TẬP 7
TẬP 7.
Cậu lủi thủi đi ra ngoài, trước khi đóng cửa cậu ngoảnh lại nói:" Ngày mai tôi sẽ đi, anh đừng bận tâm"
Cánh cửa khép lại, để lại một bầu không khí in ắng đến lạ thường. Sáng hôm sau, cậu đi về sớm vì không muốn làm phiền mọi người. Cậu chỉ mặc một chiếc áo ấm và không còn gì khác ngoài những thứ lúc trước cậu mang theo khi được cứu sống. Cậu không mang theo đồ gì của ngôi biệt thự đó cả, nó không thuộc về cậu. Cậu lững thững bước xuống núi.
Tại ngôi biệt thự.
Cánh cửa phòng mở tung, nhỏ hốt hoảng chạy vào:" Cậu... hộc.... cậu chủ... hộc. Anh ấy đi đâu mất rồi, em tìm hoài không thấy"
Anh giật mình. Chẳng lẽ em đã đi? Tại tôi không kìm chế được cảm xúc nên đã nói những lời đó với em. Có phải em giận tôi không?
" Ngài Anry, anh ấy đi mất rồi!" nhỏ nói lại
Anh bình thản đáp:" Ờ, đi rồi"
Nhỏ mở ta mắt:" Ngài bị sao vậy? Sao để anh ấy đi một mình? Ngài không nhớ ngoài kia rất nguy hiểm cho anh ấy sao. Em nghe nói có bọn xấu nào đó đang ở chân núi cướp của của người đi đường còn chưa kể đến việc tuyết có lỡ hay không. Ngài nhẫn tâm nhìn anh ấy gặp nguy hiểm sao?"
Anh đứng phắt dậy, vẽ mặt có nét lo lắng mà nhỏ chưa từng thấy. Anh khoác áo khoác rồi đi vội, anh đang đi thì dừng lại nói với nhỏ:" Ta phải đi ra ngoài một thời gian. không có chuyện gì thì đừng tìm ta kẻo lạc đường"
Nói xong anh biến mất không tung tích để lại nhỏ đang cười khúch khích.
Cậu đang đi thì nghe tiếng gió quét qua lưng cậu.Cậu quay lại thì thấy anh đang đứng phía sau, đang mặc chiếc áo khoác màu đen dài đến đầu gối.
Cậu ngơ ngác hỏi:" Anh sao lại đến đây?"
Anh thờ ơ:" Tôi không muốn theo em đâu. Tôi chỉ muốn đi đâu đó một thời gian, ở trong nhà quá lâu rồi cũng chán"
Cậu mỉm cười đi tiếp. Anh ấy lo cho mình? Cậu nói:" Anh đi vui vẻ, à mà nếu anh không biết chỗ để đi thì cứ đến tìm tôi"
Trên đoạn đường xuống núi, mọi người bất chợp thấy có một cậu con trai với dáng vẻ mảnh mai đi trước, người con trai phía sau lại mang dáng vẻ lạnh lùng với nét điển trai chưa từng thấy. Họ đi với nhau có vẻ rất xứng đôi.
Người con trai phía trước nói với người đằng sau:" Anh định đi đâu?"
Người đằng sau nói:" Tôi chưa biết"
Đó là cậu và anh đấy.
Đi giữa chừng thì có một đám côn đồ xuất hiện chắn ngang đường đi.
Một người trong số đó chỉ vào hai người:" Đem hết tiền bạc ra đây, nếu không chúng mày sẽ không toàn thây ra khỏi đây"
Cậu vội nói:" Xin lỗi, nhưng chúng tôi không có tiền"
" Ngươi nói không có tiền? Ta thấy các ngươi ăn mặc sang torng5 như thế này chắc chắn sẽ có tiền"
Cậu khua tay:' Các người đừng hiểu lầm. Thực sự chúng tôi không có tiền"
Hắn trừng mắt:" Không nói nhiều bây đâu lục xét người nó"
Cả bọn hung hăng bước đến. Bọn chúng chưa đến gần đã thấy có bóng đen lướt qua, sau một vài giây bọn chúng đã ngã lăn. Đám còn lại liền móc vũ khí ra nhắm vào bóng đen. Bóng đen đó là anh, anh chạy lại thúc cù chỏ vào đứa ở giữa, né đòn của đứa bên trái, đấm vào đứa bên phải. Chúng biết không đấu lại nên đã móc súng ra, tiếng súng như xé gió nhắm thẳng vào anh. Nhưng đối với anh, đó là chuyện nhỏ, anh né được tất cả. Chưa đầy một phút cả đám đã ngã rạp xuống đất, chỉ còn một người trụ ở giữa. Hắn run cầm cập chỉa súng vào anh.
Anh từ từ tiến lại, vẻ mặt lạnh lúng của nah khiến hắn sợ hãi. Anh giữ chặt khẩu súng của hắn, đột nhiên hắn cười lạnh.
Hắn nhanh chóng bóp còi, anh không kịp né nên đạn đã sượt qua cánh tay anh.
Anh bị đạn sượt qua tay là vì anh không chú ý khi anh thấy có một người đang ở phía sau cậu. Hắn đang ở phía sau lưng cậu, tay cầm theo con dao nhắm chừng sẽ đâm thẳng vào đầu cậu. Anh hét lên:" Cẩn thận!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top