Mạo Hiểm Trong Hang Tối

Lời Cảnh Báo Về Nơi Nguy Hiểm

Sakura đặt chân đến một ngôi làng nằm lẻ loi giữa thung lũng, nơi những ngọn núi đen vây quanh như những bức tường sừng sững. Không khí ở đây trầm lặng đến mức kỳ lạ, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua những kẽ lá.

Khi nghe về câu chuyện hang động ma quái từ dân làng, Sakura nhận ra không chỉ là sự sợ hãi mà còn cả sự tuyệt vọng hiện hữu trong ánh mắt của họ. Những đứa trẻ mất tích, tiếng khóc đứt quãng trong đêm, và những bóng đen ẩn hiện đã khiến cả ngôi làng chìm trong lo lắng.

“Người lạ ơi, xin hãy cứu các con tôi,” một người mẹ cầu khẩn, đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều.

“Không ai dám bước vào hang động đó,” trưởng làng nói thêm, giọng trầm ngâm. “Nhưng nếu cô thực sự đủ dũng cảm, chúng tôi sẽ mang ơn cô mãi mãi.”

Nhìn vào ánh mắt đầy hy vọng của mọi người, Sakura gật đầu. Cô quyết tâm đưa bọn trẻ về và xóa tan nỗi ám ảnh đã đè nặng lên ngôi làng này.

---

Lối Vào Hang Động Đầy Bất Trắc

Khi đứng trước lối vào hang động, Sakura cảm nhận được một luồng năng lượng tiêu cực toát ra từ bên trong. Những vách đá đen tuyền như hút lấy ánh sáng, và không khí ở đây lạnh hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Cô bước vào, ánh sáng từ chiếc đèn lồng nhỏ trong tay chỉ đủ để chiếu sáng vài bước chân. Bên cạnh cô, Tsukikage bay chậm rãi nhưng cẩn trọng, đôi mắt tinh vi của nó như đang dò tìm bất kỳ nguy hiểm nào.

Tiếng nhỏ giọt của nước vang vọng trong không gian yên tĩnh, hòa cùng âm thanh gió luồn qua những khe đá. Mỗi bước đi của Sakura đều được tính toán cẩn thận, vì mặt đất trở nên trơn trượt và không ổn định.

---

Tiếng Khóc Trong Bóng Tối

Đi sâu hơn vào trong, Sakura chợt nghe thấy những tiếng khóc yếu ớt vang lên, như thể từ rất xa. Ban đầu, cô tưởng đó là ảo giác, nhưng Tsukikage hét nhẹ, như xác nhận rằng âm thanh ấy là thật.

“Ở gần đây,” cô thì thầm, tăng tốc bước chân.

Tiếng khóc dẫn cô đến một nhánh hang hẹp, nơi những tảng đá nhọn lởm chởm chắn lối. Sakura phải cúi người, cố gắng không làm động đến những mảnh đá sắc bén. Khi vượt qua, cô nhìn thấy ba đứa trẻ đang co ro trong một góc.

“Các cháu không sao chứ?” Sakura hỏi, giọng đầy dịu dàng.

Bọn trẻ ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy sự hoảng sợ. “Có thứ gì đó muốn bắt chúng cháu,” một đứa trẻ nức nở. “Chúng cháu không dám ra ngoài.”

“Ta sẽ đưa các cháu ra khỏi đây,” Sakura trấn an. Cô cẩn thận kiểm tra xem chúng có bị thương không, sau đó đưa mỗi đứa một viên kẹo để chúng bớt sợ hãi.

---

Chướng Ngại Đầu Tiên

Ngay khi Sakura chuẩn bị dẫn bọn trẻ rời khỏi, từ sâu trong bóng tối vang lên một tiếng gầm ghê rợn. Một con quái vật khổng lồ xuất hiện, thân hình đầy những gai nhọn và đôi mắt đỏ rực như máu.

“Tsukikage, chuẩn bị!” Sakura hét lên.

Tsukikage phi lên, dùng móng vuốt sắc nhọn của mình để đối đầu với con quái vật. Trong khi đó, Sakura bảo vệ bọn trẻ bằng một vòng bảo vệ ánh sáng, chặn đứng những mảnh đá rơi từ trần hang do sự rung chuyển gây ra.

Cuộc chiến kéo dài, và với cú đấm mạnh mẽ chứa đầy năng lượng thanh tẩy của mình, Sakura đánh bay con quái vật, khiến nó tan biến vào không khí.

---

Cuộc Hành Trình Thoát Ra

Dẫn bọn trẻ ra khỏi hang không hề dễ dàng. Hang động như sống dậy, với những bức tường rung chuyển và những bóng đen lởn vởn bám theo. Sakura và Tsukikage phải vượt qua những bẫy tự nhiên và những linh hồn nhỏ bé nhưng hung ác ẩn nấp khắp nơi.

Dù gặp nhiều khó khăn, Sakura cuối cùng cũng đưa bọn trẻ ra khỏi hang một cách an toàn.

---

Chữa Lành Ngôi Làng

Khi trở về làng, Sakura nhận thấy không chỉ bọn trẻ mà cả ngôi làng này đều bị tổn thương. Những đứa trẻ dù đã an toàn nhưng tinh thần vẫn chưa ổn định, người dân cũng chịu ảnh hưởng bởi nỗi sợ hãi kéo dài.

Sakura dựng một khu vực chữa trị ngay giữa làng, sử dụng y thuật của mình để chữa lành không chỉ vết thương trên cơ thể mà cả những vết thương trong tâm hồn.

Cô bắt đầu với những đứa trẻ, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu chúng và truyền vào một luồng năng lượng ấm áp. “Không sao rồi, các cháu đã an toàn,” cô thì thầm, ánh sáng từ tay cô xoa dịu những cơn ác mộng còn ám ảnh chúng.

Sau đó, cô mời tất cả dân làng đến, khuyến khích họ kể về những nỗi sợ hãi của mình. Với sự kiên nhẫn và y thuật của mình, Sakura giúp họ gỡ bỏ những áp lực tinh thần, từng chút một mang lại sự yên bình mà họ đã mất từ lâu.

“Cô không chỉ chữa lành cơ thể chúng tôi, mà còn chữa lành cả trái tim chúng tôi,” trưởng làng xúc động nói.

---

Lời Cảm Ơn Và Sự Tiếp Tục

Người mẹ của ba đứa trẻ mang đến một giỏ hoa và lương thực làm quà cảm ơn Sakura. “Nếu không có cô, tôi đã mất tất cả. Cảm ơn cô từ tận đáy lòng.”

Trưởng làng cũng trao tặng Sakura một chiếc vòng cổ bằng bạc, biểu tượng của lòng biết ơn và sự bảo vệ. “Cô là ánh sáng đã xua tan bóng tối nơi đây.”

Sakura khiêm tốn nhận lấy, biết rằng sự giúp đỡ của mình đã mang lại hy vọng cho nơi này.

---

Tiếp Tục Hành Trình

Khi rời ngôi làng, Sakura cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng. Tsukikage sải cánh bên cô, đôi mắt ánh lên vẻ tự hào. Cả hai biết rằng hành trình phía trước vẫn còn dài, nhưng họ đã sẵn sàng cho mọi thử thách đang chờ đợi.

Ngôi làng dần khuất xa, nhưng Sakura biết, trong tim mình, mỗi nơi cô đi qua đều là một mảnh ghép trong bức tranh lớn về sứ mệnh chữa lành của cô.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top