Giải Mã Bí Mật Của Những Đoạn Đường Mờ Mịt

Lời Gọi Của Những Đoạn Đường Cũ

Buổi sáng sớm, không khí mát lạnh tràn vào khu rừng, mang theo hơi thở của đất và cây cối. Sakura thức dậy khi những tia sáng đầu tiên chiếu qua những cành cây cao vút, tạo thành một bức tranh kỳ diệu trên mặt đất. Linh thú đậu bên cạnh cô, đôi mắt lấp lánh như luôn cảnh giác nhưng cũng đầy sự an yên, vì chúng đã dần quen với nhau qua từng hành trình dài. Mỗi buổi sáng, Sakura cảm nhận được sự gắn kết ngày một sâu sắc với sinh vật này, và đó chính là nguồn động lực mạnh mẽ tiếp thêm sức mạnh cho cô trên mỗi bước đường.

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, vươn vai và hít một hơi thật sâu. Những ký ức của đêm qua, những linh hồn mà cô đã giúp đỡ, vẫn lởn vởn trong đầu cô. Mỗi bước đi dường như dẫn cô đến một câu hỏi mới, những câu hỏi mà cô chưa thể giải đáp. Chưa bao giờ cô cảm thấy hành trình của mình tràn đầy những bí ẩn như lúc này.

“Cái gì đang chờ đợi ta ở phía trước?” Sakura tự hỏi, đôi mắt hướng về phía xa, nơi ánh sáng chiếu xuyên qua tán cây, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. “Có lẽ hôm nay, ta sẽ có câu trả lời.”

Linh thú bay lên, vẫy nhẹ cánh như thể nhận thức được suy nghĩ của cô. Nó tiến về phía cô, rồi ngẩng đầu nhìn về một hướng nhất định, như ra hiệu rằng một sự kiện gì đó sắp xảy ra.

Sakura gật đầu, cảm nhận được điều gì đó lạ lùng đang chờ đón mình. Cô không còn do dự nữa. Đã đến lúc cô tiếp tục cuộc hành trình và tìm ra những câu trả lời.

---

Con Đường Mới, Những Ngôi Làng Vắng Lặng

Khi mặt trời lên cao, Sakura và linh thú tiếp tục hành trình qua những khu rừng rậm rạp. Càng đi sâu vào những cánh rừng, mọi thứ càng trở nên hoang vắng và có phần kỳ quái. Những con đường mòn không còn được người dân qua lại, thay vào đó là những dấu vết của những sinh vật kỳ lạ mà cô chưa từng thấy trước đây. Những cây cối cao lớn, thân gồ ghề, cành lá quấn quýt nhau như thể chúng đang bảo vệ một điều gì đó sâu thẳm bên trong.

Sau một thời gian đi bộ, Sakura và linh thú đến một ngôi làng nhỏ, nhưng điều kỳ lạ là cả làng không hề có một bóng người. Những ngôi nhà gỗ cổ kính, những chiếc cổng sắt đã bắt đầu han gỉ, nhưng không có dấu hiệu của sự sống.

“Lạ thật,” Sakura nói, nhìn quanh. “Dường như nơi đây đã bị bỏ hoang từ lâu.”

Linh thú hét nhẹ, đôi mắt nhìn sắc lẹm như đang cảnh giác với điều gì đó không rõ. Nó bay vòng quanh, ánh mắt Phượng Hoàng nhìn thấy từng góc khuất của ngôi làng, rồi đột ngột quay lại nhìn Sakura, như muốn cảnh báo cô điều gì.

“Chắc chắn có điều gì đó đã xảy ra ở đây,” Sakura nhận xét. “Chúng ta phải cẩn thận.”

Cô bước vào ngôi làng, và lập tức cảm nhận được một sự im lặng kỳ quái, như thể nơi đây đang ẩn giấu một bí mật đáng sợ. Cô không phải là người duy nhất cảm nhận được sự bất thường này. Linh thú bên cạnh cô cũng đang cảnh giác hơn bao giờ hết.

Sakura tiến đến một căn nhà lớn giữa làng, cửa sổ mờ tối, và căn nhà trông như đã lâu không được sử dụng. Cô đẩy cửa bước vào, và những tiếng cọt kẹt của cánh cửa vang lên trong không gian tĩnh lặng. Bên trong, không có ai, nhưng một luồng khí lạnh lẽo ùa ra khiến cô phải rùng mình.

Cô bước vào trong, và ngay lập tức nhận thấy một điều kỳ lạ. Từng bức tranh, từng đồ vật trong nhà đều có sự kết nối kỳ bí. Những hình ảnh, những vật dụng cũ kỹ dường như đều mang một câu chuyện riêng. Nhưng điều khiến Sakura chú ý nhất là một chiếc gương cổ, đặt ngay giữa phòng.

Chiếc gương phản chiếu hình ảnh của cô, nhưng không phải như mọi khi. Bức ảnh trong gương mờ ảo, lờ mờ như một thế giới khác. Sakura nhìn vào đó, và ngay lập tức cảm nhận được một cơn đau nhói trong lòng, như thể có một sự kết nối sâu sắc nào đó giữa cô và chiếc gương này.

“Đây là... điều gì?” Sakura thì thầm, đôi mắt căng thẳng, không thể rời khỏi chiếc gương.

---

Cánh Cửa Mở Ra – Một Bí Mật Được Tiết Lộ

Ngay khi Sakura đưa tay chạm vào chiếc gương, một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên từ đó, chiếu rọi khắp căn phòng, khiến mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt. Sakura kêu lên một tiếng nhỏ, và trước mắt cô, không gian thay đổi hoàn toàn.

Cô thấy mình không còn đứng trong căn phòng nữa, mà lại ở một nơi khác, một thế giới đầy ảo mộng. Trước mắt là những cánh cổng cổ xưa, những con đường mòn phủ đầy sương mù, và phía xa là những ngọn núi đầy huyền bí. Cô cảm nhận được một sự tồn tại mạnh mẽ, như thể nơi đây là một không gian đã bị quên lãng từ lâu.

“Tsukikage!” Sakura kêu lên, nhưng không có tiếng trả lời. Cô quay lại, nhưng linh thú của mình đã biến mất.

Bỗng nhiên, một bóng dáng xuất hiện từ phía xa, từ trong làn sương mù. Đó là một người phụ nữ, với vẻ ngoài thanh thoát và ánh mắt buồn bã. Cô ta tiến lại gần Sakura, và cất giọng nói nhẹ nhàng:

“Chào mừng đến với thế giới của những linh hồn bị bỏ quên.”

Sakura cảm thấy một sự lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. “Ai là bạn, ai là kẻ thù ở đây?” Cô hỏi, giọng có phần nghi ngại.

Người phụ nữ mỉm cười, nhưng đó là nụ cười chứa đầy sự đau đớn. “Ta không phải là kẻ thù của ngươi. Ta chỉ là một linh hồn lạc lối, giống như những người khác. Nhưng ngươi... ngươi đã đến đây để giúp chúng ta, phải không?”

Sakura nhìn vào đôi mắt ấy, và cảm nhận được một sự liên kết kỳ lạ. Cô gật đầu.

“Đúng vậy. Ta sẽ giúp các ngươi.” Sakura kiên định trả lời, trong lòng đầy quyết tâm.

---

Cái Kết Mở Ra Một Bí Ẩn Mới

Khi ánh sáng từ chiếc gương bắt đầu mờ dần, Sakura bỗng chốc quay lại thực tại. Cô đứng trong căn phòng cũ, chiếc gương đã trở lại hình dáng ban đầu, nhưng sự thay đổi trong cô là không thể phủ nhận. Cô hiểu rằng hành trình của mình vẫn còn rất dài, và những câu trả lời đang dần hé lộ, dù chúng có thể không phải là những gì cô mong đợi.

Sakura nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời tối dần, nhưng lòng cô không cảm thấy mệt mỏi. Cô đã sẵn sàng tiếp tục, đối mặt với những thử thách mới, và tìm kiếm sự thật trong những bí ẩn đằng sau thế giới này.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top