Hoa Hoc Tro 20
Thức dậy khi đã rất muộn, Khoa vẫn thấy âm hưởng của chuyến bay đêm qua vọng ào ào vào từng tế bào buồn ngủ, và nếu không nhớ ra mình đang ở Trung Quốc chứ không phải Việt Nam thì hẳn là nó đã chui tịt vào chăn chiến đấu tiếp. Chả là mẹ nó được cử đi họp và triển lãm ở Trung Quốc trong 4 ngày, thói quen là lôi thằng con trai theo cho đỡ buồn. Một tia nắng chui qua tấm rèm cửa màu trắng đục hắt vào phòng rực rỡ. 5 phút loay hoay trong phòng tắm xong, Khoa hít một hơi dài, khoác balô, xỏ chân vào đôi giày lười, không quên rút chìa khoá từ rồi đi ra khỏi phòng. Hành lang khách sạn vang lên tiếng huýt sáo khe khẽ...
Tặng OLYMPIANS
Thức dậy khi đã rất muộn, Khoa vẫn thấy âm hưởng của chuyến bay đêm qua vọng ào ào vào từng tế bào buồn ngủ, và nếu không nhớ ra mình đang ở Trung Quốc chứ không phải Việt Nam thì hẳn là nó đã chui tịt vào chăn chiến đấu tiếp. Chả là mẹ nó được cử đi họp và triển lãm ở Trung Quốc trong 4 ngày, thói quen là lôi thằng con trai theo cho đỡ buồn. Một tia nắng chui qua tấm rèm cửa màu trắng đục hắt vào phòng rực rỡ. 5 phút loay hoay trong phòng tắm xong, Khoa hít một hơi dài, khoác balô, xỏ chân vào đôi giày lười, không quên rút chìa khoá từ rồi đi ra khỏi phòng. Hành lang khách sạn vang lên tiếng huýt sáo khe khẽ...
Phố xá tấp nập và nhộn nhịp, mọi thứ đều được dập mác Trung Quốc. Khoa quay trái, quay phải, thấy phía nào cũng dễ lạc như nhau. Góc phố hiện ra hiệu ăn, quầy tạp chí, vài cửa hàng đĩa, shop quần áo... Đĩa! Khoa dừng lại, nó khoái chí chui tọt vào, lọ mọ giữa những hàng đĩa trải dài tít tắp... Mất nửa tiếng, Khoa vẫn không sao tìm ra được album của Sting, nó hoa cả mắt, đành túm một nhân viên để hỏi. Rắc rối một điều là anh chàng này không biết tý tiếng Anh nào. Đột ngột từ phía sau vang lên một giọng nói rắn rỏi:
- Cậu muốn hỏi gì?
Thứ ngôn ngữ quen thuộc ở nơi xứ lạ khiến Khoa tự nhiên thấy tim mình ấm áp. Một cô bé trạc tuổi nó, nhỏ nhắn, ánh mắt lạnh, buộc tóc cao, mang trên vai chiếc balô to màu xanh dịu. Khoa lúng búng:
- Mình... muốn tìm... đĩa của Sting!
Cô bé nheo mắt:
- Album thứ mấy? Sting có nhiều đĩa lắm.
Khoa rụt rè:
- Có cái nào tuyển "Great hits" thì tốt...
Cô bé gật đầu, quay sang người nhân viên, nói một vài câu tiếng Hoa rành rọt. Anh nhân viên cười, nói lại gì đó rồi bước đi. Cô bé ra lệnh cho Khoa:
- Cậu đứng chờ ở đây, anh ấy đi lấy đĩa.
Khoa gãi gãi đầu:
- Cám ơn! Bạn cũng sang đây du lịch à, tên bạn là gì vậy?
Cô bé nói thản nhiên:
- Tôi không rảnh rỗi mà du lịch, tên tôi là... Mỹ Tâm!
Nói rồi cô bé mang cái tên gây xúc động ấy rảo bước ra khỏi cửa hàng.
*
3 ngày qua buồn tẻ càng làm Khoa thấy nhớ tiếc cuộc gặp mặt tình cờ ở cửa hàng đĩa...
Tối khuya. Chỉ còn những quầy bán đồ ăn lưu động toả khói nghi ngút chạy dọc các con đường ẩm ướt. Mẹ cương quyết ngồi lỳ trong phòng xem tờ đặc san thời trang cùng chiếc TV đang phát một bộ phim hành động bắn tỉa ầm ĩ. Khoa lò dò "xuống phố cho đỡ ngố". Mưa to dần, rồi ào ào trắng xoá đột ngột! Khoa chạy nép vào một vỉa hè. Chợt, trong làn mưa hiện lên bóng một cô bé mảnh dẻ với chiếc balô to xụ quen quen, nó bắc tay làm loa, gọi to:
- Tâm!
Và quyết định bắt lấy cơ hội của mình, nó hít một hơi dài, kéo áo lên rồi chạy vụt qua đường, bắt kịp cô bé ở dãy bên kia. Khoa thở hổn hển nhưng cười rạng rỡ:
- Chào bạn, lại gặp bạn rồi!
Cô bé quay lại, vuốt mái tóc đen nhánh đang bết nước:
- Thì ra là cậu. Khi nãy cậu gọi tôi là gì?
Khoa mỉm cười:
- Tâm. Mỹ Tâm! Không phải vậy sao?
Cô bé phá lên cười:
- Ha... ha... cậu tin tôi mang cái tên của một ca sỹ nổi tiếng thế sao? Cậu thật thà quá đấy!
Cô bé gạt bụi nước ở một bậc cửa rồi ngồi xuống, Khoa lúng túng làm theo. Khi nó ngồi xuống, cô bé vừa buộc lại tóc vừa nói:
- Lần trước tôi đã giúp cậu, bây giờ cậu có muốn giúp lại tôi không?
Khoa gật nhanh:
- Có!
Cô bé nói lơ đãng:
- Góc phải gần chân siêu thị Hale ở cách đây 2 dãy phố về phía ngược chiều con đường này có một máy bán nước tự động. Tôi đang khát, cậu hãy mua cafe về đây!
Khoa đứng ngay dậy:
- Được! Mình đi mua đây!
Rồi nó kéo mũ đằng sau áo lên, chuẩn bị chạy băng qua làn mưa mù mịt, thì cô bé gọi giật:
- Này! Ngồi xuống đây!
Khoa ngạc nhiên, nhưng nó làm theo. Cô bé khịt khịt mũi, rồi lôi trong balô ra 2 lon cafe âm ấm và nói:
- Cậu thật quá tin người đấy! Người ta bảo gì cũng nghe sao, thế chả tốt đâu! Cái tư tưởng ấy có lẽ không được nên thơ lắm, nhưng cuộc sống vốn không ưa những gì nên thơ quá! Cậu cứ thế chẳng chóng thì chầy cũng bị người ta xỏ mũi!
Khoa cầm lấy lon cafe, cười:
- Đâu phải ai mình gặp cũng là người xấu, mà những người xấu không phải bao giờ cũng có hứng thú lừa mình. Cuối cùng, dẫu họ có muốn lừa mình thật sự thì họ cũng chưa chắc thành công. Như vậy tội gì phải vừa sống vừa nghi ngờ cho khổ!
Cô bé bật lon nước:
- Cậu kì cục thật đấy. Tôi thì luôn sống dè chừng, tốt phải chăng, ích kỷ đúng lúc, và tôi cho rằng nên thế!
Khoa nhún vai:
- Thế thì Tâm mới kỳ cục!
Cô bé mím môi, nhăn mặt:
- Đừng gọi thế nữa. Tên của tôi là Quỳnh Nga. Nguyễn Bảo Quỳnh Nga.
- Còn mình là Khoa! Cảm ơn lần trước đã giúp mình.
Nga nhếch mép:
- Lúc ấy trông cậu thật tội nghiệp, mà cũng hơi giông giống tôi hồi mới sang đây, nên tôi giúp.Thế thôi! Đừng ơn huệ mãi thế đau tai lắm.
Khoa gật đầu, nó hỏi:
- Cậu là du học sinh à?
Nga uống một ngụm cafe, đáp:
- Vâng, thưa cậu!
Khoa xoay xoay cổ tay, bâng quơ:
- Với một du học sinh, thì ra đường với một chiếc balô to vào giờ khuya thế này hẳn không phải bình thường.
Lần đầu tiên, Khoa thấy Nga ngập ngừng, nhưng rồi cũng nói ra. Có lẽ mưa khiến người ta dễ thổ lộ. Đại loại rằng là du học sinh chưa thành niên nên Nga phải sống homestay với một gia đình Trung Quốc, và đóng tiền sinh hoạt. Có hai học sinh khác người Thái cũng ở chung nhà, chúng tiêu pha rất hoang phí và cô biết chắc chính là chúng nó đã ăn cắp tiền và lục lọi đồ đạc của cô. Khi cô kiến nghị với chủ nhà, họ đã không tin mà còn tỏ ra khinh bỉ Nga như thể cô đang bôi nhọ danh dự bạn bè. Bất bình vì cảm thấy bị xúc phạm, Nga bỏ đi...
- ... được gần 1 tuần rồi! - Nga tỉnh bơ.
Im lặng một lúc lâu, rồi Khoa nói chậm:
- Mình không biết câu chuyện là sao. Nhưng mình nghĩ, bạn hãy thẳng thắn nói chuyện với nhà trường. Mà nếu không thì chúng nó vẫn cứ bị vạch mặt thôi, "cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra" mà! Còn bạn, chẳng việc gì bạn phải tự làm khổ bản thân bằng những phản ứng tiêu cực thế này!
Nga ngắt lời:
- Cậu thì biết cái quái gì chứ! Cậu có hiểu người ta soi mói mình thế nào không?!
Khoa bình thản:
- Không. Đúng là mình không biết! Nhưng có điều này mình biết: Bạn là người tốt! Mà người tốt thì không có gì phải ngại, bạn cứ sống đường hoàng, rồi người ta sẽ hiểu bạn!
Nga bấm chặt hai bàn tay vào nhau. Một lúc, nó buông thõng:
- Đã quá muộn màng rồi!
Nga quăng lon cafe đã rỗng vào thùng rác trước mặt, chiếc lon đập vào cạnh rồi rơi ra ngoài. Khoa đứng dậy, thong thả đi ra nhặt chiếc lon bỏ vào thùng rác. Từ phía mưa, nó quay lại mỉm cười với Nga:
- Bạn thấy đó, không có gì là quá trễ! Mọi thứ đều có cách giải quyết của nó!
Nga đột nhiên thấy mi mắt ươn ướt, nước mắt hay mưa? Đã lâu lắm rồi, nó mới thấy những giọt mưa mặn đến thế, được nghe rõ nhịp đập của một trái tim Việt trẻ đến thế! Nó đã xa quê hương quá lâu, hay nó đã tự biến mình thành một con ốc ngu ngốc?!
*
"... Bây giờ hẳn bạn đã về tới nhà. Bạn nói đúng, người chủ nhà đã tận mắt chứng kiến hai đứa kia ăn cắp đồ trong nhà, và chúng nó đã bị đuổi khỏi trường không thương tiếc. Mình đã trở về nhà, để nhận từ họ lời xin lỗi, để bắt đầu làm những việc mình chưa từng, để sống bớt nghi ngờ hơn, và để hiểu chẳng bao giờ là muộn khi làm trái tim đập ý nghĩa hơn! MyTa ở Bắc Kinh"
Hà Nội 25/8/K4
Quân thấy nó và Vân đi dạo trong rừng cây sakê y như phim Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần không thể tin được, "cô nàng bóng rổ" (Quân đặt nick này cho Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc Slamdunk mà ném ba phát trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu hồng, đi giày búp bê - thứ mà Vân vẫn bĩu môi "Sến!" khi Quân khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự tát vào mặt mình, nó thấy đau! Nghĩa là thật?... Quân chưa kịp nắm tay Vân thì tự nhiên, mọi thứ tối đen...
Truyện ngắn của MBG
Quân thấy nó và Vân đi dạo trong rừng cây sakê y như phim Trái Tim Mùa Thu!!! Ngàn lần không thể tin được, "cô nàng bóng rổ" (Quân đặt nick này cho Vân kể từ lúc con bé chỉ đọc Slamdunk mà ném ba phát trúng rổ cả ba!!!) mặc váy màu hồng, đi giày búp bê - thứ mà Vân vẫn bĩu môi "Sến!" khi Quân khen đẹp. Hay là đang mơ? Tự tát vào mặt mình, nó thấy đau! Nghĩa là thật?... Quân chưa kịp nắm tay Vân thì tự nhiên, mọi thứ tối đen...
- Ai tắt đèn thế? - Quân gào lên, tức tối. ít ra cũng phải để nó nắm tay cô gái trong mơ của nó rồi hãy cúp điện chứ?
Quân choàng tỉnh, và nó nhận ra mình đang ở trong một hoàn cảnh vô cùng "đặc biệt": Nằm giữa sân tập bóng!
- Giãn ra! Giãn cho thoáng khí nào! - Giọng con gái lanh lảnh. Là Vân.
- Ông tỉnh rồi hả? Hết choáng chưa? Mấy đây? - Vân giơ hai ngón tay hình chữ V, như một bác sĩ... tâm thần!
- Rõ hâm! Hai chứ mấy! - Lồm cồm bò dậy, Quân hắng giọng cố chứng tỏ mình hoàn toàn tỉnh táo trước một cơ số các cặp mắt đang chằm chằm nhìn nó.
- Sai rồi! Năm La Mã chứ! - Vân phá lên cười. Nhận ra câu chuyện "giật gân" "có người ném bóng bị bật vào mặt" đã kết thúc "có hậu" với màn tỉnh dậy và hoàn toàn bình thường của nhân vật chính, đám đông dần giãn ra và trở lại vị trí cũ của mình.
- Tôi đã bảo là có ngày bóng sẽ quay lại tìm ông mà! - Vân càu nhàu trên đường vào phòng y tế.
- Chúng mày đang đóng quảng cáo Hazeline đấy hả? Mà lúc bất tỉnh nhân sự, mày mơ thấy cái gì mà cười ngu ngơ thế hả? Chắc là "bà già" Vân chứ gì? - Minh từ đâu chạy ra hóng được toàn bộ đoạn hội thoại, lập tức xỏ xiên.
Nhìn kiểu cái thằng này cười ruồi, Quân chỉ muốn đấm cho nó một phát. Nhưng trước khi làm điều đó, còn một việc "đáng giá" hơn nhiều: Tự nguyện để một-người-nào-đó dìu vào phòng y tế và tận tay chăm sóc!
- Thế nào rồi hả mày?
- Mày bị ấm đầu hả? Tự dưng hỏi một câu vô nghĩa! - Quân hừ giọng.
- Phải! Tao đang nóng hết cả đầu thay cho mày đây! Theo nguồn tin mới nhận được thì hôm qua Vân nhà mình đứng buôn với thằng lớp phó A2 năm phút!
Minh biến mất an toàn trong cả tiết Sử và mang về cho Quân một cái tin động trời làm thằng này hiện nguyên hình là một con cà cuống!
- Cái gì thế? - Quân rú lên khe khẽ khi Minh kể "thằng này đưa cho Vân một-cái-gì-đó" .
- Cụ thể là một cái phong bì!
- Phong bì gì chứ?
- Còn gì khác ngoài thư làm quen! - Minh nhún vai.
Tất nhiên, với những thằng bạn thân bình thường khác, Quân sẽ rất vui mừng khi cô bạn thân có ai đó "để ý". Nhưng nó lại không nằm trong cái tập hợp ấy. Ngay từ khi hình ảnh mái tóc hơi quăn tự nhiên bay trong gió nhẹ như một đám mây rơi vào mắt Quân, nó đã biết mình thích Vân. ấy thế nhưng vì cái tính nhát cáy "hổng dám nói" nên mối quan hệ trong mơ giữa nó với Vân đã chệch sang một cái định nghĩa khác vô cùng giản đơn: Bạn thân!
- Lại vẽ! - Quân xuất hiện đầy bất ngờ ở sân thượng khu tập thể. Vân vẫn đang cắm cúi vẽ. Con bé thường biến thành một người khác khi ngồi vẽ tranh. Trầm tính với khuôn mặt như đang... mơ. Nó vẫn thường ngắm nghía lại những bức tranh treo tứ tung trong phòng ốc lộn xộn và lải nhải: "Tranh ai vẽ mà đẹp thế nhỉ? Có lẽ tôi vẽ trong trạng thái mộng du ông ạ! Vì tôi chả nhớ gì hết!". Nhìn khuôn mặt ngốc xít của Vân lúc ấy, Quân không thể không bật cười...
- ơ! - Vân ngơ ngác - Đến bao giờ thế? Chạy xuống nhà lấy hộ tôi hộp màu nước!
Trong tất cả những lần vẽ tranh, Quân luôn là "đầu sai". Thoảng, Vân còn đề nghị Quân làm người... bê lọ tĩnh vật làm thằng bé chịu khổ một cách sung sướng. Nhưng lần này, Quân không xuất hiện để làm tình nguyện viên. Theo nguồn tin tình báo mà thằng Minh khai thác từ bọn con gái A2 thì lần gặp mặt thứ hai, tên lớp phó và Vân đã đi đâu đó cả buổi chiều! Thằng Minh đã ấn vào tay Quân hai tấm vé phim Hàn để gọi là khúc dạo đầu cho cái gọi là "lời tỉnh tò ngọt ngào". Thằng Minh còn cảnh báo thêm một câu làm Quân phát hoảng: "Mày không nhanh lên thì mày sẽ bị thằng lớp phó A2 cho knock out đấy!"...
- Này! Đi xem phim không? Tôi vừa chùa được của thằng Minh xong! Nó chưa có "xyz" nào cả mà lại được khuyến mại một vé đôi đi xem phim tối thứ bảy mới "đau sờ cau" chứ! - Quân hớn hở... nói dối mà không hề vấp.
- Tôi bận vẽ rồi! - Vân nhăn nhó. Khác hẳn con bé vẫn nhảy cẫng lên khi được rủ đi xem phim.
- Lại vẽ vời! Bận sao hôm qua tôi thấy bà hẹn hò với lớp phó? - Quân gào lên vô cớ. Đây không phải là lần đầu Vân từ chối đi chơi. Thậm chí, buổi kỉ niệm ba năm thành lập bộ ba "ông bà già" Quân- Vân- Minh gần đây, nó cũng đến muộn 1 tiếng vì lí do rất "chính đáng": Vẽ!
- Tôi đi đâu liên quan gì đến ông? Với lại hôm qua tôi đi xin học vẽ cơ mà! - Vân hét lên.
- Với bà thì chỉ có vẽ thôi! Tôi không là que tăm nào cả, đúng không?
- Đúng! - Vân hét lên trước khi Quân lao xuống cầu thang...
Cãi nhau với thằng bạn làm bài tập bố cục màu của Vân bị bỏ dở. Quân cũng không sung sướng gì hơn. Mới ba mươi phút trước, nó đã phải tốn cả chai nước... bọt mới năn nỉ ỉ ôi để thằng bạn thân chịu xếp hàng mua vé hộ trong khi nó ở nhà tập dượt kịch bản...
Và khi thằng bạn tốt bụng mang mã số "quân sư tình nguyện" gọi điện đến hỏi thăm tình hình thì nó "phủ đầu" luôn!
- Chỉ tại mày!
- Tại tao là sao?
Quân mất đúng một phút để tường thuật lại trận cãi nhau vô cớ và ngắn nhất trong lịch sử ba năm chơi với nhau.
- Tại mày nhát quá thôi! Mày thích Vân thì cứ nói đại một câu cho nó biết có phải là xong rồi không! - Minh làu bàu.
- Nhưng...
- Trước khi tiếp tục lần thứ một trăm khi tao nhắc đến vấn đề này, mày làm ơn hiện thực hoá cái giấc mơ rắc rối của mày đi!
Quân im bặt. Nó và Minh thừa biết, cái giấc mơ ấy chính là cưa đổ cô bạn mà nó đã "ươm" từ rất lâu. Có điều, hàng tá lí do nó tự tưởng tượng ra đã ngăn cản không cho "cây lớn" .
- Phải! Tại tao nhát quá, được chưa! - Quân dài giọng - Nhưng nếu mày hiểu rằng tao nói ra điều đó thì có tới 50% tình bạn của tao và Vân sẽ đi tong!
- Và tao khẳng định với mày, nó đủ thông minh để biết phải làm gì trong trường hợp nó từ chối mày! Bọn mày chỉ cần "forget it" và là bạn như cũ là được mà!
- Biết đâu đấy! Nhỡ nó lại không thèm nhìn mặt tao nữa thì sao?
- Đi đứng trước gương và tự vấn với cái đầu đầy bê tông của mày! - Minh đành chào thua thằng bạn gàn dở. - Nhưng đi làm lành ngay đi! Nếu không Vân sẽ bibi mày trước khi mày kịp tỉnh tò với nó đấy!
Quân biết, những điều thằng bạn nói hoàn toàn đúng. Nhưng nó sợ... Hừ, nỗi sợ hãi thật đáng ghét. Nhưng dù có ghét hay không thì nó cũng đang sở hữu một nỗi sợ hãi ghê gớm!
Sweet Day. Bọn con gái chu mỏ thổi Bigbabol. Mùi chanh cola dìu dịu. Bọn con trai thuộc nhóm "đồng bào xa tổ quốc" đang tranh nhau những viên Starburst nhỏ xíu đủ màu. Quân chạy ào vào lớp, dừng lại ở bàn Vân. Ngẩng lên thấy cậu bạn, con bé ấn vào tay Quân một lũ kẹo đủ mọi thể loại, quảng cáo:
- Tặng ông đấy! Sướng nhá, toàn kẹo ông thích. Tẹo nữa nhớ chia cho thằng Minh với!
- Tôi... tôi! Tớ hẹn với cậu ngày hôm nay được chứ?
- ông bị lắp bắp ngắn hạn hả? - Vân vẫn mải mê với những chiếc kẹo mút nhiều vị. Rồi trong một phần delta giây rất nhỏ, nó dừng lại, như bị lây chứng lắp bắp tức thì của Quân:
- Khoan đã! Ông nói với ai thế? Không phải là tôi đấy chứ?
- Tớ hẹn cậu ngày hôm nay được chứ? - Quân lặp lại, rất to, rõ ràng.
Câu nói này đã lọt toàn phần vào tai toàn bộ khán thính giả đang hiện diện trong lớp: Mấy cái bong bóng kẹo cao su bọn con gái đang thổi dở đồng loạt nổ lộp bộp. Bọn con trai quên cả cuộc tranh kẹo đang tới hồi gay cấn. Mất một giây để kịp hiểu những thứ trôi với vận tốc 2400 hình trên giây, Vân ngập ngừng gật đầu. "Hội đồng buôn" nhao lên như điền chủ được mùa dưa...
Giữa đường đến rạp chiếu phim, Vân đề nghị thay đổi: Tặng Minh đôi vé xem phim (còn đi với ai hay một mình thì tuỳ nó!) Còn Vân và Quân thì đổi sang đề tài đi... đập gián - trò game ưa thích của cả hai. Sau một hồi nhảy múa, đập gián, chui vào bụng cá làm vài vòng Đại Dương trên tầng năm Vincom, hai đứa mò lên Hàm Cá Mập ăn kem. Kim nhiệt kế chỉ con số xấp xỉ 10độ C!!!
- Có thể tôi sẽ đi! - Giọng Vân nhẹ tênh không hề vấp.
- Về quê vẽ tranh hả? Tôi sẽ đi cùng bà. Chủ Nhật này nhé! - Không để ý tới sự thay đổi trên nét mặt cô bạn, Quân vẫn còn ngất ngây con gà tây vì phi vụ hẹn hò thành công.
- Không phải là về quê! Tôi sẽ đi du học! Một chuyến đi Pháp học ngành hội hoạ! 2 tuần nữa sẽ bay... Vân hít một hơi dài. Nó đang cố giữ cho giọng mình nhẹ tênh bằng cách... đọc rap!
- Khoan... khoan đã! - Quân ngạc nhiên như bị thả cho rơi tự do từ trên tầng mây thứ chín xuống - Bà bị mộng du hả?
- Đó là sự thật! Tôi sẽ đi du học...
- Sao bà không cho tôi biết sớm hơn? Tất cả những điều kì quái dạo gần đây là vì lí do này hả? - Quân nuốt nước bọt, cố tìm lại khả năng biết nói một câu trọn vẹn-dễ hiểu của mình.
- Tôi cũng chỉ mới biết cách đây mấy ngày thôi! Tôi xin lỗi nhé!
- Đừng cãi, cũng đừng xin lỗi. Tôi không tha lỗi cho bà đâu! Thời kì bận rộn vừa rồi là bà lao vào học để lấy học bổng, đúng không? Vậy mà, tôi, đứa bạn thân nhất chẳng hề biết gì! Bà quá đáng thật đấy! - Quân càu nhàu.
Nó còn biết nói gì ngoài việc trách cứ cô bạn? Có mơ, nó cũng không ngờ được tới sự việc bất ngờ này! Làm gì đây? Ngăn cản? Thuyết phục cô bạn ở lại, đừng đi vội? Sẽ trì hoãn được bao lâu chứ? Đã là sự thật thì chẳng thể trì hoãn được! Quân chợt nhận ra điều này và nó quyết định dừng lại mớ hỗn độn đang lùng bùng trong đầu nó để cho Vân biết một sự thật...
- Vân này! - "Khoan đã! Nếu nói ra lúc này, câu chuyện chỉ thêm rắc rối. Sẽ giải quyết được vấn đề gì chứ? Chỉ càng khó xử cho cả hai mà thôi ..." một tiếng nói khác vang lên với nó.
- Chuyện gì thế?
- Tôi nghĩ... tôi nghĩ là bây giờ chúng ta nên đi về và cho Minh biết cái tin này! Bà có tin là nó sẽ hét thủng ống nghe điện thoại không?
- Và ngã từ trên giường xuống, máu không lên não trong vài giây! - Vân cười nhẹ khi nhận ra dấu hiệu "mọi chuyện đã ở nấc cân bằng" từ thằng bạn...
Ba mươi phút nữa máy bay cất cánh. Quân chăm chú nhìn theo một trong những cái chấm nhỏ xíu đang di chuyển ra sân bay. Mái tóc trong gió càng xoăn tợn, bồng bềnh như một đám mây! Chợt, Vân quay lại, hét lên câu gì đó. Trong thoáng chốc, cô bạn đặt tay lên môi rồi vẫy vẫy cánh tay về phía Quân...
- Mày đã nói với Vân chưa? - Minh bỏ đi từ nãy để tạo khoảng "riêng tư" cho hai người giờ mới xuất hiện.
- Chưa! Mà nói cái gì cơ? - Quân cười một kiểu man man không chịu được!
- Sốt ruột! Bao giờ thì mày mới chịu "phun" ra cái câu dễ ẹt ấy hả?
- Còn trăng sao gì nữa. Để sau đi. Bây giờ thời gian dùng làm việc khác.
- Việc khác gì cơ? - Mặt Minh thần ra, ngốc tệ!
- Thế mày nghĩ còn gì ngoài việc hiện thực hoá ước mơ!
- Ước mơ bay sang đấy với người mày mơ á? Sến quá! - Minh lè lưỡi.
- Đấy chỉ là một trong hệ thống ước mơ của tao thôi! Hệ thống ấy bao gồm...
- Thôi thôi, cho tao xin hai chữ "bình yên"! - Thằng bạn lại bắt đầu lải nhải về những hi sinh cao cả của nó cho hai người bạn đến với nhau (ặc!) bây giờ hoá ra công cốc...
Quân không đáp. Nó mải nhìn theo bóng chiếc máy bay nhỏ dần, nhỏ dần trên nền trời xanh nhạt. Hai đứa vẫn chưa nói với nhau điều gì, không quà chia tay, không thiệp, thư, không một lời hứa hẹn. Chỉ có một nụ hôn gió gửi lại cho nó. Nhưng Quân tin- đã và vẫn luôn luôn có một điều đặc biệt giữa hai đứa nó. Để nỗi sợ hãi mất một tình bạn của nó là có lý. Cả sự chờ đợi và tin tưởng đến một ngày nói "câu dễ ẹc" với cô bạn cũng có lý nốt. "Lúc ấy thì mày sẽ là người được kể đầu tiên, Minh ạ! Còn giờ thì tao cứ nghe mày ỉ ôi mắng tao... đần vậy!"
Ngày...
Hôm nay lớp mình có học sinh mới.
Tâm từng học trường chuyên. Tâm đánh nhau, làm gãy chân một đứa con trai khác. Chính vì vậy, nó bị chuyển về trường và vào lớp mình. Khi biết được lai lịch của nó như vậy, lớp mình đã có ấn tượng không tốt về nó.
Ngày...
Hôm nay lớp mình có học sinh mới.
Tâm từng học trường chuyên. Tâm đánh nhau, làm gãy chân một đứa con trai khác. Chính vì vậy, nó bị chuyển về trường và vào lớp mình. Khi biết được lai lịch của nó như vậy, lớp mình đã có ấn tượng không tốt về nó.
Và ấn tượng càng xấu hơn khi nó xuất hiện - mặt lạnh băng, mắt chẳng thèm nhìn ai, môi mím lại, cái cổ áo trắng bẻ rộng, đầu gối quần của nó dán ảnh mình bò Chicago Bulls dữ tợn.
Nó được phân công ngồi ở cuối lớp, trên mình một bàn. Tâm không chào, không nói, không cười gì với bọn lớp mình cả. Lớp mình càng khó chịu và dè chừng với nó hơn.
Đó là việc ấn tuợng nhất của mình ngày hôm nay. Viết một chuyên hơi tiêu cực như vậy trong nhật kí, mình cũng không thích lắm. Thôi thì mình viết thêm chuyện gì hay ho đáng nhớ nữa vậy, để còn ngủ ngon:
Thì vẫn là chuyện của Tâm thôi. Lúc Tâm mở hộp bút, mình thấy trong hộp bút của Tâm có dán hình bông hoa sen nhỏ màu hồng. Chỉ vì mình ngồi sau nó nên mình mới liếc thấy. Không hiểu có phải là do nhìn bông hoa sen không mà sau đó, mình thấy tự dưng nhẹ nhõm và thoải mái.
Mình bật cười khi nhớ lại mình bò Chicago Bulls trên quần của Tâm. Nó chả hợp gì với bông hoa sen cả.
Mình đặt thầm tên của bạn ấy là Bò- sen.
Mình tin bạn ấy nếu không hẳn là một người tốt, thì cũng không phải là một- người- xấu...
Ngày...
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, ngày thứ tư... mình đến lớp và mỉm cười chào Tâm. Nhưng Tâm ngoảnh mặt đi vờ không nhìn thấy. Tự dưng mình thấy cũng hơi buồn.
Hàng ngày Tâm tới lớp, vô cảm, làm không khí cả lớp cũng căng thẳng, gượng gạo. Bọn mình cười nói với nhau khó khăn khi có mặt Tâm ở trong lớp. Lúc Tâm vừa ra khỏi lớp, bọn lớp lại thở phào nhẹ nhõm.
- Tự dưng tai bay vạ gió vào lớp mình! - Quỳnh nhìn Tâm nhăn mặt khó chịu.
- Chắc Tâm là người tốt thôi! - Mình an ủi Quỳnh.
- Đánh người khác gãy chân mà là tốt à?- Quỳnh bĩu môi
- Hành động thì không tốt, nhưng bản chất vẫn là người tốt. Chắc phải có lí do nào đó nó mới làm vậy! - Mình bảo.
Quỳnh gạt đi: Chỉ được cái bênh vớ vẩn. Cậu cứ bênh đi, coi chừng có ngày nó đánh cậu gãy chân đấy.
Mình chả biết nói thế nào nữa.
Ngày...
Sáng nay, Hùng bảo: Cậu bênh Tâm tốt, thế thì cậu thử chứng minh. Cậu có thấy Tâm tốt ở điểm nào không?
Đúng là mình chưa tìm được một bằng chứng cụ thể, một hành động nào của Tâm để nói Tâm là tốt.
Không thể nói rằng vì Tâm có bông sen trong hộp bút mà là người tốt được. Dẫu mình rất có ấn tượng tốt về điều đó - Nó làm niềm tin của mình - rằng ai cũng có những điểm tốt đẹp và linh cảm của mình về Tâm còn đang mặc cảm nên chưa nói hoà nhập với lớp, vững hơn một chút.
Nhưng chưa đủ.
Chính vì thế, trong mình đang có mâu thuẫn: có thật Tâm trong sâu thẳm là người tốt - như sách nói - hay mình đang cố tư duy tích cực không?
Ngày...
Trâm lại bảo: cậu tốt, chứ nó (tức Tâm) không tốt. Cậu tốt nên mới huyễn hoặc rằng ai cũng tốt, nên mình phải tốt với mọi người. Nhưng tốt thì cũng phải đúng chỗ chứ.
Trâm nói thế, có vẻ thông cảm cho mình khi mình cứ mỉm cười muốn kết bạn với Tâm hoài mà không được. Mình lại chả biết nói gì cả.
"Hay là...?"Trâm nhìn mình nghi hoặc, nói tiếp. "ấy có ý gì..."
Tự dưng mình muốn sôi bụng lên. Mình từng nghĩ, tiếc gì một nụ cười mà không cười với họ. Khổ thật, mình có ý tốt mà còn bị hiểu lầm. Mình nhìn Tâm - một ốc đảo bị cô lập của lớp - đến đúng giờ và về đúng giờ. Không thèm để ý đến ai cả.
Mình liệu cũng có thể bất cần như Tâm, để mà mãi nghĩ tốt về người khác không?
Ngày...
Hôm nay một chuyện kinh hoàng đã xảy ra với mình. Nó làm mình thực sự shock. Nó làm mình suýt phát điên lên.
Mình đi đến trường, mình gửi xe và nhìn thấy bên kia đường Tâm đang đứng trước quán nước. Nó đang nhấc bụng con mèo con lên. Đập đập vào đầu mèo. Mặt Tâm hơi cau lại. Trời ơi! Người đâu mà dã man như thế. Đến mèo cũng không tha. Mặt mèo hình như tím tái lại. Mèo mẹ ở dưới chân Tâm kêu ngào ngào thảm thiết. Trên mặt đường, bát cơm cho mèo bị đổ.
Mình phẫn nộ. Cảm giác như bị hạ bệ, cảm giác niềm tin sụp đổ ập vào mình.
Những gì tốt đẹp mà mình từng cố nghĩ về Tâm: Trong sâu thẳm, bạn ấy đẹp như một bông hoa sen, đẹp như tên của bạn ấy, bạn ấy chắc vẫn còn mặc cảm nên không dám nói chuyện với ai, đành phải giương ra một khuôn mặt lạnh lùng đến với lớp, bạn ấy đánh đứa con trai khác chỉ vì kẻ đó là côn đồ, rồi ai mà chẳng có lúc gặp sai lầm, điều quan trọng là phải biết nhìn vào tương lai để sửa chữa... Tất cả, trong phút chốc bị lật đổ hết.
Mọi thứ diễn ra rất nhanh.
Mình vội gạt chân chống xe. Mình chưa biết mình sẽ phải làm gì. Mình hơi rùng mình. Có thể mình sẽ đánh nhau với Tâm để giành lại con mèo. Dẫu mình là con gái. Dẫu Tâm có đánh mình gãy chân như nó từng làm cũng được...
Ngay lúc đó, Tâm từ từ đặt con mèo con xuống đất. Mình ngạc nhiên, nhìn khuôn mặt Tâm. Mặt Tâm chăm chú nhìn con mèo, hiền khô, thánh thiện một cách 'đáng sợ'. Không hiểu tại sao mình lại không thể bước tiếp được. Mình nhắm tịt mắt rồi mở ra, nhìn lại Tâm và mình mèo.
Con mèo con khạc khạc, cả người nó dồn lên, bỗng oẹ ra một miếng xương nhỏ. Mèo mẹ liếm liếm khuôn mặt tím tái của mèo con.
Tâm vuốt ve cả hai con mèo, mỉm cười.
Mình hiểu ra mọi chuyện.
Tâm ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của mình. Nó hình như không hiểu sao mình đứng đó nhìn nó chăm chăm. Nó rụt tay lại và đứng lên. Mình hít một hơi dài, trái tim mình đang đập chậm lại. Mình bối rối mỉm cười. Không biết lúc Tâm ngoái người bước vào trường, Tâm có nhìn thấy nó hay không.
May quá mình chưa manh động gì, nếu không là thành ngốc nghếch rồi. Phù, mình cứ mất ngủ mà mừng.
Ngày...
Ngày mai mình sẽ nói chuyện với Tâm về con mèo. Mình có thể mường tượng ra khuôn mặt bối rối của Tâm như thế nào khi nghe mình nói hẳn ra: "ấy là một người tốt!" Điều ấy sẽ được nói ra, chứ không phải chỉ ở trong suy nghĩ nữa, trong cách mình mỉm cười nữa. Mình cũng mường tượng cả những ánh mắt ngạc nhiên của bạn bè mình nữa. Mình đã tìm thấy một hành động tốt đẹp của Tâm rồi. Mình đã có bằng chứng J cho niềm tin bản chất ai cũng tốt đẹp của mình rồi. Cứ tin là thấy, nhất là khi đó là điều hiển nhiên.
Ngày mai, mình sẽ mỉm cười. Dẫu Tâm không mỉm cười thì mình vẫn mỉm cười. Mình cũng không thể hỏi Tâm: Tớ cười với ấy nên ấy phải cười lại với tớ được: Đòi hỏi vô lí. Bắt ép con nhà lành. Có lẽ tới lúc nào đó Tâm sẽ cười thôi, sẽ nói chuyện thôi, cái gì đến sẽ phải đến.
Mà không phải ngày mai, ngay bây giờ, mình đang mỉm cười rồi và nói chuyện với Tâm ở trong tâm trí mình rồi: Tâm à, cậu đúng là một Bò-Sen dễ thương!
H.T.L
Cứ tin là thấy, nhất là khi đó là điều hiển nhiên.
Thêm vào ưa thích Đánh dấu Gửi bài viết qua email Xem: 10597Phản hồi (1)
RSS của phản hồi này Hoàng guồng bánh xe hơn, nhanh nhẹn và khéo léo để luồn qua chỗ tắc, rồi lao xe trong một con ngõ ở phố Hàng Điếu. Khoá và để xe ở ngõ, nó hộc tốc chạy ngay vào lớp học thêm nâng cao môn Lý, ở có ông thầy nổi tiếng nghiêm và dạy hay. May, nhìn đồng hồ ở lớp thì vẫn sớm hơn giờ vào lớp 30 giây.
Hoàng vừa thở dồn dập vừa nhìn quanh lớp học chật kín,
nó không thấy Thắng tới "găm" chỗ trước như đã hẹn. "ấy cho tớ ngồi với được
không?" Hoàng đứng ở bàn đầu, bàn ít đứa ngồi nhất trong lớp. Đứa con gái ngồi
ngoài bàn ngẩng lên nhìn Hoàng, hơi cau mày thì phải, rồi cũng ngồi dịch vào để
Hoàng ngồi.
-
Có phải bé Cận là người duy nhất hay chờ người đón sau giờ học? (Hoàng gật) Vì
nó cau có mà mày ấn tượng?- Về sau, Thắng hỏi Hoàng.
-
Không hề! Mày không thấy bé học giỏi phát khiếp à. Bài anh em mình vắt óc cả
ngày làm cũng không nổi mà bé 1 phút đã xong, như chỉ việc chép lời giải từ óc
mình ra vậy. Đáng ngưỡng mộ và đấy chứ! - Hoàng im mộc lúc - Cũng đáng yêu nữa!
-
Haha! Đáng yêu vì giải được bài ư? Mày ngộ nghĩnh thật!
***
Buổi tiếp sau đó, đúng là kệ cho Thắng nghĩ gì, Hoàng
vẫn đến ngồi chỗ cũ cạnh Lê. Nhìn qua nhãn vở từ lần trước, Hoàng đã biết tên
"bé Cận" rồi, nhưng vẫn chưa có gì để bé chú ý tới và nói chuyện cùng với Hoàng.
Bé chắc chỉ thích học Lý mà thôi.
-
Mày làm hết bài chưa? Tao mượn xem một tí. - Đứa bạn gái bên cạnh hỏi Lê.
Lê quay ra lục cặp rồi kêu:
-
ối! Hôm nay tao lấy tiền trong Lợn để đóng học phí xong vội quá lại vơ nhầm vở.
-
Chết mày! Hôm nay thầy kiểm tra mà mày lại thế? Mà mày không thấy thầy dạo này
hay bực à, chắc thầy sẽ...
-
Thôi, mày đừng giả sử thế tao càng méo mặt hơn. Làm thế nào bây giờ? - Lê cắn
móng tay.
Hoàng nghe vậy, bỗng nẩy ra một ý tưởng. Nó nhìn đồng
hồ: 5 phút nữa mới vào học. Nó vội đứng dậy chạy ra khỏi lớp học, phóng ào ra
chợ Hàng Da ngay gần đó.
***
5 phút sau, thầy vào lớp, và thằng Hoàng cũng đang
đứng trước mặt thầy Lý với một bó cúc to đùng. Nó cười tươi.
-
Em chúc mừng sinh nhật thầy ạ!
-
Ôi! Cảm ơn em - Thầy Lý nhướn mày nhìn bó hoa nó tặng - Nhưng sáu tháng nữa mới
là sinh nhât tôi cơ!
Cả lớp cười rần rần.
-
Thì em chúc mừng sinh nhật thầy của sáu tháng nữa, và những năm trước em chưa
có dịp ạ. - Rồi Hoàng quay xuống cả lớp. - Đúng không nhỉ, mọi người?
Cả
lũ vỗ tay rào rào.
-
Và để mừng ngày hôm nay, em xin hát tặng thầy một bài ạ.
Tiếng đập bàn rầm rầm không ngớt. Nghe Hoàng hát và cả
lũ vỗ tay hoà theo một bài hát dễ thương và vui vẻ, thầy khịt khịt mũi chỉnh
lại gọng kính.
-
Thầy cảm ơn các em, thầy chưa bao giờ thấy một lớp nào học thêm làm thầy xúc
động như vậy, nên thầy cũng muốn hát tặng các em một bài.
Cả lũ gào rú lên sướng ngất ngây. 15 phút đầu tiên của
lớp học đã diễn ra thật vui vẻ. Rồi thầy trò học tiếp, tất nhiên không có "tiết
mục" kiểm tra bài cũ nữa J
***
Tan học giờ Lê lại đứng chờ bố như thường lệ, nhưng
lần này không chỉ có một mình nó nữa.
-
Chào ấy - Hoàng cười - à, ấy cũng đợi người đến đón giống tớ à?
-
ừ, tớ chờ bố - Lê cười, nhìn Hoàng rạng rỡ. Sao "vụ" sinh nhật thầy Hoàng đủ
nổi tiếng với Lê rồi.
-
Ô, ấy có cái cặp giống tớ kìa, thế mà tớ không nhận ra. Không biết ấy có nhét
thêm đủ thứ sách truyện nhăng nhít như tớ hay không nữa - Hoàng cười tít - à mà
ấy thích đọc truyện gì nhất?
-
à, tớ...- Lê cười.
Chiếc xe buýt đi ngang qua, phải dừng lại vì đường
chật quá, nó nhả khói mù mịt vào hai đứa đứng trên đường. Lê nhăn mặt, thè lưỡi
ho sù sụ.
-
Tớ xin lỗi, tớ vốn bị dị ứng với khói. Tớ cũng không thể đi nổi các loại xe ôtô
vì bị say.
-
ừ không sao mà, nhiều xe tớ cũng không đi nổi nữa, như là... xe ba bánh của trẻ
con ấy!
Lê nghe Hoàng nói mà phì cười.
-
Mình ngồi cạnh nhau, lại có túi giống nhau thế này thì dễ bị lẫn túi đấy. ấy có
muốn tớ chạy ra chợ, mua tặng mỗi đứa mình một cái đề can mặt cười khác nhau để
phân biệt không?
-
Ơ... nhưng tớ đang đợi bố. ấy nói mới nhớ ra, sao bố tớ từ cơ quan về lâu đón thế
nhỉ. 10 phút rồi còn gì, thường thì bố tớ chỉ muộn không quá 5 phút?
-
ấy đã biết là có hàng điện thoại công cộng ở kia không nhỉ? - Hoàng chỉ tay ra
tít cuối phố.
-
Vậy ư? Cảm ơn ấy, đúng là tớ nên đi gọi điện thoại đây.
***
Một
lúc sau Lê quay lại. Hoàng vẫn đang đứng ở đó.
-
Chán quá. Bố tớ bảo khu cơ quan bố tớ đang ngập không đi được vì mưa lớn quá.
-
ừ, chắc người nào định đón tớ cũng vậy nên đến muộn.
-
Mà tí tớ lại có buổi học Hoá nữa. Bố bảo tớ nghỉ, nhưng làm sao tớ có thể nghỉ được.
-
ừ, đúng rồi, nghỉ một buổi là mất bao nhiêu bài. Mà sao ấy không đi xe ôm?
-
Tớ... tớ... Tớ chưa bao giờ đi xe ôm cả. Chỉ là nghe nói thôi, bị dọa là
chính... Thêm nữa là bố mẹ tớ đều không muốn tớ đi xe ôm... - Lê đẩy gọc kính
nhíu mày..
-
Lê này - Hoàng nói nhanh - ấy còn tiền không?
-
Có. 100.000. Là tiền đóng cho lớp học Hoá đấy. Sao cơ?
-
Tớ cũng còn 100.000. ở chợ hàng Da ngay đây người ta có bán xe đạp cũ. Tớ định
mua một cái để chở ngay ấy đi bây giờ
nhé.
-
Mua xe? Để chở tớ? - Lê trố mắt.
- Tại sao
không? Đi mà. Tớ chỉ vay ấy thôi, lần sau tớ sẽ trả, đằng nào tớ cũng đang cần
xe đi. Đây, ấy có thể giữ đôi giày của tớ làm tin (Hoàng tháo giày mình ra
luôn), nó có ghi giá đằng sau là 70.000 nhưng thực ra tớ chỉ mua có 68.000
thôi. Nếu chưa đủ thì cầm lấy cái cặp này của tớ (Hoàng cởi cặp ra), chắc ấy đã
biết giá, tớ mua 30.000 được khuyến mãi thêm mấy cái fec-mơ-tuya gắn sẵn nữa
này. ấy cầm cả chứng minh thư của tớ nữa. Nhìn ảnh tớ chụp trong chứng minh thư
trông đần đần thế này cũng làm ấy cười giảm stress và an tâm hơn đấy nhỉ? Thể
ổn chưa?
-
Thôi được rồi - Lê phì cười, tuy có bằng chứng là vụ sinh nhật vừa rồi, nhưng
nó vẫn nửa tin nửa ngờ. - ấy cầm tiền của tớ đi vậy.
- Chờ tớ nhé! -
Hoàng kêu lên và phóng đi. 3 phút sau, đã thấy Hoàng phóng trên một
chiếc xe đạp, cười tươi đỗ xịch trước mặt Lê.
- Nhanh vậy? - Lê ngơ ngác.
-
à, người ta cũng đang cần tiền ấy mà. - Hoàng nhún vai. - Mà đây giả ấy, tớ đã
không cần nhiều tiền đến vậy - Hoàng trả lại Lê tờ 100.000.
-
Còn thế nữa...Cái xe trông phải đắt hơn 100.000 nhiều chứ nhỉ?!? - Lê ngồi đằng
sau cười kinh ngạc, nó chớp mắt hoài - ấy có nói dối gì tớ không vậy?
- Ơ! Tớ nói dối gì cơ?
-
Thế sao ấy có thể làm được những điều đó?
-
Thì giống như ấy giải bài Lý siêu khó chỉ trong 1 phút ấy. Sao ấy có thể làm
được?
-
Vì tớ... vì đó là cái tớ yêu thích, tớ để ý nhiều đến nó, thực tập nhiều thành
quen thôi.
-
Thì tớ cũng thế!
-
Nhưng mà...- Lê nhìn Hoàng với đôi mắt vừa ngưỡng mộ vừa khó hiểu - Những gì ấy
làm được theo một cách rất riêng... ý tớ là thật kỳ lạ và thú vị!
-
ấy cũng có một cách rất riêng mà - Hoàng chỉ cười.
-
Thật không? Tớ có một điều gì đó rất riêng sao?
-
Tất nhiên rồi! Ai cũng có một cách rất riêng!
-
Dù sao tớ vẫn muốn học ấy! - Lê nói quả quyết.
-
Tớ cũng thế!
Hai "nhóc" cười thật tươi, rồi lên xe chở nhau đi. Mỗi
đứa dù đã hiểu nhau ít nhiều, nhưng đều vẫn giữ trong mình một nỗi băn khoăn:
"Sao bạn ấy lại làm được những điều như vậy?" Nhưng đó là nỗi băn khoăn rất êm ả
và bình yên.
***
Và trong tương lai, nếu Lê có hỏi Hoàng đã trả bao
nhiêu cho cái xe này thì không biết Hoàng đáp ra sao? Theo bạn thì Hoàng có đáp
theo một cách rất riêng của Hoàng nữa không? Bởi thực ra, Hoàng đã phải trả 500
đồng chiếc xe đạp nó gửi ở chợ Hàng Da thôi mà :-)
Nó xin thề, nếu gian dối nửa lời nó sẽ không bao giờ được ngủ thêm 5 phút vào mỗi sáng nữa (thật là một lời thề "độc địa"!!): Đó thực sự là một ngày vô cùng bình thường. Bình thường lắm lắm í!
Sau khi "chếch" lại một lần nữa độ "pơ-phếch"của mình, tức là nhe xỉ cười một cái, quay phải quay trái trước gương một cái, xem cái kính có đủ độ sáng bóng không, vân vân và vân vân, nó mới tạm yên tâm cất bước ra đi. Đến cổng trường, nó xì tờ 3.000 trước bà chị bán báo thấp hơn nó cỡ hai cái đầu, không quên lịch sự "Cho em tờ báo". Đang định giở xem phần truyện cười, phần nó thích nhất, thì thằng chiến hữu của nó từ hàng nước bên đường chạy xộc sang, giúi vào tay nó: "Đưa cho Nàng hộ tao. Tao phải về thay đồng phục". Sau khi gào toáng lên một tiếng "ừ" thừa thãi (vì khi đó thằng bạn đã phóng tít tới tận đầu phố rồi), nó mới nhìn xuống tay và tá hoả khi thấy mình đang ôm gọn một cơ số báo. Kể cả tờ của nó nữa thì phải đến 5 tờ.
"Không hiểu thằng hâm kia mua gì mà lắm thế nhỉ?" - nó vừa lầm bầm vừa dợm bước. Bỗng một cô bé hớt hải chạy đến trước mặt nó, chìa ra ba tờ 1.000: "Anh ơi, cho em tờ báo". Cố nén cười, nó tò mò nhìn cô bé đang xùm xụp cái mũ lưỡi trai cộng với cái kính gọng xanh che kín khuôn mặt. Đứng thẳng người, nó đằng hắng:
- Em cất tiền đi. Anh sẽ cho. Nhưng mà em bỏ mũ ra được không?
- Sao cơ ạ??? - Cô nhóc ngước lên nhìn nó, hai chữ "bối rối" hiện lên trong mắt.
Sau một cơ số giây kha khá trôi qua, biết rằng không thể nào tìm thấy một nét gì gọi là đùa cợt từ khuôn mặt nghiêm trang có bài bản kia, cô nhóc khẽ nhăn mày:
- Thế anh có bán không đây?!!
- à... có chứ... có chứ... Anh đùa một chút thôi - Nó nhanh nhẹn rút ra một tờ từ xấp báo đang cầm trên tay.
Một lần nữa "kính gọng xanh" lại ngước nhìn nó. Lần này nó thấy cặp lông mày đã giãn ra, và cả khuôn mặt nữa chứ. Cô bé cười: "Lần sau mà anh còn đùa thế nữa là mất hết khách đấy!". Trong gần 18 năm làm thành viên của "câu lạc bộ Phản ứng nhanh", lần đầu tiên não bộ của nó gặp phải một đối thủ lợi hại đến thế. Nó đứng sững nhìn theo cái ba lô to uỵch nhảy nhót theo từng bước chân, hoà vào sân trường mênh mông áo trắng. Trong lúc ấy thì đã có một cuộc hội ý chớp nhoáng diễn ra giữa não bộ và tim. Não bộ cười hỉ hả: "Đấy nhé, nguyên nhân của "lỗi kĩ thuật" vừa rồi là do anh tim chứ có phải tôi đâu...". Không hề phủ nhận, trái tim nó bình thản đập theo nhịp mới dò được. Và có lẽ nó còn đứng như thế rất lâu nữa nếu như thằng bạn nó không đến.
"Trống rồi kìa, mày!"- thằng bạn rút lại bốn tờ báo - "vẫn chưa chuyển cho tao à?". Không để ý gì đến cái vẻ đần đần "hiếm có khó tìm" của nó, thằng kia vẫn tiếp tục thao thao: "Chỗ anh em tao khuyên mày thật lòng, cứ độc thân thế này thôi là nhất đấy. Cỡ mày sau này lấy vợ một phát ăn liền luôn, đừng yêu đương làm gì cho nó khổ. Chẹp, như tao đây này, hôm nào có báo là y như rằng phải một tờ cho Nàng, hai tờ cho hai cô bạn Nàng cùng cắt phiếu cơ hội đổi quà, một cho con Bống nhà tao... Chẹp..."tang thương" lắm mày ơi!".
Nó chợt bừng tỉnh, hệt như vừa ngửi thấy hơi mì tôm chanh vào tiết năm vậy, day qua thằng bạn, nó hỏi dồn: "Đúng rồi, hôm nọ mày khoe với tao mày "câu" được "em" My là nhờ có một quân-sư-đại-tài, đúng không? Ai thế? Giới thiệu cho tao đi, tao đang có việc cần lắm lắm đây!!!". Đúng là không có cái gì tự nhiên sinh ra tự nhiên mất đi cả, bằng chứng là cái vẻ đần đần của nó giờ có thể sờ thấy được ở mặt thằng bạn. Không đợi thằng bạn phải hỏi, nó thông báo, ngắn gọn, súc tích:"Tao đã c-ả-m".
***
Cho đến tận khi đang ngồi trong lớp, say sưa nghĩ về "kính gọng xanh", nó vẫn nhất quyết cho rằng đây là một ngày hoàn-toàn-bình-thường! "Chả lẽ trông mình giống dân bán báo lắm sao nhỉ?"- nó liếc nhanh sang cái hộp bút của con bạn ngồi cạnh. Không, tấm gương gắn trên đó vẫn phản chiếu hình ảnh của một thằng nó rất... đẹp trai. "Hay là cô bé ấy cố tình muốn tiếp cận mình nên mới bắt chuyện bằng cách ấy?" - giả thiết này nhanh chóng bị bác bỏ khi nó nhớ đến đôi mắt sau gọng kính - "Không lí nào! Trông bé hiền lành thế cơ mà". Hết băn khoăn về "mức độ nguy hại" có thể có của "đối tác" trong tương lai, nó yên tâm đút phone vào tai, áp mặt xuống bàn, mắt lim dim tưởng tượng về một người nó không nhìn rõ mặt, không biết cả tên luôn.
- Nếu anh không muốn học tôi cho phép anh ra ngoài chứ đừng có ngả ngớn như thế này, làm mất cả không khí sư phạm của lớp, của trường...
Nó giật mình nhìn lên. Kính gọng xanh! Nhưng chủ nhân của nó thì là cô chủ nhiệm dạy Văn. Liên tưởng khập khiễng vừa thoáng qua làm nó phì cười. Sao nó lại có thể nhầm "người yêu mình"(?) một cách cơ bản như thế được nhỉ. Và cô Văn thì làm sao mà hiểu được là nó cười chuyện khác chứ đâu phải cười lời cô vừa mắng nó. Đã không hiểu thì thôi, cô cũng không cho nó có cơ hội thanh minh, thanh nga gì hết. Thế là xong! Cuối tuần này nó sẽ được phát "phiếu bé ngoan" đem về "tặng" mẹ. Nó cúi mặt "Em xin lỗi cô ạ", rồi rút êm ra khỏi lớp (thì cô cho phép nó rồi đấy còn gì). Xuống đến sân trường, nó được chào đón nồng nhiệt bởi mấy em chíp hôi mới vào đội bóng rổ. Lả lướt vài đường gọi là không phụ lòng "fan", nó vào căn-tin gọi trà đá. Trống. Và nó chớp mắt hai cái. Thì thằng bạn nó đã ngồi đối diện. Nó toét miệng cười:"Trà đá hay đậu nành?"
Với tất cả những thông tin "chi tiết nhất, cụ thể nhất" mà nó có thể đưa ra, thằng bạn lắc đầu ngao ngán, nhấn phím điện thoại nhoay nhoáy.
- Alô... Dạ, thưa cô, cho con hỏi bạn Phương có nhà không ạ? Dạ... cô cho con gặp Phương một chút có được không ạ? Dạ, vâng ạ... (pause) Con ranh, biết tao hay gọi giờ này sao mày không ra nghe ngay hả???
Tốc độ "giở mặt" của thằng bạn không khác gì tốc độ của những đứa quay cóp bị bắt... Mải nghĩ linh tinh, nó giật mình khi thằng bạn quẳng cho cái ống nghe:
- Mày trực tiếp nói chuyện đi cho hiệu quả.
Nó nhanh nhẹn áp ống nghe vào tai:"Alô!". Đầu dây bên kia, con bạn thân của thằng bạn thân của nó bắt đầu bắn liên thanh với một tốc độ kinh hồn:
- Tớ đã nghe thằng Bim (bí danh của thằng bạn thân) kể sơ lược chút chút về "thiên tình sử" (nghe mới mỉa mai làm sao) của Nhím rồi (lần này thì là bí danh của nó). Chuyện của Nhím nghe có vẻ khó hơn của Bim. Nhưng vấn đề chính là tìm cho ra cô "kính gọng xanh" của Nhím là ai thôi đúng không (không phải "vấn đề" mà là "tất cả vấn đề" cơ ạ). Nhím có tin hay không thì tuỳ, tớ có cách của tớ, nếu Nhím thật sự thích "kính gọng xanh" thì hẹn 19 này đến nhà tớ -9 Ngô Tất Tố để cụ thể hoá vấn đề nhé. Còn bây giờ: bye!!!".
Nó đờ đẫn mặt mũi. Mắt hoa lên còn tai ù đặc: "Con bạn mày tác phong công nghiệp thế?" Thằng bạn cười tít: "Thì mày cứ thử tin tưởng và chờ đợi xem sao. Đừng quên tao "câu" được em My là nhờ nó đấy". Tin tưởng!!!
***
Suốt mấy ngày sau đó, nhờ cái băng đỏ thuê tạm của một thằng trong đội thanh niên xung kích, nó có cớ đi khắp trường ngó vào từng lớp một. Từ khối 10, 11, đến khối 12. Từ ca sáng đến ca chiều... để hỏi han về một cô nàng "đeo kính gọng xanh, đội mũ lưỡi trai trắng, có nụ cười mê li phê". Nhưng kết quả chỉ là n câu trả lời bắt đầu bằng câu hỏi "mày điên à?". Nó ngán ngẩm làm theo lời thằng bạn. Chờ đợi!!!
Ngày 19 rồi cũng đã đến. Mà nếu cái ngày ấy đến chậm dù chỉ một ngày nữa thôi thì nó xin cam đoan là nó không chết thì cũng hoá hâm. Từ chối đi với lớp đến nhà các thầy cô chúc mừng 20/11, ba giờ chiều, nó hồi hộp đến cái địa chỉ đã ám ảnh nó suốt năm ngày nay. Sau hai hồi chuông, vài giây chờ đợi. Xuất hiện ở đằng sau cánh cửa là con bạn thân của thằng bạn thân của nó, lại cũng là "người yêu tương lai" của nó - kính gọng xanh. Bước vào nhà và ngồi xuống ghế, uống nước, nó làm tất cả những việc ấy hình như không phải là bằng tay chân của chính mình thì phải. Nó chưa kịp lắp bắp câu nào thì chuông cửa đã lại ré lên. "Khách của mẹ đấy!"- Phương hét vọng lên gác hai sau khi mở cửa "lùa" vào nhà... lũ bạn lớp nó. Trên gác, cô... Văn tất tả chạy xuống. Không để ý đến lũ bạn đang nhao nhao bên cạnh:
- Thế mà mày bảo không đi với lớp, hoá ra là đi mảnh hả?
- Chết nhớ, tao mách cô là mày đến đây mà lại bắt con gái cô phải tiếp.
- Cô ơi thằng này nó muốn làm con rể cô đấy nhưng cô đừng nhận nó cô nhé, nó học Văn dốt thế cơ mà
Nó day sang thằng bạn đang "ngây thơ như bò đeo nơ":
- Thằng chết tiệt. Đây là lí do để mày không đi với tao đấy hả?
Thằng bạn cười hề hề:
- Thì đằng nào tao chả đến rồi đây. Sớm muộn có cách nhau là mấy.
Đến khi lũ bạn nó lục đục đứng lên xin phép ra về, nó vẫn còn ngồi ngây ra như phỗng. Thằng bạn hích nó:
- Mày định ở lại đây luôn đấy hả?
Chờ nó ở cổng là Phương. Thằng bạn nhanh nhảu ý tứ chạy theo lũ bạn. Phương cười: "Ngay khi nghe Bim kể về chuyện của ấy tớ đã thấy ngờ ngợ rồi....
***
Nó lao như tên lửa lên phòng, sập cửa, nằm lơ mơ ngó trần nhà. Hình bóng mơ hồ bấy lâu đã có lời giải, vô cùng cụ tỉ: tên Phương, rất thích cái kính gọng xanh của mẹ nên thường mượn để diện, học cùng trường với nó, giờ nghỉ thích ra hố cát ngồi nghe Disman cho nó có không khí... biển, và là "con gái chấy rận" của cô Văn - chủ nhiệm lớp nó. Từ từ chìm vào giấc ngủ ngọt hơi ngô, nó chợt nhớ đến lời thề về "một ngày bình thường" của mình. Không chỉ là 5 phút thôi đâu, mà sẽ là 30 phút, để học thuộc một đoạn văn và để đến đón "người ta" đi học.
Giấc mơ về "một ngày bình yên" ở tuổi 17 thật đâu có đơn giản. Đôi khi chỉ là từ một ánh mắt, một nụ cười, một cái mũ, một cái kính và nhiều thứ gì không biết nữa...
Hơn 8h tối, dắt xe ngược lên 5 tầng nhà tập thể cũ kỹ, làm Nam thở ra bằng tai. Đã thế cái bóng im lìm của một gã đội mũ lưỡi trai sùm sụp đứng cạnh cầu thang khiến nó thấy rờn rợn. Nhưng gã kia, chỉ lặng im quan sát nó, thế thôi. Hoặc ít ra là đến khi Nam tống xong con cào cào vào nhà và chuẩn bị khoá cửa.
Tặng An
1. Hơn 8h tối, dắt xe ngược lên 5 tầng nhà tập thể cũ kỹ, làm Nam thở ra bằng tai. Đã thế cái bóng im lìm của một gã đội mũ lưỡi trai sùm sụp đứng cạnh cầu thang khiến nó thấy rờn rợn. Nhưng gã kia, chỉ lặng im quan sát nó, thế thôi. Hoặc ít ra là đến khi Nam tống xong con cào cào vào nhà và chuẩn bị khoá cửa.
- Nam! -Tiếng gọi khẽ làm Nam giật bắn mình. Dưới ánh sáng đỏ quạch của ngọn đèn ngoài hành lang, Nam nhận ra một khuôn mặt quen.
2. - Bỏ nhà à? Mày điên rồi! Nhưng sao lại thế?- Nam hỏi như gắt, không tin nổi những gì thằng bạn đang nói.
- Chả thế nào cả... Bố tao tát tao! Tao đi! - An cũng gắt, nhưng mắt nó tránh ánh mắt của Nam. Đột nhiên An ngập ngừng- Nếu không phiền, cho tao ở lại đây đêm nay nhé? Sẽ chẳng ai ngờ được tao lại ở đây với mày...
Nó và An, đơn giản chỉ là bạn cùng lớp, không quá thân để An có thể tin cậy tìm đến khi cần thiết. Hẳn An cũng biết điều đó nên nãy ở cầu thang mới ngập ngừng như vậy. Trong đầu Nam quay mòng mòng câu hỏi "Có nên đồng ý không???"...
Nếu mày thấy không ổn thì thôi! Tao đi! - An đứng phắt dậy, xách balô lên, phá tan không khí yên tĩnh nãy giờ giữa hai đứa.
Ê! Khoan đã- Nam gọi với theo- Mày có thể ở lại. Nhưng chỉ tối nay thôi và ngày mai đi học bình thường nhé!
Để thằng bạn ở lại là cực chẳng đã, chứ thực tình Nam thấy chuyện An "dạt vòm" kiểu này chẳng hay ho tí nào. Dù bố An có làm vậy chắc cũng chỉ là phút nóng giận nhất thời. Nghĩ theo hướng tích cực một chút thì rốt lại An vẫn hạnh phúc hơn nó, đôi khi Nam thèm được như thế, nhưng chẳng thể. Ba mẹ nó qua đời trong một tai nạn giao thông nhiều năm trước, một mình sống trong căn nhà tập thể 28m2 bằng trợ cấp hàng tháng từ họ hàng hai bên nội ngoại, nhiều khi nó cảm thấy có những khoảng trống trong lòng khó gì bù đắp. Chẳng hiểu từ bao giờ Nam tự tạo cho nó một bề ngoài lặng lẽ, yên ổn nhưng nào ai biết nó cũng có những phút cảm thấy tủi thân mà vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ. Thì người ta chẳng vẫn nói con trai phải cứng rắn đó sao...
3. Lúc Nam đánh thức dậy, An liếc nhìn đồng hồ mới hơn 6h sáng. Mọi khi, cứ toàn 7h kém nó mới chịu bình minh sau khi để đồng hồ báo thức kêu loạn nhà một lúc. Để rồi cuống cuồng vơ sách vở, nhảy lên xe phóng thật lực đến trường.
Nhưng bây giờ, nó đang không ở trong phòng mình, cũng chẳng có lý do gì để nằm rốn thêm tí nữa khi thằng bạn đã dậy từ đời nào, với lại chẳng còn xe máy, không nhanh lên nó đứng ngoài cổng trường là cái chắc.
Bỏ nhà qua đêm, An lờ mờ hiểu mình sắp đối mặt với chuyện gì, ba mẹ hẳn cũng đã thông báo với giáo viên chủ nhiệm, hẳn lý do nó "dạt vòm" sẽ là một hot topic của lớp hôm nay, nghĩ đến đây, nó chợt nhăn mặt. Trong một tích tắc, nó muốn bùng hôm nay luôn, nhưng (mặt nó lại nhăn nhó hơn), nó chợt nghĩ đến cuộc hội thoại ngắn ngủi hôm qua... Đành vậy! Nó không muốn Nam có thể nghĩ nó là thằng không biết giữ lời...
4. Xem ra mọi chuyện An lo lắng lại là thừa. Từ chủ nhiệm đến tụi bạn, tất nhiên trừ Nam, hình như chẳng ai biết chuyện của nó. Tự nhiên nó thấy hẫng thế nào đó. Thế mà nó cứ tưởng ba mẹ sẽ cuống cả lên đi tìm nó chứ... Mà chẳng phải nó đã tuyên bố rồi đó sao: "Con lớn rồi, hãy để con sống theo ý con!". Suốt buổi học, nó không tài nào tập trung được. Trong chưa đầy 24h, tâm trạng của nó đã trải qua mọi cảm xúc tức giận, mệt mỏi, hụt hẫng và giờ là thất vọng, chưa bao giờ nó thấy mình bế tắc đến vậy. Trở về nhà để xin lỗi ư? Không, nó chưa muốn nghĩ đến điều đó, nó chẳng thấy mình sai gì cả, mà ba mẹ cũng đâu muốn tìm nó. Nhưng không về, thì những ngày tới của nó sẽ sao đây?
5. Việc Nam đồng ý để An tiếp tục ở lại là một bất ngờ với nó. Còn tại sao, thì An chịu, không đoán được. Tất nhiên kèm với đó là những điều kiện bắt buộc phải thực hiện. Ví như không được về muộn sau 9h30 tối, không được bỏ học, hai đứa chia nhau rửa bát, giặt quần áo; 3, 5, 7 - lau nhà; 4, Chủ nhật - cọ nhà vệ sinh... Nếu chỉ vài ngày trước, nghe thấy mấy thứ này, hẳn An đã chối phăng, nhưng giờ thì khác, có những điều nó biết mình phải chấp nhận để hoà nhập. Vả lại, nó có thể lựa chọn được chăng?!
6. Hơn một tháng từ cái tối An xuất hiện trước cửa nhà Nam, khoảng thời gian tưởng như ngắn ngủi nhưng bao nhiêu biến động xảy ra với An có lẽ bằng cả 17 năm nó xuất hiện trên đời gộp lại. Không hiểu vì lẽ gì đến giờ này, chuyện nó "dạt vòm" hầu như chẳng ai biết, ba mẹ cũng không liên lạc gì. Dù ở trên lớp, nó vẫn tỏ ra bình thường nhưng hơn ai hết nó biết mình đang rối trí. Rốt cục, nó có ý nghĩa ra sao với bố mẹ nó? Chỉ vì một lời nói hỗn (giờ thì nó tự nhận như thế), mà bố mẹ nó có thể từ nó sao??? Thêm nữa, nó nhận ra cuộc sống tự lập không hề dễ dàng như nó nghĩ. Có quá nhiều thứ khiến An phải đối mặt mà trước giờ nó chưa hề nghĩ tới: Di động trở thành cục sắt khi tài khoản không còn K nào, những khoản tiền học mà "ngày xưa", nó chẳng để ý đến con số; hạn nộp...
Thời gian biểu dạo này của nó cũng kín mít luôn, học xong ở trường buổi sáng, lại lao ra cửa hàng game, nơi nó mới xin vào làm để tự trang trải cuộc sống, ở đó tới chiều, tối lại hùng hục đi học thêm. Nhiều tối, lết lên 5 tầng nhà, nó chỉ muốn đổ vật xuống giường, không ăn, không uống, không học hành gì hết. Nhưng cứ nghĩ đến lời tuyên bố đầy tự tin "sẽ sống tốt" trước mặt bố mẹ, cùng với sự im lặng đầy vẻ thách thức từ Nam, tự nhiên nó thấy mình phải cố nữa, thế là lại quay ra học tới đêm...
Dạo này, Nam biết đêm nào An cũng trằn trọc không ngủ được. Chẳng hiểu sao nó thấy An bây giờ sao giống nó thế, nó cũng từng có một thời gian như thế sau khi ba mẹ mất. Nhưng An khác nó chính ở điểm này, An còn gia đình và có thể quay đầu bất kỳ lúc nào. Còn nó... Nó thật không muốn thấy thằng bạn thế này tẹo nào. Làm sao An biết được nó đang để vuột mất những cái người khác muốn mà không có chứ? Nhiều lúc, Nam chỉ muốn tống cổ thằng bạn ra khỏi nhà để nó về với gia đình. Dù Nam biết, để An đi, nó sẽ lại phải đối mặt với cảm giác chán chường, trống trải đối diện với chính mình mỗi khi trở về nhà... Không chịu thừa nhận, nhưng từ khi có An ở chung, Nam thấy vui hơn, mong về nhà hơn. Nó cứ lùng bùng trong mớ suy nghĩ ấy, rốt cục, Nam tự nhủ "Mình sẽ tôn trọng quyết định của An".
Gần 2 tháng sống bên ngoài, đối mặt với cuộc sống trải qua nhiều cảm xúc, đã làm An khác đi, "lớn" hơn hay không thì không biết nhưng "khác" là điều thấy rõ. Nhiều lúc nghĩ về ba mẹ, một cảm giác buồn, thất vọng nhưng cũng đầy thương nhớ cứ đan xen trong nội tâm nó. Nó nhớ những món ăn mẹ làm, nhớ mùi thơm từ những chiếc sơ mi được là ủi cẩn thận treo trong tủ, nhớ những lần thức đêm xem bóng đá hét lạc cả giọng cùng ba, được ăn mỳ mẹ nấu cho hai ba con... Những lúc như thế, một thằng vô tâm như nó, cũng cứng rắn như nó lại muốn chảy nước mắt. An biết mọi chuyện sẽ trở lại như xưa nếu nó về nhà xin lỗi ba mẹ. Nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn thấy khó khăn thế nào. Thế mới biết, để vượt qua bản thân, vượt qua những suy nghĩ cố chấp, với con người quả là khó khăn...
7. Dạo này, mỗi chiều, khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi từ hàng game về tới trước khi đến lớp học thêm, căn chỉnh đúng giờ ba mẹ đi làm về, nó đều tạt qua nhà. Nhưng cũng chỉ dám đứng từ xa nhìn, nó thấy mẹ dạo này gầy hơn, ba tóc bạc hơn, điều mà trước kia nó chẳng hề để ý.
Hôm nay, cũng vậy, nó đang thấy mẹ từ từ lái xe về gần tới nhà, bỗng một thằng nhóc bằng tuổi nó phóng qua tạt đầu xe mẹ. Mẹ phản ứng không kịp, chiếc xe loạng choạng rồi đổ ập xuống. Không một giây suy nghĩ, nó cuồng lên chạy lại đỡ mẹ dậy...
8. Buổi tối. Bước vào quán café, Nam nhận ra ngay người đàn ông, dù hai bác cháu trước đây chỉ gặp nhau qua điện thoại.
- Thằng An vừa về xin lỗi hai bác- Người đàn ông nói, giọng không giấu nổi niềm vui- Đúng là hôm đó bác cũng nóng giận quá. Nó cũng 17 rồi còn gì, thế mà trong mắt bác nó vẫn cứ chỉ là đứa trẻ nhỏ... May mà 2 thằng sống với nhau nên bác cũng thấy yên tâm... Nếu tối ấy bác lôi nó về, hẳn là nó vẫn cứ sẽ hậm hực trong lòng. Để nó tự lập như vậy, cả bác và nó đều có thời gian suy nghĩ hơn...
- Lúc đầu cháu cũng tưởng An sống như thế ba bữa là chán, không ngờ nó cũng trụ được lâu thế...
- Là nhờ có con đấy, Nam ạ. Cho phép bác...
Bàn tay nóng ấm của người đàn ông siết nhẹ lấy tay Nam. Nó ngồi đó, ngây người. Những lời của ba An đang nói vẫn vang vang bên tai: "Ba mẹ"; "con"; "hai anh em"... Một cảm giác thân thiết, ấm áp chợt trỗi dậy trong lòng, thứ tình cảm mà Nam tưởng mình đã mất từ lâu. Phải rồi, là "gia đình"! Có ba mẹ, có thêm một thằng anh (hay em nhỉ) thì thành gia đình rồi còn gì...
1,2,3..." tiếng thầy giáo đều đều đập nhịp. Cả lớp say sưa nhảy theo điệu nhạc, riêng Linh say sưa... đạp vào chân thằng Tùng. Chính thằng Tùng là người rủ rê nó đi học nhảy cổ điển với lí lẽ "mình mà loè trước mặt bọn trong lớp đảm bảo quý-sờ-tộc như chuyện nhà Mộc". ấy vậy mà bây giờ, chính thằng Tùng là người hối hận nhất quả đất khi "phủi phui cái mồm tao lỡ mời mày đi nhảy". Nó rít qua kẽ răng:
"1,2,3..." tiếng thầy giáo đều đều đập nhịp. Cả lớp say sưa nhảy theo điệu nhạc, riêng Linh say sưa... đạp vào chân thằng Tùng. Chính thằng Tùng là người rủ rê nó đi học nhảy cổ điển với lí lẽ "mình mà loè trước mặt bọn trong lớp đảm bảo quý-sờ-tộc như chuyện nhà Mộc". ấy vậy mà bây giờ, chính thằng Tùng là người hối hận nhất quả đất khi "phủi phui cái mồm tao lỡ mời mày đi nhảy". Nó rít qua kẽ răng:
- Xin mày đừng mang "khúc giò lụa" của mày mà nện vào cái ống đồng yêu quý của tao nữa.
Liếc nhìn thầy thật nhanh, xoay đủ một vòng theo nó là cực điệu nghệ ở nhịp 8, Linh cười toe:
- Mày phải nói là "xin Linh đừng mang đôi chân ngà ngọc của mình làm khổ ống đồng của Tùng nữa" thì tao tha cho.
Hai đứa mải cãi nhau chí choé không để ý có một cái đầu vừa thò vào rồi lại... thụt ra ở ngoài cửa. Mãi mới có một giọng rụt rè:
- Anh chị cho em hỏi?
Tùng quay ra và ngay lập tức nó thấy thời gian dường như đông cứng lại. (Đấy là sau này nó tả với con Linh thế, chứ bấy giờ đầu óc nó choáng váng, làm gì biết văn với chả hoa). Tùng cảm giác mọi thứ xung quanh đột nhiên biến mất, chỉ còn hai khuôn mặt: Một là rất đờ đẫn của nó, và hai là cực ngơ ngác của Nhóc. Thấy thằng bạn đột nhiên á khẩu, Linh nhanh nhảu:
- Em hỏi gì thế?
- Dạ, em muốn gặp anh Mạnh ạ!
Một giây đủ để Tùng bừng tỉnh. Nó tỉnh bơ:
- Thì anh là... Mạnh đây. Có chuyện gì không em?
Trước vẻ mặt mừng húm của Nhóc vì tìm thấy "anh Mạnh", Tùng quay sang làm nốt bổn phận của "một người đàn ông văn minh nhất hành tinh" khi nói với con Linh một câu vô cùng... tình bạn:
- Linh ra ngoài kia lấy hộ mình cái ghế cho em ấy được không?
***
- Nhóc là sự kết hợp hoàn hảo giữa thiên thần và... quỷ sứ.
Tùng thở dài đánh sượt vào mặt con Linh rồi lại chống tay lên cằm theo đúng phong cách "cô bé ngồi bên cửa sổ". Nhóc học lớp 10, là học sinh của mẹ nó. Tùng biết Nhóc trong một lần "đen đủi hơn cái máy ủi". Số là hôm đó Tùng đang ngon giấc vào một buổi trưa đẹp giời thì nghe thấy tiếng gọi nhau ời ời ngoài cửa phòng nó. Tiếp đó, cánh cửa bật mở tung như sức mạnh của một cái bếp ga vừa nổ và một đứa con gái hùng dũng bước vào sau khi tuyên bố một câu xanh rờn với bọn bạn gái đang ngấp nghé ngoài cửa:
- Vào đi bọn mày, mình học ở phòng này mà!
"A...aaa!" - Tùng gào lên như thể mình là... một nạn nhân thứ thiệt và tiếp sau đó đứa con gái cũng gào theo hết công suất. Tùng cuống cuồng chui mình vào chăn để giấu đi cái tư thế "khiếm nhã" quần đùi áo... không có thì chẳng may ngã lộn cổ xuống đất, cùng lúc đó đứa con gái cũng bổ nhào ra cửa.
- Đó chính là Nhóc!
Tùng kết luận với Linh.
***
Té ra, lớp của Nhóc sắp phải thi "đôi nhảy đẹp toàn trường" và địa chỉ lí tưởng để bồi dưỡng cho các bé không ai khác chính là ông Mạnh - ông anh trai tài hoa của nó. Hôm qua mẹ nó đã cho Nhóc địa chỉ lớp học nhảy của anh Mạnh, trong đó có nó và con Linh đang ra sức vừa học vừa phá hoại. Sau một năm trời ngồi... ngó qua khe cửa mỗi lúc Nhóc tới học thêm nhà nó, tới hôm qua Tùng mới được "đàng hoàng" ngồi nói chuyện với Nhóc.
Cảm giác sung sướng đó không kéo dài được bao lâu vì cái Linh đã lôi nó về với thực tại một cách phũ phàng khi đập bốp tờ giấy hẹn của Nhóc vào mặt nó. Một tuần - chỉ một tuần nữa thôi, nó phải đến lớp của Nhóc để dạy dỗ sao cho bọn "chíp hôi" đó có thể nhảy thông thạo. Tùng thừ người ngơ ngẩn, nó nhớ đến câu nhận xét của anh Mạnh về nó và con Linh rằng "Khiêu vũ là một môn nghệ thuật và bọn mày được sinh ra để chứng tỏ rằng không phải ai cũng là một người nghệ sĩ". Hừm! Giờ nó đã trót nhận mình là anh Mạnh thì không thể rút lui và lòi cái đuôi cáo ra với Nhóc được. Nó búng tay quyết định, chộp lấy cái điện thoại và phone cho ông anh:
- Anh qua đây quẳng chìa khoá phòng tập cho em. Em và cái Linh sẽ ở đây đến tối mới về.
***
- "1,2,3..." tiếng giáo viên trong... đĩa dạy nhảy hào hứng. Riêng Linh chẳng thấy hồ hởi tẹo nào. Nó đang ngồi nghe discman và mặc xác thằng Tùng vật lộn với cái gọi là "cố gắng chiến thắng trong tình iu". Thảm cảnh vặn xoắn chân tay mình mẩy với thằng bạn thân làm nó ớn đến tận cổ. Nhưng cái phone bị giật phắt khỏi tai nó:
- Bà làm ơn bỏ cái thái độ vô trách nhiệm ấy đi - thằng Tùng gắt, lôi con bạn xuống sàn để giúp đỡ nó thực tập một cách "sống động chứ không phải là... ôm không khí".
***
Cứ thế, đúng 7h tối là Tùng lao xe rầm rập qua nhà Linh để khủng bố nó đi tập với mình bằng được. Răng nghiến trèo trẹo vì người luôn đau ê ẩm mà thằng Tùng vẫn bừng bừng quyết tâm khiến cái Linh đành phải công nhận thằng bạn hâm một cách... hoành tráng. Sau 6 ngày khổ luyện và cố gắng nhất trong quãng đời 17 năm hiện diện trên đời thì đến tối hôm nay, trước hôm ra mắt lớp Nhóc, Tùng ngồi bệt xuống đất, mặt mày trắng xác và thú nhận: "Ngày mai tao không thể nhảy nhót gì được nữa". Linh biết tỏng thằng này đang ca-mơ-run khủng khiếp và không thể không ái ngại.
***
Giờ G. Nó đến lớp Nhóc (tất nhiên), dạy nhảy nhót cho cái bọn lớp Nhóc (tất nhiên) với một nỗ lực phi thường là không-nhìn-vào-mắt-Nhóc.
Tập thì phải thi, thi thì ai cũng muốn đoạt giải, mà đã đoạt giải thì ai chả muốn giải nhất. Cái chân lí ấy cấm có sai và ngày hôm nay Tùng đang ngồi trong cánh gà lẩm nhẩm cái chân lí ấy đến trẹo mồm. Lớp Nhóc đang thi ngoài kia. Tùng và Linh không thể ngờ rằng "thành quả" của mình đang xoay xở ổn đến mức ấy! Tùng hỉ hả nhìn "học trò" biểu diễn mà lòng không ngớt tự hào về... tài năng của hai đứa nó. Nó mang cái tâm trạng tơn tơn sung sướng ấy cho đến khi thông báo kết quả. Nín thở! Run đến rụng tim! Cả bọn lớp Nhóc cũng im phắc! Giải nhất! "Aaaaa...aa" tất cả gào lên, bọn chúng kéo nhau lên nhận giải ầm ầm, lôi tuột cả Tùng và Linh lên sân khấu.
Nhóc đĩnh đạc bước lên micro. Nhóc nói những gì Tùng không nghe rõ nhưng nó chỉ nghe rõ câu cuối cùng "Chúng em xin gửi lời cảm ơn chân thành tới anh Tùng và chị Linh - người đã huấn luyện cho bọn em có được giải thưởng ngày hôm nay". "Anh Tùng?" Tùng thì thào sửng sốt, vậy là Nhóc đã biết nó là "anh Tùng" từ lâu rồi, ôi, lại một nỗ lực phi thường nữa để nó giữ mình khỏi té xỉu.
Ra đến nhà để xe mà tâm trạng của nó đang lộn tùng phèo như bị ngoáy nước đường. Bỗng có ai nói tên nó một cách nhỏ nhẹ đằng sau lưng, nó quay lại và đơ luôn như một cái tượng gỗ: đó là Nhóc. Nhóc đưa ra một bó hoa to đùng và rụt rè đặt vào tay nó với một câu nói được coi là minh chứng xác thực cho từ lí nhí: "Em tặng anh!" rồi chạy vụt đi. Tất cả diễn ra nhanh lắm, nhanh đến nỗi Nhóc đi rồi mà Tùng vẫn đứng im như hoá đá. Linh tủm tỉm đi ra, ngó vào bó hoa rồi nhón tay bốc một mảnh giấy nhỏ. Giọng con bạn ngân nga: "Cho em làm học trò lâu dài của anh nhé, anh Tùng!" Tùng như sực tỉnh, nó ngẩng lên nhìn theo bóng Nhóc và trước khi biến mất trong dòng người trên đường nó dám thề rằng Nhóc vừa quay đầu lại và mỉm cười với nó - Một nụ cười lấp lánh. Huaraaaaaaaaaaaaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top