Chương 136: Chân Tướng Sáng Tỏ

#hosophapy
#linhlinh

    Chúng tôi trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, Lôi Chính Long không lùi bước mà nói:" Cảnh sát không loại trừ khả năng này."

    "Ý anh là sao? Tại sao chúng tôi lại là kẻ sát nhân!" Một biên tập viên rất trẻ bất mãn nói.

    "Tiểu Ngô, bình tĩnh!" tổng biên tập nói:" Đây là công việc của các đồng chí cảnh sát. Chúng ta để các đồng chí cảnh sát điều tra, cây ngay không sợ chết đứng, không làm điều xấu không sợ ma gõ cửa. Mọi người bình tĩnh và tiếp tục làm việc."

     Một nữ biên tập viên nói:" Không nên nghi phụ nữ, phụ nữ chúng tôi không thể làm mấy việc giết người kiểu này."

    Một nam biên tập viên khác nói:" Cái này không chắc, cô chưa nghe câu độc nhất là lòng dạ đàn bà sao?"

    Tôi nghĩ cô là nghi phạm, mau để cảnh sát bắt về điều tra kỹ càng đi."

   Kho Lôi Chính Long đang nói, tôi đã bí mật quan sát biểu hiện của các biên tập viên. Mọi người đều bình thường không có người đặc biệt đáng ngờ nào được tìm thấy. Nhưng điều này không có nghĩa là họ không có vấn đề. Sau nhiều năm phạm tội liên tục, mỗi năm ít nhất giết một người như vậy, tâm lý của hắn phải rất tốt, không dễ để lộ ra ngoài.

     Phản ứng của các biên tập viên là những gì tôi muốn, tuy nhiên vẫn thiếu chút lửa, tôi nói với tổng biên tập:" Có thể cho tôi tài liệu chi tiết về các phóng viên được không, kể cả những người nghỉ hưu hoặc chuyển công tác."

    Tổng biên tập đẩy cặp kính của mình nói:" Không thành vấn đề, tôi cho người đi chuẩn bị, chờ một chút, cậu còn cần gì nữa không?"

   Lôi Chính Long nói:" Hãy cho tôi một bản sao của kế hoạch gần đây và hồ sơ tòa soạn báo của ngài.

  Tổng biên tập nói:" Không thành vấn đề, nhưng trong khoảng thời gian bao lâu?"

    "Chỉ cần có thể tìm được thì đều cho tôi một bản sao."  Lôi Chính Long tiếp tục:'' Tôi còn có một câu hỏi, trong những biên tập này, ai cùng giới nghệ sĩ giao tiếp nhiều, hoặc có ai quen biết diễn viên múa ba lê?"

     Một biên tập cau mày nói:" Cái này tôi phải suy nghĩ, rất nhiều người đã làm về mảng này."

   Một nữ biên tập khác cũng cho biết:" Tôi đã làm, tôi biết rất nhiều người trong đội múa."

    "Còn tôi nữa!"

   Tôi thấy tình hình này khá giống, mọi người trong tòa soạn biết mục đích chuyến đi của chúng tôi. Tôi đánh mắt nhìn Lôi Chính Long một cái, ra hiệu rằng đã gần xong.

    Lôi Chính Long gật đầu nhẹ nhàng, nói với tổng biên tập:" Nơi đây không tiện nói chuyện, chúng ta hãy đến văn phòng của ngài."

    "Nên đi từ lâu, mọi người tiếp tục làm việc đi." Tổng biên tập đưa chúng tôi đến văn phòng anh ấy.

    Bước vào cửa, tổng biên tập nói với chúng tôi:" Hai người khi nãy sao liều lĩnh rồi, vấn đề quan trọng vậy sao dám nói trước mặt họ, nhỡ hung thủ bỏ chạy thì sao?"

     Lôi Chính Long nói:"Việc này ngài không cần quan tâm đâu. Phiền ngài mau chuẩn bị thông tin, đây là ngày cuối cùng, mai là năm mới rồi."

    "Hai người đợi một lát, tôi đi thúc giục họ." Tổng biên tập một mình bước ra ngoài.

    Nghe tiếng bước chân, Lôi Chính Long nói với tôi:" Tổng biên tập viên này có vẻ khá tốt, còn rất phối hợp với chúng ta."

    "Tại sao anh lại nghĩ người này không có vấn đề. Hắn ta cũng trong diện tình nghi của chúng ta, phản ứng của hắn phải giống các biên tập viên ngoài kia mới đúng."

    Lôi Chính Long cười nói:" Cậu bây giờ có chút giống cảnh sát hình sự rồi đấy, cái gì cũng hoài nghi, không tin bất cứ ai." Tôi nghĩ tổng biên tập này ổn, chẳng qua trơn tru hơn mấy người khác một chút, nếu không hắn đã không thể ngồi vào vị trí này.

     "Có lẽ vậy." Tôi nghe thấy tiếng bước chân, tổng biên tập chuẩn bị quay lại.  

     "Đây là thông tin cậu muốn." Tổng biên tập lấy một đống tư liệu dày đặt trước mặt chúng tôi:" Hồ sơ nhân sự, biên bản họp, hồ sơ kế hoạch đều có ở đây, mời xem qua."

    Lôi Chính Long cầm một bản lên xem, tôi cũng lấy một bản. Hồ sơ nhân sự phía trên cùng, tôi nhanh chóng lướt qua và hỏi:" Tổng biên tập, sao không có thông tin của ngài ở đây?"

    "Của tôi nữa sao?" Tổng biên tập ngạc nhiên hỏi.

    "Cái này cần thiết, mời ngài hợp tác."

    "Được rồi, vui lòng chờ một chút. Trong máy tính của tôi có, tôi sẽ in ra cho anh."  Tổng biên tập đánh máy một bản sơ cái yếu lý lịch và đưa cho chúng tôi.

   "Được rồi tài liệu đều ở đây, chúng tôi không quấy rầy, ngài tiếp tục làm việc đi." Tôi và Lôi Chính Long cầm tài liệu ra khỏi phòng biên tập

   "Hai vị cảnh sát không ngồi nữa sao? Tôi có trà ô long do một người bạn tặng, vị cũng không tệ." Tổng biên tập nhiệt tình giữ chúng tôi.

    "Trà đạo chúng tôi không biết nhiều, hơn nữa còn chuyện, chúng tôi về trước."

   Xuống dưới tòa soạn, chúng tôi không rời đi mà ngồi trong xe xem tài liệu.

   Chia tài liệu mỗi người một nửa, mất hơn một giờ để đọc tất cả thông tin. Nhìn bề ngoài tất cả mọi người, kể cả tổng biên tập đều ổn. Biên bản cuộc họp sáu tháng gần đây và biên bản kế hoạch đều không có kế hoạch phỏng vấn đoàn múa ba lê.

    Thật kì lạ, nếu không có kế hoạch này, tại sao Thu Nguyên từ tỉnh khác đến đây?

    "Cậu nói xen Thu Nguyên có phải bị lừa không?" Cái Lôi Chính Long hỏi cũng là một khả  năng.

    Tôi không hoàn toàn đồng ý với ý kiến này:" Có khả năng như vậy, nhưng Thu Nguyên có thể từ tỉnh khác vội vã đến đây thì cô ấy hẳn phải tin tưởng và từng tiếp xúc với người đó. Kẻ nói dối bình thường sẽ không khéo léo như vậy."

    "Vậy cậu vẫn nghĩ tòa soạn có cần đề?"

    "Chắc chắn có vấn đề. Đợi lát nữa nói không chừng sẽ có kết quả." Chúng tôi vừa diễn một màn trong tòa soạn.

     Lôi Chính Long mệt mỏi duỗi lưng nói:" Vậy không còn cách nào khác, ngồi xổm thôi."

   Ngồi xổm là một thuật ngữ trong đội cảnh sát hình sự, đúng thật là ngồi xổm để chờ. Còn ngồi xổm bao lâu thì tùy vào vận may. Thời gian ngồi xổm ngắn thì một,hai giờ, dài thì đến ba bốn tháng. Kỷ lục ngồi xổm lâu nhất là ở sở cảnh sát quận Nam Thành là do anh Ba nắm giữ. Sau nửa năm ngồi xổm, đêm nào cũng túc trực trước cửa nhà nghi phạm, anh Ba cuối cùng cũng bắt được nghi phạm.

    Vừa nghe đến ngồi xổm, tôi nói với Lôi Chính Long:" Tôi không thể ngồi xổm cả ngày, tôi có một cuộc hẹn với Tiểu Kiều vào tối nay."

    "Haha" Lôi Chính Long nhếch mép nói:" Tôi biết cậu tối nay chuẩn bị làm chuyện trọng đại, tôi sẽ không làm cậu chậm trễ đâu, đợi đến lúc tan làm không có kết quả cậu có thể trở về. Hoặc là cậu có thể về nghỉ ngơi trước để hồi phục thể lực cho tối nay."

    "Không phải như anh nghĩ đâu!" Vẻ mặt nhếch mép của Lôi Chính Long khiến tôi muốn đánh chết anh ta.

    "Âyyza, đều là đàn ông, ai mà không hiểu."

   Tôi biết tiểu tử này đang cố ý trêu chọc mình. Tôi phớt lờ anh ta, nhắm mắt lại và chợp mặt trong xe.

    Nắng hắt vào từ cửa sổ ô tô sưởi ấm, chẳng mấy chốc tôi đã chìm vào giấc ngủ. Lôi Chính Long canh trước tòa soạn báo tôi rất yên tâm.

    Tôi ngủ đến buổi chiều, đang trong giấc mộng tôi bị Lôi Chính Long đánh thức, anh ta hạ giọng nói:" Quả nhiên có phát hiện, mau nhìn đi."

    Vừa mới ngủ dậy, thị lực không tốt, tôi nhìn về phía Lôi Chính Long chỉ thấy một nam một nữ, hai thanh niên vụng trộm lén vào tòa soạn báo.

   "Là ai?" Tôi không nhìn rõ.

   "Đại ca" Long nghiến răng nghiến lợi nói:" Còn nhớ hai thanh niên cosplay kia không?"

    "Ngươi nói là chúng nó?" Tôi dụi dụi mở mắt ra, hai người đã vào bên trong.

    Lôi Chính Long vui vẻ nói:" Bây giờ tốt rồi, mọi thứ đều được xâu chuỗi."

    Sau khi đợi nửa giờ ở dưới lầu, đã gần đến giờ tan làm, hai người bước ra với nụ cười trên môi. Cậu bé cầm trên tay một phong bì đựng tiền, đếm từng tờ một .

   "Nói không chừng là lấy tiền nhuận bút." Tôi nói.

    "Nhưng họ không có trong đống tài liệu này." Lôi Chính Long khởi động xe đi theo sau đến nơi họ ở. Hai đứa nhỏ bước vào trong sau đó không thấy ra ngoài nữa.

   Trời tối, màn đêm buông xuống, lòng tôi không cách nào bình tĩnh được, bóng dáng Tiểu Kiều hiện ra trước mắt, nhịp tim của tôi ngày càng tăng nhanh, cả người khẽ run lên.

     Tất cả những điều này không thoát khỏi ánh mắt của Lôi Chính Long, hắn cười nói:" Cậu về đi, đêm nay để tôi ngồi xổm ở đây."

    Tôi có chút xấu hổ nói:" Vậy không tốt lắm, anh hôm nay cũng không ngủ nhiều, thức cả đêm liệu có sao không? Nhỡ có chuyện gì xảy ra.."

    "Haha, ai nói tôi sẽ thức cả đêm. Khi nào xong việc thì về sớm thay cho tôi."

   "Cái gì mà xong việc? Nghĩ gì vậy." Tôi duỗi tay ra đâm vào eo Lôi Chính Long.

   Lôi Chính Long nắm lấy tôi kêu lên:" Sắp đến giờ rồi, nếu cậu đến muộn kiểu gì cũng bị trách, chỗ này còn hơi hẻo lánh nên bắt taxi cũng không dễ chút nào."

    "Anh chờ đó cho tôi." Tôi ra khỏi xe, đến ngã tư bắt taxi đi thẳng đến đồn cảnh sát.

   Trên đường đi bị tắc, tôi lo lắng, đêm nay rất quan trọng, tôi không muốn về muộn.
   

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top