Chương 12

Nhìn vào bản báo cáo, Trương Tự Lực xoa trán. Có vẻ như hôm nay anh cảm thấy rất tệ. Một tập đoàn lớn, có rất nhiều dự án ... Mặc dù chủ yếu kinh doanh chính về lĩnh vực bất động sản nhưng còn có các công ty con như: công ty đầu tư, công ty truyền thông, công ty tài chính,... Trương Tự lắc đầu, quá nhiều. Giống như sáng nay, anh đã tìm thấy một báo cáo về các công ty con của Home Electronics Technology và anh thấy có rất nhiều vấn đề còn tồn đọng. Có vẻ như khi trở lại công ty, anh cần phải giải quyết chúng.
Đóng lại tài liệu, Trương Tự Lực rời khỏi giường. Anh không hiểu tại sao bây giờ anh đã bình thường, vẫn phải ở lại bệnh viện. Bác sĩ nói rằng anh vẫn phải tiếp tục theo dõi và kiểm tra thêm. Điều đó thực sự không rõ ràng. Còn điều gì mà phải kiểm tra? Mà phải theo dõi? Anh thực sự chán nản với các lý lẽ của các con người này.
Tự Lực bước đến cửa sổ sau đó mở rèm. Ánh nắng tràn ngập khắp phòng. Tự Lực nheo mắt. Anh cần phải đi ra ngoài để thay đổi không khí và thư giãn. Anh nhìn lại đống tài liệu rồi lấy áo khoác bước ra ngoài.

Đi về phía trước, đó là phòng 513. Cửa không đóng. Diệp Vinh Thiêm ... Tự Lực nhớ lại việc đêm qua và tự hỏi liệu anh ta cũng tỉnh dậy? Một chút tò mò, Trương Tự Lực quay lại và nhìn vào trong.
"Tự..Tự Lực ..." Anh nghe thấy ai đó gọi tên mình. "Tự Lực ..." lại là một âm thanh nữa. Ai vậy nhỉ?
Khi Tự Lực phát hiện ra rằng âm thanh phát ra từ phía 513, anh nhìn vào trong... Diệp Vinh Thiêm đang dựa vào giường và nhìn anh. Anh bước vào.
"Tự Lực ..." Diệp Vinh Thiêm thấy Tự Lực chậm rãi bước vào. "Cậu không có sao chứ?"
"Anh biết tôi à?" Trương Tự Lực hỏi.

"Sao cơ?" Diệp Vinh Thiêm ngạc nhiên.
"À xin lỗi" Trương Tự Lực nhìn thấy biểu hiện của Diệp Vinh Thiêm và cảm thấy cần phải giải thích với anh ta. "Tôi không biết trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"
"Cậu đang nói gì vậy?" Diệp Vinh Thiêm thậm chí còn bối rối hơn.
"Thôi tôi không phiền anh nghỉ ngơi nữa" Tự Lực không muốn chú ý đến Diệp Vinh Thiêm, quay lưng và đi ra ngoài.
"Tự Lực ..." Diệp Vinh Thiêm gọi với theo.

"Chí Cường, hôm nay tao đã thấy Tự Lực." Diệp Vinh Thiêm nói với Mã Chí Cường.
"Trương Tự Lực?" Mã Chí Cường hoàn toàn bình tĩnh. "Nó ở phòng kế bên. Mày thấy nó có gì là lạ không?"
"Nó nói nó không biết tao!" Diệp Vinh Thiêm nghĩ về những gì anh đã nghe được vào buổi sáng và cảm thấy không thể hiểu được. "Chuyện gì đã xảy ra với nó?"
"Nó?" Suy nghĩ về điều này Mã Chí Cường không thể không tức giận "Bác sĩ kiểm tra và nói rằng nó bị mất trí nhớ!"
"Mất trí nhớ?" Diệp Vinh Thiêm sững sờ.
"Ừ. Khi tỉnh dậy, nó thậm chí còn không nhận ra cha mình.Tao đã đến tìm nó và thực sự nó không nhớ tao là ai." Mã Chí Cường nghĩ về biểu cảm ngây thơ trên đôi mắt Trương Tự Lực. Nó làm anh vô cùng tức giận.
"Nó không nhớ bất kì điều gì à?" Diệp Vinh Thiêm dường như đang suy nghĩ về điều gì đó sau thì thầm, "..Như vậy cũng tốt..làm lại một cuộc đời mới."
"Vinh Thiêm, ​​có chuyện gì với mày vậy?" Mã Chí Cường hét lớn

"Hãy cho cậu ta một cơ hội.. " Diệp Vinh Thiêm vẫn đang nói với chính mình.
"Cơ hội nào? Cái gì cho nó cơ hội?"
"Chí Cường," Diệp Vinh Thiêm đột nhiên ngẩng đầu lên. "Tao muốn biết vụ án của tao và Trương Tự Lực thế nào? Mày nói là tao đã hôn mê hai tháng. Cảnh sát giải quyết như thế nào?"

"Vụ án đã đóng lại rồi." Mã Chí Cường giữ một khuôn mặt chán nản.
"Đóng lại rồi sao? Trương Tự Lực thế nào?"
"Nó rất ổn! Nếu không nó đã không còn ở bên cạnh phòng mày rồi. Cảnh sát nói rằng không có đủ bằng chứng để kết tội nó..."
Đột nhiên, Mã Chí Cường dường như nhớ ra một điều gì đó. Rồi quay sang Diệp Vinh Thiêm. "Vinh Thiêm, mày biết chuyện gì đã xảy ra đúng không? Đúng không?"

"Tao?" Diệp Vinh Thiêm nhìn Mã Chí Cường háo hức và không hiểu tại sao anh ta lại rất phấn khích.
"Mày..mày phải nói cho cảnh sát biết! Tao biết, Trương Tự Lực đã bắt cóc mày. Phải không? Mày phải nói cho cảnh sát biết nó đã hại mày thế nào! Phải đưa nó vào tù. Nó phải bị trừng trị." Mã Chí Cường nói, đôi mắt rực sáng. "Nó đã làm rất nhiều điều xấu, không thể không bị trừng phạt! Vinh Thiêm, mày hãy ​​nói với cảnh sát để bắt nó. Để trả thù cho Vinh Trạch, cho mày và cả Điền Ninh nữa. Tao biết rồi cũng sẽ đến ngày này mà. Mày sẽ tỉnh lại và cho nó một bài học. Tao đã chờ lâu lắm rồi" Mã Chí Cường vô cùng phấn khích.

Thấy Mã Chí Cường dường như đã mất kiểm soát, Diệp Vinh Thiêm cau mày. Mọi thứ đến quá bất ngờ, anh không thể kiểm soát được. Diệp Vinh Thiêm cần phải suy nghĩ nhiều về nó.

"Chí Cường, tao hơi mệt." Anh nói với Mã Chí Cường.
"Thôi chuyện đó để sau. Mày cần nghỉ ngơi trước đã. Nằm xuống đi." Mã Chí Cường thấy Diệp Vinh Thiêm thực sự mệt mỏi nên không muốn tiếp tục nữa

Trương Tự Lực, có nên vạch tội nó không? Nghĩ về những cái tên mà Chí Cường vừa nhắc đến: Vinh Trạch, Điền Ninh...Trái tim Diệp Vinh Thiêm như bị bóp nghẹn. Nhưng khuôn mặt sáng nay, thực sự như một người hoàn toàn mới vậy. Cậu ta hoàn toàn không nhớ gì cả. Vì vậy, có công bằng không khi để Trương Tự Lực mang những tội lỗi trước đó? Hay là cho cậu ta một cơ hội để làm lại?

Căn tin ở đồn cảnh sát trung tâm.

"Từ Phi." Tử Sơn thấy Từ Phi bước vào và nhanh chóng vẫy tay.
"Sếp Giang" Từ Phi nhìn thoáng qua Tử Sơn, trên tay cầm một cái đĩa rồi ngồi xuống "Anh đoán coi tôi nghĩ gì?."
"Khỏi nghĩ cũng đoán được" Tử Sơn mỉm cười. "Có phải Diệp Vinh Thiêm?"
Nhấp một ngụm cà phê, Từ Phi gật đầu.
"Chúng ta chỉ có một manh mối là Trương Tự Lực, vì vậy mới bám sát anh ta. Thực sự không ngờ Diệp Vinh Thiêm lại tỉnh dậy..." Tử Sơn nghĩ về hai người này, không thể không nhướng mày: "Chúng ta không cần phải theo sát Trương Tự Lực nữa"
"Vài ngày sau, chúng ta sẽ đến bệnh viện một lần nữa." Tử Sơn đề xuất "Hãy để Diệp Vinh Thiêm chuẩn bị."
"Tôi hiểu" Từ Phi gật đầu.
"À! Bỏ qua việc này đi. Vụ án sáng nay thế nào?" Tử Sơn nhắc nhở Từ Phi về nhiệm vụ của mình với tư cách là một cảnh sát
"Sau bữa ăn, tôi sẽ đi lấy báo cáo pháp y và Quốc Nhân sẽ đến những người có liên quan để thu thập thông tin." Từ Phi uống một ngụm cà phê và trả lời.
"Được rồi. Khi xong việc hãy báo cáo cho tôi." Tử Sơn gật đầu với một nụ cười, anh luôn hài lòng về thái độ nghiêm túc của Từ Phi.

Bãi cỏ của bệnh viện Nhân Tâm,
Trương Tự Lực ngồi trên băng ghế nơi anh thường ngồi, và nghiêm túc nhìn vào Dự án sòng bạc mà Lương Đại phải trả đất lại cho Chính phủ để xây dựng Sân bay Thanh Mã
Thành phố sòng bạc? Trương Tự Lực nheo mắt, việc xây dựng Thành phố sòng bạc ở Hồng Kông xem như là một việc tiên phong. Có thể sẽ kiếm được không ít nếu nó thành công. Tuy nhiên, Chính phủ đã ra quyết định và cấm việc xây dựng sòng bạc ở đây. Vì vậy, dự án này có thể bị hủy. Trương Tự Lực phóng tầm mắt ra xa. Công ty đã đầu tư rất nhiều vào dự án này, nếu nó bị hủy bỏ tổn thất là rất lớn. Tuy nhiên, lệnh cấm đã được ban hành. Sớm hay muộn cũng phải từ bỏ.

Sân bay Thanh Mã? Trượng Tự Lực đã xem qua báo cáo về dự án này! Thực sự nó là một kho báu! Nếu không nhanh tay nó sẽ rơi vào tay người khác. Công ty có khả năng giành dự án này không ai khác chính là Tập đoàn Lực Thiên. Do CEO của cả hai công ty đều gặp vấn đề, nên tạm thời dự án đã được dừng lại. Đây chính là cơ hội tốt. Nếu Chính phủ khởi động lại dự án này, Lương Đại chắc chắn có thể đưa ra kế hoạch hoàn toàn mới và còn tốt hơn Lực Thiên. Khả năng rất lớn để có thể đánh bại Lực Thiên. Trương Tự Lực cười nhẹ
Nhìn vào kế hoạch Thành phố sòng bạc trong tay, Trương Tự Lực nhẹ nhàng vò lại. Thành phố cờ bạc? Nó chỉ còn là quá khứ. Bây giờ, là Sân bay Thanh Mã. Trương Tự Lực buông tay, tờ giấy rớt xuống. Sân bay Thanh Mã, tương lai Hồng Kông và cũng là tương lai của chính anh.

"Thưa anh! Anh không thể vứt rác ở đây được!" Giọng một người phụ nữ cắt ngang suy nghĩ của Tự Lực.
Rác? Tự Lực ngạc nhiên, rác gì? Anh nhìn xung quanh.
"Nó không nên bị quăng ở đây" Một người phụ nữ ngồi xổm xuống và nhặt tờ giấy đã bị vò lại rồi đứng dậy.
Tự Lực ngẩng đầu lên nhìn. Lại một nụ cười ở phía đối diện anh ta. Anh cau mày

"Là cô!" Tự Lực nhìn cô.
"Anh nghĩ là ai?" Tiếu Quân giơ tờ giấy lên. "Anh vừa vứt rác bừa bãi! Nếu tôi là cảnh sát, chắc chắn sẽ phạt anh!"

Nhìn vào biểu cảm của Tiếu Quân, Tự Lực suy nghĩ "Liệu cô ấy có ý đồ gì không? Tại sao lúc nào cô ấy cũng vui vẻ và cởi mở như vậy."

"Anh đã ăn gì chưa?" Tiếu Quân hỏi.
Tự Lực không trả lời. Làm thế nào mà một bác sĩ tâm lý luôn xoay quanh việc ăn uống vậy?
"Anh có muốn ăn gì không?" Tiếu Quân thay câu hỏi nhưng chủ đề vẫn không đổi.
"Tôi không định là sẽ đi ăn một lần nữa với cô." Tự Lực từ chối.
"Tôi cũng đoán được." Tiếu Quân nhún vai. "Tôi không có ý định để anh mời tôi đi ăn. Nhưng...tôi có thể ..."
Thấy Tiếu Quân nhìn chằm chằm vào chiếc ghế nơi anh đang ngồi, Tự Lực nhón người đứng dậy và nhích sang một bên.
"Cảm ơn anh!" Cô ngồi xuống bên cạnh. "Hôm nay tôi đến đây không phải để hỏi anh điều gì. Tôi có cái này cho anh." Tiếu Quân giơ một cái hộp lên.
"Cái gì vậy?" Tự Lực nhìn vào cái hộp.
"Hãy đoán xem" Tiếu Quân nói với một nụ cười và mở nắp "Thế nào?"
Trương Tự Lực nhìn vào nó. Hóa ra đó là một hộp bánh, nhiều màu sắc trông rất ngon.
"Anh thử đi" Tiếu Quân cẩn thận lấy một cái bánh nhỏ. "Tôi không biết anh thích loại nào, nên đã mua hết tất cả."
"Cảm ơn, nhưng tôi không muốn ăn." Tự Lực từ chối, rồi đứng dậy bỏ đi.
"Này, Trương Tự Lực" Tiếu Quân hét lên.
Tuy nhiên không như những lần trước, lần này Tự Lực không chú ý đến cô nữa mà đi thẳng về phía trước.
"Trương Tự Lực." Tiếu Quân lại gọi lớn, cô đặt hộp bánh xuống và chạy theo anh "Anh có thể nghe tôi nói..."
Khi chưa nói xong, Tiếu Quân đột nhiên thấy Tự Lực đứng lại và nhìn về phía trước.
Anh ta đang nhìn ai? Tiếu Quân nghi ngờ. Nhìn theo ánh mắt của anh, Tiếu Quân phát hiện thì ra là Tử Sơn và Từ Phi.
Trương Tự Lực vẫn đứng đó và nhìn vào hai người. Tiếu Quân đột nhiên nhớ ra một điều
"Anh có biết sếp Giang không?" Tiếu Quân hỏi.
"Anh ta không phải là cảnh sát à?" Tự Lực quay lại và thờ ơ như mọi khi.
Tiếu Quân không hề mong đợi sẽ nhận được câu trả lời lạnh lùng này. Nhưng liệu tôi có nhầm không? Tiếu Quân bắt đầu đặt câu hỏi về cảm xúc của mình. Có lẽ tôi quá nhạy cảm rồi sao?

"Cô Võ! Không phải cô nói không được xả rác à? Vậy bánh của cô?" Tự Lực nhìn Tiếu Quân
"À..bánh?" Tiếu Quân quay lại và nói

"Tôi đã thay đổi ý định, tôi quyết định nếm thử bánh của cô." Tự Lực quay lại và bước tới băng ghế.

"Sao cô lại tới đây?" Tự Lực cắn miếng bánh và nhìn Tiếu Quân.
"Thăm bệnh nhân." Tiếu Quân vừa trả lời vừa mở túi xách và rút khăn giấy ra.
"Tôi chưa bao giờ có mong muốn trở thành bệnh nhân của cô." Tự Lực nói bằng giọng điệu lạnh nhạt.
"Tôi biết, anh bị ép buộc." Tiếu Quân gật đầu. "Vì vậy, tôi sẽ không ép buộc anh phải suy nghĩ hay làm bất kì điều gì. Việc này từ đầu chúng ta đã thỏa thuận. Các bác sĩ tâm lý thường để cho bệnh nhân của mình tự bộc lộ và bày tỏ suy nghĩ của mình. Bác sĩ tâm lý chỉ là người hỗ trợ. Trên thực tế, tôi không thể thay anh để giải quyết vấn đề của mình."

"Tôi chưa bao giờ cảm thấy rằng tôi có bất kỳ vấn đề về tâm lý nào. Tôi chỉ bị mất trí nhớ." Tự Lực thấy cần phải giải thích điều này rõ ràng, bởi vì anh thực sự ghét việc trở thành đối tượng để người khác tìm hiểu.
"Trên thực tế, tâm lý của mọi người đều sẽ có vấn đề. Đó là anh không chịu đối mặt với vấn đề của bản thân mà thôi."
"Ý cô là gì?" Tự Lực nhướn mày. "Cô muốn nói gì?"
"Tôi chỉ hy vọng rằng anh đừng ép buộc bản thân quá, tôi nghĩ anh có thể sống thoải mái hơn bây giờ rất nhiều." Tiếu Quân nhìn vào đôi mắt của Tự Lực và nói với anh ấy những suy nghĩ của riêng mình.
"Không phải cô nói rằng mỗi người đều có quyền tự do lựa chọn cuộc sống của mình sao? Tôi không thấy bản thân sai ở đâu khi chọn cách sống như vậy cả?" Tự Lực cũng nhìn Tiếu Quân, ánh mắt thể hiện sự kiên định. "Chỉ có bản thân cô là nhìn thấy sự không tốt này, riêng tôi, tôi rất hài lòng với nó "
Đối mặt với sự bướng bỉnh như vậy, Tiếu Quân không biết phải nói gì.

Cô hiểu rõ tính cách ngày hôm nay của Tự Lực đều là do anh đã nhận quá nhiều sự đối xử không công bằng từ khi còn nhỏ. Anh buộc phải kháng cự vì những gì anh ấy trải qua thật sự rất khó khăn. Anh được như ngày hôm nay đòi hỏi sự nỗ lực gấp đôi người thường. Cô cũng hiểu rõ vì hiện tại anh đã quên đi quá khứ, khiến anh cảm thấy không an toàn và luôn tìm cách để tự bảo vệ mình tránh những tác động mà anh cho rằng đã và sẽ đe dọa đến bản thân. Rõ ràng cô hiểu được như vậy, nhưng cô thật sự đã quá mệt mỏi và có chút nản lòng. Mọi thứ cô cố gắng dường như chỉ dậm chân tại chỗ, anh còn không thèm đếm xỉa tới cô nữa là.
Nhìn Tự Lực không một chút phản ứng, Tiếu Quân nghĩ rằng thứ cô nhận được là bức tường càng ngày càng dày hơn.

"Tôi nghĩ tôi đã hiểu." Tiếu Quân gật đầu và lấy lại ánh mắt. Thở dài một chút, cô tiếp tục "Anh Trương, anh hãy yên tâm! Từ hôm nay anh không còn sợ tôi sẽ làm phiền anh nữa " Cô đứng dậy.
Tự Lực nhìn cô và không trả lời.
"Anh cũng thấy sếp Giang và sếp Từ đã đến đây. Họ đến là để tìm Diệp Vinh Thiêm và yêu cầu anh ta cho lời khai. Nếu Diệp Vinh Thiêm có thể cung cấp cho họ chi tiết chính xác thì vụ án sẽ rõ ràng. Nhiệm vụ ban đầu của tôi khi đến đây là để giúp anh hồi phục trí nhớ và giúp cảnh sát làm rõ vụ án. Nhưng với tình hình bây giờ thì có lẽ...điều này không cần thiết nữa".

"..Anh Trương! Anh nói đúng! Mọi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho riêng mình và anh cũng không ngoại lệ. Tôi không thể và cũng thực sự không nên can thiệp. Nếu trong thời gian vừa qua, tôi có làm gì khiến anh không thoải mái thì tôi thực sự xin lỗi." Khi nói đến điều này, Tiếu Quân kéo nhẹ dây đeo của túi xách. "Cám ơn vì lần hợp tác này! Tạm biệt" Cô quay lưng và đi về phía trước.
Nhìn vào dáng vẻ hơi cứng nhắc của Tiếu Quân ngày càng xa hơn, Tự Lực dường như không có phản ứng gì và chỉ ngồi im lặng. Tuy nhiên, chiếc bánh trên tay anh không biết khi nào đã rơi xuống thảm cỏ. Bãi cỏ xanh bây giờ cũng không còn bóng dáng người con gái ấy nữa.

"Anh Diệp? Anh có ở đó không?" Tử Sơn gõ cửa và hỏi.
"Xin mời vào." Diệp Vinh Thiêm lên tiếng.
Đẩy cửa vào, Tử Sơn thấy Diệp Vinh Thiêm đang dựa vào giường, tinh thần dường như tốt hơn nhiều so với ngày anh vừa tỉnh dậy.
"Ông Diệp", Tử Sơn giữ một nụ cười nhẹ nhàng khi nhìn thấy biểu cảm của Diệp Vinh Thiêm, anh cũng không lấy làm lạ. "Chắc anh đã hiểu lầm. Tôi không phải là Hứa Văn Bưu, anh ấy cũng không phải là Trương Tự Lực. Anh ấy là Từ Phi. Tôi là Giang Tử Sơn"
"Nhưng ..." Mặc dù Diệp Vinh Thiêm đã xem các tài liệu của Tử Sơn, nhưng dường như anh không thể chấp nhận nó.
"Có nhiều sự trùng hợp trong thế giới này. Chúng ta không thể phủ nhận sự tồn tại của nó, phải không?" Tử Sơn nhìn Diệp Vinh Thiêm và nói.
Nhìn chằm chằm vào Tử Sơn trong một thời gian dài. Sau đó nhìn Từ Phi một lúc lâu. Diệp Vinh Thiêm mới từ từ thư giãn. "Tôi xin lỗi" anh mỉm cười với Tử Sơn. "Sếp Giang và...Sếp Từ thực sự hai người rất giống bạn của tôi..."

"Tất cả chúng ta đều biết." Tử Sơn gật đầu. "Thực tế, chúng tôi đến đây hôm nay chỉ muốn hỏi anh và Trương Tự Lực ở trên núi đêm đó..."
"Chí Cường nói với tôi rằng vụ án đã được đóng lại!" Diệp Vinh Thiêm nói.
"Tuy nhiên, cảnh sát chúng tôi về cơ bản đã suy đoán được các chi tiết của vấn đề." Từ Phi lạnh lùng, "Vì thực tế, chỉ có anh và anh Trương biết. Nhưng anh Trương, anh ta..."

"Tôi hiểu." Diệp Vinh Thiêm gật đầu. "Vậy hai sếp muốn hỏi gì?"
Thấy rằng Diệp Vinh Thiêm rất hợp tác, Tử Sơn và Từ Phi đã rất vui mừng
"Anh Diệp, anh có thể cho chúng tôi biết về vụ việc không?" Từ Phi hỏi.
"Hôm đó, tôi có mời ông Trần tức là cha của Tự Lực đến một nhà hàng ở Mong Kok để uống trà"

"Hai người đã ở cùng nhau à?" Từ Phi chen vào "Nghĩa là, anh và Trần Cẩm đã bị bắt cóc cùng nhau."
"Vâng, tôi bị bắt chung với ông ấy."
"Ai là người đã bắt cóc hai người"
"Từ Đại Bửu."
"Từ Đại Bửu? Chỉ mình ông ta?" Từ Phi hỏi lại.
"Vâng, chỉ mình hắn." Diệp Vinh Thiêm gật đầu.

"Trương Tự Lực liệu có biết Từ Đại Bửu bắt cóc anh không?" Tử Sơn hỏi, bởi vì đây là một vấn đề rất quan trọng.
Nhìn vào Tử Sơn, Diệp Vinh Thiêm dừng lại "Tôi không biết Tự Lực có biết chuyện này hay không." Sau vài giây im lặng, Diệp Vinh Thiêm nói.
"Anh có biết tại sao Từ Đại Bửu bắt cóc anh và Trần Cẩm không? Động cơ của hắn là gì?" Từ Phi hỏi lại.
Nhìn vào Từ Phi, Diệp Vinh Thiêm khịt mũi và nói: "Vào thời điểm đó, Lực Thiên và Lương Đại đang cạnh tranh để giành quyền sử dụng đất của Sân bay Thanh Mã, kế hoạch đấu thầu của Lương Đại là để xây dựng một sòng bạc. Sau đó, chính phủ đã ban hành lệnh cấm xây dựng tất cả các quy mô của sòng bạc, khiến kế hoạch Lương Đại gần như không thành công. Từ Đại Bửu là nhà cung ứng quỹ của Lương Đại trong dự án này. Do đó, Lương Đại thất bại. Mất mát của hắn là rất lớn. Tôi đã đến gặp ông Trần ngày hôm đó và hy vọng rằng ông có thể thuyết phục con trai ông ngừng làm việc với Từ Đại Bửu và không tham gia vào bất kỳ dự án sòng bạc nào. "

"Bởi vì Từ Đại Bửu ghét anh vì đã phá hủy những việc tốt của hắn, nên hắn chờ cơ hội để bắt cóc anh." Từ Phi tóm gọn hỏi Diệp Vinh Thiêm.
"Vâng, đúng vậy." Diệp Vinh Thiêm gật đầu.

"Sau đó thì chuyện gì đã xảy ra? Trương Tự Lực, khi nào thì anh ta đến?"
"Tự Lực, anh ấy đến muộn hơn so với chúng tôi, khoảng nửa tiếng hoặc lâu hơn."
"Anh ta thấy Từ Đại Bửu bắt cóc anh và cha anh ta, anh ta phản ứng thế nào?" Từ Phi hỏi tiếp.
"Cậu ấy? Cậu ấy rất ngạc nhiên và lo lắng, tôi nghĩ rằng cậu ấy có phần run rẩy."

Diệp Vinh Thiêm nghĩ về biểu hiện không hề sợ hải trước đây của Trương Tự Lực.
"Vậy làm thế nào mà anh ta lại có tranh chấp với Từ Đại Bửu?" Từ Phi hỏi.
"Lúc đó, Từ Đại Bửu rút ra một khẩu súng ..." Khi nói đến chuyện này, Diệp Vinh Thiêm dừng lại và dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
"Anh Diệp ..." Tử Sơn gọi, "Anh Diệp ..."
Diệp Vinh Thiêm nhìn Tử Sơn và cau mày.
Trong một thời gian dài, cuối cùng anh cũng quyết định và thở phào nhẹ nhõm.
"Lúc đó, Từ Đại Bửu đã đưa khẩu súng cho Tự Lực và yêu cầu anh ta giết hai chúng tôi ..." Diệp Vinh Thiêm chậm rãi mô tả.
"Cái gì? Từ Đại Bửu muốn Trương Tự Lực giết anh?" Tử Sơn bị sốc vì những điều này không được Trần Cẩm nhắc đến.
"Đúng! Hắn muốn giết chúng tôi vì hắn nói rằng chúng tôi đã ngăn anh ta kiếm tiền."
"Còn Tự Lực thì sao?" Từ Phi hỏi, anh cảm thấy đây là điều cần được chú ý.
"Tự Lực, Tự Lực vì anh ta ..." Diệp Vinh Thiêm nhìn Từ Phi lần nữa, và trả lời

"Cậu ta từ chối làm điều đó. Từ Đại Bửu đã định dùng súng để bắn chúng tôi."
"Sau đó thế nào?"
"Từ Đại Bửu muốn bắn chúng tôi nhưng Tự Lực đã cản lại và hai bên xảy ra tranh chấp."
"Tiếp đó đã xảy ra chuyện gì?"
"Tình hình lúc đó rất hỗn loạn.."
"Có phải Từ Đại Bửu và Trương Tự Lực trong lúc đang tranh chấp thì Trương Tự Lực đã giành được khẩu súng rồi bắn chết ông ta không?"
Nhìn vào Từ Phi, Diệp Vinh Thiêm gật đầu: "Đúng vậy! Tình hình lúc đó là vậy!"
"Thế còn những người mà Từ Đại Bửu đưa theo? Làm sao họ chết?"
"Họ đến giúp Từ Đại Bửu và kết quả cũng bị bắn." Giọng điệu của Diệp Vinh Thiêm khá bình tĩnh.
"Nhưng tại sao Trương Tự Lực không gọi cảnh sát ngay sau đó, mà đi lên núi với anh?" Từ Phi cuối cùng đã hỏi câu hỏi không thể giải đáp.
"Tôi nói rằng tình hình ấy rất hỗn loạn .... Chúng tôi rất sợ hãi, rất hoảng loạn, tôi thực sự không biết phải làm gì. Tôi muốn thuyết phục cậu ta bình tĩnh, nhưng cậu ta...cậu ta rất hoảng loạn, tôi nghĩ rằng cậu ta đã run rẩy. Các anh cũng biết bất cứ ai khi bắn và giết người, đều sẽ rất lo lắng? Tự Lực chỉ muốn rời đi. Vì vậy, khi nhìn thấy chiếc xe, cậu ta đã nhảy lên. "
"Còn anh thì sao?" Từ Phi nhìn Diệp Vinh Thiêm. "Anh không lên cùng anh ta à?"
"Tôi?" Diệp Anh Thiêm nói tiếp. "Tôi sợ rằng cậu ấy sẽ gặp tai nạn, vì vậy tôi đã đã theo anh lên xe."
"Là anh tự nguyện lên xe? Anh ta không ép buộc anh à?" Từ Phi hỏi lại.
"Vâng," Diệp Vinh Thiêm gật đầu. "Tôi đã ở cùng anh ấy trên xe. Trong xe, tôi luôn khuyên cậu ta giữ bình tĩnh, không nên bốc đồng, nhưng anh ấy không lắng nghe, anh ấy chỉ lái xe"
"Kết quả là, các anh đã gặp phải một vụ lở đất và bị chôn vùi trong trận lở đất đó".
"Vâng," Diệp Vinh Thiêm gật đầu. "Chúng tôi đã cố gắng liên lạc với bên ngoài, nhưng điện thoại không có kết nối được. Sau đó, chúng tôi sử dụng tất cả các phương pháp để đào bùn, nhưng nó vô dụng. Ôxy trong xe ngày càng ít đi. Tôi đã luôn nói với bản thân mình rằng chúng tôi phải tiếp tục hỗ trợ và không bỏ cuộc. "
"Kết quả là, các anh đều đã sống sót." Tử Sơn nói với một nụ cười.
"Vâng! Mọi thứ đều đã kết thúc." Diệp Vinh Thiêm mỉm cười.
"Anh Diệp, cảm ơn vì sự hợp tác của anh." Tử Sơn nhìn Từ Phi rồi gật đầu.
"Tôi mong là những gì tôi cung cấp có thể giúp ích cho các anh." Diệp Vinh Thiêm nhìn Tử Sơn
"Tất nhiên rồi!" Giang Tử Sơn gật đầu. " Những thông tin anh cung cấp rất hữu ích."
"Còn Tự Lực..."
"Anh Trương sẽ không có gì đâu." Tử Sơn nhận thấy mối quan tâm của Diệp Vinh Thiêm dành cho Trương Tự Lực. "Trên thực tế, vụ án này đã bị đóng. Chúng tôi chỉ muốn biết thêm sự thật."
"À!" Diệp Vinh Thiêm dường như thở phào nhẹ nhõm.
"Một lần nữa rất cảm ơn anh Diệp vì sự hợp tác của ông, chúng tôi sẽ không làm phiền ông nghỉ ngơi!" Tử Sơn đứng dậy, Từ Phi cũng đang đứng chờ "Chúng tôi đi trước."
"Các anh đi thông thả, xin lỗi tôi không thể tiễn được." Diệp Vinh Thiêm gật đầu.
Nhìn hai người rời đi, Diệp Vinh Thiêm dường như trút bỏ được một gánh nặng nào đó rất lớn đã đè nặng trên người anh. Anh nằm xuống, ngước mắt lên trần nhà một lúc lâu. Anh khẽ nói: "Bưu! Mày hãy yên tâm nhắm mắt. Nó không sao nữa rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top