chương XII

- Cậu hãy đi ra đi, để cô ấy cho chúng tôi chữa trị.

Hắn do dự không muốn xa nó.Bây giờ từ một cô gái xinh đẹp đã biến thành một cây bông hồng lớn gai góc. Cơ thể biến thành thân cây đầy gai khắp mọi nơi, phía trên là một hoa hồng đã nở nhưng chỉ có một cánh màu đỏ , còn lại toàn màu trắng. Càng nhìn hắn càng đau lòng. "Tại sao em không phải con người? Tại sao em laị bước vào cuộc đời tôi,để tôi có thêm lý do yêu cái cuộc đời này hơn hả? Sau này mẹ tôi trở về, không còn em nữa tôi sẽ ra sao đây? Nhìn em bây giờ tôi càng sợ hãi hơn,không phải vì thân thế mà vì tương lai em sẽ rời xa tôi" Hắn thẩn thờ ra phòng khách chờ đợi nó tỉnh dậy.

30 phút trôi qua....một tiếng...thêm mười lăm phút nữa. Cứ mỗi phút trôi qua, hắn lại bị ngọn lửa trong tim đốt cháy đi.

- Công chúa.....

Tiếng nói đó của Shin mà, nó đã xảy ra chuyện gì, sao tiếng gọi đó như cứa vào tâm can của hắn. Hắn không còn sức lực nào để đến bên nó nữa, hắn không đủ can đảm vào nhìn nó bây giờ. Hắn quả thực rất hèn nhát,chỉ có một người con gái mà hắn không thể che chở được, vậy sau này hắn làm chuyện gì được nữa.

Cạch....tiếng mở cửa vang lên, hắn ngước mặt lên kèm theo đôi mắt đỏ,ngận ngận nước. Không phải Shin,cũng không phải người đàn ông kia, mà là nó. Nhưng sao tóc nó chuyển sang trắng rồi, khuôn mặt hồng hào trước đây đã chuyển sang trắng xanh xao. Nó bước ra ngoài, phía sau là Shin và người kia.

-  Đây là ai vậy hả Shin?

Chất giọng lạnh lùng vang lên ,hắn ngạc nhiên sau câu nói của nó. Nó không nhớ hắn là ai sao chứ. Từ niềm vui khi thấy nó thì hắn đã rơi xuống địa ngục. Thấy thái độ của hắn, Shin đã ngờ ra điều gì đó.

- Cậu có phòng khách cho công chúa nghỉ tạm không.

Nghe Shin hỏi, hắn ngước mặt lên rồi chỉ đường cho Shin và người kia đưa công chúa về phòng. Đó là một căn phòng màu hồng khá ấm áp, bài trí rất tinh tế. Về đến phòng nó liền lăn ra ngủ, Shin và người đàn ông kia đến một cái bàn góc phòng nói chuyện.

- Cậu ta có phải là đứa trẻ năm ấy và anh con không ba.

Người đàn ông kia không trả lời cũng không làm gì cả. Ánh mắt ấm áp kia tỏa ra một sự tiếc nuối nào đó. Năm ấy ông đã sai lầm khi đã để người ông yêu đi. Ông ngu ngốc khi không biết cô ấy đã thai với mình. Sau này khi nghe tin gặp nạn của cô ấy, ông chỉ có thể giữ bà ấy bên cạnh mà không sao làm được bà ấy sống lại.

- Khi nào ba mới nói sự thật này cho cậu ta. Đã thất lạc nhiều năm rồi ba ạ, đừng để quá muộn đấy ạ.

- Thôi mình xuống dưới giải thích cho chàng trai kia mọi chuyện rồi còn về. Ta cảm thấy khó chịu vì không khí ở đây rồi.

- Ba à...

- Đừng nói nữa Shin, chuyện đó cứ để ta lo con không phải quan tâm.

Shin đành đi theo sau ba mình. Xuống dưới cầu thang, cả hai bắt gặp hình ảnh một chàng trai đang ôm đầu đau khổ.

- Cậu không cần phải vậy đâu. Công chúa không sao cả, chỉ là do tác dụng phụ của thuốc làm kí ức trong thời gian gần đây bị xóa thôi.

Nghe thấy thế, hắn có vẻ tươi tỉnh hơn, nở nụ cười nhạt:

- Cô ấy sẽ nhớ lại tôi chứ phải không?

- ừ...khi công chúa tỉnh dậy sẽ nhớ ra thôi à, cậu cứ yên tâm.

- Cảm ơn hai người.

- Cậu yêu công chúa đúng không?

Hắn khựng lại, hắn có yêu nó không? Không ,chắc hắn không yêu nó. Vậy sao lại quan tâm tới nó, sao lại đau đớn khi nó bị nguy hiểm. Không ,hắn tự phủ nhận tình yêu của mình.

- Không tôi không yêu cô ấy.

- Vậy sao cậu lại như vậy khi người bị nguy hiểm,khi người không nhận ra cậu.

- Vì....à vì chỉ cô ấy mới giúp tôi cứu mẹ tôi về thôi.

- Mẹ....có thật vậy không? Shin nói rồi quay sang ba của mình. Mắt ông thoáng buồn rồi lên tiếng:

- khi công chúa tỉnh dậy thì cậu hãy cho người uống thuốc này nữa. Người sẽ trở lại bình thường thôi. Cậu hãy chăm sóc người thật tốt giúp chúng tôi nha. Chúng tôi đi đây, có chuyện gì cứ gọi chúng tôi.

- Tôi tiễn hai người.

Hắn cùng hai người họ đi đến vòng tròn mà hắn đã vẽ. Họ biến mất một cách nhẹ nhàng. Đứng một lát nữa,hắn quay gót vào trong nhà và vô thức đi lên phòng nó. Nắm chốt cửa, hắn do dự không biết nên vào hay không. Và cuối cùng trái tim đã thắng lý trí.

CẠCH....

Hình ảnh một cô gái với khuôn mặt thiên thần đang ngủ một cách rất thanh bình. Hắn bước đến giường nó nằm, nắm tay nó áp vào mặt của hắn.

- Em có biết anh đau thế nào không? Sao em lại không nhớ đến anh chứ. Lúc em hỏi anh là ai? Anh dường như chết lặng đi,anh biết giữa chúng ta không tồn tại mối quan hệ nào khác ngoài là người cộng tác. Nhưng trong tâm can anh luôn muốn chúng ta là khác, chắc không thể rồi. Em hãy tỉnh dậy và gọi tên anh đi. Chắc là không thể rồi, anh không là gì của em sao lại yêu cầu như vậy được vì chính anh đã phủ nhận tình cảm này mà.

Hắn hôn nhẹ lên môi nó, vuốt loạn tóc đang phủ xuống mặt nó, hắn muốn hắn là người đầu tiên cho nụ hôn đấy. Hắn đánh giấu trên môi nó như thể hiện nó là của hắn.

Cánh cửa khép lại đã ngăn cách hai trái tim đã trao cho nhau. Một khuôn mặt dù đang ngủ nhưng vẫn cảm nhận được sự hạnh phúc.

Bệnh viện...

Trong phòng 245.

- Tuyết à, cậu về nghỉ đi, để anh Khánh cho mình chăm sóc nha. Cậu mới hiến máu xong còn yếu lắm.

- .....

-Tuyết à nghe mình đi mà.

-.....

-Cậu mà cứ như vậy thì khi anh Khánh tỉnh dậy thì cậu sẽ gục mất.

Mặc kệ những lời nói của Như , nhỏ vẫn cứng đầu ngồi bên cạnh đợi Khánh tỉnh dậy.

-Cậu làm vậy thì uổng công anh ấy cứu cậu. Ảnh không muốn cậu vậy đâu, đừng làm anh ấy lo lắng thêm nữa.

- Cậu im đi, cậu biết gì mà nói,người anh ấy lo lắng là Bảo Anh chứ không phải tôi. Anh ấy cứu tôi là vì cảm thấy có lỗi với tôi thôi.

Như ngạc nhiên vì những lời nhỏ nói. Nhỏ biết nhỏ thua nó về mọi mặt, nhỏ biết hết nên nhỏ mới định buông tay. Nhưng giờ nhỏ không thể được nữa, tình cảm của nhỏ quá lớn, nhỏ không thể nhường Khánh cho ai cả.Tuy là bạn nhưng thật sự nhỏ rất ghen tị với nó. Nhỏ muốn cảm nhận sự quan tâm của Khánh như anh ấy đối xử với nó. Nhiều lúc nhỏ cảm thấy ghét nó,ghét cái lạnh lùng của nó đã làm cho Khánh đau lòng nhưng nhỏ không thể làm gì được thay đổi được tình cảm của Khánh. Bây giờ nhỏ chỉ mong được ở bên cạnh Khánh.

Không gian trong phòng bệnh rất căng thẳng và ngột ngạt.

- Khánh thế nào rồi Như?

Nam mở cửa bước vào làm cho không khí đỡ phần nào căng thẳng hơn.

- À...anh ấy đỡ rồi nếu có thể mai sẽ tỉnh lại...à anh ở đây trông Tuyết và Khánh nha. Tôi chạy về lấy ít đồ.

Nói rồi Như chạy đi không quên quay đầu lại chào Nam. Hình ảnh đó đã làm cho Nam ngây người,tim đập nhanh hơn. Khẽ mỉm cười và cậu đã nhận ra được rằng trái tim mình nay đã có chủ nhân rồi. Nam đưa tay lên ngực,khẽ thì thầm" em sẽ là của anh thôi Như à"...

- Nước.....nước....

Tiếng thều thào làm cả hai người trong phòng thoát khỏi suy nghĩ của mình..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top