Vị Đắng Của Tình Yêu Và Hy Vọng (Chương đặc biệt)
Lối Rẽ Đầy Mơ Hồ
Hành trình của Sakura kéo dài từ ngày này qua tháng khác, nhưng mỗi một chuyến đi mới lại mang đến cho cô những bài học khác biệt. Khi ánh hoàng hôn bắt đầu phủ lên bầu trời một lớp màu cam huyền bí, Sakura băng qua một khu rừng rậm rạp không quen thuộc. Lần này, không có những con đường mòn hay những ngôi làng xa xa – chỉ có cây cối và tiếng động kỳ lạ vọng lại từ những tán lá rậm rạp.
Là một lữ hành, cô đã quen với những chuyến đi đơn độc, nhưng hôm nay, có điều gì đó khiến cô cảm thấy bất an. Dường như có một lực hút vô hình đang kéo cô về phía trước, khiến chân cô bước đi nhanh hơn. Cảm giác ấy không giống như những lần trước, khi cô tìm kiếm một người cần sự giúp đỡ. Lần này, dường như chính cô cũng đang tìm kiếm điều gì đó.
Cô dừng lại bên một dòng suối nhỏ, rửa mặt và uống một ngụm nước. Làn nước trong vắt phản chiếu hình ảnh cô, nhưng khi Sakura nhìn vào đó, cô thấy một hình ảnh kỳ lạ – một người đàn ông với ánh mắt sâu thẳm và đôi tay đầy vết sẹo. Đó là một người cô chưa từng gặp, nhưng cảm giác về anh ấy lại rất quen thuộc.
Sakura khẽ rùng mình, ánh mắt bâng khuâng. “Có lẽ, mình đã đi sai đường,” cô nghĩ thầm. Tuy nhiên, điều gì đó thôi thúc cô tiếp tục đi về phía trước.
---
Ngôi Làng Mù Sương
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, Sakura cuối cùng cũng đến một ngôi làng nhỏ nằm khuất trong rừng. Đó là một làng hẻo lánh, nơi mà không có tiếng động vui vẻ của cuộc sống, chỉ có một không gian tĩnh lặng, gần như ngừng thở. Mây mù bao phủ cả khu vực, khiến không gian trở nên huyền bí và đầy ẩn dụ.
Cô bước vào làng, nhìn quanh với ánh mắt đầy ngạc nhiên. Những ngôi nhà gỗ mộc mạc, những con đường đất đỏ, tất cả đều giống như đang sống trong một quá khứ xa xăm. Nhưng khi nhìn kỹ, cô nhận ra có điều gì đó không ổn. Mọi người trong làng đều nhìn cô với ánh mắt như thể đang ẩn giấu điều gì đó. Họ không chào đón, nhưng cũng không đẩy cô đi.
Sakura không thể tránh khỏi cảm giác bị giám sát. Có một thứ gì đó trong không khí này khiến cô bồn chồn. Cô tiếp tục bước đi, cho đến khi một người phụ nữ xuất hiện từ trong một ngôi nhà gỗ. Bà ta có làn da đen sạm, đôi mắt sáng và sắc sảo, và trên tay cầm một chiếc cốc gỗ.
“Chào cô. Cô là người lạ phải không?” Người phụ nữ hỏi với giọng trầm và nhẹ nhàng.
“Vâng, tôi là Sakura. Tôi đang tìm kiếm những người cần sự giúp đỡ,” Sakura đáp, nhưng không giấu nổi sự tò mò khi thấy bà ta nhìn mình một cách chăm chú.
“Cô đã đến đúng nơi rồi. Nhưng hãy cẩn thận. Làng này có một câu chuyện cũ, và một lời nguyền không thể tẩy sạch,” người phụ nữ nói, ánh mắt bà mờ mịt. “Nhưng nếu cô muốn, tôi sẽ kể cho cô nghe.”
---
Lời Nguyền Của Tình Yêu
Bà ta mời Sakura vào nhà, và ngay lập tức một làn khói bí ẩn tỏa ra từ một chiếc lư hương đặt trên bàn. Mùi hương của lá cây khô và gỗ cháy làm cho không khí trở nên nặng nề hơn. Bà bắt đầu kể câu chuyện của làng.
“Ngày xưa, ngôi làng này từng là nơi an yên, nơi mà những đôi tình nhân gặp gỡ dưới những tán cây cổ thụ. Nhưng rồi, một tai họa đến. Một người đàn ông tên Ryo, một thợ rèn tài ba, đã yêu một cô gái tên Emiko. Tình yêu của họ thật đẹp, nhưng cũng đầy bi kịch. Emiko bị một bệnh hiểm nghèo, và Ryo không thể cứu cô ấy, dù đã thử mọi cách.”
Bà ngừng lại một lát, đưa tay lau nhẹ nước mắt. “Ryo đã không chấp nhận được sự ra đi của Emiko. Anh ta cầu xin các vị thần, tìm kiếm mọi phương thuốc, nhưng tất cả đều vô ích. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng, anh ta đã làm một điều kinh hoàng – anh ta đã dâng hiến chính linh hồn mình để đổi lấy sự sống cho Emiko. Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra. Cô ấy không sống lại như anh ta mong đợi. Emiko trở thành một linh hồn không thể siêu thoát, và sự yêu đương giữa họ bị biến thành một lời nguyền vĩnh cửu.”
---
Một Định Mệnh Khác
Sakura lắng nghe, cảm nhận từng lời nói của bà, như thể câu chuyện không chỉ là của làng mà còn của chính mình. Tình yêu, hy vọng, và sự tuyệt vọng – tất cả những yếu tố ấy như đang xoay quanh cô, làm trái tim cô nặng trĩu.
“Lời nguyền ấy cứ tồn tại cho đến tận bây giờ. Ryo và Emiko không thể siêu thoát, và những người trong làng này đều mắc phải một lỗi lầm giống như họ. Chúng tôi sống trong bóng tối của những ký ức, trong bóng tối của tình yêu không có kết thúc.” Người phụ nữ dừng lại, nhìn Sakura với ánh mắt đầy đau đớn. “Cô, với sức mạnh của mình, có thể giúp chúng tôi giải thoát không?”
Sakura cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ trong lòng. Cô hiểu rằng câu chuyện này không chỉ là một lời nguyền mà còn là một bài học. Bài học về tình yêu có thể hủy hoại mọi thứ nếu không được định hướng đúng đắn. Bà ta nhìn cô, không còn là một người lạ, mà là một người cầu cứu.
“Vậy, tôi phải làm gì?” Sakura hỏi, lòng đầy quyết tâm.
---
Cái Giá Của Hy Vọng
Người phụ nữ nhìn cô một cách nghiêm túc, rồi từ từ kéo Sakura ra phía sau nhà, nơi có một khu đất hoang tàn, phủ đầy hoa dại. Ở đây, một cây cổ thụ khổng lồ đứng sừng sững, những cành cây lớn vươn ra như những cánh tay che chở. Từ dưới gốc cây, có một chiếc bàn đá cũ kĩ, trên đó là một cuốn sách cũ nát, đã bị mưa gió làm nhòe đi nhiều phần.
“Đây là nơi lời nguyền bắt đầu. Nếu cô muốn giải thoát cho chúng tôi, cô phải tìm ra nguyên nhân thực sự của tai họa này. Cô phải thay đổi những gì đã bị chôn vùi dưới gốc cây này.”
Sakura đưa tay chạm vào gốc cây, cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng đất, như thể một thứ gì đó đang kiềm hãm sự sống từ sâu bên trong. Những ký ức về Emiko và Ryo dường như vẫn còn hiện hữu trong không khí này, ám ảnh và không thể tách rời.
Nhưng Sakura biết, chỉ có cô mới có thể phá vỡ chuỗi vòng xoáy này. Để làm vậy, cô phải đối diện với sự thật đằng sau tình yêu không được đền đáp và sự hy sinh sai lầm. Cô phải bước vào những khu vực tối tăm nhất trong lòng người, chạm vào những vết thương mà chỉ có sự thật mới có thể chữa lành.
---
Hành Trình Khám Phá
Và như vậy, hành trình của Sakura ở ngôi làng này đã không chỉ là một sự chữa lành đơn thuần. Nó trở thành một cuộc hành trình khám phá sâu hơn, nơi cô phải đối diện với những nỗi đau đã được chôn vùi dưới lớp đất, những tình yêu đã biến thành vết sẹo không thể xóa mờ. Để giải thoát cho họ, cô không chỉ cần đến y thuật mà còn phải tìm ra sự thật – và trong đó, có thể là một phần câu chuyện của chính mình.
Cô biết rằng, như một ngọn nến trong đêm tối, ánh sáng của sự thật có thể làm sáng lên bóng tối của tình yêu và hy vọng. Nhưng để làm được điều đó, cô phải chấp nhận đánh đổi, như cái giá của một ngọn nến cháy hết trong cơn mưa.
---
Khám Phá Từ Những Mảnh Ghép Cũ
Sakura ngồi bên chiếc bàn đá, mở cuốn sách cũ. Mỗi trang giấy đã bị mục nát, từng chữ viết trong đó mờ dần như đang sợ hãi bị lãng quên. Cô chăm chú lật từng trang, cố gắng tìm ra bất kỳ manh mối nào có thể giúp cô giải thoát cho ngôi làng này khỏi lời nguyền. Một trong những trang cuối cùng là những dòng chữ khắc họa một câu chuyện khác—câu chuyện về sự hy sinh và lựa chọn sai lầm.
“Ryo không chỉ dâng hiến linh hồn mình mà còn cắt bỏ một phần trái tim, chôn sâu dưới gốc cây này. Điều đó không phải để cứu Emiko, mà là để giữ cô ấy ở lại với anh, ngay cả khi cô ấy đã chết.” Những dòng chữ này như một cú sốc, làm Sakura nghẹn ngào trong khoảnh khắc. Lòng cô cảm thấy đau đớn không kém gì khi phải chứng kiến một tình yêu quá mù quáng, đến mức đánh đổi cả sự sống chỉ để có được một giây phút của sự vĩnh hằng.
Cây cổ thụ này không chỉ là chứng nhân cho lời nguyền, mà còn là nơi linh hồn của Emiko bị giam cầm, không thể siêu thoát. Khi Ryo dâng hiến trái tim mình, một phần linh hồn anh cũng đã trở thành gánh nặng cho cây này, khiến cho mọi người trong làng phải sống trong bóng tối của sự giằng xé không lối thoát.
---
Sự Lựa Chọn Đau Đớn
Sakura đứng lên, cảm nhận được sự nặng nề trong không khí. Cô quay lại nhìn cây cổ thụ, ánh mắt lấp lánh trong ánh sáng yếu ớt của ngọn nến gần đó. Cô biết rằng, để phá vỡ lời nguyền này, cô phải đối diện trực tiếp với linh hồn của Ryo và Emiko, hai người yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau vì sự ngăn cản của cái chết và sự hy sinh mù quáng.
Bà phụ nữ đứng phía sau, đôi mắt của bà đầy sự kiên nhẫn nhưng cũng chứa đựng nỗi buồn không thể tả. "Chúng tôi đã sống với lời nguyền này quá lâu. Có lẽ cô là người duy nhất có thể giúp chúng tôi giải thoát," bà nói, giọng điệu trầm lắng, như thể biết trước những gì sẽ xảy ra.
Sakura hít một hơi thật sâu, rồi bước về phía cây. Cô phải tìm cách để giải thoát cho linh hồn của Ryo và Emiko, nhưng để làm được điều đó, cô sẽ phải phá vỡ ranh giới của tình yêu, hy vọng và sự tha thứ. Cô phải đưa ra một sự lựa chọn mà không ai có thể làm thay cô—một sự lựa chọn để chữa lành, không chỉ cho linh hồn của hai người, mà còn cho những linh hồn bị vướng lại trong bóng tối.
---
Giao Ước Của Linh Hồn
Sakura đặt tay lên thân cây, và ngay lập tức một cảm giác lạnh lẽo bao trùm. Những linh hồn của Ryo và Emiko bắt đầu hiện hình trong không gian xung quanh cô, mờ ảo và không có hình dạng rõ ràng. Cô có thể cảm nhận được sự đau đớn của họ, nhưng cũng nhận ra sự tha thiết muốn được giải thoát.
"Ryo... Emiko... các bạn không thể tiếp tục như vậy nữa. Sự hy sinh của các bạn đã kéo theo đau khổ không chỉ cho các bạn mà còn cho cả những người ở lại," Sakura nhẹ nhàng nói, giọng cô đầy sự chân thành.
Một làn gió lạnh thoáng qua, và một bóng hình của Ryo từ từ hiện lên trước mặt Sakura. "Ta chỉ muốn giữ Emiko bên mình," anh nói, giọng trầm buồn, nhưng ánh mắt chứa đầy sự đau đớn. "Ta đã không thể chấp nhận sự thật, và giờ đây ta phải trả giá cho sự mù quáng của mình."
Emiko, linh hồn mờ ảo của cô, cũng xuất hiện bên cạnh anh. "Chúng ta đã yêu nhau, nhưng tình yêu không thể cứu lấy mạng sống. Cô có thể giúp chúng tôi siêu thoát, phải không?" Cô ấy hỏi, ánh mắt đầy sự khao khát tự do.
Sakura không trả lời ngay lập tức. Cô biết, để giải thoát cho họ, cô phải phá vỡ được sự ràng buộc giữa tình yêu và sự hy sinh. Cô không thể để họ tiếp tục sống trong một lời nguyền mà chính họ đã tạo ra. Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện cho sự tha thứ, rồi mở mắt ra với một quyết định kiên định.
---
Giải Phóng Linh Hồn
Sakura đặt tay lên trái tim mình, cảm nhận được nhịp đập đều đặn, vững vàng. Cô không còn sợ hãi, không còn nghi ngờ. "Tình yêu phải đi kèm với sự buông bỏ," cô nói, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Chỉ có sự tha thứ và giải thoát mới có thể giúp các bạn được an yên."
Một làn ánh sáng xanh nhạt bao quanh thân cây cổ thụ, và một cảm giác ấm áp lấp đầy không gian. Sakura đã dâng hiến trái tim mình một lần nữa, không phải để thay đổi số phận, mà để đưa tình yêu vượt lên trên sự đau đớn. Cô đã phá vỡ lời nguyền, không bằng cách giữ chặt những ký ức, mà bằng cách để chúng được tự do, để chúng không còn là một gánh nặng.
Với mỗi bước đi, lời nguyền tan biến dần, và các linh hồn của Ryo và Emiko từ từ biến mất vào không gian vô tận. Một làn gió nhẹ thổi qua, mang theo một cảm giác thanh thản và tự do chưa từng có. Cây cổ thụ, vốn bao trùm với bóng tối, giờ đây bắt đầu sáng lên dưới ánh mặt trời.
---
Cái Giá Của Sự Tha Thứ
Sakura đứng im, nhìn cây cổ thụ, cảm nhận sự thay đổi trong không khí. Ngôi làng giờ đây không còn vẻ u ám, không còn những đôi mắt hoang mang nhìn cô nữa. Người dân trong làng dường như cảm nhận được sự thay đổi này. Họ bắt đầu ra ngoài, thở một hơi dài như thể vừa thoát khỏi một cơn ác mộng kéo dài.
Bà phụ nữ nhìn Sakura với đôi mắt đầy cảm kích. "Cảm ơn cô, Sakura. Cô đã cho chúng tôi một cơ hội mới, để sống mà không phải sống trong bóng tối nữa." Bà mỉm cười, những giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài trên má.
Sakura mỉm cười nhẹ nhàng. Cô hiểu rằng hành trình của mình không chỉ là chữa lành thể xác, mà còn là chữa lành tâm hồn. Mỗi vết thương, dù sâu đến đâu, đều có thể được chữa lành nếu ta dám đối diện với sự thật và tha thứ.
Với một bước đi vững vàng, Sakura tiếp tục hành trình của mình, để lại phía sau những ngôi làng đã tìm thấy sự bình yên, và những trái tim đã tìm lại được tự do. Cô biết rằng, ở đâu đó, một ngọn nến sẽ luôn sáng lên, thắp sáng con đường cho những người lạc lối.
---
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top