HOA BỈ NGẠN
Xưa có một đôi nam nữ theo luật thiên đình họ không được phép gặp gỡ một ngày cả hai phá bỏ giới luật để tìm đến nhau. ( Chàng một nam tử hào hoa anh tuấn ,Nàng là một nhi nữ đẹp tựa tiên sa) cả hai vừa gặp đã quyến luyến không rời nguyện hẹn ước bên nhau đời đời kiếp kiếp nhưng vì đã phạm luật trời họ bị đọa xuống trần gian và biến thành hoa và lá của cùng một cây ,lá xanh hoa đỏ đẹp kiêu sa nhưng chất chứa nỗi buồn, có đều loài hoa này rất đặc biệt có hoa thì chẳng thấy lá có lá thì chẳng thấy hoa giữa hoa và lá mãi vẫn không gặp nhau. Một ngày đức Phật đi qua thấy trên mặt đất có một loại hoa đỏ rực như lửa vừa nhung nhớ vừa u sầu Phật vừa liếc nhìn đã thấu tỏ được huyền cơ liền thốt lên " Bỉ Ngạn Hoa một nghìn năm nở một nghìn năm tàn, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp nhau "." Tình không vì nhân quả , duyên đã định tử sinh ". Đức Phật xót thương bèn quyết định mang hoa về miền Cực Lạc nhưng vì Cực Lạc là Phật Quốc là thế giới thanh tịnh và thuần khiết nên những gj là tình si, đau khổ , nhung nhớ... Đều không được phép tiến nhập vào miền tịnh độ những thứ xúc cảm ấy điều phải rời khỏi hoa kết thành một màu đỏ rực rồi rơi xuống sông Vong Xuyên ,khi về đến cực lạc đoá hoa trong tay Phật đã thành một màu trắng tinh khiết không còn nhuốm bụi trần, Đức Phật gọi nó là Mạn Đà La Hoa hoa của cõi Phật. Tuy nhiên Bồ Tát Địa Tạng biết rằng nghiệp duyên của hoa Mạn Đà La hiện đang nằm dưới sông Vong Xuyên ngài bèn đến bên bờ sông ném xuống một hạt giống chỉ trong chốc lát một đóa hoa đỏ tươi bây ra khỏi mặt nước Bồ Tát đón lấy hoa và nói: " Ngươi đã thoát thân về miền Cực Lạc ", " Sao còn đem nỗi hận tình si để lại nơi khổ ải vô biên này chứ", " Vậy thì ngươi hãy ở đây làm sứ giả tiếp dẫn các linh hồn đi về phía luôn hồi ", " Cực Lạc có hoa Mạn Đà La Hoa rồi vậy ta sẽ gọi ngươi là Mạn Châu Sa Hoa vậy ". Từ đó có hai loài Hoa Bỉ Ngạn một loại trắng ngần tinh khiết, một loại lại rực rỡ hoa lệ, một loại gợi nhớ gợi thương chia ly đau khổ một loại vô dục vô cầu vô khổ vô bi, một loại trầm luân trong nỗi sầu nhân thế một loại lại thản đãng nơi Phật Quốc thanh cao. Như lời nhắc nhở với thế nhân : Ái tình là mộng ảo khi duyên hết thì tình cũng dứt trả hết nợ một đời thì đừng nên luyến tiếc mà càng thêm đau khổ vì con người mê đắm trong Tình nên phải ngộ được chân lý này mới có thể thanh thản giữa các kiếp luôn hồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top