Chương 138: Hố Lớn
#hosophapy
#linhlinh
"Mở... mở... quà gì?" Tôi hô hấp dồn dập, nói chuyện có chút khó khăn, đôi khi hạnh phúc đến quá nhanh lại là một cực hình. Bây giờ tôi đã hiểu sâu sắc về điều này. Lúc này tôi mới nhớ đến Lôi Chính Long, anh chàng này có rất nhiều bạn gái.
Đột nhiên tôi cảm thấy Lôi Chính Long trở thành thần tượng trong mắt mình.
Tiểu Kiều mím môi, khóe miệng nhếch lên mang theo một nụ cười tinh nghịch có chút quyến rũ.
Ánh mắt tôi hướng lên trên, nhìn thấy đôi mắt đẹp của cô ấy, ánh mắt giống như một hồ nước mùa thu, khiến tôi như muốn tan chảy vào trong ấy.
Giờ phút này, tôi cảm thấy hai chục năm qua thật uổng phí, chỉ khi biết đến giây phút này, tôi mới thực sự hiểu được mùi vị của tình yêu.
"Thưa ngài, món bít tết mà ngài đã gọi!" Người phục vụ giao đồ ăn làm gián đoạn niềm hân hoan của tôi, tôi tỉnh táo trở lại.
Tiểu Kiều nhìn tôi nhoẻn miệng cười, mặt đỏ bừng, giống như quả táo chín, rất ngọt, tôi rất muốn đi lên cắn một miếng.
Người phục vụ rời đi sau khi phục vụ đồ ăn, Tiểu Kiều nói với tôi bằng một giọng rất nhỏ: "Lưu Tiểu Thạch, anh là đồ ngốc!"
"Vậy tại sao em lại thích một kẻ ngốc?" Tôi hỏi ngược lại.
Tiểu Kiều hờn dỗi: "Xí! Ai nói em thích anh!"
"Ai nói sao tôi biết được." May mà da mặt của tôi đủ dày, rốt cuộc có thể phát huy tác dụng vào lúc này.
"Mau ăn đi!" Tiểu Kiều liếc nhìn thời gian nói: "Nếu không lại không kịp thời gian .'
"Thời gian? Thời gian gì?" Tôi đã quên Lôi Chính Long đang một mình ngồi xổm, đêm nay hắn vất vả rồi, về sau nhất định tôi sẽ bù đắp cho hắn.
"Đương nhiên là thời gian mở quà rồi! Món quà này phải mở lúc giao thừa!" Tiểu Kiều đắc ý nói.
Tôi vừa ăn vừa nghĩ linh tinh. Tôi không hỏi Tiểu Kiều đó rốt cuộc món quà là gì. Tôi biết rằng đêm nay nhất định sẽ có một điều lớn lao và to lớn đang chờ đợi tôi.
Tiểu Kiều ăn trông thật thục nữ, cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ, nhưng đêm nay cô ấy ăn rất nhanh, có vẻ như cũng có chút lo lắng.
Chỉ trong nửa tiếng, chúng tôi đã giải quyết xong đồ ăn trên bàn, trong số tất cả các vị khách, chúng tôi chắc chắn là người ăn nhanh nhất.
"Đi thôi!" Tiểu Kiều đứng dậy và khoác chiếc áo lông màu đỏ vào.
Khi đó đã ngửi thấy một mùi nước hoa thoang thoảng, không nồng nhưng dư vị rất lâu.
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Em còn xức nước hoa nữa à?"
"Đương nhiên rồi, thế nào, anh có thích không?" Tiểu Kiều hỏi thẳng.
"Thích! Thích lắm!"
Trước đây tôi không hiểu tại sao phụ nữ lại xức nước hoa, bây giờ đã tự mình trải nghiệm một lần tôi thấy nước hoa như một vũ khí lợi hại, linh hồn đáng thương này như được bay ra bên ngoài vũ trụ.
Tôi muốn đi thanh toán, nhưng bị Tiểu Kiều ngăn lại.
"Đêm nay em đã sắp xếp xong mọi chuyện, anh nhất định phải nghe lời em."
Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.
Sau khi thanh toán, Tiểu Kiều nắm tay tôi bước ra khỏi nhà hàng.
"Chúng ta đi ra ngoài dạo chút đi." Lúc này, Tiểu Kiều đã không còn xấu hổ nữa.
Tôi nhẹ nhàng gật đầu, Tiểu Kiều nắm tay tôi đi trên vỉa hè bên ngoài. Tôi để ý thấy cô ấy luôn vô tình liếc nhìn khách sạn trong nhà hàng, tôi không phải kẻ ngốc nên đã đoán ra tất cả.
Đây thực sự là một cảm giác rất vi diệu, bạn biết điều gì sắp xảy ra, là một người đàn ông bình thường không thể không nóng nảy, nhưng cũng không thể thúc giục.
Giục tốc bất đạt.
Cứ như vậy, Tiểu Kiều đã đưa tôi đi loanh quanh vài vòng, đến gần chín giờ rưỡi, chúng tôi trở về khách sạn ở tầng dưới.
Tiểu Kiều cúi đầu nói: "Em hơi mệt, đêm nay em không muốn về nhà."
Đó là điều tôi đang chờ đợi, thôi đành để Lôi Chính Long chịu trận một mình vậy.
"Cái đó ... cái đó ... chúng ta ..." tôi còn đang run rẩy, Tiểu Kiều đột ngột quay người lại, đưa tôi vào đại sảnh của khách sạn.
Tôi cười hờ không nói được gì, cứ vậy theo Tiểu Kiều bước vào thang máy, lên đến tầng năm, dừng lại trước một căn phòng.
Tiểu Kiều lấy ra một tấm thẻ, quẹt lên cửa, một tiếng bíp vang lên.
Nhẹ nhàng dùng sức ấn một cái, cánh cửa đã mở ra.
Tiểu Kiều kéo tôi thật mạnh, tôi bước vào phòng, theo bản năng lấy tay đóng cửa lại. Tôi không biết phải làm như thế nào nữa.
"Đã đến lúc mở quà!" Tiểu Kiều nói với một giọng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
"Rốt cuộc là quà gì?"
Tôi còn chưa kịp nói hết lời, Tiểu Kiều đã tới hôn tôi, tại thời khắc đó, tôi chỉ nhớ đôi môi Tiểu Kiều rất mềm mại. Thời gian dường như ngừng trôi vào lúc này.
Một giây đã trôi qua, một phút đã trôi qua, một giờ đã trôi qua, tôi thậm chí cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua. Tiểu Kiều thoát khỏi vòng tay của tôi.
"Xấu xa!" Tiểu Kiều hờn dỗi.
"Không phải... là ..."
Trước khi tôi nói xong, Tiểu Kiều đã vội vàng nói: "Xấu xa! Đồ xấu xa!"
Tôi chỉ có thể thừa nhận rằng tôi là một kẻ xấu xa! Rất nhiều người đàn ông đã phải dùng máu và nước mắt để chứng minh, không bao giờ nên tranh luận với phụ nữ. Bản thân phụ nữ rất vô lý.
Căn phòng vẫn tối om, chỉ có ánh sáng yếu ớt chiếu vào, Tiểu Kiều xoay người nhét thẻ chìa khóa vào khe, đèn trong phòng bật sáng.
"Anh không chỉ là một tên xấu xa mà còn là một tên ngốc!" Tiểu Kiều đẩy tôi qua hành lang và vào phòng.
Phòng một giường! Đây là một phòng ngủ lớn chỉ có một giường!
Tiểu Kiều đẩy mạnh, tôi ngã xuống giường. Tôi lật người ngồi dậy với một tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn.
Tiểu Kiều không cử động, cô ấy đứng bên giường nhìn tôi với ánh mắt ngây ngốc.
Chúng tôi cứ vậy nhìn nhau hơn mười phút.
"Anh có muốn xem em đang mặc gì dưới chiếc váy này không?" Tiểu Kiều đột nhiên nói với một giọng rất dịu dàng.
Tôi gật đầu một cách máy móc.
Tiểu Kiều từ từ cởi bỏ áo khoác, để lộ chiếc váy mà cô ấy đang mặc bên trong.
Mắt tôi sắp lồi ra, tôi thè lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình.
"Muốn xem em đang mặc gì dưới chiếc váy này không?" Tiểu Kiều lại hỏi.
Gật đầu! Dùng sức gật đầu, tôi suýt gãy cổ.
Tiểu Kiều mỉm cười quay người lại, tôi nhìn thấy phía sau chiếc váy này có một dây kéo, đằng sau còn có một sợi dây thắt hình nơ.
"Bây giờ là lúc để mở quà!" Tiểu Kiều nói.
"Được ... Được ..." Cầm dao mổ, thậm chí cầm súng tay tôi chưa từng run, nhưng lúc này tay tôi đang run rẩy vô cùng kịch liệt.
Cuối cùng, tôi siết chặt khóa kéo, từ từ kéo nó xuống, từng chút một.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của mình và tiếng kéo khóa.
Phải mất mười phút sau tôi mới kéo hết khóa, để lộ tấm lưng trắng như tuyết và dây áo lót, tôi không thể giữ vững tay được nữa, nhưng không biết phải làm gì tiếp theo.
Tiểu Kiều chậm rãi quay người lại, trên mặt nở một nụ cười đặc biệt hài lòng nói với tôi: "Thôi, mở quà xong rồi, em đi tắm." Nói xong cô ấy liền chạy vào phòng tắm. Vài phút sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.
Bộ não của tôi bắt đầu hồi hộp không kiểm soát được, hơi nước bốc lên. Cơ thể Tiểu Kiều thấp thoáng trong sương mù.
Mũi tôi hơi ngứa, hình như máu mũi sắp chảy ra rồi, không dám nghĩ tới nữa. Tôi phải bật TV lên để cố gắng chuyển sự chú ý.
Sau hơn nửa giờ chịu đựng, Tiểu Kiều ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn.
"Cái này ... cái này ... Tôi ..." Tôi không biết mình muốn nói gì.
"Anh cũng đi vào tắm rửa, em chờ anh, khi nào đi ra em sẽ cho anh một món quà lớn, em nhất định sẽ không để cho anh thất vọng." Tiểu Kiều đem tôi đẩy vào phòng tắm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top