chua xót. Ông Hoán không thể nào hiểu được tâm trạng của con gái.
- Nếu không có gì nữa thì con đi lại nhà Trúc - Huyền đứng lên.
- Ðể làm gì ?
- Học bài , con không thể nào học bài ở nhà được.
Ðiều này thì ông Hoán hiểu , cho nên ông buông xuôi hai tay ngả người vào thành ghế một cách chán nản.
Ra khỏi nhà Huyền thở phào như trút được gánh nặng. Cô đạp xe trên con đường tối và buồn rười rượi. Huyền không ngờ rằng cuộc đời cô sẽ gặp phải một khúc quanh như vậy. Hôm nào trong những buổi đi chơi về khuya , Trúc và Huyền đèo nhau qua những con đường êm ả , có hai hàng me đổ bóng , lòng vui vẻ , nhẹ tênh. Nhưng bây giờ tâm hồn trĩu nặng , buồn chán , giống như những bóng cây đỗ dài trên đường.
Thấy Huyền tới Trúc ngạc nhiên hỏi :
- Mang tập theo làm gì ?
- Tối nay ở đây học bài , không về nhà - Huyền đáp.
- Lại có chuyện ở nhà nữa à ?
Huyền gật đầu. Hai đứa lại ra ngồi ngoài vườn. Trúc sực nhớ , nhìn Huyền hỏi :
- Nhỏ ăn cơm tối chưa ?
- Chưa , nhưng không đói.
- Nhịn ăn kiểu đó tối sẽ đói đấy. Thôi chuyện gì cũng bỏ qua một bên. Hai đứa ra phố kiếm gì ăn đi.
- Chán , không muốn đi đâu cả.
- Hay lại nhà Thẩm chơi ?
- Lại càng không muốn , chỉ muốn rúc vào một xó nào đó nằm khóc cho vơi bớt đau khổ.
- Nghe nhỏ than thở mà não lòng. Trúc chẳng biết làm sao bây giờ. Nhưng tại ai lại sinh ra chuyện rầy rà này vậy ?
- Biết nói sao bây giờ , có lẽ tại cái số của mình vậy.
- Có phải tại anh chàng Phan không ?
Huyền không đáp , chỉ ngó xuống hai bàn chân mình và nếu không kều chế , chắc Huyền sẽ lại khóc. Trúc im lặng nhìn Huyền , gần đây Trúc biết Huyền đang gặp chuyện không vui trong gia đình , cứ vài hôm Huyền lại tới học bài chung và có khi ngủ lại chứ không về nhà. Huyền cũng tránh nhắc tới Thẩm , có lẽ do mặc cảm. Hơn ai hết , Trúc hiểu điều đó. Tối nay ba má Huyền lại cãi vả nhau thật là đáng buồn nếu phải sống trong một gia đình bất hoà như vậy.
- Lâu nay anh Phan có gặp Huyền không ? Trúc hỏi.
- Không.
- Tại sao vậy ?
- Chắc anh ta bận đi làm ăn xa. Huyền đáp.
- Mình hỏi thật Huyền đừng có giấu , có phải tại anh Phan mà ba má Huyền cãi vã nhau không ?
Huyền im lặng không trả lời thẳng câu hỏi của Trúc. Cô đứng lên đi bách bộ trong khu vườn nhỏ. Những con dơi bay chập choạng trong bóng tối làm xao động tán lá trên đầu làm Huyền giật mình. Huyền ước mong sao cuộc khủng hoảng giữa ba má mình sẽ nhanh chóng trôi qua để cô có được những buổi tối thanh thản đi dao trong khu vườn nhà mình như trước.
Hình như trong nhà Trúc có khách , Huyền thấy Trúc đi vào một lúc lâu. Khi trở ra vườn nó không phải đi một mình mà sau lưng Trúc có một dáng người quen thuộc. Huyền giật thót người khi nhận ra Thẩm.
Thẩm chủ động lên tiếng trước :
- Huyền tới lâu chưa ?
- Nãy giờ , anh Thẩm đi có một mình à ? Huyền bối rối hỏi.
- Chứ đi với ai ?
- Tưởng có anh Tân đi nữa chứ.
- Dạo này nólo gạo bài buổi tối ở nhà.
- Còn anh Thẩm ? Trúc cười hỏi.
- Buổi tối anh thích lang thang.
- Coi chừng kẻo bị cảm một trận nữa đấy nhé. Trúc nheo mắt cười.
Thẩm đứng dựa vào gốc mận , anh lấy thuốc châm hút. Từ hôm đi học trở lịa cho tới nay Thẩm mới gặp lại Huyền , Thẩm nhìn cô rong bóng tối , đôi mắt Huyền như sâu hơn , đen thẳm và u buồn.
- Dạo này Huyền thế nào ? Thẩm hỏi.
- Người ta đang có chuyện buồn đấy anh Thẩm ơi. Trúc nói xen vào.
Huyền véo Trúc một cái ý bảo Trúc hãy im lặng. Thẩm cười :
- Tưởng Huyền là người hạnh phúc nhất trên đời này rồi chứ.
Huyền cúi mặt , câu nói đầy ngụ ý mỉa mai của Thẩm làm Huyền đau xé , cô ngắt mấy chiếc lá mận vò nát trong lòng bàn tay. Lá mận bị giập nát bay chút hương thơm ngai ngái. Huyền thấy mắt mình cay cay , vội quay mặt đi và cối ngăn để khỏi bật khóc.
- Anh Thẩm không chia sẻ với người ta mà còn nói chi lời mai mỉa thế - Trúc trách móc.
- Không cần ai hiểu mình đâu Trúc ạ - Huyền nói.
- Thật là khổ - Trúc kêu lên - Yêu nhau lắm cắn nhau đau hoài vậy sao ?
Thẩm thở ra mấy ngụm khói , anh lưỡng lự không biết nên ra về hay ở lại. Thật là một điều bất ngờ khi gặp Huyền ở đây , một cuộc gặp gỡ mà cả hai đều cảm thấy khó xử.
- Anh Thẩm ngồi đi chứ - Huyền nói.
- Ðúng rồi , anh Thẩm ngồi xuống đây chứ sao lại đứng.
Trúc cười và ngồi sát vào Huyền chừa một khoảng trống trên băng ghế. Thẩm ngồi xuống và nói :
- Anh tới lấy lại quyển sách , Trúc đọc xong chưa ?
- Xời ơi , anh làm như Trúc rãnh lắm vậy - Trúc cười.
- Ðọc nhanh lên đi cô bé ạ , lười quá mà cũng bày đặt đọc sách.
- Em chỉ đọc sách trong khi chờ giấc ngủ thôi , mồi tối chỉ đọc được có vài trang.
- Ðiệu này chắc Trúc đọc tới mấy tháng mới xong quyển sách , như vâylạm sao anh trả lại cho người ta.
- Sách hay phải xem từ từ chứ - Trúc cười - Em coi xong rồi cho nhỏ Huyền mượn.
- Sách gì đấy Trúc ?
- Quyển "Lời Thề Bè Bạn" hay lắm Huyền ạ...
- Hay cách mấy Huyền cũng không có đầu óc đâu mà đọc trong lúc này.
- Càng chán đời minhlài càng phải đọc sách , chứ chán đời mà nằm khóc như Huyền thì bế tắc thêm.
- Không có sách thôi anh về nhé - Thẩm đứng lên nói.
- Bộ anh Thẩm chỉ tới đây đòi lại quyển sách sao ? Trúc hỏi.
Thẩm gật đầu , anh quay trở vào nhà lấy xe đạp. Huyền vẫn im lặng như một pho tượng.
Ðưa Thẩm ra cửa xong , Trúc quay trở vào trách :
- Sao Huyền không giữ anh Thẩm ở lại ?
- Ðể làm gì ? Huyền đáp. Người ta đã không muốn ở lại mình đừng nên nài ép.
Người đàn bà bán chè gánh vừa đi ngang qua cửa , giọng rao chè cất lên cao vút trên con đường đêm nghe ngọt ngào và lẻ loi. Trúc đập vai Huyền reo lên :
- Mau ra ăn chè nhỏ ơi , chuyện gì cũng tạm gá lại , đừng có ngồi buồn rầu như pho tượng nữa.
- Gọi bà bán chè gánh vào đây có phải tiện hơn không , ai ra ngoài đường ngồi ăn kỳ vậy ? Huyền nói.
- Ừa , cũng có lý.
Trúc chạy ra đường , một lúc sau bà bán chè gánh đi theo Trúc vào nhà. Nhỏ Duyên đang học bài ở phòng khách thấy vậy ném quyển tập lên bàn chạy ra nói :
- Em cũng có phần nữa đấy nhé.
- Sao nhỏ không học bài đi ? Trúc liếc xéo Duyên hỏi.
- Học sao nổi mà học. Duyên cười.
- Cho ba chén chè đi chị. Trúc nói.
- Hoan hô chị Trúc.
Duyên sà vô gánh chè đã được người đàn bà đặt ngay ngắn trên thềm nhà. Chị bánh chè không đẹp nhưng có giọng rao hàng lảnh lót , quyến rũ. Huyền và Trúc nếu học đêm với nhau chắc chắn sẽ bị giọng rao chè của chị "quyến rũ" ngay , và mỗi đứa ít nhất cũng ăn hai chén chè đậu xanh nước dừa đường cát ngọt ngào của chị mới yên tâm "tụng" bài.
- Ăn thêm không ? Chị bán chè hỏi giọng ngọt ngào.
- Hai đứa tui thôi , nhỏ Duyên khỏi. Trúc cười.
- Em nữa chứ. Duyên cười chìa cái chén cho chị bán chè - Ai sao tui vậy.
- Duyên bao phải không ? Trúc hỏi
- Ai làm chị thì người ấy bao , đó là...qui luật của muôn đời.
Huyền vừa ăn chè vừa mỉm cười trước sự cãi vã của hai chị em Trúc. Ít ra , trong giờ phút này Huyền cũng cảm thấy không quá đơn độc lẻ loi.
Nửa đêm trời mưa thật lớn. Tiếng mưa lớn đổ ào ào ngoài vườn đã đánh thức Trúc dậy. Căn phòng tràn đầy hơi lạnh , Trúc vòng tay ôm lấy Huyền , bất giác bàn tay Trúc chạm phải những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm gương mặt của cô bạn gái thân thiết.
Hoá ra Huyền vẫn còn thức và nằm khóc một mình trong bóng tối. Trúc thương bạn quá cô hỏi :
- Sao lại khóc vậy nhỏ ?
Huyền không nói , những ánh chớp loé sáng làm căn phòng chập chờ và tiếng gầm gừ trong bầu trời tạo cảm giác buồn bã hơn. Trúc nhảy xuống giường để chân trần đi đóng cửa sổ lại. Lúc trở lại giường bàn tay Trúc ướt đẫm nước mưa và lạnh.
- Mưa buồn qúa - Huyền thở dài.
- Nhỏ thức suốt từ tối tới giờ đấy à ? Trúc hỏi.
- Mình không làm sao chợp mắt được.
- Và khóc hoài.
Trúc ôm chặt lấy Huyền , cảm thương bạn vô cùng nhưng không biết làm sao để chia bớt gánh nặng của sự khổ đau mà Huyền đang gánh chịu. Hồi tối sau khi học bài xong , Huyền đã kể hết cho Trúc nghe những gì đã xảy ra trong chuyến đi Ðà Lạt vừa qua. Trúc bàng hoàng trước hành động và bộ mặt thật của Phan. Không ngờ Huyền đã sa vào bẫy của anh ta và gặp sự không may như vậy.
- Mình tưởng đâu rằng kể cho Trúc nghe là vơi đi được phần nào sự khổ đau , không ngờ nó càng đè nặng tâm trí mình hơn - Huyền nói.
- Nước mắt không giải quyết được chuyện gì đâu - Trúc nói - Bây giờ phải gặp Phan để giải quyết thôi.
- Nhưng giải quyết việc gì ?
- Giải quyết sòng phẳng với nhau từ tình đến lý - Trúc nhấn mạnh - Mình sẽ có cách nói chuyện với anh ta.
- Huyền chẳng muốn gặp mặt anh ta chút nào.
- Vậy thì chỉ mình Trúc gặp anh ta thôi.
- Có nên làm như vậy không Trúc ?
- Nên lắm chứ - Trúc nhấn mạnh.
- Nhưng có ích gì nữa đâu ?
- Anh ta phải có trách nhiệm trước việc mình đã làm , và nếu như Huyền thấy có thể chung sống với Phan được thì đặt vấn đề cưới hỏi đàng hoàng , vì dù sao ba má Huyền cũng có cảm tình và chấp nhận Phan kia mà.
Huyền chua xót :
- Trước đây thì vậy , nhưng bây giờ khác rồi.
- Khác là sao ?
- Ba má mình rất căm ghét Phan vì cho rằng anh ta chỉ có cái mã bề ngoài chứ thật ra không phải là một người tốt.
Trúc thở ra :
- Trời ơi , sao mà rắc rối vậy ?
- Trúc không hiểu nổi chuyện phức tạp trong vấn đề này đâu. Nhưng bây giờ cũng không nên tìm hiểu làm gì , mình chán nản quá rồi , có lẽ mình không học nổi nữa đâu Trúc ạ.
Mưa mỗi lúc càng lớn hơn , không khéo có bão , Huyền rùng mình và kéo tấm mền phủ lên người.
- Trúc lạnh không ? Huyền hỏi.
- Lạnh chứ.
- Sao thấy nhỏ tỉnh bơ vậy ?
- Phải tập đừng thở than , việc gì cũng phải chịu đựng , như vậy mới vượt qua được chứ.
Huyền rúc vào Trúc , úp mặt lên vai bạn nói :
- Mình thèm được như Trúc.
- Như vậy Huyền đừng thở than nữa mà hãy nhìn thẳng vào sự việc. Làm thế nào để gặp Phan ?
- Mình không biết nữa , nhưng chắc chắn sẽ gặp.
- Huyền phải để yên cho Trúc giải quyết nhé , nếu cần nhỏ tránh mặt cũng được.
- Nhưng có ồn ào quá không ? Huyền lo lắng hỏi.
- Nhỏ yên tâm , không có việc gì để phải lo lắng cả. Bây giờ thì nhỏ ngủ đi , trời mưa chắc là dễ ngủ lắm đấy.
Và Trúc nhắm mắt , ít phút sau đó Trúc đã ngủ , hơ thở của Trúc đều đều , dáng nằm thoải mái. Còn Huyền cứ nằm trằn trọc mãi vẫn không chợp mắt được.
Gần sáng trời tạnh mưa , Huyền lật đật lấy xe đạp về nhà. Chị Nhiên mở cửa cho Huyền , gương mặt chị đầy vẻ lo lắng mệt mỏi.
- Má tui về chưa ? Huyền hỏi.
- Dì vẫn chưa về , còn dượng cũng bỏ đi cả đêm nay không thấy về. Tối qua chị ngủ một mình sợ muốn chết.
Huyền dẫn xe vào nhà. Sáng nay cô không muốn đi học chút nào , bao nhiêu chuyện dồn dập , đưa đẩy khiến cho Huyền cảm thấy mình giống như một con thuyền chao đảo giữa cơn bão lớn.
- Huyền ăn sáng chưa ? Chị Nhiên hỏi.
- Chưa , có gì ăn không chị ?
- Ăn bánh mì thôi , chờ một chút chị chạy ra chợ mua nhé.
- Thôi , chiên cơm lại ăn cũng được , khỏi đi đâu hết chị Nhiên ạ.
Trong lúc hai chị em đang ăn sáng thì bà Hoán về. Có lẽ cả đêm qua không ngủ nên hai mắt bà thâm quầng , gương mặt mệt mõi bơ phờ.
- Ba con đâu ? Bà Hoán hỏi.
- Tối qua dì đi xong rồi tới dượng đi - Chị Nhiên đáp thay - Ðến bây giờ vẫn chưa thấy về.
- Chán quá , rồi buôn bán ra sao đây không biết.
Bà Hoán buông người xuống ghế than thở. Suốt đêm qua bà thức đánh bài ở nhà một người bạn. Số bà thật đen đủi , bị giựt hụi , mất vốn làm ăn lại sinh thêm nợ , gây gỗ với chồng , đánh bài cho đỡ buồn cũng bị thua cháy túi.
- Dì ăn sáng không ? Chị Nhiên hỏi.
- Không , sáng nay có ra cửa hàng không dì ?
- Chắc cũng phải ra để giải quyết công việc chứ - Bà Hoán lại ca cẩm - Thật là năm xui tháng hạn gì đâu.
Huyền đã nghe mãi cái điệp khúc ấy nên phát rầu thêm. Cô bỏ bửa ăn sáng giữa chừng chạy về phòng nằm nhìn chiếc đồng hồ để trên bàn chừng chừng như một vật lạ chưa từng thấy. Cây kim đồng hồ nhích dần , báo hiệu giờ học gần kề nhưng Huyền vẫn không muốn đi tới trường.
Một lúc chị Nhiên vào phòng lay Huyền dậy và hỏi :
- Hôm nay Huyền không đi học sao ?
- Em nhức đầu qúa , chắc là phải nghĩ ở nhà thôi.
- Uống thuốc chưa ?
- Chưa , Huyền lắc đầu.
- Chắc tại em thức đêm đây , có cần chị tới trường xin phép cho em không ?
- Không cần đâu.
- Vậy thì chị ra chợ mở cửa hàng - Chị Nhiên thở dài - Nhưng chắc chẳng buôn bán được gì đâu.
Thật ra chị Nhiên không thể nào hiểu nổi tâm trạng của Huyền. Cả bà Hoán mẹ cô cũng thế. Huyền lấy lý do nhức đầu để không đi học chứ quả tình cô thấy mình không còn hào hứng để tới trường. Dù bạn bè chưa ai biết gì nhưng lúc nào Huyền cũng mặt cảm đè nặng , vào lớp Huyền luôn luôn có cảm giác mọi cặp mắt đều hướng về mình. Nếu bây giơ được ngủ một giấc vĩnh viễn trên chiếc giường êm ái quen thuộc này thì không còn gì sung sướng bằng - Huyền thầm mơ ước như vậy.
Một lúc bà Hoán đi vào phòng con gái , bà ngạc nhiên khi thấy Huyền nằm trền giường với dáng điệu thiểu não.
- Hôm nay Huyền không đi học sao ? Bà Hoán hỏi con gái.
- Không , Huyền đáp.
- Sao vậy ?
- Con muốn nghỉ học luôn.
- Bộ con điên à ? Bà Hoán ngạc nhiên.
Huyền quyết định phải nói sự thật cho mẹ biết :
- Con chán lắm rồi , không đầu óc đâu mà học nữa , vả lại nếu mẹ biết vừa qua trong chuyến đi Ðà Lạt Phan đã làm gì con thì mẹ sẽ hiểu con khổ như thế nào.
- Nó đã làm gì con hả ? Giọng bà Hoán hụt hẫng như người trong cơn đau tim.
- Nó đã cưỡng hiếp con.
Nói xong Huyền bật khóc nức nở. Bà Hoán tưởng đâu ai vừa đập vào đầu mình một nhát búa , bà choáng váng , bàng hoàng đến sững người. Bất động trong ghế một hồi lâu , bà Hoán mới lấy lại được bình tĩnh , bà hét lên :
- Tại sao đến bây giờ mày mới nói ?
Nhưng câu hỏi của bà Hoán không có lời đáp. Huyền khóc vùi , cô úp mặt vào gối cho nước mắt mình trào ra. Lâu nay Huyền cố chịu đựng , cô như một cái hồ tràn đầy nước , bây giờ sức chịu đựng ấy không còn , mặt hồ bị vỡ , nước tuôn chảy ra sông , về biển. Huyền khóc cho vơi bớt đau khổ , vơi đi sự dồn nén bấy lâu. Bà Hoán ngồi chết lặng trong tiếng nức nở của con gái , trước mắt bà , bầu trời như sắp sụp đổ.
Ông Hoán về tới nhà lúc nữa đêm , trong một cơn say. Ông lảo đảo bước vào phòng khách , nhướng đôi mắt đỏ ngầu , ngơ ngác nhìn khắp căn phòng quen thuộc mà như một nơi nào xa lạ. Cuối cùng đôi mắt ấy dừng lại nơi bộ ghế sa lông ở góc phòng. Trong một chiếc ghế , bà Hoán ngồi bất động. Bà chờ ông Hoán về đến nỗi mệt mỏi , ngủ quên.
Ông Hoán buông người xuống ghế , giật mình bà Hoán mở mắt ra nhìn chồng.
- Ông đi đâu mà tôI chạy khắp nơi tìm cả ngày nay không gặp ? Bà Hoán hỏi một cách gay gắt.
- Tôi đi....nhậu....
- Nhà như một cái đám ma mà ông còn đi vui say , thật là lạ ?
- Ðám ma hay đám cưới gì cũng mặc , tôi chán cái nhà này quá rồi. Tôi đi nhậu cho đỡ buồn , nếu không tôi chỉ còn có một cách nhảy xuống sông tự vận.
Bà Hoán nổi nóng :
- Nếu ông muốn tự vận thì hãy nghe tôi nói rồi tự vận cũng chưa muộn.
- Lại chuyện gì nữa đây , tôi ngán cái chuyện hụi hè của bà tới cổ rồi.
- Không phải chuyện hụi hè.
- Vậy là chuyện gì ?
- Ông gặp con Huyền mà hỏi.
Ông Hoán cười khà khà :
- Sướng chưa , có chuyện gì nó nói với tôi chứ sao tôi lại phải gặp nó để hỏi. Cái nhà này trật tự đảo lộn hết rồi chắc.
- Nhưng thôi , để tôi nói ông nghe cũng được - Bà Hoán gằn giọng - Bởi vì chưa chắc nó đã nói sự thật cho ông nghe. Chính ông đã hại đời con gái của ông rồi.
- Cái gì , bà nói sao ? Ông Hoán bật dậy như cái lò xo.
- Ông bảo nó đi Ðà Lạt với thằng Phan , cái thằng rể quý tương lai của ông đó , để cái thằng để cáng ấy lợi dụng , cưỡng hiếp con gái mình. Bây giờ nó trốn biệt rồi , ông biết chưa ?
Bình thường bà Hoán rất sợ Oai chồng , nhất là sau vụ bà gây ra nợ nần. Tuy nhiên hôm nay bà có lý do dể không còn khiếp oai ông Hoán nữa , vì trong chuyện quan hệ giữa Phan và con gái , bà chỉ đóng vai trò thụ động , phụ thuộc vào quyết định của ông Hoán.
- Sao , bà vừa nói gì ?
Tuy hỏi vợ như vậy , nhưng ông Hoán đã hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có điều ông quá bất ngờ trước sự thật và trong cơn say ông hơi mơ hồ về trí nhớ của mình. Thấy bà Hoán không nói gì , chỉ nhìn ông gườm gườm , đôi mắt vừa buồn bã vừa đau đớn , ông Hoán ngả người trong ghế thở dài.
Một lúc sau , bà Hoán mới rên rỉ :
- Phải chi con Huyền nó nói sớm thì tôi đã túm cổ thằng đó...giao cho công an rồi.
- Ðể làm gì ?
- Ít ra cũng phải cho nó biết tay mình.
Ông Hoán thở dài :
- Bà đừng có khùng , để sáng mai tôi nói chuyện với con Huyền rồi tìm thằng Phan.
Bữa ăn sáng trong gia đình thật buồn tẻ , mỗi người ngồi một góc và cố ăn cho xong. Ông Hoán ăn xong trước tiên , khi đứng lên ông bảo Huyền :
- Sáng nay ở nhà cho ba nói chuyện.
- Nó nghỉ học từ hôm qua rồi - Bà Hoán nói.
Ông Hoán gõ tẩu thuốc lên mép bàn theo thói quen , ông bỏ ra ghế sa lông ngồi lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Một lúc sau , Huyền lên ngồi ở chiếc ghế đối diện. Cô liếc nhìn ông Hoán , chờ đợi.
- Tại sao mãi bây giờ con mới nói điều đó ?
- Ðiều gì ạ ? Huyền hỏi lại.
- Hồi hôm , mẹ mày đã nói hết cho tao nghe tất cả rồi. Lẽ ra mày phải nói sớm hơn chứ , ít ra cũng từ hôm ở Ðà Lạt về.
Huyền vẽ ngón tay lên mặt bàn. Bây giờ cô không khóc được nữa , nước mắt như đã khô hết và Huyền thấy mình bình tỉnh lạ lùng.
- Con không muốn đi học nữa , điều trước tiên con muốn nói với ba như vậy , còn chuyện kia đã qua rồi. Coi như con gặp số phận không may , thế thôi.
- Nó không lánh mặt một cách dễ dàng vậy đâu - Ông Hoán gầm lên.
- Nhưng gặp anh ta để làm gì cơ chứ ? Huyền hỏi.
- Nó phải làm đám cưới với con.
- Nhưng con không muốn thì sao ?
- Không muốn cũng phải lấy , để mai mốt nó còn đi nước ngoài...con sẽ được đi theo.
Huyền cười cay đắng :
- Ba tưởng rằng một người như vậy sẽ dễ dàng sống chung với con ư ?
- Nhưng đổi lại con được đi nước ngoài một cách hợp pháp , cái giá đó cũng không phải là đắt và ai muốn cũng được. Nhiều cô hiện nay đang mê Việt Kiều nhưng mê là một chuyện còn được cưới hỏi đàng hoàng là một chuyện.
- Con không phải như các cô gái đó.
- Nhưng mày nghỉ học để làm gì ?
- Con sẽ đi làm , tự kiếm sống được mà không phải lấy anh ta.
- Gia đình sắp phá sản tới nơi rồi con biết chưa - Ông Hoán dịu giọng - Cần phải có thằng Phan giúp đỡ mới khỏi xuống dốc.
- Bây giờ ba vẫn còn tin anh chàng đó nữa sao ?
Ông Hoán buông xuôi hai tay một cách chán nản , giọng ông thiểu não :
- Thật sự ba cũng không biết phải làm sao bây giờ.
Chưa bao giờ Huyền thấy ba cô xuống dốc , suy sụp tinh thần đến như vậy. Hồi trước ông Hoán là một người rất tự tin và cả quyết , nhưng bây giờ ông đã thay đổi quá nhiều. Huyền nhìn mái tóc hoa râm , đôi mắt sâu và vầng trán đầy nếp nhăn của ba cô mà thương ông vô hạn.
- Ðể con sẽ gặp anh Phan mặc dù thâm tâm con không muốn gặp anh ta chút nào - Huyền nói.
- Dù sao , còn nước thì còn tát , con cứ thử xem - Ông Hoán buồn rầu nhìn con gái nói.
- Nhưng gặp anh ta là một chuyện còn việc cưới hỏi là chuyện khác.
- Lúc đó tùy con quyết định.
Ông Hoán đứng lên , dáng ông như một người bại trận. Huyền ngồi lặng yên với cảm giác xót xa đau đớn. Cô sẽ phải quyết định như thế nào khi đối mặt với Phan ? Huyền đứng lên tới bên cửa sổ nhìn ra vườn , ông Hoán đang đi bách bộ trên thảm cỏ phủ đầy là chết , mặt ông cúi xuống như muốn tìm kiếm điều gì trong đám là khô vàng héo kia.
Huyền quyết định chiều nay sẽ tới gặp Trúc để rủ Trúc cùng lên Sài Gòn tìm Phan.
Buổi trưa ở bến xe trời nóng như thiêu như đốt. Huyền và Trúc mỗi người một cái túi xách du lịch đựng ít quần áo và đồ dùng cá nhân chen chân trong đám người hỗn tạp từ trên xe khách to kềnh bước xuống. Huyền ít lên Sài Gòn , ngoại trừ một lần đi với Phan ghé chợ Bến Thành để mua quần áo lạnh chuẩn bị cho chuyến đi Ðà Lạt. Nhưng lần đó Huyền ngồi trên xe du lịch suốt nên Sài Gòn đối với Huyền hãy còn xa lạ. Riêng Trúc , nhờ có người bà con ở đây nên thỉnh thoảng có lên chơi. Dự định của Trúc sau khi tốt nghiệp cấp ba ở Mỹ Tho cô sẽ thi vào Ðại học Tổng Hợp thành phố và sẽ lên Sài Gòn trọ học. Do đó Trúc rành hơn Huyền nên chuyến đi này Trúc giành phần chủ động , mặc dù đi lo công việc cho Huyền.
- Bây giờ đi về đâu ? Huyền lấy tờ nhật báo ra che nắng và hỏi :
- Dĩ nhiên là về nhà dì của Trúc chứ còn đi đâu nữa. - Trúc đáp :
- Lẹ lên đi , nắng như đổ lửa lên đầu rồi nè , mệt muốn ngất ngư.
- Ðể chờ Trúc gọi xích lô chứ.
- Gọi đại ông xích lô nào cũng được mà.
- Không được đâu , phải "xem mặt mà bắt hình dong" , kiếm ông xích lô nào mặt hiền hiền một chút , mấy ông ba trợn thấy mình ở tỉnh lên vừa ăn mắc , lại chạy xe ẩu tả lỡ đẩy mình xuống đường , xe khác... cán lên thì đi đời.
Trúc nắm tay Huyền vượt qua đám đông để ra đường đón xe. Ðúng là nắng như đổ lửa lên đầu thật , mái tóc của Trúc nóng ran , trán cô rịn ướt mồ hôi và mắt như mờ đi khi nhìn xuống mặt đường nhựa đang bốc hơi. Bao nhiêu là xe cộ chen chúc nhau trên con đường hẹp vào giờ tan sở làm. Người ta chạy xe như rượt đuổi nhau và gương mặt người nào cũng biểu lộ sự căng thẳng , vội vã.
Huyền nép bên Trúc , thở ra :
- Eo ơi , xe cộ đông kinh khủng , nhìn một lúc phát chóng mặt.
- Ðây rồi , có một ông xích lô Trúc vừa nói vừa vẫy tay , đi không ông ?
Người đạp xích lô tấp xe vào lề đường. Ông ta hơi lớn tuổi , nhưng chân tay gân guốc , nước da sạm nắng gió màu đồng hung , đầu đội chiếc nón kết màu xanh đã bạc thếch. Ông ta mặc chiếc áo lính cũ dài tay vá nhiều chỗ , chiếc quần tây màu xanh đen lỡ ngang đầu gối và cũng vá nhiều chỗ.
- Ði về Phú Nhuận bao nhiêu ông ? Trúc hỏi.
- Phú Nhuận mà chỗ nào mới được chứ ? Người đàn ông lật chiếc nón kết ra lau mồ hôi trán.
- Ngã tư Phú Nhuận , chỗ đèn xanh đèn đỏ.
- Cuối đường Hai Bà Trưng ấy à ?
Trúc gật đầu , người đàn ông nhìn hai cô gái như dò xét , ông ta nheo mắt nói :
- Cô cho năm đồng cứng , buổi trưa nắng quá.
- Năm đồng cứng là gì ông ? Trúc thật thà hỏi :
- Là năm ngàn đấy.
- Eo ơi , sao mắc dữ vậy ?
- Ðường từ đây về đó xa lắm chứ đâu có gần , đạp giữa trưa nắng như thế này tôi ăn có năm ngàn là rẻ đó.
- Ba ngàn đi ông ơi Trúc trả giá.
- Bốn ngàn ông xích lô nói.
- Thôi ba ngàn , nếu không được cháu kêu xe khác Trúc dứt khoát.
Người đàn ông lại nheo nheo mắt nhìn Trúc , thấy cô gái ngó lơ định tìm xe khác , ông ta chậc lưỡi :
- Thôi được , hai cô lên xe ngồi sát vào nhau nghen.
Nghe thê Huyền sợ hãi nói :
- Ông ơi , đừng có chạy hai bánh nghen.
- Xe xích lô làm sao chạy hai bánh được ?
- Ai biết , nghe nói mấy ông xích lô đi giá rẻ sẽ chạy... hai bánh cho xứng với giá tiền.
Ông xích lô cười phá lên. Ðạp xe được một lúc ông nói lớn :
- Cô thấy tôi chạy ba bánh chưa , chạy hai bánh đó là mấy cậu thanh niên háo thắng , họ đùa dai chơi , chứ chạy hai bánh không vô nhà thương cũng bị cảnh sát giao thông phạt ứ cháo.
Trúc véo Huyền , hai đứa mỉm cười. Bây giờ Huyền mới yên tâm ngồi sát vào Trúc. Chiếc xích lô chen vào dòng xe cộ đông nghẹt , mùi xăng , mùi khói làm Huyền khó chịu.
- Nhà bà dì của Trúc dễ chịu không ? Huyền hỏi :
- Nhà bà dì của Trúc dễ chịu không ? Huyền hỏi :
- Nhà rộng , bả đi bán suốt ngày , ở nhà có một đứa con trai duy nhất kêu mình bằng chị. Huyền yên tâm , ở đó thoải mái lắm. Mình sẽ nhờ Ðạt , cậu em họ dẫn đi tìm nhà Phan.
- Ðúng rồi , Huyền vui vẻ nói , chứ Huyền và Trúc coi bộ khó tìm được nhà của Phan lắm.
- Ðịa chỉ của Phan , Huyền nhớ chứ ?
- Ở trong cuốn sổ tay của Huyền đây.
- Tốt lắm , có địa chỉ là nhất định sẽ tìm ra được nhà của anh ta.
Nhà của dì Tâm nằm trong con hẻm lớn cuối đường Hai Bà Trưng. Trúc và Huyền xuống xe , nhìn thấy cánh cửa sắt đóng im ỉm , Trúc hơi thất vọng , nhưng cô vẫn thử ấn nút chuông điện. Ðợi một hồi lâu , Trúc ấn chuông lần thứ hai. Trong khi chờ đợi Trúc quay nói với Huyền :
- Mong rằng cái cậu Ðạt nhốp này đừng đi chơi bất tử. Nếu không có nó ở nhà , mình lại phải ra chợ tìm dì Tâm để lấy chìa khoá.
- Chắc là không có ai ở nhà quá , Huyền lo ngại nói.
- Cứ chờ một chút nữa xem sao. Nhà rộng , có khi Ðạt nó ở trên lầu không nghe mình gọi cửa đâu.
Vừa lúc đó cánh cửa sắt màu xanh bật mở , một gương mặt trắng trẻo như con gái có mang kính cận thị gọng bằng inox ló ra. Ðôi mắt cận thị nặng của anh con trai nheo nheo nhìn người lạ một cách tức cười. Trúc nói lớn :
- Không mở cửa cho chị vào còn nhìn gì nữa hả Ðạt ?
- Ồ chị Trúc ở dưới Mỹ...Tho mới lên à , vậy mà em nhìn không ra chứ. Ai đi với chị đấy ?
- Bạn học cùng lớp với chị , tên là Huyền.
- Như vậy chị phải đợi em năm phút.
- Mở cửa đi , còn phải đợi chờ gì nữa ? Trúc gắt.
- Cứ chờ em năm phút đi mà , không lâu đâu , thông cảm nghen.
- Ðạt kéo cánh cửa lại và biến mất. Huyền ngơ ngác ngó Trúc hỏi :
- Cậu em họ của Trúc sao vậy ? Có bị bệnh gì không ?
- Bệnh gì ?
- Bệnh...tâm thần chứ bị bệnh gì ?
- Không đâu , nó tỉnh táo bình thường lắm , Trúc cười.
- Nhưng chắc có hơi...chập điện.
Trúc sốt ruột trước thái độ của Ðạt , cô dòm qua khe cửa , nhưng ngay lúc đó Ðạt cũng ra tới , cậu ta mở cửa và tươi cười nói :
- Mời...2 chị vào nhà.
- Này , lúc nãy sao không mở cửa ngay , mà còn bỏ chạy đi đâu vậy Ðạt ? Trúc hỏi :
Ðạt đỏ mặt , bối rối nói :
- Bộ chị muốn biết lắm hả ?
- Muốn lắm , nếu không bạn chị sẽ cho em là người...bị bệnh tâm thần , hoặc là chập điện , Trúc cười.
- Thôi , nói ra kỳ lắm.
- Bộ...im lặng không kỳ sao ?
Ðạt cười :
- Nhưng em chỉ có thể tiết lộ cho một mình chị nghe thôi.
- Chuyện gì mà có vẻ bí mật vậy ?
- Ừa , bí mật lắm , nếu chị muốn nghe thì để em nói nhỏ thôi. Ðề nghị chị ghé tay lại đây.
Trúc thấy trò chơi cũng có vẻ thú vị nên bước lại gần Ðạt , cậu liếc nhìn Huyền , thấy cô lơ đãng nhìn những tấm ảnh treo trên tường không chú ý gì tới câu chuyện nên ghé vào tai Trúc nói :
- Lúc nãy bộ chị không thấy em đang...mặc quần cụt sao ? Có bạn chị tới chơi , em phải tỏ ra mình văn minh lịch sự chứ. Thế là em chạy vào thay bộ...pyjama này.
Trúc nhìn lại Ðạt , cậu ta súng sính trng bộ pyjama kẻ sọc màu hột gà giống như một ông cụ non khiến Trúc bật cười :
- Ðược lắm , lịch sự với bạn chị thế là tốt.
- Chị lên chơi bao lâu ?
- Ít hôm thôi và có việc cần nhờ Ðạt.
- Lúc nào em cũng sẵn sàng. Ðạt vui vẻ nói.
Nhà của dì Tâm khá rộng , có những năm phòng. Lần nào lên Trúc cũng ở căn phòng trên lầu một , thóang mát và yên tĩnh , sát cạnh phòng của Ðạt.
- Chìa khoá phòng trên lầu một đâu ? Trúc hỏi.
- Chị và chị Huyền lên lầu đi , em đi lấy chìa khoá mở cho.
- Dì vẫn bán ở chợ đấy à ?
- Vâng , má em chiều tối mới về. Ðạt chạy đi lấy chìa khoá đâu đó rồi lên mở cửa phòng. Tuy phòng không có người ở nhưng vẫn được dọn dẹp sạch sẽ mỗi ngày. Huyền thích ngay căn phòng yên tĩnh , sạch sẽ và sang trọng này. Một chiếc giường nệm hai người nằm loại đắt tiền có trải drap hoa phủ đến chân giường. Tủ đựng quần áo có gương soi , cũng thuộc loại đắt tiền ở góc phòng. Cái bàn viết kê gần cửa sổ , mấy cái ghế nệm kê dọc tường.
Trúc ném túi xách lên giường và nhìn Ðạt nói :
- Thôi bây giờ Ðạt "biến" đi cho chị được tự nhiên.
- Cần gì chị nói em nhé.
Và Ðạt lịch sự chào Huyền rồi bước ra khỏi phòng. Trúc bước tới đóng cửa phòng lại và vui vẻ hỏi Huyền :
- Ở đây được chứ ?
- Phòng đẹp lắm - Huyền khen.
- Trước hết rũ sạch bụi đường - Trúc cười - Huyền tắm trước đi , mình nghỉ ngơi một chút rồi tính. Cứ tự nhiên như...ở nhà người lạ vậy.
- Ðạt bao nhiêu tuổi vậy Trúc ? Huyền hỏi.
- Nó bằng tuổi với mình đấy.
- Trông Ðạt giống như ông cụ non - Huyền cười.
- Coi thế chứ nó học giỏi lắm đấy , và có rất nhiều tài , kể cả tài nấu ăn. Trưa nay thế nào mình cũng được thưởng thức các món ăn do cậu ta nấu.
- Thật vậy à ? Huyền tròn mắt hỏi.
- Rồi nhỏ sẽ thấy.
Huyền mở túi xách du lịch lấy ra bộ quần áo mặc trong nhà. Ðó là bộ đồ "xoa" màu xanh dịu , và Huyền đi vào phòng tắm.
Ðứng trước vòi nước bông sen hứng những giọt nước mát rượi chảy xuống tấm thân trần , Huyền bỗng chạnh nhớ tới một hôm nào đó ở căn phòng khách sạn sang trọng trên Ðà Lạt. Rồi gương mặt nham nhở của Phan hiện ra...Huyền nhắm mắt lại để xua đuổi cái gương mặt ma quái ấy đi và cũng để khỏi bật lên tiếng khóc. Huyền sẽ có quyết định thế nào khi gặp Phan ở thành phố này ?
Tắm xong , Huyền thấy người dễ chịu , nỗi mệt nhọc bám theo Huyền suốt chuyến đi đã biến mất. Huyền tới đứng bên cửa sổ nhìn xuống con hẻm rực nắng. Ở đây cũng rất giống phố nhà Huyền.
Trúc đang ở trong phòng tắm. Nó mở nước ào ào và hát thật lớn. Huyền thấy xót xa cho hoàn cảnh mình hiện tại , lẽ ra Huyền cũng đang thảnh thơi ca hát , lòng không một chút vướng bận như Trúc. Nhưng trái lại , lòng cô đang trĩu nặng buồn phiền.
- Nghĩ gi đấy nhỏ ?
Trúc vừa tắm xong , cô bước ra với gương mặt tươi rói. Huyền lắc đầu gượng cười , buông người xuống ghế.
- Chút nữa trong khi ăn mình sẽ bàn với Ðạt việc đi tìm Phan. Có lẽ mình với Ðạt sẽ đi trước , sau đó khi đã tìm ra nhà Phan rồi mình sẽ chở Huyền tới , được chứ ?
- Tùy Trúc thôi , Huyền đáp vẻ thụ động.
Theo địa chỉ của Huyền đưa , Ðạt chở Trúc bằng xe honda tới một khu tập thể ở vùng Tân Ðịnh. Gởi xe dưới nhà , Ðạt và Trúc đi lên lầu ba.
- Có khi nào anh ta cho địa chỉ ma không ? Ðạt hỏi.
- Chắc không đâu - Trúc ngần ngừ đáp.
- Mấy cái vụ này ưa gặp địa chỉ ma lắm đó - Ðạt nhấm nháy đôi mắt cận thị cười.
Trúc nhăn mặt lườm Ðạt.
- Thôi mà , đừng có nói bậy bạ.
Hai người dừng lại trước căn phòng đóng kín cửa mang đúng số của Huyền cho. Ðạt nhìn lên con số vẻ bằng sơn màu trắng cười :
- Tới rồi , đúng y boong.
- Ðạt gõ cửa phòng đi - Trúc nói :
- Nhưng nếu không phải người có tên phan ở trong đó thì chị ráng mà xin lỗi người ta nghen , em không chịu trách nhiệm... trước pháp luật đâu.
Ðạt gõ cửa phòng. Trúc hồi hộp chờ đợi cánh cửa mở , nhưng bên trong im lặng. Mãi một lúc sau Trúc mới nghe có tiếng dép kéo lê trên sàn nhà rồi cánh cửa sịch mở. Gương mặt cúa phan hiện ra , anh ta ngạc nhiên sững sờ khi thấy Trúc. Cô nói ngay :
- Anh không nên nhìn như vậy mà nên mời khách vào nhà.
- Vâng... mời trúc vào nhà - Phan bối rối nói :
Căn phòng không rộng lắm , vừa đủ kê một chiếc giường nệm , một cái tủ đựng quần áo , cái bàn viết và mấy cái ghế ngồi... Phan ném quần áo vứt bừa bãi vào một góc giường , cử chỉ hết sức ngượng ngập. Trúc ngồi xuống chiếc ghế thấp kê sát tường , còn Phan và Ðạt ngồi ở mép giường.
- Trúc lên đây bao giờ vậy ? - Phan hỏi :
- Lên hôm qua , chắc anh ngạc nhiên lắm hả ?
- Cậu là ai ? Phan quay qua Ðạt hỏi.
- Em tôi đó , con bà dì ở Phú Nhuận.
- Trúc có bà con trên này sao ?
- Bởi thế mới lên đây tìm anh được chứ.
- Có chuyện gì quan trọng không Trúc ? Phan châm thuốc hút và hỏi :
- Dĩ nhiên có việc quan trọng mới tìm anh.
- Có gì Trúc nói đi.
- Anh ở đây một mình à ? Trúc dè dặt hỏi :
Phan cười :
- Như Trúc thấy đó , căn phòng chỉ có một mình tôi.
- Nhưng không có nghĩa là anh ở một mình ?
Chứ tôi ở với ai ? Phan hóm hỉnh cười.
Trúc nhìn quanh rồi nói :
- Tôi tìm gặp anh vì chuyện của Huyền.
- À... anh cũng đoán ra như vậy.
- Sao lâu nay anh không về Mỹ Tho ? Trúc nhìn thẳng Phan hỏi :
- Anh bận chuyện làm ăn và sửa soạn... mua một căn nhà khác , rộng rãi hơn. Ở đây rất chật chội và mất tự do.
- Anh thuê hả ?
- Ừ , căn phòng này anh thuê , cũng sắp hết hạn rồi.
Trúc lặp lại câu hỏi lúc nãy , giọng hơi gay gắt :
- Sao anh cố tình tránh mặt Huyền ?
- Không phải anh cố tránh mặt mà chưa có thì giờ về dưới.
- Lúc trước anh về thường lắm mà ?
- Trước khác , còn bỏ được hàng , bây giờ buôn bán ế quá nên anh ít về , chỉ có vậy thôi.
- Chuyện làm ăn giữa anh và ba má Huyền ra sao tôi không biết , nhưng chuyện anh gài bẫy để đưa Huyền đi Ðà Lạt rồi chiếm đoạt ngu8ời ta anh phải có trách nhiệm.
Phan cười , nhìn Trúc bằng ánh mắt chế giễu :
- Huyền đã kể cho Trúc nghe tất cả mọi chuyện rồi à ?
- Chứ sao , tôi với nói là bạn thân , có gì mà giấu nhau được. Nhưng rất tiếc Huyền đã kể cho tôi nghe quá muộn.
- Nếu thế thì cũng vui đấy - Phan mía mai.
- Vui với anh nhưng không vui với gia đình người ta. Hiện nay gia đình Huyền rất khốn đốn vì chuyện này.
- Huyền vẫn còn đi học chứ ?
- Không , nó đã nghỉ học rồi.
Phan trầm ngâm nhả khói thuốc , gương mặt anh ta không biểu lộ chút tình cảm nào. Trúc ngạc nhiên trước sự thay đổi lớn lao của Phan , đâu là con người thật của anh ta ?
- Trúc thấy Huyền ra sao ?
- Chuyện đó chắc anh biết rõ hơn ai hết - Trúc nói :
- Chắc Huyền nhờ Trúc đi tìm gặp anh , phải không ?
- Thật ra Huyền không có ý định đó đâu , nó hoàn toàn kông muốn gặp mặt anh , nhưng có lẽ đây là chuyện gia đình. Tôi cùng đi với Huyền.
- Huyền cũng lên đây rồi à ? - Phan sửng sốt hỏi.
- Nó không nhớ đường nên tôi phải đi trước để tìm anh - Trúc nghiêm giọng - Dù sao anh cũng phải có trách nhiệm và thẳng thắn trong việc này.
- Nghĩa là sao ?
- Gặp Huyền để giải quyết công việc. Bác Hoán cũng muốn gặp anh đấy.
- Gặp Huyền thì được , nhưng gặp ông Hoán để tính sau. Nhưng đừng nên gặp ở đây.
- Tại sao thế ?
- Anh có lý do riêng.
- Vậy tùy anh thu xếp đi - Trúc cương quyết nói.
- Chiều nay ở quán Givral đường Ðồng Khởi , được không ?
- Mấy giờ ? - Trúc nhìn Phan hỏi.
- Ba giờ.
- Ðược rồi , tôi Huyền sẽ chờ anh ở đó.
Nói xong Trúc ra hiệu cho Ðạt ra về.
Khi Trúc chở Huyền tới quán Givral đã thấy Phan ngồi ở đó. Thấy Huyền , Phan hơi bối rối nhưng anh ta làm tỉnh ngay.
- Huyền và Trúc uống gì ? - Phan hỏi khi Huyền và Trúc ngồi đối diện với anh ta.
- Ở đây có gì uống ? - Trúc cũng làm tỉnh hỏi.
- Cà phê , nước ngọt , kem... hay là Huyền và Trúc ăn kem nhé.
- Có kem gì ?
- Ðủ thứ , hay là ăn kem trái dừa vậy nhé ? - Phan nói.
- Hay lắm , cho kem trái dừa - Trúc quay nói với người phục vụ đứng chờ , - Và nhìn Phan tiếp - Sao anh Phan uống cà phê mà không ăn kem trái dừa để nhớ hôm nào ở trong vườn trái cây mình ăn dừa của bác Sáu Rồng ?
Phan gượng cười :
Phan gượng cười :
- Ðúng là một kỷ niệm đẹp làm cho người ta khó quên.
- Người ta thì khó quên nhưng anh Phan thì mau quên lắm , đúng không ?
Phan châm điếu thuốc và tránh trả lời câu hỏi của Trúc. Nãy giờ Huyền vẫn im lặng ngồi cúi mặt. Cuộc gặp khiến cho Huyền khó xử.
Người phục vụ mang kem ra , Trúc nhìn trái dừa nhét đầy kem bên trong cười nói :
- Chắc là ngon lắm , nhìn không cũng đã thấy ngon rồi.
- Ở đây kem dừa rất ngon - Phan mỉm cười - ăn đi chứ Huyền.
Không nói một lời , Huyền cầm chiếc muỗng nhỏ vừa múc kem ăn một cách chậm chạp. Phan vừa hút thuốc vừa nhìn Huyền qua màn khói với thái độ dò xét.
- Ở Ðà Lạt có quán nào đẹp vậy không ? Trúc ngước mắt hỏi Phan với giọng mai mỉa.
- Ừ...cũng có - Phan giật mình nói.
Nghe hai tiếng "Ðà Lạt" , tự nhiên Huyền nghe đau nhói trong tim. Cô liếc nhìn Phan để dò xét phản ứng của anh ta , nhưng gương mặt Phan vẫn tỉnh bơ.
- Huyền lên đây gặp anh có chuyện gì ? Phan nhả khói thuốc và hỏi. - Chắc Trúc đã nói rõ lý do cho anh nghe rồi , miễn cho tôi phải lặp lại - Huyền nói.
- Trúc đã nói gì với anh đâu ?
- Ðúng đấy , mình chưa nói được gì với anh Phan cả. Bây giờ có mặt hai người , Huyền chủ động nói chuyện vẫn hay hơn.
- Huyền cứ tự nhiên - Phan nói và cười một cách đáng ghét.
- Thật ra tôi tìm gặp anh là một việc bất đắc dĩ - Huyền hắng giọng - Bởi vì sau chuyến đi Ðà Lạt về chính tôi đã không muốn thấy mặt anh nữa.
Phan nhăn mặt :
- Làm gì mà gay gắt thế , cô bé ?
- Xin lỗi , anh không nên gọi tôi là "cô bé" nữa - Huyền gằn giọng.
- Cũng được , vậy Huyền cứ tiếp tục đi.
- Tôi lên đây tìm anh là vì ba tôi.
- Nhưng công việc làm ăn giữa anh và bác trai đã không thành ngay từ lúc đầu thì có gì để ràng buộc với nhau ?
- Thế mà ba tôi vẫn cứ hy vọng vào lời hứa của anh đấy.
- Ðó là tùy bác , còn anh đã làm ăn là phải tính toán kỹ lưỡng , thấy không làm được là phải rút lui ngay.
Trúc chen vào :
- Chứ không phải anh đã giật xong bẫy , bắt dược con mồi rồi nên rút lui sao ?
Câu hỏi của Trúc quá bất ngờ và làm Phan hơi sượng , nhưng anh ta chỉ cười khẩy.
- Rất tiếc ba tôi đã lầm anh vì cái mã bề ngoài - Huyền nói - Còn tôi thì đi lệch một bước đường.
- Cuối cùng thì Huyền muốn gì ở anh ? Phan mỉm cười.
- Không phải Huyền muốn mà anh phải có trách nhiệm với việc mình làm - Trúc nói - Tôi thấy vấn đề cũng dễ giải quyết thôi nếu anh thật sự yêu Huyền.
- Thì sao ?
- Ý bác Hoán muốn anh làm đám cưới với Huyền.
Phan dụi mẩu thuốc vào cái gạt tàn bằng thuỷ tinh để trước mặt. Còn Huyền quay nhìn ra cửa kính , cô hơi xấu hổ vì lời nói thẳng vừa rồi của Trúc. Ném cái nhìn dò xét về phía Huyền , Phan hỏi :
- Còn ý Huyền thì sao ?
- Tôi rất căm thù anh - Huyền nhìn thẳng vào mặt Phan nói.
Phan châm một điếu thuốc khác , sau vài hơi khói , Phan nhìn Huyền nói :
- Thật ra lúc đầu anh cũng có ý định ấy , nhưng bây giờ thì không. Vấn đề là anh đã hoàn thành xong thủ tục xuất cảnh , đang chờ ngày đi , anh không muốn rắc rối vì chuyện vợ con. Mong Huyền và bác trai hiểu cho.
- Anh thật tàn nhẫn và vô liêm sĩ.
Trúc bật dậy và kéo tay Huyền đứng lên theo. Hai người đi nhanh ra khỏi quán. Huyền đau xót không phải cho chính bản thân cô mà là cho ông Hoán. Mắt Huyền như mờ đi trước dòng xe cộ xuôi ngược trên đường , cô choáng váng và té sắp xuống ngay lúc đó chiếc xe du lịch trờ tới , tiếng thắng gấp rít lên nghe rợn người cùng tiếng thét đau đớn của Huyền.
Trúc chết điếng trước cảnh tượng xảy ra bất ngờ , mặt cô không còn chút máu mà mất hết phản ứng. Ðám đông hai bên đường túa ra.
- Mau đưa cô ấy vào bệnh viện cấp cứu - Một vài người lên tiếng.
- Trời ơi Huyền...
Ðến bây giờ Trúc mới thốt kêu lên được và lật đật chạy theo chiếc xích lô đang chở Huyền mình mẩy dính đầy máu. Trúc vừa chạy vừa thở , chiếc xích lô như một cái bóng nhấp nhoáng trước mắt Trúc. "Trời ơi Huyền..." Trúc kêu khe khẽ và đến bây giờ cô cũng không hiểu tại sao lại xảy ra như vậy. Ðúng là một cơn ác mộng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top