TẬP 6
TẬP 6
Mỗi ngày, trong biệt thự trên núi tuyết. Không ai biết bên trong có những ai, cũng có khi họ chưa lên được đến đó. Chỉ thấy mỗi ngày, có một cậu bé chừng 10 tuổi từ nơi nào đó trên ngọn núi đi xuống thị trấn mua thức ăn rồi lại đi lên núi. Cậu bé lúc ẩn lúc hiện, những ai tò mò muốn theo cậu bé nhưng cũng không theo kịp hoặc không lên được vì gió rất mạnh lại sợ tuyết lỡ. Rồi dần dần mọi người cũng quen điều đó.
Nhưng mấy tuần nay, cậu bé mua nhiều đồ hơn thương ngày, họ nghĩ là có thêm người ở mới.
Cậu bé đó đi vào một ngôi biệt thự cổ trên núi, mở cửa, chạy vào nhà bếp.
" Anh ơi, em mua đồ về rồi đây" cậu bé hớn hở.
Cậu đi ra xem:" Yohei, sao lúc nào em cũng đi mua thức ăn hết vậy. Cứ để anh đi cho"
Cậu bé đó là nhỏ. Nhỏ bĩu môi:" Em không dám đâu. Ở đây rất nguy hiểm, dù sao ngài Anry cũng không cho phép đâu"
Cậu đem thức ăn vào chế biến, sau đó dọn dẹp nhà cửa. Cậu đang lau kính thì bắt gặp anh đang đứng nhìn cậu.
Cậu ngơ ngác:" Sao anh lại ở đây?"
Anh quay mặt đi:" Hôm nay em chưa cho tôi uống máu"
Cậu thở dài. Đây là một trong việc đền ơn của cậu hằng ngày. Chỉ là một ít máu thôi mà...
Nhưng dạo gần đây, cách anh uống máu có phần kì lạ. Vừa" làm giảm đau" vừa sờ soạn khắp người lại còn uống một lúc mới thả ra.
Hút máu kết thúc. Cậu kéo áo lên, nhưng bước chân lại loạng choạng. Anh nhanh chóng đỡ cậu, lo lắng hỏi:" Em có sao không?"
" Tôi không sao. Chắc tại do thiếu má..."
Cậu nói được phân nữa thì im chặt miệng lại, cậu sợ vì việc trả ơn của mình mà làm anh lo lắng.
Anh nhìn cậu, nét lo lắng thoáng qua rồi biến mất. Anh đi khỏi chỗ đó:" Phải cẩn thận sức khỏe", sau câu nói đó là một hộp gì đó từ tay anh thẩy cho cậu.
Cậu nhận lấy chiếc hộp đo, cậu ngạc nhiên. Đó là một hộp thuốc bổ sung sắt. Anh lo lắng cho cậu? Cậu sẽ uống hết.
Gần một tháng trôi qua cậu đã ở biệt thự này.Cậu càng lúc càng lo lắng cho em trai mình. Một thân một mình ở nhà lại mang theobe6nh5 tim trong người, cậu không an tâm.
Cậu lấy hết sức can đảm gõ cửa phong anh
" Mời vào"
Đây là lần thứ 3 cậu nhìn thấy bên trong phòng của anh. Căn phòng khá đơn giản, chỉ có một chiếc giường, một chiếc bàn và vài đồ trang trí khác, không khí trong phòng không quá lạnh. Anh đang ngồi xem sách trên giương vẫn im lặng nghe cậu nói.
Cậu ấp úng:" À..ờ... cái đó.Anh có thề cho tôi về nhà một thời gian được không?"
Anh ngẩn lên:" Em nói gì?"
"Tôi nói anh có thể cho tôi về nhà... được không?"
Anh tức giận:" Không được"
" Tạu sao?"
" Rất nguy hiểm !"
Nhưng tôi còn em trai. Tôi không thể để nó ở nhà một mình được"
" Tôi nói không là không!"
Cậu hét : "Anh là gì của tôi mà cấm tôi?!"
Anh khựng lại, là gì của tôi? Tôi là gì của em?
Cậu biết mình lỡ lời nên nghĩ ra một ý:" Nếu anh không muốn tôi rời khỏi anh vậy thì anh có thể đi cùng tôi xuống núi được không?"
Anh cụp mắt xuống, bình thản nói:" Được rồi, em muốn đi thì cứu đi đi. Nơi này không thể níu em lại được. Tôi cũng không thể bắt em ở đây mãi được. Tôi không có quyền, em còn gia đình của em. Em còn tự do của mình nữa. Em đi đi.."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top