Cảm Xúc Hồi Sinh

Bóng Tối Tàn Cuộc

Cánh cổng dẫn đến vùng đất mới mở ra trước mắt Sakura. Không khí nơi đây nặng mùi khói và máu, dấu vết của chiến tranh vẫn còn hằn rõ trên từng ngọn cỏ và phiến đá. Cánh đồng rộng lớn bị tàn phá, những ngôi làng chìm trong đổ nát, những ngọn lửa nhỏ vẫn âm ỉ cháy trong đống tro tàn.

Sakura tiến sâu vào, cảm nhận được nỗi đau đớn và sự tuyệt vọng như một làn sóng vô hình đè nặng lên tâm trí. Hơi thở cô chậm lại, ánh mắt sắc sảo nhìn xung quanh, xác định hướng đi. Trong đầu, cô chỉ có một ý nghĩ: cứu chữa tất cả những ai cần cô.

Khi đến một ngôi làng nhỏ bị phá hủy gần như hoàn toàn, cô thấy hàng trăm người dân bị thương nằm la liệt trong một ngôi đền lớn còn sót lại. Tiếng rên rỉ và thở dài xen lẫn những lời cầu nguyện yếu ớt vang lên trong không gian u ám.

Trưởng làng, một người đàn ông gầy gò với vết thương lớn trên vai, bước đến bên cô, ánh mắt chứa đầy hy vọng lẫn tuyệt vọng. “Xin cô... Xin hãy cứu lấy họ. Chúng tôi không còn ai khác để trông cậy.”

Sakura đặt tay lên vai ông, ánh mắt dịu dàng nhưng kiên quyết. “Tôi sẽ làm tất cả những gì có thể. Hãy tin ở tôi.”

---

Chữa Lành Trăm Người

Sakura bắt tay vào công việc ngay lập tức. Cô đi từ người này sang người khác, kiểm tra từng vết thương. Có người bị gãy xương, có người bị bỏng nặng, có người mất máu đến kiệt quệ. Một cậu bé với đôi chân bị thương nghiêm trọng nằm run rẩy trong góc, đôi mắt sưng húp vì khóc.

“Cậu bé này cần phẫu thuật ngay lập tức,” Sakura nói, rồi nhanh chóng lấy dụng cụ từ túi. Dưới ánh sáng yếu ớt, cô cẩn thận xử lý từng chi tiết, đôi tay khéo léo như của một nghệ nhân.

Đến một người lính trẻ với vết thương sâu trên ngực, Sakura phải sử dụng tất cả kỹ năng và sức lực để cầm máu và phục hồi cơ bắp bị tổn thương. Mồ hôi chảy dài trên trán cô, nhưng đôi mắt vẫn rực sáng sự tập trung.

Thời gian trôi qua, ánh mặt trời từ trên cao dần ngả về chiều. Những vết thương lớn nhỏ được xử lý dần, tiếng rên rỉ trong ngôi đền cũng dần giảm bớt. Hơi thở của mọi người dần đều đặn hơn, ánh mắt họ ánh lên tia sáng của sự sống.

---

Cuộc Gặp Gỡ Với Villin

Khi đêm buông xuống, Sakura quyết định đi tìm thêm nguyên liệu để tiếp tục công việc vào ngày mai. Trong ánh trăng mờ, cô bước dọc con đường đầy bụi bặm dẫn đến thị trấn gần đó.

Giữa con đường vắng vẻ, cô bắt gặp một bóng dáng lặng lẽ ngồi bên vệ đường. Đó là một cô gái trẻ, mái tóc màu bạc ánh lên trong ánh trăng. Nhưng điều khiến Sakura chú ý hơn cả là ánh mắt vô hồn, trống rỗng của cô gái.

“Cô ổn chứ?” Sakura tiến lại gần, giọng nói dịu dàng.

Cô gái không trả lời. Chỉ khi Sakura nhìn kỹ, cô mới nhận ra cơ thể cô gái không hoàn toàn là con người. Tay trái và chân phải của cô là kim loại, các khớp nối phát ra tiếng kêu nhỏ mỗi khi cô cử động.

“Chiến tranh… đã cướp đi tất cả,” cô gái thì thầm, giọng nói đều đều như không có cảm xúc. “Cơ thể này... là một phần của cái giá tôi phải trả.”

Sakura lặng đi trong giây lát. “Tên cô là gì?”

“Villin Tama,” cô gái đáp, ánh mắt vẫn xa xăm.

Sakura nắm lấy bàn tay lạnh giá của Villin. “Đi cùng tôi. Tôi sẽ giúp cô.”

---

Phép Màu Hồi Sinh

Khi bình minh ló dạng, những người bị thương hôm qua đều cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hơn. Vết thương trên da họ dần liền lại một cách thần kỳ, nỗi đau nhức cũng tan biến. Mọi người nhìn nhau bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn hân hoan.

“Thật kỳ diệu… Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể sống sót,” một người phụ nữ bật khóc, ôm chầm lấy đứa con trai nhỏ đã được Sakura cứu chữa.

Nhưng lúc này, Sakura đang tập trung vào Villin. Cô dành cả buổi sáng để trò chuyện, dùng giọng nói ấm áp để khơi gợi lại cảm xúc đã bị chôn vùi trong tâm hồn cô gái.

“Cô không chỉ là một cỗ máy, Villin. Bên trong cô vẫn còn trái tim con người. Đừng để chiến tranh cướp đi nó.”

Villin nhìn Sakura, ánh mắt bắt đầu có chút dao động. “Nhưng tôi đã quên cách cảm nhận… Tôi đã quên cách khóc.”

---

Cảm Xúc Hồi Sinh

Suốt hai ngày tiếp theo, Sakura không ngừng kiên nhẫn trò chuyện và đồng hành cùng Villin. Cô kể những câu chuyện nhỏ nhặt, những kỷ niệm vui vẻ trong hành trình của mình, cố gắng khơi dậy chút ánh sáng trong trái tim tưởng chừng đã nguội lạnh của Villin.

Đêm thứ hai, khi ngồi bên đống lửa nhỏ, Villin bất ngờ nói: “Tôi cảm thấy… ấm áp.”

Sakura mỉm cười. “Đó là cảm xúc của cô. Nó chưa bao giờ rời đi, chỉ là cô đã quên cách lắng nghe nó.”

Đến sáng hôm sau, Villin bước ra ngoài với đôi mắt rực sáng khác lạ. Khi Sakura chuẩn bị rời đi, Villin chạy đến, nước mắt lăn dài trên má.

“Cảm ơn cô… Thật sự rất cảm ơn cô.” Giọng cô nghẹn ngào, nhưng Sakura biết đó là giọng nói của một con người thực thụ, không còn là cỗ máy vô hồn nữa.

Sakura mỉm cười, lòng tràn ngập niềm vui. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho Villin rồi bước đi, tiếp tục hành trình của mình, mang theo sự ấm áp lan tỏa từ ánh sáng cảm xúc cô vừa khơi dậy.

---

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top