Chap 2: An Di bị bạn trai đá rồi!

[Ngày hôm sau]..
[AD và AV cùng nhau đến trường học]
- AV: Wao..trường này cũng rộng phết đấy chứ 😯
- AD: Ủa mà sao ông đi học mà không có mang cái gì theo hết vậy?
- AV: Xớ, đại học mà đâu cần mang chi nhiều, với lại có mang gì thì tui cũng bỏ vô túi bà hết trơn rồi
- AD: (!) Hả!
[AD kiểm tra lại túi của mình thì đúng thật là như vậy]
- AD: (Hèn gì thấy nặng muốn chết 😠) A Vương đáng ghét, ông làm biếng vừa thôi! ><
..
[Trong lớp học]
[AD chăm chú ngồi nhìn AV]
- AV: Pà cười cái gì? 😒
- AD: Tại đó giờ tui chưa từng được học chung với ông như thế này. Còn nhớ lúc nhỏ chúng ta chỉ gặp nhau mỗi năm một lần trong hè thôi nên giờ tự dưng học chung thấy cũng vui 😄
- AV: Vậy sao? Pà không nói thì tui cũng không biết (¬¬)
- AD: [Quê] 💢😑

[AD để ý thấy mấy bạn nữ trong lớp đang hướng ánh nhìn về AV nên thì thầm vào tai cậu]
- AD: 'Này, ông có để ý là hình như mấy bạn nữ đang nhìn ông không?'
- AV: Hời, đó là chuyện bình thường thôi, mấy đứa con gái nhìn thấy trai đẹp như tui dĩ nhiên là phải ham rồi, đó là sự thật không thể chối cãi, trời ơi đẹp trai quá cũng là cái tội ( ˘⁰˘)
- AD: 😑 (..) Công nhận là ông cũng đẹp thật, nhưng mà nếu mấy người đó biết bản chất thật của ông thì cũng phải chạy mất dép thôi 😌
- AV: Vậy càng tốt, mấy đứa con gái phiền phức, tui không thích con gái, đặc biệt là mấy con bánh bèo vô dụng giống như pà 😒
- AD: Gì chứ! Tui bánh bèo vô dụng khi nào, tui là kiểu con gái mạnh mẽ đó nha! 😠
- AV: Gái vừa ảo tưởng thì có, tui biết pà cũng rớt liêm sỉ khi nhìn thấy trai đẹp thôi, bày đặt giấu đi không biết
- AD: Xin lỗi nha! Mặc dù chụy có mê trai đi nữa nhưng vẫn chưa đến nỗi mất hình tượng đâu ( ˘⁰˘)
- AV: Chứ không phải lần đầu nhìn thấy trai đẹp là cứ sáp vô à
- AD: Sáp hồi nào?
- AV: Đã vậy còn cưỡng hôn người ta nữa chứ
- AD: Cưỡng.. cưỡng hôn khi nào chứ?! Tui đâu có tùy tiện như vậy, ông đừng có ăn nói bậy bạ nha!
- AV: Nói gì bậy bạ chứ, chẳng phải tui là nạn nhân đầu tiên của pà sao!
- AD: Gì chứ? (" ͠• ૦ •)
- AV: Pà còn giả bộ quên nữa à, để tui nhắc lại ngày đầu tui gặp pà như thế nào cho pà nhớ..

[AV nhớ lại lần đầu tiên gặp AD, mẹ cậu đã dẫn cậu đến chỗ cô]
- Mẹ AV: Chào tiểu Di đi con 😄
- AV: 😯 (..)
[AD chạy đến sau đó hôn vào má của AV một cái khiến cho cậu giật mình hoảng hốt]
- AV: (!) Hả! Σ(°ロ°)
[Cú sốc ngày đó vẫn còn ám ảnh cậu tới giờ]

[Quay lại hiện tại]
- AD: [Đang nhớ lại] 😐 Ờ thì..
- AV: Ờ thì cái gì, đừng có tưởng ông đây sẽ quên vụ này nhé! Giờ còn chối nữa không? Tui còn chưa tính sổ với pà vụ đó nhá! 😠
- AD: Cái đó là do ông chứ bộ (" ͠• ૦ •)
- AV: Giờ pà còn dám đỗ lỗi cho tui nữa á, chính pà là người bày ra chuyện đó chứ ai!
- AD: Ừ thì là do tui được chưa nhưng lúc đó tui còn nhỏ mà, đâu có liên quan gì tới bây giờ
- AV: Người ta có câu giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà, với lại pà đã biến thái từ lúc nhỏ vậy rồi, ai biết lớn lên nó có nhiều hơn không? Chơi với pà lâu vậy mà còn giữ được tấm thân này thì đúng là cũng may đấy
- AD: (!) (*゚ロ゚) Nè, tui là con gái mà biến thái gì chứ!
- AV: Vậy thì gọi pà là siêu biến thái
- AD: Ông thôi đi nha, tui không có biến thái \( ≧△≦)/
- AV: Biến thái, biến thái..
- AD: Cái tên A Vương đáng ghét!
[AD bị AV chọc tức nên cô bất giác đập bàn một cái]
- Giảng viên: Bạn kia có ý kiến gì không?
- AD: Hở? 😯

[Mọi ánh nhìn trong lớp bắt đầu đổ dồn về phía của AD]
- AD: Ahaha..không có gì đâu ạ, haha..😅
- AV: Trời ơi mất mặt quá đi, tí nữa có ai hỏi thì đừng có nói là quen biết với tui nha
- AD: [Lườm] 😒⚡
- AV: 😐 (..)

[Tan học]
- AD: Cuối cùng cũng tan, mệt quá à 😔
- AV: Wow..ở đây cũng có nhiều trai đẹp phết! 😍
[AV tỏ ra hào hứng nhìn ngó xung quanh]
- AD: 😯 Phải rồi, ở đây có nhiều trai đẹp lắm, hôm bữa chụy cũng gặp được một trai rất đẹp nè muốn chụy dẫn đi gặp mặt không? 😌
- AV: Trời, pà tốt vậy sao? Có trai đẹp không hưởng một mình mà chia cho tui à?
- AD: Có đâu, tại tui có người yêu rồi nên mới chia cho ông đó, chứ thôi còn lâu 😌
- AV: Ra là vậy, biết ngay không tốt lành vậy mà, nhưng thôi cũng được 😌

[Bỗng dưng điện thoại AD reo lên]
- AD: Alo..anh Tuấn hả..xin lỗi nha, hôm qua nhiều việc quá nên em quên mất ( ͠^ ^) Anh muốn gặp em bây giờ hả? Ừm được thôi, vậy mình hẹn gặp ở đâu đây? [..] Dạ, em sẽ tới liền..😄
- Êy, bây giờ tui phải đi gặp anh Tuấn rồi, không về với ông được, ông về một mình nha
- AV: [Kéo lại] Gặp cái con khỉ, tính vứt ông ở đây rồi chuồn à, đâu có dễ như vậy, mơ ik cưng! (¬¬)
- AD: Nhưng mà bây giờ tui bận rồi, sao ông không đi một mình ik
- AV: Con kia, ông chỉ mới về đây thôi, đường xá thì còn chưa quen, nghĩ sao mà tính bỏ mặc một đứa lạc lõng nơi xứ người không ai quen biết ở lại đây vậy? À thế lỡ tui đi lạc hay có chuyện gì xảy ra ở ngoài kia thì ai mà biết được? Pà có chịu trách nhiệm nổi không hả? Xin lỗi nha chứ cái mạng của tui quý lắm đó! ( ˘⁰˘)
- AD: Hơi giời, làm như là con trai của tổng thống không bằng ("¬¬)
- AV: [Tiếp tục nói] @$%#..
- AD: Thôi tui đưa ông về là được chứ gì! \( ≧△≦)/

[Sau khi về tới nhà]
- AD: Hm..thiệt là mệt mỏi 😞
- AV: Dì Lam đầu rồi?
- AD: Mẹ tui hả, chắc đi làm rồi, có lẽ tối mới về lận
- AV: Mẹ pà đi làm cực nhỉ, sao không đi làm phụ mẹ y?
- AD: Tui cũng có làm chứ bộ
- AV: Làm cái gì chứ tui thấy pà suốt ngày cứ đi chơi mà
- AD: Suốt ngày đi chơi cái gì (¬¬)
- AV: Còn không phải sao? Trai vừa gọi cái là đi liền
- AD: Hơ, kệ tui, công việc của tui không nhiều, chỉ làm thêm để kiếm ít tiền tiêu xài thôi. Còn ông thì sao hả, sao không đi làm phụ mẹ y? Suốt ngày cứ đi kiếm trai
- AV: Xin lỗi nha, nhà mình chẳng có gì ngoài điều kiện hết nên không cần phải đi làm giống cậu
- AD: (Chỉ ỷ được cái nhà có tiền) (¬¬) Ah! Không nói với ông nữa, tui trễ hẹn với anh Tuấn rồi
[Nói xong AD liền vội chạy đi]
- AV: 😐 (..)

[...]
- AD: Anh Tuấn, anh chờ em có lâu không?
- Tuấn: Ah không sao đâu, anh có chuyện muốn nói với em ^^

[Hai người ghé vào một quán nước]
- AD: Anh có chuyện gì muốn nói với em vậy? 😄
- Tuấn: Chuyện là..
- AD: (?)
- Tuấn: Chúng ta hãy chia tay đi
- AD: (!) Sao..sao tự dưng lại thế?!
- Tuấn: Anh cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng hiện tại đây là điều anh cần phải làm. Vì gia đình của anh, mặc dù anh còn thương em lắm nhưng mà anh cần phải có trách nhiệm..mong em hãy hiểu cho anh, hy vọng là em sẽ tìm được người tốt hơn anh, thành thật xin lỗi em..
- AD: [Đứng hình] (*゚ロ゚)
[Tuấn rời đi để lại AD ngồi một mình thẩn thờ]
- AD: (..)

[Tối đó]
- AD: Con về rồi..
- L: Con về rồi à, sao con về trễ thế?
[AD không nói lời nào mà chỉ im lặng bước về phòng]
- L: 😯 (?)

[Khi này AV đang nằm trong phòng của AD để đọc sách thì nhìn thấy cô đi vào]
- AV: Trời ơi, giờ pà mới chịu về đó hả? Con gái con đứa gì mà đi chơi với trai tới giờ này mới về
- AD: (..)
- AV: Tui nói mà không trả lời luôn á?

[AD leo lên giường nằm quay đi, chẳng buồn để tâm những gì mà AV nói]
- AV: Sao vậy? 😯

[Tiếng của mẹ AD vọng lên từ dưới nhà]
- L: Xuống ăn cơm nè mấy đứa!
[AV cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cậu bước xuống cầu thang mà trong đầu thầm nghĩ]
- AV: (Pả bị gì thế không biết?) 😐
- [..] Woa..dì Lam nấu buổi tối ngon quá!
- L: Con thích là dì thấy vui rồi ^^
- Mà sao tiểu Di chưa xuống vậy?
- AV: Con cũng không biết?

[Một lúc sau, AD bước xuống ngồi vào bàn ăn, không khí đột dưng trở nên im lặng]
- AV: (..)
- AD: Con ăn no rồi..
- L: Sao hôm nay con ăn ít thế?
- AD: Dạ chắc do khi nãy ăn ở ngoài rồi ^^"
[Nói xong cô liền bỏ lên trên phòng]
- L: Con bé bị sao thế?
- AV: Con cũng không biết nữa

..
- AV: Nè hôm nay pà bị sao vậy? Cứ im im suốt từ nãy đến giờ không chịu nói gì hết trơn (¬¬)
- AD: [Vẫn nằm im trên giường không thèm đáp lại]
- AV: Hem..cái kiểu này chắc là bị trai đá rồi chứ gì ( ˘⁰˘)
[Lúc này AD mới chợt ngồi dậy, hai bên nước mắt rưng rưng]
- AD: Híc! ( ᵒ̴̶̷᷄ ^ ᵒ̴̶̷᷅ )
- AV: (!) Đúng thiệt hả trời! Σ(O_O)
[Nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của AD khiến cậu liên tưởng tới một chú cún con đang sắp khóc nên bèn đi lại vỗ đầu cô an ủi]
- AV: ( ˘⁰˘) Thôi rồi, ngoan..ngoan nào, nín y cho kẹo
[Lúc này AD liền dụi mặt vào người AV rồi ôm cậu khóc thút thít]
- AV: 😐 (..)

[Lát sau]
- AD: Híc..🤧
[AD đã ngồi khóc gần cả tiếng đồng hồ, cô dùng hết tờ khăn giấy này đến tờ khăn giấy khác, AV cũng rảnh tới nỗi mà nằm bên cạnh rút khăn giấy đưa cho cô]
- AV: Thôi được rồi, quên thằng đó đi! Đời thiếu gì trai đẹp, không có thằng này thì còn thằng khác, còn cả một rừng trai đẹp bạc ngàn ngoài kia kìa, lo gì không có trai đẹp để mà yêu..

[AV dỗ dành AD sau đó kêu cô đi ngủ]
- AV: Thôi giờ ngủ sớm y để mai còn đi học nữa 😌
[Cậu đợi AD nằm xuống xong rồi kéo chăn lại cho cô, lúc AV đang định rời đi thì AD đột dưng níu áo cậu lại]
- AV: Gì nữa đây? (¬¬)
- AD: Tui ngủ không được
- AV: Ráng nhắm mắt lại là ngủ được chứ gì
- AD: Nhưng mà giờ tui buồn lắm
( •᷄ ༚•᷅ )
- AV: Thế giờ má muốn con làm gì?
- AD: A Vương kể cho chuyện cho tui nghe y
- AV: Mẹ bao nhiêu tuổi rồi mà còn đòi nghe kể chuyện trước khi ngủ nữa hả?
- AD: Nhưng mà tui buồn mà 😞 Đi mà, kể chuyện ik..
- AV: (¬¬)..Thôi được rồi, thích thì ông đây sẽ chiều, thế giờ pà muốn nghe chuyện gì?
- AD: Chuyện gì cũng được ^^
- AV: Được rồi..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top