BIG BOY DON'T CRY



Đang tranh thủ chợp mắt trong giờ nghỉ trưa, chợt chuông điện thoại reo. Một số điện thoại bàn lạ hoắc, Thương uể oải nhấc máy:

-Alo! Có phải số điện thoại chị Thương không ạ?

-Vâng, Thương nghe, xin lỗi ai đầu dây?

-Xin lỗi vì phiền chị, tôi gọi từ trung tâm cai nghiện X, theo yêu cầu của học viên tên Quân...

.................................

Thương cúp máy, lòng nặng trĩu, cô ngồi thẫn thờ. Cô quyết định nghỉ nửa buổi, xin về sớm. Cô bây giờ như rơi vào mộng mị, cuộc điện thoại lúc trưa đã gợi cho cô nhớ về thời xa xưa, bao nhiêu kỉ niệm cứ tưởng đã ngủ quên, nay như thước phim quay chậm, đưa Thương ngược dòng thời gian trở về miền kí ức của mười năm về trước.

Ở vùng quê xa xôi tận cực nam tổ quốc, nơi mà trẻ con học đến hết cấp hai đã là giỏi lắm, nhất là con gái mà học lên đươc đến cấp ba là vinh hạnh cho cả nhà. Thương là một trong những cô gái may mắn được học đến cấp ba, cha mẹ rất tự hào, nên dù khó khăn mấy cũng ráng dành dụm cho Thương học, Thương ý thức được gia cảnh mình từ khi còn rất nhỏ nên cô rất chăm chỉ, năm nào cũng đạt học sinh giỏi, cô cố gắng lấy học bổng, phần nào đỡ đần được cho gia đình, và cô đã không phụ lòng cha mẹ đã kì vọng vào cô.

Cả huyện chỉ có một ngôi trường cấp ba, chỉ có con nhà giàu, hoặc ít nhất cũng có thân thế mới vào học. Bọn con nhà nghèo học biết cái chữ là đủ, thời gian đi làm kiếm tiền sướng hơn đi học. Với bọn trẻ ở vùng đất quanh năm chỉ nghe gió biển mặn đắng, thì học lên đến lớp mười hai dường như là điều gì quá xa sỉ. Gia đình Thương quá bình thường, thậm chí nghèo khó, nhưng Thương vẫn nghiễm nhiên được học, suất học bỗng là phần thưởng xứng đáng cho những nổ lực của Thương.

Thương học chung lớp với Quân. Một anh chàng "công tử" chính hiệu, ba làm giám đốc ngân hàng, mẹ kinh doanh bất động sản. Quân có đầy đủ điều kiện mọi người mơ ước, đúng chất "đẹp trai, nhà giàu, học giỏi". Thành tích học giỏi của Quân chỉ duy trì được hai năm đầu, năm Quân học lớp mười hai thì cha mẹ Quân li dị. Gia đình tan rã, Quân trở nên sa đoạ, sức học giảm sút, có nguy cơ không đủ điều kiện thi tốt nghiệp. Thương đươc phân công ngồi kế kèm kẹp Quân, làm "đôi bạn giúp nhau vượt khó". Ban đầu, Quân tỏ ra ngạo mạn, coi thường Thương ra mặt, luôn tìm cách trêu chọc Thương.

-Thương chắc phải cố gắng lắm mới được vô trường này học nhỉ? Sao không cố gắng đi, lo chuyện bao đồng làm gì?

-Quân nói thì hay, sao Quân không nói thẳng với thầy, giờ nói với Thương thì thay đổi được gì? Con trai đi bắt nạt con gái, hay ho lắm sao? Có giỏi thì học hơn Thương đi rồi nói chuyện. Còn bây giờ, Quân là học sinh cá biệt, thua Thương một cái đầu lận đó.

-Thương!!!! Con gái mà gai góc quá, coi chừng không ai thèm lấy đó.

-Đó là chuyện của Thương, bận tâm quá chi vậy?

-Nhắc nhở Thương nhớ thôi, biết thân biết phận chút đi.
-Thương luôn biết mình là ai, chỉ có những người luôn tự huyễn hoặc mình ta đây hơn kẻ khác, trong khi thực tế thì... chỉ sống bám nhờ danh tiếng của cha mẹ mới cần được nhắc nhở thôi. Mà chắc không ai tự nhắc mình đâu nhỉ?

-Thương!!! Được, hãy chờ xem.

Tức tối, "thật nhục mặt với con nhãi ấy, không lẽ mình chịu thua đứa con gái tầm thường đó, trong từ điển của Minh Quân này không có hai chữa thua cuộc. "Đợi đấy, cô bé ạ".

Ngày ngày, Quân miệt mài vùi đầu vào sách vở, quyết học hơn Thương, Quân không muốn bị con bé nghèo kiết xác kia xem thường mình như vậy. Họ họp nhóm học ở nhà Quân mỗi chiều 3,5,7 vì nhà Quân đủ điều kiện hơn. Quân tập trung cốt chỉ để hơn Thương, còn Thương cứ bình thản làm "đôi bạn vượt khó". Sau những giờ học, Thương thường đi cào nghêu, hoặc đi bắt ba khía. Có những ngày biển lặng, tờ mờ sáng, Thương ra bãi, tìm mua những giỏ cá tươi và rẻ mang ra chợ bán phụ thêm cho gia đình. Thứ bảy đó, như thường lệ, Thương cũng ra mua cá, đang đi trên bãi biển, xa xa có cánh tay đang chấp chới ngoài khơi. Không suy nghĩ, cô lao ngay xuống biển về phía cánh tay ấy. Phải hì hụp mãi, cô mới lôi được lên bờ thân hình to khỏe, nặng trịch kia. Lật người quay lại, Thương không khỏi bàng hoàng:

-Quân! Sao thế này? Quân! Quân!

Thương nhớ lại những lần tập sơ cấp cứu trong trường. Hai tay cô chắp lại ấn giữa ngực và bụng Quân. 1, 2, 3 rồi Thương hà hơi thổi ngạt. Lúc này, trời dần sáng. Nhiều ngư dân cũng thấy và bu quanh rất đông. Ba Thương cũng ra tới, ông liền xốc Quân lên vai chạy vòng vòng. Một lúc sau, miệng Quân ọc ra ngụm nước. Mọi người ai cũng reo mừng. Ở xứ biển, người dân chài đặc biệt to khỏe vạm vỡ, họ rất chân chất thật thà. Không ai muốn thấy xác người đuối vì biển. Với họ, biển chính là mẹ cho họ nguồn sống, họ luôn mong bà mẹ thiên nhiên hiền hòa với tất cả mọi người, sẽ không cướp đi sinh mạng của ai cả.

Quân nghỉ học hai ngày, trong khi kì thi học kì cận kề. Thương giúp Quân chép bài học lẫn bài tập. Chiều về, Thương đạp xe qua nhà Quân, giảng lại cho Quân những bài học ban sáng. Dần dà, Quân cảm mến Thương, người con gái trông mảnh khảnh kia, lại ẩn chứa sự mạnh mẽ mà Quân khao khát. Thương không đầy đủ như Quân, nhưng ở Thương luôn dư dả lòng nhân hậu, cô như thiên sứ đã giúp Quân có lại niềm tin trong cuộc sống và lòng chân thành nơi con người. Cũng chínhThương và ba Thương đã cứu Quân thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Trong một lần sốc nổi, Quân chạy ra biển khi trời chưa sáng, vì phải chứng kiến cảnh ba mẹ cãi nhau. Cậu cứ vô thần đi ra xa, đến khi bừng tỉnh đã quá muộn, cũng may có Thương.

-Ngày mai Quân đi học đi, nghỉ hoài làm sao thi đậu được

-Có cô giáo Thương rồi, lo gì?

-Thương chỉ giúp phần nào thôi, cái chính là Quân phải nghe giảng trực tiếp mới hiểu bài sâu. Nếu cứ ỷ vô Thương thì ngày mai Thương không đến nữa.
-Thôi được rồi, Quân sẽ đi học nhưng với một điều kiện.

-Điều kiện? Lạ đời nhỉ, học hành là chuyện của Quân, sao lại ra điều kiện với Thương?

- Vì thầy giao Quân cho Thương mà, với lại điều kiện nhỏ thôi, có lợi đôi bên.

-Điều kiện gì?

-Thương vẫn phải họp nhóm với Quân, nhưng Quân sẽ qua đón Thương. Quân cũng sẽ chở Thương đi học, để tối mà không hiểu bài gì, sáng Quân hỏi liền, kẻo quên. Vô lớp không hiểu cô hay thầy kêu thì coi như toi, Ok chứ?

Thương nhìn Quân rồi cau mày khó hiểu,Quân đấy ư? Sao hôm nay lạ đời thế nhỉ? Nhưng cô vẫn chấp nhận. Đi học chung cũng tốt, ít ra cô cũng không sợ bóng tối rình rập những hiểm nguy khi từ nhà Quân về, hoặc đoạn đường vắng vẻ từ nhà tới trường lúc sáng sớm nữa.

Tai họa ập đến, ba của Quân trong một lần đi cứu trợ bị tai nạn qua đời. Cái ngày định mệnh ấy, ngày lẽ ra ba Quân sẽ về mừng sinh nhật con trai, đây sẽ là cơ hội cho ba mẹ hàn gắn, đời không ai học được chữ ngờ. Chuyện ba mẹ li thân đã đẩy Quân sa ngã, nay ba của Quân đi xa mãi mãi, Quân như người chết đuối mất luôn chiếc phao cứu sinh. Người cha mà Quân luôn kính trọng sẽ không bao trở về, Quân đã mất phương hướng trong cuộc sống.

Cậu nghỉ học, trốn một mình trong phòng, nghiền ngẫm nổi mất mát lớn lao. Tại cậu, cậu muốn ba cậu đi trong chuyến từ thiện ấy, cậu muốn dùng sức ảnh hưởng và tiền bạc của gia đình giúp đỡ gia đình khó khăn, các em nhỏ được học hành tử tế, có lẽ cũng do tình cảm dành cho Thương. Giờ Quân tự trách mình, mọi tội lỗi là Quân. Lúc sống, Quân quậy phá để ba phiền long ( Quân muốn ba mẹ quan tâm mình, không gây gỗ nữa, nhưng chuyện người lớn, thì chỉ người trong cuộc mới hiểu). Giờ ba mất cũng do nghe lời Quân, Quân đau khổ ôm tấm hình gia đình, từ từ chìm vào trong mộng mị, nước mắt.

Cửa phòng hé mở, ánh sáng chói lòa. Một dáng người bước vào, Quân đưa tay che mắt, không thấy rõ người đối diện, chỉ biết có tấm thân bé xíu đang tiến tới gần Quân,cửa phòng khép lại, người ấy ngồi kế bên Quân im lặng. Một bàn tay mềm mại lau giọt lệ đang đọng trên mắt của Quân. Một hơi thở nóng ấm thật gần mặt của quân, Quân tính hỏi thì xuỵt, chiếc tai nghe được gắn vào tai Quân, bài hát "Big boy don't cry" của Lolly vang lên :

"I see you falling
It's my name your calling
I rush to be by your side
You know I'm always here
So theres nothing to fear
Now wipe away all your tears
A shoulder to cry on
Someone to rely on
I'll do anything for you
You are my best friend
On me you can depend
Our friendship will never end
Remember...
Big boys don't cry
Big boys don't cry
Big boys don't cry
Big boys don't cry
Always forever
Well be together
Destiny leads the way
If we both follow
There'll be no sorrow
So let nature take it's way
Remember....

Giai điệu nhẹ nhàng, du dương bài hát cứ ngân vang, như xoa dịu phần nào trái tim non nớt đang bị thương của Quân, ru anh vào giấc ngủ. Anh cứ ngồi đó, bên cạnh cô gái ấy, cùng nghe từng lời hát ngọt ngào thấm dần vào lòng. Dường như, Quân đang tới một nơi thật đẹp tràn ngập ánh sáng. Nơi có anh và "thiên thần" của anh, cô đang hát để đồng cảm với anh, chia sẻ cùng anh nổi đau quá lớn. Mắt Quân từ từ sụp xuống, anh tựa đầu vào bờ vai nhỏ bên cạnh mình, chìm vào giấc mơ, giấc mơ về thiên đường. Anh gặp lại ba anh, ông đang đứng trong ánh sáng vàng dịu, tươi cười nhìn anh:

-Con trai à, trên đời có sinh hẳn có tử. Con đừng đau buồn vì ba nữa, con thấy không, ba đang ở nơi rất tốt. Con có trách mình thì ba cũng không thể sống lại. Nhưng ba mãi mãi dõi theo con. Thương ba, con hãy sống thay cho phần của ba nữa, con trai. Nụ cười của con niềm vui của ba, luôn như thế!

Ba Quân lại cười, nụ cười phúc hậu, ông ôm Quân lần cuối – "tạm biệt con trai", rồi đi đến nơi đầy ánh sáng, tan biến theo làn ánh sáng màu nhiệm ấy.

Quân tỉnh giấc, trời đã sáng. Thì ra là giấc mơ. Không, chiếc tai nghe vẫn cắm vào chiếc casset nhỏ, cuộn băng chỉ có bài hát Big boy don't cry đang hát dang dở, nghĩa là hôm qua, " thiên thần" đến bên Quân thật, chỉ có thể là cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top