Chương 20 - Không hẹn mà gặp

Edit: yelyn

Không khí xung quanh anh dường như tĩnh lặng.

Giọng cô nhẹ đến mức gần như không thể nghe được.

Những ngón tay trắng nõn thon dài chạm vào mu bàn tay anh mang lại cảm giác mát lạnh, mềm mại, cô nhẹ nhàng chạm vào, không dám dùng sức, như thể nếu siết chặt thêm chút thì một giây sau anh sẽ biến mất vậy.

Bùi Trì ngồi xổm nửa người trên ghế sofa, giữ nguyên tư thế này, im lặng nhìn cô.

Cố Dao Tri sắc mặt không rõ ràng lắm, ánh mắt mơ hồ, tựa như còn đang ngủ say, không nhận thức được hành động của mình, anh vẫn im lặng, muốn nghe xem cô còn nói gì nữa không.

Anh cũng muốn xác nhận xem vừa rồi anh có nghe đúng không.

Cố Dao Tri khẽ chớp chớp mi, mọi thứ trước mắt dần dần trở nên rõ ràng, cảm giác chân thực xung quanh ngày càng tác động mạnh mẽ lên não cô.

Đèn sáng, phòng vẽ tranh rộng rãi.

Dường như có một mùi hương nhẹ nhàng và quen thuộc trong không khí.

Và người đàn ông này xuất hiện trong tầm mắt cô.

Các đường nét trên khuôn mặt anh không hề thay đổi, nhưng nét trẻ trung đã phai nhạt, trở nên cứng rắn và đẹp trai hơn một chút, nụ cười ấm áp và thân mật cũng đã được thay thế bằng sự lãnh đạm.

Trong ánh mắt như nước không gợn sóng có cảm giác dò xét.

Cố Dao Tri nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, trong nháy mắt cô tỉnh táo, vô thức ngồi dậy khỏi ghế sofa.

Nhận ra mình đang nắm tay anh, cô sửng sốt một giây rồi nhanh chóng buông ra, nhưng đầu óc vẫn còn hỗn loạn.

Cô mấp máy môi nhưng nhất thời không nói được lời nào.

Bùi Trì đặt hai tay lên đầu gối, nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên cởi áo khoác sang một bên, ngồi xuống đầu kia của ghế sofa.

Sofa ngắn, đôi chân dài của anh dang rộng, anh nghiêng đầu nhìn cô: "Cô đang mơ à?"

Lời nói của anh như một lời nhắc nhở, kéo Cố Dao Tri ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung của cô, trong nháy mắt làm rõ tình huống trước mắt, cô hơi thả lỏng người, tựa như vừa tìm được lý do tại sao mình mạo phạm Bùi Trì.

Cô trả lời với giọng điệu loáng thoáng và bình thường: "Ừ, đúng vậy, tôi vừa ngủ quên."

Bùi Trì ngả người ra sau, uể oải nói: "Mơ thấy tôi à."

Giọng điệu của người đàn ông rất bình tĩnh, Cố Dao Tri ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh, áy náy nói: "Không, tôi làm sao có thể..."

"Vậy thì giải thích đi." Bùi Trì hơi nhướng mi, không cho cô cơ hội lừa gạt anh: "Sao cô lại nắm tay tôi? "

Cố Dao Tri trong lòng thắt lại, tiếp tục làm ra vẻ ngây ngốc: "Tôi còn chưa tỉnh táo, cho nên không biết là anh."

Bùi Trì: "Cô còn gọi tên tôi."

"..."

Đôi mắt của Bùi Trì sâu thẳm, anh nhìn thẳng vào cô, quan sát những biểu cảm rất nhỏ trên khuôn mặt cô trong giây lát.

Ánh mắt Cố Dao Tri không né tránh, nhưng cũng không lập tức phủ nhận, ánh mắt trong vắt có chút giật mình, nhưng lại không có một tia kinh ngạc.

Bùi Trì nhìn cô vài giây, hơi cong môi, cà lơ phất phơ nói: "Nói tôi nghe xem, cô mơ thấy gì về tôi? Mà còn phải..."

Anh chậm rãi nói: "Chạm vào tôi."

Cố Dao Tri: "..."

Lời nói của Bùi Trì rất ái muội, hành vi vừa rồi của cô cũng quả thực khiến người ta phải suy nghĩ nhiều, để xua tan mối nghi ngờ của anh, Cố Dao Tri chỉ có thể căng da đầu tiếp tục bịa chuyện.

Trong đầu cô nghĩ rất nhanh, mím môi nói: "Quả thật tôi đã mơ thấy anh."

Bùi Trì hơi nhướng mày.

Cố Dao Tri bình tĩnh mà kể lại: "Trong giấc mơ, anh đến phòng vẽ tranh. Tôi không biết anh đến để làm gì. Sau đó, anh nhìn thấy một số tác phẩm đã hoàn thành của tôi và cảm thấy không hài lòng."

Bùi Trì dường như đã nghe lọt tai, thuận miệng hỏi: "Sau đó thì sao?"

Cố Dao Tri: "Sau đó, vì chúng ta có quan điểm khác nhau nên bắt đầu cãi nhau."

Người đàn ông cười nói: "Còn cãi nhau à?"

Nghe được giọng điệu giễu cợt rõ ràng, cô cũng không quan tâm, ậm ừ nói: "Không sai."

"Sau đó anh không cãi nhau với tôi nữa, nhưng anh vẫn rất tức giận."

Đôi mắt của người đàn ông lóe lên, Cố Dao Tri tự nhiên nhìn đi nơi khác, vẻ mặt vẫn không thay đổi: "Anh còn muốn vứt mấy bức tranh của tôi đi."

"..."

Cảm thấy mình miêu tả hình tượng Bùi Trì không tốt lắm, cô liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, dùng giọng an ủi nói: "Anh không cần để ý quá nhiều đâu, trong mơ thường sẽ xảy ra một số chuyện hoang đường vậy đấy."

Vừa nói, cô vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, đi tới giá vẽ: "Tôi tin tưởng trong thực tế anh sẽ không làm như vậy đâu."

Đôi mắt của Bùi Trì dõi theo phía sau cô.

Cố Dao Tri đứng trước bảng vẽ, tiếp tục giải thích: "Vậy nên, tôi chỉ là không phân biệt được giữa mơ và thực, cho nên mới làm như vậy với anh."

Sau đó cô nói thêm: "Anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn ngăn cản anh thôi."

Cố Dao Tri quay lưng về phía người đàn ông, cô không nhìn thấy phản ứng của anh lúc này, cô chậm rãi trải tờ giấy vẽ ra, toàn bộ sự chú ý đều tập trung về phía sau.

Tuy nói dối nhưng cô cư xử khá tự nhiên, chắc hẳn không bị nhìn ra bất kì sơ hở nào, hơn nữa câu chuyện cô bịa ra tưởng chừng như vô lý nhưng cũng rất có lý.

Điều quan trọng là, từ góc độ của Bùi Trì, đây là lý do duy nhất có thể giải thích hành động tưởng chừng như thân mật của cô khi gọi tên anh trong khi ngủ, lại còn chạm vào tay anh.

Không khí im lặng một lúc, người phía sau vẫn luôn không hé răng, cũng không nói ra nửa điểm nghi hoặc về chuyện này.

Cố Dao Tri lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Một lúc sau, cô quay lại nhìn Bùi Trì, thuận miệng hỏi: "Sao đột nhiên anh lại đến phòng vẽ tranh?"

Bùi Trì lười biếng dựa vào phía bên kia, một tay đặt lên lưng ghế sô pha, ra dáng một cậu ấm chơi bời lêu lổng, anh nghe vậy thì nhìn cô đầy ẩn ý, ​​hơi nhướng mày.

"Tối hôm qua tôi mơ thấy một giấc mơ."

"..."

"Trong mơ, tôi cũng không biết tại sao mình lại đến phòng vẽ tranh," người đàn ông ung dung nói với lời mở đầu tương tự: "Sau đó nhìn thấy mấy bức vẽ của cô, cảm thấy chẳng ra làm sao cả."

Anh hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như tảng đá đen dưới suối, khi nói dối còn bình tĩnh hơn cô: "Tôi không yên tâm nên tới đây xem thử."

Nghe vậy, Cố Dao Tri biết rằng dù có ngốc đến đâu, người đàn ông này cũng đã nhận ra cô đang nói dối.

Đồng thời, cô cũng nghe được ý của anh.

Cô bịa ra những điều vô nghĩa, coi anh như một kẻ ngốc, anh không cần phải nghiêm túc trả lời, nên anh đơn giản cũng lấy lệ đối phó với cô như vậy.

Tuy nhiên, chỉ cần anh không hỏi thêm nữa, anh có tin hay không thì Cố Dao Tri cũng không quan tâm lắm.

Cô giả vờ ngạc nhiên nhìn Bùi Trì: "Ồ, thật là trùng hợp."

Cố Dao Tri cong khóe môi: "Chúng ta vậy mà lại có cùng một giấc mơ."

"..."

Nói xong, cô quay đi mà không nhìn biểu cảm trên mặt Bùi Trì.

Im lặng một lúc, trong phòng vang lên một tiếng cười ngắn ngủi, giọng điệu không mặn không nhạt: "Thật là trùng hợp."

"..."

Sau đó người phía sau tựa hồ đứng lên, có tiếng giày giẫm trên sàn, càng ngày càng gần.

Cố Dao Tri không biết anh định rời đi hay muốn xem tranh của cô.

Cô cảm thấy mình nên kết thúc vai diễn này.

Cố Dao Tri chỉ vào giá trưng bày gần đó, nhiệt tình nói: "Tranh của tôi đều ở đây, anh cứ xem, nếu có ý kiến ​​gì có thể nói cho tôi biết."

Vừa dứt lời, Bùi Trì đã bước tới khu vực trưng bày.

Anh đút hai tay vào túi, nhàn nhã liếc nhìn cô, có lẽ vì anh không mấy hứng thú, hoặc vì lười tiếp tục nói nhảm với cô, anh bất ngờ khen: "Cũng không tệ lắm."

Cô không dám hy vọng lời khen của Bùi Trì là chân thành, nhưng cô vẫn lịch sự đáp lại một tiếng cảm ơn.

Bùi Trì nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, sau đó dời ánh mắt, nhấc chân đi về phía cửa.

Cố Dao Tri quay đầu lại nhìn, phát hiện chiếc áo khoác anh vắt trên tay chính là chiếc áo khoác anh đặt trên ghế sofa trong phòng khách.

Thì ra là tới lấy đồ.

Sau khi anh rời đi, cô cũng hoàn toàn thả lỏng.

Thu lại cảm xúc, cô bắt đầu làm việc.

Nhìn chằm chằm vào màu sắc dày đặc trên tờ giấy vẽ, đầu cô dần dần khôi phục lại suy nghĩ bình thường, đột nhiên cô nhớ lại bộ dạng Bùi Trì ngồi xổm trước mặt cô khi cô tỉnh dậy.

Anh cầm áo trên tay giơ lên ​​không trung như muốn đắp cho cô...

Đầu bút của Cố Dao Tri dừng lại, cô cẩn thận suy nghĩ.

Có lẽ là vì anh sợ cô bị cảm, mắc bệnh sẽ làm chậm tiến độ sáng tác nên mới có lòng hảo tâm đắp áo lên cho cô.

-

Vào buổi tối, mưa trở nên ít dữ dội hơn.

Cố Dao Tri cầm chiếc điện thoại di động trên bàn bên cạnh lên kiểm tra thời tiết hiện tại, có lẽ trời sẽ mưa đến khuya, hơn nữa dự báo cho thấy lượng mưa sẽ lại tăng lên trong một giờ nữa.

Cô đặt điện thoại xuống, thu dọn đồ đạc và về nhà sớm trước khi trời mưa to.

Khi ra khỏi hành lang, cô ngạc nhiên khi thấy Bùi Trì vẫn chưa rời đi, anh đang ngồi trên chiếc ghế cao trong phòng ăn, một tay đặt lên mép bàn đá cẩm thạch, mí mắt rũ xuống, anh nhàn tản mà nghịch nghịch điện thoại di động.

Trong nhà không bật đèn, chỉ có ánh sáng nhàn nhạt từ đèn đường bên ngoài biệt thự chiếu qua cửa kính, ôm lấy bóng dáng anh, trông lạnh lùng vô cảm trong bộ đồ đen.

Nghe thấy động tĩnh, Bùi Trì quay đầu nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người cô hai giây, đột nhiên hỏi: "Em có mang theo ô không?"

Cố Dao Tri gật đầu: "Có mang."

Đồng thời, cô tựa hồ cũng biết nguyên nhân Bùi Trì không đi, có chút xấu hổ nói thêm: "Không phải anh lái xe tới đây sao? Tôi chỉ mang theo một chiếc ô. "

Bùi Trì đứng lên, dùng chân đẩy ghế ra sau, đi ngang qua cô, bình tĩnh nói: "Đưa tôi đến bên đường."

Cố Dao Tri cũng không quan tâm giọng điệu như đại thiếu gia đang ra lệnh cho người hầu của anh, nhấc chân đi theo.

Ra khỏi biệt thự, mưa kéo dài cả ngày không ngớt khiến nhiệt độ giảm xuống vài độ, Cố Dao Tri khịt mũi, liếc nhìn chiếc xe địa hình đậu bên đường, trong tiềm thức cảm thấy kỳ quái.

Lúc Bùi Trì tới trời đang mưa, từ cửa tới xe cũng cách đó một khoảng, vậy làm sao anh đến được đây?

"Ô đâu?" Giọng nói lười biếng của người đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Cố Dao Tri không nghĩ nữa, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một chiếc ô gấp, vừa mở ra thì đột nhiên bị người bên cạnh lấy đi.

Bùi Trì nhìn thẳng về phía trước, ngón tay cầm cán ô thon dài, khớp xương rõ ràng, anh hơi nâng cằm, lãnh đạm nói: "Đi thôi."

"..."

Hai người cùng đi chung một chiếc ô, tốc độ của anh không nhanh, Cố Dao Tri vẫn có thể theo kịp.

Bên tai vang lên tiếng mưa rơi đập vào ô, nền đá xanh ẩm ướt, những giọt nước nhỏ dần xuất hiện, không khí ẩm ướt và mát mẻ xen lẫn mùi thơm của cỏ xanh.

Giống như mùi hương trên người Bùi Trì, đó là mùi cỏ cây mát mẻ và lạnh lẽo.

Cô không khỏi ngơ ngác một lúc, vô thức đi về phía xe.

Cố Dao Tri đi theo Bùi Trì vòng tới bên ghế lái, đứng trước cửa xe, giơ tay cầm lấy ô.

Cô thản nhiên nói lời tạm biệt: "Anh lái xe cẩn thận."

Nói xong, Cố Dao Tri giúp đến cùng, tốt bụng cầm ô cho anh, đợi anh mở cửa lên xe rồi cô mới rời đi.

Đợi vài giây, cô không thấy anh có động thái gì tiếp theo, cô ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt của Bùi Trì.

Đôi mắt anh cụp xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, trong đôi mắt có chút dò xét, lông mày hơi nhướng lên.

Giống như đang chờ đợi diều gì.

Cố Dao Tri phỏng đoán ý của người đàn ông này.

"Bùi Trì, nếu anh lấy ô đi," cô mím môi nói thẳng, "Tôi sẽ bị cảm nếu dầm mưa đi bộ từ đây đến lối vào tàu điện ngầm."

Nói xong, cô thấy vẻ mặt của Bùi Trì có vẻ giật mình, sau đó một bên má anh hơi phồng lên.

Giống như lấy đầu lưỡi chạm vào dưới má.

Tiếp đó liền nghe thấy anh nói một cách thờ ơ: "Trong đầu cô đang nghĩ gì vậy?"

Cố Dao Tri ngơ ngẩn.

"Trời mưa mà tôi còn lấy ô của cô?"

"..."

Anh hừ nhẹ, nhàn nhã nói: "Lên xe đi."

"Hả?" Cố Dao Tri chậm chạm không phản ứng.

Mí mắt Bùi Trì giật giật, sau đó khóe miệng cong lên một độ cong không mặn không nhạt, ý vị thâm trường nói: "Làm sao vậy? Lần trước cô chủ động đi nhờ xe tôi cũng đâu có ngốc như vậy."

"..."

Tình huống lần trước là khác, chỉ là tiện đường mà thôi, lúc này Cố Dao Tri chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu cầu Bùi Trì chở cô một chuyến, hơn nữa, trong thời tiết này đi tàu điện ngầm có thể sẽ nhanh hơn, ngồi xe của anh nói không chừng còn bị kẹt xe.

Cố Dao Tri muốn cảm ơn lòng tốt của anh rồi nói lời từ chối.

Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Bùi Trì đột nhiên mở cửa xe bước vào, giọng điệu có chút thiếu kiên nhẫn: "Mau lên."

Cố Dao Tri dừng một chút, cũng không lãng phí thêm thời gian nữa, cô không còn cách nào khác ngoài việc đi về phía ghế lái phụ bên kia.

Cô gấp ô rồi lên xe, thắt dây an toàn rồi nói lời cảm ơn với anh.

Sau khi xe chạy ra khỏi khu biệt thự, vì chưa đến giờ cao điểm buổi chiều nên giao thông trên đường không đông đúc như dự kiến, nhưng bởi vì trời mưa​​ nên di chuyển cũng không thuận lợi lắm.

Xe chạy không nhanh, anh vững vàng đi theo dòng xe cộ phía trước. Thỉnh thoảng, anh sẽ tránh đường khi có xe mắc kẹt trên đường.

Không chỉ vì nguyên nhân thời tiết, Cố Dao Tri nghĩ đến mấy lần trước đi xe của Bùi Trì, anh cũng bình tĩnh như vậy, khiến người ngồi trong xe cảm thấy rất an toàn, không có cảm giác choáng váng.

Ngoài việc không muốn nói chuyện với cô, thành thật mà nói, ngồi trên xe của anh vẫn rất thoải mái.

Khi đến nơi, Cố Dao Tri lại cảm ơn anh.

Lúc cô tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, tình cờ nhìn thấy Đường Nam tan làm đang đi về phía cổng khu dân cư, cô suy nghĩ một lúc rồi đặt chiếc ô trên tay lên bệ tỳ tay.

"Sắp tới trời còn sẽ mưa to, anh cứ giữ lại mà dùng nhé."

Bùi Trì mấp máy môi, nhưng còn chưa kịp nói chuyện, Cố Dao Tri đã mở cửa bước xuống xe, tiếng mưa rơi lộp độp kéo dài hai giây, trong xe lại im lặng.

Cố Dao Tri giơ túi lên trên đầu để che mưa, sau đó chạy chậm tới dưới ô của Đường Nam, đi vào tòa nhà, cô cúi đầu vỗ nhẹ những hạt mưa dính trên tóc và quần áo.

Đường Nam quan sát từng động tác của cô, không khỏi tò mò hỏi: "Chuyện gì vậy? Tại sao Bùi Trì lại đưa cậu về?"

Cố Dao Tri cũng không ngẩng đầu, chỉ thản nhiên nói: "Trời đang mưa nên anh ấy có lòng đưa bạn học cũ về thôi."

Nghe vậy, Đường Nam nheo mắt lại, nhớ tới chiếc xe đậu bên đường lúc hai người vừa vào khu dân cư còn chưa lái xe đi, liền cười hỏi: "Xác định là đưa bạn học cũ về à?"

Cố Dao Tri nghe xong lời nói của Đường Nam, cảm thấy cô và Bùi Trì quả thực đã thay đổi một chút trong khoảng thời gian này, mặc dù thái độ của anh đối với cô vẫn không tốt, nhưng anh dường như không còn thờ ơ như trước nữa.

Chỉ là mối quan hệ vẫn chưa dịu bớt đến mức đó.

"Không." Cô mím môi, "Là đối tác."

"..."

Đường Nam chặc lưỡi: "Ý tớ là quan hệ nam nữ. Chính là, có phải Bùi Trì còn có ý với cậu không?"

Nghe vậy, Cố Dao Tri nhìn Đường Nam, không hiểu tại sao cô lại có ý nghĩ như vậy, vừa lúc thang máy tới, cô quay mặt đi, bước vào.

Sau khi ấn nút thang máy, Cố Dao Tri nhẹ nhàng mỉm cười, nói với giọng điệu đùa cợt nhưng nghiêm túc: "Cậu chưa từng thấy qua bộ dạng lúc anh ấy quan tâm mình à?"

Lên lầu đi vào nhà, Đường Nam theo sau Cố Dao Tri thay giày, nhìn cô cất túi xách, cởi áo khoác mang vào phòng tắm, sau đó lại đi ra ban công lấy quần áo vào.

Vẻ mặt cô bình thản, thờ ơ.

Có vẻ như những gì cô ấy vừa nói không gây ra bất kỳ xáo trộn nào trong lòng Cố Dao Tri.

Đường Nam không nhắc tới Bùi Trì nữa mà bắt đầu nói chuyện khác với cô: "Đúng rồi Cố Cố, bạn trai tớ hai ngày trước mới đi công tác về, tối mai nếu có thời gian thì chúng ta ra ngoài ăn một bữa cơm nhé, để cậu gặp anh ấy."

Cố Dao Tri ôm quần áo từ ban công ra tới, nghe vậy, cô bất ngờ hỏi: "Hai ngày trước đã về rồi à?"

Cô vô thức nói: "Vậy hiện tại anh ta sống ở đâu?"

"Công ty của bọn họ có ký túc xá nhân viên, cậu không cần lo lắng đâu." Đường Nam đi đến phòng khách, hiểu được suy nghĩ của cô, "Tạm thời cậu cứ yên tâm ở đây với tớ, đợi triển lãm nghệ thuật kết thúc rồi lại nghĩ đến việc tìm nhà, được không?

Cố Dao Tri hiện tại thật sự không có thời gian rảnh rỗi cùng tinh lực đi thuê nhà, cô suy nghĩ một chút rồi đồng ý: "Vậy tớ sẽ làm phiền cậu thêm một đoạn thời gian, bưa cơm ngày mai tớ mời."

Đường Nam hất cằm: "Không được, cậu là bạn thân nhất cũng là chị em tốt nhất của tớ! Đây là lần đầu tiên anh ấy gặp cậu, đương nhiên anh ấy phải mời khách. Vấn đề này liên quan đến mặt mũi của tớ!"

Cố Dao Tri không do dự nữa, cười nói: "Vậy được rồi."

Khi trở lại phòng, điện thoại di động của cô reo lên, là cuộc gọi quốc tế, Cố Dao Tri nhấn nút nghe.

Giọng người phụ nữ trong ống nghe rất dịu dàng, ôn nhu: "Tri Tri, con bận à?

Mẹ có làm phiền con không? "

Cố Dao Tri cười ấm áp: "Không có, con đã về nhà rồi."

Khương Tình Vân: "Triển lãm nghệ thuật tuy quan trọng nhưng con cũng nên chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mệt mỏi."

"Con không mệt, mẹ yên tâm," Cố Dao Tri mở tủ lấy ra mấy cái móc treo quần áo, "Mẹ, dạo này mẹ thế nào rồi? Sức khỏe vẫn tốt chứ?"

"Mẹ không sao." Khương Tình Vân nói: "Con hiện tại vẫn ở chỗ của Đường Nam à."

"Vâng ạ."

"Hai đứa quan hệ tốt như vậy, con ở với con bé mẹ cũng không có gì để lo lắng, chỉ là con cũng không thể sống ở đó lâu được, nếu sau này con chuyển ra ngoài, con gái một thân một mình, phải cẩn thận hơn về mọi mặt".

"Còn nữa..." Trong điện thoại im lặng một lúc, Khương Tình Vân nhẹ nhàng nói: "Tri Tri, nếu gặp được người có thể nói chuyện và đối xử tốt với con, thì có thể thử tiến tới."

Cố Dao Tri không trả lời.

Khương Tình Vân hiểu tính cách của Cố Dao Tri. Cô có vẻ mềm mại và ngoan ngoãn, nhưng trong thâm tâm lại rất bướng bỉnh.

Khương Tình Vân nghiêm túc nói: "Mẹ không phải thúc giục con, chỉ là mẹ cảm thấy con đang ở trong nước, nếu bên cạnh có người chăm sóc con, mẹ sẽ yên tâm hơn."

Cố Dao Tri chớp mắt, loa điện thoại để bên tai.

Vài giây sau, cô khẽ vâng một tiếng.

"Dì đâu rồi ạ?" Cô nhìn đồng hồ trên tường, cười hỏi: "Lúc này dì chưa ra ngoài phải không mẹ?"

Khương Tình Vân thở dài trong lòng, không nói thêm gì nữa, đưa điện thoại cho Khương Nhan, "Alo, Tri Tri? Gần đây không thấy con gọi điện thoại. Con bận lắm phải không?"

"Dạ, con quá tập trung vào triển lãm nghệ thuật nên quên gọi điện cho mẹ," Cố Dao Tri nói, "Dì, tiệm thêu của dì dạo này buôn bán thế nào rồi?"

"Khá hơn chút rồi, gần đây giá tơ lụa trên thị trường có giảm một chút, dì cũng nhận mấy đơn hàng, cũng không lỗ, con không cần lo lắng," Khương Nhan suy nghĩ một lúc, nói: "Tri Tri, bà ngoại con mấy ngày trước có gọi cho dì. Bà ấy nghe được từ bạn của bố con, nói con đã trở về Trung Quốc và muốn hỏi dì chuyện của con, nhưng dì không nói cho bà."

"Con cứ sống như bình thường đi. Số tiền dì gửi về mấy năm nay cũng đủ để họ sống. Con không cần liên lạc với mấy người đó, biết chưa?"

Cố Dao Tri nghe vậy, đồng ý.

Khương Nhan tiếp tục: "Tri Tri, con đừng thấy khó chịu với những lời mẹ con vừa nói, bà ấy chỉ sợ cuộc hôn nhân thất bại sẽ ảnh hưởng đến con thôi."

"Không đâu ạ, con hiểu mẹ con mà." Cố Dao Tri cụp mắt xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng rõ ràng: "Hơn nữa, không phải ai cũng giống người đó."

Khương Nhan cười: "Ừ, nếu con nghĩ vậy thì chúng ta yên tâm rồi. Nhân tiện, một thời gian nữa có thể dì sẽ về nước, đến lúc đó sẽ đi gặp con."

Cố Dao Tri cong môi: "Vâng."

Cúp máy, cô đặt điện thoại lên giường.

Sau đó cúi đầu gấp quần áo trên giường rồi cất vào tủ.

Đôi mắt chợt dừng giữa không trung, suy nghĩ của cô có chút lang thang.

"Người đó" vừa nãy nhắc đến trong điện thoại là cha của Cố Dao Tri, Cố Bình Kỳ.

Ông ấy và Khương Tình Vân gặp nhau qua một buổi xem mắt, Khương Tình Vân rất xinh đẹp, Cố Bình Kỳ lúc đó là nhân viên của một doanh nghiệp nhà nước lớn, lương khấm khá, công việc ổn định, ông ấy có vẻ là một người giản dị. Hai người cảm thấy hòa hợp sau khi ở bên nhau một thời gian. Chẳng bao lâu sau, họ kết hôn, một năm sau thì sinh ra Cố Dao Tri.

Trong ấn tượng của cô, bố mẹ cô luôn yêu thương nhau.

Cô không biết chuyện này bắt đầu từ khi nào, đã xảy ra nhiều lần hay chưa.

Nhưng sau lần đó bị Cố Dao Tri bắt gặp, Cố Bình Kỳ ngày càng trở nên không kiêng nể gì, thường xuyên đánh Khương Tình Vân trước mặt Cố Dao Tri.

Uống rượu xong sẽ đánh bà.

Công việc không suôn sẻ cũng sẽ đánh bà.

Khi có khách tới nhà, một giây trước còn tốt, nhưng khi khách rời đi, ông ta sẽ không phân rõ trắng đen mà đánh mắng chỉ vì Khương Tình Vân đã nói thêm vài câu với người khách là nam giới, hoặc là vì những lý do khác.

Lần nào, Cố Dao Tri cũng dùng cơ thể của mình để bảo vệ mẹ thì người đàn ông kia mới dừng tay.

Lúc đó cô còn nhỏ, không biết phải làm sao, chỉ có thể nghĩ đến biện pháp là cầu xin ông bà ngoại giúp đỡ, tuy nhiên, Khương Tình Vân sợ gia đình lo lắng nên sau đó không cho cô nói những chuyện này.

Có lẽ bà cảm thấy đây không phải là chuyện gì đáng tự hào và cô không được phép nói với ai về điều đó.

Khi đó, hầu như ngày nào cô cũng run rẩy khi đi học về, đứng trước cửa nhà, sợ nghe thấy những âm thanh từ bên trong.

Cũng sợ khi không nghe thấy âm thanh nào.

Cô sợ mình về muộn, không bảo vệ được mẹ.

Trong hoàn cảnh bất an và bất lực này, cảm xúc của cô dần trở nên nhạy cảm hơn.

Ở trường, mỗi lần cô được giáo viên gọi đến văn phòng, suy nghĩ đầu tiên của cô là liệu ở nhà có xảy ra chuyện gì không.

Nếu gặp phải người đang đánh nhau ở bên ngoài, theo phản xạ cô sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí cơ thể còn run rẩy.

Nhưng khi nhìn thấy người bị bắt nạt, Cố Dao Tri gần như sẽ vô thức bảo vệ người ta mà không cần suy nghĩ, cô không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng trải nghiệm tương tự.

Phải đến khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh cấp 3, Cố Dao Tri mới có thể thở phào nhẹ nhõm sau khi sống một cuộc sống đầy lo lắng và sợ hãi như vậy.

Nhưng đối với Khương Tình Vân, nỗi đau mà bà trải qua không hề biến mất chỉ vì người đàn ông đó đã rời đi.

Không lâu sau đó, vào một buổi tối của năm thứ nhất trung học, Cố Dao Tri đi học về và nhìn thấy Khương Tình Vân đang ngồi trong phòng khách, dường như bà không nhận thức được mọi thứ xung quanh. Bà thậm chí còn không nghe thấy tiếng cô mở cửa và bước vào nhà.

Đôi mắt bà như đang suy tư mà vô định.

Cố Dao Tri vô thức gọi mẹ.

Khương Tình Vân nghe thấy giọng nói của cô, quay lại thì nhìn thấy Cố Dao Tri, khuôn mặt bà lập tức trở lại bình thường với nụ cười hiền lành: "Tri Tri đã về rồi."

Cố Dao Tri cảm thấy rất bất an trước sự bất thường của Khương Tình Vân. Trong khoảng thời gian đó, cô không dám nhắc đến bất cứ điều gì liên quan đến Cố Bình Kỳ.

Cô muốn thuyết phục mẹ ly hôn nhưng lại không dám mở miệng.

Cô cẩn thận chăm sóc cảm xúc của Khương Tình Vân trong mọi lời nói và việc làm.

Nhưng người bị kìm nén lâu ngày cũng cần được trút bỏ cảm xúc.

Sẽ có lúc cô không thể chịu đựng được nữa.

Lúc đó, vẽ tranh đã trở thành một cách giải khuây đối với cô.

Cô thích lặng lẽ mà vẽ tranh, buông thả bản thân và không suy nghĩ gì cả.

Cho đến khi Bùi Trì xông vào cuộc đời cô.

Góc công viên đó luôn là thế giới nhỏ bé của riêng cô, lúc đầu Cố Dao Tri có chút khó chịu với sự xuất hiện đột ngột của anh.

Ngay cả khi anh chỉ ngồi lặng lẽ bên cạnh cô, sự hiện diện mạnh mẽ của chàng trai ấy khiến cô không thể phớt lờ.

Sau này mỗi tuần anh đều sẽ đến đây, Cố Dao Tri cũng dần quen với sự hiện diện của anh.

Cô chưa bao giờ đề cập đến chuyện gia đình của mình với bạn bè, cô cũng dần dần tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực của mình.

Nhưng sự xuất hiện của Bùi Trì lúc đó giống như việc đi mãi trong bóng tối lại bất ngờ gặp được một người bạn nào đó cùng mình chờ đợi bình minh lên.

Cố Dao Tri nhớ rõ rằng hôm đó ban đầu Bùi Trì nói rằng anh sẽ không đến vì có việc bận, nhưng sau đó anh lại xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Cô ngạc nhiên, còn có cả niềm hạnh phúc không thể bỏ qua.

Và rồi, mỗi lần sau ngày hôm đó, trong mùa hè nóng bức, chàng trai lại ngồi dưới gốc cây long não trong công viên, hơi thở gấp gáp, đưa cho cô một cây kem lạnh như băng, không bị chảy.

Đó là khoảng thời gian đen tối đối với cô.

Nhưng lại có một điều vô cùng quý giá mà cô coi như báu vật.

...

Tiếng mưa bên ngoài kéo Cố Dao Tri thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tầm nhìn của cô mù mịt, những hạt mưa lớn đập vào kính và lăn xuống dưới.

Quả nhiên trời lại mưa to nữa.

May mắn là cô đã đưa ô rồi.

Ánh mắt Cố Dao Tri khẽ nhúc nhích, nhưng dường như cũng không được gì.

Mưa kéo dài đến tận đêm khuya, Cố Dao Tri gần đây ngủ rất ngon, nhưng đêm nay cô lại mất ngủ, nằm trên giường nhìn chằm chằm vào khoảng không tối tăm, không hề cảm thấy buồn ngủ.

Cuối cùng, cô nghe nhạc hỗ trợ giấc ngủ một lúc lâu mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ.

---

Sáng sớm hôm sau, cô mơ màng từ trên giường bò dậy, đi đến phòng vệ sinh rửa mặt, khi đi ngang qua phòng khách, trong phòng có chút lạnh lẽo, nhìn về phía ban công.

Hóa ra tối qua cô quên đóng cửa sổ.

Cô đi ra ban công đóng cửa sổ lại, một cơn gió lạnh đột nhiên thổi tới, Cố Dao Tri mặc bộ đồ ngủ mỏng manh không khỏi rùng mình.

Sau đó, cô trở về phòng và mặc áo khoác rồi mới đi rửa mắt.

Lúc cô chuẩn bị ra ngoài, Đường Nam từ trong phòng đi tới, hôm nay cô ấy vừa mới chợp mắt, tiễn Cố Dao Tri ra ngoài với đôi mắt ngái ngủ, lại dặn cô: "Cố Cố, cậu đừng quên tối nay đi ăn cơm, nếu cậu xong việc rồi thì cứ đến đó trước đi, bạn trai tớ đã đặt chỗ rồi ".

Cố Dao Tri mang giày vào, gật đầu: "Được."

Sau khi xuống lầu, Cố Dao Tri đi đến hướng tàu điện ngầm, cô cảm thấy hơi choáng váng, có thể là do buổi sáng bị cảm, cô mua một hộp thuốc cảm ở hiệu thuốc ven đường.

Đến phòng vẽ tranh, Cố Dao Tri liền vào bếp đun một ấm nước nóng và uống thuốc.

Uống xong, cô rửa sạch chiếc cốc và đặt lại vào vị trí cũ, thuốc pha nước uống rất đắng, vị nồng nặc trong miệng và trên đầu lưỡi, Cố Dao Tri từ nhỏ đã không chịu được đắng. Đột nhiên cô nhớ tới cái gì, bèn mở tủ lạnh ra nhìn.

Cô do dự một lúc rồi lấy điện thoại ra bấm vào khung trò chuyện với Bùi Trì.

Cố Dao Tri: "Tôi có thể lấy một chai nước trái cây trong tủ lạnh được không?"

Bùi Trì: "Lấy đi."

Sau khi nhận được sự đồng ý, Cố Dao Tri mặt không cảm xúc rời mắt khỏi cuộc trò chuyện, lấy một chai nước cam trong tủ lạnh mở ra uống vài ngụm.

Sau đó, cô nhấp vào WeChat và chuyển khoản.

Chỉ trong vài giây, Bùi Trì gửi tin nhắn giọng nói tới: "Ý cô là gì?"

Cố Dao Tri: "Tiền nước trái cây."

Bùi Trì: "Tôi là máy bán hàng tự động à?"

Cố Dao Tri: "..."

Ban đầu cô rất ngạc nhiên về mạch não của Bùi Trì, sau đó nghĩ đi nghĩ lại thì cảm thấy khá giống.

Nước trái cây và sữa trong từng ngăn tủ lạnh được sắp xếp gọn gàng, nhãn hiệu phong phú, đa dạng, thủ tục lấy hàng và thanh toán gần như giống hệt nhau.

Ngón tay của Cố Dao Tri gõ vào ô đánh chữ.

Cố Dao Tri: "Rất giống."

Một giây sau lại thu hồi.

Cố Dao Tri: "Không phải."

Bùi Trì: "Tôi nhìn thấy rồi."

Cố Dao Tri: "..."

Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên, Cố Dao Tri không đoán được là ai, cô đi tới cửa ra vào, theo mắt mèo nhìn ra xem.

Thấy là người chuyển phát nhanh, cô mở cửa.

Trên mặt đất có vài chiếc hộp nhỏ, đơn hàng chuyển phát nhanh là màu vẽ.

Tới thật đúng lúc.

Cố Dao Tri đang định bổ sung một ít màu vẽ trong hai ngày tới, không chừng là Hiểu Đào mua giúp cô.

Ký xong, cô đem chiếc hộp vào nhà.

Cô chuyển nó vào phòng vẽ và mở từng cái một.

Cố Dao Tri không chú ý khi ký tên, khi mở chiếc hộp cuối cùng ra, cô phát hiện chữ ký trên đơn hàng không phải là cô mà là Bùi Trì.

Cô lại cẩn thận nhìn xem, thấy trên đơn hàng không ghi gì.

Cô không chắc đó có phải là mảu vẽ hay không nên không dám mở ra.

Sau đó cô lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Cố Dao Tri: "Anh có đơn hàng, giao tới biệt thự bên này."

Bùi Trì có lẽ đang bận, mãi đến mười phút sau mới trả lời, giọng nói lười biếng: "Ồ, tôi ghi nhầm địa chỉ."

Cô không biết anh có cần gấp những thứ trong đó hay không, nghĩ rằng chỗ cô và Đường Nam ăn tối khá gần công ty của Bùi Trì, Cố Dao Tri tính toán tiện đường đem qua cho anh.

Cố Dao Tri: "Chiều nay anh có ở công ty không?"

Bùi Trì: "Làm sao?"

Cố Dao Tri: "Tôi vừa hay đi ngang đó, tiện đường mang qua cho anh."

Bùi Trì: "Tôi bận, có thể không ở đó."

Cố Dao Tri: "Vậy tôi trực tiếp đưa đến quầy lễ tân của công ty."

Bùi Trì: "Mấy giờ cô tới?"

Cố Dao Tri đang tính thời gian.

Lúc này, bên kia lại gửi một tin nhắn thoại khác.

Giọng điệu của anh lười biếng, như thiếu đòn: "Đừng đến quá muộn, làm chậm trễ việc tan ca của nhân viên tôi."

Thật là một ông chủ chu đáo.

Cố Dao Tri: "Công ty của anh tan làm lúc mấy giờ?"

Bùi Trì: "Sáu giờ."

Cố Dao Tri nhìn chằm chằm điện thoại, chợt nhớ tới lần trước ở quán bar, Hiểu Đào phàn nàn với cô rằng cô nàng quá bận rộn, thường xuyên phải tăng ca.

Sau đó lại khen ngợi ông chủ của mình là người hào phóng, rằng mỗi tối công ty sẽ cử một nhân viên lễ tân chuẩn bị món tráng miệng và đồ ăn nhẹ cho nhân viên làm thêm giờ, toàn là những món ăn của các khách sạn được xếp hạng sao.

Nếu vậy, vì có người trực nên hẳn là cô sẽ không trì hoãn việc tan sở của nhân viên của anh bất kể cô đến lúc nào.

Cố Dao Tri bối rối trong giây lát, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, cô dùng ngón tay gõ vào ô đánh chữ.

"Được, vậy 5 giờ rưỡi tôi đến."

-----------------------

Lời của editor: Lần đầu edit hy vọng không quá fail :(( mấy chương của truyện này dài quáaaa

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top