TẬP 3

TẬP 3

Nhỏ ngáp ngắn ngáp dài bước từ lầu xuống. Nhỏ nhìn xung quanh rồi chớp mắt, dịu mắt, mở to mắt. Nhỏ há miệng kinh ngạc thì thấy cậu đang dọn đồ ăn lên bàn.

Nhỏ chạy lại:" Anh, là anh làm sao? Đúng là sạch thật"

Cậu cười:" Không có gì, chỉ tại anh nằm trên giường lâu quá nên muốn vận động thôi. Với lại anh sẽ đền đáp ơn cứu mạng của em và của anh ấy"

Nhỏ chắp tay, rưng rưng cảm động. Nhỏ cũng kéo ghế ngồi xuống. Trên bàn có đủ loại món, đặc biệt là món Cơm Nắm. Nó được vắt rất tinh tế, nhỏ cắn một miếng, oa ngon quá đi.

Cậu nhìn nhóc ăn cười nói:" Anh không biết khẩu vị của em ra sao. Với lại trong nhà có rất ít đồ ăn nên anh chỉ làm những gì có sẵn"

Nhỏ vừa ăn vừa nói:" Như vậy là ngon rồi. đồ ăn cứ để em mua cho"

Cậu lại hỏi:" À mà em thích ăn món gì để anh làm cho"

" Thịt sống, máu càng tốt"

" Hả?"

" Khụ, à món gì cũng được" nhỏ vội lấy ly nước uống cho đỡ ngẹn.

Cộp, cộp..

Tiếng bước chân từ trên lầu vọng xuống.

" Ngươi còn chưa đi à?" anh lạnh lung bước xuống.

Cậu nói:" Tôi chưa đi được. Tôi phải trả ơn anh đã cứu tôi"

" Ta không cần"

" Nhưng tôi không muốn cắn rức khi mang ơn nặng như thế!"

Anh ngồi xuống ghế thờ ơ đáp:" Tùy ngươi"

Anh gắp một ít đồ ăn. Nhìn anh ăn có vẻ không được ngon nên cậu hỏi:" Không vừa miệng anh sao? Hay anh muốn ăn món khác"

Anh từ từ nâng mắt lên nhìn cậu:" Đúng"

Ánh mắt sắc bén ấy làm cậu rùng mình.

" Vậy anh muốn ăn hay uống món gì?"

Anh chậm rãi nâng mắt xuống:" Bây giờ ta không muốn ăn gì nữa".

Anh định đứng lên đi thì loạng choạng bước chân không vững. Cậu hốt hoảng lại đỡ, lo lắng hỏi:" Anh có sao không?"

Anh run người, trừng mắt nhìn cậu:' Tránh xa ta ra một chút đứng lại gần quá!"

Cậu khựng lại, anh loạng choạng đi lên lầu. Nhỏ thấy tình hình không ổn bèn cứu vãn tình tế:" À..anh... chuyện là... ngài ấy hơi mệt nên có chút không tốt. Anh đừng bận tâm ha". Nói rồi nhỏ đuổi theo anh.

Cậu nhìn theo bóng anh, người anh... rất nóng. Cậu lo anh đói nên cậu làm một ly sữa và một ít đồ dễ ăn lên cho anh. Trên lầu có tiếng nói, cậu men theo tiếng nói đến trước một cửa phóng. Định gõ cửa thì giọng nhỏ phát ra.

" Ngài đúng thật là, sau hà khắc với anh ấy quá vậy?"

" Ta không thích hắn"

" Ngài không phải không thích mà chỉ là ngài không muốn thích mà thôi"

" Ngươi nói cái gì? Ta mà thích hắn à, không thể nào!"

" Ngài định không cần ' hoa hồng' đến khi nào?"

Hoa hồng? Cậu nghe không hiểu.

" Ta không cần loại ' hoa hồng' tầm thường ấy. Đường đường là một hoàng tử ma cà rồng mà lại cần loại ' hoa hồng' tầm thường ấy sao?"

Loảng xoảng...

Cậu bên ngoài nghe được lời ấy, sợ hãi không chủ động được nên đồ ăn trên tay đã rớt xuống.

" Ai đấy?!" anh quát.

Tách

Tiếng búng tay vang lên, cánh cửa bật mở. Cậu không kịp phản ứng nên vẫn đứng ngẩy ra đó. Anh bình tĩnh nhìn cậu, còn cậu thì sợ hãi:" Anh là vampire?"

" Đúng ta là vampire"

ZDXd( 

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: