Chương 130: Hai Thi Thể

#hosophapy
#linhlinh

    Nghe cách anh Ba nói, hẳn là không hỏi được gì, nếu không anh Ba sẽ không khách sáo như vậy.
 
   Tôi chỉ thấy hai người này rất đáng ngờ. Tôi không tin vào sự trùng hợp, trên đời mặc dù có thể có nhiều sự trùng hợp, nhưng trong mắt của cảng sát hình sự và bác sĩ pháp y thì không có sự trùng hợp nào cả.

  Hai người xuống cầu thang, tôi không muốn cùng hai người này gặp mặt, quay người theo hướng ra cửa bước đi. Kết quả để anh Ba nghe thấy tiếng bước chân.

  "Ai ở bên dưới?" anh Ba hỏi.

   "Là tôi!" nghe anh Ba gọi, tôi bất lực quay lại.

  Anh Ba nghe giọng nhận ra tôi, nói:" Tiểu Thạch, cậu tiễn hai người này về, tôi còn có việc."

  "Được rồi." Mặc dù không tình nguyện nhưng anh Ba đã nhờ, tôi chỉ có thể đồng ý.  

   Cậu bé nhìn thấy tôi, hừ một cái rồi nói:" Anh xem, tôi đã nói không liên quan gì đến chúng tôi, không cần phải đưa về đồn, những gì tôi biết đều nói với anh hết rồi."

   "Không cần nhiều lời." cô gái không thích tiểu tử này nhiều lời, liền kéo cậu ta một cái.

  Tôi cũng không khách khí:" Hiện tại chưa có nhưng không có nghĩa là tương lai cũng vậy. Nếu ta gặp các ngươi tại hiện trường lần thứ ba, ta sẽ lại đưa ngươi về đồn cảnh sát."

   Cậu bé có chút tức giận, chất vấn:" Anh dựa vào đâu mà làm như vậy? Chúng tôi không phải là tội phạm!"

   "Công dân có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát trong việc điều tra vụ án. Cảm ơn sự hợp tác của hai người, giờ hai người có thể về rồi."

    Chàng trai nói một cách thiếu thuyết phục:" Cảnh sát tuyệt vời sao? Cảnh sát..."

    Chưa nói dứt lời, cô gái đã kéo cậu ta:" Anh đừng nói nữa đi thôi !"

   Hai người vội vàng rời khỏi đồn cảnh sát.

  Tôi đứng trên lầu hai của cầu thang nhìn bọn họ rời đi, hết lần này đến lần khác để họ đi một cách dễ dàng như vậy.

   "Không cam lòng sao?" Một giọng nói phía sau cất lên.

   Tôi sửng sốt, sau lưng có người, nhưng tôi không để ý, quay đầu nhìn lại, đó là anh Ba.

   Anh Ba nở một nụ cười nhạt trên môi, điều này làm tôi không quen, anh Ba hỏi:" Cậu nghĩ gì về hai người này?"

   "Tôi không tin vào sự trùng hợp. Họ không thể giải thích rõ ràng về điểm này."

   "Anh Ba gật đầu nói:" Lời giải thích của họ quá hợp lý. Tôi không thấy bất kì điểm gì nghi ngờ."

   Tôi có chút nản lòng khi nghe anh Ba nói như vậy, anh ấy là một chuyên gia về tra khả, am hiểu việc tìm sơ hở trong logic của nghi phạm, thấy anh Ba đã nói như vậy, tôi không còn gì để nghi ngờ nữa.

   Anh Ba nhìn thấy phản ứng của tôi liền cười nói:"Người trẻ đúng là dễ nhụt chí, tôi còn chưa nói hết."

   Tôi nghe anh Ba chuyển hướng như vậy liền hỏi:" Anh phát hiện bọn họ có điểm đáng ngờ?"

   "Không có." anh Ba lắc đầu nói:" Họ trả lời không để lộ bất kì sơ hở nào, cũng không có vấn đề gì về mặt logic, tất cả các khía cạnh của bằng chứng đều chứng minh những gì cậu ta nói là sự thật, nhưng mọi thứ quá trơn tru, giống như được sắp xếp từ trước vậy."

    "Ý anh là họ sớm đã biết có thể sẽ bị cảnh sát hỏi, nên cố tình chuẩn bị những lời này từ trước." Tôi hiểu ý của anh Ba.

   Anh Ba quay người bỏ đi mà không trả lời.  

   Trong lòng tôi hiểu rất rõ, anh Ba đã nói rằng có vấn đề nhất định là có vấn đề.

  Anh Ba đồng ý với quan điểm của tôi, trong lòng tôi cảm thấy vui mừng khôn xiết, đắc thắng bước vào phòng pháp y số 2. Tôi cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, nhưng đó là gì?

   Đi được một nửa đường đến phòng pháp y số hai, tôi nghe thấy tiếng rên rỉ trong bụng tôi mới nhớ ra, tôi chưa ăn cơm , Lôi Chính Long vẫn đang đợi tôi trên lầu.

   Tôi sải bước chạy lên lầu, khi đến đầu cầu thang, tôi lùi lại trước cửa phòng pháp y số một hỏi:" Đỗ Phàm, giờ tôi ra ngoài ăn cơm, có cần tôi mua đồ ăn cho cô luôn không?"
  
    "Sao cũng được." giọng Đỗ Phàm có chút nghẹn ngào

   Loại chuyện này chỉ có thể một mình cô ấy giải quyết, người khác nói thế nào cũng vô dụng, tất cả đều từ cô ấy mà ra.
  
   Tôi thở dốc chạy lên tầng hai, Lôi Chính Long vẫn đang ngồi trước máy quay để bẻ mật khẩu.

   "Ăn cơm thôi."

   Lôi Chính Long nghe thấy liền quay lại, trừng lớn mắt nhìn tôi, trong mắt dường như có nước mắt chực trào ra.

   Tôi hoảng hốt, tại sao tên này lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?

   "Này! Anh không sao chứ?" Vẻ mặt của Lôi Chính Long còn đáng sợ hơn là nợ anh ta mấy nghìn tệ.

    "Cậu còn nhớ tới tôi sao, tôi sắp chết đói rồi, đồ không có lương tâm."
 
   Tôi hoàn toàn không nói lên lời.

   Dưới sự đe dọa của Lôi Chính Long,  tôi phải trả tiền cho bữa tối này, lúc này trên mặt hắn mới nở nụ cười.

   Sau khi ăn tối, hai chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện phiếm, tuy rằng vụ án nghiêm trọng nhưng cũng không gấp gáp như những vụ án lần trước, còn không có thời gian nghỉ ngơi.
 
   Chúng tôi đang trò chuyện vui vẻ, vẻ mặt của Lôi Chính Long đột nhiên thay đổi, anh ta hét lên:" Hình như tôi nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát."

    Tôi cũng nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, phát ra từ đồn cảnh sát Nam Thành.

   "Không tốt, có chuyện xảy ra rồi." Tôi hét lên và chạy về phía đồn cảnh sát.

   Khi chúng tôi tới nơi, xe cảnh sát ầm ầm lao ra khỏi cổng, anh Ba đang chỉ huy ở trong sân.

   "Anh Ba, tình hình thế nào?" Lôi Chính Long hỏi.

   Anh Ba liếc nhìn chúng tôi, quay đầu lại nói với tôi:" Lưu Tiểu Thạch, lấy hộp dụng cụ của cậu lại, một vụ giết người khác xảy ra."

   Tôi chạy nhanh xuống lầu, nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh Ba và Lôi Chính Long:" Nơi xảy ra vụ án mạng chính là khu cộng đồng mà cậu đã đến."

   Tôi treo thức ăn mua sẵn cho Đỗ Phàm trên tay nắm cửa và lấy hộp dụng cụ, tôi chạy trở lại sân, anh Ba đã đi rồi, Lôi Chính Long khởi động xe cảnh sát, đang đợi tôi ở sân.

   Tôi lên xe cảnh sát, hỏi:" "Có việc gì?"

   Nhà Chu Hán Đình xảy ra án mạng, hai người bị giết, tình huống cụ thể không rõ, là người thuê nhà dưới lầu báo án, trước mắt chỉ có bằng này manh mối."

   Tôi hít một hơi, biết rằng không có nhiều người biết nhà Chu Hán Đình, hiện tại chỉ có tôi, Lôi Chính Long, Tiểu Kiều và anh Ba biết. Chúng tôi vừa rời khỏi, án mạng đã xảy ra, đây tuyệt đối  không phải sự trùng hợp. Chẳng lẽ những người này làm lộ tin tức sao? Hay là hai thanh niên vừa rồi được anh Ba thả ra? Không không, không thể là hai người họ. Chúng tôi đã trực tiếp đưa họ về hiện trường trở về đồn cảnh sát, họ hoàn toàn không có khả năng tiết lộ.

   Để đuổi kịp thời gian, Lôi Chính Long phóng xe hết mức có thể, anh Ba đã đến hiện trường, vừa bước xuống xe, chúng tôi cũng tới nơi.

   Hầu hết không có đèn đường nào được bật trong khu cộng đồng này, chỉ lác đác được vài nhà. Tòa nhà bị cháy rụi trông càng tối hơn trong đêm, giống như một bia mộ khổng lồ, sừng sững trong bóng tối.

   Khi quay lại đây một lần nữa, trong lòng tôi có chút khác lạ.

   Mang theo hộp đồ nghề và bước xuống nhà, một người phụ nữ khoảng 30 tuổi đang mặc bộ đồ ngủ, khuôn mặt bị tái nhợt vì sợ hãi và cơ thể vẫn còn run rẩy. Một cảnh sát đang an ủi cô ta.

   "Có phải cô là người báo cáo sự việc phải không? Hãy kể cho tôi nghe tình hình cụ thể." anh Ba bước tới và hỏi.

    Người phụ nữ nói đứt quãng:" Tôi vừa ăn tối thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng tí tách. Tôi tưởng là đường ống nước bị rò rỉ. Nhưng nghĩ lại thì không phải, không có ai sống trên lầu hai. Khi vừa mở cửa, tôi nhìn thấy...máu chảy ròng ròng, thiếu chút nữa là bị hù chết, tôi liền gọi cảnh sát."

   Tôi mặc quần áo bảo hộ, mang theo hộp đồ nghề đi vào hành lang.

  Cả hành lang tối tăm, không một bóng đèn.

   Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, dù đeo khẩu trang, mùi tanh máu vẫn xộc thẳng lên mũi.

   "Tí tách..tí tách."

  Tôi bật đèn pin trên tay nhìn nơi  phát ra âm thanh, giọt máu đỏ từ trên cao chảy xuống. Trong ánh sáng đèn pin, một vũng máu đỏ chói loang trên mặt đất.

  Dựa vào bức tường, tôi chậm rãi đi lên tầng ba, ánh đèn pin trắng xuyên qua bóng tối như một thanh kiếm sắc bén.

  Trong ánh sáng trắng của đèn pin, tôi thấy hai thi thể nam nhân bị treo ngược. Cái xác trần truồng, với một ống thép rỗng mắc vào cổ, máu từ đây chảy ra.  Trong ánh đèn pin, hai cái xác trông đặc biệt trắng bệch, có chút đáng sợ.

    Hai cơ thể vẫn khẽ lắc lư qua lại.

---------------------------------
Tự tưởng cảnh này đi cacban
  

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top