Chương 7.1

Ánh mắt Nhung Khiên Kỳ đầy chua xót, vẫn không nhúc nhích nhìn hắn.

Toàn bộ mặc xong xuôi, Thư Lưu Y bình tĩnh ngưng mắt nhìn Nhung Khiên Kỳ, "Ta đây hiện tại nên gọi ngươi là gì? Gia Luật Kỳ hay vẫn là Nhung Khiên Kỳ?"

"Ta vẫn hi vọng ngươi xưng hô ta như trước." Thần sắc Nhung Khiên Kỳ trở nên ôn nhu , mỉm cười nói: "Liêu Tống dù có nhiều ân oán hơn nữa, đó cũng là chuyện của triều đình. Ta và ngươi không có thâm cừu đại hận. Lưu Y, ngươi nói sao?"

"Hiện tại không có, không có nghĩa là sau này cũng không có." Thư Lưu Y lạnh lùng phản bác, lòng dạ phẫn uất đều bị người lừa gạt mà nhồi vào, trướng đến khó chịu."Ngươi là người Liêu, tại sao đến Tống quốc?"

Nhung Khiên Kỳ bị tổn thương bởi thái độ địch ý của Thư Lưu Y, sắc mặt trầm xuống, tiếp theo thản nhiên cười cười, hời hợt mà nói: "Dù sao ngươi đã biết thân phận của ta, nói cho ngươi biết cũng không sao. Hoàng đế Tống quốc ngu ngốc của các ngươi, triều đình mục nát, ranh giới Tống quốc sớm muộn đều là vật trong bàn tay Đại Liêu ta, nhưng võ lâm nhân sĩ người Tống các ngươi hơn phân nửa không phục Đại Liêu thống trị, đến lúc đó khởi nghĩa vũ trang, đối với Đại Liêu ta đặc biệt là một uy hiếp lớn. Ta khi còn là thế tử Nhung Vương, đã bắt đầu bày ra cách thống trị quân lính Tống quốc các ngươi như thế nào."

"Cho nên ngươi mới xâm nhập vào Côn Luân kiếm phái? Nhung Vương, lòng dạ ngươi thực tốt."

"Quá khen." Nhung Khiên Kỳ nghe không hiểu Thư Lưu Y châm biếm, ngược lại ngạo nghễ cười: "Muốn trị quân lính Tống quốc, trước tiên nghĩ hòa nhập vào giang hồ các ngươi. Thu Phượng Vũ là thiên hạ đệ nhất cao thủ trong suy nghĩ của mọi người, trở thành đại đệ tử của hắn, không những học được tuyệt thế kiếm thuật, mà còn mượn được uy danh của hắn, ngày sau ta còn có thể truyền lệnh võ lâm, có cái gì không tốt?"

Trái tim Thư Lưu Y không khỏi băng giá, "Ta thấy ngươi lúc trước cùng ta kết giao, cũng là có mưu đồ khác đi." A, tâm kế của Nhung Khiên Kỳ như thế, làm mỗi việc, nhất định đều có ý đồ.

Nhung Khiên Kỳ lắc đầu rồi lại gật, "Lưu Y, ta và ngươi gặp nhau tại Tần Hoài, hoàn toàn là ý trời, không phải ta cố ý. Nhưng mà vừa bắt đầu, ta biết được ngươi là Thư gia Đại công tử, xác thực nghĩ tới ra tay với ngươi, đem sản nghiệp Thư gia nhét vào trong tay của ta." Thấy mặt Thư Lưu Y hiện lên vẻ giận dữ, hắn vội bắt lấy tay Thư Lưu Y ."Hãy nghe ta nói hết. Ta và ngươi quen nhau ngày lâu, ta càng thật tâm thích ngươi, sao lại cam lòng lợi dụng ngươi được."

Thư Lưu Y giãy ra hai cái, đều không vung khỏi bàn tay giống như kìm sắt của Nhung Khiên Kỳ, đành nói: "Ta sẽ nghe ngươi nói, ngươi trước thả ta ra."

"Đây mới là huynh đệ tốt của ta." Nhung Khiên Kỳ cười buông lỏng tay, mời Thư Lưu Y ngồi xuống ăn cơm.

Thư Lưu Y nào có khẩu vị, nhìn đồ ăn thực nuốt không trôi. Nhung Khiên Kỳ cau mày nói: "Sao vậy, mấy món này đều không hợp khẩu vị của ngươi à? Ta gọi Quỳ Anh làm thêm mấy món nữa vậy." Quay đầu nhìn về bên ngoài giương giọng phân phó. Quỳ Anh vẫn ở ngoài cửa đứng hầu nghe mệnh lệnh, vội vàng đáp ứng đi thu xếp.

Nhung Khiên Kỳ quay đầu lại cười nói: "Đúng rồi, Lưu Y, ngươi còn không biết Quỳ Anh là thị nữ tâm phúc của ta. Phụ thân nàng vốn là một vị quan nhỏ của Tống quốc, đắc tội với quý tộc, bị vu hãm xử trảm cả nhà, còn nàng bị sung làm kỹ nữ , là ta cứu nàng ra khỏi câu lan(1), nàng cũng cam tâm tình nguyện cống hiến cho ta."

Thư Lưu Y hiểu rõ ý ở ngoài lời(2) của Nhung Khiên Kỳ, lãnh đạm nói: "Người Tống đâu chỉ ngàn vạn, người có chí riêng. Nàng là nàng, sao lại nhìn người khác sẽ giống như nàng? Nhưng mà, tại sao ngươi cùng với nàng kết hôn giả?"

Hắn có dự cảm, đằng sau lễ cưới ngày đó, tuyệt đối cất dấu một âm mưu lớn.

Mày kiếm Nhung Khiên Kỳ bỗng dưng nhíu cao, ánh mắt chớp động, dường như đang suy nghĩ có nên nói hay không, một lát cuối cùng lộ ra bộ dáng tươi cười cái sâu xa khó hiểu."Việc này ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng ngươi đã muốn biết, ta cũng không dấu diếm ngươi nữa." Thần sắc hắn dần dần chuyển ngưng trọng, chậm rãi nói: "Hoàng đế Đại Liêu ta đã quyết ý mau chóng đánh hạ Tống quốc, lệnh ta nghĩ cách tan rã thế lực võ lâm Tống quốc, cho nên ta mới dùng hôn sự này, muốn các môn phái, cao thủ đứng đầu võ lâm đến dự tiệc.

Hắn chuyển động chén rượu trên bàn, cười khẽ: "Rượu để đãi khách ngày đó, ta đã hạ độc dược mạn tính(3)."

"Ngươi ──" Thư Lưu Y cả kinh cái này không phải chuyện đùa, cả người liền đứng lên, lại lập tức bị Nhung Khiên Kỳ bắt ngồi xuống ghế.

"Lưu Y ngươi đừng kích động." Nam nhân thấp giọng cười nói: "Chỉ là độc dược mạn tính, khoảng một hai năm mới có thể phát tác. Bọn họ đều là cao thủ, có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, sử dụng cho Đại Liêu quốc ta, so với việc giết đi thì càng hữu dụng. Trong khoảng thời gian này, ta cũng có thể chia nhau khuyên họ quy hàng. Nếu bọn họ còn ương bướng, thì tùy họ tự sinh tự diệt đi."

Vẻ mặt hắn như nắm chắc thắng lợi trong tay, khí thế phấn khởi, thực có vài phần như khí phách quân lâm thiên hạ (quân vương),nhưng trong mắt Thư Lưu Y, lại một trận tim đập nhanh, vừa đau vừa hận chính mình phân biệt không rõ, thật vất vả mới bình phục tâm tình, tự giễu mà nói: "Ta cũng không phải cao thủ gì, nhưng có thể nhận được thiệp cưới, Nhung Vương ngươi thực coi trọng ta quá."

Nhung Khiên Kỳ thở dài: "Ta khó kìm lòng muốn gặp ngươi, mới mời ngươi đi Côn Luân, ngươi đừng nghĩ nhiều." Hắn đưa chén rượu tới bên môi Thư Lưu Y, ôn nhu khuyên nhủ: "Đến, uống cái này chén, chúc mừng ta và ngươi gặp lại."

Thư Lưu Y cười ha ha, lộ vẻ bi phẫn."Ngươi không phải lại muốn gạt ta uống rượu độc à?"

Đáy mắt Nhung Khiên Kỳ lóe lên giận dữ, bỗng nhiên nắm lấy y phục của Thư Lưu Y, gắng gượng trút hết rượu vào miệng Thư Lưu Y mới buông tay.

"Khục khục khục..." Thư Lưu Y liều mạng ho khan, còn moi móc cả cổ họng, muốn nôn hết rượu ra.

"Lưu Y, tiệc cưới hôm đó ngươi cũng uống rượu độc. Ở bên trong chén rượu ta vừa cho ngươi uống, chính là giải dược." Nhung Khiên Kỳ vừa bực mình vừa buồn cười, lau đi nùng huyết trên tay, vỗ nhẹ bả vai Thư Lưu Y, nghiêm mặt nói: "Ta thật tâm thích ngươi, sẽ không hại với ngươi đâu."

Coi như là rượu độc, uống uống hết đi, còn có biện pháp gì? Đành tin hắn đó là giải dược đi! Thư Lưu Y tự mình an ủi, ngồi thẳng phía sau, đột nhiên nhớ tới một chuyện, thay đổi sắc mặt."Người trong phái Côn Luân, có trúng độc không?" Nhung Khiên Kỳ đã muốn một mẻ hốt gọn võ lâm cao thủ Đại Tống, như thế nào lại buông tha Thu Phượng Vũ?

Liền thấy Nhung Khiên Kỳ lắc đầu nói: "Ta không có hạ độc người trong phái Côn Luân. Thu Phượng Vũ có nội lực tu vi đã đạt đến siêu phàm, có thể nói là bách độc bất xâm, chất độc thật sự không đối phó được hắn. Còn có đại phu y thuật cao minh của Tổng đường, ta nếu hạ độc với đồng môn, khó tránh khỏi sẽ bị đại phu phát hiện, ngược lại còn là chuyện xấu."

Thư Lưu Y không khỏi nhẹ thở ra, lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân, Quỳ Anh đưa tới mấy đĩa rau xào thanh đạm nóng hổi.

Cả ngàyThư Lưu Y không có hạt cơm nào vào bụng, giày vò đến bây giờ, quả thật rất đói bụng, liền quyết định không hại dạ dày mình. Sau khi ăn no nê, rửa miệng sạch sẽ, mới chậm rãi hỏi Nhung Khiên Kỳ: "Ngươi cho ta biết rất nhiều bí mật, vậy định giải quyết ta thế nào?"

"Lưu Y, sao lại nói khó nghe như vậy?" Nhung Khiên Kỳ lắc đầu, trịnh trọng mà nói: "Ta xem ngươi là huynh đệ, mới đem hết thảy nói thẳng ra. Thư Lưu Y, Tống quốc diệt vong là chuyện sớm muộn, ngươi có thể nguyện cùng ta về Đại Liêu suốt cuộc đời này?" Hắn cười cười: " Lần này ta xuống núi, có ý định đến Thư gia mang ngươi đi , ai ngờ đệ đệ ngươi lại đem ngươi đưa cho Thu Phượng Vũ, ta chỉ có thể dẫn người âm thầm theo dõi các ngươi,có cơ hội liền cướp ngươi đi. Lưu Y, theo ta trở về đi! Ngự y trong nội cung Đại Liêu có thể chữa trị mặt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn khôi phục dung mạo sao?"

"Suốt cuộc đời này?" Thư Lưu Y tìm kiếm nhiều năm, đơn giản muốn đợi một câu nói kia, giờ phút này thật sự đã nghe được, nhưng thật không vui vẻ , thở dài: "Không có khả năng."

Nhung Khiên Kỳ thay đổi sắc mặt."Ngươi lo lắng ngày sau ta thay lòng đổi dạ sao? Nói thật cho ngươi biết, ta tại Đại Liêu đã sớm cưới Vương phi, cũng có nhi nữ. Bảy năm trước Vương phi bị bệnh mà chết, ta đến nay không tái giá. Lưu Y, ngươi nếu chịu cùng ta tương trợ lẫn nhau, ta Gia Luật Kỳ có thể thề độc tuyệt không tái giá, kiếp này chỉ làm bạn cùng ngươi."

Thư Lưu Y đau đầu xoa nhẹ mi tâm, không thể không giội lên Nhung Khiên Kỳ một gáo nước lạnh." Một khi Tống Liêu khai chiến, ta và ngươi sẽ là người địch quốc."

Nhung Khiên Kỳ lại hiểu sai ý, cho rằng Thư Lưu Y lo lắng sau khi đến Liêu quốc sẽ bị người căm thù xa lánh, cười nói: "Cái này dễ dàng. Hoàng đế Đại Liêu là đường thúc(chú ruột) của ta, ta xin hắn nhận ngươi làm nghĩa tử, ban cho ngươi sửa họ thành Gia Luật, ta và ngươi từ nay về sau sẽ là người một nhà, trên dưới Đại Liêu quốc, ai dám vô lễ với ngươi."

Lại muốn hắn sửa họ? Thư Lưu Y càng nghe càng bực, cuối cùng cười lạnh nói: "Nếu ngươi theo ta sửa thành họ Thư, từ nay về sau ở lại ta Thư gia làm con dân Tống quốc, không biết Nhung Vương định như thế nào?" Hắn đứng lên, không thấy khuôn mặt tuấn tú của Nhung Khiên Kỳ đột nhiên âm trầm, cứ thế đi ra ngoài.

"Không được đi!" Nam nhân phi thân lướt lên, một chưởng trước cửa phòng ngăn Thư Lưu Y lại, mỉm cười với hắn, mặt mày lộ ra vài phần tàn nhẫn lệ khí."Ngươi vẫn là hảo hảo hiểu rõ ràng, tiếp tục trả lời ta."

Thư Lưu Y nhún vai, trải qua việc này, hắn còn muốn ở trên một trăm năm, kết quả cũng giống nhau. Hắn hít vào một hơi thật dài, nghiêm mặt nói: "Nhung huynh, nếu như ngươi còn xem ta là bằng hữu, xin buông tay đi. Ta và ngươi dây dưa nữa,thì có ý tứ gì?"

Nhung Khiên Kỳ nhìn chằm chằm Thư Lưu Y, tựa như muốn dùng ánh mắt chiếm đoạt hắn vào bụng. Bờ môi nhếch thành một đường,tay ngăn tại cánh cửa không chút trầy trật.

Thấy không thích hợp, Thư Lưu Y cười lớn, nhắc nhở: "Nhung Khiên Kỳ, ngươi đã nói, ta đi hay ở, tuyệt sẽ không ngăn cản."

Nhung Khiên Kỳ chậm rãi buông tay xuống, người vẫn chặn ở trước cửa, không có nửa phần dấu hiệu dịch chuyển, nhiều lần cười cười: "Đó là ta nói, còn thủ hạ của ta, không có đáp ứng. Thư Lưu Y, ngươi biết được quá nhiều, cho dù ta không ngăn cản ngươi, ngươi cho rằng thủ hạ của ta sẽ mặc cho ngươi rời khỏi đây sao?"

Thư Lưu Y như thế cũng không nghĩ ra Nhung Khiên Kỳ lại chơi xấu,tức ngực đến khó chịu, nhưng hôm nay ở dưới mái hiên, chỉ có thể nén giận."Bí mật của ngươi, ta sẽ thủ khẩu như bình(4), ngươi có thể yên tâm chứ?"

"Ta tin rằng ngươi sẽ không nói lung tung." Nhung Khiên Kỳ đã tính trước, uy hiếp cười nói: "Chuyện hôm nay, nếu ngày sau ta nghe được trên giang hồ truyền ra nửa điểm phong thanh, liền khiến cho Thư gia ngươi tại Giang Nam từ nay về sau biến mất trên thế gian. Mà ngươi ──" hắn đột nhiên duỗi ngón tay ra, nhắm ngay huyệt vị của Thư Lưu Y, đẩy mạnh người kia vào trong ghế."Ha ha, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đều là thuộc về Gia Luật Kỳ ta."

Hắn cười to, đẩy cửa rời đi."Thư Lưu Y, ngày mốt ta sẽ lên đường hồi kinh diện thánh, ngươi đi cùng với ta. Trước lúc đó, ngươi tốt nhất suy nghĩ cẩn thận, bằng không thì, đừng trách ta đến lúc đó dùng vũ lực. Với lại, vừa rồi ta đã chặn đứng khí huyệt của ngươi, không có ta giải huyệt, ngươi không có cách nào thi triển chân khí, đừng nghĩ đến việc chạy khỏi sơn trang này."

Thư Lưu Y ngồi yên, liền cười khổ cũng không xuất ra. Thử nhả ra một đạo khí, đi một chút quả nhiên liền đình trệ.

Chẳng lẽ bát tự (5) của Thư Lưu Y hắn, thật sự yếu như thế? ... Sửng sờ cả buổi, ngọn nến cũng sắp tắt, Thư Lưu Y tự mình lăn lên giường.

Ngày mốt ah... Hắn làm sao sớm làm đào thoát đây? Nếu như bị đưa đến Thượng Kinh Liêu quốc, chỉ sợ đời này của hắn đều bị Nhung Khiên Kỳ độc chiếm, sinh hoạt ở chung quanh ánh mắt kì thị của người Liêu, vĩnh viễn không trở về cố thổ (quê hương).

Hắn càng nghĩ tâm càng phiền, hết Độc Vương, lại đã đến Nhung Khiên Kỳ mà phiền toái càng lớn hơn nữa. Ai, lúc mình bị Nhung Khiên Kỳ cướp đi, không biết Thu Phượng Vũ có gặp nạn không. Rồi đột nhiên khi đó,khuôn mặt xấu xí của Thu Phượng Vũ lại ẩn hiện trong suy nghĩ của Thư Lưu Y. Lần này, hắn ngược lại cảm thấy mặt của Thu Phượng Vũ so với Nhung Khiên Kỳ còn thuận mắt hơn.

[Đông An]: Thư ca ah, ngươi mâu thuẫn quá rồi nha = =

Người nam nhân kia, tuy hôm nay lạnh lùng bỏ qua hắn, nhưng ít nhất sẽ không trói buộc hắn, càng sẽ không bắt buộc hắn...

Vừa nghĩ tới Thu Phượng Vũ, đau đớn sắc nhọn lại bắt đầu tại ngực Thư Lưu Y lan tràn, hắn ngơ ngẩn đợi đến lúc ánh nến dập tắt, lúc này mới nhắm mắt đi ngủ.

Lúc rạng sáng, trên mặt Thư Lưu Y cực kỳ ngứa, so với trước phát tác càng lúc càng nghiêm trọng, hắn rốt cuộc ngủ không được, hai tay gãi loạn, khiến cho khuôn mặt máu tươi đầm đìa.

Quỳ Anh phụng mệnh ngủ ở bên cạnh phòng của Thư Lưu Y, giám sát nhất cử nhất động của hắn, nghe tiếng động liền vào phòng kiểm tra, quá sợ hãi, vội vàng chạy đi báo cáo Nhung Khiên Kỳ.

"Ngươi? !" Nhung Khiên Kỳ nghe tiếng chạy đến, cũng sợ ngây người. Lấy lại bình tĩnh, thấy Thư Lưu Y còn đang không ngừng gãi ngứa, hắn vội xông tiến lên, ngăn lại Thư Lưu Y, lạnh lùng nói: "Ngươi lại nữa, muốn mặt nát triệt để luôn rồi."

"Ta cũng không muốn đâu!" Ngứa đến tận xương, cái đó còn nhịn được. Thư Lưu Y muốn tránh khỏi Nhung Khiên Kỳ, liền bị hắn phong bế hai bên huyệt vai, hai cái cánh tay lập tức rủ xuống tại bên người không thể nhúc nhích. Hắn ngứa khó nhịn, mạnh nhào tới bên tường, cọ mặt lên vách tường, muốn giảm bớt ghẻ ngứa.

Nhung Khiên Kỳ kinh sợ, một ngón tay điểm nhẹ ma huyệt của Thư Lưu Y, lúc này mới ngăn được hắn cử động.

Hắn đem người đỡ lên giường, đối mặt với mặt mũi đầy nùng huyết, không biết làm thế nào cho phải, vội gọi Quỳ Anh đi mời đại phu. Thư Lưu Y không cách nào cử động, chỉ có thể liều mạng kêu ngứa.

Nhung Khiên Kỳ nghe hắn kêu thê thảm, hãi hùng khiếp vía, vội tốt nói an ủi.

Quỳ Anh không chuẩn bị cơm, mời mấy đại phu phụ cận nổi danh về sơn trang.

Mọi người thấy mặt Thư Lưu Y, đều chép miệng, một phen vọng, văn, vấn, thiết,(6) cũng nhìn không ra cái nguyên do, mở ra mấy đơn thuốc bài trừ ngứa ngáy, nhao nhao lắc đầu nói: "Cái này là trúng chướng khí (khí độc), chúng ta vô năng, hổ thẹn."

———————————————————-

(1) câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

(2) câu gốc là huyền ngoại chi âm, ý chỉ một nghĩa khác nữa trong lời nói.

(3) Mạn tính : có thể là loại độc dược phát tác từ từ.

(4) Thủ khẩu như bình : giữ bí mật tuyệt đối.

(5) Bát tự : tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người.

(6) vọng, văn, vấn, thiết; tứ chẩn :bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y; nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là "tứ chẩn"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: