Chương 122: Phóng Viên


#hosophapy
#linhlinh
    Một người khác cũng nói: "Vụ án tôi điều tra ra cũng có một phóng viên khả nghi, người này đã quấy rối nạn nhân nhiều lần."

    Tôi thực sự đã đoán trúng, chắn hẳn 'bệnh nhân' là phóng viên?

    Anh Ba nghe xong liền có hứng thú, yêu cầu mọi người báo cáo lại thông tin phóng viên khả nghi. Vẻ mặt của ai cũng nhẹ đi rất nhiều, có nghi phạm, ít nhất cũng một hy vọng cho vụ án.

    Tiểu Kiều chịu trách nhiệm tổng hợp thông tin của các anh em, vừa đọc hai tài liệu, cô đã cau mày.

    Tôi trầm giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”

    “Hoàn toàn không phải một người.” Tiểu Kiều trực tiếp viết thông tin của nghi phạm lên một tấm bảng nhỏ khác, theo một thống kê sơ bộ, có khoảng mười phóng viên bị tình nghi.

    Lúc Tiểu Kiều đang thống kê, ánh mắt của tôi quét qua quét lại tất cả anh em, nhìn thì ai cũng đáng ngờ, vẻ mặt có chút không bình thường  Nhìn lại lần nữa, lại không có gì cả, tìm nội gián quả thực không dễ.

    Anh Ba lại đau đầu, chỉ tay lên bảng chửi rủa: "Lũ này đúng là rảnh rỗi, đừng để chúng nó phát hiện ra." Một số tên nhìn quen quen, trước đây khi xảy ra vụ án lớn, những kẻ này cũng đến đồn cảnh sát để gây rối, Anh Ba rất đau đầu khi nghĩ đến chúng.

    Các phóng viên không tệ, dù sao thì họ cũng có đạo đức nghề nghiệp, một số ít thì không phải là phóng viên, để có được những tin tức lớn, họ làm mọi cách để moi tin. Nói chính xác thì họ là những tay săn ảnh.

    “Điều tra!” Anh Ba nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người tự phân chia điều tra, nếu phát hiện ra gì thì báo ngay, không được hành động khi chưa chắc chắn.” Anh Ba nói xong và nhìn chằm chằm vào tôi và Lôi Chính Long.

    Đương nhiên Lôi Chính Long không dám nhìn anh Ba, sau khi anh Ba thu hồi ánh mắt, hắn mới nhỏ giọng nói: "Nhìn gì vậy, có nhiều người như vậy, sao lại nhìn chúng ta."

    Tôi cũng cúi đầu, Anh Ba nói mấy lời này chính là nói cho tôi và Lôi Chính Long nghe.

    Điện thoại của anh Ba đổ chuông, anh ấy đi ra ngoài trả lời, cuộc họp kết thúc.

    Nghi phạm đã được các huynh đệ phân công điều tra, còn Lôi Chính Long và tôi không được phân gì. Tiểu Kiều đã đưa cho chúng tôi một bản sao tóm tắt thông tin.

    Hôm nay gia đình Thu Nguyên đến nhận xác, đã công tác lâu như vậy mãi cho đến khi nghỉ hưu, tôi cũng không thể thích nghi với cảnh tượng như vậy. Vĩnh biệt sinh tử, tiếng khóc thấu tim sẽ luôn ghi nhớ bên tai, khiến lòng không được bình lặng trong một thời gian dài.

    Tôi không thể đối phó với cảnh như vậy một mình nên đã nhờ Tiểu Kiều và Lôi Chính Long qua giúp.

    “Người còn chưa tới, cậu đi xuống trước đi, lát nữa tôi qua.” Lôi Chính Long chạy đi lấy thông tin.

    Tiểu Kiều mỉm cười với tôi và nói: "Đừng nên trông cậy vào tên đó, một lát nữa em sẽ xuống giúp anh. Thế nào,  bây giờ anh đã biết ai là người thực sự tốt với anh chưa."

    Tôi nhìn xung quanh không có ai, bí mật lấy tay vỗ nhẹ lên mũi Tiểu Kiều một cái.

    “Đáng ghét!” Giọng Tiểu Kiều như một con mèo nhỏ.

    Lâu lắm rồi mới có cảm giác ngọt ngào như vậy, thật hạnh phúc.

    Tiểu Kiều cười vui vẻ hơn, hai chúng tôi cùng nhau bước ra khỏi phòng họp. Miễn là được ở bên cạnh Tiểu Kiều tâm trạng tôi sẽ tốt hơn rất nhiều.

    Tôi đã quen với sự tồn tại của Tiểu Kiều, tôi thích cách Tiểu Kiều đối xử với mình.

    Khi không thể gặp Tiểu Kiều, tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Đã đến lúc ổn định rồi, chúng tôi nên xác định quan hệ rõ ràng. Tuy tiến độ có hơi nhanh nhưng tình yêu đến rồi thì thôi.

    Ở phía trên cùng của cầu thang, Tiểu Kiều sắp sửa đi lên lầu tôi đột ngột nắm lấy tay cô ấy và hỏi: " Tiểu Kiều, tôi đã luôn luôn muốn hỏi em một câu, hôm nay em phải trả lời cho tôi biết."

    Tiểu Kiều mặt đỏ bừng, đôi mắt to chớp chớp mấy lần, nhưng không dám nhìn tôi, cúi đầu hỏi: "anh làm sao vậy, muốn nói cái gì, nghe nghiêm trọng vậy."

    "Tôi muốn hỏi em, em thích tôi ở điểm gì? Tôi rất muốn biết."

    Tiểu Kiều hờn dỗi: "Anh đúng là đồ ngốc!"

    “Tôi ngốc sao?” Tôi hơi ngạc nhiên, tôi nghĩ trong lòng Tiểu Kiều cho dù mình không phải là người rất thông minh nhưng cũng sẽ không phải là một kẻ ngốc.

    “Hỏi câu như thế này, anh đúng là đồ ngốc.” Tiểu Kiều hất tay tôi ra, lon ton lên lầu.

    Lòng dạ đàn bà đúng là như mò kim đáy biển!

    “Nhìn không thấu, thật sự là nhìn không thấu!” Tôi đi đến tầng hầm với tài liệu.

    Đi ngang qua phòng pháp y số 1, Đỗ Phàm mở cửa, chặn đường tôi. Sau một giấc ngủ, sắc mặt của cô ấy cuối cùng cũng tốt hơn, có chút máu, không còn nhợt nhạt như tờ giấy nữa, tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

    Sau khi nhìn thấy cô ấy, tôi mới nhớ ra vừa rồi Đỗ Phàm không đi họp, không có ai gọi cô ấy, cũng không có ai để ý đến sự vắng mặt của cô ấy. Mọi người đều đã quên mất Đỗ Phàm.

    Đỗ Phàm nhìn tập tài liệu trong tay tôi và hỏi: “Vụ án có gì phát hiện gì quan trọng sao?”

    “Mọi người đều nghĩ rằng kẻ sát nhân có thể là một phóng viên.” Tôi đưa cho Đỗ Phàm tập tài liệu trên tay.

    Cô ấy lướt nhanh đến trang cuối cùng, sau khi đọc xong danh sách, Đỗ Phàm có vẻ thất vọng và trả lại tập tài liệu cho tôi.

    “Sao vậy?” Tôi thấy vẻ mặt của đỗ Phàm có chút mất hứng. Biểu hiện trên khuôn mặt của cô ấy nói lên tất cả.

    Đỗ Phàm chán nản nói: "Tôi đã nghi ngờ những người này, tuy nhiên họ không phải là 'bệnh nhân', nhưng ít nhất chúng ta đang đi đúng hướng." Cô ấy dường như cũng nghi ngờ rằng kẻ sát nhân có thể là một phóng viên.

    Tôi hỏi: "Tại sao cô lại chắc chắn rằng không có kẻ giết người trong số những người này?"

    "Đã nhiều năm như vậy, tôi không phải là nhàn rỗi ngồi một chỗ. Tôi đã nghi ngờ những người này và điều tra họ một cách bí mật. Họ chắc chắn không phải là kẻ giết người." Đỗ Phàm khá tự tin vào cuộc điều tra của mình.

    Tôi nhớ rằng Đỗ Phàm đã tiếp xúc với bệnh nhân nên chỉ cần nhìn mặt là có thể xác định được anh ta có phải là kẻ sát nhân hay không. Sự kiện năm đó đã đem lại cho cô ấy rất nhiều đả kích, chắc chắn sẽ không dễ quên.

    Thấy tôi có chút nản lòng, Đỗ Phàm nói: "Đừng nản lòng. Tôi đã mất vài năm để tìm ra những thứ này, cậu thì chỉ mất vài ngày, một thời gian nữa hẳn là có thể tìm ra kẻ sát nhân! Bệnh nhân là một kẻ giết người rất xảo quyệt. Nếu hắn để mọi người dễ dàng tìm ra manh mối của mình, đó có thể là một cái bẫy. "

    " Tôi đã chuẩn bị tinh thần cho việc này. " một người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật nhiều năm như vậy, không thể nhanh như vậy đã bị chúng tôi bắt.

    "Ít nhất về mặt thời gian, chúng tôi có rất nhiều, hắn đã giết người hút máu, trong thời gian tới chắc sẽ không gây án tiếp."

    “Cậu không nên nghĩ như vậy!” Đỗ Phàm nói: “Bệnh nhân giết người đều có quy luật nhất định, giống như một vòng tuần hoàn, nhưng quan trọng nhất chính là tùy vào tâm lý của hắn, nếu tâm lý khát máu không được thỏa mãn, hắn rất có thể sẽ lại sớm phạm tội.”

    Phân tích của Đỗ Phàm rất có lý, dựa vào hành vi vừa rồi của bệnh nhân, hắn ta ngạo mạn khiêu khích cảnh sát và bị nhà thờ bóng tối bỏ rơi, có lẽ hắn sắp phát điên rồi.

    Xem ra muốn lần ra manh mối phải dùng phương pháp cũ, trong phòng pháp y số 2 có hàng núi tệp dữ liệu, có lẽ ở đó có những manh mối quan trọng.

    Đỗ Phàm tự yêu cầu: "Cậu chia cho tôi một chút, tôi sẽ giúp cậu xem. Đặc biệt là ở các khu vực pháp lý khác, tôi đã xem hầu hết các trường hợp ở quận Nam Thành."

    "Không vấn đề gì! Tôi đưa cô một nửa, tôi xem một nửa, xem xong cùng trao đổi. ”

    Đỗ Phàm đứng ở cửa chờ tôi lấy tài liệu. Có vẻ như chừng nào còn chưa tìm ra tung tích của Tiền Thành, cô ấy không có ý định vào Phòng pháp y số 2.

    Tôi đưa cho cô ấy một tập tài liệu, Đỗ Phàm đóng cửa lại và xem xét cẩn thận.

    Hồ sơ nhanh chóng được đọc, tôi không tìm thấy gì, Đỗ Phàm cũng vậy. Tôi cũng đã từng chứng kiến ​​rất nhiều kẻ giết người khủng khiếp khác. Làm cho người khác không tìm ra manh mối gì thì đây là lần đầu tiên.

    Khi trao đổi hồ sơ với Đỗ Phàm, một tờ báo vụn trong hồ sơ rơi ra. Màu sắc của tờ báo ngả sang màu vàng cho thấy đã vài năm không ai động vào.

    Tôi không quan tâm, Đỗ Phàm nhặt nó lên, trên báo không có ghi chép gì liên quan đến vụ án, hình như có người vô tình để vào.

    Đỗ Phàm tùy ý xem qua, không có gì trong đó, đang định tiện tay ném tờ báo vào thùng rác thì một bức ảnh trên báo đã thu hút sự chú ý của cô. Đỗ Phàm lập tức đem tờ báo đưa lên nhìn kỹ, thân thể kịch liệt chấn động.

    “Có phát hiện gì sao?” phản ứng của Đỗ Phàm lớn như vậy nhất định phải có phát hiện lớn.

    "Hắn ... Hắn ... Hắn ..." Đỗ Phàm không khỏi kích động nói, run rẩy chỉ vào một tấm ảnh.

    Tôi vội vàng cầm lên xem, trong ảnh hiện lên dòng chữ: “Hội nghị tuyên dương phóng viên tiên tiến trong hệ thống thông tấn của thành phố chúng ta!” Trong ảnh có hơn 30 người đứng thành ba hàng, có một vài người ở giữa, chắc họ là những nhà lãnh đạo.

    Dù gì thì cũng là tờ báo từ mấy năm trước, độ phân giải không cao, nhìn rất mờ, ảnh chụp không to lắm, mặt báo thì úa vàng, nhìn mọi người không rõ chút nào.

    Nhưng màn biểu diễn của Đỗ Phàm vừa rồi đã khẳng định một vấm đề, bệnh nhân hẳn cũng nằm trong số những người này.
_____________
Xin lỗi mn vì đang hay lại đứt dây đàn:))))

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top