TẬP 10

TẬP 10.

" Cậu là ' hoa hồng' của tôi!"

Nhóc giận :" Tôi không muốn nghe cậu nói chuyện tào lao nữa". Nói rồi nhóc đi vội qua đường.

Grừ... Grừ...

Tiếng xe từ xa chạy đến. Nó lao vút như cơn gió, người bên trong hoảng hốt khi thấy nhóc đang đi qua đường. Người đó luốn cuốn đạp thắng nhưng không kịp, chiếc xe đâm thẳng về phía nhóc.

Rầm...

Một bóng người đâm thẳng vào kính trước, đầu va vào rỉ máu. Người bên trong hốt hoảng mở cửa chạy ra, nhưng không thấy một bóng người nào. Người đó sợ hãi chạy vội vào xe rồi chạy mất.

Tại một con hẻm nhỏ, nhóc run rẩy nấp vào áo hắn. Hắn lo lắng:" Cậu có sao không?"

Nhóc ngước lên nhìn hắn, sợ hãi đưa đôi tay run rẩy chạm vào những giọt máu đang lăn xuống từ trán hắn.

Nhóc nghẹn lời:" Cậu..cậu... Tại sao... cậu lại cứu tôi? Cậu chảy máu kìa"

Hắn cầm lấy cánh tay run rẩy ấy chăm chú nhìn nhóc.

Nhóc lo lắng cho hắn nhưng... vết thương từ từ lành lại. Lành đến không còn một dấu vết. Nhóc mở ta mắt nhìn.

Hắn chống tay lên tường ép sát nhóc vào tường:" Tôi nói rồi, tôi là ma cà rồng"

Nhóc vẫn không tin:" Cậu là ma cà rồng? Nhưng ma cà rồng rất..."

" Độc ác, tàn nhẫn"

" Tôi... tôi không cố ý nói vậy. Nhưng nhìn cậu không giống"

" Vậy còn cảnh tượng mới nãy thì cậu tính sao?"

" Tôi... tôi.."

Nét mặt bối rối của nhóc đến dễ thương. Mùi thơm cứ quanh quẩn chóp mũi làm hắn không thể nào kìm chế được. Hắn cúi xuống, cắn vào chiếc cổ thon dài của nhóc.

Máu của nhóc từ từ bị hắn hút lấy. Nhưng nhóc không cảm thấy một chút đau đớn nào. Tại sao?

Hắn cảm nhận được vị ngọt thanh lan khắp khoang miệng. Hắn muốn chiếm lấy nhiều hơn nhưng sợ nhóc mất máu nên tha cho nhóc.

Hắn nhìn nhóc, nhóc quay mặt đi nhưng bị hắn giữ cằm lại:" Em đúng là ' hoa hồng' của tôi"

Nhóc trừng:" Cậu hơn tôi bao nhiêu tuổi mà gọi tôi là em"

Hắn mỉm cười:" Tôi sống hơn em mấy trăm năm rồi đấy"

Nhóc thở dài:" Được rồi, tôi đã trả ơn anh rồi. Tôi phải về nhà đây"

Hăn đi theo cậu:" Tôi sẽ ở nhà của em"

" Cái gì. Không phải anh đã hút máu tôi còn gì?"

" Đó chỉ là bù lại số máu tôi đã mất. Chỉ báo ơn về thể xát nhưng tinh thần của tôi vẫn con đang bị tổn thương"

Nhóc bật cười. Rồi đi thẳng về nhà nhưng không xua đuổi người bên cạnh.

Đến nhà trọ, nhóc mới sực nhớ giỏ đồ mình mua đã bị dập nát quăng trên đường khi hắn cứu nhóc. Nhóc bước vào, ho khan rồi nói với cậu:" À, ờ anh hai... Chuyện đó, à em quên mua đồ rồi"

Cậu nghe xong không khỏi thất vọng. Nhưng rồi tươi tỉnh lại:" Không sao, thức ăn anh làm cũng gọi là ngon không cần nhiều cũng được"

Nhóc cười. Chợt phía sau nhóc phát lên tiếng nói:" Đây mà là nhà sao?"

Nghe câu nói đó nhóc quay phắt lại trừng mắt nhìn người nói câu nói đó. Nhóc quay lại giải thích với cậu:" À, anh hai. Đây là bạn của em, nhà cậu ấy ở xa nên muốn xin ngủ lại nhà của mình". Cậu vừa gật đầu vừa quan sát hắn, cậu thấy hắn có phần quen quen.

Anh từ đằng sau cậu bước lên, nhìn thấy hắn thì rất ngạc nhiên. Hắn cũng ngạc nhiên không kém. Cả hai người đồng thời nói ra một câu làm cậu và nhóc đơ người.

" Anh Anry?", " Enru?"

fh=I

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: