Chương 123: Kẻ Tình Nghi Bị Thiêu Chết


#hosophapy
#linhlinh
    Tôi không dám làm phiền Đỗ Phàm, sợ sẽ ảnh hưởng đến trí nhớ và khả năng phán đoán của cô ấy. Hiện tại điểm quan trọng nhất chính là thời gian.

    Lồng ngực của đỗ Phàm nhấp nhô lên xuống, hô hấp cũng gấp rút, tốc độ rung mí mắt cũng rất nhanh, từ những biểu hiện này có thể thấy được nội tâm cô ấy đang kịch liệt đấu tranh.

    Tôi đoán những suy nghĩ của cô ấy có lẽ đã trở lại trong đêm mưa kinh hoàng đó, khi nghĩ về khuôn mặt tái nhợt tà ác kia.

    Đợi khoảng năm phút sau, hơi thở của Đỗ Phàm mới từ từ bình tĩnh lại, khóe mắt ngấn lệ.

    “Cô có sao không?” Tôi đã nghĩ đến nhiều khả năng, cô ấy có thể sẽ hét lên điên một cách điên cuồng hoặc có thể rất phấn khích, không ngờ Đỗ Phàm lại hành xử như thế này. Sau nhiều năm, tôi nhận ra rằng điều này là đúng trong sâu thẳm của tình yêu. Cô ấy mặc kệ kẻ sát nhân, trong lòng nghĩ về Tiền Thành.

    Đỗ Phàm nghẹn ngào nói: “Tìm được rồi, tôi cuối cùng cũng tìm được rồi!”

    Tôi nhìn lướt qua tờ báo, căn bản không thể thấy rõ mặt mũi, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng, Đỗ Phàm thật sự có thể nhận ra sao?

    “Cô chắc chứ?” Tôi ngập ngừng. Phóng viên là đối tượng khó xử lý nhất, vụ này lại khá nhạy cảm, nếu đem những chuyện này đi  tra hỏi chúng tôi sẽ không chịu được áp lực. Anh Ba cũng đặc biệt nhấn mạnh không để phóng viên chú ý đến vấn đề này, nếu chúng tôi đi điều tra phóng viên, khác nào mời họ đến cửa.

    Đỗ Phàm gật đầu nói một cách chắc chắn: “Tôi có thể chắc chắn, chính là hắn ta!”

    “Cô có thể cho tôi xem đó là ai được không?”

    “Đương nhiên!” Đỗ Phàm tìm một cây bút và vẽ lên đầu một người thành vòng tròn, chắc nịch nói: “Chính là hắn!”

    Tôi cầm tờ báo, dùng cả kính húp cũng không thể nhìn thấy nó trông như thế nào. Nhìn vào nội dung, không thấy tên của những người này.

    “Tìm tòa soạn báo, tìm tòa soạn báo, tòa soạn báo nhất định biết người này là ai!” Đỗ Phàm trở nên có chút cuồng loạn.

    Thấy tình hình như thế này tôi vội nói: "Cô nghỉ ngơi đi, cứ giao cho tôi điều tra."

    "Tôi đi với cậu!" Đỗ Phàm không nói nhiều trực tiếp bước ra ngoài, còn chưa đi tới cửa cô ấy choáng váng suýt ngã xuống đất.

    May tôi phản ứng nhanh đã đỡ được cô ấy. Nhìn bộ dạng như thế này rất khó để ra ngoài, vẫn là nên để cô ấy ở lại nghỉ ngơi.

    Tôi nói với Đỗ Phàm: "Cô yên tâm, dù tờ báo này là của bốn năm trước nhưng nó sẽ có bản thảo. Tôi tìm ảnh màu để cô nhận diện và xác nhận sau đó chúng ta sẽ tiến hành bước tiếp theo."

    "Được rồi, đi đi! ”Đỗ Phàm một miệng đồng ý, còn đẩy tôi ra ngoài muốn tôi đi thật nhanh.

    Khi bước đến cửa sở cảnh sát, tôi nhớ ra rằng mình là một tiểu pháp y nên không hiểu gì về quy trình điều tra của cảnh sát, vì vậy lại phải quay trở lại tìm Lôi Chính Long.

    Tầng 2 không có nhiều người, các anh em đều bận rộn, Lôi Chính Long ngồi thất thần, tôi bước tới thì thấy tên nhóc này vẫn đang nghiên cứu dãy số mà tôi tìm được trong phòng Thu Nguyên.

    “Tìm được gì không?” Tôi hỏi.

    Lôi Chính Long quá chăm chú, anh ta không để ý nên bị giật mình, ôm ngực hét lên: “Cậu đi kiểu gì mà không có tiếng động gì vậy, làm tôi sợ chết khiếp.”

    Tôi khinh bỉ nói: “Tôi tưởng lá gan của cảnh sát như anh lớn lắm mà, hóa ra lại sợ tiểu pháp y tôi đây. . "

    " Có phát hiện gì trong dãy số ở phòng Thu Nguyên không? "Vừa rồi nhìn hắn nghiêm túc như vậy, tôi tưởng rằng đã có phát hiện gì đó trọng đại.

    Lôi Chính Long lắc đầu và nói: " Tôi sắp phát hiện, bị cậu làm giật mình cho quên hết rồi."

    Tôi khinh bỉ nói: "Không tìm được lại đổ tại tôi."

    Lôi Chính Long đứng dậy nhìn xung quanh, thấy tôi đứng một mình liền hỏi: "Gia đình Thu Nguyên chưa đến sao, tại sao cậu lại ở đây."

    Đỗ Phàm không cho tôi tiết lộ sự tình với người khác, nghĩ một lát rồi nói: "Tôi phát hiện một người khả nghi, khả năng 50% là tên sát nhân, vì vậy tôi muốn cậu đi điều tra với tôi. "

    Lôi Chính Long nghe nói đã chắc chắn 50%, từ trên ghế bật dậy kêu lên: "Người đó là ai? Hiện tại đang ở đâu?"

    "Đừng kích động!" Tôi đưa tờ báo cho Lôi Chính Long nói: " Đó là người được khoanh tròn. Bởi vì không nhìn rõ lắm, chúng ta cần tới tòa soạn để tìm bức ảnh chụp từ bốn năm trước. "

    Lôi Chính Long nhìn tôi có chút khó hiểu hỏi:" Sao cậu lại biết người này khả nghi? "

    Tôi do dự một lúc rồi nói:" Anh không tin tôi sao? Thời gian không còn nhiều, mau đi thôi. "

    " Vậy thì đi! "Lôi Chính Long có chút khó hiểu, nhưng thấy tôi không muốn nói nên cũng không hỏi thêm.

    Trước khi chúng tôi ra khỏi đồn cảnh sát, hai người trung niên một nam một nữ đến đồn cảnh sát với vẻ mặt buồn bã, hai người này chắc là bố mẹ Thu Nguyên.

    Lôi Chính Long dừng lại, hỏi: "Người đã đến, làm sao bây giờ?"

    "Không sao, tôi đã nói chuyện với Đỗ Phàm rồi, cô ấy sẽ giúp tôi tiếp nhận. Anh lái xe nhanh lên!" Tôi đẩy Lôi Chính Long ra ngoài.

    "Đỗ Phàm? Cô ấy sẽ giúp cậu sao?" Lôi Chính Long nghi hoặc hỏi.

    “Đồng nghiệp giúp đỡ nhau là chuyện bình thường mà.”

    Lôi Chính Long không nói thêm nữa, lái xe rời đi.

    Một bên là nữ đồng nghiệp Đỗ Phàm, một bên là huynh đệ tốt Lôi Chính Long, thật sự khó chịu khi bị kẹt giữa hai người.

    Lôi Chính Long lái xe cảnh sát, hai chúng tôi đi thẳng đến tòa soạn báo, trong suốt dọc đường không nói gì.

    Tôi gần như không kìm được vài lần muốn kể, nghĩ đến đồn cảnh sát có một tên nội gián chưa xác định, lời muốn nói ra lại nuốt lại, nếu chẳng may để lọt ra ngoài sẽ có rắc rối lớn, nói không chừng còn đe dọa đến tính mạng.

    Trong khoảng thời gian ngắn nhất, Lôi Chính Long lái xe đến tòa soạn báo, chúng tôi không hẹn mà cùng trình ID cảnh sát, thuận lợi đi vào tòa soạn, gặp tổng biên tập.

    Tổng biên tập của tờ báo là một người đàn ông trung niên ngoài ba mươi tuổi. Đeo một cặp kính to, người có chút mập mạp, bụng phình to ra.

    “Hai cảnh sát, tôi có thể giúp gì cho các anh?” Trên mặt tổng biên tập nở một nụ cười nhàn nhạt, có vẻ có chút nịnh nọt.

    Tôi lấy tờ báo ra và nói "Chúng tôi ở đây vì bức ảnh này. Cho tôi hỏi người này là ai. Ông có ấn tượng gì không?"

    Lôi Chính Long nói thêm "Điều này rất quan trọng, xin ông hãy nhớ rõ lại."

    Tổng biên tập xem qua tờ báo, ngượng ngùng nói: "Hai vị, ta mới ngồi ở vị trí này không lâu. Đây đều là chuyện của bốn năm trước."
 
   “ vậy ông có thể tìm được ảnh gốc không?” Lôi Chính Long hỏi.

    "Tất nhiên chuyện này không thành vấn đề. Chúng tôi đều có lưu trữ tất cả ảnh trên báo. Tôi sẽ tìm cho cậu." Người biên tập đứng dậy đi ra ngoài.

    “Chờ một chút!” Tôi ngăn người biên tập lại.

    Tổng biên tập cười hỏi tôi: “Vị cảnh sát này, cậu còn chuyện gì sao?”

    Tôi nói: “Đợi lát nữa tìm được ảnh rồi in ra giúp chúng tôi, hỏi xem có ai biết người này không. Chúng tôi thực sự cần thông tin của người này. "

    " Không thành vấn đề, toàn thành phố cũng chỉ có vài phóng viện, chắc mọi người sẽ biết. "Tổng biên tập hỏi:" Cho tôi hỏi, người này có vấn đề gì sao? ”

    Lôi Chính Long nói thẳng:“ Không cần nhiều chuyện, đây là bí mật của cảnh sát. ”

    Tổng biên tập không ngờ Lôi Chính Long lại ăn nói lỗ mãng như vậy. Nói như thế nào hắn cũng là là một người lãnh đạo, bị nói vậy không còn chút mặt mũi nào, liền rời đi không nói lời nào.

    “Anh nên khách khí với người ta một chút.” Tôi thì thầm.

    Lôi Chính Long hừ một tiếng không thèm trả lời, anh ta đang bày tỏ sự không hài lòng với tôi.

    Tôi nở một nụ cười chua xót bất lực.

    Chúng tôi đợi khoảng 15p, tổng biên tập quay lại với những bức ảnh đã được photo trên tay.

    "Cuối cùng tôi cũng tìm được. Suýt chút nữa đã làm chậm trễ công việc của các vị."

    Lôi Chính Long nhận lấy ảnh, lịch sự nói: "Cảm ơn sự hợp tác của ông. Vừa rồi tôi có chút không đúng."

    "Không có gì, cậu khách khí rồi." trưởng tòa soạn nói với một nụ cười.

    Tôi hỏi: “Người này tên gì ngài có biết không?”

    “Anh ta là Chu Hán Đình, là một phóng viên cũ. Cậu có chắc là muốn tìm anh ta không?” Giọng của người biên tập có chút không đúng lắm.

    “Người này như thế nào?” Tôi vội vàng hỏi.

    “Anh ta chết rồi!” Tổng biên tập nói: “Mấy năm trước, một trận hỏa hoạn đã thiêu sống anh ta!”

    “Ông đang nói cái gì vậy? Người này chết rồi sao?” Tôi sững sờ, chuyện này làm sao có thể!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top